Quyển 1 - Chương 108: Chương 56.3
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
04/08/2016
Bảo thị và tổ mẫu
đúng là vẫn muốn gả mình vào Bảo gia, nhưng đáng tiếc không thể qua nổi
của ải ngoại tổ mẫu. Vả lại phụ thân cũng coi thường Bảo gia, cho nên
mới chậm chạp không thành. Nếu không phải vậy, thì thật đã công bố rồi.
Nhược Lan rất rõ ràng vì sao Bảo thị và tổ mẫu lại muốn gả nàng vào Bảo gia. Bảo thị là mong ngóng để nàng gả qua, thở ra ác khí nhiều năm này. Tổ mẫu lại là bởi vì nàng có đồ cưới phong phú, ngoài ra còn là ngoại tôn nữ phủ Quốc Công, đến lúc đó có thể giúp đỡ Bảo gia.
Đối với Trang lão phu nhân Nhược Lan chính là nhìn không thuận mắt vạn lần, năm đó bởi vì thân phận nương nàng sinh ra cao quý, bà không dám bắt chẹt làm khó, cho nên chỉ có thể lợi dụng thời điểm mà hăng hái giày vò. Khiến nương nàng qua đời sớm, bây giờ lại nhìn trúng bối cảnh phủ Quốc Công cùng với đồ cưới nương nàng lưu lại lại muốn gả nàng tới Bảo gia, thật là ghê tởm.
Trang Xương Hách vui tươi hớn hở nói: "Tỷ tỷ đừng nóng vội, phụ thân đã đồng ý, ngoại trừ lấy trong công quỹ 40 ngàn lượng bạc, còn ngầm bù vào hai vạn lượng bạc cho tỷ tỷ. Ta nghĩ, đồ cưới phong phú như vậy, không thể nói tỷ tỷ đứng đầu kinh thành, nhưng cũng có thể xếp vào hàng đầu rồi, tỷ tỷ vào Mã gia, cũng có thể nghênh ngang mà đi ở đó." Tất cả cộng lại, đồ cưới hơn mười vạn lượng bạc.
Những chỗ khác Trang Xương Hách không thể giúp gì cho tỷ tỷ của mình, điều duy nhất có thể làm hắn duy nhất có thể làm chính là đặt mua một phần đồ cưới phong phú cho tỷ tỷ.
Nhược Lan buồn cười nói: "Ta không cần những thứ đồ cưới này, cũng có thể đứng vững ở Mã gia." Mã Bằng rất trung hậu, người trung hậu sẽ rất dễ dàng nắm giữ hắn trong tay, chố giống như cha nàng, tài học xuất sắc đúng là hơn người, thế nhưng quá khôn khéo, cưới được nương nàng có được sự trợ lực lớn mạnh của phủ Quốc Công rồi, nhưng lại không thật sự đối đãi tốt với nương nàng. Sau cùng khiến nương âu sầu mà chết.
Theo ý nghĩ ban đầu của Nhược Lan số đồ cưới này sẽ đem chia làm đôi, thế nhưng trông tới tấm lòng thành của đệ đệ, nàng suy nghĩ một chút cũng không tiếp tục tranh luận với đệ đệ. Nam nhi không thể so với nữ nhi gia, là nam nhi thì phải tự mình tạo nên gia nghiệp, không giống với nữ nhi gia, đồ cưới không chỉ là gốc rế để lập thân, mà còn là chỗ dựa trong tương lai: "Đệ đã nói với cha vậy rồi, tỷ cũng không làm kiêu gì nữa, chỉ là đệ vẫn qua đó chọn vài thứ ra đi, xem như là có cái để mà lưu luyến."
Trang Xương Hách thấy tỷ tỷ không từ chối, mừng rỡ: "Tốt, tỷ tỷ tỷ nói thế nào thì là thế ấy."
Nhược Lan cười nói: "Ta không chối từ, đây là vì vui vẻ yên tâm Xương Hách nhà ta đã trưởng thành, biết gánh vác trách nhiệm rồi." Nếu đệ đệ không nói với cha những lời này, nhất định Nhược Lan sẽ không muốn. Thế nhưng nếu đệ đệ đã tiền trảm hậu tấu, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm, đẩy qua đưa lại chẳng những không được gì còn phí hoài tấm lòng làm tổn thương để đệ nữa.
Nhược Lan chờ Xương Hách đi rồi, nhìn tờ khai đồ cưới, lại nghĩ tới Trang phủ sẽ lấy ra 60 ngàn lượng bạc làm của hồi môn. Lập tức nhịn không được mà bật cười, chờ sang năm đệ đệ đính hôn thành thân, chắc chắn cũng phải hao phí ba, bốn vạn lượng, đến lúc đó, Nhược Lan không tử tế mà nở nụ cười. Tin tưởng không những Bảo thị ngày ngày ngủ không yên, ngay cả tổ mẫu mà biết được nàng mang theo số đồ cưới khổng lồ này gả qua Mã gia, chắc chắn sẽ hộc máu trong lòng.
Nha hoàn thiếp thân của Nhược Lan cười nói: "Cô nương, đồ cưới phong phú như vậy, không thể nói là số một ở kinh thành, thế nhưng cũng là ít có."
Nhược Lan cười gật đầu: "Ừm." Đồ cưới nhiều đương nhiên là tốt, những cái khác đều là hư vô, có tiền trong tay mới là thứ quan trọng nhất, có tiền, tim sẽ không hoảng.
Buổi tối, Nguyệt Dao ra cửa nghênh đón Mã Thành Đằng và Mã Bằng đến Hải Đường Uyển, mặt mũi đầy vẻ tươi cười nói: "Chúc mừng đại biểu ca đã định được một mối hôn sự tốt như vậy."
Mã Thành Đằng cười cười nhìn thoáng qua nhi tử, mặc dù nói tính tình Trang gia đại cô nương hơi rắn rỏi khí khái một chút, thế nhưng trên phương diện giáo dục cùng năng lực lại không có chút tật xấu nào, hắn hãy cứ cực kỳ hài lòng.
Mã Bằng chính là người ngoài ý muốn nhất, cho tới bây giờ hắn vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ, chẳng qua chỉ là lúc ra khỏi trường thi thuận tay giúp đỡ cho người khác một chút, ngờ đâu lại được một mối duyên tốt rơi xuống đầu hắn.
Khi Mã Bằng đi tới Trang gia, gặp gỡ Nhược Lan. Mặc dù chỉ là chạm mặt người khi đang vội vã đi qua hành lang, trước sau không tới hai phút, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ cho hắn thấy rõ ràng khuôn mặt của Nhược Lan. Có thể nói, Trang gia đại cô nương chính là thê tử lý tưởng của hắn, đoan trang hào phóng, dung mạo hơn người, đối với những lời đồn về chuyện tính tình hôn thê mình mạnh mẽ ở bên ngoài, hắn cũng không hề để ý, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Cậu cả thường nói tất cả kế mẫu đều là kẻ thêu dệt gay ra lắm điều ác, ngẫm lại kế mẫu của mình, kế mẫu trong thiên hạ kẻ nào cũng đều xấu xa như nhau.
Đối với việc đưa cháu gái vào viện, còn mình thì ở bên ngoài chào hỏi khách khứa Mã Thành Đằng có chút áy náy: "Nguyệt Dao, đã làm con phải chờ lâu quá rồi." Vốn không nên mời Nguyệt Dao đến đay, thế nhưng Mã Thành Đằng lại mong muốn Nguyệt Dao có thể tới được, cho dù không thể đi ra ngoài, chỉ ngồi trong viện một chút thôi vậy cũng tốt rồi.
Nguyệt Dao cười lắc đầu: "Cậu, con đang mang tang giữ hiếu trong người không thể đi ra ngoài, nếu không sẽ bị người ta nói. Cậu yên tâm, con ở lại trong viện cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vui sướng trong phủ đệ, con thật lòng vui mừng cho đại biểu ca."
Mã Thành Đằng nhìn nhi tử một cái.
Mã Đằng lập tức khom người làm lễ với Nguyệt Dao: "Biểu muội, lần này biểu ca có thể thi đỗ, đều là công lao của biểu muội." Không có đề nghị của biểu muội, cha sẽ không dẫn hắn đi ra ngoài giải sầu, giúp hắn không có áp lực khi đi thi, sau cùng ngoài ý muốn mà trúng cử. Cho nên Mã Bằng thật lòng cảm ơn Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao tránh được thi lễ này. Nghiêm mặt nói: "Lời ấy của biểu ca đã sai rồi, đề nghị này của muội chỉ có ý muốn giúp cho biểu ca thả lỏng tâm tình, chủ yếu nhất vẫn là bản lĩnh vững chắc của bản thân biểu ca, nếu không phải bình thường biểu ca chăm học khổ luyện, học vấn vững chắc, dù muội có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là điều vô dụng." Lúc trước nàng nói ra đề nghị này, là vì nàng nghĩ dù sao có thi cũng không đậu nổi, không cần thiết phải làm mình trở nên căng thẳng như vậy. Thế nhưng ai có thể nghĩ tới thật sự lại thi đậu. Đương nhiên, coi như thi đậu, Nguyệt Dao cũng không cho rằng đây là công lao của mình. Chuyện này chỉ có thể nói là nhờ biểu ca học được đủ tốt, hơn nữa có thêm chút vận may, nếu biểu ca không có chân tài thực học, cũng không thể thi đỗ.
Mã Bằng nghe xong trong lòng lại càng thêm cảm động: "Biểu muội, lễ này muội có thể nhận được." Đổi lễ bái lạy sang tạ lễ.
Đối với tạ lễ, Nguyệt Dao ngược lại không có già mồm cãi láo, thản nhiên tiếp nhận. Tuy rằng nguyên nhân căn bản là do chính Mã Bằng học tập đủ chắc, thế nhưng nếu không có đề nghị của nàng, thì có thi cũng không trúng. Tuy rằng nàng là vô tâm trồng liễu liễu thành rừng, nhưng không có cái vô tâm này của nàng, thì sẽ không có kết quả tốt ngày hôm nay.
Ba người nói xong chuyện này, Nguyệt Dao nói ngay trước mặt Mã Bằng: "Cậu, Nguyệt Dao muốn cầu cậu hai chuyện."
Mã Thành Đằng gật đầu: "Nha đầu, có việc gì con cứ nói. Chỉ cần có thể làm được, cậu nhất định sẽ giúp con." Mã Thành Đằng cho rằng Nguyệt Dao lại bị ủy khuất gì khì về Liên phủ.
Nguyệt Dao lại nói tới chuyện nàng đã thỉnh cầu lần trước, mời tiên sinh.
Mã Thành Đằng cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, bất quá vẫn gật đầu nói: "Được, cậu sẽ cho người đi hỏi thăm, thăm dò tốt bọn họ, cậu sẽ cho người tới báo tin cho con." Không phải là Mã Thành Đằng không chịu hỗ trợ, trong khoảng thời gian này hắn đã tìm kiếm rồi, thế nhưng muốn tìm được một người có thể thỏa mãn yêu cầu của Nguyệt Dao, là việc vô cùng khó khăn. Không những phải có tài học đủ tốt, còn phải có phẩm đức đoan chính, kiên trì mười phần, thật không phải dễ tìm như thế.
Chuyện thứ hai Nguyệt Dao nói là chuyện viết tên Chính ca nhi lên trên gia phả: "Cậu, bây giờ người trong Liên phủ vẫn gọi hắn là Chính ca nhi, chưa từng gọi hắn theo thứ tự. Con muốn chờ tới khi làm lễ cúng tế trong lễ mừng năm mới, sẽ ghi tạc Chính ca nhi dưới danh nghĩa của nương, cậu người coi coi thế nào?"
Dĩ nhiên Mã Thành Đằng sẽ gật đầu đồng ý. Muội muội đã mất, tuy rằng mẹ đẻ Đình Chính có xuất thân thấp hèn, thế nhưng Đình Chính là con nối dòng duy nhất của muội phu, cũng là đệ đệ mà Nguyệt Dao có thể sống nương tựa vào, sau này càng là người đốt nén hương cho muội muội: "Chuyện này con cứ nói với tổ mẫu của con trước, nếu người của Liên phủ cự tuyệt, đến lúc đó cậu sẽ nhắc lại." Hắn làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Nguyệt Dao. Nếu không, nhờ cậy cậu mà lại không hề thông báo cho trưởng bối trong nhà, Nguyệt Dao sẽ không chiếm được cái lí cái tình.
Nguyệt Dao gật đầu liên tục: "Trở về con sẽ nói với tổ mẫu." Dĩ nhiên Nguyệt Dao không thể nào nói với tổ mẫu rằng đây là chủ ý của nàng, biểu hiện này sẽ tỏ rõ ra rằng nàng không mấy tin tưởng vào Liên gia.
Nhược Lan rất rõ ràng vì sao Bảo thị và tổ mẫu lại muốn gả nàng vào Bảo gia. Bảo thị là mong ngóng để nàng gả qua, thở ra ác khí nhiều năm này. Tổ mẫu lại là bởi vì nàng có đồ cưới phong phú, ngoài ra còn là ngoại tôn nữ phủ Quốc Công, đến lúc đó có thể giúp đỡ Bảo gia.
Đối với Trang lão phu nhân Nhược Lan chính là nhìn không thuận mắt vạn lần, năm đó bởi vì thân phận nương nàng sinh ra cao quý, bà không dám bắt chẹt làm khó, cho nên chỉ có thể lợi dụng thời điểm mà hăng hái giày vò. Khiến nương nàng qua đời sớm, bây giờ lại nhìn trúng bối cảnh phủ Quốc Công cùng với đồ cưới nương nàng lưu lại lại muốn gả nàng tới Bảo gia, thật là ghê tởm.
Trang Xương Hách vui tươi hớn hở nói: "Tỷ tỷ đừng nóng vội, phụ thân đã đồng ý, ngoại trừ lấy trong công quỹ 40 ngàn lượng bạc, còn ngầm bù vào hai vạn lượng bạc cho tỷ tỷ. Ta nghĩ, đồ cưới phong phú như vậy, không thể nói tỷ tỷ đứng đầu kinh thành, nhưng cũng có thể xếp vào hàng đầu rồi, tỷ tỷ vào Mã gia, cũng có thể nghênh ngang mà đi ở đó." Tất cả cộng lại, đồ cưới hơn mười vạn lượng bạc.
Những chỗ khác Trang Xương Hách không thể giúp gì cho tỷ tỷ của mình, điều duy nhất có thể làm hắn duy nhất có thể làm chính là đặt mua một phần đồ cưới phong phú cho tỷ tỷ.
Nhược Lan buồn cười nói: "Ta không cần những thứ đồ cưới này, cũng có thể đứng vững ở Mã gia." Mã Bằng rất trung hậu, người trung hậu sẽ rất dễ dàng nắm giữ hắn trong tay, chố giống như cha nàng, tài học xuất sắc đúng là hơn người, thế nhưng quá khôn khéo, cưới được nương nàng có được sự trợ lực lớn mạnh của phủ Quốc Công rồi, nhưng lại không thật sự đối đãi tốt với nương nàng. Sau cùng khiến nương âu sầu mà chết.
Theo ý nghĩ ban đầu của Nhược Lan số đồ cưới này sẽ đem chia làm đôi, thế nhưng trông tới tấm lòng thành của đệ đệ, nàng suy nghĩ một chút cũng không tiếp tục tranh luận với đệ đệ. Nam nhi không thể so với nữ nhi gia, là nam nhi thì phải tự mình tạo nên gia nghiệp, không giống với nữ nhi gia, đồ cưới không chỉ là gốc rế để lập thân, mà còn là chỗ dựa trong tương lai: "Đệ đã nói với cha vậy rồi, tỷ cũng không làm kiêu gì nữa, chỉ là đệ vẫn qua đó chọn vài thứ ra đi, xem như là có cái để mà lưu luyến."
Trang Xương Hách thấy tỷ tỷ không từ chối, mừng rỡ: "Tốt, tỷ tỷ tỷ nói thế nào thì là thế ấy."
Nhược Lan cười nói: "Ta không chối từ, đây là vì vui vẻ yên tâm Xương Hách nhà ta đã trưởng thành, biết gánh vác trách nhiệm rồi." Nếu đệ đệ không nói với cha những lời này, nhất định Nhược Lan sẽ không muốn. Thế nhưng nếu đệ đệ đã tiền trảm hậu tấu, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm, đẩy qua đưa lại chẳng những không được gì còn phí hoài tấm lòng làm tổn thương để đệ nữa.
