Chương 36: Triệu di thái thái.
Shisanchun
29/07/2013
Cận Thiệu Khang thấy mọi
việc đã xong liền nói phủ nha có việc, đi trước.
Hắn đi rồi, Tương Nhược Lan nhìn Vương thị ngồi đối diện cười như không cười Vương thị cố gắng chống lại ánh mắt của nàng. Thế nhưng ánh mắt Tương Nhược Lan sắc bén như roi khiến lòng Vương thị bất an.
Tránh cũng không tránh được, Vương thị đành phải đối mặt nàng, biết rõ còn cố hỏi:
- Tẩu tẩu nhìn ta như thế làm gì?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Vì ta đang suy nghĩ nên để đệ muội làm gì thì tốt.
Tư thái người thắng, đắc ý vô cùng khiến Vương thị tức đến nghiến răng nhưng trong lòng cũng run lên, chẳng biết nàng sẽ nghĩ đến việc quái quỷ gì, khẳng định sẽ không đơn giản.
Cận Yên Nhiên cùng Vu Thu Nguyệt đều cúi đầu buồn bực, trong lòng cũng đều có suy nghĩ đó. Chính là những lời khi nãy nói quá cứng rắn, bây giờ cho dù có muốn xin cũng chẳng có mặt mũi nào.
Trong lòng Vương thị rất không cam tâm nhưng cũng không có cách nào? Đang tự tức giận thì Triệu di thái thái bên cạnh đột nhiên nhẹ kéo kéo áo nàng. Vương thị quay đầu lại thì Triệu di thái thái nhìn về phía trước bĩu bĩu môi.
Vương thị nhìn qua lập tức hiểu rõ ý của bà bèn cười nói:
- Đại tẩu muốn để chúng ta làm gì thì cứ nói.
Nàng nhấn mạnh chữ “chúng ta”.
Tương Nhược Lan đã chú ý thấy được động tác nhỏ của Triệu di thái thái và Vương thị. Triệu di thái thái này cho tới giờ nàng cũng không cảm nhận được sự tồn tại nên rất ít khi chú ý đến bà. Nhưng hôm nay bà hai lần có tiểu xảo đều rất có tác dụng. Người đàn bà này khẳng định không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tuy lão Hầu gia mất sớm nhưng có đánh chết Tương Nhược Lan cũng không tin ông chỉ có hai người đàn bà. Bây giờ trong phủ trừ thái phu nhân cũng chỉ có một Triệu di thái thái. Đây cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Bà dạy Vương thị cột cả Cận Yên Nhiên vào cùng một chỗ. Tương Nhược Lan vẫn phải cố kị thái phu nhân nên sẽ không dám quá đáng.
Nàng đúng là không dám quá mức với Cận Yên Nhiên khiến thái phu nhân không vui nhưng cũng sẽ không nhẹ nhàng mà buông tha Vương thị và Vu Thu Nguyệt.
Tương Nhược Lan nhíu mày ra vẻ suy nghĩ một chút:
- Để các người làm cái gì?
Chữ “các người” kéo dài khiến ba người tim như treo cao thần sắc không hẹn mà cùng khẩn trương
Tương Nhược Lan thấy thần sắc các nàng khẩn trương sợ hãi như vậy những tức giận trong lòng cũng tán ra, cảm giác đắc ý. Rồi nói:
- Ta nhất thời cũng không có chủ ý gì, như vậy đi… trước cứ nhớ vào đó, sau này nghĩ ra sẽ nói cho các ngươi. Các ngươi đều nói mình là người nói lời giữ lời, chắc sẽ không thay đổi chứ.
Nàng không tin Vương thị kia lúc nào cũng có thể kè kè để lôi Cận Yên Nhiên vào.
Lúc này thái phu nhân hứng thú nói:
- Ta đây làm chứng. Đến lúc đó nhớ phải gọi ta đến xem nhé.
Vương thị cùng Vu Thu Nguyệt trầm xuống, không biết Tương Nhược Lan muốn là gì.
Mà Cận Yên Nhiên lại thở dài một hơi. Bất kể thế nào, hôm nay coi như thoát nạn. Chuyện sau này để sau này tính. Nàng quay đầu nhìn Tương Nhược Lan đã thấy Tương Nhược Lan đang nhìn mình cười, ánh mắt đầy thiện ý khiến nàng đột nhiên có cảm giác Tương Nhược Lan hình như cố ý tha mình một lần.
Sao có thế? Bát phụ kia đã từng đáng sợ như thế, sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã thay đổi. Chẳng lẽ nàng ta lại muốn chơi đùa cái gì đây?
***
Ngày thứ hai là trà hội trong Hầu phủ
Trà hội mời rất nhiều quý phu nhân trong kinh thành. Xem như là Hầu phủ chính thức giới thiệu tân phu nhân cho các quý phu nhân biết.
Từ sáng sớm, Tương Nhược Lan đã sai nha hoàn và Phương mụ mụ hầu hạ thay quần áo, trang điểm sơ qua.
Quần áo vẫn là trang phục thường ngày nhưng vì xuất tịch ở chốn công khai này nên rất hoa lệ. Váy trắng thêu bươm bướm, thắt lưng bằng lụa đỏ, quần hồng nhạt thêu kim tuyến. Tóc chải búi gọn gàng, bên trái cài trâm phỉ thúy, bên phải cài trâm hoa bằng bảo thạch. Hoa tai hồng ngọc khiến da nàng vốn không trắng nhưng lại sáng lên, có vẻ vừa khỏe mạnh lại vừa quyến rũ.
Phương mụ mụ nhìn nàng mà không ngừng than thở:
- Phu nhân của chúng ta thực ra cũng rất xinh đẹp. Đôi mắt kia giống hệt phu nhân lúc sinh tiền.
Nhắc tới mẫu thân Tương Nhược Lan, Phương mụ mụ lại hồng hồng hốc mắt:
- Phu nhân mà biết tiểu thư có thể xinh đẹp thế này đứng trước mọi người trong lòng nhất định rất vui.
Tương Nhược Lan kéo tay Phương mụ mụ cười nói:
- Phương mụ mụ, rõ là đang nói chuyện vui sao ngươi lại khóc?
Hồng Hạnh vừa giúp Tương Nhược Lan sửa sang y phục vừa cười nói:
- Mẫu thân ta hay như thế, vui cũng khóc mà buồn cũng khóc, khiến ta vừa nhìn thấy nước mắt bà đã sợ, còn không hiểu đang vui hay đang buồn nữa.
Bọn nha hoàn cũng bị nàng đùa mà cười, Phương mụ mụ quay người gõ đầu Hồng Hạnh một cái:
- Ta đang vui vì tiểu thư bây giờ đã rất hiểu chuyện, so với cái gì cũng không khiến ta vui mừng như thế này.
Sự cố gắng của Tương Nhược Lan mọi người đều rất hiểu, nghe Phương mụ mụ nói xong, tất cả đều nhìn Tương Nhược Lan, không hẹn mà đều lộ ra thần sắc kính phục.
Không biết nha hoàn nào lại nói:
- Nếu Hầu gia cũng biết phu nhân cố gắng thì thật tốt.
Những lời này lại chạm đúng tâm sự của mọi người. Đã nhiều ngày trôi qua, Hầu gia không ở Sở Thiên các thì cũng đến Cẩm Tú viên vậy mà cửa Thu Đường viện cũng không bước vào, phu nhân cho dù có cố gắng nữa thì cũng vô dụng.
Tương Nhược Lan thấy mọi người đột nhiên ủ rũ cúi đầu lại thấy Hồng Hạnh như sắp nói về cái chuyện đau đầu đó, vội lên tiếng:
- Nhanh tay nhanh chân lên, ta còn phải đến chỗ thái phu nhân thỉnh an.
