Quyển 1 - Chương 97: Chương 52.2
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
01/08/2016
Uông ma ma thấy Nguyệt Băng cười, lập tức ngay cả Nguyệt Băng cũng bị phạt
chung. Lý do phạt rất đơn giản: "Các ngươi là tỷ muội, là người một nhà
tương lai vinh nhục cùng hưởng. Ngươi cười nhạo nàng, thật ra bản thân
người cũng bị dính dáng bị cười chê, cho nên cần phải phạt chung với
nhau." Những điều mà ma ma giáo dưỡng phải dạy bảo không chỉ riêng lễ
nghi quy củ, mà còn có rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế.
Nguyệt Dao nghe xong hơi chấn động một chút, chẳng qua nàng rất nhanh chóng ý thức đến sự khác thường của mình, lập tức cúi đầu, thế nhưng tất cả những thứ này, đều không mảy may thoát khỏi tầm mắt của Uông ma ma.
Đối với Nguyệt Dao, Uông ma ma luôn cảm thấy nhìn không thấu. Đứa bé chỉ mới tám tuổi, tâm tư đã quá sâu sắc như vậy, không thể không khiến người khác kinh ngạc.
Uông ma ma nhìn sắc trời, rốt cuộc nói tan lớp. Trước khi bốn cô nương ra khỏi cửa còn nói thêm: "Các vị phải nhớ kỹ, một tiểu thư khuê các chân chính thì bước đi không thể phát ra tiếng động dù chỉ tí chút, mà những thứ này đều phải bất tri bất giác khắc vào trong xương cốt từng giọt từng giọt mỗi một ngày, bằng không vẽ hổ không thành ngược lại còn ra chó." Tiểu thư khuê các, không phải nói vài câu là có.
Ý tứ của Uông ma ma cực kỳ rõ ràng, chẳng có thứ gì bỗng dưng rơi xuống. Muốn đạt tới mức độ kia nhất định phải khắc khổ học tập, phải dung nhập những quy củ này vào tận xương tủy, giơ tay nhấc chân mới có thể hiển lộ ra giáo dưỡng tốt đẹp của mình.
Sắc mặt Nguyệt Dao vô cùng cung kính: "Ma ma dạy dỗ phải, ta sẽ chú ý." Nếu không muốn bị người ta nói không vượt qua được bài kiểm tra quy củ, nàng cần dốc sức nhiều hơn.
Lời của Nguyệt Dao làm cho Uông ma ma nhịn không được mà nhíu mi tâm lại, Nguyệt Dao nói là chứ không phải chúng ta. Nếu đều là cô nương của Liên gia thì nên đoàn kết nhất trí.
Uông ma ma lắc đầu, tính tình Tam cô nương như vậy đúng là không tốt. Xem ra phải nói chuyện này cho lão phu nhân nghe.
Luyện tập bước chân đi đứng cả một buổi sáng, mỏi eo đau lưng đùi rút gân, những thứ này Nguyệt Dao đều chịu đựng không nói nửa lời. Sau khi dùng ngọ thiện, Nguyệt Dao nằm xuống để Xảo Lan xoa bóp cho nàng.
Đặng ma ma nhỏ giọng nói: "Cô nương, nếu không buổi trưa người ở trong Tĩnh Tư Viên hoặc sang viện khác gần đó nghỉ chân một chút, không cần đi tới đi lui. Qua qua lại lại như vậy rất vất vả." Vừa đi vừa về đã mất hơn nửa canh giờ, lại dùng cơm trưa, thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nguyệt Dao nhìn tình cảnh quen thuộc, lắc đầu nói: "Ta không sao, có thể chịu đựng được." Nàng nhất định không tới viện khác sống. Ở quen rồi, đến lúc đó Mạc thị còn không kiếm cớ để cho nàng chuyển ra ngoài sao. Lúc trước bà ta ôm mục đích xấu xa mờ ám bảo nàng chuyển tới Lan Khê viện sống, bây giờ kế hoạch này bị ngâm nước nóng, chắc chắn sẽ nghĩ cách cho nàng dọn ra ngoài. Có điều đời này, trừ phi rời khỏi Liên phủ, bằng không nàng chắc chắn sẽ không dọn ra khỏi Lan Khê viện.
Nguyệt Dao híp nhỏ ánh mắt lại, lại đi Tĩnh Tư Viên. Bất kể là học quy củ hay học tập thư pháp, đều học ở Tĩnh Tư Viên.
Khóa đầu của buổi chiều là lớp học thư pháp do Vân tiên sinh dạy. Nếu là trước kia, Nguyệt Dao sẽ cho rằng việc này hoàn toàn lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ, Nguyệt Dao xếp đặt tâm tư xem việc này là cách tôi luyện tâm tính.
Trước tiên Vân tiên sinh hỏi trình độ học tập của mọi người.
Nguyệt Doanh nói mình biết được hơn một ngàn chữ; Nguyệt Băng không hề khiêm tốn bày tỏ bản thân đã học xong Tứ thư Ngũ kinh; Nguyệt Dao lại rất khiêm tốn ngỏ lời ý bảo mình học được không nhiều lắm. Nếu không phải thái độ Nguyệt Dao cực kỳ chân thành, e rằng Vân tiên sinh đã cho rằng nàng đang trêu chọc mình, trong kinh thành có ai không biết Tam cô nương Liên gia là nùười có danh tiếng tiểu tài nữa, tài nữ mà lại không học được nhiều, còn không phải là chuyện cười sao.
Vân tiên sinh sâu sắc liếc mắt nhìn Nguyệt Dao, thấy Nguyệt Dao không chút ngượng ngùng, tự nhiên trang nhã mặc cho nàng quan sát, Vân tiên sinh âm thầm suy xét đây là Tam cô nương mà nàng nghe được sao? Hoàn toàn không giống.
Nguyệt Hoàn còn chưa mở miệng, Nguyệt Băng cười giúp nàng nói trước: "Tiên sinh, Tứ muội muội của ta vừa sinh bệnh cách đây vài ngày, nên đã quên hết những gì đã học qua. Hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu."
Đối với lý giải này Vân tiên sinh không có chút ngoài ý muốn nào: "Như vậy, các ngươi viết vài chữ cho ta xem." Chỉ bảo thư pháp, cũng phải tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Bốn người theo lời viết chữ.
Vân tiên sinh nhìn vào Nguyệt Hoàn trước hết, phải Vân tiên sinh đặc biệt chú ý Nguyệt Hoàn, mà là tư thế cầm bút của Nguyệt Hoàn không đúng. Vân tiên sinh uốn nắn tư thế của Nguyệt Hoàn.
Vân tiên sinh nhìn chữ viết ra của Nguyệt Hoàn, mỗi một chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo, to nhỏ không đều, mực nước cũng không đều đặn, chẳng khác gì chó cào.
Vân tiên sinh ngạc nhiên nhìn Nguyệt Hoàn. Mặc dù nói mất trí nhớ sẽ khiến người ta quên đi rất nhiều thứ, thế nhưng viết chữ sớm đã thành một loại bản năng. Bây giờ chữ viết ra dường như là chữ của người chưa được khai bút viết thành. Vân tiên sinh không nhịn được hỏi: "Trước đây Tứ cô nương chưa từng viết chữ sao?"
Nguyệt Hoàn nghe xong những lời này, khuôn mặt xoát cái đỏ bừng. Nhìn lại nét chữ của ba cô nương bên cạnh, lúc này Nguyệt Hoàn hận không thể đào ra một cái hồ rồi chui xuống. Ai nói người hiện đại xuyên qua đến cổ đại chính là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, chỉ cần mở miệng sẽ thành đại tài nữ, toàn bộ những điều đó đều là gạt người, bẫy người, bẫy chết nàng! Cũng không suy nghĩ một chút trên thực tế người hiện đại có mấy người viết chữ bằng bút lông mà đẹp mà tốt. Không, không nói tới việc viếc bút lông, chính là bút máy cũng không có mấy ai viết chữ đẹp. Thế nhưng ở người cổ đại nhân gia mặc kệ nam nữ ai ai ba tuổi đều phải vỡ lòng, mỗi ngày viết lách không ngừng. Giống như đệ đệ Đình Luân của nàng mỗi sáng tối đều phải luyện viết chữ lớn.
Haiz, Nguyệt Hoàn thở dài một lần nữa, sớm biết vậy nàng nên cùng đệ đệ luyện chữ rồi. Nếu thế thì từ sáng tới giờ sẽ không bị chơi đùa chê cười. Được rồi,mặt mũi đã vứt xuống từ mấy trăm năm trước rồi. Bây giờ điều có thể làm chính là nỗ lực học tập, tranh thủ kiếm về chút thể diện.
