Chương 127: Đối sách
Shisanchun
29/07/2013
Buổi tối, Cận Thiệu Khang
thấy nàng tâm sự nặng nề thì hỏi:
- Sao thế? Cả tối buồn buồn bực bực không vui? Là chuyện trị liệu cho Từ quý phi có khó khăn?
Tương Nhược Lan lắc đầu, nói:
- Trị liệu cho Từ quý phi tuy có chút khó khăn nhưng hôm nay xem ra, phương pháp thực liệu của ta vẫn có chút hiệu quả, hẳn là không có vấn đề gì.
- Vậy sao nàng không vui? Cận Thiệu Khang ngạc nhiên nói.
- Ta...
Tương Nhược Lan xoay người nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng, nàng không nói gì, quay người sang chỗ khác.
Mặc dù trong khoảng thời gian này nàng và Cận Thiệu Khang rất thân cận nhưng trong lòng Tương Nhược Lan, hắn vẫn không phải là người đáng để nàng toàn tâm tin tưởng, ai biết hắn biết được chuyện này thì sẽ phản ứng thế nào? Cho dù hắn tin tưởng nàng thì hắn có thể làm gì cho nàng?
- Không có chuyện gì, có lẽ là tại thời tiết thay đổi.
Tương Nhược Lan xoay người, đưa lưng về phía hắn, buồn buồn bực bực nói một câu.
Chắc chắn nàng có chuyện gạt ta! Cận Thiệu Khang nhìn nàng, trong lòng có chút chua xót. Cảm giác không được tín nhiệm thật khó chịu, dù mình đã làm tất cả vẫn không thể khiến nàng tiếp nhận mình?
Còn phải làm thế nào? Rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể nhận được sự tiếp nhận của nàng, để cho nàng hoàn toàn tiếp nhận mình, tin tưởng mình?
Cận Thiệu Khang tới sát lưng nàng, nhẹ ôm eo nàng:
- Nhược Lan, bất kể thế nào, chỉ cần ta còn một ngày, ta sẽ bảo vệ nàng.
- Hầu gia, ngươi cần phải bảo vệ Vu Thu Nguyệt, bảo vệ con của các ngươi, bào vệ Hoa Thanh, Nhược Lâm. Ngươi chỉ có một đôi tay, ngươi làm sao bảo vệ hết được?
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra.
Cận Thiệu Khang ngây người, không thể nói gì, hắn nhìn tay mình bị đẩy ra, trong lòng buồn bực, đau khổ. Hắn xoay người, thở dài một hơi.
Tương Nhược Lan cũng thở dài, mình xuyên qua tới đây, tựa hồ chẳng có mấy ngày được an ổn. Yêu cầu của nàng vỗn không cao, nàng cũng chẳng cần tình yêu, biết hòa ly rất khó, nàng cũng không giống trước kia mà chăm chăm vào việc đó nữa, nàng chỉ muốn an an ổn ổn sống bình thản đến hết đời. Không được phu quân sủng ái cũng được, không có được những niềm vui của một nữ tử bình thường cũng được, nàng đã không để ý rồi, sao còn những chuyện phiền toái tới tìm nàng?
Lần này, nàng phải làm thế nào để vượt khỏi ải này?
Không tiến cung là kháng chỉ, tội chết!
Tiến cung, nhất định sẽ bị hoàng đế dây dưa nhục nhã, vạn nhất ngày nào đó bị người phát hiện, hồng hạnh xuất tường, cũng là tử tội.
Tương Nhược Lan càng nghĩ càng phiền lòng, trước kia bất kể gặp phải khó khăn gì nàng cũng không hề khiếp sợ, đều cảm giác mình nhất định có thể vượt qua khó khăn. Nhưng lần này, nàng thật sự lo lắng.
Bởi vì, đối thủ quá mạnh mẽ, đối thủ đứng ở cao cao tại thượng, nắm giữ sự sống chết của mình. Mình trừ phi không sợ chết, nếu không thì dựa vào cái gì mà chống lại?
Nhưng là, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, bất kể là gian nan thế nào, nàng chưa bao giờ nghĩ buông xuôi mang sống của mình, sợ chết, nàng nhận.
Tương Nhược Lan nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ được cách giải quyết. Cuối cùng, quyết định nếu hoàng đế quá mức quá đáng thì nói cho Thái hậu... trước giải quyết tình thế bế tắc này, về phần hoàng đế có phản ứng gì thì đi tới đâu tính tới đó.
