Quyển 1 - Chương 67: Biểu tỷ muội(tt)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
29/04/2016
Trình Lệ Tư thấy Trình thị quăng cho nàng sắc mặt không tốt, liền biết bản thân nàng đã nói sai.
Dịu dàng cười nhạt một tiếng nói: "Cậu một mực kể chuyện thời niên thiếu của nương với Nguyệt Dao. Vừa nói đã quên mất canh giờ."
Thoáng cái Trình Lệ Tư nghẹn lời rồi, cũng không biết nên tiếp lời thế nào nữa. Cho dù nàng không tin đi nữa, người ta không nói thì nàng có thể như thế nào.
Trình thị nói: "Nguyệt Dao, cậu con nói y phục trên người con có chút quá đơn bạc. Chuẩn bị làm cho con nhiều thêm vài bộ y phục. Sáng sớm ta đã cho gọi người trong cửa hàng đồ trang sức đến, chờ một hồi họ đưa những đồ trang sức hợp thời tới. Con cũng chọn ra mấy chiếc." Đây cũng là Nguyệt Dao chạm phải.
Nguyệt Dao khẽ cười nói: "Nguyệt Dao đa tạ cậu mợ yêu mến. Nhưng y phục và đồ trang sức của Nguyệt Dao còn rất nhiều, không cần tốn kém thêm nữa." Nhìn cái tư thế này chắc là đã sớm ước hẹn, chỗ nào mà nói là đặc biệt làm cho nàng. Bất quá, nếu có y phục mới, đồ trang sức mới, nàng cũng không khách khí. Bản thân không mặc, mang về làm phần thưởng cho người khác cũng có thêm nhân tình. Chung quy so với việc bị Mã Dược thua bạc hết toàn bộ còn tốt hơn.
Đương nhiên, Nguyệt Dao nói như vậy đây là nói cho người ở chỗ này biết, y phục và đồ trang sức nàng có rất nhiều. Cữu gia nguyện ý cho, nàng tự nhiên nhận, không có nàng cũng sẽ không thiếu vài cái y phục để mặc này. Còn nữa nàng tới để làm khách, chứ không phải là tới đòi đồ.
Lục Huỳnh nghe xong những lời này sắc mặt liền khó coi. Những năm này chi phí ăn mặc của nàng toàn bộ đều lấy ra từ Mã gia, những lời này của Nguyệt Dao không phải là đang châm chọc nàng sao? Cái này nha đầu chết tiệt kia, còn nhỏ tuổi mà mồm miệng đã không tốt như thế.
Trình Lệ Tư cũng không biết, Nguyệt Dao lại nói chuyện lớn lối như vậy.
Nguyệt Dao nhìn xem tâm tư của tất cả mọi người, không hy vọng để cho Chính ca nhi tiếp xúc với những nữ nhân này quá nhiều. Sau khi nới với Trình thị một tiếng, liền để Mộ Thu mang theo Chính ca nhi về Hải Đường Uyển trước.
Trình thị nhìn Chính ca nhi cũng không thuận mắt, một đứa con của quan nô, cũng chỉ có cái nha đầu này xem nó như một khối bảo vật. Nếu đặt ở Mã gia, đã trực tiếp vứt ra bên ngoài rồi.
Đặng ma ma nhìn đến hai vị biểu tiểu thư đều có mặt ở trong phòng, duy chỉ có đích trưởng nữ Mã Lâm Lâm vắng mặt, chuyện này làm cho Đặng ma ma trực tiếp lắc đầu trong lòng. Suy nghĩ một chút vẫn quyết định đợi lát nữa sau khi quay về, hảo hảo nói chuyện của Trình thị với tiểu thư một chút.
Trình Lệ Tư nhìn thấy nét mặt của Trình thị, mỉm cười nói: "Ta đã sớm nghe nói Nguyệt Dao muội muội ở Giang Nam vô cùng có tài danh. Nguyệt Dao muội muội, muội cho chúng ta khai mở nhãn giới đi."
Nguyệt Dao nghe xong những lời này, nụ cười trên mặt lập tức tiêu tán: "Nguyệt Dao nào có tài danh gì, bất quá là người ta nghe nhầm đồn bậy. Cũng chỉ mới vừa nhập môn. Chắc hẳn tài dnh của Trình tỷ tỷ ở kinh thành cũng rất mạnh mẽ nhỉ! Nguyệt Dao đã rất lâu không ở kinh thành, Trình tỷ tỷ để Nguyệt Dao khai mở nhãn giới!"
Nguyệt Dao phớt tỉnh quét qua khuôn mặt Trình Lệ Tư. Cho dù nàng có tài danh đi nữa, thì Trình Lệ Tư có thể coi là thứ gì, lại dám phân phó nàng trình diễn tài nghệ. Khi nàng là nữ tử mãi nghệ hay sao.
Vẻ mặt Trình Lệ Tư thoáng cái thay đổi. Nếu muốn ở trong kinh thành tập hợp đông đảo mỹ nhân tài nữ này giành được tài danh, không những phải có đủ tài hoa, còn cần có bối cảnh. Ở kinh thành Trình gia cái gì cũng không được tính, nếu không phải năm đó Trình thị sử dụng thủ đoạn thì ngay cả cánh cửa của Mã gia cũng không vào được. Chớ đừng nói chi là, Trình Lệ Tư đến nửa phần tài nghệ cũng không có, lại luôn muốn gả cho người có tiền.
Tuy rằng Lục Huỳnh không ưa Nguyệt Dao, thế nhưng cũng không thích Trình Lệ Tư, bởi vậy cũng không trở ngại nàng ta cười trên nỗi đau của người khác. Không nghĩ tới tiểu nha đầu này mồm miệng đã vậy còn quá lợi hại. Trình thị buông lời giảng hòa. Nguyệt Dao thấy Trình thị lên tiếng, cực kỳ biết điều, ngoan ngoãn thuận theo không nói thêm gì nữa.
Lúc này Mã Lâm Lâm mới khoan thai đến. Mã Lâm Lâm lần này ăn mặc hết sức diễm lệ. Bên trên mặc áo màu vàng tơ nửa tay áo thêu cành kim liên, thắt lưng lấy màu xanh nhạt làm chủ, phía dưới là một bộ quần hoa thập nhị phúc nguyệt lộng lẫy màu lục nhạt. Đồ trang sức trên người cũng không quá nhiều, nguyên nhân cũng là vì còn nhỏ tuổi.
So sánh với ba cô nương ở đây, Nguyệt Dao trở nên mộc mạc hơn rất nhiều. Đối với việc này Nguyệt Dao cũng không nói gì, tiểu cô nương tự nhiên phải mặc tươi sáng diễm lệ một chút. Nếu không phải nàng đang trong thời kỳ giữ hiếu, nàng cũng sẽ không ăn mặc mộc mạc thế này.
Mã Lâm Lâm quay đầu nhìn, sau đó xoay người sang nhìn Trình thị nghi hoặc thưa: "Nương, y phục trên người Nguyệt Dao muội muội quá mộc mạc rồi. Để cho người của châm tuyến phòng làm thêm cho muội muội vài bộ y phục mới xinh đẹp tiên diễm một chút. Mặc như thế này, quá khó coi."
Nguyệt Dao nhẹ nhàng nói: "Đa tạ biểu tỷ quan tâm, ta đang giữ đạo hiếu, không thể mặc y phục diễm lệ." Nguyệt Dao vô cùng kỳ quái, từ khi nào mà Mã Lâm Lâm đã đổi tính rồi, vậy mà lại bắt đầu chú ý tới cả y phục của nàng. Kỳ quái.
Không bao lâu, người của Cẩm Tú phường tới. Cẩm Tú phường chính là cửa hàng trang sức lớn nhất trong kinh thành. Nữ trang ở trong này được chế tác vô cùng tinh tế, rất được các nhà quyền quý ưa thích.
Nguyệt Dao nhìn mấy cái nha đầu nối đuôi nhau mà vào, trên tay mỗi nha hoàn bà tử đều có một cái khay. Sắc mặt của Nguyệt Dao mỗi lúc một tối hơn. Từ trong đáy lòng Nguyệt Dao hơi hơi thở dài. Ngày trước nương có nói qua ở trong quan trường cậu rất lợi hại, nhưng lại không để ý công việc vặt, một chút cũng không biết tiết kiệm. Thường hay vì đồ vật yêu thích mà có thể vung tiền như rác. Trình thị thì càng khỏi phải nói tới nữa, cũng không biết cần kiệm trị gia tí nào, chỉ biết làm thế nào khoe khoang làm sao tiếp tục. Bây giờ Nguyệt Dao mới lĩnh hội ý tứ trong lời nói này của nương nàng. Chọn đồ trang sức hoàn toàn có thể đi tới cửa hàng mà chọn, muốn để cho chủ quán đưa lên tới cửa như vầy, chi phí sẽ cao hơn rất nhiều. Bình thường chỉ có những nhà quyền quý mới có thể hào phóng thế này. Lấy chức quan của cậu mà nói, có phần hơi quá.
Nữ chưởng quỹ vén tấm lụa đỏ trong khay sáu nha đầu lên, trong phòng lập tức lòe lòe kim quang trang sức, làm cho người ta hoa cả mắt. Các cô nương đều thích chưng diện làm đẹp. Ánh mắt thoáng cái đã bị hấp dẫn. Nguyệt Dao cũng không ngoại lệ.
