Thế Gia 2

Quyển 1 - Chương 49: Chương 28 (tt)

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

19/04/2016

Nguyệt Dao nghĩ, có Nguyệt Doanh ở đây cùng tổ mẫu, trong viện khẳng định náo nhiệt hơn so với ngày thường một ít. Tổ mẫu tâm tình thoải mái, biết đâu tổ mẫu có thể sống lâu hơn một chút.

Trên đường trở về Lan Khê Viên, Nguyệt Dao thả nhẹ cước bộ. Dọc theo hanh lang thanh sắc, chậm rãi bước tới. Đến nỗi nàng nhìn vào vườn hoa hai bên trái phải hoa nhi đóa đóa nở rộ trong phút chốc liền xuất thần.

Trở lại trong viện tử, Nguyệt Dao gọi Đặng ma ma tới hỏi: "Tiền viện liệu còn có người nào đối với cha ta một lòng trung thành cảnh cảnh có thể sử dụng không." Những người trung tâm với nương nàng coi như xong. Nương nàng gả tới đây cũng chưa từng chưởng gia một lần. Nương dùng chính là người theo nàng bồi gả sang đây, nhưng bây giờ những người này đều ở tại thôn trang rồi, nếu muốn đưa bọ họ vào phủ đệ làm người hầu, đó là chuyện căn bản không thể nào xảy ra. Bởi vậy chỉ có mong đợi vào bên cha nàng mà thôi. Đặc biệt là những gia sinh tử theo cha đi Giang Nam, đó là người tốt nhất .

Đặng ma ma gật đầu: "Thật ra vẫn còn có mấy người. Tiểu thư, để ma ma đi thăm dò tiếng gió một chút xem thế nào." Nhân tâm là thứ dễ dàng thay đổi nhất, ai biết bây giờ bọn họ có còn trung tâm như lúc trước nữa hay không!

Nguyệt Dao dặn dò: "Nhất định phải là người đáng tin, người quý tại tinh không quý tại nhiều. Trước tiên chúng ta phải quan sát bọn họ kỹ một chút, nếu như những người này không có tìm nơi nương tựa khác chúng ta lại đi dò xét ý tứ là được." Nhất định phải là người đáng tin, trung thành và tận tâm. Bằng không nàng thà rằng một người cũng không có.

Đặng ma ma gật đầu. Bất quá việc này phải từ từ mà làm, không thể để cho người khác phát hiện được. Bằng không sẽ cho là bọn họ muốn làm cái chuyện mà ám gì nữa!

Nguyệt Dao suy nghĩ một chút sau đó nói ra: "Ma ma, về sau mọi sự tình trong phủ đệ, chúng ta đều phải biết rõ, hiểu rõ." Ý tứ của Nguyệt Dao là muốn trước tiên phải nhận được sự tình gì đang xảy ra trong phủ đệ. Có tiền có thể khiến quỷ thôi ma, chỉ cần nguyện ý vung tiền, nàng tin tưởng nhất định sẽ có người đưa tin tức cho bọn họ.

Thu mua những người này, không giống với tìm kiếm những người hầu trung tâm có thể tin tưởng được. Chỉ cần mình có tiền là được. Đây những gì mà nàng sâu sắc lĩnh hội được sau một kiếp làm người.



Tiểu thư cũng bắt đầu dùng đến tâm tư rồi, ma ma biết đây là chuyện tốt. Thế nhưng trong lòng Đặng ma ma cũng khó chịu không nói ra được. Nếu như lão gia và phu nhân còn sống trên đời, đâu còn cần tiểu thư phải cân nhắc, lo lắng thao tâm đến những thứ này!

Đặng ma ma che giấu bi thương trong đáy lòng: "Tiểu thư yên tâm, ma ma sẽ làm việc thật cẩn thận thỏa đáng." Bây giờ lão gia phu nhân đã không còn nữa, ngoại viện nội viện là do đại lão gia và đại phu nhân chưởng quản, bà có thế nài cũng chỉ là một sai sử bà tử không có khả năng an bày nhân thủ vào ngoại viện và nội viện. Thế nhưng dùng tiền thu mua vài người để tìm hiểu tin tức thì không thành vấn đề.

Nguyệt Dao suy nghĩ một chút cũng hỏi: "Ma ma, ta đang nghĩ muốn dạy mấy người Hoa Lôi, Xảo Lan, Mộ Thu còn có Đông Tình tập viết chữ. Bọn họ biết chữ, sau này có thể hỗ trợ ta xem xét sổ sách, ta dự định sau này sẽ tự mình xử lí đồ cưới của nương, dạy chữ cho các nàng ta cũng xem như có thêm một cánh tay trợ giúp." Đồ cưới của nương nàng, nàng tính toán chờ khi nào tổ mẫu quá dời nàng liền đem về để tự chính mình xử lý. Cái này nàng có thể thỉnh cữu cữu ra mặt, nàng không cần phải lo lắng.

Hai mắt Đặng ma ma đều ê ẩm cả rồi "Tiểu thư người có thể yên tâm, ta lặng lẽ quan sát qua Xảo Lan cũng là cái người không kém cỏi chút nào. Tiểu thư lại nguyện ý dạy chữ cho bọn họ là phúc của bọn họ, dù sao thân khế đều ở nơi tay của người, nếu có ai dám nổi cái suy nghĩ gì xấu, đến lúc đó người liền phát mại bọn họ là được. Chắc hẳn nàng cũng tự mình nhận thấy rõ ràng làm nha hoàn ở những chỗ khác đều không có nhẹ nhàng thanh thản được như trong phủ đệ chúng ta." Cổ đại tôi tớ, đều là người không hề biết đọc sách tập viết. Đương nhiên, ngoại trừ chuyện chủ nhân dành ân điển cho bọn họ.

Nguyệt Dao hỏi lại tới Hác mụ mụ xem như thế nào. Đặng ma ma tạm thời nhìn không rõ nguyên do mà nói: "Bây giờ thoạt nhìn là tốt. Thế nhưng vẫn còn cần quan sát thêm một thời gian." Cái gọi là thời gian quan sát, kỳ thực chính là phải xem xét hoàn chỉnh qua một vài việc mới được. Nếu không thể trải qua việc xem xét vài sự tình, đó là không nhìn ra phẩm hạnh của một người rồi.

Đặng ma ma xem Nguyệt Dao bây giờ muốn dạy cho bốn cái nha đầu biết chữ, cũng mang ý kiến phủ định: "Tiểu thư, chuyện này để sau hãy nói. Tiểu thư, người hiện tại không đủ sức mà hao tâm tổn tứ nhiều hơn nữa đâu." Mỗi ngày đều lo lắng tính toán vất vả như vậy, làm sao còn thời gian chỉ dạy mấy người kia. Đặng ma ma là kiên quyết phản đối.

Nguyệt Dao cũng chỉ có thể thôi không làm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook