Chương 170: Mật ngọt
Shisanchun
29/07/2013
Vu Thu Nguyệt mắt lạnh
nhìn nàng, đã thấy nàng mặc đồ đơn giản, so với làm nha hoàn ở Thu đường viện
thì còn chẳng bằng. Người gầy đi nhiều, mặt tiều tụy, vẻ thanh xuân, tú lệ đã
mất đi một nửa.
Hồng Hạnh khóc:
- Di nương, ngươi không biết ta sống ở nhị phòng như thế nào đâu. Nhị phu nhân căn bản chẳng coi ta là người. Ngươi xem, bây giờ tốt xấu gì ta cũng là thông phòng, là người của nhị gia. Nhưng trong mắt nhị phu nhân ta còn chẳng bằng một nha hoàn. Nàng dung túng bọn nha hoàn mắng mỏ ta không nói, ngày nào cũng bắt ta làm việc quần quật từ sáng đến tối. Ngươi xem, tay của ta......
Vừa nói vừa giơ hai tay đến trước mặt Vu Thu Nguyệt. Đôi bàn tay thô ráp, ngón tay nhăn nheo, móng tay đục ngầu, vừa nhìn đã biết là phải ngâm nước nhiều.
- Từ khi đến nhị phòng, nhị phu nhân bắt ta giặt quần áo, chẳng những giặt quần áo Nhị gia, nhị phu nhân mà phải giặt quần áo cho cả đám nha hoàn nữa. Có lần, ta hơi cãi một câu đã bị nhị phu nhân bạt tai, còn mắng những lời khó nghe..
Vu Thu Nguyệt rất có hứng thú hỏi:
- Nàng mắng cái gì?
Hồng Hạnh đỏ mặt, vừa khóc vừa nói:
- Nói rằng ta đừng tưởng rằng nghĩ được cách bò lên giường Nhị gia là có thể bay lên cao làm phượng hoàng. Bây giờ ta chỉ là thông phòng, thông phòng vẫn là nô tỳ, là nô tỳ phải làm việc! Nói nếu ta không làm thì sẽ không cho ta ăn cơm!
Nói tới đây, nàng nhào tới ôm đùi Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt chán ghét né đi, Hồng Hạnh ngã nhào xuống đất. Nàng ngẩng đầu nhìn Vu Thu Nguyệt, ủy khuất nói:
- Di nương, lúc đầu là ngươi nói chỉ cần theo nhị gia thì có cuộc sống tốt, có thể làm chủ tử. Nhưng bây giờ ngươi xem xem, ta sống như thế nào. So với làm nha hoàn lúc trước còn không bằng, trước ở Thu đường viện chỉ có người khác nhìn mặt ta chứ ta cần gì nhìn mặt ai. Càng đừng nói đến đánh ta. Ta lớn như vậy cũng mới chỉ bị thái phu nhân đánh roi một trận mà thôi. Bây giờ ta sống còn chẳng bằng nha hoàn. Ngươi xem xem bây giờ ta như thế nào. Nhị gia nói tay ta còn dày hơn vỏ cây, sờ vào người hắn hắn cũng ghê, còn nói ta người được hai lạng thịt, chẳng đến tìm ta nữa. Di nương, bây giờ ở nhị phòng ta chẳng bằng chó, lợn. Bất kì ai cũng có thể sai bảo, mắng mỏ ta.
Hồng Hạnh nhào lên ôm đùi nàng, khóc lớn:
- Di nương, ta đều là nghe lời ngươi mới rơi xuống bước này, ngươi không thể không cứu ta. Nếu còn cứ như vậy, ta chỉ có chết. Ngươi không thể trơ mắt thấy ta chết được. Nể tình ta đã từng giúp ngươi nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn phản bội cả tiểu thư, ngươi nhất định phải giúp ta.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu nhìn nàng đang run rẩy, trong lòng cười lạnh. Nghĩ thầm: tất cả những thứ hôm nay đều do ngươi tự tìm. Ta nói thì ngươi sẽ tin, còn dám câu dẫn Nhị gia? Không nhìn xem Nhị phu nhân là cái bình dấm chua cỡ nào.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng nét mặt lại không biểu hiện gì. Nàng nhấc chân, nhẹ đá văng nàng ra, chậm rãi nói:
- Hồng Hạnh, chuyện này ta cũng chẳng giúp được ngươi!
Hồng Hạnh ngẩng phắt lên, ánh mắt có ánh lệ nhưng lạnh lùng:
- Di nương, ngươi thực sự bỏ mặc ta? Giọng nói âm trầm.
Vu Thu Nguyệt cả kinh, vội vàng cười nói:
- Hồng Hạnh, ai nói ta không giúp ngươi! Nhưng là việc này ta thật sự giúp không được. Ngươi xem ta đi, bây giờ không quyền vô sủng, ta dựa vào cái gì mà giúp ngươi?
- Nhưng Nhị phu nhân là biểu tỷ của ngươi. Nếu ngươi nói giúp ta, nàng nhất định sẽ nể mặt ngươi.
Nói tới đây, Hồng Hạnh âm trầm nói:
- Di nương, ngươi đừng bỏ mặc ta, ta tới nước này đều là ngươi tạo thành. Nếu ta sống không yên ổn thì ngươi cũng đừng nghĩ được sống an lành.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt thầm hận nhưng nét mặt vẫn tươi cười. Nàng tiến lên đỡ Hồng Hạnh, chậm rãi nói:
- Hồng Hạnh, ngươi cần gì nói những lời này, chúng ta là người cùng thuyền, sao ta có thể bỏ mặc ngươi? Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, ta cầu tình thì có giải quyết được gì? Hơn nữa, ta cầu tình cho ngươi thì mọi người sẽ nghĩ gì? Đến lúc đó tình cảnh của ngươi sẽ càng khó khăn hơn thôi.
Hồng Hạnh hoảng loạn:
- Vậy…ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để mặc Nhị phu nhân hành hạ đến chết?
- Ngươi đừng vội, ta sẽ không nhìn ngươi chết đâu. Ta chỉ cho ngươi con đường sáng, ngươi chỉ cần làm theo là có thể giải quyết được khốn cảnh trước mắt này.
Vừa nói, Vu Thu Nguyệt vừa tới gần nàng, thấp giọng nói một phen
Hồng Hạnh chần chờ:
- Như vậy có thể được sao? Vạn nhất thái phu nhân trách phạt thì ta làm thế nào?
Vu Thu Nguyệt cười:
- Ngươi yên tâm, phu nhân nhà ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đâu. Hơn nữa, mẫu thân ngươi cũng sẽ không nỡ thấy ngươi xảy ra chuyện gì đâu. Ngươi an tâm, cứ làm theo lời ta nói, nhất định sẽ không sai!
Sau đó, còn nói thêm:
- Huống chi bây giờ ngươi còn lựa chọn nào khác? Cũng chỉ có đánh cược một phen thôi.
Ánh mắt Hồng Hạnh chớp động, một lát sau mới hạ quyết tâm
- Được! Ta nghe lời ngươi!
Vu Thu Nguyệt cười vô cùng quyến rũ:
- Chỗ ta ngươi không nên ở lâu, đi về đi, lúc ra cửa thì nhớ cẩn thận một chút.
Hồng Hạnh gật đầu đi ra ngoài, Vu Thu Nguyệt nhìn bóng lưng nàng, lạnh lùng cười. Qua hai ngày nữa lại có kịch vui để xem rồi.
Đến tối, Cận Thiệu Khang đi thỉnh an thái phu nhân rồi về Thu đường viện ăn cơm tối cùng Tương Nhược Lan.
Vừa vào phòng, hắn đã đóng cửa lại kéo Tương Nhược Lan đi tới trước bàn trang điểm, ra vẻ thần bí
Tương Nhược Lan cười nói:
- Làm cái gì?
Cận Thiệu Khang nhìn nàng qua gương rồi mỉm cười, cũng không nói thêm gì, chỉ lấy ra một cây trâm từ trong tay áo.
Tương Nhược Lan quay đầu lại, thấy là một chiếc trâm cài tóc hình con bướm, mặt trên nạm đá hồng ngọc lóng lánh, trông vô cùng sống động, rất tinh xảo. Nàng vừa mừng vừa sợ đón lấy:
- Cho ta sao?
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Trên đường từ phủ nha về nhà có một nhà bán châu báu, bình thường chưa đến đó bao giờ. Nhưng hôm nay chẳng biết sao lại muốn vào xem, sau đó nhìn thấy con bướm này thì nghĩ, nàng nhất định sẽ thích.
Tương Nhược Lan cao hứng ôm eo hắn:
- Ta rất thích, cám ơn ngươi!
Không phải vui mừng vì nhận được trâm cài này mà là vui mừng vì tâm ý của hắn cho nàng. Hắn là đồ cổ như vậy mà còn nghĩ đến việc tặng trang sức cho nàng, có thể thấy rằng hắn lúc nào cũng đặt nàng trong lòng!
Cận Thiệu Khang thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vô cùng cao hứng.
Trên đời sở dĩ có nhiều người thích tặng quà như vậy, chắc hẳn là muốn nhìn đối phương vui vẻ đi.
Cận Thiệu Khang cầm lấy chiếc trâm:
- Nào, để ta cài cho nàng!
Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn gương đồng. Cận Thiệu Khang cẩn thận cài trâm lên tóc nàng, như vì chưa bao giờ làm chuyện này nên không quen, chỉ chốc lát, trâm lại rơi xuống khỏi tóc nàng.
Cận Thiệu Khang sờ sờ mũi, xấu hổ cười cười.
Tương Nhược Lan ngồi bất động, vẫn mỉm cười:
- Lại đi, ta hôm nay nhất định phải bắt ngươi phải cài nó lên cho ta.
Cận Thiệu Khang được cổ vũ, lại cài thêm một lần. Lần này, chiếc trâm vẫn gài trên tóc nàng. Hắn vui vẻ cười, giống như là làm được một chuyện vô cùng khó khăn.
Tương Nhược Lan nhìn hắn qua gương, nhẹ lắc lắc đầu:
- Đẹp không?
Cận Thiệu Khang nhìn nụ cười của nàng, trong lòng ngọt ngào như mật rót vào:
- Đẹp, rất đẹp!
Vừa nói vừa ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng, trong lòng hai người đều là sự ngọt ngào vô tận.
Lúc ăn cơm, Cận Thiệu Khang nhắc tới một việc
- Hai ngày nữa là trung thu, buổi tối chúng ta phải vào cung.
- Tiến cung, tại sao? Tương Nhược Lan ngạc nhiên nói.
Cận Thiệu Khang nói:
- Khâm thiên giám nói, trung thu năm nay là ngũ tinh liên châu (chắc là 5 ngôi sao trong ngũ hành tụ thành đường thẳng) trăm năm mới có một lần, nói là muốn tổ chức yến hội trong cung, tích tụ tinh hoa của nhật nguyệt. Cho nên tất cả các quan ngũ phẩm trở lên cùng nữ quyến đều phải tham dự.
- Tinh hoa nhật nguyệt?
Tương Nhược Lan cười cười:
- Quá là mê tín
- Nhưng thái hậu rất tin chuyện này nên đêm trung thu đó chúng ta đều phải vào cung.
- Nhưng mẫu thân nói, hôm trung thu, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư về phủ
- Đổi thành cơm trưa là được. Vừa rồi ta đã nói với mẫu thân rồi.
Tương Nhược Lan gật đầu
- Cũng chỉ có như vậy thôi!
Vừa nói, Tương Nhược Lan vừa múc cho hắn một bát canh:
- Đây là canh bồ câu non, rất bổ đó. Ta hầm suốt buổi trưa, ngươi ăn thử xem có ngon không?
Cận Thiệu Khang uống một ngụm hai mắt sáng ngời:
- Canh này ngon thật!
Tương Nhược Lan cười híp mắt lại:
- Thích thì ăn nhiều đi.
Nàng từng nghe người ta nói, muốn nắm bắt được lòng dạ nam nhân thì đầu tiên phải nắm bắt được dạ dày của hắn. Khả năng bếp núc của nàng có kỹ thuật của thời hiện đại, so với kỹ năng nấu nướng ở thời đại này lại có một phong vị khác. Nàng muốn nắm chặt được dạ dày hắn, để cho mỗi lần hắn muốn ăn cơm thì đầu tiên nghĩ đến là món ăn của nàng, sau đó, mỗi lần ăn cơm đều nhớ quay lại!
Tình yêu chỉ là một phần của hôn nhân, muốn giữ cho hôn nhân bền vững, chỉ dựa vào tình yêu không là không đủ. Có khi còn phải dựa vào một loại thói quen, làm cho hắn quen với ngươi, quen với sự tồn tại của ngươi, quen đến mức độ không thể không có ngươi. Để cho hắn khi không có ngươi thì sẽ thấy trống vắng, đến lúc đó sẽ thỏa hiệp với ngươi, sẽ suy nghĩ thay ngươi.
