Thế Gia 2

Quyển 1 - Chương 112: Chương 58 (tt)

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

11/08/2016

Đột nhiên Nguyệt Dao nhớ tới hai mươi lượng bạc đã giao cho họ lần trước: "Cậu của ngươi có an trí tốt cho biểu muội ngươi không?" Chuyện này đã trôi qua khá lâu, thiếu chút nữa Nguyệt Dao cũng quên mất.

Sắc mặt Hoa Lôi thoáng chốc trở nên xấu hổ: "Không có. Mợ nô tỳ bảo biểu muội đã bị phu nhân chán ghét mà vứt bỏ, có cầm bạc đi thu xếp cũng không chuộc lại được gì. Còn không bằng dùng số bạc này đính mối hôn sự thật tốt cho biểu ca nô tỳ, cũng không biết bây giờ biểu muội nô tỳ đã bị bán tới nơi nào." Hoa Lôi vừa nghĩ tới biểu muội như hoa như ngọc của mình không biết giờ đây đang trôi dạt ở phương trời nào, trong lòng rất khó chịu.

Nguyệt Dao hơi kinh ngạc: "Đây là mẹ kế?" Nếu là mẹ kế thì có thể hiểu được, chẳng qua người như vậy chắc chắn không thể dùng, dùng hạng người này đến thời điểm cần thiết chắc chắn sẽ làm ra hành động phản chủ.

Hoa Lôi cười khổ: "Nếu là mẹ kế thì đã không có gì, cái đáng nói ở đây đó chính là mẹ ruột." Mẹ ruột lại có thể ra quyết định nhẫn tâm như vậy, lại càng làm người ta nhìn vào mà lạnh lẽo tâm gan.

Nguyệt Dao nhìn thoáng qua Hoa Lôi, không nói gì thêm nữa. Ở am ni cô mười năm, có dạng chuyện gì mà nàng chưa từng nghe được? Trên đời còn có cha mẹ bất công tàn nhẫn hơn cả cậu mợ Hoa Lôi, gặp gỡ những bậc cha mẹ như vậy, người làm con chỉ có thể tự nhận xui xẻo: "Sau này ngươi vẫn cứ ít lui tới với người nhà bọn họ." Người như vậy vẫn là bớt qua lại, dính vào liền đồng nghĩa với ôm phiền phức.

Hoa Lôi vội vàng gật đầu: "Cô nương yên tâm, sẽ không còn lui tới thêm nữa." Hoa Lôi còn không nói tới phần sau, sau khi nương nàng biết được nhân quả từ đầu đến cuối của chuyện này, chạy tới chỗ mợ đòi bạc, một phân tiền không đưa cũng không có gì để nói, lại còn ầm ĩ một trận lớn với nương nàng, đến cuối cùng mọi chuyện huyên náo tan rã trong không vui. Đối với huynh đệ như vậy, nương của Hoa Lôi cũng lạnh lòng, nói thẳng không có huynh đệ như vậy, không muốn lui tới nữa.

Hoa Lôi cười nhạt, lần này vì tin tức cô nương chọn gã sai vặt cho thiếu gia lan truyền ra ngoài, vậy mà mợ lại mang ý nghĩ kỳ lạ tìm tới nàng, nói muốn nàng đề cử hai biểu đệ cho cô nương. Hai biểu đệ kia hết ăn lại nằm, thế mà cũng dám nói nàng tiến cử người như vậy làm gã sai vặt cho thiếu gia, thật đúng là đủ khiến người ta nghe được mà thấy châm chọc. Chẳng qua nàng cũng không nói thẳng tuột những lời này ra, nói thẳng trước trả lại hai mươi lượng bạc kia, những cái khác nói sau. Kết quả, cậu liền ngừng công kích này nọ.

Nguyệt Dao gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Cũng không thêm chuyện gì nữa.

Sau khi đi ra ngoài, Đặng ma ma đặc biệt tìm Hoa Lôi: "Chuyện này chỉ có một lần duy nhất này, không thể có lần sau. Bằng không, ngươi cũng không cần hầu hạ bên người cô nương nữa." Đặng ma ma cho rằng Hoa Lôi hành động như vậy đã vượt qua bổn phận, cứ thế mãi sẽ không phải chuyện tốt cho cô nương.

