Thế Gia Danh Môn

Chương 134: Chỉ tay vu khống

Shisanchun

29/07/2013

Năm ngày sau, vết thương trên người Tương Nhược Lan đã khá lên, đang lúc nàng chuẩn bị tiến cung thì trong cung đột nhiên có lệnh truyền triệu nàng tiến cung. Hỏi rõ nguyên nhân xong, Tương Nhược Lan càng hoảng sợ.

Từ quý phi lại có lạc hồng.

Với phụ nữ có thai đột nhiên xuất hiện lạc hồng thì hầu như đó là triệu chứng trước khi sảy thai. Ở thời hiện đại, khi chảy máu thì đi bệnh viện uống thuốc là được nhưng ở thời đại y học không phát triển này thì một khi xuất hiện lạc hồng, thường tám chín phần là thai nhi sẽ không giữ được.

Từ quý phi mang long tử, hôm nay lại xuất hiện lạc hồng, chuyện này rắc rối to rồi.

Tương Nhược Lan vội vội vàng vàng vào cung, tới Vĩnh hòa cung thì đã thấy hoàng đế thái hậu hoàng hậu còn có một ít phi tần đã ở đó. Các thái y do Lưu thái y dẫn đầu ai nấy vội vàng chẩn mạch cho Từ quý phi. Từ quý phi nằm trên giường khẽ khóc lóc.

Tương Nhược Lan vấn an đám người hoàng đế. Đối mặt với Cảnh tuyên đế thì nàng có chút run rẩy, nhưng có lẽ Cảnh tuyên đế bận quan tâm bệnh tình Tử quý phi nên chỉ nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói:

- Bình thân.

Ánh mắt cũng không có gì đặc biệt.

Tương Nhược Lan lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị tìm cung nữ Thược Dược hỏi rõ tình huống thì trên giường,Từ quý phi thấy nàng thì ngừng khóc, chỉ vào Tương Nhược Lan thê lương kêu:

- Là ngươi! Nhất định là ngươi! Là ngươi âm thầm hại bản cung!

Mọi người cũng bị lời của nàng làm cho hoảng sợ, không hẹn mà cùng nhìn Tương Nhược Lan, vẻ mặt không hiểu, Tương Nhược Lan cảm giác mình như bị sét đánh ngang ta, quá bất ngờ

Nàng hai mắt nhìn thẳng Từ quý phi nói:

- Chuyện gì liên quan đến ta, mấy hôm nay ta còn không tiến cung.

- Tương Nhược Lan, ngươi còn muốn chối!

Từ quý phi hét rầm lên:

- Bản cung trước đó còn tốt, cho dù nôn mửa thế nào cũng không xảy ra loại chuyện này. Lưu viện sĩ vấn nói thai nhi và bản cung đều khỏe, nhưng chỉ có sau khi dùng thực liệu của ngươi thì đột nhiên xuất hiện lạc hồng. Ngươi còn dám nói không liên quan đến ngươi! Nhất định ngươi làm gì đó vào đồ ăn, muốn mưu hại hoàng tự!

Mưu hại hoàng tự. Bốn chữ này như sét đánh trời quang khiến mọi người đều trợn mắt há mồm!

Mưu hại hoàng tự, nhẹ thì đầu rơi xuống đất, nặng thì lăng trì xử tử!

Thái hậu là người đầu tiên phản ứng lại bà bước lên, nhìn Từ quý phi trầm giọng nói:

- Từ quý phi, mưu hại hoàng tự là tội lớn, chuyện chưa rõ ràng thì không được nói bậy! Nhược Lan mấy hôm nay còn không tiến cung thì chẳng biết Từ quý phi dựa vào cái gì nói là Nhược Lan hại ngươi? Nếu chỉ bằng của ngươi đoán đã muốn định tội cho Nhược Lan, ai gia là người thứ nhất không đồng ý!

Từ quý phi khóc nói:

- Thái hậu, thần thiếp mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng là sau khi thần thiếp dùng phương pháp thực liệu của nàng thì bụng dưới vẫn có chút đau. Bởi vì mỗi ngày thái y xem mạch không thấy khác lạ nên thần thiếp vẫn nghĩ là bình thường. Nhưng không ngờ càng ngày càng đau, đến hôm qua thì xuất hiện máu! Việc này, tỳ nữ bên người thần thiếp cũng biết!

Lúc này, cung nữ Thược Dược quỳ xuống nói:

- Hoàng thượng, nương nương nói là sự thật, dạo này bụng nương nương vẫn hơi đau, có mấy lần tối còn không ngủ được. Bởi vì mỗi ngày xem mạch, thái y đều nói tình hình ổn định nên nương nương mới không có để ở trong lòng, bây giờ nghĩ lại, đúng là rất khả nghi a!

Thược Dược nói như là đụng tới chuyện thương tâm của Từ quý phi, nàng đột nhiên òa lên khóc. Thái y bên cạnh hoảng tới toát mồ hôi:

- Xin nương nương đừng kích động, như vậy càng không tốt cho thân thể.

Nhưng Từ quý phi kích động mà hoàn toàn không để ý đến những lời thái y nói. Nàng đột nhiên giãy xuống giường, run rẩy đi tới trước mặt Cảnh tuyên đế, đột nhiên hai chân mềm nhũn, Cảnh tuyên đế sợ nàng bị thương, vội vàng ôm lấy nàng.



Từ quý phi ngẩng đầu, nhìn Cảnh tuyên đế, nước mắt rơi xuống, khóc ròng nói:

- Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp vất vả lắm mới có hoàng tự, dù mang thai khổ cực nhưng thần thiếp vẫn rất vui (tởm, con nào hôm trước nói k thích sinh con), không ngờ tới hôm nay, hài tử của thần thiếp và Hoàng thượng bị kẻ gian hãm hại. Hoàng thượng ngươi nhất định phải làm chủ cho thần thiếp.

Vừa nói vừa ngã vào lòng Cảnh tuyên đế khóc đến khàn cả giọng.

Đột nhiên, Thược Dược chỉ vào Từ quý phi thét to:

- Lại chảy máu, lại chảy máu!

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy quần áo trắng của Từ quý phi loang lổ vết máu rất đáng sợ. Lúc này, một số phi tần nhát gan la hoảng lên. Từ quý phi thấy máu đầy quần thì hét lên một tiếng, hai mắt giật giật rồi hôn mê bất tỉnh.

Trong điện nhất thời loạn thành một đoàn, cảnh tuyên đế trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:

- Trừ hoàng hậu, thái hậu, An viễn hầu phu nhân ra, tất cả đều lui đi.

Đám phi tần theo lời đều lui ra.

Cảnh tuyên đế ôm Từ quý phi đến giường, Lưu viện sĩ và vài thái y khác vừa day nhân trung, vừa châm cứu cầm máu. Một lát sau, Từ quý phi dần tỉnh lại, câu đầu tiên là:

- Hài nhi mệnh khổ của ta… rồi lại khóc lên.

Cảnh tuyên đế lo lắng hỏi Lưu viện sĩ:

- Lưu viện khiến, hoàng tự có thể bảo trụ không?

Lưu viện sĩ vẻ mặt khó xử

- Vi thần cũng không nắm chắc

Nghe thấy lời ấy, Từ quý phi càng kích động, vừa kéo Cảnh tuyên đế:

- Hoàng thượng, đúng là Tương Nhược Lan hại thần thiếp rồi. Hoàng thượng mau bắt nàng lại, nghiêm hình thì không sợ nàng không khai.

Thái hậu cả giận nói:

- Từ quý phi không nên hồ ngôn loạn ngữ, ngươi định đánh cho Nhược Lan khai.

Hoàng hậu cũng tới bên Từ quý phi mà an ủi:

- Muội muội ngàn vạn lần phải tỉnh táo. Bản cung có thể hiểu tâm tình muội muội, nhưng nói chuyện này do An viễn hầu phu nhân làm thì bản cung không thể tin. Hầu phu nhân có gì mà cần phải mưu hại hoàng tự?

Từ quý phi mắt đầy lệ, giương mắt nhìn về phía hoàng hậu, nghiến răng nói:

- Trừ nàng còn có thể là ai? Chỉ có nàng có nhiều cách cao siêu như thế. Nàng muốn hại thần thiếp, có thể thần không hay quỷ không biết. Về phần lý do, thần thiếp cũng không rõ, có lẽ là vẫn ghi hận chuyện muội muội Uyển Thanh của ta, cũng có lẽ…

Trong mắt nàng chợt lóe:

- Có lẽ là bị người sai bảo cũng không chừng… tóm lại giao cho Đại lý tự điều tra đi!

Hoàng hậu nghe vậy sắc mặt hơi biến nhưng Từ quý phi như không thấy, quay sang nói với Lưu viện sĩ:



- Lưu viện sĩ, thân thể bản cung vẫn do Lưu viện sĩ theo dõi, ngươi nói, thân thể bản cung thế nào? Sao lại phát sinh chuyện thế này?

Cảnh tuyên đế đầu tiên là quay đầu nhìn Tương Nhược Lan vẫn trầm mặc một bên, sau đó nói với Lưu viện sĩ:

- Lưu viện sĩ, trả lời quý phi.

Lưu viện sĩ trầm ngâm trong chốc lát, cúi đầu đáp:

- Hoàng thượng, mạch của quý phi nương nương vẫn ổn định, mặc dù trước bởi vì ốm nghén mà mạch tượng có chút suy yếu, nhưng là thai nhi vẫn ổn định. Theo lý, trừ khi bị động chạm với bên ngoài thì sẽ không có tình huống này.

Lưu viện sĩ nói xong,Từ quý phi chớp mắt mà Tương Nhược Lan lại thấy Thược Dược khẽ run lên nhưng lại lập tức bình tĩnh lại.

- Hoàng thượng ngươi nghe không, trong cung có ai dám bất kính với thần thiếp? thần thiếp sao có thể bị va chạm gì? Một ngày ba bữa của thần thiếp đều do Tương Nhược Lan an bài, trừ mấy chén thuốc của Thái y viện đưa tới thì là ăn đồ ăn Tương Nhược Lan bố trí. Thuốc của Thái y viện đương nhiên không có vấn đề, như vậy không phải Tương Nhược Lan thì là ai?

Từ quý phi kéo tay hoàng đế khóc nói

Thái hậu nói:

- Đó là phương pháp thực liệu, sao có thể có hại cho thân thể?

Từ quý phi nói:

- Những phương pháp này thần thiếp không hay không rõ, trước kia vì tin tưởng Hầu phu nhân nên mới theo. Nhưng là giờ nghĩ lại, ai biết thực liệu đó có vấn đề gì không? Theo thần thiếp biết, trong lúc mang thai, một số đồ ăn là không thể ăn được. Tương Nhược Lan hiểu biết hơn chúng ta, có lẽ nàng biết cũng không chừng!

Lời này nói ra, hoàng hậu cùng thái hậu không thể nói thêm gì, muốn nói cho Tương Nhược Lan nhưng không tìm ra lời nào phản bác. Nói thật, nếu Từ quý phi nhằm vào không phải là Tương Nhược Lan, nói không chừng, hoàng hậu và thái hậu cũng sẽ đồng ý với Từ quý phi.

Ở thời đại quân chủ chuyên chế này, những người hoàng tộc chẳng cần chứng cớ xác thực, họ chỉ cần có chút nghi ngờ thì muốn giết người có khó gì.

Nghe đến đó, Cảnh tuyên đế lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tương Nhược Lan, nói:

- Tương Nhược Lan, tại sao ngươi không nói lời nào, chẳng lẽ nói, Từ quý phi nói đều là sự thật?

Từ quý phi đang khóc có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cảnh tuyên đế một cái, nghĩ thầm, mình đã nói như thế rồi, theo đạo lý, cho dù Tương Nhược Lan là nhất phẩm phu nhân, nhưng mắc chuyện mưu hại hoàng tự, cũng hẳn là nên giao cho Đại lý tự điều tra. Cứ như vậy, cho dù Tương Nhược Lan tẩy sạch được hiềm nghi thì không chết cũng bị lột da.

Chính là Hoàng thượng hình như lại cho nàng cơ hội giải thích? Những lời này thái hậu nói còn có chút đạo lý, nhưng tại sao lại là Hoàng thượng nói?

Từ quý phi đột nhiên nhớ ra quan hệ giữa Hoàng thượng và An viễn hầu, trong lòng thầm nghĩ mình tính sót. Sao lại quên An viễn hầu là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng? Hoàng thượng tự nhiên phải giữ thể diện cho An viễn hầu.

Nhưng Từ quý phi cũng không lo lắng, nàng căn bản không tin Tương Nhược Lan có thể chứng minh mình trong sạch. Nàng có lạc hồng là sự thật, sắp không giữ được hoàng tự cũng là sự thật, Tương Nhược Lan dù giải thích thể nào cũng không đổi được sự thật này.

Bên kia, vừa mới bắt đầu, Tương Nhược Lan bị Từ quý phi chỉ tay vu khống mà hơi hoảng. Nhưng nàng dần tỉnh táo lại mà nghĩ kỹ lại tất cả

Đầu tiên, phương pháp thực liệu của mình tuyệt đối không có vấn đề. Đó là những chuyên gia ở thời hiện đại đặt riêng cho phụ nữ có thai, sao có thể vừa ăn đã bị chảy máu.

Những lời khi nãy của Lưu viện sĩ đã chứng minh, thân thể Từ quý phi cũng không có vấn đề, bởi vì tự thân mà xuất hiện lạc hồng, xem ra cũng không phải.

Duy nhất có thể chính là bị va chạm, có lẽ mấy ngày này Từ quý phi đã bị va chạm. Mới vừa rồi lúc Lưu viện sĩ nói, phản ứng của Thược Dược không phải rất khả nghi?

Cho nên Tương Nhược Lan lớn mật đoán, có lẽ là Từ quý phi không cẩn thận bị va chạm nên có máu chảy, nàng sợ Hoàng thượng tức giận nên đương nhiên muốn tìm kẻ thế tội. Mà nàng lại cùng mình trước đó có oán, đồ ăn của nàng lại do mình lo, đương nhiên mình là kẻ thế tội tốt nhất. Vừa có thể hả giận lại có thể trốn tránh trách nhiệm, chẳng phải là một hòn đá ném hai chim?

Tương Nhược Lan nhìn Từ quý phi lạnh lùng cười, nàng nghĩ rất hay, chỉ là nàng đã quên rồi sao, muội muội nhà nàng vì sao mà cấm túc?

Tương Nhược Lan nàng dễ bị coi thường thế sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Gia Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook