Chương 90: Tắm rồi ngủ đi
Shisanchun
29/07/2013
Ánh nến hơi chập chờn rồi
đột nhiên sáng bừng, ánh lên đôi mắt thâm trầm mà như sáng ngời của hắn.
Bàn tay ấm áp của hắn bao trùm tay nàng, gắt gao nắm lộ ra sự cố chấp.
Tương Nhược Lan nhìn hắn, nhẹ nhàng thu hồi tay. Cận Thiệu Khang nhìn bàn tay trống rỗng của mình, cảm giác mất mát đến sâu trong lòng hắn.
- Hầu gia, trước kia Nhược Lan tính tình tùy tiện, cũng quá ngây thơ. Nghĩ rằng thích Hầu gia thì nhất định cũng phải nhận được Hầu gia yêu thích như vậy. Nhưng không nghĩ Hầu gia cùng lấy Vu Thu Nguyệt một ngày, ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng là ở phòng nàng…. lúc ấy trong lòng Nhược Lan khó chịu hẳn Hầu gia không biết!
Cho nên Tương Nhược Lan mới không để ý tất cả mà mang theo roi vào phòng Vu Thu Nguyệt, huyên náo đến long trời lở đất, khi ấy, nàng ta cũng đã không nghĩ đến sự sống chết của mình nữa rồi.
Thấy nàng nhắc tới chuyện này, trong lòng Cận Thiệu Khang hổ thẹn:
- Nhược Lan, lúc ấy chỉ là ta quá tức giận…. mà Vu Thu Nguyệt vốn là mẫu thân định lấy nàng là chính thất…
Hắn có chút không nói rõ được, trầm mặc một hồi cuối cùng mới bất đắc dĩ nói:
- Ta không biết nên nói như thế nào……
Hắn không biết nên giải thích ra sao. Lúc ấy hắn không bao giờ nghĩ sẽ có cục diện hôm nay.
Tương Nhược Lan cười cười:
- Hầu gia không cần giải thích, hết thảy đều là Nhược Lan sai, Nhược Lan tùy tiện ép Hầu gia lấy Nhược Lan, chưa bao giờ bận tâm đến ý nghĩ cả Hầu gia, đương nhiên Hầu gia sẽ tức giận. Việc này, Nhược Lan có thể hiểu….
Những lời này làm trong lòng Cận Thiệu Khang có một tia hy vọng, hắn nhìn về phía nàng:
- Nhược Lan, trước kia là ta không tốt, sau này nhất định ta sẽ bồi thường nàng.
- Một người con gái cả đời chỉ có một lần động phòng hoa chúc, Hầu gia bồi thường thế nào?
Tương Nhược Lan nhìn thẳng hắn như là muốn thấu rõ lòng hắn.
Cận Thiệu Khang á khẩu không trả lời được.
- Quên đi
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng cười cười:
- Kể từ ngày đó, Nhược Lan đã biết mình sai bao nhiêu, đồng thời cũng hiểu Hầu gia không phải người trong lòng Nhược Lan. Nhưng sai cũng đã sai rồi, Nhược Lan chỉ có làm như vậy, mới có thể làm cho chính mình không bị thương tâm. Cho nên Hầu gia không cần lo cho Nhược Lan, đây đều là quả đắng của Nhược Lan…
Nói tới đây, Tương Nhược Lan nhẹ nhàng thở dài. Nhược Lan trồng quả đắng nhưng lại để Nhược Nam (chắc mọi người chưa quên tên thật ở hiện đại của nàng chứ) nhận.
Thôi thôi. Cũng là bởi vì làm Nhược Lan nên tính mạng nàng mới có thể kéo dài, coi như là hòa nhau.
Nghe nàng đem tất cả trách nhiệm tự đổ lên đầu, trong lòng Cận Thiệu Khang có sự giận dữ không thể phát tiết, đồng thời cảm giác mất mát vô cùng khiến hắn không thể nào chịu được.
- Hầu gia ăn xong rồi?
Tương Nhược Lan thấy không khí đột nhiên trở nên trầm buồn, liền chuyển đề tài.
Cận Thiệu Khang gật đầu. Tương Nhược Lan đi tới cửa, gọi Hồng Hạnh vào thu dọn. Bọn Hồng Hạnh vào thu dọn rồi bưng trà lên. Trong lúc này Hồng Hạnh len lén nhìn Cận Thiệu Khang, sau đó ra ngoài len lén hỏi Liên Kiều:
- Ngươi có để ý không? Sắc mặt Hầu gia rất xấu.
Liên Kiều nhìn trái phải một chút, thấy xung quanh không có ai mới không nhịn được mà nói thẳng:
- Sắc mặt Hầu gia đúng là không tốt. Xem ra Hầu gia mặc dù đáp ứng thái phu nhân, chính là trong lòng….. Nói tới đây thì không dám nói tiếp.
Hồng Hạnh cũng không nói tiếp nhưng trong lòng lại thầm nói: tiểu thư thật là, chính mình nếu không được sủng, tại sao không cho nàng cơ hội thử xem. Vạn nhất nàng có thể được Hầu gia thích thì đó cũng là chuyện tốt cho tiểu thư mà.
Nghĩ tới đây, trong lòng có chút tức giận bất bình.
Trong phòng, Cận Thiệu Khang ngồi trên ghế, bưng một chén trà, nhìn như bình tĩnh, nhưng chén trà trong tay phải lại chạm lên tiếng, tiết lộ sự phiền muộn trong lòng hắn.
Trong lòng hắn quả thật không cách nào bình tĩnh, hắn nghĩ thế nào cũng không ra, rõ ràng nàng thích mình nếu không cũng sẽ không màng đến làm cung phi mà lại gả cho hắn. Nhưng đột nhiên lại nói mình không phải là người trong lòng nàng, tình nguyện cả đời sống như quả phụ cũng không nguyện ý sinh nhi dục nữ cho hắn! Chỉ vì hắn có nữ nhân khác? Buồn cười, những người có quyền thế ai chẳng tam thê tứ thiếp, ngay cả thứ đệ (Thiệu Đường) hắn cũng có ba người thiếp. Hắn cùng lắm chỉ có một Thu Nguyệt, cũng không phải là quá sủng ái nàng ta, hắn có gì sai?
Cha nàng, Uy Vũ tướng quân sao lại so sánh với mình!
Sự thật là nếu Uy vũ tướng quân không phải thường xuyên xuất chinh, sao lại không tục huyền? Khiến cho ngay cả con trai cũng không có, con gái không ai trông nom, dạy dỗ, đến cả phủ tướng quân cũng bị triều đình thu về! Chẳng lẽ đây mới là đúng?
Đúng là tầm mắt đàn bà!
Đương nhiên, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn tranh luận việc này với nàng, chẳng lẽ hắn phải cầu xin nàng? Hắn sẽ không có người đàn bà nào muốn sinh nhi dục nữ cho hắn? Hắn rất muốn nhìn xem nàng có thể thật sự kiên trì cả đời như lời nàng nói hay không.
Xem có dễ dàng như vậy không, lần trước…… Lần trước……
Trong đầu không khỏi hồi tưởng cảnh tượng lần trước ôm nàng vào lòng. Không nghĩ da dẻ nàng lại mềm mịn như vậy, miệng lưỡi hắn tựa như vẫn lưu lại mùi hương mềm mại ôn nhu của da thịt nàng…
Ngày đó, nàng động tình như vậy……
Cận Thiệu Khang vừa nghĩ đến đó, thân thể lại nóng bừng lên, hắn vội vàng vận kình đè xuống dục niệm trong lòng, nàng không muốn, chẳng lẻ hắn vẫn cường bức nàng? Thân là nam nhân, làm như vậy quá hèn hạ!
Hắn cảm giác được, mình nên lập tức phất tay áo đi, nhân cơ hội lạnh lùng nàng một đoạn thời gian có lẽ nàng sẽ phục tùng mình! Nhưng làm như thế nàng sẽ rất khó xử, hơn nữa quan trọng nhất là hắn không muốn làm như vậy, hắn kỳ thật…… Kỳ thật rất ngóng trông ngày mùng một và ngày mười lăm…
Nghĩ tới đây, hắn bất đắc dĩ thở dài, đây là có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt bắt đầu không tự chủ được mà tìm kiếm bóng dáng Tương Nhược Lan. Lạ? Người đâu rồi? Hắn đứng dậy tìm kiếm chung quanh. Một lát sau đã thấy nàng bưng một bàn cờ tiến vào.
Nàng hôm nay mặc váy lụa màu lam nhạt thêu bách điệp, đi lại khiến tay áo và ống quân nhẹ nhàng phiêu động khiến nàng như Lăng Ba tiên tử vậy.
Thấy nàng nhìn lại, Cận Thiệu Khang vội vàng ngồi xuống, thu hồi ánh mắt làm bộ như đang chăm chú uống trà nhưng hai mắt vẫn không nhịn được mà liếc về phía nàng.
Thấy nàng ngồi xuống đối diện mình, cầm bộ cờ vây đặt trên bàn nhỏ, sau đó nghe nàng nói:
- Hầu gia, hay là chúng ta chơi cờ?
- Chơi cờ?
