Thế Gia 2

Quyển 1 - Chương 71: Bảo quản đồ vật (1)

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

06/05/2016

Xe ngựa dừng lại.

Nguyệt Dao nghe được lời xa phu nói đã đến nơi rồi, mời xuống xe, không biết vì sao tim nàng bỗng chốc nhảy lên đập thình thịch nhảy. Bước chân đi tới gần Hối Thông Tiền Trang hơn, Nguyệt Dao lấy tay đặt lên chiếc hộp vuốt ve. Lần nữa nhìn thấy lại nó, có thể sẽ phải tám năm, thậm chí thời gian dài hơn thế nữa.

Nguyệt Dao mang tốt duy mạo, xuống xe ngựa. Cho dù mang duy mạo, thế nhưng ngẩng đầu lên vẫn thấy bốn chữ to lớn kim quang lòe lòe ngay trước đại môn: "Hối Thông Tiền Trang."

Nguyệt Dao lúc này nhìn bốn chữ lớn dùng vàng chế tạo nên, nở nụ cười, quả thật là khí đại tài thô, tấm bảng này trị giá cũng phải hơn vạn lượng vàng.

Xuống xe ngựa, thấy ngay trước cửa là hai đại thú tì hưu, hai con Tì Hưu há to miệng. Tì Hưu chiêu tài, chỉ có vào mà không ra, là loài thú thích hợp nhất để đặt trước tiền trang làm trấn thạch thú.

Đi lên bậc thềm, bước qua cửa đi vào sau, phát giác không chỉ chu môn mà trên cán cửa đều làm từ đá cẩm thạch thượng đẳng. Ngay cả hành lang đi thông chính đường, đều dùng đá cẩm thạch tốt nhất.

Vừa mới bước lên bậc thềm, thì có tiểu nhị mặc trang phục màu xanh lên nghênh đón: "Xin hỏi vị đại lão gia này, ngài đến để gửi bạc hay là lấy bạc. . ."

Nguyệt Dao nghe xong lời này, có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng tới, đối với tình hình cửa hàng thương hành bên này không quen thuộc. Quay đầu nhìn về phía Mã Thành Đằng.

Mã Thành Đằng vừa cười vừa nói: "An trí cho chúng ta một sương phòng!" Mã Thành Đằng không muốn người khác biết cháu ngoại mình muốn gởi đồ lại, mấy thứ gì đó muốn gởi lại hôm nay đều không để cho Đặng ma ma cầm, mà lại đổi thành trường tùy của hắn.

Tiểu nhị nghe xong lời này, nụ cười trên mặt càng tươi "Lão gia, thỉnh đi bên này." Người ta cũng nói muốn đi sương phòng, rõ ràng là muốn phục vụ VIP, chút khả năng chú ý nét mặt không phải không có. Tiểu nhị vui vẻ trong lòng, khách hàng lớn lại do ta tiếp đón, tiền thưởng tháng này có thể sẽ nhiều hơn.



Bước vào chính sảnh, ở giữa trong chính sảnh bày bình phong cẩm thạch khung hoàng kim. Trên bệ gỗ lim đen bên trái một con Chiêu Tài Tì Hưu đang nằm, vàng kim lấp lánh, so với Nguyệt Dao còn lớn hơn, đây cũng là dùng vàng ròng mà làm. Bên phải chỗ ngồi cũng để bệ gỗ lim thanh tùng cao hơn một thước, bụi cây thanh tùng này là dùng một khối mặc ngọc điêu khắc mà thành. Thanh tùng đại biểu cho trường trường cửu cửu (thật dài lâu), vạn năm trường thanh (phát triển vạn năm), cũng là ngụ ý sinh ý kinh cửu bất suy (làm ăn, buôn bán lâu bền không suy yếu).

Nguyệt Dao xem cách bài biện trong chính sảnh này, trong lòng cảm thán, thực sự là tài đại khí thô. Không uổng phí cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất tiền trang này. Bất quá, tiền trang lại không có tài thần, thật là một việc kỳ quái sự.

Tiểu nhị dẫn bọn họ đến sương phòng.

Sương phòng rất nhỏ, nhưng hết sức lịch sự tao nhã. Bên trong phòng bàn tròn đều dùng gỗ hoàng lê hoa, trên bàn để bánh ngọt điểm tâm và trái cây, trên tường còn treo một bức tranh vẽ. Chỗ gần cửa sổ, đặt một án thư (bàn đọc sách). Trên án thư, để giấy và bút mực.

Tiểu nhị dẫn mọi người vào trong sương phòng sau: "Lão gia có chuyện gì xin cứ phân phó."

Mã Thành Đằng gật đầu: "Mời chưởng quỹ các ngươi tới đấy." Nếu đã muốn gởi đồ lại, hơn nữa còn gửi lại trong thời gian dài vậy khẳng định sẽ phải tìm chưởng quỹ tới đây mà đàm phán.