Nguyệt Băng sợ lại bị trách phạt liều mạng nín cười, đến mức mặt đỏ rần. Thua thiệt nương vẫn luôn nói nàng không tốt không được thế nào, bây giờ không nói tới Tứ muội muội, ngay cả người có tài danh như Tam muội muội viết chữ cũng không tốt bằng nàng.
Vân tiên sinh không phê bình chữ của Nguyệt Hoàn, bởi vì không biết phải phê bình như thé nào: "Tứ cô nương phải gắng sức luyện chữ rồi."
Nguyệt Hoàn vội vàng gật đầu, nàng có cắn nát răng cũng phải học giỏi chữ.
Vân tiên sinh phê bình đánh giá cho Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng xong, sau cùng đánh giá chữ của Nguyệt Dao. Vân tiên sinh vừa nhìn nét chữ của Nguyệt Dao hơi kinh ngạc: "Ngươi đây là tập. . ?" Một người hai tuổi liền vỡ lòng ba tuổi tập vẽ, lại có tài danh chữ viết không nên kém như vậy à!
Nguyệt Dao cười giải thích: "Ta viết phỏng theo 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》." Nguyệt Dao không muốn viết thể chữ Liễu ở trước mặt mọi người, đây là tính toán của nàng. Nguyệt Dao lại không muốn để lộ bản dập của thể chữ Mai Hoa ra. Không phải Nguyệt Dao keo kiệt, mà thật sự là không dám lấy ra, có câu nói thất phu vô tội hoài bích có tội. Nếu bị Nguyệt Băng nhìn thấy chắc chắn sẽ suy nghĩ biện pháp muốn mưu đoạt đi. Nguyệt Dao ngược lại cũng không sợ bị mưu đoạt, chỉ là không muốn trêu chọc vào chuyện phiền toái này, nghĩ tới nghĩ lui Nguyệt Dao dứt khoát cầm 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》mua ở Thanh Phong thư cục đến miễn cưỡng lấy thêm cho đủ.
Khóe miệng Vân tiên sinh co rút: "Tam cô nương, luyện chữ không phải một sớm một chiều, phải kiên trì bền bỉ mới có thể luyện chữ tốt. Ta nghe nói thể chữ Liễu của người viết rất tốt, ngươi không nên bỏ dở nửa chừng, cần phải kiên trì mới được."
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không cần, ta viết phỏng theo bảng chữ mẫu này là được rồi." Nguyên nhân thì không cần giải thích, bởi vì không cần thiết.
Nguyệt Dao nghe xong hơi chấn động một chút, chẳng qua nàng rất nhanh chóng ý thức đến sự khác thường của mình, lập tức cúi đầu, thế nhưng tất cả những thứ này, đều không mảy may thoát khỏi tầm mắt của Uông ma ma.
Đối với Nguyệt Dao, Uông ma ma luôn cảm thấy nhìn không thấu. Đứa bé chỉ mới tám tuổi, tâm tư đã quá sâu sắc như vậy, không thể không khiến người khác kinh ngạc.
Uông ma ma nhìn sắc trời, rốt cuộc nói tan lớp. Trước khi bốn cô nương ra khỏi cửa còn nói thêm: "Các vị phải nhớ kỹ, một tiểu thư khuê các chân chính thì bước đi không thể phát ra tiếng động dù chỉ tí chút, mà những thứ này đều phải bất tri bất giác khắc vào trong xương cốt từng giọt từng giọt mỗi một ngày, bằng không vẽ hổ không thành ngược lại còn ra chó." Tiểu thư khuê các, không phải nói vài câu là có.
Ý tứ của Uông ma ma cực kỳ rõ ràng, chẳng có thứ gì bỗng dưng rơi xuống. Muốn đạt tới mức độ kia nhất định phải khắc khổ học tập, phải dung nhập những quy củ này vào tận xương tủy, giơ tay nhấc chân mới có thể hiển lộ ra giáo dưỡng tốt đẹp của mình.
Sắc mặt Nguyệt Dao vô cùng cung kính: "Ma ma dạy dỗ phải, ta sẽ chú ý." Nếu không muốn bị người ta nói không vượt qua được bài kiểm tra quy củ, nàng cần dốc sức nhiều hơn.
Lời của Nguyệt Dao làm cho Uông ma ma nhịn không được mà nhíu mi tâm lại, Nguyệt Dao nói là chứ không phải chúng ta. Nếu đều là cô nương của Liên gia thì nên đoàn kết nhất trí.