Mãi cho đến đêm khuya Tương Nhược Lan mới ngủ.
Ngày hôm sau, Tương Nhược Lan mang Liên Kiều và Hoa Anh vào cung.
Tới Vĩnh hòa cung thì Thược Dược nói cho nàng, hôm qua, Từ quý phi uống bốn chén nước táo mật ong, giữa trưa ăn một chiếc bánh bao sau đó lại nôn, nhưng đến tối ăn được hai chiếc bánh bao mà không ói ra.
Thược Dược cười nói:
- Hầu phu nhân thật sự là cao minh, từ khi quý phi nương nương ốm nghén đến nay, đó là bữa đầu tiên ăn mà không nôn.
Vừa nói vừa dẫn Tương Nhược Lan vào nội điện.
Trong nội điện, Lưu Tử Căng đang xem mạch cho Từ quý phi, Tương Nhược Lan đầu tiên là thỉnh an Từ quý phi rồi hỏi Lưu Tử Căng:
- Lưu thái y, hôm nay mạch tượng của Quý phi nương nương tốt hơn không?
Lưu Tử Căng quay đầu lại nói:
- Khá hơn hôm qua, có chút khí sắc nhưng vẫn còn rất suy yếu.
- Nghe nói hôm qua đã có thể ăn được một ít, đó là bắt đầu tốt, hôm nay có thể kê đơn thuốc chống nôn.
Lưu Tử Căng gật đầu nói đúng, đứng dậy đi tới một bên, viết một phương thuốc, giao cho người hầu đi theo đi sắc thuốc.
Tương Nhược Lan đi tới bên giường, nhỏ giọng hỏi Từ quý phi:
- Nương nương, hôm nay cảm giác thế nào, buổi sáng có khó chịu buồn nôn?
Từ quý phi tựa vào trên giường, giương mắt nhìn:
- Vẫn còn có chút buồn nôn, chẳng biết Hầu phu nhân có cách giải quyết?
- Buổi sáng ăn được gì không?
Thược Dược bên cạnh nói:
- Không có, buổi sáng nương nương buồn nôn vô cùng, không ăn được gì.
Tương Nhược Lan nói:
- Nhưng nếu không ăn gì thì dạ dày càng bị kích thích, nôn nghén càng lúc càng nghiêm trọng.
Nàng suy nghĩ một chút rồi sai Thược Dược:
- Đem gừng giã nhỏ pha vào sữa bò nóng, sau đó bưng lên cho nương nương thử xem. Gừng có thể giúp ngừng nôn, có lẽ nương nương sẽ uống được.
Thược Dược tuân lệnh, vội vàng đi chuẩn bị.
Lúc này, Từ quý phi đột nhiên giương mắt nhìn Tương Nhược Lan:
- Tắm rửa ở Ôn bích tuyền thoải mái?
Tương Nhược Lan cẩn thận trả lời:
- Nước ở Ôn Bích tuyền quá nóng, thần phụ không quen, so ra, thần phụ thích tắm trong bồn hơn.
- Hừ!
Từ quý phi lạnh lùng cười, nói nhỏ đủ cho Tương Nhược Lan nghe:
- Nói ngươi thô tục quả chẳng sai. Ôn Tuyền này có thể giãn gân hoạt huyết, được xưng là thuốc thần tiên, ngay cả bổn cung cũng chỉ được Hoàng thượng cho mỗi tháng một lần tới đó, không ngờ Hoàng thượng lại tứ dục cho ngoại nhân như ngươi?
Vừa nói, vừa quét tới quét lui trên người nàng.
Tương Nhược Lan trong lòng cả kinh.
Sao lại quên chuyện này rồi, hôm qua trước mặt nhiều người Hoàng thượng tứ dục, còn không biết mọi người nghĩ gì! Vạn nhất trở thành lời đồn thì cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nghĩ vậy, trên lưng Tương Nhược Lan toát mồ hôi lạnh, lập tức lại nghĩ, có lẽ đây là Hoàng thượng cố ý! Hắn cố ý muốn cho mình khó xử!
Tương Nhược Lan hận đến nghiến răng.
