Chương 48: Khó chữa
Shisanchun
29/07/2013
Lưu phu nhân thân thể
không tốt nên không thể cùng đi với Tương Nhược Lan liền sai
Vân Tiếu và Lưu Tử Căng dẫn Tương Nhược Lan đi trước.
Vân Tiếu đi trước dẫn đường, Lưu Tử Căng đi sau, Tương Nhược Lan cùng đám nha hoàn cách hắn 3 thước. Theo đạo lí, Tương Nhược Lan không được tiếp xúc nhiều với Lưu Tử Căng nhưng vì hắn cũng là đại phu, đến xem muội muội của hắn thì sao hắn có thể không đi cùng.
Đoàn người đi dọc theo con đường nhỏ, ước chừng hết một nén nhang. Tương Nhược Lan thấy càng đi càng hẻo lánh nên hỏi:
- Lưu thái y, không phải chúng ta đi thăm Lưu tiểu thư?
Lưu gia tiểu thư sao lại có thể ở nơi vắng vẻ này.
Lưu Tử Căng nghe lời nàng, lập tức dừng bước, quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng:
- Hầu phu nhân, từ lúc tiểu muội rơi xuống nước vẫn sợ nước cho nên đến ở nơi không có ao hồ
Nghiêm trọng thế sao? Rõ ràng không phải mình làm nhưng trong lòng Tương Nhược Lan cũng run lên. Nàng tiến lên hai bước cách không xa Lưu Tử Căng, chột dạ hỏi:
- Nghe Lưu phu nhân nói, lệnh muội vì thế mà mắc bệnh?
Bồ Tát che chở, đừng quá nghiêm trọng nếu không mối dây này khó mà gỡ ra…
Lưu Tử Căng nhớ ra những đau khổ của muội muội hơn năm nay, trong lòng tức giận. Trước vì Tương Nhược Lan cứu tính mạng mẫu thân mà có chút cảm kích, nay vì tức giận mà không còn sót một mảnh.
- Hầu phu nhân không phải thông y lí? Nhìn thấy muội muội ta chẳng phải sẽ rõ?
Dù giọng nói lạnh như băng nhưng vẫn duy trì phong độ quân tử, đôi mắt thanh nhuận, cùng không vì trong lòng tức giận mà có chút gợn sóng.
Tương Nhược Lan nghe vậy hơi đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng nói:
- Ta làm gì mà thông y lý, chẳng qua là trước kia có theo một số bằng hữu của phụ thân học ít biện pháp dưỡng sinh, còn về phần chẩn đoán thì một chút cũng không thông.
Lúc này, hai người đứng ở bãi đất trống, ánh mắt trời chiếu lên khuôn mặt Tương Nhược Lan khiến khuôn mặt đỏ ửng của nàng có ánh sáng rất đẹp. Vẻ mặt nàng ngượng ngùng, thanh âm nhu hòa. Cảm giác như trước mắt là một đóa hoa rất đẹp rơi trên trán nàng. Một vẻ đẹp nhu mĩ của thiếu nữ lồ lộ. Lưu Tử Căng dù biết Tương Nhược Lan đã lâu nhưng hắn luôn có ấn tượng nàng hung dữ, vô lí chưa bao giờ thấy nàng có kiều thái nữ nhi như thế này. Hắn kinh ngạc địa nàng, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường, tê tê dại dại tựa như bị kiến cắn.
Sự tức giận trong lòng bất tri bất giác tiêu tan không ít. Giọng cũng nhu hòa:
- Hầu phu nhân không hiểu y lí? Trước thấy Hầu phu nhân thân thủ bất phàm còn tưởng là Hầu phu nhân vẫn cố ý dấu diếm. Phu nhân không hiểu y lí mà lại biết nhiều phương pháp trị liệu như thế thật khiến tại hạ bội phục.
Tương Nhược Lan lau mồ hôi lạnh:
- Tất cả là vận khí ta tốt thôi. Không đáng nhắc đến! Không đáng nhắc đến!