Tiểu nhị lập tức đi ra ngoài.

Nguyệt Dao cười nhìn lên bộ tranh vẽ treo trên tường. Trên tường treo một bộ tranh sơn thủy Thanh Sơn Lục Thủy (hờ nó giống cụm từ trong tiếng việt mình là: “non xanh nước biếc” đấy bà con à). Bức họa này tờ trình thị bút mạch, phác họa trên cơ sở quầng màu trong mặc, sáng tạo phác họa thêm khoanh chữ màu xanh đậm. (Lin: nguyên câu này k biết edit sao luôn, chém :P)

Mã Thành Đằng cũng thấy nhàm chán, cùng Nguyệt Dao nói về bức họa này. Đặng ma ma nghe cũng không hiểu, liền cúi đầu đứng ở một bên chờ.

Bên ngoài trường tùy nói chưởng quỹ tới. Nguyệt Dao nhìn phía cửa ra vào, một lão giả hơn năm mươi tuổi đi vào, mặc một bộ trường sam tơ lụa màu xanh ngọc, người có chút viên nhuận (là người hơi tròn trịa, mượt mà), lưng hơi cong. Cằm còn có chòm râu, râu không quá dài. Vẻ mặt hòa ái, khi cười, con mắt híp lại thành một khe nhỏ.



Người này cung kính hỏi: "Lão gia, bỉ nhân họ Tiền, không biết lão gia có việc gì cần tiểu nhân ra sức?" Những người này quanh năm suốt tháng đã rèn luyện được nhãn lực, nhìn tới y phục của Mã Thành Đằng và Nguyệt Dao, tuy rằng không quá lộng lẫy quý giá, thế nhưng chất vải cũng là loại sa tanh cực tốt. Khẳng định là người có tiền. Nếu đã chỉ đích danh là muốn bao sương, nhất định là có nghiệp vụ lớn.

Mã Thành Đằng nhìn Nguyệt Dao: "Nguyệt Dao, tự con nói đi!" Danh tiếng của Hối Thông Tiền Trang thiên hạ đều biết, cũng không lo lắng để lộ bí mật gì. Liền tùy ý để cho Nguyệt Dao nói đi.

Nguyệt Dao cười nói: "Tiền chưởng quỹ, ta nghe nói chỗ này cho phép gửi đồ vật. Cũng không biết tình huống cụ thể là gì. Ngươi có thể giải thích cặn kẽ với ta một chút không?"

Tiền chưởng quỹ nghe Nguyệt Dao nói xong, lại quay sang nhìn tới Mã Thành Đằng thấy hắn gật đầu, lập tức cảm thấy rất quái dị. Bất quá, lấy tố chất chức nghiệp vốn có cho phép, hắn sẽ không đi hỏi tới chuyện của khách nhân. Liền đem những điều Nguyệt Dao muốn biết, nhất nhất giải thích từng việc một.

Nguyệt Dao nghe xong nói: "Ta định gửi mười năm."

Tiền chưởng quỹ lại nhìn thoáng qua Mã Thành Đằng, gặp hắn không có mở miệng: "Tiểu thư, vậy phải xem vật mà ngươi muốn gửi là gì. Ta sẽ cho ngươi gửi ở chỗ thích hợp." Đồ vật không giống nhau tất nhiên cất giữ nơi phải không cùng một dạng. Đương nhiên, giá cả cũng sẽ không giống nhau.

Nguyệt Dao khẳng định không thể nào nói mình muốn gửi chính là cổ tịch, lập tức nói: "Ta muốn gửi chính là mặc bảo (bản vẽ đẹp) của cha ta." Nói xong lấy ra hộp gỗ hoàng lên hoa khóa đồng cầm lên. Nguyệt Dao cũng không mở ra cho Tiền chưởng quỹ xem.

Tiền chưởng quỹ có thể ở Hối Thông Tiền Trang làm được chưởng quỹ khả năng nhìn mặt ắt là có, chắc chắn sẽ không hỏi đây là loại mặc bảo gì: "Cái tráp này chỉ cần một cái nhỏ tủ bảo hiểm là được rồi. Tủ bảo hiểm nhỏ thì một năm năm trăm lượng bạc, tiểu thư gửi mười năm ta có thể cho ngươi hưởng ưu đãi tám thành. Tổng cộng là bốn ngàn lượng bạc. Một lần giao tiền thanh toán hết hảy." Bốn nghìn lượng bạc không phải là số lượng nhỏ.

Mã Thành Đằng muốn trả tiền.

Nguyệt Dao lắc đầu: "Cậu, số tiền này để con tự mình tới trả." Một nhà dân phổ thông ở đây một năm hai mươi lượng bạc là có thể ba bữa ăn không lo rồi. Bốn ngàn lượng quả thực rất hố cha , thế nhưng nếu đã muốn bảo hiểm, cần nhân gia phục vụ, thì có hố cha cũng phải bảo quản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook