Chương 145: Rời bỏ
Shisanchun
29/07/2013
Trở lại Hầu phủ, đã thấy
Hầu phủ giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt. Tương Nhược Lan biết, nhất định là
tin Cận Yên Nhiên được gả cho Trữ Vương truyền tới. Đi tới Tùng Hương viện thì
thấy thái phu nhân tươi cười phát hồng bao cho hạ nhân. Có lẽ là vì tâm tình
tốt, hôm nay Tương Nhược Lan vấn an bà thì bà còn phá lệ mà nói cười với Tương
Nhược Lan vài câu.
Tương Nhược Lan bởi vì chuyện khi nãy mà trong lòng nặng nề, chẳng bao lâu thì cũng quay về Thu đường viện.
Quay lại rồi thì cứ ngồi trước cửa sổ ngẩn người, nhìn mặt trời chậm rãi ngả về tây, nhuộm cả vườn thành một vùng màu vàng chanh.
Trong đầu vẫn loạn lên
Tương Phinh Đình bây giờ sống hay chết? Cuối cùng vẫn là hoàng đế, giết một người cũng chỉ đơn giản như giết một con kiến.
Hắn nói có thể giúp nàng hòa ly, nhìn như là một cơ hội, nhưng nàng luôn có cảm giác không nỡ, cũng thấy hắn không chỉ đơn giản là muốn giúp mình. Trong khoảng thời gian này, thái độ, ánh mắt của hắn với nàng luôn khiến nàng bất an. Trong lòng dâng lên một dự đoán, dù có chút khó tin nhưng ý nghĩ đó càng lúc càng mãnh liệt. Nếu điều đó là thật thì sự giúp đỡ của Hoàng thượng tuyệt không phải là lựa chọn tốt?
Hơn nữa, nàng thật sự muốn hòa ly? Nhớ lại, ban đầu nàng có cố gắng hòa ly, nhưng lúc này lại chỉ nghĩ mà chẳng làm gì. Đây không giống tính cách của nàng, nếu thật sự nàng đã hạ quyết tâm thì chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách mà làm!
Tương Nhược Lan thở dài, lắc đầu, tạm thời không nghĩ nữa
Sắc trời từ từ tối lại. Liên Kiều đi vào hỏi nàng đã bắt đầu dọn cơm chưa:
- Phu nhân, đã không còn sớm... Liên Kiều nhìn nàng nhỏ giọng nói.
- Dọn lên. Tương Nhược Lan cười nói.
Hắn đêm nay, cũng sẽ không tới đây nữa......
Bởi vì sự lãnh đạm của mình, Cận Thiệu Khang đã liên tục năm ngày không tới đây. Cũng đúng, hắn là ai, sao có thể ba lần bảy lượt tha thứ cho nàng. Bắt đầu từ lần đó, nàng biết hắn luôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi nàng quay lại, chờ đợi nàng đón nhận hắn. Nhưng là tính nhẫn nại của nam nhân cũng có hạn. Nàng cũng không phải là quốc sắc thiên hương nghiêng quốc nghiêng thành, hắn có cái gì mà phải tha thứ nàng? Có thể dễ dàng tha thứ nàng lâu như thế đã là rất khó.
Cơm dọn lên, Tương Nhược Lan không có khẩu vị gì. Nàng khẽ gẩy gẩy đũa, nàng thích ăn thịt bò, bữa nào phòng bếp cũng sẽ làm thịt bò bưng lên.
Nàng gắp một miếng thịt bò, bên tai tựa hồ nghe có người đang nói:
- Ngày nào nàng cũng ăn thịt bò, cẩn thận có ngày nào đó lại kêu moo moo
Nàng tiếp lời nói:
- Hầu gia cũng ăn không ít, đến lúc đó ngươi cũng trốn không thoát...
Vừa dứt lời, nàng rung động, mình đang làm gì thế, tự nhiên lại lầm bầm lầu bầu!
Chiếc đũa rung lên, miếng thịt rơi xuống bàn:
- Phu nhân...
Ánh Tuyết bên cạnh nhẹ gọi. Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng đầy sự lo lắng, cười cười:
- Ta không sao
- Phu nhân, sao người tự chịu khổ như thế. Nô tỳ đi mời Hầu gia đến được không?
- Không cần....
Tương Nhược Lan lại cười, nhưng cảm giác khóe miệng có chút chua xót.
Nàng vẫn muốn hắn coi nàng không tồn tại, đây chẳng phải là kết quả nàng muốn? Quá tốt! giờ không phải lo bị người chiếm tiện nghi, cũng không cần lo lắng đề phòng phải kháng cự hắn nữa!
Quá tốt, cần gì nàng phải mời hắn đến dây!
- Phu nhân...
Ánh Tuyết nhìn nàng thử thăm dò:
- Mấy ngày nay Hầu gia không đi Cẩm tú viên, cũng không bảo Hoa Thanh Nhược Lâm hầu hạ, nghe Mặc Hương nói, thời gian này tính tình Hầu gia không tốt, thường vô duyên vô cớ phát hỏa...
- Ánh Tuyết, ta có hỏi ngươi chuyện đó?
Nhưng là nghe được hắn không sai người hầu hạ, lòng không nhịn được mà nhẹ nhõm một chút.
Sau khi ăn xong, Tương Nhược Lan ngồi ở bàn đọc sách, ánh nến chiếu ra, mờ mờ khiến nàng phiền lòng. Nàng gập sách vứt xuống bàn, ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy trong phòng trống rỗng, lạnh lùng
- Nhược Lan, không còn sớm nữa, còn không nghỉ ngơi?
Tương Nhược Lan cười quay đầu:
- Đến...
Nhưng lại chỉ thấy chiếc giường trống, làm gì có ai ở đó.
Nàng đứng lên, đi tới bên giường, ngồi xuống, cúi đầu.
Thật vô dụng...... Tương Nhược Lan, ngươi thật là vô dụng! cuộc sống này sau này còn dài, ngươi phải thích ứng.
Nàng nằm trên giường, gắt gao cuốn chặt chăn nhưng vẫn thấy lạnh. Nàng ngồi dậy, tung chăn ra, ngửi thấy trên chăn còn đọng lại hơi thở của hắn, lòng nàng đột nhiên lặng xuống.
Đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi. Bây giờ chỉ là nàng không quen, dù sao ở cùng hắn lâu như thế đã thích ứng với sự tồn tại của hắn. Bây giờ. hắn đột nhiên rời đi, đương nhiên sẽ không quen. An tâm, tất cả đều sẽ qua. Nàng phải bảo vệ lòng mình thật tốt thì sẽ không bị đau lòng.
Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc mộng.
Nàng thấy mình đi vào một vườn hoa, hồng, vàng, trắng, tím... đủ các loại màu sắc, rất nhiều loài hoa nàng không biết tên. Những cánh hoa đủ màu sắc bay múa trong không trung, xa xa có chiếc cầu vồng tỏa ra ánh hào quang màu hồng. Cảnh sắc đẹp như tiên cảnh.
Nàng vui vẻ chơi đùa trong rừng hoa, những cánh hoa bay múa quanh người nàng. Nhưng dần dần, nàng ngừng lại, bốn phía yên tĩnh, hoa vẫn là hoa, ngoài nàng ra không có một ai.
Nàng cảm thấy rất tĩch mịch
Lúc này, trong rừng hoa có một thân ảnh cao lớn đi tới, y phục tung bay, tóc dài tung bay.
Nhìn nhìn, khóe miệng nàng mỉm cười, nàng vẫy tay với hắn:
- Ta ở đây! Ta ở đây!
Thân ảnh kia hơi dừng lại rồi đi về phía nàng, càng tới gần, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hoàn toàn hiện rõ trước mặt nàng.
Trán rộng, mũi thẳng, hai mắt thâm thúy, nhưng khi hắn cười, khuôn mặt lại trở nên nhu hòa
- Nhược Lan, nàng ở đây, ta tìm nàng rất lâu.
Hắn cười đi tới, ôm eo nàng, bảy sắc cầu vồng chiếu vào đôi mắt màu nâu của hẳn hóa thành ánh sáng mê hoặc.
Hắn nhìn nàng cười nói:
- Sao thế, lại hoa si?
Nàng nhìn hắn hơi cười, hắn ôm chặt nàng, nói:
- Nhược Lan, ta rất nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?
Nàng tựa vào trong lòng hắn:
- Có, lúc nào cũng nhớ đến ngươi.
- Vậy sao nàng không đến tìm ta?
- Bởi vì ta sợ, ta sợ ta vừa tìm ngươi thì sẽ không buông tay được
- Vậy ở cùng ta một chỗ.
- Chuyện ta lo lắng nhiều lắm, không thể an tâm được.
Hắn đột nhiên buông nàng ra:
- Nhược Lan, nàng còn cứ không hiểu mà cứ định như thế này, ta sẽ rời khỏi nàng.
Nói xong, hắn hờ hững xoay người, rất nhanh đã biến mất trong rừng hoa.
Tương Nhược Lan cả kinh ngồi bật dậy, trước mắt đen tối, làm gì có rừng hoa, thì ra chỉ là một giấc mộng.
Tim vẫn đập rất mạnh. Nàng tựa vào đầu giường, ôm chăn kinh ngạc đến ngẩn người.
Mãi cho đến trời sáng
Sáng hôm sau, Kiều thị đột nhiên tới cửa.
Bà tìm Tương Nhược Lan, ánh mắt lo lắng, Tương Nhược Lan thấy sắc mặt bà thì trong lòng hoảng lên. Chẳng lẽ Hoàng thượng thực sự giết Tương Phinh Đình?
Kiều thị kéo tay nàng, gấp đến độ sắp khóc:
- Nhược Lan, ngươi giúp bá mẫu đi, giúp ta vào cung hỏi thăm xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Cái gì chuyện gì xảy ra?
Kiều thị nói:
- Phinh Đình không tham gia khảo thí trên điện, vốn là bị loại bài tử. Nhưng tối hôm qua, người trong cung đến nói, Phinh Đình vì người không khỏi, thái y nói không thể ra gió nên phải ở trong cung một thời gian. Vốn cũng chẳng có gì, nhưng bài tử của Phinh Đình lại bị người giữ lại.
Tương Nhược Lan ngạc nhiên nói:
- Bài tử của Phinh Đình bị giữ lại?
- Nhược Lan, ngươi cũng biết, Phinh Đình năm nay 15 rồi, bài tử bị giữ lại thế thì không có cách nào nói chuyện cưới xin. Ba năm sau, Phinh Đình đã 18 tuổi, qua tuổi tuyển tú, không thể lại tuyển, đây không phải là có chủ tâm khiến Phinh Đình nhà chúng ta cả đời không thể thành thân?
Nói tới đây, Kiều thị lau khóe mắt, nắm chặt tay Tương Nhược Lan:
- Ta sợ là Phinh Đình không hiểu quy củ, ở trong cung đã đắc tội vị quý nhân nào mới có thể bị đối xử như thế. Nhược Lan, ngươi giúp bá mẫu tiến cung hỏi thăm, chúng ta cũng có thể nghĩ ra đối sách!
Tương Nhược Lan vừa nghe liền biết là thái hậu làm. Thì ra, nàng chỉ muốn Thái hậu gạt bài tử của Tương Phinh Đình khiến nàng không thể nào hoàn thành tâm nguyện, không ngờ Thái hậu lại làm tuyệt tình như thế, khiến cho nàng cả đời không thể thành thân.
Thật đúng là... người trong cung chẳng ai là đơn giản...
Chỉ có điều, bây giờ nàng quan tâm nhất chính là an nguy của Tương Phinh Đình. Nàng nói với Kiều thị:
- Trước... ta sẽ tiến cung xem thế nào.
Đi tới Từ trữ cung, thái hậu thấy nàng liền cười:
- Hôm nay đến sớm như vậy chắc là nghe được tin tức gì?
Tương Nhược Lan ngồi cạnh Thái hậu, vừa giúp bà xoa bóp vai vừa nói:
- Thái hậu biết ta muốn hỏi cái gì?
Thái hậu cười nói:
- Tất nhiên là chuyện ký danh của Tương Phinh Đình.
Vừa nói vừa ngưng cười:
- Chuyện này là chủ ý của ta, ngươi không cần quản. Ta làm như vậy đương nhiên là có lý do của ta. Ta phải bắt nữ nhi nhà bọn họ cả đời không thể gả ra ngoài.
Tương Nhược Lan đứng sau Thái hậu le lưỡi, lại nghe thái hậu nói:
- Nếu bọn họ tới cầu ngươi, ngươi cũng đừng mềm lòng, cứ nói ngươi không biết gì cả.
Tương Nhược Lan gật đầu đáp ứng.
Ra khỏi Từ trữ cung, Tương Nhược Lan vốn định đi tìm hoàng đế hỏi thăm chuyện Tương Phinh Đình. Nhưng vừa đi được hai bước lại thôi, những gì nàng muốn nói đã nói, có thể làm đã làm. Vận mệnh của nàng ta giờ không do nàng nữa, có hỏi thăm cũng được cái gì? Hơn nữa, sau này bớt tiếp xúc với hoàng đế thì hơn.
Đang lúc Tương Nhược Lan quyết định buông chuyện này xuống thì gió lại đổi chiều, ngoài dự liệu của mọi người.
Ba hôm sau, Tương Phinh Đình chưa qua khảo thí, chưa từng được thị sát đã được Cảnh Tuyên Đế sách phong làm quý nhân! Phong hiệu chữ “Lệ”, cũng là nữ tử sớm được sắc phong nhất trong lần tuyển tú này.
Tương Nhược Lan cảm thấy rất kỳ quái, hôm đó không thấy hoàng đế để ý đến nàng ta. Chẳng lẽ là hai hôm đó hoàng đế đột nhiên lại để ý đến nàng? Nhớ lại Tương Phinh Đình xinh đẹp, Tương Nhược Lan lại thấy cũng không phải là không thể.
Rốt cuộc vẫn cho nàng được như nguyện. Nhưng nàng tiến cung cũng không phải không có lợi. Ở bên hoàng đế, nàng tuyệt đối không dám nói lung tung. Mình có thể buông lỏng tâm tình.
Chuyện xong, Thái hậu nhắc tới việc này với nàng:
- Tương Phinh Đình này vận khí tốt thật, không khảo thí lại được Hoàng thượng vớt lên. Hoàng thượng đến nói với ai gia muốn sách phong nàng, ai gia thiếu chút nữa tức không thở nổi. Nhưng thái độ Hoàng thượng rất kiên quyết, ai gia cũng chẳng còn cách nào
Vừa nói vừa hừ một tiếng:
- Không nghĩ Tương Phinh Đình này lại có thủ đoạn hay như vậy, ai gia thật đúng là xem thường nàng rồi. Cũng được! Vào cung rồi cuộc sống sau này còn dài! Ai gia muốn xem xem nàng có thể làm được gì
Tương Nhược Lan bởi vì chuyện khi nãy mà trong lòng nặng nề, chẳng bao lâu thì cũng quay về Thu đường viện.
Quay lại rồi thì cứ ngồi trước cửa sổ ngẩn người, nhìn mặt trời chậm rãi ngả về tây, nhuộm cả vườn thành một vùng màu vàng chanh.
Trong đầu vẫn loạn lên
Tương Phinh Đình bây giờ sống hay chết? Cuối cùng vẫn là hoàng đế, giết một người cũng chỉ đơn giản như giết một con kiến.
Hắn nói có thể giúp nàng hòa ly, nhìn như là một cơ hội, nhưng nàng luôn có cảm giác không nỡ, cũng thấy hắn không chỉ đơn giản là muốn giúp mình. Trong khoảng thời gian này, thái độ, ánh mắt của hắn với nàng luôn khiến nàng bất an. Trong lòng dâng lên một dự đoán, dù có chút khó tin nhưng ý nghĩ đó càng lúc càng mãnh liệt. Nếu điều đó là thật thì sự giúp đỡ của Hoàng thượng tuyệt không phải là lựa chọn tốt?
Hơn nữa, nàng thật sự muốn hòa ly? Nhớ lại, ban đầu nàng có cố gắng hòa ly, nhưng lúc này lại chỉ nghĩ mà chẳng làm gì. Đây không giống tính cách của nàng, nếu thật sự nàng đã hạ quyết tâm thì chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách mà làm!
Tương Nhược Lan thở dài, lắc đầu, tạm thời không nghĩ nữa
Sắc trời từ từ tối lại. Liên Kiều đi vào hỏi nàng đã bắt đầu dọn cơm chưa:
- Phu nhân, đã không còn sớm... Liên Kiều nhìn nàng nhỏ giọng nói.
- Dọn lên. Tương Nhược Lan cười nói.
Hắn đêm nay, cũng sẽ không tới đây nữa......
Bởi vì sự lãnh đạm của mình, Cận Thiệu Khang đã liên tục năm ngày không tới đây. Cũng đúng, hắn là ai, sao có thể ba lần bảy lượt tha thứ cho nàng. Bắt đầu từ lần đó, nàng biết hắn luôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi nàng quay lại, chờ đợi nàng đón nhận hắn. Nhưng là tính nhẫn nại của nam nhân cũng có hạn. Nàng cũng không phải là quốc sắc thiên hương nghiêng quốc nghiêng thành, hắn có cái gì mà phải tha thứ nàng? Có thể dễ dàng tha thứ nàng lâu như thế đã là rất khó.
Cơm dọn lên, Tương Nhược Lan không có khẩu vị gì. Nàng khẽ gẩy gẩy đũa, nàng thích ăn thịt bò, bữa nào phòng bếp cũng sẽ làm thịt bò bưng lên.
Nàng gắp một miếng thịt bò, bên tai tựa hồ nghe có người đang nói:
- Ngày nào nàng cũng ăn thịt bò, cẩn thận có ngày nào đó lại kêu moo moo
Nàng tiếp lời nói:
- Hầu gia cũng ăn không ít, đến lúc đó ngươi cũng trốn không thoát...
Vừa dứt lời, nàng rung động, mình đang làm gì thế, tự nhiên lại lầm bầm lầu bầu!
Chiếc đũa rung lên, miếng thịt rơi xuống bàn:
- Phu nhân...
Ánh Tuyết bên cạnh nhẹ gọi. Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng đầy sự lo lắng, cười cười:
- Ta không sao
- Phu nhân, sao người tự chịu khổ như thế. Nô tỳ đi mời Hầu gia đến được không?
- Không cần....
Tương Nhược Lan lại cười, nhưng cảm giác khóe miệng có chút chua xót.
Nàng vẫn muốn hắn coi nàng không tồn tại, đây chẳng phải là kết quả nàng muốn? Quá tốt! giờ không phải lo bị người chiếm tiện nghi, cũng không cần lo lắng đề phòng phải kháng cự hắn nữa!
Quá tốt, cần gì nàng phải mời hắn đến dây!
- Phu nhân...
Ánh Tuyết nhìn nàng thử thăm dò:
- Mấy ngày nay Hầu gia không đi Cẩm tú viên, cũng không bảo Hoa Thanh Nhược Lâm hầu hạ, nghe Mặc Hương nói, thời gian này tính tình Hầu gia không tốt, thường vô duyên vô cớ phát hỏa...
- Ánh Tuyết, ta có hỏi ngươi chuyện đó?
Nhưng là nghe được hắn không sai người hầu hạ, lòng không nhịn được mà nhẹ nhõm một chút.
Sau khi ăn xong, Tương Nhược Lan ngồi ở bàn đọc sách, ánh nến chiếu ra, mờ mờ khiến nàng phiền lòng. Nàng gập sách vứt xuống bàn, ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy trong phòng trống rỗng, lạnh lùng
- Nhược Lan, không còn sớm nữa, còn không nghỉ ngơi?
Tương Nhược Lan cười quay đầu:
- Đến...
Nhưng lại chỉ thấy chiếc giường trống, làm gì có ai ở đó.
Nàng đứng lên, đi tới bên giường, ngồi xuống, cúi đầu.
Thật vô dụng...... Tương Nhược Lan, ngươi thật là vô dụng! cuộc sống này sau này còn dài, ngươi phải thích ứng.
Nàng nằm trên giường, gắt gao cuốn chặt chăn nhưng vẫn thấy lạnh. Nàng ngồi dậy, tung chăn ra, ngửi thấy trên chăn còn đọng lại hơi thở của hắn, lòng nàng đột nhiên lặng xuống.
Đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi. Bây giờ chỉ là nàng không quen, dù sao ở cùng hắn lâu như thế đã thích ứng với sự tồn tại của hắn. Bây giờ. hắn đột nhiên rời đi, đương nhiên sẽ không quen. An tâm, tất cả đều sẽ qua. Nàng phải bảo vệ lòng mình thật tốt thì sẽ không bị đau lòng.
Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc mộng.
Nàng thấy mình đi vào một vườn hoa, hồng, vàng, trắng, tím... đủ các loại màu sắc, rất nhiều loài hoa nàng không biết tên. Những cánh hoa đủ màu sắc bay múa trong không trung, xa xa có chiếc cầu vồng tỏa ra ánh hào quang màu hồng. Cảnh sắc đẹp như tiên cảnh.
Nàng vui vẻ chơi đùa trong rừng hoa, những cánh hoa bay múa quanh người nàng. Nhưng dần dần, nàng ngừng lại, bốn phía yên tĩnh, hoa vẫn là hoa, ngoài nàng ra không có một ai.
Nàng cảm thấy rất tĩch mịch
Lúc này, trong rừng hoa có một thân ảnh cao lớn đi tới, y phục tung bay, tóc dài tung bay.
Nhìn nhìn, khóe miệng nàng mỉm cười, nàng vẫy tay với hắn:
- Ta ở đây! Ta ở đây!
Thân ảnh kia hơi dừng lại rồi đi về phía nàng, càng tới gần, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hoàn toàn hiện rõ trước mặt nàng.
Trán rộng, mũi thẳng, hai mắt thâm thúy, nhưng khi hắn cười, khuôn mặt lại trở nên nhu hòa
- Nhược Lan, nàng ở đây, ta tìm nàng rất lâu.
Hắn cười đi tới, ôm eo nàng, bảy sắc cầu vồng chiếu vào đôi mắt màu nâu của hẳn hóa thành ánh sáng mê hoặc.
Hắn nhìn nàng cười nói:
- Sao thế, lại hoa si?
Nàng nhìn hắn hơi cười, hắn ôm chặt nàng, nói:
- Nhược Lan, ta rất nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?
Nàng tựa vào trong lòng hắn:
- Có, lúc nào cũng nhớ đến ngươi.
- Vậy sao nàng không đến tìm ta?
- Bởi vì ta sợ, ta sợ ta vừa tìm ngươi thì sẽ không buông tay được
- Vậy ở cùng ta một chỗ.
- Chuyện ta lo lắng nhiều lắm, không thể an tâm được.
Hắn đột nhiên buông nàng ra:
- Nhược Lan, nàng còn cứ không hiểu mà cứ định như thế này, ta sẽ rời khỏi nàng.
Nói xong, hắn hờ hững xoay người, rất nhanh đã biến mất trong rừng hoa.
Tương Nhược Lan cả kinh ngồi bật dậy, trước mắt đen tối, làm gì có rừng hoa, thì ra chỉ là một giấc mộng.
Tim vẫn đập rất mạnh. Nàng tựa vào đầu giường, ôm chăn kinh ngạc đến ngẩn người.
Mãi cho đến trời sáng
Sáng hôm sau, Kiều thị đột nhiên tới cửa.
Bà tìm Tương Nhược Lan, ánh mắt lo lắng, Tương Nhược Lan thấy sắc mặt bà thì trong lòng hoảng lên. Chẳng lẽ Hoàng thượng thực sự giết Tương Phinh Đình?
Kiều thị kéo tay nàng, gấp đến độ sắp khóc:
- Nhược Lan, ngươi giúp bá mẫu đi, giúp ta vào cung hỏi thăm xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Cái gì chuyện gì xảy ra?
Kiều thị nói:
- Phinh Đình không tham gia khảo thí trên điện, vốn là bị loại bài tử. Nhưng tối hôm qua, người trong cung đến nói, Phinh Đình vì người không khỏi, thái y nói không thể ra gió nên phải ở trong cung một thời gian. Vốn cũng chẳng có gì, nhưng bài tử của Phinh Đình lại bị người giữ lại.
Tương Nhược Lan ngạc nhiên nói:
- Bài tử của Phinh Đình bị giữ lại?
- Nhược Lan, ngươi cũng biết, Phinh Đình năm nay 15 rồi, bài tử bị giữ lại thế thì không có cách nào nói chuyện cưới xin. Ba năm sau, Phinh Đình đã 18 tuổi, qua tuổi tuyển tú, không thể lại tuyển, đây không phải là có chủ tâm khiến Phinh Đình nhà chúng ta cả đời không thể thành thân?
Nói tới đây, Kiều thị lau khóe mắt, nắm chặt tay Tương Nhược Lan:
- Ta sợ là Phinh Đình không hiểu quy củ, ở trong cung đã đắc tội vị quý nhân nào mới có thể bị đối xử như thế. Nhược Lan, ngươi giúp bá mẫu tiến cung hỏi thăm, chúng ta cũng có thể nghĩ ra đối sách!
Tương Nhược Lan vừa nghe liền biết là thái hậu làm. Thì ra, nàng chỉ muốn Thái hậu gạt bài tử của Tương Phinh Đình khiến nàng không thể nào hoàn thành tâm nguyện, không ngờ Thái hậu lại làm tuyệt tình như thế, khiến cho nàng cả đời không thể thành thân.
Thật đúng là... người trong cung chẳng ai là đơn giản...
Chỉ có điều, bây giờ nàng quan tâm nhất chính là an nguy của Tương Phinh Đình. Nàng nói với Kiều thị:
- Trước... ta sẽ tiến cung xem thế nào.
Đi tới Từ trữ cung, thái hậu thấy nàng liền cười:
- Hôm nay đến sớm như vậy chắc là nghe được tin tức gì?
Tương Nhược Lan ngồi cạnh Thái hậu, vừa giúp bà xoa bóp vai vừa nói:
- Thái hậu biết ta muốn hỏi cái gì?
Thái hậu cười nói:
- Tất nhiên là chuyện ký danh của Tương Phinh Đình.
Vừa nói vừa ngưng cười:
- Chuyện này là chủ ý của ta, ngươi không cần quản. Ta làm như vậy đương nhiên là có lý do của ta. Ta phải bắt nữ nhi nhà bọn họ cả đời không thể gả ra ngoài.
Tương Nhược Lan đứng sau Thái hậu le lưỡi, lại nghe thái hậu nói:
- Nếu bọn họ tới cầu ngươi, ngươi cũng đừng mềm lòng, cứ nói ngươi không biết gì cả.
Tương Nhược Lan gật đầu đáp ứng.
Ra khỏi Từ trữ cung, Tương Nhược Lan vốn định đi tìm hoàng đế hỏi thăm chuyện Tương Phinh Đình. Nhưng vừa đi được hai bước lại thôi, những gì nàng muốn nói đã nói, có thể làm đã làm. Vận mệnh của nàng ta giờ không do nàng nữa, có hỏi thăm cũng được cái gì? Hơn nữa, sau này bớt tiếp xúc với hoàng đế thì hơn.
Đang lúc Tương Nhược Lan quyết định buông chuyện này xuống thì gió lại đổi chiều, ngoài dự liệu của mọi người.
Ba hôm sau, Tương Phinh Đình chưa qua khảo thí, chưa từng được thị sát đã được Cảnh Tuyên Đế sách phong làm quý nhân! Phong hiệu chữ “Lệ”, cũng là nữ tử sớm được sắc phong nhất trong lần tuyển tú này.
Tương Nhược Lan cảm thấy rất kỳ quái, hôm đó không thấy hoàng đế để ý đến nàng ta. Chẳng lẽ là hai hôm đó hoàng đế đột nhiên lại để ý đến nàng? Nhớ lại Tương Phinh Đình xinh đẹp, Tương Nhược Lan lại thấy cũng không phải là không thể.
Rốt cuộc vẫn cho nàng được như nguyện. Nhưng nàng tiến cung cũng không phải không có lợi. Ở bên hoàng đế, nàng tuyệt đối không dám nói lung tung. Mình có thể buông lỏng tâm tình.
Chuyện xong, Thái hậu nhắc tới việc này với nàng:
- Tương Phinh Đình này vận khí tốt thật, không khảo thí lại được Hoàng thượng vớt lên. Hoàng thượng đến nói với ai gia muốn sách phong nàng, ai gia thiếu chút nữa tức không thở nổi. Nhưng thái độ Hoàng thượng rất kiên quyết, ai gia cũng chẳng còn cách nào
Vừa nói vừa hừ một tiếng:
- Không nghĩ Tương Phinh Đình này lại có thủ đoạn hay như vậy, ai gia thật đúng là xem thường nàng rồi. Cũng được! Vào cung rồi cuộc sống sau này còn dài! Ai gia muốn xem xem nàng có thể làm được gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.