Rồi lại hỏi:
- Không bằng Lưu thái y nói bệnh chứng của tiểu thư cho ta biết. Việc lệnh muội không chịu uống thuốc ta có thể giúp được ít nhiều.
Lưu thái y nhìn nàng, môi giật giật, trên mặt có thần sắc cổ quái, màu da như bạch ngọc mơ hồ đỏ lên. Hắn đột nhiên quay người đến bên Vân Tiếu, nhỏ giọng nói với nàng vài câu rồi Vân Tiếu đi đến bên cạnh Tương Nhược Lan nói nhỏ:
- Hầu phu nhân, tiểu thư nhà ta nắm ngoái rơi xuống nước đúng lúc vừa hết nguyệt sự. Tuy tính mạng không sao nhưng nguyệt sự không thuận. Công tử nhà ta nói là vì gặp lạnh mà máu không thông. Vốn có uống thuốc hơi tốt lên chút nhưng sau lại nghe…
Nói tới đây, Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan một cái, trong mắt có tia oán khí mơ hồ:
- Sau lại nghe lời đồn đại bên ngoài, trong lòng không vui, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cứ như vậy, bệnh không tốt lên mà lại thêm nặng. Tiểu thư tức giận không chịu uống thuốc, mỗi ngày đều trốn trong phòng không chịu gặp người.
Nói tới đây Vân Tiếu thở dài, bộ dáng rất đau lòng.
Lưu Tử Căng đứng bên thở dài. Phụ thân hắn đứng đầu thái y viện, chính mình là ngự y mà bệnh của muội muội cũng không chữa được. Đã hơn một năm, muội muội cũng đến tuổi cập kê nhưng thân thể có bệnh này thì hôn sự sao tốt được, chỉ sợ đến lúc đó mang thai cũng là vấn đề.
Nhưng lập tức, tâm tư lại chuyển sang vấn đề khác, mình là đại phu, cũng không phải chưa xem qua các bệnh phụ nữ, trước chưa bao giờ ngại ngùng nhưng sao trước mặt Tương Nhược Lan lại có cảm giác xấu hổ không dám hé răng này.
Bên kia, Tương Nhược Lan nghe Vân Tiếu nói xong cũng hiểu được bệnh chứng của Lưu Tử Đồng. Có lẽ là xuống nước bị lạnh nên kinh nguyệt không đều, sau tâm tình lại bị ức chế lâu dài khiến bệnh càng lúc càng trầm trọng. Nếu bị hàn có thể uống thuốc khu hàn nhưng là bệnh tâm lí thì không phải uống thuốc có thể chữa được. Nghĩ nghĩ, Tương Nhược Lan hơi nhíu mày, tình hình không dễ giải quyết…
Vân Tiếu thấy thần sắc nàng vội vàng quỳ xuống nói:
- Hầu phu nhân, nô tì biết người bản lãnh cao siêu, van cầu người cứu tiểu thư…tiểu thư rất đáng thương. Phu nhân nhà ta ngày nào cũng rất lo lắng, khóc rất nhiều. Hầu phu nhân, chỉ cần người có thể chữa khỏi cho tiểu thư nhà ta, kiếp sau, nô tì nguyện làm trâu ngựa báo đáp.
Tương Nhược Lan vội đỡ nàng lên:
- Vân Tiếu, ngươi trung tâm như thế này thật hiếm có. Ngươi yên tâm, chuyện này do ta gây ra, ta nhất định cố hết sức.
Vân Tiếu nghe những lời này lập tức vui mừng. Từ lần trước thấy Tương Nhược Lan không dùng châm (kim) không dùng thuốc mà khiến phu nhân thoát khỏi nguy hiểm thì nàng đã coi Tương Nhược Lan là thần y diệu thủ hồi xuân (chỉ người y thuật rất cao minh). Nàng đứng lên dẫn Tương Nhược Lan đến chỗ Lưu Tử Đồng.
Đến sân phát hiện cửa đóng chặt, Vân Tiếu mở cửa dẫn Tương Nhược Lan và Lưu Tử Căng vào trong. Trong sân có một cây hòe, vài cây cỏ, hoa trông rất tiêu điều.
Mấy nha hoàn ngồi bên thềm nô đùa, Vân Tiếu thấy bọn họ, hoi:
- Tiểu thư đang làm gì?
Nha hoàn lắc đầu nói:
- Không biết, tiểu thư không cho chúng ta vào.
Vừa nói vừa nhìn căn phòng đóng chặt cửa.
Lưu Tử Căng nhíu mày, tiến lên định đẩy cửa nhưng cửa đã bị chốt trong, Lưu Tử Căng kêu lên:
- Tử Đồng, mở cửa.
Bên trong lập tức có tiếng khóc, kêu:
- Đi.. đi.. Ta không muốn thấy ai hết!
Lúc này một nha hoàn tiến đến bên người Lưu Tử Căng nói:
- Thiếu gia, từ sáng nay tâm tình tiểu thư không tốt, không chịu gặp người.
Tương Nhược Lan tiến lên hỏi:
- Vì sao?
Nha hoàn nghe tiếng quay đầu lại nhìn thấy Tương Nhược Lan xong biến sắc “A!” lên một tiếng Nàng kích động chỉ vào Tương Nhược Lan nói:
- Ngươi… ngươi tới làm gì?
Lưu Tử Căng lập tức quát:
- Mai Hương, không được vô lễ! Đây là Hầu phu nhân
Mai Hương hốc mắt đỏ lên, quỳ xuống trước mặt Lưu Tử Căng:
- Công tử, đều là nàng hại tiểu thư mà
Trong phòng truyền ra tiếng Lưu Tử Đồng vừa sợ vừa giận:
- Mai Hương là ai? Là ai tới?
Tương Nhược Lan đi tới trước cửa ôn nhu nói:
- Lưu tiểu thư, là ta Tương Nhược Lan, ta tới xin lỗi ngươi! Ngươi mở cửa đi!
Vân Tiếu và Lưu Tử Căng dẫn Tương Nhược Lan đi trước.
Vân Tiếu đi trước dẫn đường, Lưu Tử Căng đi sau, Tương Nhược Lan cùng đám nha hoàn cách hắn 3 thước. Theo đạo lí, Tương Nhược Lan không được tiếp xúc nhiều với Lưu Tử Căng nhưng vì hắn cũng là đại phu, đến xem muội muội của hắn thì sao hắn có thể không đi cùng.
Đoàn người đi dọc theo con đường nhỏ, ước chừng hết một nén nhang. Tương Nhược Lan thấy càng đi càng hẻo lánh nên hỏi:
- Lưu thái y, không phải chúng ta đi thăm Lưu tiểu thư?
Lưu gia tiểu thư sao lại có thể ở nơi vắng vẻ này.
Lưu Tử Căng nghe lời nàng, lập tức dừng bước, quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng:
- Hầu phu nhân, từ lúc tiểu muội rơi xuống nước vẫn sợ nước cho nên đến ở nơi không có ao hồ
Nghiêm trọng thế sao? Rõ ràng không phải mình làm nhưng trong lòng Tương Nhược Lan cũng run lên. Nàng tiến lên hai bước cách không xa Lưu Tử Căng, chột dạ hỏi:
- Nghe Lưu phu nhân nói, lệnh muội vì thế mà mắc bệnh?
Bồ Tát che chở, đừng quá nghiêm trọng nếu không mối dây này khó mà gỡ ra…
Lưu Tử Căng nhớ ra những đau khổ của muội muội hơn năm nay, trong lòng tức giận. Trước vì Tương Nhược Lan cứu tính mạng mẫu thân mà có chút cảm kích, nay vì tức giận mà không còn sót một mảnh.
- Hầu phu nhân không phải thông y lí? Nhìn thấy muội muội ta chẳng phải sẽ rõ?
Dù giọng nói lạnh như băng nhưng vẫn duy trì phong độ quân tử, đôi mắt thanh nhuận, cùng không vì trong lòng tức giận mà có chút gợn sóng.
Tương Nhược Lan nghe vậy hơi đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng nói:
- Ta làm gì mà thông y lý, chẳng qua là trước kia có theo một số bằng hữu của phụ thân học ít biện pháp dưỡng sinh, còn về phần chẩn đoán thì một chút cũng không thông.
Lúc này, hai người đứng ở bãi đất trống, ánh mắt trời chiếu lên khuôn mặt Tương Nhược Lan khiến khuôn mặt đỏ ửng của nàng có ánh sáng rất đẹp. Vẻ mặt nàng ngượng ngùng, thanh âm nhu hòa. Cảm giác như trước mắt là một đóa hoa rất đẹp rơi trên trán nàng. Một vẻ đẹp nhu mĩ của thiếu nữ lồ lộ. Lưu Tử Căng dù biết Tương Nhược Lan đã lâu nhưng hắn luôn có ấn tượng nàng hung dữ, vô lí chưa bao giờ thấy nàng có kiều thái nữ nhi như thế này. Hắn kinh ngạc địa nàng, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường, tê tê dại dại tựa như bị kiến cắn.
Sự tức giận trong lòng bất tri bất giác tiêu tan không ít. Giọng cũng nhu hòa:
- Hầu phu nhân không hiểu y lí? Trước thấy Hầu phu nhân thân thủ bất phàm còn tưởng là Hầu phu nhân vẫn cố ý dấu diếm. Phu nhân không hiểu y lí mà lại biết nhiều phương pháp trị liệu như thế thật khiến tại hạ bội phục.
Tương Nhược Lan lau mồ hôi lạnh:
- Tất cả là vận khí ta tốt thôi. Không đáng nhắc đến! Không đáng nhắc đến!
Rồi lại hỏi:
- Không bằng Lưu thái y nói bệnh chứng của tiểu thư cho ta biết. Việc lệnh muội không chịu uống thuốc ta có thể giúp được ít nhiều.
Lưu thái y nhìn nàng, môi giật giật, trên mặt có thần sắc cổ quái, màu da như bạch ngọc mơ hồ đỏ lên. Hắn đột nhiên quay người đến bên Vân Tiếu, nhỏ giọng nói với nàng vài câu rồi Vân Tiếu đi đến bên cạnh Tương Nhược Lan nói nhỏ:
- Hầu phu nhân, tiểu thư nhà ta nắm ngoái rơi xuống nước đúng lúc vừa hết nguyệt sự. Tuy tính mạng không sao nhưng nguyệt sự không thuận. Công tử nhà ta nói là vì gặp lạnh mà máu không thông. Vốn có uống thuốc hơi tốt lên chút nhưng sau lại nghe…
Nói tới đây, Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan một cái, trong mắt có tia oán khí mơ hồ:
- Sau lại nghe lời đồn đại bên ngoài, trong lòng không vui, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cứ như vậy, bệnh không tốt lên mà lại thêm nặng. Tiểu thư tức giận không chịu uống thuốc, mỗi ngày đều trốn trong phòng không chịu gặp người.
Nói tới đây Vân Tiếu thở dài, bộ dáng rất đau lòng.
Lưu Tử Căng đứng bên thở dài. Phụ thân hắn đứng đầu thái y viện, chính mình là ngự y mà bệnh của muội muội cũng không chữa được. Đã hơn một năm, muội muội cũng đến tuổi cập kê nhưng thân thể có bệnh này thì hôn sự sao tốt được, chỉ sợ đến lúc đó mang thai cũng là vấn đề.
Nhưng lập tức, tâm tư lại chuyển sang vấn đề khác, mình là đại phu, cũng không phải chưa xem qua các bệnh phụ nữ, trước chưa bao giờ ngại ngùng nhưng sao trước mặt Tương Nhược Lan lại có cảm giác xấu hổ không dám hé răng này.
Bên kia, Tương Nhược Lan nghe Vân Tiếu nói xong cũng hiểu được bệnh chứng của Lưu Tử Đồng. Có lẽ là xuống nước bị lạnh nên kinh nguyệt không đều, sau tâm tình lại bị ức chế lâu dài khiến bệnh càng lúc càng trầm trọng. Nếu bị hàn có thể uống thuốc khu hàn nhưng là bệnh tâm lí thì không phải uống thuốc có thể chữa được. Nghĩ nghĩ, Tương Nhược Lan hơi nhíu mày, tình hình không dễ giải quyết…
Vân Tiếu thấy thần sắc nàng vội vàng quỳ xuống nói:
- Hầu phu nhân, nô tì biết người bản lãnh cao siêu, van cầu người cứu tiểu thư…tiểu thư rất đáng thương. Phu nhân nhà ta ngày nào cũng rất lo lắng, khóc rất nhiều. Hầu phu nhân, chỉ cần người có thể chữa khỏi cho tiểu thư nhà ta, kiếp sau, nô tì nguyện làm trâu ngựa báo đáp.
Tương Nhược Lan vội đỡ nàng lên:
- Vân Tiếu, ngươi trung tâm như thế này thật hiếm có. Ngươi yên tâm, chuyện này do ta gây ra, ta nhất định cố hết sức.
Vân Tiếu nghe những lời này lập tức vui mừng. Từ lần trước thấy Tương Nhược Lan không dùng châm (kim) không dùng thuốc mà khiến phu nhân thoát khỏi nguy hiểm thì nàng đã coi Tương Nhược Lan là thần y diệu thủ hồi xuân (chỉ người y thuật rất cao minh). Nàng đứng lên dẫn Tương Nhược Lan đến chỗ Lưu Tử Đồng.
Đến sân phát hiện cửa đóng chặt, Vân Tiếu mở cửa dẫn Tương Nhược Lan và Lưu Tử Căng vào trong. Trong sân có một cây hòe, vài cây cỏ, hoa trông rất tiêu điều.
Mấy nha hoàn ngồi bên thềm nô đùa, Vân Tiếu thấy bọn họ, hoi:
- Tiểu thư đang làm gì?
Nha hoàn lắc đầu nói:
- Không biết, tiểu thư không cho chúng ta vào.
Vừa nói vừa nhìn căn phòng đóng chặt cửa.
Lưu Tử Căng nhíu mày, tiến lên định đẩy cửa nhưng cửa đã bị chốt trong, Lưu Tử Căng kêu lên:
- Tử Đồng, mở cửa.
Bên trong lập tức có tiếng khóc, kêu:
- Đi.. đi.. Ta không muốn thấy ai hết!
Lúc này một nha hoàn tiến đến bên người Lưu Tử Căng nói:
- Thiếu gia, từ sáng nay tâm tình tiểu thư không tốt, không chịu gặp người.
Tương Nhược Lan tiến lên hỏi:
- Vì sao?
Nha hoàn nghe tiếng quay đầu lại nhìn thấy Tương Nhược Lan xong biến sắc “A!” lên một tiếng Nàng kích động chỉ vào Tương Nhược Lan nói:
- Ngươi… ngươi tới làm gì?
Lưu Tử Căng lập tức quát:
- Mai Hương, không được vô lễ! Đây là Hầu phu nhân
Mai Hương hốc mắt đỏ lên, quỳ xuống trước mặt Lưu Tử Căng:
- Công tử, đều là nàng hại tiểu thư mà
Trong phòng truyền ra tiếng Lưu Tử Đồng vừa sợ vừa giận:
- Mai Hương là ai? Là ai tới?
Tương Nhược Lan đi tới trước cửa ôn nhu nói:
- Lưu tiểu thư, là ta Tương Nhược Lan, ta tới xin lỗi ngươi! Ngươi mở cửa đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.