Uông ma ma lắc đầu, tính tình Tam cô nương như vậy đúng là không tốt. Xem ra phải nói chuyện này cho lão phu nhân nghe.
Luyện tập bước chân đi đứng cả một buổi sáng, mỏi eo đau lưng đùi rút gân, những thứ này Nguyệt Dao đều chịu đựng không nói nửa lời. Sau khi dùng ngọ thiện, Nguyệt Dao nằm xuống để Xảo Lan xoa bóp cho nàng.
Đặng ma ma nhỏ giọng nói: "Cô nương, nếu không buổi trưa người ở trong Tĩnh Tư Viên hoặc sang viện khác gần đó nghỉ chân một chút, không cần đi tới đi lui. Qua qua lại lại như vậy rất vất vả." Vừa đi vừa về đã mất hơn nửa canh giờ, lại dùng cơm trưa, thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nguyệt Dao nhìn tình cảnh quen thuộc, lắc đầu nói: "Ta không sao, có thể chịu đựng được." Nàng nhất định không tới viện khác sống. Ở quen rồi, đến lúc đó Mạc thị còn không kiếm cớ để cho nàng chuyển ra ngoài sao. Lúc trước bà ta ôm mục đích xấu xa mờ ám bảo nàng chuyển tới Lan Khê viện sống, bây giờ kế hoạch này bị ngâm nước nóng, chắc chắn sẽ nghĩ cách cho nàng dọn ra ngoài. Có điều đời này, trừ phi rời khỏi Liên phủ, bằng không nàng chắc chắn sẽ không dọn ra khỏi Lan Khê viện.
Nguyệt Dao híp nhỏ ánh mắt lại, lại đi Tĩnh Tư Viên. Bất kể là học quy củ hay học tập thư pháp, đều học ở Tĩnh Tư Viên.
Khóa đầu của buổi chiều là lớp học thư pháp do Vân tiên sinh dạy. Nếu là trước kia, Nguyệt Dao sẽ cho rằng việc này hoàn toàn lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ, Nguyệt Dao xếp đặt tâm tư xem việc này là cách tôi luyện tâm tính.
Trước tiên Vân tiên sinh hỏi trình độ học tập của mọi người.
Nguyệt Doanh nói mình biết được hơn một ngàn chữ; Nguyệt Băng không hề khiêm tốn bày tỏ bản thân đã học xong Tứ thư Ngũ kinh; Nguyệt Dao lại rất khiêm tốn ngỏ lời ý bảo mình học được không nhiều lắm. Nếu không phải thái độ Nguyệt Dao cực kỳ chân thành, e rằng Vân tiên sinh đã cho rằng nàng đang trêu chọc mình, trong kinh thành có ai không biết Tam cô nương Liên gia là nùười có danh tiếng tiểu tài nữa, tài nữ mà lại không học được nhiều, còn không phải là chuyện cười sao.
Vân tiên sinh sâu sắc liếc mắt nhìn Nguyệt Dao, thấy Nguyệt Dao không chút ngượng ngùng, tự nhiên trang nhã mặc cho nàng quan sát, Vân tiên sinh âm thầm suy xét đây là Tam cô nương mà nàng nghe được sao? Hoàn toàn không giống.
Nguyệt Hoàn còn chưa mở miệng, Nguyệt Băng cười giúp nàng nói trước: "Tiên sinh, Tứ muội muội của ta vừa sinh bệnh cách đây vài ngày, nên đã quên hết những gì đã học qua. Hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu."
Đối với lý giải này Vân tiên sinh không có chút ngoài ý muốn nào: "Như vậy, các ngươi viết vài chữ cho ta xem." Chỉ bảo thư pháp, cũng phải tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Bốn người theo lời viết chữ.
Vân tiên sinh nhìn vào Nguyệt Hoàn trước hết, phải Vân tiên sinh đặc biệt chú ý Nguyệt Hoàn, mà là tư thế cầm bút của Nguyệt Hoàn không đúng. Vân tiên sinh uốn nắn tư thế của Nguyệt Hoàn.
Vân tiên sinh nhìn chữ viết ra của Nguyệt Hoàn, mỗi một chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo, to nhỏ không đều, mực nước cũng không đều đặn, chẳng khác gì chó cào.