Đương nhiên, thói quen này nhất định phải nỗ lực mới có được.
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu nhìn nàng cười:
- Nhược Lan, lấy được nàng thật sự là phúc khí của ta!
- Ngươi đúng là mồm mép. Tương Nhược Lan cười đến ngọt ngào
Ăn cơm xong, hai người đến hậu hoa viên tản bộ. Tương Nhược Lan nói với hắn chuyện chuẩn bị cho trung thu.
- Ta tưởng rằng chỉ là chuyện đơn giản, đến lúc làm mới thấy phức tạp cỡ nào. Cũng may phần lớn mẫu thân đã sắp xếp tốt. Ta chỉ cần lo chuyện tiếp đãi hai vị tiểu thư là được rồi. Nếu không sợ đã rối loạn lên rồi.
Cận Thiệu Khang nắm tay nàng an ủi:
- Cứ từ từ thôi.Trước nàng chưa quen việc này, nhất thời không thích ứng được cũng là chuyện đương nhiên. Nàng không cần quá khẩn trương, đều là người một nhà, cho dù có cái gì không ổn cũng không sao.
Lời này nghe thật ấm lòng, Tương Nhược Lan dừng bước nhìn hắn:
- Thiệu Khang, ta sẽ hết sức, ta sẽ cố gắng làm thê tử tốt của ngươi.
Cận Thiệu Khang nắm chặt tay nàng, cười cười. Hai người chậm rãi đi về phía trước, ánh trăng chiếu lên người bọn họ, cảnh tượng vô cùng nhu hòa.
Rất nhanh đã tới Trung thu, Tương Nhược Lan từ sáng đã dậy sớm chuẩn bị mọi thứ. Hôm nay nàng ăn mặc trang trọng. Có khác đến, làm chủ nhân không thể quá thất lễ.
Trong phủ giăng đèn kết hoa, rất có không khí lễ hội. Thái phu nhân cũng mặc quần áo mới, vẻ mặt ửng hồng. Triệu di thái thái bởi vì sắp được gặp nữ nhi của mình nên cũng rất hưng phấn. Không lâu sau, Cận Thiệu Khang cũng trở về, mọi người tề tựu một chỗ chờ khác đến.
Không lâu sau, hạ nhân vào báo, xe ngựa của hai vị tiểu thư đã tới cửa.
Hồng Hạnh khóc:
- Di nương, ngươi không biết ta sống ở nhị phòng như thế nào đâu. Nhị phu nhân căn bản chẳng coi ta là người. Ngươi xem, bây giờ tốt xấu gì ta cũng là thông phòng, là người của nhị gia. Nhưng trong mắt nhị phu nhân ta còn chẳng bằng một nha hoàn. Nàng dung túng bọn nha hoàn mắng mỏ ta không nói, ngày nào cũng bắt ta làm việc quần quật từ sáng đến tối. Ngươi xem, tay của ta......
Vừa nói vừa giơ hai tay đến trước mặt Vu Thu Nguyệt. Đôi bàn tay thô ráp, ngón tay nhăn nheo, móng tay đục ngầu, vừa nhìn đã biết là phải ngâm nước nhiều.
- Từ khi đến nhị phòng, nhị phu nhân bắt ta giặt quần áo, chẳng những giặt quần áo Nhị gia, nhị phu nhân mà phải giặt quần áo cho cả đám nha hoàn nữa. Có lần, ta hơi cãi một câu đã bị nhị phu nhân bạt tai, còn mắng những lời khó nghe..
Vu Thu Nguyệt rất có hứng thú hỏi:
- Nàng mắng cái gì?
Hồng Hạnh đỏ mặt, vừa khóc vừa nói:
- Nói rằng ta đừng tưởng rằng nghĩ được cách bò lên giường Nhị gia là có thể bay lên cao làm phượng hoàng. Bây giờ ta chỉ là thông phòng, thông phòng vẫn là nô tỳ, là nô tỳ phải làm việc! Nói nếu ta không làm thì sẽ không cho ta ăn cơm!
Nói tới đây, nàng nhào tới ôm đùi Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt chán ghét né đi, Hồng Hạnh ngã nhào xuống đất. Nàng ngẩng đầu nhìn Vu Thu Nguyệt, ủy khuất nói:
- Di nương, lúc đầu là ngươi nói chỉ cần theo nhị gia thì có cuộc sống tốt, có thể làm chủ tử. Nhưng bây giờ ngươi xem xem, ta sống như thế nào. So với làm nha hoàn lúc trước còn không bằng, trước ở Thu đường viện chỉ có người khác nhìn mặt ta chứ ta cần gì nhìn mặt ai. Càng đừng nói đến đánh ta. Ta lớn như vậy cũng mới chỉ bị thái phu nhân đánh roi một trận mà thôi. Bây giờ ta sống còn chẳng bằng nha hoàn. Ngươi xem xem bây giờ ta như thế nào. Nhị gia nói tay ta còn dày hơn vỏ cây, sờ vào người hắn hắn cũng ghê, còn nói ta người được hai lạng thịt, chẳng đến tìm ta nữa. Di nương, bây giờ ở nhị phòng ta chẳng bằng chó, lợn. Bất kì ai cũng có thể sai bảo, mắng mỏ ta.
Hồng Hạnh nhào lên ôm đùi nàng, khóc lớn:
- Di nương, ta đều là nghe lời ngươi mới rơi xuống bước này, ngươi không thể không cứu ta. Nếu còn cứ như vậy, ta chỉ có chết. Ngươi không thể trơ mắt thấy ta chết được. Nể tình ta đã từng giúp ngươi nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn phản bội cả tiểu thư, ngươi nhất định phải giúp ta.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu nhìn nàng đang run rẩy, trong lòng cười lạnh. Nghĩ thầm: tất cả những thứ hôm nay đều do ngươi tự tìm. Ta nói thì ngươi sẽ tin, còn dám câu dẫn Nhị gia? Không nhìn xem Nhị phu nhân là cái bình dấm chua cỡ nào.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng nét mặt lại không biểu hiện gì. Nàng nhấc chân, nhẹ đá văng nàng ra, chậm rãi nói:
- Hồng Hạnh, chuyện này ta cũng chẳng giúp được ngươi!
Hồng Hạnh ngẩng phắt lên, ánh mắt có ánh lệ nhưng lạnh lùng:
- Di nương, ngươi thực sự bỏ mặc ta? Giọng nói âm trầm.
Vu Thu Nguyệt cả kinh, vội vàng cười nói:
- Hồng Hạnh, ai nói ta không giúp ngươi! Nhưng là việc này ta thật sự giúp không được. Ngươi xem ta đi, bây giờ không quyền vô sủng, ta dựa vào cái gì mà giúp ngươi?
- Nhưng Nhị phu nhân là biểu tỷ của ngươi. Nếu ngươi nói giúp ta, nàng nhất định sẽ nể mặt ngươi.
Nói tới đây, Hồng Hạnh âm trầm nói:
- Di nương, ngươi đừng bỏ mặc ta, ta tới nước này đều là ngươi tạo thành. Nếu ta sống không yên ổn thì ngươi cũng đừng nghĩ được sống an lành.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt thầm hận nhưng nét mặt vẫn tươi cười. Nàng tiến lên đỡ Hồng Hạnh, chậm rãi nói:
- Hồng Hạnh, ngươi cần gì nói những lời này, chúng ta là người cùng thuyền, sao ta có thể bỏ mặc ngươi? Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, ta cầu tình thì có giải quyết được gì? Hơn nữa, ta cầu tình cho ngươi thì mọi người sẽ nghĩ gì? Đến lúc đó tình cảnh của ngươi sẽ càng khó khăn hơn thôi.
Hồng Hạnh hoảng loạn:
- Vậy…ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để mặc Nhị phu nhân hành hạ đến chết?
- Ngươi đừng vội, ta sẽ không nhìn ngươi chết đâu. Ta chỉ cho ngươi con đường sáng, ngươi chỉ cần làm theo là có thể giải quyết được khốn cảnh trước mắt này.
Vừa nói, Vu Thu Nguyệt vừa tới gần nàng, thấp giọng nói một phen
Hồng Hạnh chần chờ:
- Như vậy có thể được sao? Vạn nhất thái phu nhân trách phạt thì ta làm thế nào?
Vu Thu Nguyệt cười:
- Ngươi yên tâm, phu nhân nhà ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đâu. Hơn nữa, mẫu thân ngươi cũng sẽ không nỡ thấy ngươi xảy ra chuyện gì đâu. Ngươi an tâm, cứ làm theo lời ta nói, nhất định sẽ không sai!
Sau đó, còn nói thêm:
- Huống chi bây giờ ngươi còn lựa chọn nào khác? Cũng chỉ có đánh cược một phen thôi.
Ánh mắt Hồng Hạnh chớp động, một lát sau mới hạ quyết tâm
- Được! Ta nghe lời ngươi!
Vu Thu Nguyệt cười vô cùng quyến rũ:
- Chỗ ta ngươi không nên ở lâu, đi về đi, lúc ra cửa thì nhớ cẩn thận một chút.
Hồng Hạnh gật đầu đi ra ngoài, Vu Thu Nguyệt nhìn bóng lưng nàng, lạnh lùng cười. Qua hai ngày nữa lại có kịch vui để xem rồi.
Đến tối, Cận Thiệu Khang đi thỉnh an thái phu nhân rồi về Thu đường viện ăn cơm tối cùng Tương Nhược Lan.
Vừa vào phòng, hắn đã đóng cửa lại kéo Tương Nhược Lan đi tới trước bàn trang điểm, ra vẻ thần bí
Tương Nhược Lan cười nói:
- Làm cái gì?
Cận Thiệu Khang nhìn nàng qua gương rồi mỉm cười, cũng không nói thêm gì, chỉ lấy ra một cây trâm từ trong tay áo.
Tương Nhược Lan quay đầu lại, thấy là một chiếc trâm cài tóc hình con bướm, mặt trên nạm đá hồng ngọc lóng lánh, trông vô cùng sống động, rất tinh xảo. Nàng vừa mừng vừa sợ đón lấy:
- Cho ta sao?
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Trên đường từ phủ nha về nhà có một nhà bán châu báu, bình thường chưa đến đó bao giờ. Nhưng hôm nay chẳng biết sao lại muốn vào xem, sau đó nhìn thấy con bướm này thì nghĩ, nàng nhất định sẽ thích.
Tương Nhược Lan cao hứng ôm eo hắn:
- Ta rất thích, cám ơn ngươi!
Không phải vui mừng vì nhận được trâm cài này mà là vui mừng vì tâm ý của hắn cho nàng. Hắn là đồ cổ như vậy mà còn nghĩ đến việc tặng trang sức cho nàng, có thể thấy rằng hắn lúc nào cũng đặt nàng trong lòng!
Cận Thiệu Khang thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vô cùng cao hứng.
Trên đời sở dĩ có nhiều người thích tặng quà như vậy, chắc hẳn là muốn nhìn đối phương vui vẻ đi.
Cận Thiệu Khang cầm lấy chiếc trâm:
- Nào, để ta cài cho nàng!
Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn gương đồng. Cận Thiệu Khang cẩn thận cài trâm lên tóc nàng, như vì chưa bao giờ làm chuyện này nên không quen, chỉ chốc lát, trâm lại rơi xuống khỏi tóc nàng.
Cận Thiệu Khang sờ sờ mũi, xấu hổ cười cười.
Tương Nhược Lan ngồi bất động, vẫn mỉm cười:
- Lại đi, ta hôm nay nhất định phải bắt ngươi phải cài nó lên cho ta.
Cận Thiệu Khang được cổ vũ, lại cài thêm một lần. Lần này, chiếc trâm vẫn gài trên tóc nàng. Hắn vui vẻ cười, giống như là làm được một chuyện vô cùng khó khăn.
Tương Nhược Lan nhìn hắn qua gương, nhẹ lắc lắc đầu:
- Đẹp không?
Cận Thiệu Khang nhìn nụ cười của nàng, trong lòng ngọt ngào như mật rót vào:
- Đẹp, rất đẹp!
Vừa nói vừa ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng, trong lòng hai người đều là sự ngọt ngào vô tận.
Lúc ăn cơm, Cận Thiệu Khang nhắc tới một việc
- Hai ngày nữa là trung thu, buổi tối chúng ta phải vào cung.
- Tiến cung, tại sao? Tương Nhược Lan ngạc nhiên nói.
Cận Thiệu Khang nói:
- Khâm thiên giám nói, trung thu năm nay là ngũ tinh liên châu (chắc là 5 ngôi sao trong ngũ hành tụ thành đường thẳng) trăm năm mới có một lần, nói là muốn tổ chức yến hội trong cung, tích tụ tinh hoa của nhật nguyệt. Cho nên tất cả các quan ngũ phẩm trở lên cùng nữ quyến đều phải tham dự.
- Tinh hoa nhật nguyệt?
Tương Nhược Lan cười cười:
- Quá là mê tín
- Nhưng thái hậu rất tin chuyện này nên đêm trung thu đó chúng ta đều phải vào cung.
- Nhưng mẫu thân nói, hôm trung thu, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư về phủ
- Đổi thành cơm trưa là được. Vừa rồi ta đã nói với mẫu thân rồi.
Tương Nhược Lan gật đầu
- Cũng chỉ có như vậy thôi!
Vừa nói, Tương Nhược Lan vừa múc cho hắn một bát canh:
- Đây là canh bồ câu non, rất bổ đó. Ta hầm suốt buổi trưa, ngươi ăn thử xem có ngon không?
Cận Thiệu Khang uống một ngụm hai mắt sáng ngời:
- Canh này ngon thật!
Tương Nhược Lan cười híp mắt lại:
- Thích thì ăn nhiều đi.
Nàng từng nghe người ta nói, muốn nắm bắt được lòng dạ nam nhân thì đầu tiên phải nắm bắt được dạ dày của hắn. Khả năng bếp núc của nàng có kỹ thuật của thời hiện đại, so với kỹ năng nấu nướng ở thời đại này lại có một phong vị khác. Nàng muốn nắm chặt được dạ dày hắn, để cho mỗi lần hắn muốn ăn cơm thì đầu tiên nghĩ đến là món ăn của nàng, sau đó, mỗi lần ăn cơm đều nhớ quay lại!
Tình yêu chỉ là một phần của hôn nhân, muốn giữ cho hôn nhân bền vững, chỉ dựa vào tình yêu không là không đủ. Có khi còn phải dựa vào một loại thói quen, làm cho hắn quen với ngươi, quen với sự tồn tại của ngươi, quen đến mức độ không thể không có ngươi. Để cho hắn khi không có ngươi thì sẽ thấy trống vắng, đến lúc đó sẽ thỏa hiệp với ngươi, sẽ suy nghĩ thay ngươi.
Đương nhiên, thói quen này nhất định phải nỗ lực mới có được.
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu nhìn nàng cười:
- Nhược Lan, lấy được nàng thật sự là phúc khí của ta!
- Ngươi đúng là mồm mép. Tương Nhược Lan cười đến ngọt ngào
Ăn cơm xong, hai người đến hậu hoa viên tản bộ. Tương Nhược Lan nói với hắn chuyện chuẩn bị cho trung thu.
- Ta tưởng rằng chỉ là chuyện đơn giản, đến lúc làm mới thấy phức tạp cỡ nào. Cũng may phần lớn mẫu thân đã sắp xếp tốt. Ta chỉ cần lo chuyện tiếp đãi hai vị tiểu thư là được rồi. Nếu không sợ đã rối loạn lên rồi.
Cận Thiệu Khang nắm tay nàng an ủi:
- Cứ từ từ thôi.Trước nàng chưa quen việc này, nhất thời không thích ứng được cũng là chuyện đương nhiên. Nàng không cần quá khẩn trương, đều là người một nhà, cho dù có cái gì không ổn cũng không sao.
Lời này nghe thật ấm lòng, Tương Nhược Lan dừng bước nhìn hắn:
- Thiệu Khang, ta sẽ hết sức, ta sẽ cố gắng làm thê tử tốt của ngươi.
Cận Thiệu Khang nắm chặt tay nàng, cười cười. Hai người chậm rãi đi về phía trước, ánh trăng chiếu lên người bọn họ, cảnh tượng vô cùng nhu hòa.
Rất nhanh đã tới Trung thu, Tương Nhược Lan từ sáng đã dậy sớm chuẩn bị mọi thứ. Hôm nay nàng ăn mặc trang trọng. Có khác đến, làm chủ nhân không thể quá thất lễ.
Trong phủ giăng đèn kết hoa, rất có không khí lễ hội. Thái phu nhân cũng mặc quần áo mới, vẻ mặt ửng hồng. Triệu di thái thái bởi vì sắp được gặp nữ nhi của mình nên cũng rất hưng phấn. Không lâu sau, Cận Thiệu Khang cũng trở về, mọi người tề tựu một chỗ chờ khác đến.
Không lâu sau, hạ nhân vào báo, xe ngựa của hai vị tiểu thư đã tới cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.