Dịu dàng cười nhạt một tiếng nói: "Cậu một mực kể chuyện thời niên thiếu của nương với Nguyệt Dao. Vừa nói đã quên mất canh giờ."
Thoáng cái Trình Lệ Tư nghẹn lời rồi, cũng không biết nên tiếp lời thế nào nữa. Cho dù nàng không tin đi nữa, người ta không nói thì nàng có thể như thế nào.
Trình thị nói: "Nguyệt Dao, cậu con nói y phục trên người con có chút quá đơn bạc. Chuẩn bị làm cho con nhiều thêm vài bộ y phục. Sáng sớm ta đã cho gọi người trong cửa hàng đồ trang sức đến, chờ một hồi họ đưa những đồ trang sức hợp thời tới. Con cũng chọn ra mấy chiếc." Đây cũng là Nguyệt Dao chạm phải.
Nguyệt Dao khẽ cười nói: "Nguyệt Dao đa tạ cậu mợ yêu mến. Nhưng y phục và đồ trang sức của Nguyệt Dao còn rất nhiều, không cần tốn kém thêm nữa." Nhìn cái tư thế này chắc là đã sớm ước hẹn, chỗ nào mà nói là đặc biệt làm cho nàng. Bất quá, nếu có y phục mới, đồ trang sức mới, nàng cũng không khách khí. Bản thân không mặc, mang về làm phần thưởng cho người khác cũng có thêm nhân tình. Chung quy so với việc bị Mã Dược thua bạc hết toàn bộ còn tốt hơn.
Đương nhiên, Nguyệt Dao nói như vậy đây là nói cho người ở chỗ này biết, y phục và đồ trang sức nàng có rất nhiều. Cữu gia nguyện ý cho, nàng tự nhiên nhận, không có nàng cũng sẽ không thiếu vài cái y phục để mặc này. Còn nữa nàng tới để làm khách, chứ không phải là tới đòi đồ.
Lục Huỳnh nghe xong những lời này sắc mặt liền khó coi. Những năm này chi phí ăn mặc của nàng toàn bộ đều lấy ra từ Mã gia, những lời này của Nguyệt Dao không phải là đang châm chọc nàng sao? Cái này nha đầu chết tiệt kia, còn nhỏ tuổi mà mồm miệng đã không tốt như thế.
Trình Lệ Tư cũng không biết, Nguyệt Dao lại nói chuyện lớn lối như vậy.
Nguyệt Dao nhìn xem tâm tư của tất cả mọi người, không hy vọng để cho Chính ca nhi tiếp xúc với những nữ nhân này quá nhiều. Sau khi nới với Trình thị một tiếng, liền để Mộ Thu mang theo Chính ca nhi về Hải Đường Uyển trước.
Trình thị nhìn Chính ca nhi cũng không thuận mắt, một đứa con của quan nô, cũng chỉ có cái nha đầu này xem nó như một khối bảo vật. Nếu đặt ở Mã gia, đã trực tiếp vứt ra bên ngoài rồi.
Đặng ma ma nhìn đến hai vị biểu tiểu thư đều có mặt ở trong phòng, duy chỉ có đích trưởng nữ Mã Lâm Lâm vắng mặt, chuyện này làm cho Đặng ma ma trực tiếp lắc đầu trong lòng. Suy nghĩ một chút vẫn quyết định đợi lát nữa sau khi quay về, hảo hảo nói chuyện của Trình thị với tiểu thư một chút.
Trình Lệ Tư nhìn thấy nét mặt của Trình thị, mỉm cười nói: "Ta đã sớm nghe nói Nguyệt Dao muội muội ở Giang Nam vô cùng có tài danh. Nguyệt Dao muội muội, muội cho chúng ta khai mở nhãn giới đi."
Nguyệt Dao nghe xong những lời này, nụ cười trên mặt lập tức tiêu tán: "Nguyệt Dao nào có tài danh gì, bất quá là người ta nghe nhầm đồn bậy. Cũng chỉ mới vừa nhập môn. Chắc hẳn tài dnh của Trình tỷ tỷ ở kinh thành cũng rất mạnh mẽ nhỉ! Nguyệt Dao đã rất lâu không ở kinh thành, Trình tỷ tỷ để Nguyệt Dao khai mở nhãn giới!"
Nguyệt Dao phớt tỉnh quét qua khuôn mặt Trình Lệ Tư. Cho dù nàng có tài danh đi nữa, thì Trình Lệ Tư có thể coi là thứ gì, lại dám phân phó nàng trình diễn tài nghệ. Khi nàng là nữ tử mãi nghệ hay sao.
Vẻ mặt Trình Lệ Tư thoáng cái thay đổi. Nếu muốn ở trong kinh thành tập hợp đông đảo mỹ nhân tài nữ này giành được tài danh, không những phải có đủ tài hoa, còn cần có bối cảnh. Ở kinh thành Trình gia cái gì cũng không được tính, nếu không phải năm đó Trình thị sử dụng thủ đoạn thì ngay cả cánh cửa của Mã gia cũng không vào được. Chớ đừng nói chi là, Trình Lệ Tư đến nửa phần tài nghệ cũng không có, lại luôn muốn gả cho người có tiền.
Tuy rằng Lục Huỳnh không ưa Nguyệt Dao, thế nhưng cũng không thích Trình Lệ Tư, bởi vậy cũng không trở ngại nàng ta cười trên nỗi đau của người khác. Không nghĩ tới tiểu nha đầu này mồm miệng đã vậy còn quá lợi hại. Trình thị buông lời giảng hòa. Nguyệt Dao thấy Trình thị lên tiếng, cực kỳ biết điều, ngoan ngoãn thuận theo không nói thêm gì nữa.
Lúc này Mã Lâm Lâm mới khoan thai đến. Mã Lâm Lâm lần này ăn mặc hết sức diễm lệ. Bên trên mặc áo màu vàng tơ nửa tay áo thêu cành kim liên, thắt lưng lấy màu xanh nhạt làm chủ, phía dưới là một bộ quần hoa thập nhị phúc nguyệt lộng lẫy màu lục nhạt. Đồ trang sức trên người cũng không quá nhiều, nguyên nhân cũng là vì còn nhỏ tuổi.
So sánh với ba cô nương ở đây, Nguyệt Dao trở nên mộc mạc hơn rất nhiều. Đối với việc này Nguyệt Dao cũng không nói gì, tiểu cô nương tự nhiên phải mặc tươi sáng diễm lệ một chút. Nếu không phải nàng đang trong thời kỳ giữ hiếu, nàng cũng sẽ không ăn mặc mộc mạc thế này.
Mã Lâm Lâm quay đầu nhìn, sau đó xoay người sang nhìn Trình thị nghi hoặc thưa: "Nương, y phục trên người Nguyệt Dao muội muội quá mộc mạc rồi. Để cho người của châm tuyến phòng làm thêm cho muội muội vài bộ y phục mới xinh đẹp tiên diễm một chút. Mặc như thế này, quá khó coi."
Nguyệt Dao nhẹ nhàng nói: "Đa tạ biểu tỷ quan tâm, ta đang giữ đạo hiếu, không thể mặc y phục diễm lệ." Nguyệt Dao vô cùng kỳ quái, từ khi nào mà Mã Lâm Lâm đã đổi tính rồi, vậy mà lại bắt đầu chú ý tới cả y phục của nàng. Kỳ quái.
Không bao lâu, người của Cẩm Tú phường tới. Cẩm Tú phường chính là cửa hàng trang sức lớn nhất trong kinh thành. Nữ trang ở trong này được chế tác vô cùng tinh tế, rất được các nhà quyền quý ưa thích.
Nguyệt Dao nhìn mấy cái nha đầu nối đuôi nhau mà vào, trên tay mỗi nha hoàn bà tử đều có một cái khay. Sắc mặt của Nguyệt Dao mỗi lúc một tối hơn. Từ trong đáy lòng Nguyệt Dao hơi hơi thở dài. Ngày trước nương có nói qua ở trong quan trường cậu rất lợi hại, nhưng lại không để ý công việc vặt, một chút cũng không biết tiết kiệm. Thường hay vì đồ vật yêu thích mà có thể vung tiền như rác. Trình thị thì càng khỏi phải nói tới nữa, cũng không biết cần kiệm trị gia tí nào, chỉ biết làm thế nào khoe khoang làm sao tiếp tục. Bây giờ Nguyệt Dao mới lĩnh hội ý tứ trong lời nói này của nương nàng. Chọn đồ trang sức hoàn toàn có thể đi tới cửa hàng mà chọn, muốn để cho chủ quán đưa lên tới cửa như vầy, chi phí sẽ cao hơn rất nhiều. Bình thường chỉ có những nhà quyền quý mới có thể hào phóng thế này. Lấy chức quan của cậu mà nói, có phần hơi quá.
Nữ chưởng quỹ vén tấm lụa đỏ trong khay sáu nha đầu lên, trong phòng lập tức lòe lòe kim quang trang sức, làm cho người ta hoa cả mắt. Các cô nương đều thích chưng diện làm đẹp. Ánh mắt thoáng cái đã bị hấp dẫn. Nguyệt Dao cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.