Vân tiên sinh ngạc nhiên nhìn Nguyệt Hoàn. Mặc dù nói mất trí nhớ sẽ khiến người ta quên đi rất nhiều thứ, thế nhưng viết chữ sớm đã thành một loại bản năng. Bây giờ chữ viết ra dường như là chữ của người chưa được khai bút viết thành. Vân tiên sinh không nhịn được hỏi: "Trước đây Tứ cô nương chưa từng viết chữ sao?"
Nguyệt Hoàn nghe xong những lời này, khuôn mặt xoát cái đỏ bừng. Nhìn lại nét chữ của ba cô nương bên cạnh, lúc này Nguyệt Hoàn hận không thể đào ra một cái hồ rồi chui xuống. Ai nói người hiện đại xuyên qua đến cổ đại chính là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, chỉ cần mở miệng sẽ thành đại tài nữ, toàn bộ những điều đó đều là gạt người, bẫy người, bẫy chết nàng! Cũng không suy nghĩ một chút trên thực tế người hiện đại có mấy người viết chữ bằng bút lông mà đẹp mà tốt. Không, không nói tới việc viếc bút lông, chính là bút máy cũng không có mấy ai viết chữ đẹp. Thế nhưng ở người cổ đại nhân gia mặc kệ nam nữ ai ai ba tuổi đều phải vỡ lòng, mỗi ngày viết lách không ngừng. Giống như đệ đệ Đình Luân của nàng mỗi sáng tối đều phải luyện viết chữ lớn.
Haiz, Nguyệt Hoàn thở dài một lần nữa, sớm biết vậy nàng nên cùng đệ đệ luyện chữ rồi. Nếu thế thì từ sáng tới giờ sẽ không bị chơi đùa chê cười. Được rồi,mặt mũi đã vứt xuống từ mấy trăm năm trước rồi. Bây giờ điều có thể làm chính là nỗ lực học tập, tranh thủ kiếm về chút thể diện.
Nguyệt Băng sợ lại bị trách phạt liều mạng nín cười, đến mức mặt đỏ rần. Thua thiệt nương vẫn luôn nói nàng không tốt không được thế nào, bây giờ không nói tới Tứ muội muội, ngay cả người có tài danh như Tam muội muội viết chữ cũng không tốt bằng nàng.
Vân tiên sinh không phê bình chữ của Nguyệt Hoàn, bởi vì không biết phải phê bình như thé nào: "Tứ cô nương phải gắng sức luyện chữ rồi."
Nguyệt Hoàn vội vàng gật đầu, nàng có cắn nát răng cũng phải học giỏi chữ.
Vân tiên sinh phê bình đánh giá cho Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng xong, sau cùng đánh giá chữ của Nguyệt Dao. Vân tiên sinh vừa nhìn nét chữ của Nguyệt Dao hơi kinh ngạc: "Ngươi đây là tập. . ?" Một người hai tuổi liền vỡ lòng ba tuổi tập vẽ, lại có tài danh chữ viết không nên kém như vậy à!
Nguyệt Dao cười giải thích: "Ta viết phỏng theo 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》." Nguyệt Dao không muốn viết thể chữ Liễu ở trước mặt mọi người, đây là tính toán của nàng. Nguyệt Dao lại không muốn để lộ bản dập của thể chữ Mai Hoa ra. Không phải Nguyệt Dao keo kiệt, mà thật sự là không dám lấy ra, có câu nói thất phu vô tội hoài bích có tội. Nếu bị Nguyệt Băng nhìn thấy chắc chắn sẽ suy nghĩ biện pháp muốn mưu đoạt đi. Nguyệt Dao ngược lại cũng không sợ bị mưu đoạt, chỉ là không muốn trêu chọc vào chuyện phiền toái này, nghĩ tới nghĩ lui Nguyệt Dao dứt khoát cầm 《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》mua ở Thanh Phong thư cục đến miễn cưỡng lấy thêm cho đủ.
Khóe miệng Vân tiên sinh co rút: "Tam cô nương, luyện chữ không phải một sớm một chiều, phải kiên trì bền bỉ mới có thể luyện chữ tốt. Ta nghe nói thể chữ Liễu của người viết rất tốt, ngươi không nên bỏ dở nửa chừng, cần phải kiên trì mới được."
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không cần, ta viết phỏng theo bảng chữ mẫu này là được rồi." Nguyên nhân thì không cần giải thích, bởi vì không cần thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.