Cận Thiệu Khang kinh ngạc, bất chấp mọi thứ quay đầu nhìn nàng:
- Nàng biết chơi cờ?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Hầu gia, hôm nay chúng ta không chơi cờ vây, cờ vây nào có gì hay, chúng ta chơi một loại cờ khác.
Thực ra nàng không biết chơi cờ vây nhưng làm người phải biết che dấu sự vụng về của mình, không phải sao?
Trước khi Cận Thiệu Khang đến Tương Nhược Lan đã nghĩ, nếu mùng một và 15 hắn sẽ đến không thể mỗi lần mắt to trừng mắt nhỏ. Tốt nhất là tìm chút chuyện mà làm, chẳng những giết thời gian mà cũng dễ dàng phân tán sự chú ý của hắn… và mình.
Không thể phủ nhận, con khỉ này một khi dùng mị lực muốn thắng lại phải có ý chí rất lớn…
Tìm chút chuyện làm, ai cũng không phải miên man suy nghĩ.
- Dùng cờ vây không đánh cờ vây thì làm cái gì
Cận Thiệu Khang tức giận nói
Tương Nhược Lan đem quân cờ màu trắng đẩy về phía hắn:
- Chúng ta chơi ngũ tử kì (caro), rất đơn giản, bọn nha hoàn bên người ta chơi cũng được, Hầu gia nhất định học rất nhanh
Sau đó nói ra quy tắc một lần.
Bọn nha hoàn bên người không phải là đối thủ, đánh cũng không vui, hy vọng con khỉ này hữu dụng một chút.
Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang cùng chơi, không ngoài dự liệu, Tương Nhược Lan ván đầu tiên đã nhanh chóng thắng hắn.
- Chơi lại, chơi lại! Cận Thiệu Khang có hứng thú.
Ván thứ hai, Tương Nhược Lan cảm giác Cận Thiệu Khang như đã tìm được đường, bắt đầu chặn nàng nhưng chặn cũng không phải là mấu chốt, Tương Nhược Lan lại thắng lần hai.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu, cười an ủi hắn:
- Hầu gia mới học đã được thế này là rất tốt rồi
Nhưng nụ cười an ủi này trong mắt Cận Thiệu Khang nhìn lại có sự đắc ý khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, nghiến răng nói:
- Đánh lại, đánh lại!
Bất tri bất giác sự phiền muộn trước đó dần hạ xuống.
Tương Nhược Lan thắng nên rất cao hứng, con ngươi vừa chuyển, lại có chủ ý quỷ quái, nàng ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang nói:
- Hầu gia, hay là chúng ta đánh cược luôn, như vậy chơi càng hay.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng. Dưới ánh nến, đôi mắt nàng như quân cờ đen bằng ngọc, lóe sáng, tràn ngập sự giảo hoạt, có sự đáng yêu khó nói rõ.
Cận Thiệu Khang mỉm cười:
- Đánh cược gì?
Tương Nhược Lan vươn một ngón tay:
- Một ván một lạng bạc
Nói không chừng có thể thành việc buôn bán cho nàng. Nàng càng nghĩ càng hưng phấn, hai mắt cũng càng lúc càng sáng bừng lên
- Nàng chắc chắn? Cận Thiệu Khang nhướng mày.
Tương Nhược Lan dùng sức gật đầu.
Một khắc sau
- Hầu gia, lại thắng ngươi một lạng bạc nữa, thật ngại quá
Tương Nhược Lan vừa giả mù sa mưa nói vừa cười hì hì chìa tay ra. Cận Thiệu Khang móc tờ ngân phiếu 50 lượng đưa cho nàng.
- Thật ra chúng ta là phu thê, theo đạo lý không cần phân chia rõ ràng như vậy nhưng là trò chơi, không rõ ràng không hay, Hầu gia ngươi nói có phải hay không?
Nói đùa, nàng là cao thủ chơi cờ này đã lâu chẳng lẽ lại thua con khỉ mới bái sư học nghệ kia?
Nàng thầm nghĩ, một tháng nàng cũng chỉ được 20 lạng bạc, đánh bạc thế này đã hơn cả một tháng tiền của nàng rồi, chẳng biết bổng lộc một tháng của con khỉ kia là bao nhiêu?
Lời này thiệt giả…… Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười không mím được miệng, trong lòng tràn ngập khinh bỉ, nhưng thấy nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mình mỉm cười, nhìn nàng đắc ý dương dương cùng mình nhỏ nhẹ nói chuyện, thấy thắng cờ rõ ràng vui vẻ muốn chết vẫn liều mạng giả bộ khiêm nhường. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vui sướng, một sự vui sướng không thể kháng cự khiến hắn bất giác cũng không nhịn được cười
Chẳng lẽ là thua nên choáng váng……
Sau nửa canh giờ
Tương Nhược Lan vẻ mặt thất vọng nhìn Cận Thiệu Khang vạch một vạch lên tời giấy, bạc vừa thắng đều phải ói lại cho hắn.
Nàng ai oán nhìn hắn, người này đầu óc rốt cuộc là cái gì cấu tạo, chỉ trong thời gian ngắn ngủi có thể đánh bại “cao thủ” nàng, đã vậy càng đánh nước cờ càng cao minh.
Cận Thiệu Khang một tay gác lên bàn, tà nghễ dựa vào, ngồi nghiêng sang một bên, ánh nến lặng yên chiếc vào người hắn, khiến nụ cười của hắn có mấy phần lười nhác. Hắn đột nhiên vươn tay, ngón tay thon dài chỉ vào bàn cờ, lấy tư thế của người thắng nói:
- Nhắc nhở nàng một câu, nàng hết cờ rồi.
- A!
Tương Nhược Lan kề sát mặt vào bàn cờ, bây giờ mới phát hiện mình rơi vào thế bí, dù đi nước nào cũng sẽ thua.
- Không biết nể người dạy gì cả! Hành vi này của ngươi đúng là khi sư diệt tổ!
Tương Nhược Lan nghiến răng nghiến lời nhìn hắn.
Hắn nhìn lại nàng cười cười, má lúm đồng tiền bên trái lại xuất hiện, chẳng có nửa phần xấu hổ gì.
Một lạng bạc cũng không còn, Tương Nhược Lan thở dài, giây sau, nàng từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy lóe lóe:
- Cho ta đi lại một bước được không?
Cận Thiệu Khang đứng dây, ánh mắt đầy sự khinh thường:
- Làm gì có kiểu xin xỏ suông như thế.
Không xin không được mà, một lạng bạc ơi, bây giờ thắng hắn thật khó.
Cận Thiệu Khang không để ý đến nàng, cầm bút vạch lên một vạch, lại học theo giọng nàng nói:
- Thật ra chúng ta là phu thê theo đạo lý không cần phân chia rõ ràng như vậy nhưng là trò chơi, không rõ ràng không hay, nàng nói có đúng không, phu nhân….
Còn chưa nói xong, tay cầm bút đột nhiên bị nàng kéo. Cận Thiệu Khang quay đầu lại đã thấy mặt nàng kề sát, đôi mắt sâu thẳm khiến hắn không tự chủ được lún sâu vào.
- Cho ta chơi lại một bước, một bước thôi!
- Cho nàng quay về một nước không phải là không thể được……
Hắn nhìn mắt nàng, trong mắt nàng có hình ảnh hắn, thậm chí hắn còn thấy được mình mỉm cười:
- Chỉ là, ta muốn…. thu chút lời…
Không nhịn được hắn nghiêng người, hôn lên mắt nàng.
Vừa chạm vào đã rời đi nhưng cả hai người đều ngẩn ra.
Tương Nhược Lan buông tay ngồi xuống, cúi đầu, dưới ánh nến mặt nàng đỏ bừng. Nàng chỉ thấy mắt trái nàng có chút tê dại, cảm giác này khiến nàng rung động, vốn định nói hắn không giữ lời, nhưng ngẩng đầu cũng thấy hắn đang ngượng ngừng đứng yên nên cũng không nói gì.
Cận Thiệu Khang quả thật có chút ngượng ngùng, dù sao trước đã nói…sẽ không động đến nàng nhưng trong nháy mắt đó lại không kìm lại được.
- Đêm đã khuya, đi tắm rồi ngủ đi!
Cận Thiệu Khang sờ sờ mũi, lên tiếng đề nghị.
Tương Nhược Lan nghe vậy cất bàn cờ đi, thế này cũng không cần đi lại nữa. Cận Thiệu Khang thấy nàng dọn cờ mới nhớ ra còn chưa đánh hết ván, hắn nhìn nàng mỉm cười, má lúm đồng tiền lại hiện ra, khẽ cười nói:
- Xin xỏ suông
Tương Nhược Lan làm như không nghe thấy, xoay người bảo nha hoàn tiến đến thu dọn, lại bảo người đem nước tắm lên cho Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang tắm trước, đi vào bình phong, Tương Nhược Lan đem một chiếc bàn chà lưng mới làm đưa cho hắn.
Cận Thiệu Khang nhìn, cũng không nhận:
- Đây là cái gì?
Tương Nhược Lan cầm chiếc bàn chà lưng làm động tác chà lưng:
- Dùng cái này kỵ lưng vừa tiện vừa thoải mái.
Cận Thiệu Khang hiểu ý của nàng, hừ nhẹ một tiếng:
- Bản hầu không cần chơi cái này!
