Quyển 1 - Chương 99: Tú nương
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
01/08/2016
Nguyệt Dao gắng sức
học tập, cực kỳ khắc khổ. Nguyệt Hoàn cũng bắt đầu chăm học khổ luyện.
Mà Nguyệt Băng cũng giống vậy vùi đầu vào cuộc sống học tập đầy nước sôi lửa bỏng.
Chẳng qua Nguyệt Băng là bị ép buộc, chứ không tự nguyện như Nguyệt Hoàn và Nguyệt Dao. Vì sửa đổi tính tình Nguyệt Băng cho đàng hoàng hơn, Mạc thị đã hỏi qua lão phu nhân sau đó để Uông ma ma mở tiêu chuẩn cao nhất cho Nguyệt Băng, buổi tối tiếp tục dạy dỗ Nguyệt Băng. Đương nhiên để làm được chuyện này tất nhiên phải chi thêm phí dụng.
Nguyệt Băng bị Uông ma ma lăn qua lăn lại một buổi tối. Rốt cuộc sắp tới nửa đêm Uông ma ma nói: "Nhị cô nương, sau này còn phải cố gắng luyện tập." Quá mức nuông chiều đối với một đích nữ như các nàng mà nói đó là hại chứ không phải thương. Có lẽ Nhị cô nương không có tư chất và tài hoa của Tam cô nương, thế nhưng chỉ cần dạy dỗ tốt ngược lại sẽ là một đương gia chủ mẫu rất tốt. Bởi vì nàng ta không những có cơ sở tốt, hơn nữa còn có số mệnh tốt.
Lão phu nhân nghe thấy Nguyệt Dao không viết thể chữ Liễu cũng không luyện tập Mai Hoa tự thể, mà lại luyện《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》bèn lẩm bẩm: "Nha đầu này đang định làm cái gì?" Buông tha Thể chữ Liễu, có thể nói là do học tốt rồi. Thế nhưng bảng chữ mẫu Mai Hoa tự nàng cũng mới vừa học, có là thiên tài đi nữa cũng không có khả năng học tốt trong thời gian ngắn như vậy, còn chưa nói đến thể chữ hoa mai là kiểu chữ học khó tới mức có thể nói là đau khổ. Thế nhưng hiện tại nha đầu này lại luyện tập một loại tự thể khác, thoáng cái lão phu nhân đã không hiểu được ý muốn của Nguyệt Dao rồi.
Tuy rằng Trịnh ma ma không biết chữ nhưng cũng biết một đạo lý, ăn nhiều sẽ mắc nghẹn, ham nhiều nhai không nát: "Lão phu nhân, có nên nhắc nhở Tam cô nương không!"Đông một búa tây một chày, đến lúc đó cái gì cũng chỉ học được nửa vời, vậy quá khó coi.
Lão phu nhân lắc đầu nói: "Nguyệt Dao không phải đứa bé không có chừng mực, con bé làm như vậy chắc chắn cũng có quyết định của chính mình, tùy ý nó đi!" Cô nương gia không cần thi khoa cử, không cần thiết nhất định phải học riêng một kiểu chữ nào, con bé vui vẻ là tốt rồi.
Thực ra Lão phu nhân rất lo lắng, căn cứ vào những gì Uông ma ma thuật lại lão phu nhân cảm thấy Nguyệt Dao có khuynh hướng cách tâm với người trong Liên gia. Thậm chí có đôi khi lão phu nhân còn nghĩ, rốt cuộc tức phụ lão nhị báo mộng cho Nguyệt Dao đã nói chuyện gì, làm cho đứa bé này thay đổi lớn như vậy, thay đổi lớn đến mức bà cũng bắt đầu thấy không an lòng. Haiz, đứa bé không tâm nhãn thì bà không yên tâm, mà khi hài tử nó khéo léo khôn ngoan hơn bà cũng phải bận tâm lo nghĩ, làm lão nhân gia chính là có lo lắng cho con cháu cũng không có tâm lực.
Nguyệt Dao về đến Lan Khê viện lại bắt đầu dạy dỗ Chính ca nhi tập viết. Mãi cho đến bữa tối. Sau bữa tối, Nguyệt Dao gọi Hoa Lôi đi tìm khâm bộ. Cái gọi là khâm bộ, chính là dùng sợi tơ xuyên vào ngọc sức, tạo thành ngọc kết thường được đeo ở bên hông. Khi bước đi, nếu khâm bộ không phát ra tiếng vang leng keng, chứng mình người đó đã học tốt quy củ tới quen thuộc, có thể xuất sư.
Hoa Lôi tìm kiếm trong sổ sách, phát hiện phía trên không có ngọc khâm bộ mà Nguyệt Dao đã nói, bèn nhỏ giọng nói ra: "Có lẽ đã làm mất rồi." Thời gian dài như vậy thiếu mất vài món trang sức nhỏ cũng là chuyện dễ hiểu.
Sắc mặt Nguyệt Dao không được tốt, vật nhỏ kia là do hôm nay nàng tâm huyết dâng trào mới nhớ tới, không nghĩ tới nó đã bị mất mất rồi. Nếu chỉ thiếu mất một vài vật thế thì không quan trọng lắm, sợ là sợ đã đánh mất rất nhiều thứ mà nàng không hay biết.
Hoa Lôi đoán được suy nghĩ của Nguyệt Dao: "Cô nương yên tâm, lần trước sửa sang lại khố phòng đã ghi tên những món có trong phòng tạo thành một quyển sách rồi,sẽ không để mất gì nữa."
Nguyệt Dao không nói thêm gì: "Ta lại luyện chữ tiếp." Nguyệt Dao luyện tập bảng chữ mẫu Mai Hoa tự cũng không quá lâu, chỉ luyện khoảng nửa canh giờ đã bị Đặng ma ma khuyên bảo dỗ dành lên giường ngủ.
Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao ban ngày bận bịu buổi tối lại tiếp tục bận rộn, vội vàng tới nỗi đầu óc choáng váng, trước đây cô nương được cưng chìu trong lòng bàn tay chuyện gì cũng có lão gia phu nhân sắp xếp xong xuôi. Hiện tại cô nương lại liều mạng học tập, dựa theo suy nghĩ của Đặng ma ma Nguyệt Dao đây là đang cố tình trốn tránh.
Mạc thị rất kinh ngạc tại sao Nguyệt Dao lại đột nhiên thay đổi thể chữ khác: "Cái nha đầu kia viết Liễu tự rất tốt, lại đang bắt đầu luyện Mai Hoa triện, tốt như vậy lại muốn đổi bảng chữ mẫu là sao?"
Bích Sắc tỏ ý không rõ ràng lắm: "Nô tỳ nghĩ trong đó có thể có những nguyên nhân khác." Vân tiên sinh không nghĩ ra, những người khác cũng không nghĩ ra.
Tô di nương nghe xong lại có phần kinh hãi: "Tam cô nương không những luyện thể chữ Liễu và Mai thể, bây giờ còn bây giờ còn muốn luyện thể chữ khác nữa, rốt cuộc Tam cô nương đang nghĩ gì." Tô di nương không hề cho rằng Nguyệt Dao làm thế là do tâm huyết dâng trào, đối với Tô di nương hiện tại Nguyệt Dao là một người cực kì khó nắm bắt ý tứ hay sờ được suy nghĩ riêng. Thay đổi nhiều làm nàng thấy kinh tâm đảm chiến, cũng không biết phu nhân có rõ ràng được ưự biến hóa này sẽ mang tới hậu quả khó lường không.
Tô di nương do dự mà không biết có nên nhắc nhở phu nhân không. Thế nhưng sau cùng nhìn Đình Luân đang ngủ say bèn bỏ ý định này. Ngộ nhỡ lão phu nhân biết được nàng gây xích mích mối quan hệ giữa phu nhân và Tam cô nương, nàng sẽ không có trái ngon mà ăn, nhẫn, phải nhẫn. Phu nhân cũng phải nhẫn, nàng lại càng phải nhẫn nhiều hơn nữa.
Hôm sau trời vừa sáng Nguyệt Dao đã rời giường. Bây giờ trong tủ đồ của Nguyệt Dao tất cả quần áo đều có màu trắng, nhiều nhất chính là điểm thêm chút hoa nhỏ nhiều màu trên trang phục.
Nguyệt Dao nhìn bước chân của Nguyệt Băng tiến bộ hơn hôm qua rất nhiều, lại nhìn bước đi của Nguyệt Hoàn cũng có hình có dạng, lập tức rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra, chẳng qua nàng cũng không để ở trong lòng. Uông ma ma chỉ có tác dụng dẫn dắt chỉ đường. Còn những thứ này lại cần tích lũy nó từng tháng từng ngày, dung nhập nó vào trong sinh hoạt hằng ngày mới có thể xem là qua ải; dù không được vậy cơ bản cũng không có trở ngại gì quá lớn. Trong tình huống bình thường thì chỉ cần không có sai sót gì là đủ, cũng không phải nhập cung hay gả vào hoàng thất, trên mặt qua được thì cũng không ai trách móc nặng nề.
Uông ma ma gật đầu: "Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy." Nguyệt Băng là nàng đặt tiêu chuẩn chỉ dạy cao nhất không cần nói tới, thế nhưng Nguyệt Hoàn lại chân chính đáng được khen ngợi, một buổi tối mà đã tiến bộ lớn như vậy có thể thấy được đã dụng tâm luyện tập.
Uông ma ma rất hài lòng với thái độ đối với Nguyệt Hoàn của thái độ đối với Nguyệt Hoàn, không hiểu cũng không sao, quan trọng nhất đó là nguyện ý học, học thật chăm chỉ. Uông ma ma âm thầm gật đầu, mấy cô nương Liên gia người nào cũng đều không tệ.
Lần này tới Nguyệt Doanh có áp lực rồi.
Uông ma ma cũng không nói thêm gì: "Hôm qua các người đã theo tiên sinh học thư pháp, làm sao luyện tốt chữ viết ta hẳn không cần nói. Chẳng qua tư thế viết chữ cũng là một cánh cửa học vấn lớn, giờ các ngươi viết vài chữ cho ta nhìn xem?" Hôm nay Uông ma ma sẽ góp ý cho bọn họ phải cầm bút viết chữ như thế nào.
Nguyệt Hoàn nói thầm trong lòng cầm bút viết chữ cũng muốn dạy à, đến mức đó luôn hả? Nhưng đến lúc nhìn động tác duyên dáng của Uông ma ma khi nhấc tay viết chữ, liền không còn gì để nói nữa.
Tiết học này, trong cả bốn người người học tốt nhất là Nguyệt Băng,thứ hai là Nguyệt Doanh, kém cỏi nhất lại là Nguyệt Dao.
Uông ma ma lắc đầu nói: "Tam cô nương, tư thế cầm bút này của ngươi nói sai cũng không phải là sai, thế nhưng không có sự ôn nhu của nữ tử, quá dương cương. Cô nương gia cầm bút cần phải như thế này. . ." Uông ma ma làm mẫu cho Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao là chính Liên Đống Bác nắm tay dạy nàng viết chữ, tự nhiên không có cảm giác ôn nhu như Uông ma ma viết. Nguyệt Dao cũng biết khuyết điểm này của mình, thế nhưng nàng chân thành nói với Uông ma ma: ""Ma ma, điểm ấy ta không đổi được." Thứ nhất đây là thói quen ba mươi năm, bây giờ nếu muốn sửa là chuyện khó vô cùng; thứ hai Nguyệt Dao cũng không muốn sửa, cái này không chỉ vì nó là nét chữ theo phụ thân học được từ lúc đầu, càng quan trọng hơn đó là Nguyệt Dao cho rằng chuyện này không cần thiết.
Thời điểm phải trực tiếp viết chữ trước mặt người khác vô cùng nhỏ, cho dù có, tư thế này của nàng cũng không hề khó coi, chỉ là thiếu đi một phần ôn nhu nữ tử. Nếu vì sửa đổi thói quen này mà phải tổn hao nhiều tinh lực, Nguyệt Dao cho rằng không đáng.
Uông ma ma sửng sốt: "Ngươi còn chưa sửa làm sao biết không đổi được?" Nàng dạy dỗ nhiều cô nương nhiều như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên đụng tới tình huống thế này.
Chẳng qua Nguyệt Băng là bị ép buộc, chứ không tự nguyện như Nguyệt Hoàn và Nguyệt Dao. Vì sửa đổi tính tình Nguyệt Băng cho đàng hoàng hơn, Mạc thị đã hỏi qua lão phu nhân sau đó để Uông ma ma mở tiêu chuẩn cao nhất cho Nguyệt Băng, buổi tối tiếp tục dạy dỗ Nguyệt Băng. Đương nhiên để làm được chuyện này tất nhiên phải chi thêm phí dụng.
Nguyệt Băng bị Uông ma ma lăn qua lăn lại một buổi tối. Rốt cuộc sắp tới nửa đêm Uông ma ma nói: "Nhị cô nương, sau này còn phải cố gắng luyện tập." Quá mức nuông chiều đối với một đích nữ như các nàng mà nói đó là hại chứ không phải thương. Có lẽ Nhị cô nương không có tư chất và tài hoa của Tam cô nương, thế nhưng chỉ cần dạy dỗ tốt ngược lại sẽ là một đương gia chủ mẫu rất tốt. Bởi vì nàng ta không những có cơ sở tốt, hơn nữa còn có số mệnh tốt.
Lão phu nhân nghe thấy Nguyệt Dao không viết thể chữ Liễu cũng không luyện tập Mai Hoa tự thể, mà lại luyện《Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp》bèn lẩm bẩm: "Nha đầu này đang định làm cái gì?" Buông tha Thể chữ Liễu, có thể nói là do học tốt rồi. Thế nhưng bảng chữ mẫu Mai Hoa tự nàng cũng mới vừa học, có là thiên tài đi nữa cũng không có khả năng học tốt trong thời gian ngắn như vậy, còn chưa nói đến thể chữ hoa mai là kiểu chữ học khó tới mức có thể nói là đau khổ. Thế nhưng hiện tại nha đầu này lại luyện tập một loại tự thể khác, thoáng cái lão phu nhân đã không hiểu được ý muốn của Nguyệt Dao rồi.
Tuy rằng Trịnh ma ma không biết chữ nhưng cũng biết một đạo lý, ăn nhiều sẽ mắc nghẹn, ham nhiều nhai không nát: "Lão phu nhân, có nên nhắc nhở Tam cô nương không!"Đông một búa tây một chày, đến lúc đó cái gì cũng chỉ học được nửa vời, vậy quá khó coi.
Lão phu nhân lắc đầu nói: "Nguyệt Dao không phải đứa bé không có chừng mực, con bé làm như vậy chắc chắn cũng có quyết định của chính mình, tùy ý nó đi!" Cô nương gia không cần thi khoa cử, không cần thiết nhất định phải học riêng một kiểu chữ nào, con bé vui vẻ là tốt rồi.
Thực ra Lão phu nhân rất lo lắng, căn cứ vào những gì Uông ma ma thuật lại lão phu nhân cảm thấy Nguyệt Dao có khuynh hướng cách tâm với người trong Liên gia. Thậm chí có đôi khi lão phu nhân còn nghĩ, rốt cuộc tức phụ lão nhị báo mộng cho Nguyệt Dao đã nói chuyện gì, làm cho đứa bé này thay đổi lớn như vậy, thay đổi lớn đến mức bà cũng bắt đầu thấy không an lòng. Haiz, đứa bé không tâm nhãn thì bà không yên tâm, mà khi hài tử nó khéo léo khôn ngoan hơn bà cũng phải bận tâm lo nghĩ, làm lão nhân gia chính là có lo lắng cho con cháu cũng không có tâm lực.
Nguyệt Dao về đến Lan Khê viện lại bắt đầu dạy dỗ Chính ca nhi tập viết. Mãi cho đến bữa tối. Sau bữa tối, Nguyệt Dao gọi Hoa Lôi đi tìm khâm bộ. Cái gọi là khâm bộ, chính là dùng sợi tơ xuyên vào ngọc sức, tạo thành ngọc kết thường được đeo ở bên hông. Khi bước đi, nếu khâm bộ không phát ra tiếng vang leng keng, chứng mình người đó đã học tốt quy củ tới quen thuộc, có thể xuất sư.
Hoa Lôi tìm kiếm trong sổ sách, phát hiện phía trên không có ngọc khâm bộ mà Nguyệt Dao đã nói, bèn nhỏ giọng nói ra: "Có lẽ đã làm mất rồi." Thời gian dài như vậy thiếu mất vài món trang sức nhỏ cũng là chuyện dễ hiểu.
Sắc mặt Nguyệt Dao không được tốt, vật nhỏ kia là do hôm nay nàng tâm huyết dâng trào mới nhớ tới, không nghĩ tới nó đã bị mất mất rồi. Nếu chỉ thiếu mất một vài vật thế thì không quan trọng lắm, sợ là sợ đã đánh mất rất nhiều thứ mà nàng không hay biết.
Hoa Lôi đoán được suy nghĩ của Nguyệt Dao: "Cô nương yên tâm, lần trước sửa sang lại khố phòng đã ghi tên những món có trong phòng tạo thành một quyển sách rồi,sẽ không để mất gì nữa."
Nguyệt Dao không nói thêm gì: "Ta lại luyện chữ tiếp." Nguyệt Dao luyện tập bảng chữ mẫu Mai Hoa tự cũng không quá lâu, chỉ luyện khoảng nửa canh giờ đã bị Đặng ma ma khuyên bảo dỗ dành lên giường ngủ.
Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao ban ngày bận bịu buổi tối lại tiếp tục bận rộn, vội vàng tới nỗi đầu óc choáng váng, trước đây cô nương được cưng chìu trong lòng bàn tay chuyện gì cũng có lão gia phu nhân sắp xếp xong xuôi. Hiện tại cô nương lại liều mạng học tập, dựa theo suy nghĩ của Đặng ma ma Nguyệt Dao đây là đang cố tình trốn tránh.
Mạc thị rất kinh ngạc tại sao Nguyệt Dao lại đột nhiên thay đổi thể chữ khác: "Cái nha đầu kia viết Liễu tự rất tốt, lại đang bắt đầu luyện Mai Hoa triện, tốt như vậy lại muốn đổi bảng chữ mẫu là sao?"
Bích Sắc tỏ ý không rõ ràng lắm: "Nô tỳ nghĩ trong đó có thể có những nguyên nhân khác." Vân tiên sinh không nghĩ ra, những người khác cũng không nghĩ ra.
Tô di nương nghe xong lại có phần kinh hãi: "Tam cô nương không những luyện thể chữ Liễu và Mai thể, bây giờ còn bây giờ còn muốn luyện thể chữ khác nữa, rốt cuộc Tam cô nương đang nghĩ gì." Tô di nương không hề cho rằng Nguyệt Dao làm thế là do tâm huyết dâng trào, đối với Tô di nương hiện tại Nguyệt Dao là một người cực kì khó nắm bắt ý tứ hay sờ được suy nghĩ riêng. Thay đổi nhiều làm nàng thấy kinh tâm đảm chiến, cũng không biết phu nhân có rõ ràng được ưự biến hóa này sẽ mang tới hậu quả khó lường không.
Tô di nương do dự mà không biết có nên nhắc nhở phu nhân không. Thế nhưng sau cùng nhìn Đình Luân đang ngủ say bèn bỏ ý định này. Ngộ nhỡ lão phu nhân biết được nàng gây xích mích mối quan hệ giữa phu nhân và Tam cô nương, nàng sẽ không có trái ngon mà ăn, nhẫn, phải nhẫn. Phu nhân cũng phải nhẫn, nàng lại càng phải nhẫn nhiều hơn nữa.
Hôm sau trời vừa sáng Nguyệt Dao đã rời giường. Bây giờ trong tủ đồ của Nguyệt Dao tất cả quần áo đều có màu trắng, nhiều nhất chính là điểm thêm chút hoa nhỏ nhiều màu trên trang phục.
Nguyệt Dao nhìn bước chân của Nguyệt Băng tiến bộ hơn hôm qua rất nhiều, lại nhìn bước đi của Nguyệt Hoàn cũng có hình có dạng, lập tức rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra, chẳng qua nàng cũng không để ở trong lòng. Uông ma ma chỉ có tác dụng dẫn dắt chỉ đường. Còn những thứ này lại cần tích lũy nó từng tháng từng ngày, dung nhập nó vào trong sinh hoạt hằng ngày mới có thể xem là qua ải; dù không được vậy cơ bản cũng không có trở ngại gì quá lớn. Trong tình huống bình thường thì chỉ cần không có sai sót gì là đủ, cũng không phải nhập cung hay gả vào hoàng thất, trên mặt qua được thì cũng không ai trách móc nặng nề.
Uông ma ma gật đầu: "Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy." Nguyệt Băng là nàng đặt tiêu chuẩn chỉ dạy cao nhất không cần nói tới, thế nhưng Nguyệt Hoàn lại chân chính đáng được khen ngợi, một buổi tối mà đã tiến bộ lớn như vậy có thể thấy được đã dụng tâm luyện tập.
Uông ma ma rất hài lòng với thái độ đối với Nguyệt Hoàn của thái độ đối với Nguyệt Hoàn, không hiểu cũng không sao, quan trọng nhất đó là nguyện ý học, học thật chăm chỉ. Uông ma ma âm thầm gật đầu, mấy cô nương Liên gia người nào cũng đều không tệ.
Lần này tới Nguyệt Doanh có áp lực rồi.
Uông ma ma cũng không nói thêm gì: "Hôm qua các người đã theo tiên sinh học thư pháp, làm sao luyện tốt chữ viết ta hẳn không cần nói. Chẳng qua tư thế viết chữ cũng là một cánh cửa học vấn lớn, giờ các ngươi viết vài chữ cho ta nhìn xem?" Hôm nay Uông ma ma sẽ góp ý cho bọn họ phải cầm bút viết chữ như thế nào.
Nguyệt Hoàn nói thầm trong lòng cầm bút viết chữ cũng muốn dạy à, đến mức đó luôn hả? Nhưng đến lúc nhìn động tác duyên dáng của Uông ma ma khi nhấc tay viết chữ, liền không còn gì để nói nữa.
Tiết học này, trong cả bốn người người học tốt nhất là Nguyệt Băng,thứ hai là Nguyệt Doanh, kém cỏi nhất lại là Nguyệt Dao.
Uông ma ma lắc đầu nói: "Tam cô nương, tư thế cầm bút này của ngươi nói sai cũng không phải là sai, thế nhưng không có sự ôn nhu của nữ tử, quá dương cương. Cô nương gia cầm bút cần phải như thế này. . ." Uông ma ma làm mẫu cho Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao là chính Liên Đống Bác nắm tay dạy nàng viết chữ, tự nhiên không có cảm giác ôn nhu như Uông ma ma viết. Nguyệt Dao cũng biết khuyết điểm này của mình, thế nhưng nàng chân thành nói với Uông ma ma: ""Ma ma, điểm ấy ta không đổi được." Thứ nhất đây là thói quen ba mươi năm, bây giờ nếu muốn sửa là chuyện khó vô cùng; thứ hai Nguyệt Dao cũng không muốn sửa, cái này không chỉ vì nó là nét chữ theo phụ thân học được từ lúc đầu, càng quan trọng hơn đó là Nguyệt Dao cho rằng chuyện này không cần thiết.
Thời điểm phải trực tiếp viết chữ trước mặt người khác vô cùng nhỏ, cho dù có, tư thế này của nàng cũng không hề khó coi, chỉ là thiếu đi một phần ôn nhu nữ tử. Nếu vì sửa đổi thói quen này mà phải tổn hao nhiều tinh lực, Nguyệt Dao cho rằng không đáng.
Uông ma ma sửng sốt: "Ngươi còn chưa sửa làm sao biết không đổi được?" Nàng dạy dỗ nhiều cô nương nhiều như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên đụng tới tình huống thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.