- Kỳ thật, thần phụ vẫn là nhờ hồng phúc của nương nương, nguyên nhân chính là vì Hoàng thượng coi trọng nương nương, coi trọng long tử trong bụng nương nương, cho nên thần phụ có thể khiến nương nương ăn được mới làm Hoàng thượng cao hứng mà ban thưởng. Nói đến nói đi, thần phụ còn phải cám ơn nương nương, nếu không phải như thế, thần phụ cũng chẳng thể nào biết được thuốc thần tiên này là như thế nào.
Nhưng cũng may mình không phải là mỹ nhân, cho dù mọi người có nghi thì cũng chẳng nghĩ tới như thế.
Lời này khiến lòng Từ quý phi rất thoải mái, nàng mỉm cười, nói:
- Coi như là vận mệnh của ngươi, ngươi tận tâm điều dưỡng cho bổn cung. Chỉ cần bồn cung sinh hạ long tử trắng mập, bổn cung nhất định không bạc đãi ngươi.
- Thần phụ đương nhiên sẽ hết sức.
Tương Nhược Lan nhẫn nhịn nói. Quả đúng là tỷ tỷ của Từ Uyển Thanh, sự kiêu ngạo này thật đúng là giống nhau như đúc, nhưng Từ quý phi đạo hạnh cao hơn nhiều, còn biết che dấu. Là loại người tiếu lý tàng đao (trong nụ cười giấu đao)
Lúc này, thược Dược bưng sữa nóng thêm gừng đi tới, Từ quý phi đón lấy uống một ngụm, trong lòng lại khó chịu, Tương Nhược Lan lập tức day huyệt vỗ lưng cho nàng. Từ quý phi thở sâu vài hơn rồi cũng không nôn ra. Cứ như vậy uống được một ....
Uống xong, Tương Nhược Lan để nàng nằm một khắc rồi dặn Thược Dược, một khắc sau thì đưa Từ quý phi ra ngoài đi dạo.
Thược Dược không nhịn được có chút nghi ngờ:
- Nhưng thân thể nương nương suy yếu như thế...
Vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng không chịu được trách nhiệm.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Chỉ là tản bộ, không sao đâu, vận động có lợi cho cơ thể, cũng có thể khiến nương nương có cảm giác thèm ăn.
Lưu Tử Căng kê đơn xong đi tới nói:
- Nghe Hầu phu nhân là không sai đâu.
Thược Dược gật đầu, lại hỏi Tương Nhược Lan hôm nay nên để Từ quý phi ăn gì, Tương Nhược Lan đã sớm nghĩ rồi:
- Buổi sáng cho quý phi nương nương ăn đậu tương, khi nấu nhớ không thêm bất kì dầu mỡ gì.
Quay đầu lại thấy Lưu Tử Căng đang cầm bút ghi lại cái gì đó thì liền cười hỏi:
- Lưu thái y, ngươi đang làm cái gì vậy?
Lưu Tử Căng ngượng ngùng cười cười:
- Hạ quan nghĩ ghi lại phương thức thực liệu của phu nhân, sửa sang lại thành sách, có thể tạo phúc cho thế gian!
Thật đúng là đại phu tốt, Tương Nhược Lan cười cười, quay đầu lại nói tiếp với Thược Dược:
- Buổi tối, nấu canh cá chép, dùng nước trong nấu, chỉ thêm một chút gừng mà thôi
Thược Dược mở to hai mắt nhìn:
- Cả muối cũng không cho?
Thế thì ăn thế nào được?
- Ngươi cảm thấy khó ăn, nhưng với phụ nữ có thai thì rất ngon đó, nếu không tin, buổi tối cho quý phi thử xem. Tương Nhược Lan cười nói.
Dặn dò xong, Tương Nhược Lan cũng không muốn ở lại Vĩnh hòa cung. Nàng luôn cảm giác được ánh mắt sắc lạnh của Từ quý phi. Lúc này, Lưu Tử Căng cũng chẩn mạch xong, thu thập đồ đạc dời đi.
Tương Nhược Lan nhìn hắn, đột nhiên hai mắt sáng ngời, nàng đợi Lưu Tử Căng ra khỏi thì lập tức xin cáo lui, sau đó bước vội ra ngoài, đuổi theo Lưu Tử Căng.
Lưu Tử Căng quay đầu, nhìn Tương Nhược Lan thở hồng hộc, cười nói:
- Hầu phu nhân, có chuyện gì?
Tương Nhược Lan vừa thở vừa gật đầu:
- Đúng, muốn bàn với ngươi về việc thực liệu, không bằng chúng ta cùng đi đi.
Lưu Tử Căng tới thái y viện, tới thái y viện rồi thì cách cửa cung cũng không xa, có Lưu Tử Căng bên cạnh thì hoàng đế dù vô sỉ thế nào cũng sẽ không trước mặt thần tử mà dây dưa với mình!
Mình mang theo hai nha hoàn, cùng Lưu Tử Căng tới chỗ quý phi xem bệnh chắc hẳn cũng chẳng ai nói vào nói ra.
Nghĩ vậy, tâm tình Tương Nhược Lan cũng buông lỏng xuống.
Một bên, Lưu Tử Căng nhìn Tương Nhược Lan hết nhíu mày, thở dài rồi lại vui vẻ ra mặt, trái tim cũng theo vẻ mặt nàng mà lúc cao lúc thấp. Nhưng là nhìn nàng thôi đã có một cảm giác vui vẻ khó nói.
Giờ khắc này, hắn hy vọng con đường này càng xa càng tốt.
Hai người ra khỏi Vĩnh Hòa cung, đi qua con đường dài, hai bên là tường đỏ khiến người ta có một cảm giác rất áp lực.
Tương Nhược Lan nói:
- Lúc này, ta nhàn rỗi, ta sẽ ghi lại những phương pháp thực liệu ta biết, hôm nào đó sẽ đem cho Lưu thái y xem, nếu Lưu thái y thấy không sai thì có thể tâu lên triều đình, để Lễ bộ in thành sách, phát cho các tỉnh huyện, chẳng phải là cách tốt nhất để tạo phúc cho dân.
Đây là khi nãy nàng nghe Lưu Tử Căng nói mà nghĩ ra, đương nhiên, nàng cũng chẳng phải hoàn toàn có lòng tốt muốn tạo phúc cho dân. Nàng ghi cho Lưu Tử Căng cũng chỉ là những phương pháp đơn giản, hơn nữa nguyên liệu dân dã, thích hợp cho dân chúng. Còn những bệnh những người phú quý thì sẽ không ghi lại chi tiết.
Đương nhiên, sách đó phải in tên nàng, như thế thì danh tiếng của nàng cả nước mới biết. Sau này, có rời khỏi Hầu phủ, bất kể đi tới nơi nào, cũng không cần lo lắng chuyện tiền nong!
Đây là đường lui của nàng.
- Sao thế? Cả tối buồn buồn bực bực không vui? Là chuyện trị liệu cho Từ quý phi có khó khăn?
Tương Nhược Lan lắc đầu, nói:
- Trị liệu cho Từ quý phi tuy có chút khó khăn nhưng hôm nay xem ra, phương pháp thực liệu của ta vẫn có chút hiệu quả, hẳn là không có vấn đề gì.
- Vậy sao nàng không vui? Cận Thiệu Khang ngạc nhiên nói.
- Ta...
Tương Nhược Lan xoay người nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng, nàng không nói gì, quay người sang chỗ khác.
Mặc dù trong khoảng thời gian này nàng và Cận Thiệu Khang rất thân cận nhưng trong lòng Tương Nhược Lan, hắn vẫn không phải là người đáng để nàng toàn tâm tin tưởng, ai biết hắn biết được chuyện này thì sẽ phản ứng thế nào? Cho dù hắn tin tưởng nàng thì hắn có thể làm gì cho nàng?
- Không có chuyện gì, có lẽ là tại thời tiết thay đổi.
Tương Nhược Lan xoay người, đưa lưng về phía hắn, buồn buồn bực bực nói một câu.
Chắc chắn nàng có chuyện gạt ta! Cận Thiệu Khang nhìn nàng, trong lòng có chút chua xót. Cảm giác không được tín nhiệm thật khó chịu, dù mình đã làm tất cả vẫn không thể khiến nàng tiếp nhận mình?
Còn phải làm thế nào? Rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể nhận được sự tiếp nhận của nàng, để cho nàng hoàn toàn tiếp nhận mình, tin tưởng mình?
Cận Thiệu Khang tới sát lưng nàng, nhẹ ôm eo nàng:
- Nhược Lan, bất kể thế nào, chỉ cần ta còn một ngày, ta sẽ bảo vệ nàng.
- Hầu gia, ngươi cần phải bảo vệ Vu Thu Nguyệt, bảo vệ con của các ngươi, bào vệ Hoa Thanh, Nhược Lâm. Ngươi chỉ có một đôi tay, ngươi làm sao bảo vệ hết được?
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra.
Cận Thiệu Khang ngây người, không thể nói gì, hắn nhìn tay mình bị đẩy ra, trong lòng buồn bực, đau khổ. Hắn xoay người, thở dài một hơi.
Tương Nhược Lan cũng thở dài, mình xuyên qua tới đây, tựa hồ chẳng có mấy ngày được an ổn. Yêu cầu của nàng vỗn không cao, nàng cũng chẳng cần tình yêu, biết hòa ly rất khó, nàng cũng không giống trước kia mà chăm chăm vào việc đó nữa, nàng chỉ muốn an an ổn ổn sống bình thản đến hết đời. Không được phu quân sủng ái cũng được, không có được những niềm vui của một nữ tử bình thường cũng được, nàng đã không để ý rồi, sao còn những chuyện phiền toái tới tìm nàng?
Lần này, nàng phải làm thế nào để vượt khỏi ải này?
Không tiến cung là kháng chỉ, tội chết!
Tiến cung, nhất định sẽ bị hoàng đế dây dưa nhục nhã, vạn nhất ngày nào đó bị người phát hiện, hồng hạnh xuất tường, cũng là tử tội.
Tương Nhược Lan càng nghĩ càng phiền lòng, trước kia bất kể gặp phải khó khăn gì nàng cũng không hề khiếp sợ, đều cảm giác mình nhất định có thể vượt qua khó khăn. Nhưng lần này, nàng thật sự lo lắng.
Bởi vì, đối thủ quá mạnh mẽ, đối thủ đứng ở cao cao tại thượng, nắm giữ sự sống chết của mình. Mình trừ phi không sợ chết, nếu không thì dựa vào cái gì mà chống lại?
Nhưng là, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, bất kể là gian nan thế nào, nàng chưa bao giờ nghĩ buông xuôi mang sống của mình, sợ chết, nàng nhận.
Tương Nhược Lan nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ được cách giải quyết. Cuối cùng, quyết định nếu hoàng đế quá mức quá đáng thì nói cho Thái hậu... trước giải quyết tình thế bế tắc này, về phần hoàng đế có phản ứng gì thì đi tới đâu tính tới đó.
Mãi cho đến đêm khuya Tương Nhược Lan mới ngủ.
Ngày hôm sau, Tương Nhược Lan mang Liên Kiều và Hoa Anh vào cung.
Tới Vĩnh hòa cung thì Thược Dược nói cho nàng, hôm qua, Từ quý phi uống bốn chén nước táo mật ong, giữa trưa ăn một chiếc bánh bao sau đó lại nôn, nhưng đến tối ăn được hai chiếc bánh bao mà không ói ra.
Thược Dược cười nói:
- Hầu phu nhân thật sự là cao minh, từ khi quý phi nương nương ốm nghén đến nay, đó là bữa đầu tiên ăn mà không nôn.
Vừa nói vừa dẫn Tương Nhược Lan vào nội điện.
Trong nội điện, Lưu Tử Căng đang xem mạch cho Từ quý phi, Tương Nhược Lan đầu tiên là thỉnh an Từ quý phi rồi hỏi Lưu Tử Căng:
- Lưu thái y, hôm nay mạch tượng của Quý phi nương nương tốt hơn không?
Lưu Tử Căng quay đầu lại nói:
- Khá hơn hôm qua, có chút khí sắc nhưng vẫn còn rất suy yếu.
- Nghe nói hôm qua đã có thể ăn được một ít, đó là bắt đầu tốt, hôm nay có thể kê đơn thuốc chống nôn.
Lưu Tử Căng gật đầu nói đúng, đứng dậy đi tới một bên, viết một phương thuốc, giao cho người hầu đi theo đi sắc thuốc.
Tương Nhược Lan đi tới bên giường, nhỏ giọng hỏi Từ quý phi:
- Nương nương, hôm nay cảm giác thế nào, buổi sáng có khó chịu buồn nôn?
Từ quý phi tựa vào trên giường, giương mắt nhìn:
- Vẫn còn có chút buồn nôn, chẳng biết Hầu phu nhân có cách giải quyết?
- Buổi sáng ăn được gì không?
Thược Dược bên cạnh nói:
- Không có, buổi sáng nương nương buồn nôn vô cùng, không ăn được gì.
Tương Nhược Lan nói:
- Nhưng nếu không ăn gì thì dạ dày càng bị kích thích, nôn nghén càng lúc càng nghiêm trọng.