Rồi xoay người đi vào bình phong. Chỉ là lần này cũng không gọi Tương Nhược Lan vào cọ lưng nữa!
Bàn tay ấm áp của hắn bao trùm tay nàng, gắt gao nắm lộ ra sự cố chấp.
Tương Nhược Lan nhìn hắn, nhẹ nhàng thu hồi tay. Cận Thiệu Khang nhìn bàn tay trống rỗng của mình, cảm giác mất mát đến sâu trong lòng hắn.
- Hầu gia, trước kia Nhược Lan tính tình tùy tiện, cũng quá ngây thơ. Nghĩ rằng thích Hầu gia thì nhất định cũng phải nhận được Hầu gia yêu thích như vậy. Nhưng không nghĩ Hầu gia cùng lấy Vu Thu Nguyệt một ngày, ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng là ở phòng nàng…. lúc ấy trong lòng Nhược Lan khó chịu hẳn Hầu gia không biết!
Cho nên Tương Nhược Lan mới không để ý tất cả mà mang theo roi vào phòng Vu Thu Nguyệt, huyên náo đến long trời lở đất, khi ấy, nàng ta cũng đã không nghĩ đến sự sống chết của mình nữa rồi.
Thấy nàng nhắc tới chuyện này, trong lòng Cận Thiệu Khang hổ thẹn:
- Nhược Lan, lúc ấy chỉ là ta quá tức giận…. mà Vu Thu Nguyệt vốn là mẫu thân định lấy nàng là chính thất…
Hắn có chút không nói rõ được, trầm mặc một hồi cuối cùng mới bất đắc dĩ nói:
- Ta không biết nên nói như thế nào……
Hắn không biết nên giải thích ra sao. Lúc ấy hắn không bao giờ nghĩ sẽ có cục diện hôm nay.
Tương Nhược Lan cười cười:
- Hầu gia không cần giải thích, hết thảy đều là Nhược Lan sai, Nhược Lan tùy tiện ép Hầu gia lấy Nhược Lan, chưa bao giờ bận tâm đến ý nghĩ cả Hầu gia, đương nhiên Hầu gia sẽ tức giận. Việc này, Nhược Lan có thể hiểu….
Những lời này làm trong lòng Cận Thiệu Khang có một tia hy vọng, hắn nhìn về phía nàng:
- Nhược Lan, trước kia là ta không tốt, sau này nhất định ta sẽ bồi thường nàng.
- Một người con gái cả đời chỉ có một lần động phòng hoa chúc, Hầu gia bồi thường thế nào?
Tương Nhược Lan nhìn thẳng hắn như là muốn thấu rõ lòng hắn.
Cận Thiệu Khang á khẩu không trả lời được.
- Quên đi
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng cười cười:
- Kể từ ngày đó, Nhược Lan đã biết mình sai bao nhiêu, đồng thời cũng hiểu Hầu gia không phải người trong lòng Nhược Lan. Nhưng sai cũng đã sai rồi, Nhược Lan chỉ có làm như vậy, mới có thể làm cho chính mình không bị thương tâm. Cho nên Hầu gia không cần lo cho Nhược Lan, đây đều là quả đắng của Nhược Lan…
Nói tới đây, Tương Nhược Lan nhẹ nhàng thở dài. Nhược Lan trồng quả đắng nhưng lại để Nhược Nam (chắc mọi người chưa quên tên thật ở hiện đại của nàng chứ) nhận.
Thôi thôi. Cũng là bởi vì làm Nhược Lan nên tính mạng nàng mới có thể kéo dài, coi như là hòa nhau.
Nghe nàng đem tất cả trách nhiệm tự đổ lên đầu, trong lòng Cận Thiệu Khang có sự giận dữ không thể phát tiết, đồng thời cảm giác mất mát vô cùng khiến hắn không thể nào chịu được.
- Hầu gia ăn xong rồi?
Tương Nhược Lan thấy không khí đột nhiên trở nên trầm buồn, liền chuyển đề tài.
Cận Thiệu Khang gật đầu. Tương Nhược Lan đi tới cửa, gọi Hồng Hạnh vào thu dọn. Bọn Hồng Hạnh vào thu dọn rồi bưng trà lên. Trong lúc này Hồng Hạnh len lén nhìn Cận Thiệu Khang, sau đó ra ngoài len lén hỏi Liên Kiều:
- Ngươi có để ý không? Sắc mặt Hầu gia rất xấu.
Liên Kiều nhìn trái phải một chút, thấy xung quanh không có ai mới không nhịn được mà nói thẳng:
- Sắc mặt Hầu gia đúng là không tốt. Xem ra Hầu gia mặc dù đáp ứng thái phu nhân, chính là trong lòng….. Nói tới đây thì không dám nói tiếp.
Hồng Hạnh cũng không nói tiếp nhưng trong lòng lại thầm nói: tiểu thư thật là, chính mình nếu không được sủng, tại sao không cho nàng cơ hội thử xem. Vạn nhất nàng có thể được Hầu gia thích thì đó cũng là chuyện tốt cho tiểu thư mà.
Nghĩ tới đây, trong lòng có chút tức giận bất bình.
Trong phòng, Cận Thiệu Khang ngồi trên ghế, bưng một chén trà, nhìn như bình tĩnh, nhưng chén trà trong tay phải lại chạm lên tiếng, tiết lộ sự phiền muộn trong lòng hắn.
Trong lòng hắn quả thật không cách nào bình tĩnh, hắn nghĩ thế nào cũng không ra, rõ ràng nàng thích mình nếu không cũng sẽ không màng đến làm cung phi mà lại gả cho hắn. Nhưng đột nhiên lại nói mình không phải là người trong lòng nàng, tình nguyện cả đời sống như quả phụ cũng không nguyện ý sinh nhi dục nữ cho hắn! Chỉ vì hắn có nữ nhân khác? Buồn cười, những người có quyền thế ai chẳng tam thê tứ thiếp, ngay cả thứ đệ (Thiệu Đường) hắn cũng có ba người thiếp. Hắn cùng lắm chỉ có một Thu Nguyệt, cũng không phải là quá sủng ái nàng ta, hắn có gì sai?
Cha nàng, Uy Vũ tướng quân sao lại so sánh với mình!
Sự thật là nếu Uy vũ tướng quân không phải thường xuyên xuất chinh, sao lại không tục huyền? Khiến cho ngay cả con trai cũng không có, con gái không ai trông nom, dạy dỗ, đến cả phủ tướng quân cũng bị triều đình thu về! Chẳng lẽ đây mới là đúng?
Đúng là tầm mắt đàn bà!
Đương nhiên, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn tranh luận việc này với nàng, chẳng lẽ hắn phải cầu xin nàng? Hắn sẽ không có người đàn bà nào muốn sinh nhi dục nữ cho hắn? Hắn rất muốn nhìn xem nàng có thể thật sự kiên trì cả đời như lời nàng nói hay không.
Xem có dễ dàng như vậy không, lần trước…… Lần trước……
Trong đầu không khỏi hồi tưởng cảnh tượng lần trước ôm nàng vào lòng. Không nghĩ da dẻ nàng lại mềm mịn như vậy, miệng lưỡi hắn tựa như vẫn lưu lại mùi hương mềm mại ôn nhu của da thịt nàng…
Ngày đó, nàng động tình như vậy……
Cận Thiệu Khang vừa nghĩ đến đó, thân thể lại nóng bừng lên, hắn vội vàng vận kình đè xuống dục niệm trong lòng, nàng không muốn, chẳng lẻ hắn vẫn cường bức nàng? Thân là nam nhân, làm như vậy quá hèn hạ!
Hắn cảm giác được, mình nên lập tức phất tay áo đi, nhân cơ hội lạnh lùng nàng một đoạn thời gian có lẽ nàng sẽ phục tùng mình! Nhưng làm như thế nàng sẽ rất khó xử, hơn nữa quan trọng nhất là hắn không muốn làm như vậy, hắn kỳ thật…… Kỳ thật rất ngóng trông ngày mùng một và ngày mười lăm…
Nghĩ tới đây, hắn bất đắc dĩ thở dài, đây là có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt bắt đầu không tự chủ được mà tìm kiếm bóng dáng Tương Nhược Lan. Lạ? Người đâu rồi? Hắn đứng dậy tìm kiếm chung quanh. Một lát sau đã thấy nàng bưng một bàn cờ tiến vào.
Nàng hôm nay mặc váy lụa màu lam nhạt thêu bách điệp, đi lại khiến tay áo và ống quân nhẹ nhàng phiêu động khiến nàng như Lăng Ba tiên tử vậy.
Thấy nàng nhìn lại, Cận Thiệu Khang vội vàng ngồi xuống, thu hồi ánh mắt làm bộ như đang chăm chú uống trà nhưng hai mắt vẫn không nhịn được mà liếc về phía nàng.
Thấy nàng ngồi xuống đối diện mình, cầm bộ cờ vây đặt trên bàn nhỏ, sau đó nghe nàng nói:
- Hầu gia, hay là chúng ta chơi cờ?
- Chơi cờ?
Cận Thiệu Khang kinh ngạc, bất chấp mọi thứ quay đầu nhìn nàng:
- Nàng biết chơi cờ?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Hầu gia, hôm nay chúng ta không chơi cờ vây, cờ vây nào có gì hay, chúng ta chơi một loại cờ khác.