Nhược Lan chờ Xương Hách đi rồi, nhìn tờ khai đồ cưới, lại nghĩ tới Trang phủ sẽ lấy ra 60 ngàn lượng bạc làm của hồi môn. Lập tức nhịn không được mà bật cười, chờ sang năm đệ đệ đính hôn thành thân, chắc chắn cũng phải hao phí ba, bốn vạn lượng, đến lúc đó, Nhược Lan không tử tế mà nở nụ cười. Tin tưởng không những Bảo thị ngày ngày ngủ không yên, ngay cả tổ mẫu mà biết được nàng mang theo số đồ cưới khổng lồ này gả qua Mã gia, chắc chắn sẽ hộc máu trong lòng.
Nha hoàn thiếp thân của Nhược Lan cười nói: "Cô nương, đồ cưới phong phú như vậy, không thể nói là số một ở kinh thành, thế nhưng cũng là ít có."
Nhược Lan cười gật đầu: "Ừm." Đồ cưới nhiều đương nhiên là tốt, những cái khác đều là hư vô, có tiền trong tay mới là thứ quan trọng nhất, có tiền, tim sẽ không hoảng.
Buổi tối, Nguyệt Dao ra cửa nghênh đón Mã Thành Đằng và Mã Bằng đến Hải Đường Uyển, mặt mũi đầy vẻ tươi cười nói: "Chúc mừng đại biểu ca đã định được một mối hôn sự tốt như vậy."
Mã Thành Đằng cười cười nhìn thoáng qua nhi tử, mặc dù nói tính tình Trang gia đại cô nương hơi rắn rỏi khí khái một chút, thế nhưng trên phương diện giáo dục cùng năng lực lại không có chút tật xấu nào, hắn hãy cứ cực kỳ hài lòng.
Mã Bằng chính là người ngoài ý muốn nhất, cho tới bây giờ hắn vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ, chẳng qua chỉ là lúc ra khỏi trường thi thuận tay giúp đỡ cho người khác một chút, ngờ đâu lại được một mối duyên tốt rơi xuống đầu hắn.
Khi Mã Bằng đi tới Trang gia, gặp gỡ Nhược Lan. Mặc dù chỉ là chạm mặt người khi đang vội vã đi qua hành lang, trước sau không tới hai phút, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ cho hắn thấy rõ ràng khuôn mặt của Nhược Lan. Có thể nói, Trang gia đại cô nương chính là thê tử lý tưởng của hắn, đoan trang hào phóng, dung mạo hơn người, đối với những lời đồn về chuyện tính tình hôn thê mình mạnh mẽ ở bên ngoài, hắn cũng không hề để ý, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Cậu cả thường nói tất cả kế mẫu đều là kẻ thêu dệt gay ra lắm điều ác, ngẫm lại kế mẫu của mình, kế mẫu trong thiên hạ kẻ nào cũng đều xấu xa như nhau.
Đối với việc đưa cháu gái vào viện, còn mình thì ở bên ngoài chào hỏi khách khứa Mã Thành Đằng có chút áy náy: "Nguyệt Dao, đã làm con phải chờ lâu quá rồi." Vốn không nên mời Nguyệt Dao đến đay, thế nhưng Mã Thành Đằng lại mong muốn Nguyệt Dao có thể tới được, cho dù không thể đi ra ngoài, chỉ ngồi trong viện một chút thôi vậy cũng tốt rồi.
Nguyệt Dao cười lắc đầu: "Cậu, con đang mang tang giữ hiếu trong người không thể đi ra ngoài, nếu không sẽ bị người ta nói. Cậu yên tâm, con ở lại trong viện cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vui sướng trong phủ đệ, con thật lòng vui mừng cho đại biểu ca."
Mã Thành Đằng nhìn nhi tử một cái.
Mã Đằng lập tức khom người làm lễ với Nguyệt Dao: "Biểu muội, lần này biểu ca có thể thi đỗ, đều là công lao của biểu muội." Không có đề nghị của biểu muội, cha sẽ không dẫn hắn đi ra ngoài giải sầu, giúp hắn không có áp lực khi đi thi, sau cùng ngoài ý muốn mà trúng cử. Cho nên Mã Bằng thật lòng cảm ơn Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao tránh được thi lễ này. Nghiêm mặt nói: "Lời ấy của biểu ca đã sai rồi, đề nghị này của muội chỉ có ý muốn giúp cho biểu ca thả lỏng tâm tình, chủ yếu nhất vẫn là bản lĩnh vững chắc của bản thân biểu ca, nếu không phải bình thường biểu ca chăm học khổ luyện, học vấn vững chắc, dù muội có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là điều vô dụng." Lúc trước nàng nói ra đề nghị này, là vì nàng nghĩ dù sao có thi cũng không đậu nổi, không cần thiết phải làm mình trở nên căng thẳng như vậy. Thế nhưng ai có thể nghĩ tới thật sự lại thi đậu. Đương nhiên, coi như thi đậu, Nguyệt Dao cũng không cho rằng đây là công lao của mình. Chuyện này chỉ có thể nói là nhờ biểu ca học được đủ tốt, hơn nữa có thêm chút vận may, nếu biểu ca không có chân tài thực học, cũng không thể thi đỗ.
Mã Bằng nghe xong trong lòng lại càng thêm cảm động: "Biểu muội, lễ này muội có thể nhận được." Đổi lễ bái lạy sang tạ lễ.
Đối với tạ lễ, Nguyệt Dao ngược lại không có già mồm cãi láo, thản nhiên tiếp nhận. Tuy rằng nguyên nhân căn bản là do chính Mã Bằng học tập đủ chắc, thế nhưng nếu không có đề nghị của nàng, thì có thi cũng không trúng. Tuy rằng nàng là vô tâm trồng liễu liễu thành rừng, nhưng không có cái vô tâm này của nàng, thì sẽ không có kết quả tốt ngày hôm nay.
Ba người nói xong chuyện này, Nguyệt Dao nói ngay trước mặt Mã Bằng: "Cậu, Nguyệt Dao muốn cầu cậu hai chuyện."
Mã Thành Đằng gật đầu: "Nha đầu, có việc gì con cứ nói. Chỉ cần có thể làm được, cậu nhất định sẽ giúp con." Mã Thành Đằng cho rằng Nguyệt Dao lại bị ủy khuất gì khì về Liên phủ.
Nguyệt Dao lại nói tới chuyện nàng đã thỉnh cầu lần trước, mời tiên sinh.
Mã Thành Đằng cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, bất quá vẫn gật đầu nói: "Được, cậu sẽ cho người đi hỏi thăm, thăm dò tốt bọn họ, cậu sẽ cho người tới báo tin cho con." Không phải là Mã Thành Đằng không chịu hỗ trợ, trong khoảng thời gian này hắn đã tìm kiếm rồi, thế nhưng muốn tìm được một người có thể thỏa mãn yêu cầu của Nguyệt Dao, là việc vô cùng khó khăn. Không những phải có tài học đủ tốt, còn phải có phẩm đức đoan chính, kiên trì mười phần, thật không phải dễ tìm như thế.
Chuyện thứ hai Nguyệt Dao nói là chuyện viết tên Chính ca nhi lên trên gia phả: "Cậu, bây giờ người trong Liên phủ vẫn gọi hắn là Chính ca nhi, chưa từng gọi hắn theo thứ tự. Con muốn chờ tới khi làm lễ cúng tế trong lễ mừng năm mới, sẽ ghi tạc Chính ca nhi dưới danh nghĩa của nương, cậu người coi coi thế nào?"
Dĩ nhiên Mã Thành Đằng sẽ gật đầu đồng ý. Muội muội đã mất, tuy rằng mẹ đẻ Đình Chính có xuất thân thấp hèn, thế nhưng Đình Chính là con nối dòng duy nhất của muội phu, cũng là đệ đệ mà Nguyệt Dao có thể sống nương tựa vào, sau này càng là người đốt nén hương cho muội muội: "Chuyện này con cứ nói với tổ mẫu của con trước, nếu người của Liên phủ cự tuyệt, đến lúc đó cậu sẽ nhắc lại." Hắn làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Nguyệt Dao. Nếu không, nhờ cậy cậu mà lại không hề thông báo cho trưởng bối trong nhà, Nguyệt Dao sẽ không chiếm được cái lí cái tình.
Nguyệt Dao gật đầu liên tục: "Trở về con sẽ nói với tổ mẫu." Dĩ nhiên Nguyệt Dao không thể nào nói với tổ mẫu rằng đây là chủ ý của nàng, biểu hiện này sẽ tỏ rõ ra rằng nàng không mấy tin tưởng vào Liên gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.