Quyển 1 - Chương 75: Thư cục Thanh Phong
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
12/05/2016
Nguyệt Dao theo Mã Thành Đằng đi đến một thư cục gia. Chưởng quỹ đưa tới một
quyển bảng chữ mẫu theo thể chữ Âu Dương Tuần. Sau khi xem xong Nguyệt
Dao lắc đầu: "Quyển này không tốt." Nguyệt Dao cũng không mong có thể
tìm được bản chính thức, thế nhưng chí ít cũng phải là bản viết tay của
danh gia.
Thực ra Mã Thành Đằng nghĩ, làm bảng chữ mẫu vỡ lòng cho Liên Đình Chính, như thế này đã được rồi. Thế nhưng ngược lại Nguyệt Dao lại cho rằng điểm xuất phát phải có tiêu chuẩn cao. Bằng không điểm xuất phát kém, tương lai còn không phải sẽ kém đến nổi chỉ có thế ngẩng mặt lên mà nhìn chúng bạn cùng tuổi rồi ư.
Nguyệt Dao chọn lựa mấy nhà liên tiếp, cũng đều lắc đầu. Đây đều không phải những thứ mà nàng muốn. Có một số việc có thể chấp nhận được ngay, nhưng có một vài thứ lại không thể chấp nhận. Sau một lần nữa thất vọng, Nguyệt Dao cũng có chút nôn nóng rồi. Khó có khi đi ra ngoài được một chuyến, nếu như không mua được đồ hợp ý, lần sau có thể đi ra cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Mã Thành Đằng nhìn dáng vẻ của Nguyệt Dao, suy nghĩ một chút sau nói rằng: "Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đi tới Thanh Phong thư cục thôi." Thanh Phong thư cục là thư cục lớn nhất trong kinh thành, nói cho đúng ra thì nó là thư cục lớn nhất ở triều Đại Nguyên. Có người nói phàm là thư tịch muốn tìm tất cả đều có thể mua được ở đây. Bất quá, thư tịch trong này có giá cả tương đối đắt đỏ.
Giá mua thư tịch có cao hơn đi nữa, thì trong kinh thành này hễ là người đọc sách có tiền trong tay đều cam tâm tình nguyện vào đó mua. Đồ nơi đó tốt không cần nói, hơn nữa ở đó còn có thể tình cờ gặp được các vị danh gia hoặc đại nho. Thậm chí là, các đại nho còn có thể dạy học ở đây, chỉ điểm cho các sĩ tử. Cũng vì nguyên nhân này, khiến những sĩ tử kia có xu thế chạy tới đây rất nhiều. Phải biết rằng, nếu có thể được những danh gia này chỉ điểm, coi trọng, cũng có thể nói là được lợi cả đời.
Ngoài ra Thanh Phong thư cục còn cung cấp sách để đọc. Chỉ cần ngươi không làm hư sách, cho dù ngươi không mua sách, mà chỉ vào trong đọc sách, có nhìn bao nhiêu ngày cũng không có vấn đề gì. Sẽ không như những thư viện thông thường khác, cho người đến xua đuổi ngươi.
Điểm duy nhất không tốt đó là vị trí Thanh Phong thư cục tương đối hẻo lánh. Đường đi tới đó khá xa, từ kinh thành tới nơi cũng mất hơn một canh giờ. Đương nhiên danh tiếng Thanh Phong thư cục rất vang dội, cho nên dù vị trí có tương đối hẻo lánh cũng không lo lắng sinh ý không tốt. Cũng bởi vì vị trí vắng vẻ, giá cả không đắt đỏ như mấy đoạn đường phồn hoa ở trung tâm kinh thành, nên diện tích của Thanh Phong thư cục rất lớn.
Nguyệt Dao nghe người bên ngoài nói đến rồi, vén rèm lên nhìn qua, chỉ mới đến phạm vi bên ngoài. Từ xa đã nhìn thấy một hồ nước. Bên hồ tọa lạc rất nhiều đình để nghỉ chân. Xa xa còn có thể thấy vài người xuất hiện trong đình.
Xe ngựa tiếp tục chạy băng băng khoảng một khắc đồng hồ, mới chính thức đến cửa thư cục. Trước cửa lớn của Thanh Phong thư cục cũng không có đại thú trấn trạch (loài thú bảo vệ đặt ở trước cửa lớn). Theo tín ngưỡng đạo Nho các nhà nho cho rằng, bản thân người đọc sách đã có sẵn khí tiết quang minh chính đại, oai nghiêm. Cho nên, không cần tới trấn trạch thú.
Nguyệt Dao xuống xe ngựa, Mã Thành Đằng nhìn duy mạo của Nguyệt Dao: "Lấy xuống đi!" Ở chỗ này mà còn mang duy mạo, sẽ bị coi là không lễ phép.
Đặng ma ma vốn định ngăn cản, Nguyệt Dao lại lắc đầu. Luôn luôn để quy củ ràng buộc, làm cái gì cũng không được tốt. Người sống, có đôi khi nên thoải mái với chính mình một chút, không cần quá để ý tới quy củ này nọ.
Lập tức có thư đồng tới bắt chuyện. Thanh Phong thư cục tuân theo tôn chỉ người tới là khách, ở đây từ đại nho tám mươi tuổi, cho tới tiểu hài tử ngây thơ, đều được đối xử nhiệt tình như nhau.
Nguyệt Dao nhìn gian nhà từ từng gian phòng hợp lại với nhau, nếu không phải nàng biết đây là Thanh Phong thư cục, sợ đã cho rằng mình tới đại hộ nhân gia làm khách rồi.
Quy củ của thư viện, những người không liên quan không được phép tùy ý đi vào. Kể cả Đặng ma ma và tùy tùng theo tới đều phải ở bên ngoài thư cục chờ.
Nguyệt Dao bước tới cửa lớn, thứ đầu tiên đập vào mắt là một khối hồ thạch cao gần nửa tầng lầu đứng thẳng ngay giữa sân, mài đến cực kỳ nhẵn bóng, mặt trên khắc bốn chữ lớn rồng bay phượng múa: "Thanh Phong thư cục."
Nguyệt Dao khâm phục nói ra: "Viết thật tốt, đủ mạnh mẽ, hành văn liền mạch lưu loát. Bốn chữ, phiêu dật tựa phù vân (phóng khoáng như mây bay), không hổ là đại sư thư pháp đệ nhất thiên hạ."
Thư đồng không để ý lắm. Người nào không biết bốn chữ lớn trong thư cục là do Đỗ đại gia (Đại gia ở đây chỉ chuyên gia thư pháp) viết. Hắn nào biết rằng Nguyệt Dao trước cũng không biết chữ này là do Đỗ đại gia đề bút. Chỉ là thư pháp vị này dùng là của vị đại sư nổi tiếng khắp thiên hạ mà Nguyệt Dao ngưỡng mộ nhất. Vì vậy để hiểu biết sâu sắc về nó, nàng cũng nghiên cứu rất nhiều.
Thư cục chiếm diện tích rất lớn. Thư đồng dẫn Nguyệt Dao tới một tòa lầu gác. Nguyệt Dao đứng ở ngoài cửa nhìn lầu gác cao ba tầng. Thế này đừng nói là thư cục, gọi nó là nơi cho các sĩ tử tụ hội cũng không có gì là quá.
Bước vào chính sảnh, Nguyệt Dao liền nhìn bức tranh vẽ Khổng lão phu tử treo trên tường hướng về phía đại môn. Hai bên trái phải treo câu đối. Bên trái viết 'Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên.' Bên phải viết 'Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ.' (Trong nhóm ba người, tất có người là thầy ta - Có bạn từ phương xa tới, vui mừng khôn xiết).
Bên dưới bức họa đặt một án điều hắc mộc đàn (gỗ đàn hương), ở giữa bày đỉnh tam túc (vạc ba chân) mạn điêu khắc mấy chữ đỉnh đồng, hai bên trái phải cung phụng hoa quả và điểm tâm.
Một nam tử mặc quần áo màu xanh, tuổi chừng chừng năm mươi, cả người tràn đầy hơi thở của sách, nghe lời của thư đồng đi tới. Sau đó dẫn Nguyệt Dao qua tiểu thư phòng bên cạnh. Vào phòng, hỏi: "Lão gia, cô nương, lão hủ họ Lam, xin hỏi cô nương muốn tìm tự thiếp nào?"
Nguyệt Dao đưa yêu cầu của mình nói: "Đệ đệ ta đang vỡ lòng, ta nghĩ tìm thể chữ của Âu Dương Tuần cho hắn luyện chữ. Ta cần bản sao tay của danh gia." Bản chính thức thì nghĩ cũng đừng nghĩ, có bản chính thức đi nữa cũng có ai chịu lấy ra, nhân gia đều giấu ở nhà, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ai cũng sẽ không bán đi.
Lam tiên sinh thấy Nguyệt Dao khiêm tốn biết ý, lại nhìn Mã Thành Đằng ở đằng sau khẽ gật đầu với hắn: "Vận khí cô nương thật tốt, đúng lúc thư cục chúng ta có một bảng chữ mẫu Âu thể. Vậy để lão phu cho người đi lấy đưa cô nương nhìn xem."
Nguyệt Dao gật đầu.
Lam tiên sinh phân phó thư đồng xong, quay ngược lại nhìn Nguyệt Dao cười nói: "Nếu như cô nương không ngại, có thể viết xuống vài chữ cho lão hủ nhìn một chút."
Nguyệt Dao không muốn. Chữ viết của cô nương gia đâu thể tùy ý viết ra lưu lại. Hơn nữa nàng cũng không nguyện ý cho người khác nhìn chữ viết của mình, lập tức rất không nể mặt mà lắc đầu.
Lam tiên sinh nhìn phía Mã Thành Đằng.
Mã Thành Đằng cười nói: "Nguyệt Dao, tùy tiện viết mấy chữ, đây là quy củ của Thanh Phong thư cục. Không việc gì phải ngại." Đứa nhỏ này sao cứ cẩn thận như vậy chứ.
Bên cạnh có thư đồng đi lên truyền giấy và bút mực.
Nguyệt Dao oán thầm trong bụng, đây là cái phá quy củ gì. Thế nhưng đến cửa nơi này, cũng chỉ có thể nhắm mắt mà viết. Đương nhiên sẽ không viết gì khác, Nguyệt Dao nhất bút viết bốn chữ: Thanh Phong thư cục.
Thể chữ Liễu này kiếp trước từ lúc hai tuổi Nguyệt Dao đã bắt đầu học, hơn nữa bản thân nàng cũng dụng tâm nghiên cứu nỗ lực luyện tập hơn hai mươi năm. So với các nhà đại thư pháp có thể sẽ kém hơn, thế nhưng tuyệt đối không tầm thường, cho dù ẩn dấu, cũng không giấu được. Cho nên Nguyệt Dao cố ý đem chữ viết không được tốt, nhưng biểu hiện cũng không tầm thường.
Lam tiên sinh thấy thể chữ Liễu của Nguyệt Dao, ánh mắt nhìn Nguyệt Dao cũng có chút thay đổi. Tuổi còn nhỏ như thế, vậy mà đã viết ra mấy phần ý nhị của thể chữ Liễu. Thực sự là có tài năng. Đáng tiếc lại là nữ tử. Nếu là một vị công tử, hắn đã có thể giới thiệu với danh sĩ, nếu được bọn họ nhìn trúng thu làm đệ tử, cũng là một hồi duyên phận, mỹ dự.
Thực ra Mã Thành Đằng nghĩ, làm bảng chữ mẫu vỡ lòng cho Liên Đình Chính, như thế này đã được rồi. Thế nhưng ngược lại Nguyệt Dao lại cho rằng điểm xuất phát phải có tiêu chuẩn cao. Bằng không điểm xuất phát kém, tương lai còn không phải sẽ kém đến nổi chỉ có thế ngẩng mặt lên mà nhìn chúng bạn cùng tuổi rồi ư.
Nguyệt Dao chọn lựa mấy nhà liên tiếp, cũng đều lắc đầu. Đây đều không phải những thứ mà nàng muốn. Có một số việc có thể chấp nhận được ngay, nhưng có một vài thứ lại không thể chấp nhận. Sau một lần nữa thất vọng, Nguyệt Dao cũng có chút nôn nóng rồi. Khó có khi đi ra ngoài được một chuyến, nếu như không mua được đồ hợp ý, lần sau có thể đi ra cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Mã Thành Đằng nhìn dáng vẻ của Nguyệt Dao, suy nghĩ một chút sau nói rằng: "Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đi tới Thanh Phong thư cục thôi." Thanh Phong thư cục là thư cục lớn nhất trong kinh thành, nói cho đúng ra thì nó là thư cục lớn nhất ở triều Đại Nguyên. Có người nói phàm là thư tịch muốn tìm tất cả đều có thể mua được ở đây. Bất quá, thư tịch trong này có giá cả tương đối đắt đỏ.
Giá mua thư tịch có cao hơn đi nữa, thì trong kinh thành này hễ là người đọc sách có tiền trong tay đều cam tâm tình nguyện vào đó mua. Đồ nơi đó tốt không cần nói, hơn nữa ở đó còn có thể tình cờ gặp được các vị danh gia hoặc đại nho. Thậm chí là, các đại nho còn có thể dạy học ở đây, chỉ điểm cho các sĩ tử. Cũng vì nguyên nhân này, khiến những sĩ tử kia có xu thế chạy tới đây rất nhiều. Phải biết rằng, nếu có thể được những danh gia này chỉ điểm, coi trọng, cũng có thể nói là được lợi cả đời.
Ngoài ra Thanh Phong thư cục còn cung cấp sách để đọc. Chỉ cần ngươi không làm hư sách, cho dù ngươi không mua sách, mà chỉ vào trong đọc sách, có nhìn bao nhiêu ngày cũng không có vấn đề gì. Sẽ không như những thư viện thông thường khác, cho người đến xua đuổi ngươi.
Điểm duy nhất không tốt đó là vị trí Thanh Phong thư cục tương đối hẻo lánh. Đường đi tới đó khá xa, từ kinh thành tới nơi cũng mất hơn một canh giờ. Đương nhiên danh tiếng Thanh Phong thư cục rất vang dội, cho nên dù vị trí có tương đối hẻo lánh cũng không lo lắng sinh ý không tốt. Cũng bởi vì vị trí vắng vẻ, giá cả không đắt đỏ như mấy đoạn đường phồn hoa ở trung tâm kinh thành, nên diện tích của Thanh Phong thư cục rất lớn.
Nguyệt Dao nghe người bên ngoài nói đến rồi, vén rèm lên nhìn qua, chỉ mới đến phạm vi bên ngoài. Từ xa đã nhìn thấy một hồ nước. Bên hồ tọa lạc rất nhiều đình để nghỉ chân. Xa xa còn có thể thấy vài người xuất hiện trong đình.
Xe ngựa tiếp tục chạy băng băng khoảng một khắc đồng hồ, mới chính thức đến cửa thư cục. Trước cửa lớn của Thanh Phong thư cục cũng không có đại thú trấn trạch (loài thú bảo vệ đặt ở trước cửa lớn). Theo tín ngưỡng đạo Nho các nhà nho cho rằng, bản thân người đọc sách đã có sẵn khí tiết quang minh chính đại, oai nghiêm. Cho nên, không cần tới trấn trạch thú.
Nguyệt Dao xuống xe ngựa, Mã Thành Đằng nhìn duy mạo của Nguyệt Dao: "Lấy xuống đi!" Ở chỗ này mà còn mang duy mạo, sẽ bị coi là không lễ phép.
Đặng ma ma vốn định ngăn cản, Nguyệt Dao lại lắc đầu. Luôn luôn để quy củ ràng buộc, làm cái gì cũng không được tốt. Người sống, có đôi khi nên thoải mái với chính mình một chút, không cần quá để ý tới quy củ này nọ.
Lập tức có thư đồng tới bắt chuyện. Thanh Phong thư cục tuân theo tôn chỉ người tới là khách, ở đây từ đại nho tám mươi tuổi, cho tới tiểu hài tử ngây thơ, đều được đối xử nhiệt tình như nhau.
Nguyệt Dao nhìn gian nhà từ từng gian phòng hợp lại với nhau, nếu không phải nàng biết đây là Thanh Phong thư cục, sợ đã cho rằng mình tới đại hộ nhân gia làm khách rồi.
Quy củ của thư viện, những người không liên quan không được phép tùy ý đi vào. Kể cả Đặng ma ma và tùy tùng theo tới đều phải ở bên ngoài thư cục chờ.
Nguyệt Dao bước tới cửa lớn, thứ đầu tiên đập vào mắt là một khối hồ thạch cao gần nửa tầng lầu đứng thẳng ngay giữa sân, mài đến cực kỳ nhẵn bóng, mặt trên khắc bốn chữ lớn rồng bay phượng múa: "Thanh Phong thư cục."
Nguyệt Dao khâm phục nói ra: "Viết thật tốt, đủ mạnh mẽ, hành văn liền mạch lưu loát. Bốn chữ, phiêu dật tựa phù vân (phóng khoáng như mây bay), không hổ là đại sư thư pháp đệ nhất thiên hạ."
Thư đồng không để ý lắm. Người nào không biết bốn chữ lớn trong thư cục là do Đỗ đại gia (Đại gia ở đây chỉ chuyên gia thư pháp) viết. Hắn nào biết rằng Nguyệt Dao trước cũng không biết chữ này là do Đỗ đại gia đề bút. Chỉ là thư pháp vị này dùng là của vị đại sư nổi tiếng khắp thiên hạ mà Nguyệt Dao ngưỡng mộ nhất. Vì vậy để hiểu biết sâu sắc về nó, nàng cũng nghiên cứu rất nhiều.
Thư cục chiếm diện tích rất lớn. Thư đồng dẫn Nguyệt Dao tới một tòa lầu gác. Nguyệt Dao đứng ở ngoài cửa nhìn lầu gác cao ba tầng. Thế này đừng nói là thư cục, gọi nó là nơi cho các sĩ tử tụ hội cũng không có gì là quá.
Bước vào chính sảnh, Nguyệt Dao liền nhìn bức tranh vẽ Khổng lão phu tử treo trên tường hướng về phía đại môn. Hai bên trái phải treo câu đối. Bên trái viết 'Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên.' Bên phải viết 'Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ.' (Trong nhóm ba người, tất có người là thầy ta - Có bạn từ phương xa tới, vui mừng khôn xiết).
Bên dưới bức họa đặt một án điều hắc mộc đàn (gỗ đàn hương), ở giữa bày đỉnh tam túc (vạc ba chân) mạn điêu khắc mấy chữ đỉnh đồng, hai bên trái phải cung phụng hoa quả và điểm tâm.
Một nam tử mặc quần áo màu xanh, tuổi chừng chừng năm mươi, cả người tràn đầy hơi thở của sách, nghe lời của thư đồng đi tới. Sau đó dẫn Nguyệt Dao qua tiểu thư phòng bên cạnh. Vào phòng, hỏi: "Lão gia, cô nương, lão hủ họ Lam, xin hỏi cô nương muốn tìm tự thiếp nào?"
Nguyệt Dao đưa yêu cầu của mình nói: "Đệ đệ ta đang vỡ lòng, ta nghĩ tìm thể chữ của Âu Dương Tuần cho hắn luyện chữ. Ta cần bản sao tay của danh gia." Bản chính thức thì nghĩ cũng đừng nghĩ, có bản chính thức đi nữa cũng có ai chịu lấy ra, nhân gia đều giấu ở nhà, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ai cũng sẽ không bán đi.
Lam tiên sinh thấy Nguyệt Dao khiêm tốn biết ý, lại nhìn Mã Thành Đằng ở đằng sau khẽ gật đầu với hắn: "Vận khí cô nương thật tốt, đúng lúc thư cục chúng ta có một bảng chữ mẫu Âu thể. Vậy để lão phu cho người đi lấy đưa cô nương nhìn xem."
Nguyệt Dao gật đầu.
Lam tiên sinh phân phó thư đồng xong, quay ngược lại nhìn Nguyệt Dao cười nói: "Nếu như cô nương không ngại, có thể viết xuống vài chữ cho lão hủ nhìn một chút."
Nguyệt Dao không muốn. Chữ viết của cô nương gia đâu thể tùy ý viết ra lưu lại. Hơn nữa nàng cũng không nguyện ý cho người khác nhìn chữ viết của mình, lập tức rất không nể mặt mà lắc đầu.
Lam tiên sinh nhìn phía Mã Thành Đằng.
Mã Thành Đằng cười nói: "Nguyệt Dao, tùy tiện viết mấy chữ, đây là quy củ của Thanh Phong thư cục. Không việc gì phải ngại." Đứa nhỏ này sao cứ cẩn thận như vậy chứ.
Bên cạnh có thư đồng đi lên truyền giấy và bút mực.
Nguyệt Dao oán thầm trong bụng, đây là cái phá quy củ gì. Thế nhưng đến cửa nơi này, cũng chỉ có thể nhắm mắt mà viết. Đương nhiên sẽ không viết gì khác, Nguyệt Dao nhất bút viết bốn chữ: Thanh Phong thư cục.
Thể chữ Liễu này kiếp trước từ lúc hai tuổi Nguyệt Dao đã bắt đầu học, hơn nữa bản thân nàng cũng dụng tâm nghiên cứu nỗ lực luyện tập hơn hai mươi năm. So với các nhà đại thư pháp có thể sẽ kém hơn, thế nhưng tuyệt đối không tầm thường, cho dù ẩn dấu, cũng không giấu được. Cho nên Nguyệt Dao cố ý đem chữ viết không được tốt, nhưng biểu hiện cũng không tầm thường.
Lam tiên sinh thấy thể chữ Liễu của Nguyệt Dao, ánh mắt nhìn Nguyệt Dao cũng có chút thay đổi. Tuổi còn nhỏ như thế, vậy mà đã viết ra mấy phần ý nhị của thể chữ Liễu. Thực sự là có tài năng. Đáng tiếc lại là nữ tử. Nếu là một vị công tử, hắn đã có thể giới thiệu với danh sĩ, nếu được bọn họ nhìn trúng thu làm đệ tử, cũng là một hồi duyên phận, mỹ dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.