Thực ra nàng không biết chơi cờ vây nhưng làm người phải biết che dấu sự vụng về của mình, không phải sao?
Trước khi Cận Thiệu Khang đến Tương Nhược Lan đã nghĩ, nếu mùng một và 15 hắn sẽ đến không thể mỗi lần mắt to trừng mắt nhỏ. Tốt nhất là tìm chút chuyện mà làm, chẳng những giết thời gian mà cũng dễ dàng phân tán sự chú ý của hắn… và mình.
Không thể phủ nhận, con khỉ này một khi dùng mị lực muốn thắng lại phải có ý chí rất lớn…
Tìm chút chuyện làm, ai cũng không phải miên man suy nghĩ.
- Dùng cờ vây không đánh cờ vây thì làm cái gì
Cận Thiệu Khang tức giận nói
Tương Nhược Lan đem quân cờ màu trắng đẩy về phía hắn:
- Chúng ta chơi ngũ tử kì (caro), rất đơn giản, bọn nha hoàn bên người ta chơi cũng được, Hầu gia nhất định học rất nhanh
Sau đó nói ra quy tắc một lần.
Bọn nha hoàn bên người không phải là đối thủ, đánh cũng không vui, hy vọng con khỉ này hữu dụng một chút.
Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang cùng chơi, không ngoài dự liệu, Tương Nhược Lan ván đầu tiên đã nhanh chóng thắng hắn.
- Chơi lại, chơi lại! Cận Thiệu Khang có hứng thú.
Ván thứ hai, Tương Nhược Lan cảm giác Cận Thiệu Khang như đã tìm được đường, bắt đầu chặn nàng nhưng chặn cũng không phải là mấu chốt, Tương Nhược Lan lại thắng lần hai.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu, cười an ủi hắn:
- Hầu gia mới học đã được thế này là rất tốt rồi
Nhưng nụ cười an ủi này trong mắt Cận Thiệu Khang nhìn lại có sự đắc ý khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, nghiến răng nói:
- Đánh lại, đánh lại!
Bất tri bất giác sự phiền muộn trước đó dần hạ xuống.
Tương Nhược Lan thắng nên rất cao hứng, con ngươi vừa chuyển, lại có chủ ý quỷ quái, nàng ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang nói:
- Hầu gia, hay là chúng ta đánh cược luôn, như vậy chơi càng hay.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng. Dưới ánh nến, đôi mắt nàng như quân cờ đen bằng ngọc, lóe sáng, tràn ngập sự giảo hoạt, có sự đáng yêu khó nói rõ.
Cận Thiệu Khang mỉm cười:
- Đánh cược gì?
Tương Nhược Lan vươn một ngón tay:
- Một ván một lạng bạc
Nói không chừng có thể thành việc buôn bán cho nàng. Nàng càng nghĩ càng hưng phấn, hai mắt cũng càng lúc càng sáng bừng lên
- Nàng chắc chắn? Cận Thiệu Khang nhướng mày.
Tương Nhược Lan dùng sức gật đầu.
Một khắc sau
- Hầu gia, lại thắng ngươi một lạng bạc nữa, thật ngại quá
Tương Nhược Lan vừa giả mù sa mưa nói vừa cười hì hì chìa tay ra. Cận Thiệu Khang móc tờ ngân phiếu 50 lượng đưa cho nàng.
- Thật ra chúng ta là phu thê, theo đạo lý không cần phân chia rõ ràng như vậy nhưng là trò chơi, không rõ ràng không hay, Hầu gia ngươi nói có phải hay không?
Nói đùa, nàng là cao thủ chơi cờ này đã lâu chẳng lẽ lại thua con khỉ mới bái sư học nghệ kia?
Nàng thầm nghĩ, một tháng nàng cũng chỉ được 20 lạng bạc, đánh bạc thế này đã hơn cả một tháng tiền của nàng rồi, chẳng biết bổng lộc một tháng của con khỉ kia là bao nhiêu?
Lời này thiệt giả…… Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười không mím được miệng, trong lòng tràn ngập khinh bỉ, nhưng thấy nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mình mỉm cười, nhìn nàng đắc ý dương dương cùng mình nhỏ nhẹ nói chuyện, thấy thắng cờ rõ ràng vui vẻ muốn chết vẫn liều mạng giả bộ khiêm nhường. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vui sướng, một sự vui sướng không thể kháng cự khiến hắn bất giác cũng không nhịn được cười
Chẳng lẽ là thua nên choáng váng……
Sau nửa canh giờ
Tương Nhược Lan vẻ mặt thất vọng nhìn Cận Thiệu Khang vạch một vạch lên tời giấy, bạc vừa thắng đều phải ói lại cho hắn.
