Quyển 1 - Chương 59: Trình thị oán hận
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
27/04/2016
Trình thị nhìn thấy
Nguyệt Dao ôm trượng phu của mình khóc, lại nhìn dáng vẻ trượng phu mình nước mắt cũng muốn chảy ra. Vội vàng đi lên phía trước khuyên nhủ,
khuyên giải hơn nữa ngày, Mã Thành Đằng mới hồi phục lại như cũ.
Mã Thành Đằng nhìn thấy Nguyệt Dao, mặc một bộ quần áo tố sắc bằng gấm Tô Châu thêu hoa lê nở. Mái tóc vấn thành lưu vân kế, ở giữa cài một đôi trâm Hồ Điệp màu lam, có ghim thêm vài đóa châu hoa, hai bên rủ xuống chuỗi ngọc thật dài đến bả vai. Đôi tai đeo một đôi hoa tai ngọc xanh hình thoi . Bên hông lại treo một cái túi hương màu xanh biếc. Một thân y phục mộc mạc này, càng lộ ra Nguyệt Dao điềm đạm đáng yêu, đơn bạc không nơi nương. Trong ngực lại càng đau thêm vài phần. Mã Thành Đằng tự mình lau nước mắt cho Nguyệt Dao: "Đừng khóc. Không khóc, sau này nếu có ai dám khi dễ con. Nói cho cậu, có cậu ở đây! Cậu sẽ làm chủ cho con."
Trình thị nhìn xem hành động của Mã Thành Đằng, đáy lòng không vui. Ngay cả nữ nhi của mình cũng không thấy trượng phu đối xử tốt như vậy. Đối xử với một cái nữ nhi không cùng họ, so với nữ nhi của mình lại còn tốt hơn. Chẳng qua bà cũng biết vị trí của Nguyệt Dao ở trong lòng trượng phu, bởi vậy nên trên mặt cũng không dám biểu lộ ra quá mức.
Nguyệt Dao nghe Mã Thành Đằng nói xong nặng nề mà gật đầu, lời này nàng tin tưởng. Miễn là cậu còn sống chắc chắn cậu sẽ làm chủ cho nàng. Nguyệt Dao lau nước mắt, kéo qua Chính ca nhi giới thiệu với Mã Thành Đằng: "Cậu, mợ, đây là Chính ca nhi. Chính ca nhi năm nay đã năm tuổi. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên đến gặp cậu mợ."
Chính ca nhi hôm nay một mặc y phục huyền sắc trực bào, mái tóc dùng cây trâm bạch ngọc búi lên. Bên hông đeo túi hương màu trắng. Khuôn mặt Chính ca nhi tròn như trung thu chi nguyệt (như mặt trăng đêm trung thu ), nét mặt như xuân hiểu chi hoa (như hoa xuân tươi đẹp đầy sức sống lúc hừng đông).
Mã Thành Đằng nhìn thấy hài tử có tướng mạo xuất sắc như vậy ngược lại cười một tiếng. Nữ hài tử khuôn mặt xinh đẹp hắn đã nhìn thấy không ít, thế nhưng nam hài tử dáng dấp tốt như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Mã Thành Đằng không có suy nghĩ nhiều như Nguyệt Dao. Nguyệt Dao nhìn dung mạo xuất chúng thì hết sức lo lắng. Nếu như Nguyệt Dao chỉ ở trong thâm trạch không ra khỏi cửa, đơn thuần không biết được bên ngoài hiểm ác đáng sợ cũng sẽ không phát sầu như vậy. Hết lần này tới lần khác nàng đã ở trong am ni cô mười năm, cái dạng gì sự tình cũng đều nghe qua. Có rất nhiều nhà quyền quý chỉ thích thiếu niên có dung mạo xinh đẹp, vô cùng điên cuồng. Bởi vậy, dưới tình huống không có chỗ dựa vào như hai tỷ đệ các nàng mà nói, dung mạo thế này là họa chứ không phải là phúc à!
Nguyệt Dao vứt lại những thứ nhao nhao hỗn loạn này đi, quay sang nhìn Chính ca nhi gật đầu tỏ ý cổ vũ. Chính ca nhi dưới sự cổ vũ của Nguyệt Dao, cố lấy cam đảm mà kêu một tiếng cậu. Mới vừa rồi Chính ca nhi đúng là mơ hồ hành lễ. Lúc này là do Nguyệt Dao cố ý muốn tăng thêm ấn tượng.
Mã Thành Đằng không giống Liên Đống Phương, đối với Chính ca nhi hắn không có mong đợi gì. Nếu như Nguyệt Dao không mang theo hắn (Chính ca nhi) tới đây, hắn (MTĐ) cũng làm như không biết chuyện gì. Hiện tại Nguyệt Dao đưa tới, vậy cũng xem như cháu ngoại trai ruột thịt mà đối đãi. Nhìn thấy hài tử này biết lễ nghi như thế, cười cười mang ngọc bội dương chi ở bên hông tháo xuống, đưa cho Chính ca nhi làm lễ vật gặp mặt.
Chính ca nhi nhận được lễ vật, lại nhìn tới nét mặt Mã Thành Đằng hiền lành hòa ái, lập tức tâm tình khẩn trương cũng buông lỏng xuống dưới.
Nha hoàn bưng nước tới, để cho Nguyệt Dao lau sạch khuôn mặt. Nguyệt Dao nhìn nha hoàn nửa quỳ, hai tay giơ chậu đồng lên thật cao. Đè xuống suy nghĩ kỳ dị trong đáy lòng. Ở trong Liên phủ, nha hoàn đều vô cùng quy củ, nhưng không có chuyện quỳ xuống nâng chậu đồng. Đây cũng là quy củ chỉ ở trong phủ của các công hầu mới có. Nguyệt Dao phong thái ung dung lau mặt sạch sẽ. Sau khi sơ tẩy một phen, liền đi ra.
Trình thị nói: "Lão gia, ta đã đem Hải Đường Uyển dọn dẹp xong hết. Mấy ngày này hãy để cho Nguyệt Dao ở tại Hải Đường Uyển, lão gia người xem thế nào?"
Hải Đường Uyển, chính là chỗ ở trước kia của nương Nguyệt Dao. Nguyệt Dao đối với việc này, cũng không có ý kiến: "Cậu, mợ, để Chính ca nhi ở trong Hải Đường Uyển chung với con là được rồi!"
Mã Thành Đằng đối với chuyện này hiển nhiên là không có ý kiến rồi.
Từ trong lời nói của Trình thị, Nguyệt Dao cũng biết hôm nay cậu đặc biệt ở nhà chờ nàng. Nghe xong những lời này, trong lòng Nguyệt Dao cảm động vạn phần.
Không được bao lâu, đại biểu ca Mã Bằng, nhị biểu ca Mã Dược, đại biểu tỷ Mã Lâm Lâm cũng đều tới đây. Cùng hai người tỷ đệ bọn họ làm lễ chào hỏi. Đối với nữ sắc Mã Thành Đằng chẳng chút để tâm, thế nên dưới gối cũng chỉ có nhị tử nhất nữ này.
Nguyệt Dao cũng biết đại biểu ca Mã Bằng chính là nhi tử do nguyên phối sở sanh, nhị biểu ca Mã Dược cùng đại biểu tỷ Mã Lâm Lâm là do Trình thị sinh ra. Một nhà nhân khẩu quả thực không coi là nhiều, rất đơn giản.
Mã Thành Đằng nhìn thấy Nguyệt Dao, mặc một bộ quần áo tố sắc bằng gấm Tô Châu thêu hoa lê nở. Mái tóc vấn thành lưu vân kế, ở giữa cài một đôi trâm Hồ Điệp màu lam, có ghim thêm vài đóa châu hoa, hai bên rủ xuống chuỗi ngọc thật dài đến bả vai. Đôi tai đeo một đôi hoa tai ngọc xanh hình thoi . Bên hông lại treo một cái túi hương màu xanh biếc. Một thân y phục mộc mạc này, càng lộ ra Nguyệt Dao điềm đạm đáng yêu, đơn bạc không nơi nương. Trong ngực lại càng đau thêm vài phần. Mã Thành Đằng tự mình lau nước mắt cho Nguyệt Dao: "Đừng khóc. Không khóc, sau này nếu có ai dám khi dễ con. Nói cho cậu, có cậu ở đây! Cậu sẽ làm chủ cho con."
Trình thị nhìn xem hành động của Mã Thành Đằng, đáy lòng không vui. Ngay cả nữ nhi của mình cũng không thấy trượng phu đối xử tốt như vậy. Đối xử với một cái nữ nhi không cùng họ, so với nữ nhi của mình lại còn tốt hơn. Chẳng qua bà cũng biết vị trí của Nguyệt Dao ở trong lòng trượng phu, bởi vậy nên trên mặt cũng không dám biểu lộ ra quá mức.
Nguyệt Dao nghe Mã Thành Đằng nói xong nặng nề mà gật đầu, lời này nàng tin tưởng. Miễn là cậu còn sống chắc chắn cậu sẽ làm chủ cho nàng. Nguyệt Dao lau nước mắt, kéo qua Chính ca nhi giới thiệu với Mã Thành Đằng: "Cậu, mợ, đây là Chính ca nhi. Chính ca nhi năm nay đã năm tuổi. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên đến gặp cậu mợ."
Chính ca nhi hôm nay một mặc y phục huyền sắc trực bào, mái tóc dùng cây trâm bạch ngọc búi lên. Bên hông đeo túi hương màu trắng. Khuôn mặt Chính ca nhi tròn như trung thu chi nguyệt (như mặt trăng đêm trung thu ), nét mặt như xuân hiểu chi hoa (như hoa xuân tươi đẹp đầy sức sống lúc hừng đông).
Mã Thành Đằng nhìn thấy hài tử có tướng mạo xuất sắc như vậy ngược lại cười một tiếng. Nữ hài tử khuôn mặt xinh đẹp hắn đã nhìn thấy không ít, thế nhưng nam hài tử dáng dấp tốt như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Mã Thành Đằng không có suy nghĩ nhiều như Nguyệt Dao. Nguyệt Dao nhìn dung mạo xuất chúng thì hết sức lo lắng. Nếu như Nguyệt Dao chỉ ở trong thâm trạch không ra khỏi cửa, đơn thuần không biết được bên ngoài hiểm ác đáng sợ cũng sẽ không phát sầu như vậy. Hết lần này tới lần khác nàng đã ở trong am ni cô mười năm, cái dạng gì sự tình cũng đều nghe qua. Có rất nhiều nhà quyền quý chỉ thích thiếu niên có dung mạo xinh đẹp, vô cùng điên cuồng. Bởi vậy, dưới tình huống không có chỗ dựa vào như hai tỷ đệ các nàng mà nói, dung mạo thế này là họa chứ không phải là phúc à!
Nguyệt Dao vứt lại những thứ nhao nhao hỗn loạn này đi, quay sang nhìn Chính ca nhi gật đầu tỏ ý cổ vũ. Chính ca nhi dưới sự cổ vũ của Nguyệt Dao, cố lấy cam đảm mà kêu một tiếng cậu. Mới vừa rồi Chính ca nhi đúng là mơ hồ hành lễ. Lúc này là do Nguyệt Dao cố ý muốn tăng thêm ấn tượng.
Mã Thành Đằng không giống Liên Đống Phương, đối với Chính ca nhi hắn không có mong đợi gì. Nếu như Nguyệt Dao không mang theo hắn (Chính ca nhi) tới đây, hắn (MTĐ) cũng làm như không biết chuyện gì. Hiện tại Nguyệt Dao đưa tới, vậy cũng xem như cháu ngoại trai ruột thịt mà đối đãi. Nhìn thấy hài tử này biết lễ nghi như thế, cười cười mang ngọc bội dương chi ở bên hông tháo xuống, đưa cho Chính ca nhi làm lễ vật gặp mặt.
Chính ca nhi nhận được lễ vật, lại nhìn tới nét mặt Mã Thành Đằng hiền lành hòa ái, lập tức tâm tình khẩn trương cũng buông lỏng xuống dưới.
Nha hoàn bưng nước tới, để cho Nguyệt Dao lau sạch khuôn mặt. Nguyệt Dao nhìn nha hoàn nửa quỳ, hai tay giơ chậu đồng lên thật cao. Đè xuống suy nghĩ kỳ dị trong đáy lòng. Ở trong Liên phủ, nha hoàn đều vô cùng quy củ, nhưng không có chuyện quỳ xuống nâng chậu đồng. Đây cũng là quy củ chỉ ở trong phủ của các công hầu mới có. Nguyệt Dao phong thái ung dung lau mặt sạch sẽ. Sau khi sơ tẩy một phen, liền đi ra.
Trình thị nói: "Lão gia, ta đã đem Hải Đường Uyển dọn dẹp xong hết. Mấy ngày này hãy để cho Nguyệt Dao ở tại Hải Đường Uyển, lão gia người xem thế nào?"
Hải Đường Uyển, chính là chỗ ở trước kia của nương Nguyệt Dao. Nguyệt Dao đối với việc này, cũng không có ý kiến: "Cậu, mợ, để Chính ca nhi ở trong Hải Đường Uyển chung với con là được rồi!"
Mã Thành Đằng đối với chuyện này hiển nhiên là không có ý kiến rồi.
Từ trong lời nói của Trình thị, Nguyệt Dao cũng biết hôm nay cậu đặc biệt ở nhà chờ nàng. Nghe xong những lời này, trong lòng Nguyệt Dao cảm động vạn phần.
Không được bao lâu, đại biểu ca Mã Bằng, nhị biểu ca Mã Dược, đại biểu tỷ Mã Lâm Lâm cũng đều tới đây. Cùng hai người tỷ đệ bọn họ làm lễ chào hỏi. Đối với nữ sắc Mã Thành Đằng chẳng chút để tâm, thế nên dưới gối cũng chỉ có nhị tử nhất nữ này.
Nguyệt Dao cũng biết đại biểu ca Mã Bằng chính là nhi tử do nguyên phối sở sanh, nhị biểu ca Mã Dược cùng đại biểu tỷ Mã Lâm Lâm là do Trình thị sinh ra. Một nhà nhân khẩu quả thực không coi là nhiều, rất đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.