Sau khi trang điểm xong, Tương Nhược Lan mang nha hoàn đến Tùng Hương viện trước thỉnh an thái phu nhân. Thái phu nhân thấy trang phục của nàng rất hài lòng, vừa thể hiện khí độ của Hầu phu nhân lại rất đường hoàng.
- Đừng khẩn trương, hôm nay cũng chỉ là trà hội bình thường, cho dù làm sai cái gì cũng không đáng ngại.
Thái phu nhân kéo tay nàng ôn hòa nói.
- Có mẫu thân ở đây, con không sợ.
Ngữ khí thái phu nhân ôn hòa, động tác thân mật khiến trong lòng nàng có chút ấm áp. Nàng cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Con từ nhỏ đã có một nguyện vọng là được nắm tay mẫu thân tới gặp mọi người. Không nghĩ hôm nay mẫu thân lại giúp con thực hiện ước vọng này.
Đây không phải nói dối, đây là ước vọng của Tương Nhược Lan còn bé cũng là ước vọng của nàng. Cả hai đều là những đứa trẻ không mẫu thân.
Thái phu nhân trong lòng nổi lên thương xót, đột nhiên cảm giác trong quá khứ Tương Nhược Lan hành động tuy rất quá đáng nhưng cũng có lí do. Trẻ con mất đi mẫu thân vốn rất đáng thương.
Thái phu nhân vỗ tay nàng, nhẹ nhàng nói:
- Sau này còn nhiều cơ hội mà.
Đang nói thì Vu Thu Nguyệt và Vương thị bước vào. Vu Thu Nguyệt mặc váy vàng nhạt, thắt lưng thêu bách hoa, tóc búi kĩ, cài trang sức nhìn qua có vẻ thanh tố nhưng bất luận là quần áo hay trang sức đều sáng bóng khiến da dẻ nàng vốn trắng lại càng trắng, Cả người kiều mị hơn hẳn Tương Nhược Lan.
Hắn đi rồi, Tương Nhược Lan nhìn Vương thị ngồi đối diện cười như không cười Vương thị cố gắng chống lại ánh mắt của nàng. Thế nhưng ánh mắt Tương Nhược Lan sắc bén như roi khiến lòng Vương thị bất an.
Tránh cũng không tránh được, Vương thị đành phải đối mặt nàng, biết rõ còn cố hỏi:
- Tẩu tẩu nhìn ta như thế làm gì?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Vì ta đang suy nghĩ nên để đệ muội làm gì thì tốt.
Tư thái người thắng, đắc ý vô cùng khiến Vương thị tức đến nghiến răng nhưng trong lòng cũng run lên, chẳng biết nàng sẽ nghĩ đến việc quái quỷ gì, khẳng định sẽ không đơn giản.
Cận Yên Nhiên cùng Vu Thu Nguyệt đều cúi đầu buồn bực, trong lòng cũng đều có suy nghĩ đó. Chính là những lời khi nãy nói quá cứng rắn, bây giờ cho dù có muốn xin cũng chẳng có mặt mũi nào.
Trong lòng Vương thị rất không cam tâm nhưng cũng không có cách nào? Đang tự tức giận thì Triệu di thái thái bên cạnh đột nhiên nhẹ kéo kéo áo nàng. Vương thị quay đầu lại thì Triệu di thái thái nhìn về phía trước bĩu bĩu môi.
Vương thị nhìn qua lập tức hiểu rõ ý của bà bèn cười nói:
- Đại tẩu muốn để chúng ta làm gì thì cứ nói.
Nàng nhấn mạnh chữ “chúng ta”.
Tương Nhược Lan đã chú ý thấy được động tác nhỏ của Triệu di thái thái và Vương thị. Triệu di thái thái này cho tới giờ nàng cũng không cảm nhận được sự tồn tại nên rất ít khi chú ý đến bà. Nhưng hôm nay bà hai lần có tiểu xảo đều rất có tác dụng. Người đàn bà này khẳng định không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tuy lão Hầu gia mất sớm nhưng có đánh chết Tương Nhược Lan cũng không tin ông chỉ có hai người đàn bà. Bây giờ trong phủ trừ thái phu nhân cũng chỉ có một Triệu di thái thái. Đây cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Bà dạy Vương thị cột cả Cận Yên Nhiên vào cùng một chỗ. Tương Nhược Lan vẫn phải cố kị thái phu nhân nên sẽ không dám quá đáng.
Nàng đúng là không dám quá mức với Cận Yên Nhiên khiến thái phu nhân không vui nhưng cũng sẽ không nhẹ nhàng mà buông tha Vương thị và Vu Thu Nguyệt.
Tương Nhược Lan nhíu mày ra vẻ suy nghĩ một chút:
- Để các người làm cái gì?
Chữ “các người” kéo dài khiến ba người tim như treo cao thần sắc không hẹn mà cùng khẩn trương
Tương Nhược Lan thấy thần sắc các nàng khẩn trương sợ hãi như vậy những tức giận trong lòng cũng tán ra, cảm giác đắc ý. Rồi nói:
- Ta nhất thời cũng không có chủ ý gì, như vậy đi… trước cứ nhớ vào đó, sau này nghĩ ra sẽ nói cho các ngươi. Các ngươi đều nói mình là người nói lời giữ lời, chắc sẽ không thay đổi chứ.
Nàng không tin Vương thị kia lúc nào cũng có thể kè kè để lôi Cận Yên Nhiên vào.
Lúc này thái phu nhân hứng thú nói:
- Ta đây làm chứng. Đến lúc đó nhớ phải gọi ta đến xem nhé.
Vương thị cùng Vu Thu Nguyệt trầm xuống, không biết Tương Nhược Lan muốn là gì.
Mà Cận Yên Nhiên lại thở dài một hơi. Bất kể thế nào, hôm nay coi như thoát nạn. Chuyện sau này để sau này tính. Nàng quay đầu nhìn Tương Nhược Lan đã thấy Tương Nhược Lan đang nhìn mình cười, ánh mắt đầy thiện ý khiến nàng đột nhiên có cảm giác Tương Nhược Lan hình như cố ý tha mình một lần.
Sao có thế? Bát phụ kia đã từng đáng sợ như thế, sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã thay đổi. Chẳng lẽ nàng ta lại muốn chơi đùa cái gì đây?
***
Ngày thứ hai là trà hội trong Hầu phủ
Trà hội mời rất nhiều quý phu nhân trong kinh thành. Xem như là Hầu phủ chính thức giới thiệu tân phu nhân cho các quý phu nhân biết.
Từ sáng sớm, Tương Nhược Lan đã sai nha hoàn và Phương mụ mụ hầu hạ thay quần áo, trang điểm sơ qua.
Quần áo vẫn là trang phục thường ngày nhưng vì xuất tịch ở chốn công khai này nên rất hoa lệ. Váy trắng thêu bươm bướm, thắt lưng bằng lụa đỏ, quần hồng nhạt thêu kim tuyến. Tóc chải búi gọn gàng, bên trái cài trâm phỉ thúy, bên phải cài trâm hoa bằng bảo thạch. Hoa tai hồng ngọc khiến da nàng vốn không trắng nhưng lại sáng lên, có vẻ vừa khỏe mạnh lại vừa quyến rũ.
Phương mụ mụ nhìn nàng mà không ngừng than thở:
- Phu nhân của chúng ta thực ra cũng rất xinh đẹp. Đôi mắt kia giống hệt phu nhân lúc sinh tiền.
Nhắc tới mẫu thân Tương Nhược Lan, Phương mụ mụ lại hồng hồng hốc mắt:
- Phu nhân mà biết tiểu thư có thể xinh đẹp thế này đứng trước mọi người trong lòng nhất định rất vui.
Tương Nhược Lan kéo tay Phương mụ mụ cười nói:
- Phương mụ mụ, rõ là đang nói chuyện vui sao ngươi lại khóc?
Hồng Hạnh vừa giúp Tương Nhược Lan sửa sang y phục vừa cười nói:
- Mẫu thân ta hay như thế, vui cũng khóc mà buồn cũng khóc, khiến ta vừa nhìn thấy nước mắt bà đã sợ, còn không hiểu đang vui hay đang buồn nữa.
Bọn nha hoàn cũng bị nàng đùa mà cười, Phương mụ mụ quay người gõ đầu Hồng Hạnh một cái:
- Ta đang vui vì tiểu thư bây giờ đã rất hiểu chuyện, so với cái gì cũng không khiến ta vui mừng như thế này.
Sự cố gắng của Tương Nhược Lan mọi người đều rất hiểu, nghe Phương mụ mụ nói xong, tất cả đều nhìn Tương Nhược Lan, không hẹn mà đều lộ ra thần sắc kính phục.
Không biết nha hoàn nào lại nói:
- Nếu Hầu gia cũng biết phu nhân cố gắng thì thật tốt.
Những lời này lại chạm đúng tâm sự của mọi người. Đã nhiều ngày trôi qua, Hầu gia không ở Sở Thiên các thì cũng đến Cẩm Tú viên vậy mà cửa Thu Đường viện cũng không bước vào, phu nhân cho dù có cố gắng nữa thì cũng vô dụng.
Tương Nhược Lan thấy mọi người đột nhiên ủ rũ cúi đầu lại thấy Hồng Hạnh như sắp nói về cái chuyện đau đầu đó, vội lên tiếng:
- Nhanh tay nhanh chân lên, ta còn phải đến chỗ thái phu nhân thỉnh an.
Sau khi trang điểm xong, Tương Nhược Lan mang nha hoàn đến Tùng Hương viện trước thỉnh an thái phu nhân. Thái phu nhân thấy trang phục của nàng rất hài lòng, vừa thể hiện khí độ của Hầu phu nhân lại rất đường hoàng.
- Đừng khẩn trương, hôm nay cũng chỉ là trà hội bình thường, cho dù làm sai cái gì cũng không đáng ngại.
Thái phu nhân kéo tay nàng ôn hòa nói.
- Có mẫu thân ở đây, con không sợ.
Ngữ khí thái phu nhân ôn hòa, động tác thân mật khiến trong lòng nàng có chút ấm áp. Nàng cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Con từ nhỏ đã có một nguyện vọng là được nắm tay mẫu thân tới gặp mọi người. Không nghĩ hôm nay mẫu thân lại giúp con thực hiện ước vọng này.
Đây không phải nói dối, đây là ước vọng của Tương Nhược Lan còn bé cũng là ước vọng của nàng. Cả hai đều là những đứa trẻ không mẫu thân.
Thái phu nhân trong lòng nổi lên thương xót, đột nhiên cảm giác trong quá khứ Tương Nhược Lan hành động tuy rất quá đáng nhưng cũng có lí do. Trẻ con mất đi mẫu thân vốn rất đáng thương.
Thái phu nhân vỗ tay nàng, nhẹ nhàng nói:
- Sau này còn nhiều cơ hội mà.
Đang nói thì Vu Thu Nguyệt và Vương thị bước vào. Vu Thu Nguyệt mặc váy vàng nhạt, thắt lưng thêu bách hoa, tóc búi kĩ, cài trang sức nhìn qua có vẻ thanh tố nhưng bất luận là quần áo hay trang sức đều sáng bóng khiến da dẻ nàng vốn trắng lại càng trắng, Cả người kiều mị hơn hẳn Tương Nhược Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.