Nàng ai oán nhìn hắn, người này đầu óc rốt cuộc là cái gì cấu tạo, chỉ trong thời gian ngắn ngủi có thể đánh bại “cao thủ” nàng, đã vậy càng đánh nước cờ càng cao minh.
Cận Thiệu Khang một tay gác lên bàn, tà nghễ dựa vào, ngồi nghiêng sang một bên, ánh nến lặng yên chiếc vào người hắn, khiến nụ cười của hắn có mấy phần lười nhác. Hắn đột nhiên vươn tay, ngón tay thon dài chỉ vào bàn cờ, lấy tư thế của người thắng nói:
- Nhắc nhở nàng một câu, nàng hết cờ rồi.
- A!
Tương Nhược Lan kề sát mặt vào bàn cờ, bây giờ mới phát hiện mình rơi vào thế bí, dù đi nước nào cũng sẽ thua.
- Không biết nể người dạy gì cả! Hành vi này của ngươi đúng là khi sư diệt tổ!
Tương Nhược Lan nghiến răng nghiến lời nhìn hắn.
Hắn nhìn lại nàng cười cười, má lúm đồng tiền bên trái lại xuất hiện, chẳng có nửa phần xấu hổ gì.
Một lạng bạc cũng không còn, Tương Nhược Lan thở dài, giây sau, nàng từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy lóe lóe:
- Cho ta đi lại một bước được không?
Cận Thiệu Khang đứng dây, ánh mắt đầy sự khinh thường:
- Làm gì có kiểu xin xỏ suông như thế.
Không xin không được mà, một lạng bạc ơi, bây giờ thắng hắn thật khó.
Cận Thiệu Khang không để ý đến nàng, cầm bút vạch lên một vạch, lại học theo giọng nàng nói:
- Thật ra chúng ta là phu thê theo đạo lý không cần phân chia rõ ràng như vậy nhưng là trò chơi, không rõ ràng không hay, nàng nói có đúng không, phu nhân….
Còn chưa nói xong, tay cầm bút đột nhiên bị nàng kéo. Cận Thiệu Khang quay đầu lại đã thấy mặt nàng kề sát, đôi mắt sâu thẳm khiến hắn không tự chủ được lún sâu vào.
- Cho ta chơi lại một bước, một bước thôi!
- Cho nàng quay về một nước không phải là không thể được……
Hắn nhìn mắt nàng, trong mắt nàng có hình ảnh hắn, thậm chí hắn còn thấy được mình mỉm cười:
- Chỉ là, ta muốn…. thu chút lời…
Không nhịn được hắn nghiêng người, hôn lên mắt nàng.
Vừa chạm vào đã rời đi nhưng cả hai người đều ngẩn ra.
Tương Nhược Lan buông tay ngồi xuống, cúi đầu, dưới ánh nến mặt nàng đỏ bừng. Nàng chỉ thấy mắt trái nàng có chút tê dại, cảm giác này khiến nàng rung động, vốn định nói hắn không giữ lời, nhưng ngẩng đầu cũng thấy hắn đang ngượng ngừng đứng yên nên cũng không nói gì.
Cận Thiệu Khang quả thật có chút ngượng ngùng, dù sao trước đã nói…sẽ không động đến nàng nhưng trong nháy mắt đó lại không kìm lại được.
- Đêm đã khuya, đi tắm rồi ngủ đi!
Cận Thiệu Khang sờ sờ mũi, lên tiếng đề nghị.
Tương Nhược Lan nghe vậy cất bàn cờ đi, thế này cũng không cần đi lại nữa. Cận Thiệu Khang thấy nàng dọn cờ mới nhớ ra còn chưa đánh hết ván, hắn nhìn nàng mỉm cười, má lúm đồng tiền lại hiện ra, khẽ cười nói:
- Xin xỏ suông
Tương Nhược Lan làm như không nghe thấy, xoay người bảo nha hoàn tiến đến thu dọn, lại bảo người đem nước tắm lên cho Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang tắm trước, đi vào bình phong, Tương Nhược Lan đem một chiếc bàn chà lưng mới làm đưa cho hắn.
Cận Thiệu Khang nhìn, cũng không nhận:
- Đây là cái gì?
Tương Nhược Lan cầm chiếc bàn chà lưng làm động tác chà lưng:
- Dùng cái này kỵ lưng vừa tiện vừa thoải mái.
Cận Thiệu Khang hiểu ý của nàng, hừ nhẹ một tiếng:
- Bản hầu không cần chơi cái này!
Rồi xoay người đi vào bình phong. Chỉ là lần này cũng không gọi Tương Nhược Lan vào cọ lưng nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.