Chương 98: Diễn trò?
Shisanchun
29/07/2013
Lời vừa nói ra, hiện
trường yên lặng. Ai nấy ngưng thở nhìn cảnh trước mắt, đều suy đoán Tương Nhược
Lan sẽ làm gì?
Tương Nhược Lan bức hôn thật sự đúng là trò cười trong mắt mọi người, là chuyện trà dư tửu hậu trong nhà các đại quan. Mà chuyện Cận Thiệu Khang đêm tân hôn lạnh nhạt với nàng đã sớm bị kẻ có tâm truyền ra. Chuyện đã qua lâu, mọi người vốn cũng dần quên, nhưng hôm nay Từ Uyển Thanh đột nhiên nhắc tới, mọi người không khỏi nhớ lại. Đều đồng tình với tình cảnh xấu hổ của Tương Nhược Lan lại có cảm giác buồn cười.
Không ít người đều lặng lẽ quay đầu, dùng khăn lụa che miệng lại.
Tương Nhược Lan vừa bực mình vừa buồn cười, Từ Uyển Thanh này đầu óc chẳng lẽ bị biến thành đá? Vì đả kích nàng, hoàn toàn không để ý hậu quả! Nói thật, những lời này của nàng cũng rất độc, nếu đổi lại là Tương Nhược Lan thật sự chỉ sợ đã sớm tức điên rồi. Nhưng với nàng mà nói, những lời này chẳng có chút lực sát thương nào. Chỉ là những ánh mắt giễu cợt xung quanh đúng là làm cho nàng có chút xấu hổ.
Cận Yên Nhiên thấy Từ Uyển Thanh nói chuyện nhà mình khiến mặt mũi tẩu tẩu mất sạch, kinh sợ lớn tiếng nói với Từ Uyển Thanh:
- Từ Uyển Thanh, ngươi nói hưu nói vượn cái gì! Ngươi biết cái gì, dám nói lung tung ở đây. Đó là những chuyện thục nữ nên làm?
Từ Uyển Thanh thấy đè được khí thế của Tương Nhược Lan, sao dễ dàng buông tha, nàng cười lạnh một tiếng:
- Là ta nói hươu nói vượn?
Tiếp theo nhìn về phía Tương Nhược Lan:
- Ngươi cho là chuyện của ngươi mọi người không biết? Ngươi dám nói, ngươi không bị An Viễn hầu lạnh nhạt? Nếu ta là ngươi đã trốn trong nhà, tránh để xấu hổ với mọi người.
Vừa dứt lời, lại nghe ngoài đình có người nói:
- Chẳng biết Từ tiểu thư nghe những lời này từ đâu?
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy An Viễn Hầu Cận Thiệu Khang một thân mãng bào tiến vào. Càng làm cho mọi người kinh hãi chính là Hoàng thượng và các đại thần đều đứng cách đó không xa. Mà cha Từ Uyển Thanh Lễ bộ Thượng thư Từ đại nhân căm giận nhìn nữ nhi, tức giận đến toàn thân phát run. Hiển nhiên chuyện trước đó Hoàng thượng đã thấy rõ.
Từ Uyển Thanh toàn thân mồ hôi lạnh toát, hai gối mềm nhũn, vội quỳ xuống, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mọi người vội vàng đứng dậy dập đầu vấn an hoàng đế.
- Hãy bình thân.
Cảnh tuyên đế chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào.
Mọi người đứng dậy, Từ Uyển Thanh cũng muốn đứng lên theo, nhưng lại nghe cha quát lớn:
- Nghiệt tử, quỳ xuống!
Từ Uyển Thanh cả người run lên, thiếu chút ngã lăn ra.
Bên kia, Cận Thiệu Khang đi tới gần Tương Nhược Lan, trước mặt mọi người ôn nhu nói với nàng:
- Trời nóng thế này sao không nghỉ ngơi đi, lần trước bị cảm nắng, nàng vẫn nói với ta là không thoải mái, giờ mới khỏe lên một chút đã lại quên.
