Chương 67: Chương 67
Thập Tam Xuân
09/10/2016
“Sau này mặc dù tính tình tiểu thư có thay đổi, nhưng vẫn luôn tôn trọng ma ma, chưa bao giờ nặng lời với ma ma, cũng đối xử tốt với Hồng Hạnh. Khi tiểu thư vừa mới được gả vào Hầu phủ, Hầu gia không thích tiểu thư, ma ma đã lo lắng biết bao. Nhưng ta không biết làm thế nào để chia sẻ với tiểu thư, giờ coi như tiểu thư cũng được khổ tận cam lai rồi, không những Hầu gia đã đón nhận tiểu thư, mà tiểu thư còn được Thái hậu thương yêu, tiểu thư sắp trở thành chủ mẫu của Hầu phủ rồi, coi như ta đã có thể gạt bỏ lo lắng trong lòng. Bây giờ, ta không còn mong muốn gì hơn, chỉ mong Hồng Hạnh cũng trưởng thành, hiểu biết, tìm được chỗ dựa suốt đời.” Nói đến đây, Phương ma ma lại thở dài: “Đáng tiếc hôn sự lần trước không thành, con người Trương quản sự, ma ma thấy rất tốt.” Giọng nói đầy nuối tiếc.
Tưởng Nhược Nam an ủi: “Có lẽ trong lòng Hồng Hạnh có suy tính riêng.”
Phương ma ma nhớ tới những lời con gái nói trước đó, cau chặt mày lại: “Một a hoàn có thể suy tính gì? Có thể có được suy tính gì chứ?” Nói đến đây, Phương ma ma đột nhiên dừng động tác trong tay, quỳ xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam vội nói: “Ma ma, đang yên đang lành, ma ma làm gì thế, mau đứng dậy đi.”
Phương ma ma cố chấp không chịu đứng dậy, “Tiểu thư, Hồng Hạnh luôn ở bên tiểu thư, mặc dù là a hoàn nhưng lại được sống cuộc sống như một tiểu thư, đấy là đại ân đại đức của tiểu thư dành cho Hồng Hạnh, cũng chính vì như thế nên tính cách của Hồng Hạnh mới cao ngạo, tùy tiện. Tiểu thư, nếu sau này Hồng Hạnh có làm gì không phải với tiểu thư, tiểu thư cứ việc đánh mắng, cho nó làm công việc tay chân cũng được! Nhưng…” Nói đến đây, Phương ma ma lại nước mắt ròng ròng, “Nhưng xin đừng bán Hồng Hạnh đi, hãy cho nó một con đường sống, ma ma cầu xin tiểu thư đấy…” Nói rồi dập đầu ba cái trước Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam vội cố gắng để đỡ bà đứng dậy. Phương ma ma là một trong số ít những người thật lòng yêu thương quan tâm nàng, lại lớn tuổi rồi, vừa quỳ vừa lạy như thế, sao nàng dám nhận?
“Ma ma, ma ma mau đứng dậy đi, ta hứa với ma ma, cho dù Hồng Hạnh có làm sai chuyện gì ta cũng sẽ cho Hồng Hạnh cơ hội để sửa đổi!”
“Đa tạ tiểu thư!” Lúc này Phương ma ma mới đứng dậy, bà sụt sịt lấy khăn ra lau nước mắt, rồi tiếp tục lăn trứng cho Tưởng Nhược Nam, cho đến khi trứng nguội mới thu trứng vào bát ra khỏi phòng.
Phương ma ma đi rồi, Tưởng Nhược Nam bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.
Giờ thì có thể khẳng định một điều, nàng không còn có thể tin tưởng Hồng Hạnh như trước kia. Hơn nữa Ánh Tuyết nói phải, chuyện này e rằng không phải âm mưu của riêng mình Hồng Hạnh, đằng sau cô ta nhất định có kẻ trợ giúp, nhưng kẻ đó là ai? Trong lòng nàng cũng lờ mờ nhìn ra đáp án.
Nếu đã như thế, không thể giữ Hồng Hạnh ở lại hầu hạ nàng nữa, làm vậy chẳng phải tự mang theo bom bên mình hay sao?
Chuyện này không thể để Thái phu nhân biết, nếu Thái phu nhân biết kết cục mà Hồng Hạnh nhận được sẽ rất thảm. Dù sao cô ta cũng là đại a hoàn lớn lên cùng Nhược Lan, lại là con gái của Phương ma ma, nếu bị Thái phu nhân tùy ý bán đi, rơi vào chỗ tối tăm, nàng cũng chẳng dễ chịu gì.
Buổi tối, nàng gọi riêng Hồng Hạnh vào phòng.
Hồng Hạnh cúi đầu đứng trước giường nàng, hai tay vô thức túm chặt vạt áo, trong lòng thấp thỏm, nhiều hơn cả là lo lắng.
“Hồng Hạnh…” Tưởng Nhược Nam khẽ chống tay lên, Hồng Hạnh vội vàng chạy lại đỡ nàng ngồi nghiêng một bên, rồi chèn một cái gối xuống dưới người nàng.
Tưởng Nhược Nam lẳng lặng nhìn hành động của cô ta, sau đó chỉ vào chiếc đôn nhỏ trước mặt: “Ngươi ngồi trước đi.”
Hồng Hạnh nghe lời ngồi xuống nhưng không dám ngẩng đầu nhìn nàng. Bên tai vang kên giọng Tưởng Nhược Nam: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần vào phòng hầu hạ ta nữa, ngươi làm ở ngoại viện đi!”
Hồng Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu, rồi vội vàng quỳ xuống, nhìn nàng hỏi: “Tiểu thư, tại sao ạ? Chẳng phải tiểu thư đã nói sẽ coi chuyện đó như chưa từng xảy ra sao? Tại sao lại đuổi Hồng Hạnh ra ngoài phòng?”
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta, mặt không cảm xúc: “Hồng Hạnh, nếu chỉ là chuyện tối qua thì ta sẽ không làm như vậy, nhưng ngươi đã làm những gì trong lòng ngươi tự biết.”
Thấy sắc mặt tiểu thư trầm xuống, Hồng Hạnh bỗng giật thót mình, thầm nghĩ: Tiểu thư nói vậy là có ý gì, lẽ nào… Lẽ nào tiểu thư đã biết được thỏa thuận giữa cô ta và Vu di nương rồi? Sao có thể, mỗi lần gặp mặt họ đều rất bí mật mà?
Mặc dù nghĩ thế nhưng sắc mặt Hồng Hạnh vẫn trắng nhợt, cô ta cúi thấp đầu: “Nô tỳ không hiểu ý của tiểu thư.”
Tưởng Nhược Nam không muốn vòng vo với cô ta mà nói thẳng luôn: “Ngươi làm gì với Ánh Tuyết, tự ngươi hiểu.”
“Tiểu thư, có phải Ánh Tuyết đã nói gì không? Người đừng tin lời Ánh Tuyết, cô ta nhất định ghen tị với việc nô tỳ được làm đại a hoàn nên mới ăn nói linh tinh, trước kia chẳng phải cô ta đã thừa nhận rồi sao? Giờ sao có thể thay trắng đổi đen trước mặt tiểu thư, thật là đồ tiểu nhân!” Hồng Hạnh tức đỏ cả mặt,
Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng hùng dũng của cô ta, trong lòng có chút thất vọng, nàng vẫn mong Hồng Hạnh thành thật với mình hơn.
“Ta đã hỏi Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn rồi, họ nói mặc dù ngươi luôn ở cùng họ, nhưng trong thời gian ấy có ra ngoài một lần.”
Hồng Hạnh vội vàng giải thích: “Đấy là nô tỳ đi tiểu tiện…”
Tưởng Nhược Nam ngắt lời cô ta: “Buổi tối ngươi kéo Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn ra ngoài đi dạo, Hậu hoa viên rộng như thế, sao ngươi lại đưa hai người đó tới chỗ tối tăm nhất, bình thường không có ai lui tới là sao?”
