Chương 20: Về nhà
Shisanchun
29/07/2013
Buổi tối khi Ánh Tuyết
đến hầu hạ, Tương Nhược Lan phát hiện má trái nàng có chút đỏ, lại có vết ngón
tay, vừa nhìn đã biết bị người đánh
Tương Nhược Lan nhíu mày hỏi lớn:
- Ánh Tuyết, mặt ngươi sao thế kia?
Ánh Tuyết bưng mặt cúi đầu, ánh mắt ủy khuất mà Hồng Hạnh đứng một bên vẻ mặt hơi mất tự nhiên, thỉnh thoảng liếc nhìn Ánh Tuyết như đang cảnh cáo.
Tương Nhược Lan lập tức hiểu, cái tát này nhất định là Hồng Hạnh làm. Tương Nhược Lan hơi đau đầu, nha đầu kia đã bị trách mắng mà vẫn không tỉnh ngộ
Tương Nhược Lan phất tay ý bảo Ánh Tuyết, Ngọc Kiểu ra ngoài chỉ giữ lại Hồng Hạnh.
Nha đầu này, hôm nay nên cảnh cáo nàng một chút, nếu không phải nể nàng là con gái Phương mụ mụ lại cùng Tương Nhược Lan lớn lên nên không muốn làm quá thì Nhược Lan đã sớm muốn cho nha hoàn này ra ngoại viện hầu hạ.
Hồng Hạnh thấy sắc mặt tiểu thư trong lòng hoảng hốt nhưng lập tức lại trấn định. Nàng là đại nha hoàn, đánh nha hoàn bên dưới thì có làm sao.
Tương Nhược Lan ngôi dựa vào cửa sổ, trên bàn có một ngọn đèn, đèn dầu chập chờn chiếu sáng nửa khuôn mặt nàng còn nửa kia chìm trong bóng tối càng khiến vẻ mặt trầm tĩnh, lạnh lùng, cả người tản ra một loại áp lực vô hình, ép Hồng hạnh đến không thở nổi.
- Tiểu thư. Hồng Hạnh không chịu được loại áp lực này, không nhịn được khẽ gọi.
Tương Nhược Lan nhìn nàng:
- Tại sao ngươi đánh Ánh Tuyết.
Giọng nói đã nhận định là nàng gây nên, khiến cho Hồng Hạnh muốn cầu xin cũng không nói được gì. Hồng Hạnh cúi đầu, hai tay vân vê tà áo, hồi lâu ấp úng nói:
- Là bởi vì… là bởi vì… Nàng đã làm sai
- Nàng làm sai chuyện gì? Tương Nhược Lan không buông hỏi tiếp.
Hồng Hạnh nhất thời nóng lòng không tìm ra được bất kì lí do nào. Lí do chính thức đương nhiên không thể nói. Chẳng lẽ nàng lại nói ra nàng đố kị Ánh Tuyết xinh đẹp hơn nàng?
Tương Nhược Lan nhìn bộ dạng nàng liền biết nàng là người bình thường cũng bá đạo. Xem ra đây không phải lần đầu đánh người. Nàng thở dài, nghiêm giọng nói:
- Hồng Hạnh, đây là Hầu phủ. Chúng ta không thể như trước kia tùy ý thích làm gì thì làm như Tương phủ. Ngươi là đại nha hoàn bên người ta, nếu luôn vô lý đánh người, Hầu phủ sẽ coi ngươi thế nào mà nhìn ta ra sao? Hầu phủ nhất nhất chỉ nói đến quy củ, nếu ngươi còn không biết thu liễm, không tuân phép tắc… ngươi cũng thấy ở Hầu phủ ta không làm chủ được. Vạn nhất có ngày người khiến người khác chán ghét đem ngươi đuổi đi, đến lúc đó ta cũng không giúp được ngươi.
Nàng dừng một chút, đổi giọng:
- Không bằng ta để ngươi ra ngoại viện đi, tránh để ngươi trước mặt người khác phạm sai lầm, bị Hầu phủ đuổi đi. Ngoài viện ít người có thể giúp ngươi bình an.
Hồng Hạnh mặt không còn chút máu, đôi mắt trợn to kinh hoàng. Nàng ở bên người tiểu thư nhiều năm như vậy, nếu bị chuyển ra ngoại viện chẳng những ao ước bấy nay trở thành vô vọng mà còn phải chịu ánh mắt khinh thường, cười nhạo của người khác
Nàng òa lên, quỳ xuống trước mặt Tương Nhược Lan, kéo y phục Nhược Lan khóc ròng nói:
- Tiểu thư, Hồng hạnh biết sai rồi. Sau này Hồng Hạnh nhất định tuân thủ quy củ. Hồng Hạnh và tiểu thư cùng lớn lên có ai hiểu rõ tiểu thư bằng Hồng Hạnh, hầu hạ tiểu thư được như Hồng Hạnh. Tiểu thư, người đừng đem Hồng Hạnh ra ngoài.
Tương Nhược Lan mặt không đổi sắc nhìn nàng nói:
- Không điều ngươi đi cũng được. Vậy từ nay về sau, nói chuyện và làm việc đều phải suy nghĩ cho kĩ, cũng không được cuồng vọng, còn xảy ra chuyện như thế ta sẽ không tha cho ngươi.
Hồng Hạnh vừa dập đầu, khóc ròng nói:
- Hồng Hạnh đã biết, sau này nhất định sẽ cẩn thận.
Tương Nhược Lan gật đầu, dù không trông cậy nàng lần này sẽ tốt hơn nhưng nói thế nào thì chắc cũng sẽ biết điều hơn.
Hồng Hạnh đứng dậy lau nước mắt, ra ngoài phân phó tiểu nha đầu mang nước, hầu hạ Tương Nhược Lan đi ngủ.
***
Tương Nhược Lan xuất giá là từ nhà Tương nhị lão gia Tương Hoài Viễn đi ra nên về nhà cũng là về nhà Tương Hoài Viễn.
Buổi sáng, đường huynh Tương Tử Anh mang xe ngựa đến đón Tương Nhược Lan và Hầu gia về nhà.
Tương Tử An khoảng 23, 24 tuổi, vóc người thon gầy, mặt trắng. Đầu tiên, hắn thỉnh an thái phu nhân rồi mới cùng vợ chồng Nhược Lan về Tương phủ
Tương Nhược Lan lên xe mới biết, về nhà vợ chồng phải ngồi cùng xe ngựa.
Chuyện này với nàng là chuyện cực kì đau khổ.
Từ khi lên xe, Cận Thiệu Khang lúc nào cũng quàu quạu, mặt không biểu cảm. Tương Nhược Lan ngồi bên cạnh hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo. Không được động đậy, nói chuyện thì không biết nên nói gì, cười cùng không nổi. Cảm giác này thật sự khổ không nói hết.
Nhàm chán…Tương Nhược Lan bắt đầu đánh giá xe ngựa.
Cỗ xe này rất rộng rãi, ngồi xuống phía sau có cẩm nhuyễn điếm (gối mềm làm bằng gấm), bốn phía phủ lụa trắng. Dù không hoa quý như xe ngựa Hầu phủ nhưng cũng rất thoải mái
Dần dần ánh mắt Tương Nhược Lan lại dừng lại trên người Cận Thiệu Khang. Thật sự không có cách nào. Xe ngựa chỉ lớn một chút mà người bên kia như đang tỏa sáng, bất tri bất giác hấp dẫn ánh mắt người khác.
Hắn hôm nay mặc cẩm bào màu xanh, kiểu dáng đơn giản, thêu cây tùng xanh bằng kim tuyến, đai lưng cùng màu, vừa thoải mái lại vừa lộ ra sự cao quý.
Trên đầu hắn búi tóc dùng một cây trâm dương chỉ bạch ngọc mà cố định. Bạch ngọc trong suốt càng làm nổi bật mái tóc đen nhánh như tơ của hắn.
Da tay hắn có lẽ là vì nhiều năm chinh chiến mà có màu nâu đồng nhưng trông vẫn rất đẹp, trơn nhẵn. Trán cao rộng, môi mím, trên mặt mỗi tấc đều lạnh lùng, đây là một người nghiêm túc mà câu nệ. Tương Nhược Lan hoài nghi người này lớn như vậy không biết có bao giờ vui vẻ mà cười không?
Có lẽ vì ánh mắt Tương Nhược Lan rất chuyên chú khiến đôi mày đen rậm của Cận Thiệu Khang giật giật, sau đó quay mặt nhìn sang Tương Nhược Lan. Đôi mắt nâu lạnh lùng, ánh mặt trời từ cửa chiếu vào khiến lông mi hắn như nhuộm thành màu vàng, kim quang phát ra khiến người ta nhìn không chớp mắt
Vẻ đẹp này khiến Tương Nhược Lan vừa nhìn vừa cảm thán, tim hơi đập mạnh.
Đáng tiếc, đáng tiếc lại là loại hỗn đản….
Tương Nhược Lan lắc lắc đầu, trong lòng thở dài.
- Ngươi nhìn cái gì? Cận Thiệu Khang lạnh lùng nói.
Tương Nhược Lan lúc này mới phát hiện ánh mắt của mình có chút quá trớn mà hắn tựa như nhìn thấu hết thảy, trong lòng hơi chột dạ, chuyển mắt nhìn sang chỗ khác.
- Ta.. ta đang nhìn xe ngựa.
- Xe ngựa này không phải là của Tương phủ các người? Còn không nhìn đủ?
Hắn quay mặt, nhàn nhạt nói.
Nhưng cách nói nhàn nhạt này lại khiến người ta có chút cáu:
- Ta thích nhìn xe ngựa nhà ta.
Cận Thiệu Khang quay mặt lại, hừ lạnh một tiếng, lát sau mới nói:
- Thế thì ngươi cứ nhìn xe ngựa là được rồi, hai tròng mắt đừng có nhìn loạn.
Hơ! Người này nói chuyện thật đáng ghét.
- Như nhau, như nhau
Tương Nhược Lan lạnh lùng bật lại
Cận Thiệu Khang lập tức lại quay mặt lại, khuôn mặt càng lạnh nhưng vì ngũ quan tuấn mỹ mà lại hiện ra một loại mị lực đặc biết:
- Ý ngươi là gì?
Nhưng tâm tình Tương Nhược Lan bây giờ rất khó chịu nên quyết định không để ý. Nàng nhướng mày nhìn hắn, giọng nói vừa đủ làm hắn tức chết:
- Hai tròng mắt của ngươi không khắp nơi nhìn loạn sao biết ta đang nhìn loạn.
Tương Nhược Lan nhíu mày hỏi lớn:
- Ánh Tuyết, mặt ngươi sao thế kia?
Ánh Tuyết bưng mặt cúi đầu, ánh mắt ủy khuất mà Hồng Hạnh đứng một bên vẻ mặt hơi mất tự nhiên, thỉnh thoảng liếc nhìn Ánh Tuyết như đang cảnh cáo.
Tương Nhược Lan lập tức hiểu, cái tát này nhất định là Hồng Hạnh làm. Tương Nhược Lan hơi đau đầu, nha đầu kia đã bị trách mắng mà vẫn không tỉnh ngộ
Tương Nhược Lan phất tay ý bảo Ánh Tuyết, Ngọc Kiểu ra ngoài chỉ giữ lại Hồng Hạnh.
Nha đầu này, hôm nay nên cảnh cáo nàng một chút, nếu không phải nể nàng là con gái Phương mụ mụ lại cùng Tương Nhược Lan lớn lên nên không muốn làm quá thì Nhược Lan đã sớm muốn cho nha hoàn này ra ngoại viện hầu hạ.
Hồng Hạnh thấy sắc mặt tiểu thư trong lòng hoảng hốt nhưng lập tức lại trấn định. Nàng là đại nha hoàn, đánh nha hoàn bên dưới thì có làm sao.
Tương Nhược Lan ngôi dựa vào cửa sổ, trên bàn có một ngọn đèn, đèn dầu chập chờn chiếu sáng nửa khuôn mặt nàng còn nửa kia chìm trong bóng tối càng khiến vẻ mặt trầm tĩnh, lạnh lùng, cả người tản ra một loại áp lực vô hình, ép Hồng hạnh đến không thở nổi.
- Tiểu thư. Hồng Hạnh không chịu được loại áp lực này, không nhịn được khẽ gọi.
Tương Nhược Lan nhìn nàng:
- Tại sao ngươi đánh Ánh Tuyết.
Giọng nói đã nhận định là nàng gây nên, khiến cho Hồng Hạnh muốn cầu xin cũng không nói được gì. Hồng Hạnh cúi đầu, hai tay vân vê tà áo, hồi lâu ấp úng nói:
- Là bởi vì… là bởi vì… Nàng đã làm sai
- Nàng làm sai chuyện gì? Tương Nhược Lan không buông hỏi tiếp.
Hồng Hạnh nhất thời nóng lòng không tìm ra được bất kì lí do nào. Lí do chính thức đương nhiên không thể nói. Chẳng lẽ nàng lại nói ra nàng đố kị Ánh Tuyết xinh đẹp hơn nàng?
Tương Nhược Lan nhìn bộ dạng nàng liền biết nàng là người bình thường cũng bá đạo. Xem ra đây không phải lần đầu đánh người. Nàng thở dài, nghiêm giọng nói:
- Hồng Hạnh, đây là Hầu phủ. Chúng ta không thể như trước kia tùy ý thích làm gì thì làm như Tương phủ. Ngươi là đại nha hoàn bên người ta, nếu luôn vô lý đánh người, Hầu phủ sẽ coi ngươi thế nào mà nhìn ta ra sao? Hầu phủ nhất nhất chỉ nói đến quy củ, nếu ngươi còn không biết thu liễm, không tuân phép tắc… ngươi cũng thấy ở Hầu phủ ta không làm chủ được. Vạn nhất có ngày người khiến người khác chán ghét đem ngươi đuổi đi, đến lúc đó ta cũng không giúp được ngươi.
Nàng dừng một chút, đổi giọng:
- Không bằng ta để ngươi ra ngoại viện đi, tránh để ngươi trước mặt người khác phạm sai lầm, bị Hầu phủ đuổi đi. Ngoài viện ít người có thể giúp ngươi bình an.
Hồng Hạnh mặt không còn chút máu, đôi mắt trợn to kinh hoàng. Nàng ở bên người tiểu thư nhiều năm như vậy, nếu bị chuyển ra ngoại viện chẳng những ao ước bấy nay trở thành vô vọng mà còn phải chịu ánh mắt khinh thường, cười nhạo của người khác
Nàng òa lên, quỳ xuống trước mặt Tương Nhược Lan, kéo y phục Nhược Lan khóc ròng nói:
- Tiểu thư, Hồng hạnh biết sai rồi. Sau này Hồng Hạnh nhất định tuân thủ quy củ. Hồng Hạnh và tiểu thư cùng lớn lên có ai hiểu rõ tiểu thư bằng Hồng Hạnh, hầu hạ tiểu thư được như Hồng Hạnh. Tiểu thư, người đừng đem Hồng Hạnh ra ngoài.
Tương Nhược Lan mặt không đổi sắc nhìn nàng nói:
- Không điều ngươi đi cũng được. Vậy từ nay về sau, nói chuyện và làm việc đều phải suy nghĩ cho kĩ, cũng không được cuồng vọng, còn xảy ra chuyện như thế ta sẽ không tha cho ngươi.
Hồng Hạnh vừa dập đầu, khóc ròng nói:
- Hồng Hạnh đã biết, sau này nhất định sẽ cẩn thận.
Tương Nhược Lan gật đầu, dù không trông cậy nàng lần này sẽ tốt hơn nhưng nói thế nào thì chắc cũng sẽ biết điều hơn.
Hồng Hạnh đứng dậy lau nước mắt, ra ngoài phân phó tiểu nha đầu mang nước, hầu hạ Tương Nhược Lan đi ngủ.
***
Tương Nhược Lan xuất giá là từ nhà Tương nhị lão gia Tương Hoài Viễn đi ra nên về nhà cũng là về nhà Tương Hoài Viễn.
Buổi sáng, đường huynh Tương Tử Anh mang xe ngựa đến đón Tương Nhược Lan và Hầu gia về nhà.
Tương Tử An khoảng 23, 24 tuổi, vóc người thon gầy, mặt trắng. Đầu tiên, hắn thỉnh an thái phu nhân rồi mới cùng vợ chồng Nhược Lan về Tương phủ
Tương Nhược Lan lên xe mới biết, về nhà vợ chồng phải ngồi cùng xe ngựa.
Chuyện này với nàng là chuyện cực kì đau khổ.
Từ khi lên xe, Cận Thiệu Khang lúc nào cũng quàu quạu, mặt không biểu cảm. Tương Nhược Lan ngồi bên cạnh hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo. Không được động đậy, nói chuyện thì không biết nên nói gì, cười cùng không nổi. Cảm giác này thật sự khổ không nói hết.
Nhàm chán…Tương Nhược Lan bắt đầu đánh giá xe ngựa.
Cỗ xe này rất rộng rãi, ngồi xuống phía sau có cẩm nhuyễn điếm (gối mềm làm bằng gấm), bốn phía phủ lụa trắng. Dù không hoa quý như xe ngựa Hầu phủ nhưng cũng rất thoải mái
Dần dần ánh mắt Tương Nhược Lan lại dừng lại trên người Cận Thiệu Khang. Thật sự không có cách nào. Xe ngựa chỉ lớn một chút mà người bên kia như đang tỏa sáng, bất tri bất giác hấp dẫn ánh mắt người khác.
Hắn hôm nay mặc cẩm bào màu xanh, kiểu dáng đơn giản, thêu cây tùng xanh bằng kim tuyến, đai lưng cùng màu, vừa thoải mái lại vừa lộ ra sự cao quý.
Trên đầu hắn búi tóc dùng một cây trâm dương chỉ bạch ngọc mà cố định. Bạch ngọc trong suốt càng làm nổi bật mái tóc đen nhánh như tơ của hắn.
Da tay hắn có lẽ là vì nhiều năm chinh chiến mà có màu nâu đồng nhưng trông vẫn rất đẹp, trơn nhẵn. Trán cao rộng, môi mím, trên mặt mỗi tấc đều lạnh lùng, đây là một người nghiêm túc mà câu nệ. Tương Nhược Lan hoài nghi người này lớn như vậy không biết có bao giờ vui vẻ mà cười không?
Có lẽ vì ánh mắt Tương Nhược Lan rất chuyên chú khiến đôi mày đen rậm của Cận Thiệu Khang giật giật, sau đó quay mặt nhìn sang Tương Nhược Lan. Đôi mắt nâu lạnh lùng, ánh mặt trời từ cửa chiếu vào khiến lông mi hắn như nhuộm thành màu vàng, kim quang phát ra khiến người ta nhìn không chớp mắt
Vẻ đẹp này khiến Tương Nhược Lan vừa nhìn vừa cảm thán, tim hơi đập mạnh.
Đáng tiếc, đáng tiếc lại là loại hỗn đản….
Tương Nhược Lan lắc lắc đầu, trong lòng thở dài.
- Ngươi nhìn cái gì? Cận Thiệu Khang lạnh lùng nói.
Tương Nhược Lan lúc này mới phát hiện ánh mắt của mình có chút quá trớn mà hắn tựa như nhìn thấu hết thảy, trong lòng hơi chột dạ, chuyển mắt nhìn sang chỗ khác.
- Ta.. ta đang nhìn xe ngựa.
- Xe ngựa này không phải là của Tương phủ các người? Còn không nhìn đủ?
Hắn quay mặt, nhàn nhạt nói.
Nhưng cách nói nhàn nhạt này lại khiến người ta có chút cáu:
- Ta thích nhìn xe ngựa nhà ta.
Cận Thiệu Khang quay mặt lại, hừ lạnh một tiếng, lát sau mới nói:
- Thế thì ngươi cứ nhìn xe ngựa là được rồi, hai tròng mắt đừng có nhìn loạn.
Hơ! Người này nói chuyện thật đáng ghét.
- Như nhau, như nhau
Tương Nhược Lan lạnh lùng bật lại
Cận Thiệu Khang lập tức lại quay mặt lại, khuôn mặt càng lạnh nhưng vì ngũ quan tuấn mỹ mà lại hiện ra một loại mị lực đặc biết:
- Ý ngươi là gì?
Nhưng tâm tình Tương Nhược Lan bây giờ rất khó chịu nên quyết định không để ý. Nàng nhướng mày nhìn hắn, giọng nói vừa đủ làm hắn tức chết:
- Hai tròng mắt của ngươi không khắp nơi nhìn loạn sao biết ta đang nhìn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.