Nghe hắn ôn nhu. Nhìn ánh mắt hắn, Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi toàn thân.
Đúng là quá mức nhập vai….
Nhưng nàng cũng biết, Cận Thiệu Khang là giữ lại thể diện cho nàng, cho Hầu phủ nên cũng diễn lại.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Cận Thiệu Khang mỉm cười nói:
- Hầu gia, Nhược Lan cũng không phải người kiều nhược, huống hồ hôm nay là ngày vui, đương nhiên là muốn xem náo nhiệt…
Giọng nói mềm mại nhu hòa, tự nàng cũng thấy rợn…
- Được, nàng thích thế nào thì cứ làm thế. Nhưng nhớ chú ý thân thể mình là được. Đừng làm ta lo lắng.
Cận Thiệu Khang ôn nhu cười, nụ cười này có lực sát thương lớn với tất cả phụ nữ xung quanh
Mọi người đều ngây dại
Những ai biết An Viễn hầu đều biết, An Viễn Hầu là người rất lạnh lùng, hiếm khi thấy hắn tươi cười. Dù có cười cũng chỉ là khách khí mà cười. Giọng nói cũng chỉ lạnh lùng nhàn nhạt, tựa hồ vĩnh viễn cũng không có cao thấp phập phồng gì hết.
Chính là bây giờ, bất kể ai cũng có thể thấy nụ cười này là xuất phát từ nội tâm hắn, bất kể ai cũng nghe thấy giọng nói Cận Thiệu Khang đầy sự sủng nịnh, bất kể ai cũng có thể nhìn thấy nét mặt hắn đầy nhu tình. Rất tự nhiên không có chút nào giả dối.
Đây là vẻ mặt chỉ có thể có khi nhìn người yêu thương thôi!
Mọi người không khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ những lời đồn đại trước kia là giả? An Viễn hầu không hề lạnh nhạt Tương Nhược Lan?
Cận Thiệu Khang nhìn phía Từ Uyển Thanh như gà gỗ quỳ dưới đất, nhàn nhạt cười nói:
- Từ tiểu thư, làm khó ngươi quan tâm chuyện Hầu phủ ta như thế, nếu ngươi muốn biết, bản hầu nói cho ngươi…
Nói tới đây, Cận Thiệu Khang đột nhiên cầm tay Tương Nhược Lan trước mặt mọi người. Bàn tay to ấm áp đan tay với Tương Nhược Lan, khiến Tương Nhược Lan có cảm giác được bảo vệ.
Tương Nhược Lan trong lòng cười thầm, chính mình làm sao vậy? Lại có ảo giác này? Chẳng lẽ là quá nhập vai?
Một bên, Cảnh Tuyên Đế nhìn bọn họ hai tay gắt gao nắm chặt, đột nhiên cảm giác rất khó nhìn, không khỏi nhíu mày.
- Bản hầu cùng Nhược Lan mặc dù vừa mới bắt đầu rất không vui vẻ. Nhưng trải qua thời gian này đã hiểu được…
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn về phía Tương Nhược Lan, ánh mắt nhu hòa như có thể hòa tan nàng:
- Bản hầu phát hiện, Nhược Lan kỳ thật là một nữ tử rất tốt, một nữ tử như vậy thành phu nhân của bản hầu….
Hắn mỉm cười, trong ánh mắt chớp động sự ôn hòa:
- Thật sự là phúc khí của bản hầu!
Mặc dù biết rõ hắn đang diễn kịch, nhưng trong lòng Tương Nhược Lan vẫn không thể khống chế mà dâng lên một cảm giác cảm động.
Bởi vì nàng hiểu rõ, Cận Thiệu Khang là người lúc nào cũng coi trọng quy củ. Để cho hắn ở đây, trước mặt nhiều người nói ra những lời này là vô cùng khó khăn. Nàng rất cảm động.
Từ Uyển Thanh quỳ trên mặt đất nhìn cảnh này, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Giờ khắc này, nàng cảm giác được mình mới là trò cười….
Mà bên cạnh một sô mệnh phụ nhìn Tương Nhược Lan đầy vẻ hâm mộ. Một người đàn bà có thể khiến phu quân mình nói ra những lời này thì cả đời còn cầu gì nữa? Một số nữ tử chưa xuất giá lại đầy ảo tưởng trong lòng. Phu quân tương lai của mình nếu có thể như An Viễn hầu là tốt rồi…
Trong lúc mọi người đều chìm đắm trong không khí ấm áp này, đột nhiên, Cảnh Tuyên Đế bước lên, nhẹ nhàng ho khan, kéo sự chú ý của mọi người lại.
Hoàng đế chắp tay sau lưng, chậm rãi đi và, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Uyển Thanh đang quỳ quay đầu lại hỏi Từ đại nhân:
- Từ ái khanh, đây là nữ nhi của ngươi?
Nghe thấy hoàng đế đột nhiên nhắc tới chính mình, Từ Uyển Thanh cả người run lên, nước mắt ứa ra. Nàng quỳ gối bên chân hoàng đế, đầu cúi thấp. Nàng cũng biết những lời khi nãy là quá khích nhưng vẫn dám nói như thế, thứ nhất là vì trong lòng quá tức giận, thứ hai nàng vẫn nghĩ tỷ tỷ sẽ là chỗ dựa cho mình, hoàng hậu dù có trách tội cũng sẽ không quá nặng.
Nhưng không ngờ, những lời này lại tới tai hoàng đế và phụ thân. Nàng vốn luôn không hề cố kỵ gì bây giờ cũng biết sợ hãi, không biết Hoàng thượng sẽ xử phạt mình thế nào.
Từ đại nhân quỳ xuống, cúi đầu:
- Hạ thần giáo dưỡng không nghiêm, vô cùng xấu hổ. Xin Hoàng thượng trách phạt.
Cảnh tuyên đế thản nhiên nói:
- Từ đại nhân, ngươi thân là Lễ bộ Thượng thư, nhưng nữ nhi mình lại trước chốn đông người, công khai làm nhục mệnh phụ phu nhân, ngươi cũng cảm giác xấu hổ?
Từ Uyển Thanh toàn thân càng run, phát ra tiếng khóc ri rỉ.
Từ đại nhân trên trán chảy mồ hôi lạnh, cuống quít dập đầu:
- Thần biết tội, thần trở về nhất định sẽ nghiêm trị!
Cảnh tuyên đế hừ nhẹ một tiếng:
- Từ đại nhân, ngươi ngay cả nữ nhi cũng không dạy dỗ cho cẩn thận, trẫm thật sự hoài nghi ngươi có thích hợp với chức Lễ bộ Thượng thư!
Từ đại nhân cả kinh, vội liên tục dập đầu:
- Thần biết tội. Thần biết tội!
Lúc này, Hoàng hậu và Từ quý phi nghe báo cũng vội tới.
Từ quý phi vừa tiến đến đã quỳ gối trước mặt hoàng thượng, vừa dập đầu, vừa nói:
- Hoàng thượng, đều là thần thiếp sai, là thần thiếp bình thường quá dung túng muội muội, mới khiến nàng hôm nay thất lễ như vậy, xin Hoàng thượng trách phạt thần thiếp
Nàng ngẩng đầu, si ngốc nhìn Hoàng thượng, hai hàng lệ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, lê hoa mang vũ, sở sở thương cảm.
Cảnh tuyên đế thở dài, đỡ nàng lên nói:
- Không liên quan đến ái phi, ái phi có thai đừng quá lo buồn.
Lửa giận khi nãy bất tri bất giác giảm xuống một nửa, hắn nhìn về phía hoàng hậu, nói:
- Hôm nay là sinh nhật hoàng hậu, chuyện này khiến hoàng hậu mất vui, để hoàng hậu xử lý đi!
Vài chục năm vợ chồng, hoàng hậu đương nhiên biết tâm ý hắn, nhưng Từ Uyển Thanh dựa hơi Từ quý phi mà không coi lời nàng ra gì cũng khiến nàng rất căm ghét. Nàng suy nghĩ một chút, nói:
- Như vậy đi, Từ Uyển Thanh làm nhục triều đình mệnh phụ, bàn về tội phải chịu trượng hình!
Nghe đến đó, Từ Uyển Thanh “A” lên mọt tiếng. Hoàng hậu lạnh lùng liếc nàng một cái, nói tiếp:
- Nhưng niệm tình nàng nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bản cung xử lý nhẹ, phạt Từ Uyển Thanh ở nhà cấm túc nửa năm, lo học quy củ cùng lễ nghi cho tốt! Từ Uyển Thanh, bản cung xử trí thế ngươi có tâm phục?
Nửa năm? Từ Uyển Thanh trong lòng kêu khổ, nhưng nàng sao dám phản đối? Nàng dập đầu với hoàng hậu:
- Tạ ơn ân điển hoàng hậu!
Cảnh tuyên đế thấy hoàng hậu xử trí có để ý đến mặt mũi Từ quý phi, trong lòng rất hài lòng, thầm nghĩ hoàng hậu hiền lương.
Hoàng hậu tiếp tục nói:
- Hơn nữa, ngươi phải xin lỗi Hầu phu nhân!
Từ Uyển Thanh mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi tới trước mặt Tương Nhược Lan, hành lễ với Tương Nhược Lan, thấp giọng nói xin lỗi.
Cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, Tư Uyển Thanh cảm thấy đây là chuyện mất thể diện nhất đời nàng. Trong lòng dâng lên sự sợ hãi với Tương Nhược Lan.
Xin lỗi xong, Từ Uyển Thanh không còn mặt mũi mà ở lại nên mang theo nha hoàn về phủ.
Hoàng hậu sai người đưa nàng về nhà, bắt đầu cuộc sống cấm túc.
Một cơn phong ba lại lặng xuống
Từ Uyển Thanh đi rồi, mọi người cũng hết hăng hái, đều tản đi, Hoàng thượng cùng vương công đại thần tiếp tục du viên, lúc gần đi, Cận Thiệu Khang nhẹ nói “xin lỗi” bên tai nàng rồi mới buông tay nàng đi khiến Tương Nhược Lan ngây người.
Cận Thiệu Khang đi rồi, Tương Nhược Lan cùng Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng trở lại điện nghỉ ngơi.
Trên đường, Cận Yên Nhiên cao hứng nói với Tương Nhược Lan:
- Tẩu tẩu, hôm nay xả hết giận. Nửa năm này cũng không phải gặp con quỷ đáng ghét kia.
Lưu Tử Đồng xen mồm nói:
- Nếu nửa năm sau nàng lại tới làm bậy thì làm sao bây giờ?
Lưu phu nhân lại nói:
- Ta thấy Từ tiểu thư hẳn là không dám làm gì Hầu phu nhân nữa!
Lúc này, Lưu Tử Đồng đi bên Tương Nhược Lan, nhẹ nói:
- Hầu phu nhân, thì ra An Viễn hầu đối tốt với ngươi như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.
Cận Yên Nhiên cười nói:
- Ca ca ta ngay tại trước mặt nhiều người nói những lời này, đừng nói các ngươi, ngay cả ta cũng cảm giác rất bất ngờ!
Tương Nhược Lan cười cười, nghĩ thầm, hành động của con khỉ kia thật tài tình. Bao nhiêu người bị hắn lừa! Cưới ta là phúc khí của hắn? Thật đúng là phiền hắn nói ra khỏi miệng.
Mấy người vừa nói vừa vào đại điện nghỉ ngơi, không ngờ lại gặp Tương Phinh Đình!
Tương Nhược Lan bức hôn thật sự đúng là trò cười trong mắt mọi người, là chuyện trà dư tửu hậu trong nhà các đại quan. Mà chuyện Cận Thiệu Khang đêm tân hôn lạnh nhạt với nàng đã sớm bị kẻ có tâm truyền ra. Chuyện đã qua lâu, mọi người vốn cũng dần quên, nhưng hôm nay Từ Uyển Thanh đột nhiên nhắc tới, mọi người không khỏi nhớ lại. Đều đồng tình với tình cảnh xấu hổ của Tương Nhược Lan lại có cảm giác buồn cười.
Không ít người đều lặng lẽ quay đầu, dùng khăn lụa che miệng lại.
Tương Nhược Lan vừa bực mình vừa buồn cười, Từ Uyển Thanh này đầu óc chẳng lẽ bị biến thành đá? Vì đả kích nàng, hoàn toàn không để ý hậu quả! Nói thật, những lời này của nàng cũng rất độc, nếu đổi lại là Tương Nhược Lan thật sự chỉ sợ đã sớm tức điên rồi. Nhưng với nàng mà nói, những lời này chẳng có chút lực sát thương nào. Chỉ là những ánh mắt giễu cợt xung quanh đúng là làm cho nàng có chút xấu hổ.
Cận Yên Nhiên thấy Từ Uyển Thanh nói chuyện nhà mình khiến mặt mũi tẩu tẩu mất sạch, kinh sợ lớn tiếng nói với Từ Uyển Thanh:
- Từ Uyển Thanh, ngươi nói hưu nói vượn cái gì! Ngươi biết cái gì, dám nói lung tung ở đây. Đó là những chuyện thục nữ nên làm?
Từ Uyển Thanh thấy đè được khí thế của Tương Nhược Lan, sao dễ dàng buông tha, nàng cười lạnh một tiếng:
- Là ta nói hươu nói vượn?
Tiếp theo nhìn về phía Tương Nhược Lan:
- Ngươi cho là chuyện của ngươi mọi người không biết? Ngươi dám nói, ngươi không bị An Viễn hầu lạnh nhạt? Nếu ta là ngươi đã trốn trong nhà, tránh để xấu hổ với mọi người.
Vừa dứt lời, lại nghe ngoài đình có người nói:
- Chẳng biết Từ tiểu thư nghe những lời này từ đâu?
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy An Viễn Hầu Cận Thiệu Khang một thân mãng bào tiến vào. Càng làm cho mọi người kinh hãi chính là Hoàng thượng và các đại thần đều đứng cách đó không xa. Mà cha Từ Uyển Thanh Lễ bộ Thượng thư Từ đại nhân căm giận nhìn nữ nhi, tức giận đến toàn thân phát run. Hiển nhiên chuyện trước đó Hoàng thượng đã thấy rõ.
Từ Uyển Thanh toàn thân mồ hôi lạnh toát, hai gối mềm nhũn, vội quỳ xuống, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mọi người vội vàng đứng dậy dập đầu vấn an hoàng đế.
- Hãy bình thân.
Cảnh tuyên đế chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào.
Mọi người đứng dậy, Từ Uyển Thanh cũng muốn đứng lên theo, nhưng lại nghe cha quát lớn:
- Nghiệt tử, quỳ xuống!
Từ Uyển Thanh cả người run lên, thiếu chút ngã lăn ra.
Bên kia, Cận Thiệu Khang đi tới gần Tương Nhược Lan, trước mặt mọi người ôn nhu nói với nàng:
- Trời nóng thế này sao không nghỉ ngơi đi, lần trước bị cảm nắng, nàng vẫn nói với ta là không thoải mái, giờ mới khỏe lên một chút đã lại quên.
Nghe hắn ôn nhu. Nhìn ánh mắt hắn, Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi toàn thân.
Đúng là quá mức nhập vai….
Nhưng nàng cũng biết, Cận Thiệu Khang là giữ lại thể diện cho nàng, cho Hầu phủ nên cũng diễn lại.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Cận Thiệu Khang mỉm cười nói:
- Hầu gia, Nhược Lan cũng không phải người kiều nhược, huống hồ hôm nay là ngày vui, đương nhiên là muốn xem náo nhiệt…
Giọng nói mềm mại nhu hòa, tự nàng cũng thấy rợn…
- Được, nàng thích thế nào thì cứ làm thế. Nhưng nhớ chú ý thân thể mình là được. Đừng làm ta lo lắng.
Cận Thiệu Khang ôn nhu cười, nụ cười này có lực sát thương lớn với tất cả phụ nữ xung quanh
Mọi người đều ngây dại
Những ai biết An Viễn hầu đều biết, An Viễn Hầu là người rất lạnh lùng, hiếm khi thấy hắn tươi cười. Dù có cười cũng chỉ là khách khí mà cười. Giọng nói cũng chỉ lạnh lùng nhàn nhạt, tựa hồ vĩnh viễn cũng không có cao thấp phập phồng gì hết.
Chính là bây giờ, bất kể ai cũng có thể thấy nụ cười này là xuất phát từ nội tâm hắn, bất kể ai cũng nghe thấy giọng nói Cận Thiệu Khang đầy sự sủng nịnh, bất kể ai cũng có thể nhìn thấy nét mặt hắn đầy nhu tình. Rất tự nhiên không có chút nào giả dối.
Đây là vẻ mặt chỉ có thể có khi nhìn người yêu thương thôi!
Mọi người không khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ những lời đồn đại trước kia là giả? An Viễn hầu không hề lạnh nhạt Tương Nhược Lan?
Cận Thiệu Khang nhìn phía Từ Uyển Thanh như gà gỗ quỳ dưới đất, nhàn nhạt cười nói:
- Từ tiểu thư, làm khó ngươi quan tâm chuyện Hầu phủ ta như thế, nếu ngươi muốn biết, bản hầu nói cho ngươi…
Nói tới đây, Cận Thiệu Khang đột nhiên cầm tay Tương Nhược Lan trước mặt mọi người. Bàn tay to ấm áp đan tay với Tương Nhược Lan, khiến Tương Nhược Lan có cảm giác được bảo vệ.
Tương Nhược Lan trong lòng cười thầm, chính mình làm sao vậy? Lại có ảo giác này? Chẳng lẽ là quá nhập vai?
Một bên, Cảnh Tuyên Đế nhìn bọn họ hai tay gắt gao nắm chặt, đột nhiên cảm giác rất khó nhìn, không khỏi nhíu mày.
- Bản hầu cùng Nhược Lan mặc dù vừa mới bắt đầu rất không vui vẻ. Nhưng trải qua thời gian này đã hiểu được…
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn về phía Tương Nhược Lan, ánh mắt nhu hòa như có thể hòa tan nàng:
- Bản hầu phát hiện, Nhược Lan kỳ thật là một nữ tử rất tốt, một nữ tử như vậy thành phu nhân của bản hầu….
Hắn mỉm cười, trong ánh mắt chớp động sự ôn hòa:
- Thật sự là phúc khí của bản hầu!
Mặc dù biết rõ hắn đang diễn kịch, nhưng trong lòng Tương Nhược Lan vẫn không thể khống chế mà dâng lên một cảm giác cảm động.
Bởi vì nàng hiểu rõ, Cận Thiệu Khang là người lúc nào cũng coi trọng quy củ. Để cho hắn ở đây, trước mặt nhiều người nói ra những lời này là vô cùng khó khăn. Nàng rất cảm động.
Từ Uyển Thanh quỳ trên mặt đất nhìn cảnh này, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Giờ khắc này, nàng cảm giác được mình mới là trò cười….
Mà bên cạnh một sô mệnh phụ nhìn Tương Nhược Lan đầy vẻ hâm mộ. Một người đàn bà có thể khiến phu quân mình nói ra những lời này thì cả đời còn cầu gì nữa? Một số nữ tử chưa xuất giá lại đầy ảo tưởng trong lòng. Phu quân tương lai của mình nếu có thể như An Viễn hầu là tốt rồi…
Trong lúc mọi người đều chìm đắm trong không khí ấm áp này, đột nhiên, Cảnh Tuyên Đế bước lên, nhẹ nhàng ho khan, kéo sự chú ý của mọi người lại.
Hoàng đế chắp tay sau lưng, chậm rãi đi và, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Uyển Thanh đang quỳ quay đầu lại hỏi Từ đại nhân:
- Từ ái khanh, đây là nữ nhi của ngươi?
Nghe thấy hoàng đế đột nhiên nhắc tới chính mình, Từ Uyển Thanh cả người run lên, nước mắt ứa ra. Nàng quỳ gối bên chân hoàng đế, đầu cúi thấp. Nàng cũng biết những lời khi nãy là quá khích nhưng vẫn dám nói như thế, thứ nhất là vì trong lòng quá tức giận, thứ hai nàng vẫn nghĩ tỷ tỷ sẽ là chỗ dựa cho mình, hoàng hậu dù có trách tội cũng sẽ không quá nặng.
Nhưng không ngờ, những lời này lại tới tai hoàng đế và phụ thân. Nàng vốn luôn không hề cố kỵ gì bây giờ cũng biết sợ hãi, không biết Hoàng thượng sẽ xử phạt mình thế nào.
Từ đại nhân quỳ xuống, cúi đầu:
- Hạ thần giáo dưỡng không nghiêm, vô cùng xấu hổ. Xin Hoàng thượng trách phạt.
Cảnh tuyên đế thản nhiên nói:
- Từ đại nhân, ngươi thân là Lễ bộ Thượng thư, nhưng nữ nhi mình lại trước chốn đông người, công khai làm nhục mệnh phụ phu nhân, ngươi cũng cảm giác xấu hổ?
Từ Uyển Thanh toàn thân càng run, phát ra tiếng khóc ri rỉ.
Từ đại nhân trên trán chảy mồ hôi lạnh, cuống quít dập đầu:
- Thần biết tội, thần trở về nhất định sẽ nghiêm trị!
Cảnh tuyên đế hừ nhẹ một tiếng:
- Từ đại nhân, ngươi ngay cả nữ nhi cũng không dạy dỗ cho cẩn thận, trẫm thật sự hoài nghi ngươi có thích hợp với chức Lễ bộ Thượng thư!
Từ đại nhân cả kinh, vội liên tục dập đầu:
- Thần biết tội. Thần biết tội!
Lúc này, Hoàng hậu và Từ quý phi nghe báo cũng vội tới.
Từ quý phi vừa tiến đến đã quỳ gối trước mặt hoàng thượng, vừa dập đầu, vừa nói:
- Hoàng thượng, đều là thần thiếp sai, là thần thiếp bình thường quá dung túng muội muội, mới khiến nàng hôm nay thất lễ như vậy, xin Hoàng thượng trách phạt thần thiếp
Nàng ngẩng đầu, si ngốc nhìn Hoàng thượng, hai hàng lệ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, lê hoa mang vũ, sở sở thương cảm.
Cảnh tuyên đế thở dài, đỡ nàng lên nói:
- Không liên quan đến ái phi, ái phi có thai đừng quá lo buồn.
Lửa giận khi nãy bất tri bất giác giảm xuống một nửa, hắn nhìn về phía hoàng hậu, nói:
- Hôm nay là sinh nhật hoàng hậu, chuyện này khiến hoàng hậu mất vui, để hoàng hậu xử lý đi!
Vài chục năm vợ chồng, hoàng hậu đương nhiên biết tâm ý hắn, nhưng Từ Uyển Thanh dựa hơi Từ quý phi mà không coi lời nàng ra gì cũng khiến nàng rất căm ghét. Nàng suy nghĩ một chút, nói:
- Như vậy đi, Từ Uyển Thanh làm nhục triều đình mệnh phụ, bàn về tội phải chịu trượng hình!
Nghe đến đó, Từ Uyển Thanh “A” lên mọt tiếng. Hoàng hậu lạnh lùng liếc nàng một cái, nói tiếp:
- Nhưng niệm tình nàng nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bản cung xử lý nhẹ, phạt Từ Uyển Thanh ở nhà cấm túc nửa năm, lo học quy củ cùng lễ nghi cho tốt! Từ Uyển Thanh, bản cung xử trí thế ngươi có tâm phục?
Nửa năm? Từ Uyển Thanh trong lòng kêu khổ, nhưng nàng sao dám phản đối? Nàng dập đầu với hoàng hậu:
- Tạ ơn ân điển hoàng hậu!
Cảnh tuyên đế thấy hoàng hậu xử trí có để ý đến mặt mũi Từ quý phi, trong lòng rất hài lòng, thầm nghĩ hoàng hậu hiền lương.
Hoàng hậu tiếp tục nói:
- Hơn nữa, ngươi phải xin lỗi Hầu phu nhân!
Từ Uyển Thanh mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi tới trước mặt Tương Nhược Lan, hành lễ với Tương Nhược Lan, thấp giọng nói xin lỗi.
Cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, Tư Uyển Thanh cảm thấy đây là chuyện mất thể diện nhất đời nàng. Trong lòng dâng lên sự sợ hãi với Tương Nhược Lan.
Xin lỗi xong, Từ Uyển Thanh không còn mặt mũi mà ở lại nên mang theo nha hoàn về phủ.
Hoàng hậu sai người đưa nàng về nhà, bắt đầu cuộc sống cấm túc.
Một cơn phong ba lại lặng xuống
Từ Uyển Thanh đi rồi, mọi người cũng hết hăng hái, đều tản đi, Hoàng thượng cùng vương công đại thần tiếp tục du viên, lúc gần đi, Cận Thiệu Khang nhẹ nói “xin lỗi” bên tai nàng rồi mới buông tay nàng đi khiến Tương Nhược Lan ngây người.
Cận Thiệu Khang đi rồi, Tương Nhược Lan cùng Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng trở lại điện nghỉ ngơi.
Trên đường, Cận Yên Nhiên cao hứng nói với Tương Nhược Lan:
- Tẩu tẩu, hôm nay xả hết giận. Nửa năm này cũng không phải gặp con quỷ đáng ghét kia.
Lưu Tử Đồng xen mồm nói:
- Nếu nửa năm sau nàng lại tới làm bậy thì làm sao bây giờ?
Lưu phu nhân lại nói:
- Ta thấy Từ tiểu thư hẳn là không dám làm gì Hầu phu nhân nữa!
Lúc này, Lưu Tử Đồng đi bên Tương Nhược Lan, nhẹ nói:
- Hầu phu nhân, thì ra An Viễn hầu đối tốt với ngươi như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.
Cận Yên Nhiên cười nói:
- Ca ca ta ngay tại trước mặt nhiều người nói những lời này, đừng nói các ngươi, ngay cả ta cũng cảm giác rất bất ngờ!
Tương Nhược Lan cười cười, nghĩ thầm, hành động của con khỉ kia thật tài tình. Bao nhiêu người bị hắn lừa! Cưới ta là phúc khí của hắn? Thật đúng là phiền hắn nói ra khỏi miệng.
Mấy người vừa nói vừa vào đại điện nghỉ ngơi, không ngờ lại gặp Tương Phinh Đình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.