Hoa Lôi bị dạy dỗ đến nỗi cả khuôn mặt đỏ như trái táo: ""Ma ma, sẽ không có lần sau."

Đặng ma ma gật đầu. Thật ra ý tứ của Đặng ma ma là từ chọn một tiểu tử từ trong nhà mấy người tùy tùng mà lão gia coi trọng trước đây, lại không nghĩ bị Hoa Lôi làm hỏng chuyện. Đối với Đặng ma ma mà nói, chọn lựa người của những gia đình trước kia, so với thúc thúc Hoa Lôi đáng tin cậy hơn rất nhiều. Chỉ là cô nương quyết định rồi, bà có muốn cũng không phản bác được.



Ban đêm, thím của Hoa Lôi liền mang tiểu nhi tử đến cầu kiến Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao nhìn tiểu nam hài mặc quần áo chắp vá khắp nơi. Tiểu nam hài cao hơn Chính ca nhi nửa cái đầu, da ngăm đen, lông mi đậm, khuôn mặt không xuất chúng nhưng cũng không khó nhìn, thuộc loại người phổ thông chung chung. Nếu để tiểu nam hài là như vậy đứng ở bên cạnh Đình Chính, lại càng làm nổi bật dáng dấp của Đình Chính rồi.

Nguyệt Dao nhìn miếng vá trên quần áo sắc mặt lạnh nhạt nói: "Sao trên quần áo còn có mảnh vá?" Bất kể như thế nào thì khi tới gặp nàng cũng nên mặc bộ quần áo tốt mới phải, đây là tới tranh thủ đồng tình sao.

Thím Hoa Lôi liền lo lắng, cho rằng Nguyệt Dao ghét bỏ nhi tử nhà mình mặc đồ quá kém không ra gì: "Cô nương, đây là đồ lão nhị nhà chúng nô tỳ để lại cho nó, lão nhị đã cao lớn hơn rồi, sẽ để lại cho lão tam mặc. Bởi vì đồ đã mặc quá lâu bị thời gian tàn phá, cho nên mới phải chắp vá thêm vào."

Nguyệt Dao khẽ gật đầu trong lòng. Không vì chuyện tới gặp mình mà đặc biệt đi mua hoặc mượn một bồ đồ mới, chứng minh đầu óc cũng chân thực. Đương nhiên, nếu không phải đứa nhỏ này quần áo gọn gàng chỉnh tề, mà móng tay cũng sạch sẽ, Nguyệt Dao đã không nghĩ như vậy. Cho nên nói có đôi khi từ một chi tiết rất nhỏ cũng có thể thấy được rất nhiều chuyện.

Nguyệt Dao không để ý tới thím Hoa Lôi, mà trực tiếp hỏi tiểu nam hài đang quỳ trên mặt đất: "Nói cho ta biết năm nay đã mấy tuổi?" Nếu là gã sai vặt, vậy không những phải thông minh, còn phải dũng cảm mà thận trọng. Đương nhiên, trung thành là điều cần thiết quan trọng nhất. Chỉ là lòng trung thành thứ này cần thông qua thời gian mới quan sát được, không phải một câu hai lời là có thể xác định được.

Tiểu nam hài ngẩng đầu nói với Nguyệt Dao: "Hồi bẩm cô nương, năm nay nô tài sáu tuổi." Lại nhìn vẻ mặt khen ngợi của đường tỷ bên cạnh, thoáng hòa hoãn tinh thần.

Nguyệt Dao hỏi tiếp: "Ngươi vẫn luôn mặc quần áo cũ của ca ca ngươi? Ngươi có từng muốn được mặc một bộ đồ mới của riêng mình không?" Những vấn đề này nhìn như không có chút quan hệ nào, thế nhưng thường thường dựa vào đáp án có thể nhìn ra phẩm tính một người.

Tiểu nam hài sửng sốt một chút sau đó quay đầu nhìn Hoa Lôi với nương hắn, hai người đều không nhắc nhở. Lại nhìn sang Nguyệt Dao sắc mặt bình tĩnh nhìn mình. Tiểu nam hài suy nghĩ cha nói cho hắn biết đợi lát nữa cô nương hỏi gì, thì hắn cứ thành thật trả lời là được. Lập tức nuốt nước bọt lấy hết dũng khí nói: "Muốn, ta cũng muốn có một bộ đồ mới của riêng mình. Chỉ là chúng ta ngay cả cơm ăn cũng ăn không đủ no, không có tiền mua bộ đồ mới. Cha và nương đều nói với ta nếu có thể đi theo chân thiếu gia, sẽ có đồ mới để mặc."

Thím của Hoa Lôi thiếu chút nữa đã nhảy cởn lên. Thằng nhóc chết bầm này sao lại trả lời như vậy chứ! Nhìn vẻ mặt này của cô nương, vẻ mặt tệ như vậy e rằng chuyện này tám chín phần mười phải dẹp rồi.



Nguyệt Dao nhìn thím Hoa Lôi: "Làm sao có thể có chuyện ngay cả cơm cũng ăn không đủ no? Liên phủ cắt xén tiền công của các ngươi hay có nguyên nhân nào khác?" Cái này có thể coi là kỳ quái. Nói như vậy làm một gia sinh tử, hai người đều làm người hầu trong phủ đệ, không nói những cái khác, chuyện đói bụng phải là chuyện không thể tồn tại. (Lin: gia sinh tử: gia đình tôi tớ bán thân vĩnh viễn nhiều đời.)

Thím Hoa Lôi sợ đến giật mình: "Không có, không có chuyện đó."

Nguyệt Dao nhìn Đặng ma ma lắc đầu với mình, cũng đè xuống nghi vấn trong lòng. Chỉ hỏi tiểu nam hài: "Ngươi tên là gì?"

Tiểu nam hài lúng túng một hồi lâu mới nói: "Nô tài tên Cẩu Thặng."

Nguyệt Dao nghe xong bèn cười, nàng biết rất nhiều người tin thờ chuyện người có số phận ti tiện sẽ dễ nuôi, cho nên lấy tên cho trẻ nhỏ đều lấy tiện danh: "Vậy ngươi có muốn mỗi ngày được ăn no hay không, còn có quần áo mới mặc mỗi ngày?"

Cẩu Thặng không chút nghĩ ngợi bằng lòng mà nói: "Muốn" nói xong còn tăng thêm một câu: "Không muốn chính là người ngu."

Hoa Lôi nghe xong câu nói kế tiếp, suýt chút nữa thì hôn mê, trước đó nàng đã dặn dò trừ phi trả lời câu hỏi của cô nương, những lúc khác không cần nói gì, sao mà trong nháy mắt đã quên sạch sành sanh.

Nguyệt Dao nghe xong lờ Cẩu Thặng nói cũng hiểu ý mà cười. Câu trả lời này tuy rằng lỗ mãng, nhưng lại đủ thật lòng: "Cẩu Thặng thật khó nghe, sau này ngươi đổi tên gọi là A Hải." Biển học vô bờ bến, học nhiều đến mấy cũng không thể học xong hết.

Thím Hoa Lôi còn tưởng là không vui, đang lo lắng cô nương hỏi tới chuyện vì sao bọn hắn ăn không đủ no, đến lúc đó có thể sẽ đắc tội với đương gia phu nhân, không nghĩ tới cô nương không tiếp tục hỏi thăm nữa, lại gật đầu đáp ứng để cho Cẩu Thặng đi theo thiếu gia làm gã sai vặt, đây thật đúng cái gọi là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. ( Lin: ý lấy trong câu thơ "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. – nghĩa là cứ ngỡ đã hết hy vọng không ngờ lại được điều tốt.)

Nguyệt Dao bảo Hoa Lôi lấy năm lượng bạc giao cho thím nàng: "Cầm số tiền này đi mua cho A Hải mấy bộ quần áo vừa người, sau này đi theo Đình Chính ra ngoài chính là đại biểu cho mặt mũi của Đình Chính." Quần áo của gã sai vặt, không chỉ thể hiện mặt mũi của Đình Chính, mà còn nói lên cả mặt mũi của Liên phủ.

Thím Hoa Lôi thiên ân vạn tạ mới mang theo nhi tử đi ra ngoài. Nguyệt Dao lại nói: với Hoa Lôi: "Ngày mai ta đưa Đình Chính sang nhà Lý bá bá, trong khoảng thời gian này ngươi cho đứa bé học tập quy củ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook