Chương 110: Chuyên sủng
Shisanchun
29/07/2013
Hai hôm sau, thương thế
trên người Tương Nhược Lan đỡ hơn rất nhiều, đã có thể đi lại, bả vai cũng
không còn đau nữa.
Hai ngày này, Tương Phinh Đình luôn tới thăm nàng, cùng nàng nói chuyện phiếm, kể một ít lời đồn đại trong hoàng thành. Tương Nhược Lan mặc dù không muốn để ý tới nàng nhưng vẻ mặt tươi cười và ánh mắt vô cùng thân thiết của nàng khiến Tương Nhược Lan không thể quá lãnh đạm với nàng.
Tương Phinh Đình lại nói:
- Chờ thêm hai ngày nữa, thương thế của đường tỷ tốt hơn chúng ta cùng đi dạo phố. Nghe nói Trân bảo trai mới có rất nhiều châu báu trang sức, chúng ta cùng đi xem nhé?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Đợi thương thế khá lên ta phải theo thái phu nhân học quản gia. Ngươi cũng biết chuyện này ta vốn không thông, cần phải học rất nhiều. Buổi chiều còn phải đến các phủ khác bái phỏng. Hôm đó ở trong cung, rất nhiều phu nhân mời ta tới làm khách, thịnh tình khó khước. Nếu muốn đi dạo phố chắc phải qua một đoạn thời gian nữa.
Tương Phinh Đình thấy bát phụ khi xưa người gặp người ghét nay lại được hoan nghênh như thế trong lòng có chút đố kỵ nhưng nghĩ đến mình còn có chuyện phải nhờ vả nên lại tươi cười nói:
- Đường tỷ hôm nay được hoan nghênh như vậy, muội muội cao hứng thay ngươi.
Tương Nhược Lan nhìn nàng cười cười, có chút đắc ý nói:
- Nói đến nói đi đều là nhờ phúc của muội muội, nếu không nhờ muội muội nói cho ta ý hay như vậy thì ta sao được như hôm nay. Trong cung tuy tốt nhưng ta tài sắc bình thường sao có thể được Hoàng thượng để ý, và cũng không được như bây giờ.
Tương Phinh Đình cười khan hai tiếng, trong lòng nói không rõ là cảm giác gì.
Bên kia, Vu Thu Nguyệt tỉ mỉ chuẩn bị cơm tối rồi sai nha hoàn đi mời Cận Thiệu Khang đến.
Nha hoàn Lệ Châu theo sự sai bảo của Vu Thu Nguyệt đợi Cận Thiệu Khang hồi phủ liền đến trước cửa Tùng Hương viện chờ, đợi Cận Thiệu Khang thỉnh an thái phu nhân xong thì vội tiến lên nghênh đón.
- Hầu gia.
Lệ Châu tiến lên hành lễ.
Cận Thiệu Khang dừng bước, nhớ mang máng đây là nha hoàn ở Cẩm Tú viên:
- Chuyện gì?
- Hôm nay là sinh nhật của di nương, di nương cả trưa đã chuẩn bị cơm tối, muốn mời Hầu gia tới.
Lúc này Cận Thiệu Khang mới nhớ ra hôm nay quả đúng là sinh nhật Vu Thu Nguyệt, trong thời gian này bận rộn nên cũng không nhớ rõ.
Hắn nhíu mày, do dự một hồi, Lệ Châu sợ hãi nhìn hắn, sợ hắn cự tuyệt, bởi vì di nương đã nói, bất luận thế nào cũng phải mời được Hầu gia, nếu không di nương lại cáu lên thì nàng chính là người chịu tai vạ đầu tiên.
- Được, bảo di nương nhà ngươi, buổi tối ra sẽ tới.
Cận Thiệu Khang suy nghĩ một hồi rồi đáp.
Lệ Châu trong lòng buông lỏng:
- Tạ ơn Hầu gia!
Hoan thiên hỉ địa (vui vẻ, nhớ phim thất tiên nữ quá) trở về báo cáo.
Cận Thiệu Khang đứng tại chỗ ngây người một hồi, Trữ An bên cạnh thấy thế, biết hắn trong lòng có chuyện khổ não. Hắn tĩnh mặc ở bên không lên tiếng, tùy ý chủ tử suy nghĩ. Lại được một hồi, nghe chủ tử hỏi:
- Trữ An, đã bao lâu ta không tới Cẩm tú viên?
- Hồi bẩm chủ tử, hơn hai mươi ngày.
Không đến Cẩm Tú viên, lúc nghỉ ở Sở thiên các cũng không sai người hầu hạ nhưng lại tới Thu đường viện ba lần.
Cận Thiệu Khang sợ run, lâu như vậy sao? Khó trách Thu Nguyệt sai nha hoàn tới nhắc nhở mình, có lẽ nàng cũng sợ mình không nhớ sinh nhật nàng...
Nhớ tới thời gian này, bản thân tựa hồ cố ý không muốn đến Cẩm tú viên, làm như vậy là đúng sao?
Nhớ ra đôi mắt long lanh đẫm lệ của Vu Thu Nguyệt, trong lòng hắn dâng lên chút xin lỗi. Thu Nguyệt ủy thân làm thiếp cho mình, mình là nam nhân, sao có thể vì muốn Nhược Lan vui vẻ mà lạnh nhạt với nàng?
Cận Thiệu Khang đi về phía Cẩm tú viên:
- Đi Cẩm tú viên
Tới của Cẩm tú viên, Cận Thiệu Khang đột nhiên dừng bước, nhìn hai chữ Cẩm tú trên biển, hơi ngây ngốc, cũng không biết thế nào, hai chân không thể nào nhích thêm nửa bước.
“... trên người ngươi có mùi nữ nhân khác, ta không thích...”
“...ngươi không thể dễ dàng tha thứ, ta cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ...”
Trữ An thấy chủ tử đột nhiên dừng lại, liền nhẹ nhàng nhắc nhở một câu:
- Hầu gia, tới rồi.
Cận Thiệu Khang hoàn hồn, mình đang nghĩ cái gì? Nàng làm loạn mình cũng loạn lên theo nàng sao?
- Vào đi thôi.
Cận Thiệu Khang bước chân vào Cẩm tú viên, chưa bao giờ cảm thấy hai chân nặng nề như lúc này.
Vu Thu Nguyệt nghe được thông báo đã sớm ra cửa đón.
Hôm nay, nàng mặc áo màu vàng bằng sa (con khọm này rất thích màu vàng), quần trắng thêu hoa, thắt lưng lụa mềm vàng, tay cầm chiếc quạt thêu mẫu đơn đứng đó cười tạo nên cảm giác rất phong lưu.
Thấy Cận Thiệu Khang bước về phía mình, Vu Thu Nguyệt bước lên, uyển chuyển cúi chào:
- Hầu gia
Nói rồi nàng ngẩng đầu nhìn hắn cười, sóng mắt lưu chuyển, rất ôn nhu phong tình.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười trong đầu lại hiện lên câu nói: “... Hầu gia thấy ta cười với người khác sẽ tức giận nhưng Vu Thu Nguyệt ngày nào cũng cười với ngươi, ta phải tha thứ?...”
Cận Thiệu Khang nhẹ lắc đầu, lại suy nghĩ cái gì? Nhập ma chắc? rõ ràng biết nàng vô lý gây lộn sao còn để ý những lời nàng nói.
Cận Thiệu Khang, ngươi đường đường là nam tử hán đại trượng phu. Sao có thể để một phụ nhân áp đặt như vậy.
- Hầu gia, người sao vậy? Không thoải mái?
Vu Thu Nguyệt thấy hắn bất an, quan tâm hỏi.
- Không có gì.
Cận Thiệu Khang nhìn miệng nàng hơi cong cong.
Vu Thu Nguyệt cười đi tới cạnh hắn, ôm tay hắn, thân thể Cận Thiệu Khang hơi cứng đờ nhưng vội thả lỏng xuống. Vu Thu Nguyệt cảm giác được sự biến hóa rất nhỏ này, trong lòng dù kì quái nhưng vẻ mặt vẫn ôn nhu cười:
- Cảm ơn Hầu gia nhớ đến sinh nhật Thu Nguyệt. Thu Nguyệt làm mấy món ăn, lại chuẩn bị rượu ngon chờ Hầu gia tới.
Nàng tươi cười dù mỹ lệ, giọng nói dù ôn nhu, nhưng vẫn không thể khiến tâm tình của hắn bình ổn. Hắn miễn cưỡng lấy tinh thần, mỉm cười:
- Được, cũng lâu rồi chưa nghe ngươi đánh đàn.
Vu Thu Nguyệt ý cười càng sâu:
- Chỉ cần Hầu gia thích, mỗi ngày Thu Nguyệt sẽ đàn cho Hầu gia nghe.
Cận Thiệu Khang cười cười, không nói. Vu Thu Nguyệt liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng có chút thất vọng. Nhưng lại vội an ủi mình, ít nhất bây giờ Hầu gia ở đây, trong lòng Hầu gia vẫn có mình.
Rượu thơm, đồ ăn ngon, thịnh soạn tinh mỹ.
Vu Thu Nguyệt cả đêm hao hết tâm tư để Cận Thiệu Khang thích, ngâm thơ, đối cầm, đàn hát, tươi cười, nói năng nhỏ nhẹ. Có thể nói là dùng toàn lực, Cận Thiệu Khang cũng cảm giác được nàng dụng tâm lương khổ, nhưng lại không cách nào mà đón nhận được.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an, hắn cũng không rõ mình tại bất an cái gì, nhưng không thể nào buông lỏng bản thân. Nhưng hắn không nghĩ là, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Nhược Lan, đôi mắt như hắc ngọc linh động kia.
Đây là có chuyện gì xảy ra? Hắn không thể nào giải thích tình trạng này.
Hai người đối ẩm mấy chén, Vu Thu Nguyệt hơi ngà ngà say, nàng ngồi lên đùi Cận Thiệu Khang, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, lộ ra cổ trắng nõn.
- Hầu gia, qua hôm nay, Thu Nguyệt 18 tuổi rồi.
Cận Thiệu Khang cúi đầu nhìn nàng, cười xin lỗi:
- Hôm nay bận rộn, không kịp chuẩn bị lễ vật gì cho ngươi, ngươi muốn cái gì, nói ra xem
Lúc này, bất kể Vu Thu Nguyệt muốn đồ quý trọng thế nào, Cận Thiệu Khang cũng sẽ thỏa mãn nàng, giống như là một loại bồi thường.
Vu Thu Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, cọ cọ đùi hắn, đây là một loại khiêu khích rất rõ ràng nhưng hôm nay Cận Thiệu Khang không hề có cảm xúc.
Lòng nàng chìm xuống, sâu kín nói:
- Hầu gia, Thu Nguyệt không muốn gì hết, Thu Nguyệt chỉ hy vọng trong lòng Hầu gia có thể nghĩ đến Thu Nguyệt, ngẫu nhiên đến xem Thu Nguyệt là được rồi.
- Thu Nguyệt...
Cận Thiệu Khang dừng lại một hồi:
- Gần đây ta có chút bận rộn....
Bận rộn? Nhưng sao lại có thời gian tới Thu đường viện. Nàng không cam lòng, có cảm giác rất hận nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười:
- Thu Nguyệt biết, Thu Nguyệt không trách Hầu gia......
Vừa nói vừa ngẩng đầu, nhìn hắn, cười nói:
- Hầu gia, Thu Nguyệt có thể cầu ngươi một việc?
Cận Thiệu Khang hỏi:
- Chuyện gì?
Vu Thu Nguyệt thay đổi tư thế, ngả xuống đùi hắn, ngửa đầu lên nhìn, như thế này, một khoảng da thịt lớn trước ngực lộ ra.
Nàng cười uyển chuyển:
- Hầu gia, cữu cữu (em, anh của mẫu thân) ta ngươi biết rồi đó, hắn đóng ở ngoại thành đã rất nhiều năm rồi. Lần này có thể thừa dịp điều động Cấm vệ quân mà đưa hắn vào kinh? Hầu gia nếu có thể thì xếp cho cữu cữu ta một chỗ tốt!
Vu Thu Nguyệt cười nhìn hắn, cứ tưởng rằng hắn sẽ không cự tuyệt, dù sao chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là nhấc tay chi lao.
Ai ngờ, Cận Thiệu Khang trầm mặt xuống, yên lặng nhìn nàng một lúc. Thấy vậy, lòng Vu Thu Nguyệt hoảng lên, nàng ngưng cười không biết làm sao.
Nhưng vào lúc này, vẻ mặt Cận Thiệu Khang lại hòa hoãn xuống, mỉm cười:
- Điều cữu cữu vào kinh không khó, chỉ là chức quan thì không phải một mình ta làm chủ.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu, trong lòng càng loạn:
- Thu Nguyệt chỉ là thuận miệng mà thôi, Hầu gia không cần để trong lòng.
Cận Thiệu Khang vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy. Vu Thu Nguyệt cả kinh, kéo tay áo hắn:
- Hầu gia, đêm nay không thể ở đây?
Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng đẩy nàng ra, mỉm cười nói:
- Đêm nay ta còn có việc.
Nói xong xoay người ra khỏi phòng. Vu Thu Nguyệt đuổi theo gọi:
- Hầu gia, Hầu gia
Nhưng Cận Thiệu Khang không hề quay đầu, Vu Thu Nguyệt tựa cửa nhìn bóng lưng hắn mà rơi nước mắt.
Nàng làm sai cái gì? Nàng giúp đỡ người nhà của mình thì có cái gì sai? Hắn thân là phu quân của nàng, chẳng lẻ ngay cả việc đó cũng không thể làm?
Cận Thiệu Khang ra khỏi Cẩm Tú viên, chắp tay sau lưng, từ từ bước lên con đường nhỏ.
Bên cạnh Trữ An nhẹ nhàng hỏi một câu:
- Hầu gia, đi Thu đường viện ?
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mình đang đi về phía Thu đường viện, hắn dừng chân, trong thời gian này tựa như đến đó rất nhiều... bản thân hắn cũng nhớ nàng nhiều hơn...
Chuyên sủng? Đây vốn không phải là quy củ của Cận Thiệu Khang.
Hắn xoay người:
- Về Sở thiên các
Trữ An cúi đầu hỏi:
- Để nô tài đi bảo Hoa Thanh cùng Nhược Lâm chuẩn bị một chút.
Cận Thiệu Khang lắc đầu:
- Không cần, trong thời gian này ta muốn được tĩnh lặng.
Hai ngày này, Tương Phinh Đình luôn tới thăm nàng, cùng nàng nói chuyện phiếm, kể một ít lời đồn đại trong hoàng thành. Tương Nhược Lan mặc dù không muốn để ý tới nàng nhưng vẻ mặt tươi cười và ánh mắt vô cùng thân thiết của nàng khiến Tương Nhược Lan không thể quá lãnh đạm với nàng.
Tương Phinh Đình lại nói:
- Chờ thêm hai ngày nữa, thương thế của đường tỷ tốt hơn chúng ta cùng đi dạo phố. Nghe nói Trân bảo trai mới có rất nhiều châu báu trang sức, chúng ta cùng đi xem nhé?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Đợi thương thế khá lên ta phải theo thái phu nhân học quản gia. Ngươi cũng biết chuyện này ta vốn không thông, cần phải học rất nhiều. Buổi chiều còn phải đến các phủ khác bái phỏng. Hôm đó ở trong cung, rất nhiều phu nhân mời ta tới làm khách, thịnh tình khó khước. Nếu muốn đi dạo phố chắc phải qua một đoạn thời gian nữa.
Tương Phinh Đình thấy bát phụ khi xưa người gặp người ghét nay lại được hoan nghênh như thế trong lòng có chút đố kỵ nhưng nghĩ đến mình còn có chuyện phải nhờ vả nên lại tươi cười nói:
- Đường tỷ hôm nay được hoan nghênh như vậy, muội muội cao hứng thay ngươi.
Tương Nhược Lan nhìn nàng cười cười, có chút đắc ý nói:
- Nói đến nói đi đều là nhờ phúc của muội muội, nếu không nhờ muội muội nói cho ta ý hay như vậy thì ta sao được như hôm nay. Trong cung tuy tốt nhưng ta tài sắc bình thường sao có thể được Hoàng thượng để ý, và cũng không được như bây giờ.
Tương Phinh Đình cười khan hai tiếng, trong lòng nói không rõ là cảm giác gì.
Bên kia, Vu Thu Nguyệt tỉ mỉ chuẩn bị cơm tối rồi sai nha hoàn đi mời Cận Thiệu Khang đến.
Nha hoàn Lệ Châu theo sự sai bảo của Vu Thu Nguyệt đợi Cận Thiệu Khang hồi phủ liền đến trước cửa Tùng Hương viện chờ, đợi Cận Thiệu Khang thỉnh an thái phu nhân xong thì vội tiến lên nghênh đón.
- Hầu gia.
Lệ Châu tiến lên hành lễ.
Cận Thiệu Khang dừng bước, nhớ mang máng đây là nha hoàn ở Cẩm Tú viên:
- Chuyện gì?
- Hôm nay là sinh nhật của di nương, di nương cả trưa đã chuẩn bị cơm tối, muốn mời Hầu gia tới.
Lúc này Cận Thiệu Khang mới nhớ ra hôm nay quả đúng là sinh nhật Vu Thu Nguyệt, trong thời gian này bận rộn nên cũng không nhớ rõ.
Hắn nhíu mày, do dự một hồi, Lệ Châu sợ hãi nhìn hắn, sợ hắn cự tuyệt, bởi vì di nương đã nói, bất luận thế nào cũng phải mời được Hầu gia, nếu không di nương lại cáu lên thì nàng chính là người chịu tai vạ đầu tiên.
- Được, bảo di nương nhà ngươi, buổi tối ra sẽ tới.
Cận Thiệu Khang suy nghĩ một hồi rồi đáp.
Lệ Châu trong lòng buông lỏng:
- Tạ ơn Hầu gia!
Hoan thiên hỉ địa (vui vẻ, nhớ phim thất tiên nữ quá) trở về báo cáo.
Cận Thiệu Khang đứng tại chỗ ngây người một hồi, Trữ An bên cạnh thấy thế, biết hắn trong lòng có chuyện khổ não. Hắn tĩnh mặc ở bên không lên tiếng, tùy ý chủ tử suy nghĩ. Lại được một hồi, nghe chủ tử hỏi:
- Trữ An, đã bao lâu ta không tới Cẩm tú viên?
- Hồi bẩm chủ tử, hơn hai mươi ngày.
Không đến Cẩm Tú viên, lúc nghỉ ở Sở thiên các cũng không sai người hầu hạ nhưng lại tới Thu đường viện ba lần.
Cận Thiệu Khang sợ run, lâu như vậy sao? Khó trách Thu Nguyệt sai nha hoàn tới nhắc nhở mình, có lẽ nàng cũng sợ mình không nhớ sinh nhật nàng...
Nhớ tới thời gian này, bản thân tựa hồ cố ý không muốn đến Cẩm tú viên, làm như vậy là đúng sao?
Nhớ ra đôi mắt long lanh đẫm lệ của Vu Thu Nguyệt, trong lòng hắn dâng lên chút xin lỗi. Thu Nguyệt ủy thân làm thiếp cho mình, mình là nam nhân, sao có thể vì muốn Nhược Lan vui vẻ mà lạnh nhạt với nàng?
Cận Thiệu Khang đi về phía Cẩm tú viên:
- Đi Cẩm tú viên
Tới của Cẩm tú viên, Cận Thiệu Khang đột nhiên dừng bước, nhìn hai chữ Cẩm tú trên biển, hơi ngây ngốc, cũng không biết thế nào, hai chân không thể nào nhích thêm nửa bước.
“... trên người ngươi có mùi nữ nhân khác, ta không thích...”
“...ngươi không thể dễ dàng tha thứ, ta cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ...”
Trữ An thấy chủ tử đột nhiên dừng lại, liền nhẹ nhàng nhắc nhở một câu:
- Hầu gia, tới rồi.
Cận Thiệu Khang hoàn hồn, mình đang nghĩ cái gì? Nàng làm loạn mình cũng loạn lên theo nàng sao?
- Vào đi thôi.
Cận Thiệu Khang bước chân vào Cẩm tú viên, chưa bao giờ cảm thấy hai chân nặng nề như lúc này.
Vu Thu Nguyệt nghe được thông báo đã sớm ra cửa đón.
Hôm nay, nàng mặc áo màu vàng bằng sa (con khọm này rất thích màu vàng), quần trắng thêu hoa, thắt lưng lụa mềm vàng, tay cầm chiếc quạt thêu mẫu đơn đứng đó cười tạo nên cảm giác rất phong lưu.
Thấy Cận Thiệu Khang bước về phía mình, Vu Thu Nguyệt bước lên, uyển chuyển cúi chào:
- Hầu gia
Nói rồi nàng ngẩng đầu nhìn hắn cười, sóng mắt lưu chuyển, rất ôn nhu phong tình.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười trong đầu lại hiện lên câu nói: “... Hầu gia thấy ta cười với người khác sẽ tức giận nhưng Vu Thu Nguyệt ngày nào cũng cười với ngươi, ta phải tha thứ?...”
Cận Thiệu Khang nhẹ lắc đầu, lại suy nghĩ cái gì? Nhập ma chắc? rõ ràng biết nàng vô lý gây lộn sao còn để ý những lời nàng nói.
Cận Thiệu Khang, ngươi đường đường là nam tử hán đại trượng phu. Sao có thể để một phụ nhân áp đặt như vậy.
- Hầu gia, người sao vậy? Không thoải mái?
Vu Thu Nguyệt thấy hắn bất an, quan tâm hỏi.
- Không có gì.
Cận Thiệu Khang nhìn miệng nàng hơi cong cong.
Vu Thu Nguyệt cười đi tới cạnh hắn, ôm tay hắn, thân thể Cận Thiệu Khang hơi cứng đờ nhưng vội thả lỏng xuống. Vu Thu Nguyệt cảm giác được sự biến hóa rất nhỏ này, trong lòng dù kì quái nhưng vẻ mặt vẫn ôn nhu cười:
- Cảm ơn Hầu gia nhớ đến sinh nhật Thu Nguyệt. Thu Nguyệt làm mấy món ăn, lại chuẩn bị rượu ngon chờ Hầu gia tới.
Nàng tươi cười dù mỹ lệ, giọng nói dù ôn nhu, nhưng vẫn không thể khiến tâm tình của hắn bình ổn. Hắn miễn cưỡng lấy tinh thần, mỉm cười:
- Được, cũng lâu rồi chưa nghe ngươi đánh đàn.
Vu Thu Nguyệt ý cười càng sâu:
- Chỉ cần Hầu gia thích, mỗi ngày Thu Nguyệt sẽ đàn cho Hầu gia nghe.
Cận Thiệu Khang cười cười, không nói. Vu Thu Nguyệt liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng có chút thất vọng. Nhưng lại vội an ủi mình, ít nhất bây giờ Hầu gia ở đây, trong lòng Hầu gia vẫn có mình.
Rượu thơm, đồ ăn ngon, thịnh soạn tinh mỹ.
Vu Thu Nguyệt cả đêm hao hết tâm tư để Cận Thiệu Khang thích, ngâm thơ, đối cầm, đàn hát, tươi cười, nói năng nhỏ nhẹ. Có thể nói là dùng toàn lực, Cận Thiệu Khang cũng cảm giác được nàng dụng tâm lương khổ, nhưng lại không cách nào mà đón nhận được.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an, hắn cũng không rõ mình tại bất an cái gì, nhưng không thể nào buông lỏng bản thân. Nhưng hắn không nghĩ là, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Nhược Lan, đôi mắt như hắc ngọc linh động kia.
Đây là có chuyện gì xảy ra? Hắn không thể nào giải thích tình trạng này.
Hai người đối ẩm mấy chén, Vu Thu Nguyệt hơi ngà ngà say, nàng ngồi lên đùi Cận Thiệu Khang, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, lộ ra cổ trắng nõn.
- Hầu gia, qua hôm nay, Thu Nguyệt 18 tuổi rồi.
Cận Thiệu Khang cúi đầu nhìn nàng, cười xin lỗi:
- Hôm nay bận rộn, không kịp chuẩn bị lễ vật gì cho ngươi, ngươi muốn cái gì, nói ra xem
Lúc này, bất kể Vu Thu Nguyệt muốn đồ quý trọng thế nào, Cận Thiệu Khang cũng sẽ thỏa mãn nàng, giống như là một loại bồi thường.
Vu Thu Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, cọ cọ đùi hắn, đây là một loại khiêu khích rất rõ ràng nhưng hôm nay Cận Thiệu Khang không hề có cảm xúc.
Lòng nàng chìm xuống, sâu kín nói:
- Hầu gia, Thu Nguyệt không muốn gì hết, Thu Nguyệt chỉ hy vọng trong lòng Hầu gia có thể nghĩ đến Thu Nguyệt, ngẫu nhiên đến xem Thu Nguyệt là được rồi.
- Thu Nguyệt...
Cận Thiệu Khang dừng lại một hồi:
- Gần đây ta có chút bận rộn....
Bận rộn? Nhưng sao lại có thời gian tới Thu đường viện. Nàng không cam lòng, có cảm giác rất hận nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười:
- Thu Nguyệt biết, Thu Nguyệt không trách Hầu gia......
Vừa nói vừa ngẩng đầu, nhìn hắn, cười nói:
- Hầu gia, Thu Nguyệt có thể cầu ngươi một việc?
Cận Thiệu Khang hỏi:
- Chuyện gì?
Vu Thu Nguyệt thay đổi tư thế, ngả xuống đùi hắn, ngửa đầu lên nhìn, như thế này, một khoảng da thịt lớn trước ngực lộ ra.
Nàng cười uyển chuyển:
- Hầu gia, cữu cữu (em, anh của mẫu thân) ta ngươi biết rồi đó, hắn đóng ở ngoại thành đã rất nhiều năm rồi. Lần này có thể thừa dịp điều động Cấm vệ quân mà đưa hắn vào kinh? Hầu gia nếu có thể thì xếp cho cữu cữu ta một chỗ tốt!
Vu Thu Nguyệt cười nhìn hắn, cứ tưởng rằng hắn sẽ không cự tuyệt, dù sao chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là nhấc tay chi lao.
Ai ngờ, Cận Thiệu Khang trầm mặt xuống, yên lặng nhìn nàng một lúc. Thấy vậy, lòng Vu Thu Nguyệt hoảng lên, nàng ngưng cười không biết làm sao.
Nhưng vào lúc này, vẻ mặt Cận Thiệu Khang lại hòa hoãn xuống, mỉm cười:
- Điều cữu cữu vào kinh không khó, chỉ là chức quan thì không phải một mình ta làm chủ.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu, trong lòng càng loạn:
- Thu Nguyệt chỉ là thuận miệng mà thôi, Hầu gia không cần để trong lòng.
Cận Thiệu Khang vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy. Vu Thu Nguyệt cả kinh, kéo tay áo hắn:
- Hầu gia, đêm nay không thể ở đây?
Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng đẩy nàng ra, mỉm cười nói:
- Đêm nay ta còn có việc.
Nói xong xoay người ra khỏi phòng. Vu Thu Nguyệt đuổi theo gọi:
- Hầu gia, Hầu gia
Nhưng Cận Thiệu Khang không hề quay đầu, Vu Thu Nguyệt tựa cửa nhìn bóng lưng hắn mà rơi nước mắt.
Nàng làm sai cái gì? Nàng giúp đỡ người nhà của mình thì có cái gì sai? Hắn thân là phu quân của nàng, chẳng lẻ ngay cả việc đó cũng không thể làm?
Cận Thiệu Khang ra khỏi Cẩm Tú viên, chắp tay sau lưng, từ từ bước lên con đường nhỏ.
Bên cạnh Trữ An nhẹ nhàng hỏi một câu:
- Hầu gia, đi Thu đường viện ?
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mình đang đi về phía Thu đường viện, hắn dừng chân, trong thời gian này tựa như đến đó rất nhiều... bản thân hắn cũng nhớ nàng nhiều hơn...
Chuyên sủng? Đây vốn không phải là quy củ của Cận Thiệu Khang.
Hắn xoay người:
- Về Sở thiên các
Trữ An cúi đầu hỏi:
- Để nô tài đi bảo Hoa Thanh cùng Nhược Lâm chuẩn bị một chút.
Cận Thiệu Khang lắc đầu:
- Không cần, trong thời gian này ta muốn được tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.