“Tiểu thư, khi ấy nô tỳ nhất thời nổi hứng! Người phải tin lời nô tỳ, nô tỳ đã cùng lớn lên với tiểu thư…”
“Đủ rồi!” Tưởng Nhược Nam bỗng thấy chán ghét, “Nếu ta không nể tình ngươi đã cùng lớn lên với ta, ta đã không cần phải hỏi ngươi! Chuyện rốt cuộc thế nào trong lòng ngươi rõ nhất, nếu ngươi không chịu thừa nhận thì ta sẽ đích thân điều tra chuyện này. Mặc dù âm mưu của ngươi rất kín kẽ, nhưng đã tính âm mưu thì chắc chắn phải có sơ hở, ta sẽ điều tra được chân tướng. Đến khi ấy lớn chuyện, ta đành giao ngươi cho Thái phu nhân xử lý!”
“Tiểu thư!” Hồng Hạnh kinh ngạc kêu lên, bò tới phủ phục lên giường Tưởng Nhược Nam, nước mắt lăn xuống, “Tiểu thư, đừng mà, Hồng Hạnh biết lỗi rồi, Hồng Hạnh biết lỗi rồi.” Cô ta kéo tay Tưởng Nhược Nam, vừa khóc vừa kêu: “Hồng Hạnh chỉ là nhất thời hồ đồ, Hồng Hạnh không muốn lấy Trương quản sự, nhưng mẹ lại cứ ép Hồng Hạnh phải lấy…”
“Chỉ vì như thế mà ngươi lại ám hại người khác sao?” Tưởng Nhược Nam nhẹ nhàng rút tay về.
Hồng Hạnh liên tục dập đầu: “Hồng Hạnh biết sai, Hồng Hạnh biết sai!”
Tưởng Nhược Nam nhìn cơ thể khẽ run rẩy của cô ta, hít một hơi thật sâu rồi hỏi tiếp: “Vậy ta hỏi ngươi, kế hoạch này là do một mình ngươi nghĩ ra ư?”
Hồng Hạnh cúi đầu, đột ngột hai mắt mở to, lưng rịn mồ hôi lạnh.
Tiểu thư đã biết những gì rồi? Có nên nói ra không? Rồi lại nghĩ, không được, không thể nói, nếu nói ra tiểu thư sẽ báo lại Thái phu nhân, người đầu tiên xui xẻo chính là cô ta.
“Là một mình Hồng Hạnh nghĩ ra.” Hồng Hạnh cắn răng khẳng định.
Tưởng Nhược Nam sa sầm sắc mặt, lặng đi giây lát khiến Hồng Hạnh thấp thỏm, trái tim vọt thẳng treo tít trên cao.
Một lúc sau, Tưởng Nhược Nam mới lên tiếng, “Hồng Hạnh, ngươi làm chuyện như thế, ta không thể giữ ngươi ở bên nữa. Niệm tình ngươi đã hầu hạ ta từ nhỏ, nên chuyện này ta sẽ không bẩm báo với Thái phu nhân, nhưng…” Giọng Tưởng Nhược Nam trầm hẳn xuống, “Sau này ngươi phải thận trọng trong lời ăn tiếng nói, đừng tưởng rằng việc ngươi làm có thể giấu được ai. Đôi khi, những chuyện mà ngươi cho rằng đã rất bí mật thực ra là ở ngay tầm quan mắt của người khác thôi. Sự nhẫn nại của ta có giới hạn, tình cảm sâu đậm tới đâu cũng không thể chịu được sự thách thức hết lần này tới lần khác. Lần sau, nếu ngươi còn làm những việc bất lợi cho ta, bất lợi cho Thu Đường viện, ta quyết không nương tay!”
Hồng Hạnh nghe xong, tim đập thình thịch, toàn thân bất giác run lên bần bật, “Nô tỳ tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho phu nhân nữa!”
“Ngươi lui ra đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần vào phòng hầu hạ ta nữa. Không có lệnh của ta, ngươi cũng không được tùy tiện vào đây.”
“Vâng!” Hồng Hạnh run rẩy đứng dậy, lui ra ngoài.
Tưởng Nhược Nam nhìn theo cô ta thở dài, nằm sấp lại xuống giường, nàng từng nghĩ mượn cơ hội này để đưa chuyện tới cho Thái phu nhân xử lý. Nếu người đứng đằng sau Hồng Hạnh giở trò là Vu Thu Nguyệt thì mục đích của cô ta chắc chắn không phải là giúp đỡ Hồng Hạnh, cô ta có gan thò tay thao túng người hầu hạ bên cạnh nàng, tại sao nàng phải tha cho cô ta? Nhưng nếu làm thế thì Hồng Hạnh sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm. Dù nàng có xin thế nào, Thái phu nhân cũng sẽ không tha cho một a hoàn dám giở trò dối trên lừa dưới. Kết cục của Hồng Hạnh e rằng sẽ vô cùng thảm thiết, đến khi ấy, Phương ma ma sẽ buồn lắm.
Hi vọng Hồng Hạnh nghe lời cảnh cáo của nàng mà an phận hơn, không dây dưa lằng nhằng với Vu Thu Nguyệt nữa. Ngộ nhỡ Vu Thu Nguyệt không chịu thôi, còn muốn thò tay can thiệp chuyện của Thu Đường viện, khi đó, Hồng Hạnh không chừng lại là con cờ để cô ta đối phó với nàng.
Phía ngoài, Hồng Hạnh loạng choạng quay về phòng, co rúm người trên giường, đầu vùi vào chăn, toàn thân run rẩy không ngừng.
Tiểu thư nói những lời ấy là có ý gì, lẽ nào tiểu thư đã thật sự biết được chuyện gì đấy rồi? Kế hoạch đó rõ ràng vô cùng kín kẽ, sao có thể bị tiểu thư phát hiện ra? Tất cả những hành vi của cô ta phải chăng đã bị tiểu thư để ý từ trước?
Càng nghĩ càng thấy sợ, cảm thấy hành động trước kia của mình quả thật vô cùng nguy hiểm. Vào giây phút này, Hồng Hạnh đột nhiên cảm thấy tiểu thư thật thâm sâu khó lường, hoàn toàn không giống như cô ta tưởng tượng, vậy mà cô ta còn nghĩ đã qua mặt được tiểu thư.
Phản bội chủ tử là đại tội đầu tiên đối với kẻ tôi tớ, một khi bị phát hiện, e rằng không thể nào bảo toàn tính mạng. Bản thân cô ta sau này chắc chắn phải thận trọng hơn, ngộ nhỡ bị tiểu thư phát hiện, không chừng tiểu thư sẽ không tha cho cô ta thật.
***
Hôm nay, phủ An Viễn Hầu có khách quý tới thăm.
Trong Tùng Hương viện, Thái phu nhân tươi cười tiếp đón Tưởng Sính Đình và mẫu thân của cô ta – Kiều thị.
Kiều thị ngồi vào vị trí dành cho khách, mỉm cười nói với Thái phu nhân: “Sớm đã muốn tới thăm Thái phu nhân, nhưng lại sợ quá đường đột, lần này nghe tin Nhược Lan bị thương nên mới mạo muội tới thăm.”
Thái phu nhân cười đáp: “Tưởng phu nhân khách khí quá, mọi người là người thân duy nhất của Nhược Lan, cũng như cha mẹ Nhược Lan vậy. Chúng tôi coi các vị như người trong gia đình, sau này chúng ta nên năng đi lại nhiều hơn mới phải.” Rồi quay sang nhìn Tưởng Sính Đình, cười nói: “Đây là lệnh nữ phải không? Thật đúng là một cô nương rất đúng mực.”
Tưởng Sính Đình ngượng ngùng cúi đầu rồi sau đó đứng dậy thỉnh an Thái phu nhân.
Thái phu nhân sai người mang lên tặng cô ta một chiếc vòng ngọc màu xanh coi như quà gặp mặt.
Sau đó nói chuyện vài câu, Thái phu nhân cho Liễu Nguyệt đưa họ tới Thu Đường viện.
Sớm đã có a hoàn đưa tin tới đó rồi.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy kỳ lạ, cả nhà họ chẳng mấy khi qua lại với nàng từ sau khi nàng thành thân, hôm nay lại đột nhiên tới thăm?
Mặc dù cảm thấy lạ nhưng Tưởng Nhược Nam đã ở nhà họ mấy năm, cũng coi như có ơn dưỡng dục. Hôm nay họ tới thăm nàng, về tình về lý, bản thân nàng không thể tỏ ra bất kính.
Nàng gọi Ánh Tuyết vào khoác thêm áo, rồi nhét thêm gối dưới mông, miễn cưỡng ngồi dậy.
Từ sau khi đuổi Hồng Hạnh ra ngoài, Tưởng Nhược Nam không nhắc đến vị trí đại a hoàn nữa, chỉ gọi Ánh Tuyết vào hầu hạ mình, cho cô ta hưởng mức ưu đãi của đại a hoàn. Nhưng cứ đến tối lại cho cô ta về, chỉ giữ lại Liên Kiều và mấy a hoàn nhị đẳng lại hầu hạ.
Không lâu sau, mẹ con Kiều thị đã bước vào dưới sự dẫn đường của một đám a hoàn.
Tưởng Nhược Nam an ủi: “Có lẽ trong lòng Hồng Hạnh có suy tính riêng.”
Phương ma ma nhớ tới những lời con gái nói trước đó, cau chặt mày lại: “Một a hoàn có thể suy tính gì? Có thể có được suy tính gì chứ?” Nói đến đây, Phương ma ma đột nhiên dừng động tác trong tay, quỳ xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam vội nói: “Ma ma, đang yên đang lành, ma ma làm gì thế, mau đứng dậy đi.”
Phương ma ma cố chấp không chịu đứng dậy, “Tiểu thư, Hồng Hạnh luôn ở bên tiểu thư, mặc dù là a hoàn nhưng lại được sống cuộc sống như một tiểu thư, đấy là đại ân đại đức của tiểu thư dành cho Hồng Hạnh, cũng chính vì như thế nên tính cách của Hồng Hạnh mới cao ngạo, tùy tiện. Tiểu thư, nếu sau này Hồng Hạnh có làm gì không phải với tiểu thư, tiểu thư cứ việc đánh mắng, cho nó làm công việc tay chân cũng được! Nhưng…” Nói đến đây, Phương ma ma lại nước mắt ròng ròng, “Nhưng xin đừng bán Hồng Hạnh đi, hãy cho nó một con đường sống, ma ma cầu xin tiểu thư đấy…” Nói rồi dập đầu ba cái trước Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam vội cố gắng để đỡ bà đứng dậy. Phương ma ma là một trong số ít những người thật lòng yêu thương quan tâm nàng, lại lớn tuổi rồi, vừa quỳ vừa lạy như thế, sao nàng dám nhận?
“Ma ma, ma ma mau đứng dậy đi, ta hứa với ma ma, cho dù Hồng Hạnh có làm sai chuyện gì ta cũng sẽ cho Hồng Hạnh cơ hội để sửa đổi!”
“Đa tạ tiểu thư!” Lúc này Phương ma ma mới đứng dậy, bà sụt sịt lấy khăn ra lau nước mắt, rồi tiếp tục lăn trứng cho Tưởng Nhược Nam, cho đến khi trứng nguội mới thu trứng vào bát ra khỏi phòng.
Phương ma ma đi rồi, Tưởng Nhược Nam bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.
Giờ thì có thể khẳng định một điều, nàng không còn có thể tin tưởng Hồng Hạnh như trước kia. Hơn nữa Ánh Tuyết nói phải, chuyện này e rằng không phải âm mưu của riêng mình Hồng Hạnh, đằng sau cô ta nhất định có kẻ trợ giúp, nhưng kẻ đó là ai? Trong lòng nàng cũng lờ mờ nhìn ra đáp án.
Nếu đã như thế, không thể giữ Hồng Hạnh ở lại hầu hạ nàng nữa, làm vậy chẳng phải tự mang theo bom bên mình hay sao?
Chuyện này không thể để Thái phu nhân biết, nếu Thái phu nhân biết kết cục mà Hồng Hạnh nhận được sẽ rất thảm. Dù sao cô ta cũng là đại a hoàn lớn lên cùng Nhược Lan, lại là con gái của Phương ma ma, nếu bị Thái phu nhân tùy ý bán đi, rơi vào chỗ tối tăm, nàng cũng chẳng dễ chịu gì.
Buổi tối, nàng gọi riêng Hồng Hạnh vào phòng.
Hồng Hạnh cúi đầu đứng trước giường nàng, hai tay vô thức túm chặt vạt áo, trong lòng thấp thỏm, nhiều hơn cả là lo lắng.
“Hồng Hạnh…” Tưởng Nhược Nam khẽ chống tay lên, Hồng Hạnh vội vàng chạy lại đỡ nàng ngồi nghiêng một bên, rồi chèn một cái gối xuống dưới người nàng.
Tưởng Nhược Nam lẳng lặng nhìn hành động của cô ta, sau đó chỉ vào chiếc đôn nhỏ trước mặt: “Ngươi ngồi trước đi.”
Hồng Hạnh nghe lời ngồi xuống nhưng không dám ngẩng đầu nhìn nàng. Bên tai vang kên giọng Tưởng Nhược Nam: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần vào phòng hầu hạ ta nữa, ngươi làm ở ngoại viện đi!”
Hồng Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu, rồi vội vàng quỳ xuống, nhìn nàng hỏi: “Tiểu thư, tại sao ạ? Chẳng phải tiểu thư đã nói sẽ coi chuyện đó như chưa từng xảy ra sao? Tại sao lại đuổi Hồng Hạnh ra ngoài phòng?”
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta, mặt không cảm xúc: “Hồng Hạnh, nếu chỉ là chuyện tối qua thì ta sẽ không làm như vậy, nhưng ngươi đã làm những gì trong lòng ngươi tự biết.”
Thấy sắc mặt tiểu thư trầm xuống, Hồng Hạnh bỗng giật thót mình, thầm nghĩ: Tiểu thư nói vậy là có ý gì, lẽ nào… Lẽ nào tiểu thư đã biết được thỏa thuận giữa cô ta và Vu di nương rồi? Sao có thể, mỗi lần gặp mặt họ đều rất bí mật mà?
Mặc dù nghĩ thế nhưng sắc mặt Hồng Hạnh vẫn trắng nhợt, cô ta cúi thấp đầu: “Nô tỳ không hiểu ý của tiểu thư.”
Tưởng Nhược Nam không muốn vòng vo với cô ta mà nói thẳng luôn: “Ngươi làm gì với Ánh Tuyết, tự ngươi hiểu.”
“Tiểu thư, có phải Ánh Tuyết đã nói gì không? Người đừng tin lời Ánh Tuyết, cô ta nhất định ghen tị với việc nô tỳ được làm đại a hoàn nên mới ăn nói linh tinh, trước kia chẳng phải cô ta đã thừa nhận rồi sao? Giờ sao có thể thay trắng đổi đen trước mặt tiểu thư, thật là đồ tiểu nhân!” Hồng Hạnh tức đỏ cả mặt,
Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng hùng dũng của cô ta, trong lòng có chút thất vọng, nàng vẫn mong Hồng Hạnh thành thật với mình hơn.
“Ta đã hỏi Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn rồi, họ nói mặc dù ngươi luôn ở cùng họ, nhưng trong thời gian ấy có ra ngoài một lần.”
Hồng Hạnh vội vàng giải thích: “Đấy là nô tỳ đi tiểu tiện…”
Tưởng Nhược Nam ngắt lời cô ta: “Buổi tối ngươi kéo Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn ra ngoài đi dạo, Hậu hoa viên rộng như thế, sao ngươi lại đưa hai người đó tới chỗ tối tăm nhất, bình thường không có ai lui tới là sao?”
“Tiểu thư, khi ấy nô tỳ nhất thời nổi hứng! Người phải tin lời nô tỳ, nô tỳ đã cùng lớn lên với tiểu thư…”
“Đủ rồi!” Tưởng Nhược Nam bỗng thấy chán ghét, “Nếu ta không nể tình ngươi đã cùng lớn lên với ta, ta đã không cần phải hỏi ngươi! Chuyện rốt cuộc thế nào trong lòng ngươi rõ nhất, nếu ngươi không chịu thừa nhận thì ta sẽ đích thân điều tra chuyện này. Mặc dù âm mưu của ngươi rất kín kẽ, nhưng đã tính âm mưu thì chắc chắn phải có sơ hở, ta sẽ điều tra được chân tướng. Đến khi ấy lớn chuyện, ta đành giao ngươi cho Thái phu nhân xử lý!”
“Tiểu thư!” Hồng Hạnh kinh ngạc kêu lên, bò tới phủ phục lên giường Tưởng Nhược Nam, nước mắt lăn xuống, “Tiểu thư, đừng mà, Hồng Hạnh biết lỗi rồi, Hồng Hạnh biết lỗi rồi.” Cô ta kéo tay Tưởng Nhược Nam, vừa khóc vừa kêu: “Hồng Hạnh chỉ là nhất thời hồ đồ, Hồng Hạnh không muốn lấy Trương quản sự, nhưng mẹ lại cứ ép Hồng Hạnh phải lấy…”
“Chỉ vì như thế mà ngươi lại ám hại người khác sao?” Tưởng Nhược Nam nhẹ nhàng rút tay về.
Hồng Hạnh liên tục dập đầu: “Hồng Hạnh biết sai, Hồng Hạnh biết sai!”
Tưởng Nhược Nam nhìn cơ thể khẽ run rẩy của cô ta, hít một hơi thật sâu rồi hỏi tiếp: “Vậy ta hỏi ngươi, kế hoạch này là do một mình ngươi nghĩ ra ư?”
Hồng Hạnh cúi đầu, đột ngột hai mắt mở to, lưng rịn mồ hôi lạnh.
Tiểu thư đã biết những gì rồi? Có nên nói ra không? Rồi lại nghĩ, không được, không thể nói, nếu nói ra tiểu thư sẽ báo lại Thái phu nhân, người đầu tiên xui xẻo chính là cô ta.
“Là một mình Hồng Hạnh nghĩ ra.” Hồng Hạnh cắn răng khẳng định.
Tưởng Nhược Nam sa sầm sắc mặt, lặng đi giây lát khiến Hồng Hạnh thấp thỏm, trái tim vọt thẳng treo tít trên cao.
Một lúc sau, Tưởng Nhược Nam mới lên tiếng, “Hồng Hạnh, ngươi làm chuyện như thế, ta không thể giữ ngươi ở bên nữa. Niệm tình ngươi đã hầu hạ ta từ nhỏ, nên chuyện này ta sẽ không bẩm báo với Thái phu nhân, nhưng…” Giọng Tưởng Nhược Nam trầm hẳn xuống, “Sau này ngươi phải thận trọng trong lời ăn tiếng nói, đừng tưởng rằng việc ngươi làm có thể giấu được ai. Đôi khi, những chuyện mà ngươi cho rằng đã rất bí mật thực ra là ở ngay tầm quan mắt của người khác thôi. Sự nhẫn nại của ta có giới hạn, tình cảm sâu đậm tới đâu cũng không thể chịu được sự thách thức hết lần này tới lần khác. Lần sau, nếu ngươi còn làm những việc bất lợi cho ta, bất lợi cho Thu Đường viện, ta quyết không nương tay!”
Hồng Hạnh nghe xong, tim đập thình thịch, toàn thân bất giác run lên bần bật, “Nô tỳ tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho phu nhân nữa!”
“Ngươi lui ra đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần vào phòng hầu hạ ta nữa. Không có lệnh của ta, ngươi cũng không được tùy tiện vào đây.”
“Vâng!” Hồng Hạnh run rẩy đứng dậy, lui ra ngoài.
Tưởng Nhược Nam nhìn theo cô ta thở dài, nằm sấp lại xuống giường, nàng từng nghĩ mượn cơ hội này để đưa chuyện tới cho Thái phu nhân xử lý. Nếu người đứng đằng sau Hồng Hạnh giở trò là Vu Thu Nguyệt thì mục đích của cô ta chắc chắn không phải là giúp đỡ Hồng Hạnh, cô ta có gan thò tay thao túng người hầu hạ bên cạnh nàng, tại sao nàng phải tha cho cô ta? Nhưng nếu làm thế thì Hồng Hạnh sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm. Dù nàng có xin thế nào, Thái phu nhân cũng sẽ không tha cho một a hoàn dám giở trò dối trên lừa dưới. Kết cục của Hồng Hạnh e rằng sẽ vô cùng thảm thiết, đến khi ấy, Phương ma ma sẽ buồn lắm.
Hi vọng Hồng Hạnh nghe lời cảnh cáo của nàng mà an phận hơn, không dây dưa lằng nhằng với Vu Thu Nguyệt nữa. Ngộ nhỡ Vu Thu Nguyệt không chịu thôi, còn muốn thò tay can thiệp chuyện của Thu Đường viện, khi đó, Hồng Hạnh không chừng lại là con cờ để cô ta đối phó với nàng.
Phía ngoài, Hồng Hạnh loạng choạng quay về phòng, co rúm người trên giường, đầu vùi vào chăn, toàn thân run rẩy không ngừng.
Tiểu thư nói những lời ấy là có ý gì, lẽ nào tiểu thư đã thật sự biết được chuyện gì đấy rồi? Kế hoạch đó rõ ràng vô cùng kín kẽ, sao có thể bị tiểu thư phát hiện ra? Tất cả những hành vi của cô ta phải chăng đã bị tiểu thư để ý từ trước?
Càng nghĩ càng thấy sợ, cảm thấy hành động trước kia của mình quả thật vô cùng nguy hiểm. Vào giây phút này, Hồng Hạnh đột nhiên cảm thấy tiểu thư thật thâm sâu khó lường, hoàn toàn không giống như cô ta tưởng tượng, vậy mà cô ta còn nghĩ đã qua mặt được tiểu thư.
Phản bội chủ tử là đại tội đầu tiên đối với kẻ tôi tớ, một khi bị phát hiện, e rằng không thể nào bảo toàn tính mạng. Bản thân cô ta sau này chắc chắn phải thận trọng hơn, ngộ nhỡ bị tiểu thư phát hiện, không chừng tiểu thư sẽ không tha cho cô ta thật.
***
Hôm nay, phủ An Viễn Hầu có khách quý tới thăm.
Trong Tùng Hương viện, Thái phu nhân tươi cười tiếp đón Tưởng Sính Đình và mẫu thân của cô ta – Kiều thị.
Kiều thị ngồi vào vị trí dành cho khách, mỉm cười nói với Thái phu nhân: “Sớm đã muốn tới thăm Thái phu nhân, nhưng lại sợ quá đường đột, lần này nghe tin Nhược Lan bị thương nên mới mạo muội tới thăm.”
Thái phu nhân cười đáp: “Tưởng phu nhân khách khí quá, mọi người là người thân duy nhất của Nhược Lan, cũng như cha mẹ Nhược Lan vậy. Chúng tôi coi các vị như người trong gia đình, sau này chúng ta nên năng đi lại nhiều hơn mới phải.” Rồi quay sang nhìn Tưởng Sính Đình, cười nói: “Đây là lệnh nữ phải không? Thật đúng là một cô nương rất đúng mực.”
Tưởng Sính Đình ngượng ngùng cúi đầu rồi sau đó đứng dậy thỉnh an Thái phu nhân.
Thái phu nhân sai người mang lên tặng cô ta một chiếc vòng ngọc màu xanh coi như quà gặp mặt.
Sau đó nói chuyện vài câu, Thái phu nhân cho Liễu Nguyệt đưa họ tới Thu Đường viện.
Sớm đã có a hoàn đưa tin tới đó rồi.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy kỳ lạ, cả nhà họ chẳng mấy khi qua lại với nàng từ sau khi nàng thành thân, hôm nay lại đột nhiên tới thăm?
Mặc dù cảm thấy lạ nhưng Tưởng Nhược Nam đã ở nhà họ mấy năm, cũng coi như có ơn dưỡng dục. Hôm nay họ tới thăm nàng, về tình về lý, bản thân nàng không thể tỏ ra bất kính.
Nàng gọi Ánh Tuyết vào khoác thêm áo, rồi nhét thêm gối dưới mông, miễn cưỡng ngồi dậy.
Từ sau khi đuổi Hồng Hạnh ra ngoài, Tưởng Nhược Nam không nhắc đến vị trí đại a hoàn nữa, chỉ gọi Ánh Tuyết vào hầu hạ mình, cho cô ta hưởng mức ưu đãi của đại a hoàn. Nhưng cứ đến tối lại cho cô ta về, chỉ giữ lại Liên Kiều và mấy a hoàn nhị đẳng lại hầu hạ.
Không lâu sau, mẹ con Kiều thị đã bước vào dưới sự dẫn đường của một đám a hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.