Nàng suy nghĩ một chút rồi sai Thược Dược:
- Đem gừng giã nhỏ pha vào sữa bò nóng, sau đó bưng lên cho nương nương thử xem. Gừng có thể giúp ngừng nôn, có lẽ nương nương sẽ uống được.
Thược Dược tuân lệnh, vội vàng đi chuẩn bị.
Lúc này, Từ quý phi đột nhiên giương mắt nhìn Tương Nhược Lan:
- Tắm rửa ở Ôn bích tuyền thoải mái?
Tương Nhược Lan cẩn thận trả lời:
- Nước ở Ôn Bích tuyền quá nóng, thần phụ không quen, so ra, thần phụ thích tắm trong bồn hơn.
- Hừ!
Từ quý phi lạnh lùng cười, nói nhỏ đủ cho Tương Nhược Lan nghe:
- Nói ngươi thô tục quả chẳng sai. Ôn Tuyền này có thể giãn gân hoạt huyết, được xưng là thuốc thần tiên, ngay cả bổn cung cũng chỉ được Hoàng thượng cho mỗi tháng một lần tới đó, không ngờ Hoàng thượng lại tứ dục cho ngoại nhân như ngươi?
Vừa nói, vừa quét tới quét lui trên người nàng.
Tương Nhược Lan trong lòng cả kinh.
Sao lại quên chuyện này rồi, hôm qua trước mặt nhiều người Hoàng thượng tứ dục, còn không biết mọi người nghĩ gì! Vạn nhất trở thành lời đồn thì cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nghĩ vậy, trên lưng Tương Nhược Lan toát mồ hôi lạnh, lập tức lại nghĩ, có lẽ đây là Hoàng thượng cố ý! Hắn cố ý muốn cho mình khó xử!
Tương Nhược Lan hận đến nghiến răng.
- Kỳ thật, thần phụ vẫn là nhờ hồng phúc của nương nương, nguyên nhân chính là vì Hoàng thượng coi trọng nương nương, coi trọng long tử trong bụng nương nương, cho nên thần phụ có thể khiến nương nương ăn được mới làm Hoàng thượng cao hứng mà ban thưởng. Nói đến nói đi, thần phụ còn phải cám ơn nương nương, nếu không phải như thế, thần phụ cũng chẳng thể nào biết được thuốc thần tiên này là như thế nào.
Nhưng cũng may mình không phải là mỹ nhân, cho dù mọi người có nghi thì cũng chẳng nghĩ tới như thế.
Lời này khiến lòng Từ quý phi rất thoải mái, nàng mỉm cười, nói:
- Coi như là vận mệnh của ngươi, ngươi tận tâm điều dưỡng cho bổn cung. Chỉ cần bồn cung sinh hạ long tử trắng mập, bổn cung nhất định không bạc đãi ngươi.
- Thần phụ đương nhiên sẽ hết sức.
Tương Nhược Lan nhẫn nhịn nói. Quả đúng là tỷ tỷ của Từ Uyển Thanh, sự kiêu ngạo này thật đúng là giống nhau như đúc, nhưng Từ quý phi đạo hạnh cao hơn nhiều, còn biết che dấu. Là loại người tiếu lý tàng đao (trong nụ cười giấu đao)
Lúc này, thược Dược bưng sữa nóng thêm gừng đi tới, Từ quý phi đón lấy uống một ngụm, trong lòng lại khó chịu, Tương Nhược Lan lập tức day huyệt vỗ lưng cho nàng. Từ quý phi thở sâu vài hơn rồi cũng không nôn ra. Cứ như vậy uống được một ....
Uống xong, Tương Nhược Lan để nàng nằm một khắc rồi dặn Thược Dược, một khắc sau thì đưa Từ quý phi ra ngoài đi dạo.
Thược Dược không nhịn được có chút nghi ngờ:
- Nhưng thân thể nương nương suy yếu như thế...
Vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng không chịu được trách nhiệm.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Chỉ là tản bộ, không sao đâu, vận động có lợi cho cơ thể, cũng có thể khiến nương nương có cảm giác thèm ăn.
Lưu Tử Căng kê đơn xong đi tới nói:
- Nghe Hầu phu nhân là không sai đâu.
Thược Dược gật đầu, lại hỏi Tương Nhược Lan hôm nay nên để Từ quý phi ăn gì, Tương Nhược Lan đã sớm nghĩ rồi:
- Buổi sáng cho quý phi nương nương ăn đậu tương, khi nấu nhớ không thêm bất kì dầu mỡ gì.
Quay đầu lại thấy Lưu Tử Căng đang cầm bút ghi lại cái gì đó thì liền cười hỏi:
- Lưu thái y, ngươi đang làm cái gì vậy?
Lưu Tử Căng ngượng ngùng cười cười:
- Hạ quan nghĩ ghi lại phương thức thực liệu của phu nhân, sửa sang lại thành sách, có thể tạo phúc cho thế gian!
Thật đúng là đại phu tốt, Tương Nhược Lan cười cười, quay đầu lại nói tiếp với Thược Dược:
- Buổi tối, nấu canh cá chép, dùng nước trong nấu, chỉ thêm một chút gừng mà thôi
Thược Dược mở to hai mắt nhìn:
- Cả muối cũng không cho?
Thế thì ăn thế nào được?
- Ngươi cảm thấy khó ăn, nhưng với phụ nữ có thai thì rất ngon đó, nếu không tin, buổi tối cho quý phi thử xem. Tương Nhược Lan cười nói.
Dặn dò xong, Tương Nhược Lan cũng không muốn ở lại Vĩnh hòa cung. Nàng luôn cảm giác được ánh mắt sắc lạnh của Từ quý phi. Lúc này, Lưu Tử Căng cũng chẩn mạch xong, thu thập đồ đạc dời đi.
Tương Nhược Lan nhìn hắn, đột nhiên hai mắt sáng ngời, nàng đợi Lưu Tử Căng ra khỏi thì lập tức xin cáo lui, sau đó bước vội ra ngoài, đuổi theo Lưu Tử Căng.
Lưu Tử Căng quay đầu, nhìn Tương Nhược Lan thở hồng hộc, cười nói:
- Hầu phu nhân, có chuyện gì?
Tương Nhược Lan vừa thở vừa gật đầu:
- Đúng, muốn bàn với ngươi về việc thực liệu, không bằng chúng ta cùng đi đi.
Lưu Tử Căng tới thái y viện, tới thái y viện rồi thì cách cửa cung cũng không xa, có Lưu Tử Căng bên cạnh thì hoàng đế dù vô sỉ thế nào cũng sẽ không trước mặt thần tử mà dây dưa với mình!
Mình mang theo hai nha hoàn, cùng Lưu Tử Căng tới chỗ quý phi xem bệnh chắc hẳn cũng chẳng ai nói vào nói ra.
Nghĩ vậy, tâm tình Tương Nhược Lan cũng buông lỏng xuống.
Một bên, Lưu Tử Căng nhìn Tương Nhược Lan hết nhíu mày, thở dài rồi lại vui vẻ ra mặt, trái tim cũng theo vẻ mặt nàng mà lúc cao lúc thấp. Nhưng là nhìn nàng thôi đã có một cảm giác vui vẻ khó nói.
Giờ khắc này, hắn hy vọng con đường này càng xa càng tốt.
Hai người ra khỏi Vĩnh Hòa cung, đi qua con đường dài, hai bên là tường đỏ khiến người ta có một cảm giác rất áp lực.
Tương Nhược Lan nói:
- Lúc này, ta nhàn rỗi, ta sẽ ghi lại những phương pháp thực liệu ta biết, hôm nào đó sẽ đem cho Lưu thái y xem, nếu Lưu thái y thấy không sai thì có thể tâu lên triều đình, để Lễ bộ in thành sách, phát cho các tỉnh huyện, chẳng phải là cách tốt nhất để tạo phúc cho dân.
Đây là khi nãy nàng nghe Lưu Tử Căng nói mà nghĩ ra, đương nhiên, nàng cũng chẳng phải hoàn toàn có lòng tốt muốn tạo phúc cho dân. Nàng ghi cho Lưu Tử Căng cũng chỉ là những phương pháp đơn giản, hơn nữa nguyên liệu dân dã, thích hợp cho dân chúng. Còn những bệnh những người phú quý thì sẽ không ghi lại chi tiết.
Đương nhiên, sách đó phải in tên nàng, như thế thì danh tiếng của nàng cả nước mới biết. Sau này, có rời khỏi Hầu phủ, bất kể đi tới nơi nào, cũng không cần lo lắng chuyện tiền nong!
Đây là đường lui của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.