Chương 242: Yến hội
Shisanchun
29/07/2013
Từ khi Tương Nhược Lan
vào cửa đến giờ, trừ lúc nàng thi lễ với thái phu nhân thì thái phu nhân và
nàng cũng chỉ nhàn nhạt nói chuyện, cũng không nhìn nàng. Dù bà vì các cháu mà
đồng ý tiếp nhận Tương Nhược Lan nhưng cũng không đại biểu rằng bà thật sự tha
thứ cho nàng (hơ hơ… dưa bở rồi cụ ạ)
Thái phu nhân ở bên cạnh tươi cười nhìn hai đứa cháu một hồi rồi quay mặt nhìn Tương Nhược Lan, sắc mặt lãnh đạm:
- Hôm nay ngươi tới vừa đúng lúc, có một số việc ta muốn hỏi ngươi,
Tương Nhược Lan nhìn bà.
Cận Thiệu Khang sợ mẫu thân nói những lời khó nghe, vội nói:
- Mẫu thân, hôm nay là lần đầu tiên bọn trẻ đến, còn chưa thích ứng, có gì để sau hãy nói
Thái phu nhân nhìn hai cháu một chút, cười nói:
- Cũng đúng, có một số lời không thể nói trước mặt bọn trẻ. Hầu gia, ngươi đưa bọn trẻ ra ngoài, để bọn trẻ quen với nơi đây, bọn trẻ theo ngươi, những người khác chỉ sợ bọn trẻ không thích
Sau đó cười nói với hai cậu bé:
- Vườn hoa nhà nãi nãi rất đẹp, các ngươi có muốn đi chơi không?
Nhắc tới chơi, hai cậu bé đều rất hưng phấn, vội kéo tay Cận Thiệu Khang nói:
- Bá bá, dẫn chúng ta đi, dẫn chúng ta đi,
Thái phu nhân nghe được hai chữ bá bá thì nhíu mày
Cận Thiệu Khang không đành lòng từ chối bọn trẻ, hắn nhìn mẫu thân đầy ý cầu xin, thái phu nhân sao không hiểu tâm tư hắn, không nhịn được nói một câu:
- An tâm,ta tự biết phân tấc (nặng nhẹ ?)
Lúc này Cận Thiệu Khang mới dẫn bọn trẻ đi.
Bọn họ đi rồi, thái phu nhân nói với Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan, ngươi còn chưa nói với bọn nhỏ? Sao bọn nhỏ vẫn gọi Hầu gia là bá bá
- Ta trở về bận rộn nhiều việc. Ta sẽ nói, thái phu nhân yên tâm. Tương Nhược Lan đáp
Sắc mặt thái phu nhân hơi hòa hoãn:
- Ta chuẩn bị cho bọn trẻ nhận tổ quy tông. Bọn trẻ là huyết mạch Cận gia, không thể vô danh vô phận để người đời trêu chọc được. Sau này bọn chúng cũng phải ở lại Hầu phủ
Tương Nhược Lan nhìn bà:
- Thái phu nhân, ta không phản đối bọn trẻ nhận tổ quy tông, chính là bọn nhỏ vẫn theo ta sống, đột nhiên đến nơi xa lạ chỉ sợ sẽ không thích ứng.Ý của ta là tạm thời cứ để bọn trẻ sống cùng ta một thời gian, sau này chờ bọn trẻ quen thân với các ngươi thì sẽ để bọn trẻ ở lại Hầu phủ.
Thái phu nhân càng càng kinh ngạc, bà buông chén trà:
- Nhược Lan, cái gì mà các ngươi, chúng ta? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn không chịu quay lại
Tương Nhược Lan nhẹ giọng nói:
- Thái phu nhân, ta chưa từng nói là sẽ trờ về
Thái phu nhân tức giận đến đập bàn:
- Chuyện tới giờ ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi cũng biết Hầu gia vì ngươi mà bán cả thiếp thất, sĩ diện ngươi có đủ rồi ngươi còn muốn làm cao gì nữa? Ngươi đừng quá đáng.
Là bởi vì như thế, nàng phải quay lại? Nàng không trở lại chính là tội đại ác? Tất cả mọi người đều không để ý đến chuyện đó không có nghĩa rằng nàng không để ý. Bọn họ cho rằng đó là chuyện bình thường nhưng đó lại là vết thương lớn với nàng. Dù năm năm đã qua nhưng vết thương vẫn còn đó, sao nàng có thể vui vẻ quay lại? Cho dù miễn cưỡng bản thân thì hai người cũng không hạnh phúc. Huống chi nàng sao phải miễn cưỡng chính mình. Nàng chưa từng miễn cưỡng ai thì tại sao phải vì người khác mà miễn cưỡng chính mình?
Nàng không nợ bất kì ai tại sao phải bị thái phu nhân chỉ trích như thế. Nàng ngẩng đầu, nhìn thái phu nhân nói:
- Thái phu nhân, ta không yêu cầu Hầu gia bán thiếp cũng không phải ta làm cao. Đó chỉ là lựa chọn của ta, ý nghĩ của ta. Thái phu nhân, cho dù ngươi không thể hiểu thì cũng không thể phủ nhận rằng ta có quyền này
- Ngươi…
Thái phu nhân tức giận đến đứng lên:
- Ngươi đừng tưởng rằng Cận gia chúng ta không có ngươi không được.
Tương Nhược Lan cũng đứng lên:
- Trên đời này không có người nào là không ai không được, ta rất hiểu đạo lý này
Nàng hành lễ với thái phu nhân rồi nói:
- Chốc nữa vẫn xin Hầu gia đưa bọn trẻ về, bọn trẻ chưa từng ngủ ở bên ngoài bao giờ, chúng sẽ không quen.
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài.
Thái phu nhân nhìn bóng lưng nàng tức giận đến run người. Bà chưa bao giờ gặp nữ nhân nào cuồng vọng như thế, sao con lại yêu thương nàng?
Tương Nhược Lan trở lại khách sạn, đến tối, Cận Thiệu Khang đem bọn nhỏ trở về. Bọn trẻ vui mừng ùa vào lòng Tương Nhược Lan, cao hứng nói:
- Mẫu thân, hoa viên nhà bá bá rất lớn, có rất nhiều hoa đẹp
Tương Nhược Lan cười hỏi bọn nhỏ:
- Chơi có vui không
Bọn trẻ đồng thanh nói:
- Chơi rất vui
Khuôn mặt tươi cười giống hệt nhau, đôi mắt sáng bừng giống hệt nhau, Tương Nhược Lan lòng mềm nhũn.
Cận Thiệu Khang đứng bên định nói lại thôi. Tương Nhược Lan thấy thế thì sai Tử San dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi
Đợi bọn trẻ đi rồi, Cận Thiệu Khang nói với nàng:
- Nhược Lan, những lời mẫu thân nói nàng đừng để ý
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Ta không trách bà
Thái phu nhân không sai nhưng nàng cũng không cho rằng mình sai
- Nhược Lan… Cận Thiệu Khang khẽ gọi: - ta thực sự rất muốn nàng trở lại bên ta nhưng ta sẽ không bức nàng, những gì ta làm không phải để ép nàng mà vì ta thấy đáng làm
- Thiệu Khang… Tương Nhược Lan cảm động, quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt hắn thâm sâu chứa đựng tình cảm nồng ấm.
Tương Nhược Lan nhìn hắn, cái mũi sống mũi cay cay:
- Ta cũng rất muốn trở lại quá khứ, ta còn muốn hơn bất kì ai khác, nhớ nhung hơn bất kì ai khác nhưng ta không thể nào quên đi chuyện quá khứ, cũng chẳng có niềm tin vào tương lai nữa. Ta không muốn nếm thử nữa, cảm giác đau đớn đó ta không muốn thử đến lần thứ hai… ngươi đừng làm nhiều việc vì ta như vậy, chờ ta trị thương cho ngươi rồi, ngươi hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình. Thật ra ta không hợp với ngươi, không đúng… ta không hợp với bất kì ai, là vấn đề của ta, không phải do ngươi. Ngươi ở bên người khác tuyệt đối sẽ vui vẻ hơn ở bên ta…
Tương Nhược Lan càng nói càng đau đớn, Cận Thiệu Khang nhìn mặt nàng tái nhợt mà trong lòng kích động, hắn không nhịn được, bước lên ôm nàng vào lòng:
- Không sao, Nhược Lan, nàng không muốn trở lại bên ta cũng không sao. Là ta có lỗi với nàng, không thể trách nàng. Sau này nàng không cần để ý đến ta, ta làm gì là việc của ta, không liên quan đến nàng. Ta biết ta nên làm gì. Nàng chỉ cần biết ta vẫn luôn ở bên nàng, chỉ cần nàng quay đầu lại sẽ thấy ta ở đó. Có lẽ chưa bao giờ nàng tin tưởng ta, cũng không quan trọng, không sao cả. Chỉ cần nàng vui thì không sao hết
Tương Nhược Lan tựa vào lòng hắn, xung quanh tràn ngập mùi hương quen thuộc của hắn, bất tri bất giác rơi lệ.
Hai hôm sau, thái hậu mời tất cả các mệnh phụ phu nhân từ lục phẩm trong thành tới ngự hoa viên.
Tiết trời đầu hè, khí trời thanh sảng, trăm hoa nở rộ, trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát.
Thái hậu sai người kê bàn ở trong ngự hoa viên, những người đến khá nhiều, ai nấy đều ngọc giắt trâm cài, cảnh tượng vô cùng xa hoa
Thái hậu mặc phượng bào ngồi chính giữa, Hoàng hậu ngồi bên trái, Tương Nhược Lan ngồi bên phải. Nàng mặc trường bào thanh nhã, tóc chải búi gọn gàng, cài ngọc phỉ thúy, vừa cao quý mà vừa thanh tao.
Ánh mắt những người đến đều tập trung trên người nàng, có tò mò , có mừng rỡ, có khinh thường mà cũng có lạnh lùng.
Trong đó có không ít người quen. Nhìn nàng tươi cười là Lưu Tử Đồng, nàng vẻ mặt hồng hào, phong thái kiều diễm, bớt đi vẻ ngây thơ của thiếu nữ, thêm phần yêu kiều của nữ nhân.
Tương Nhược Lan nháy mắt với nàng mất cái, Lưu Tử Đồng càng tươi cười rạng rỡ
Ngoài Lưu Tử Đồng ra còn có rất nhiều phu nhân từng được nàng chữa bệnh, bọn họ cũng tươi cười hữu hảo với nàng. Tương Nhược Lan đều mìm cười với các nàng. Còn có một số người dù bề ngoài tươi cười nhưng ánh mắt rất lạnh nhạt.
Tương Nhược Lan cũng có thể hiểu. Nữ nhân hòa ly, mất đi nhà chồng bảo vệ đương nhiên khiến người ta xem thường. Trong mắt bọn họ giờ nàng chỉ là một dân phụ, đừng nói là nhất phẩm phu nhân mà ngay cả một mệnh phụ cũng chẳng bằng.
Cách đó không xa, Từ Uyển Thanh thấy nàng thì vẫn đều tỏ vẻ khinh thường, ngạo mạn. Nàng ngồi trên Lưu Tử Đồng, mặc phục sức của mệnh phụ ngũ phẩm, so với Lưu Tử Đồng thì gầy đi nhiều, ánh mắt có mấy phần buồn bực
Nàng nhìn Tương Nhược Lan một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Tương Nhược Lan đương nhiên không để bụng thái độ của nàng. Khiến cho nàng để ý là Cận Yên Nhiên.
Cận Yên Nhiên mặc triều phục màu hồng, trang sức trên người rất hoa mỹ. Đã năm năm, Cận Yên Nhiên đã không còn là cô nương ngây thơ trước kia. Sắc mặt nàng hơi tái nhợt, môi mím chặt hơi trễ xuống, có cảm giác rât sầu khổ.
Như là cảm giác được ánh mắt của Tương Nhược Lan, Cận Yên Nhiên ngẩng đầu, nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, cuối cùng lạnh lùng quay đầu đi.
Đã năm năm, cô nương ngây thơ ngày đó sống tốt không? Nhưng xem nàng như thế hẳn là không được như ý. Nàng đã gặp chuyện gì? Từ sau khi quay lại vẫn bận rộn nhiều chuyện, còn chưa kịp hỏi thăm nàng.
Lúc này, thái hậu cười nói:
- Hôm nay là ngày đẹp, ai gia mới chư vị đến không chỉ để thưởng thức cảnh đẹp mà còn có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố với mọi người
Một mệnh phụ lập tức cười nói tiếp:
- Thái hậu có việc gì vui muốn nói?
Ý chỉ dù đã ban ra nhưng thời này tin tức không nhanh nhạy nên mọi người còn chưa hay biết chuyện này
Thái hậu cười nói:
- Cũng không hẳn là việc vui?
Bà vươn tay về phía Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan, đến bên ai gia.
Tương Nhược Lan cười đứng lên, dưới ánh nhìn của mọi người, đi tới bên thái hậu, thái hậu cũng nắm tay nàng.
Hoàng hậu ngồi bên liếc qua bàn tay nắm chặt của hai người, ánh mắt lóe ra tia lạnh lùng.
Thái hậu nhàn nhạt nhìn hoàng hậu một cái, quay đầu cười với mọi người:
- Nhược Lan, mọi người hẳn là biết chứ.
Mọi người đều tươi cười, dù là Tử Uyển Thanh cũng miễn cưỡng mỉm cười
- Đương nhiên là biết, năm đó dù gì Hầu… Tương phu nhân đã chưa bệnh cho gia mẫu.
Những người khác cũng vội vàng khen ngợi Tương Nhược Lan.
Mọi người biết Tương Nhược Lan luôn được thái hậu sủng ái, lần này Tương Nhược Lan chữa hết bệnh cho bà, nhìn ánh mắt của thái hậu là biết tầm quan trọng của Tương Nhược Lan trong lòng bà nên đương nhiên ai nấy đều muốn khen Tương Nhược Lan cho thái hậu vui.
Thái hậu quả nhiên rất vui vẻ, tiếp tục cười nói:
- Nói vậy mọi người đã biết ai gia luôn thương yêu Nhược Lan, lần này Nhược Lan chẳng những tìm ra cách phòng bệnh đậu mùa mà còn chữa khỏi bệnh cho ai gia. Bất luận thế nào cũng đều là công lớn, ai gia rất vui mừng, cho nên quyết định nhận Nhược Lan là nghĩa nữ
Nghĩa nữ? Mọi người đều kinh ngạc, đó chẳng phải chính là công chúa?
Mọi người vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ. Tương Nhược Lan này mệnh quá tốt, hòa ly rồi còn lắc mình thành công chúa. Thân thế tăng lên, nàng có thân phận công chúa, được thái hậu bảo vệ, vị hôn phu tương lai nhất định không phú cũng quý.
Sao lại có nữ nhân mệnh tốt như vậy
Thái phu nhân ở bên cạnh tươi cười nhìn hai đứa cháu một hồi rồi quay mặt nhìn Tương Nhược Lan, sắc mặt lãnh đạm:
- Hôm nay ngươi tới vừa đúng lúc, có một số việc ta muốn hỏi ngươi,
Tương Nhược Lan nhìn bà.
Cận Thiệu Khang sợ mẫu thân nói những lời khó nghe, vội nói:
- Mẫu thân, hôm nay là lần đầu tiên bọn trẻ đến, còn chưa thích ứng, có gì để sau hãy nói
Thái phu nhân nhìn hai cháu một chút, cười nói:
- Cũng đúng, có một số lời không thể nói trước mặt bọn trẻ. Hầu gia, ngươi đưa bọn trẻ ra ngoài, để bọn trẻ quen với nơi đây, bọn trẻ theo ngươi, những người khác chỉ sợ bọn trẻ không thích
Sau đó cười nói với hai cậu bé:
- Vườn hoa nhà nãi nãi rất đẹp, các ngươi có muốn đi chơi không?
Nhắc tới chơi, hai cậu bé đều rất hưng phấn, vội kéo tay Cận Thiệu Khang nói:
- Bá bá, dẫn chúng ta đi, dẫn chúng ta đi,
Thái phu nhân nghe được hai chữ bá bá thì nhíu mày
Cận Thiệu Khang không đành lòng từ chối bọn trẻ, hắn nhìn mẫu thân đầy ý cầu xin, thái phu nhân sao không hiểu tâm tư hắn, không nhịn được nói một câu:
- An tâm,ta tự biết phân tấc (nặng nhẹ ?)
Lúc này Cận Thiệu Khang mới dẫn bọn trẻ đi.
Bọn họ đi rồi, thái phu nhân nói với Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan, ngươi còn chưa nói với bọn nhỏ? Sao bọn nhỏ vẫn gọi Hầu gia là bá bá
- Ta trở về bận rộn nhiều việc. Ta sẽ nói, thái phu nhân yên tâm. Tương Nhược Lan đáp
Sắc mặt thái phu nhân hơi hòa hoãn:
- Ta chuẩn bị cho bọn trẻ nhận tổ quy tông. Bọn trẻ là huyết mạch Cận gia, không thể vô danh vô phận để người đời trêu chọc được. Sau này bọn chúng cũng phải ở lại Hầu phủ
Tương Nhược Lan nhìn bà:
- Thái phu nhân, ta không phản đối bọn trẻ nhận tổ quy tông, chính là bọn nhỏ vẫn theo ta sống, đột nhiên đến nơi xa lạ chỉ sợ sẽ không thích ứng.Ý của ta là tạm thời cứ để bọn trẻ sống cùng ta một thời gian, sau này chờ bọn trẻ quen thân với các ngươi thì sẽ để bọn trẻ ở lại Hầu phủ.
Thái phu nhân càng càng kinh ngạc, bà buông chén trà:
- Nhược Lan, cái gì mà các ngươi, chúng ta? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn không chịu quay lại
Tương Nhược Lan nhẹ giọng nói:
- Thái phu nhân, ta chưa từng nói là sẽ trờ về
Thái phu nhân tức giận đến đập bàn:
- Chuyện tới giờ ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi cũng biết Hầu gia vì ngươi mà bán cả thiếp thất, sĩ diện ngươi có đủ rồi ngươi còn muốn làm cao gì nữa? Ngươi đừng quá đáng.
Là bởi vì như thế, nàng phải quay lại? Nàng không trở lại chính là tội đại ác? Tất cả mọi người đều không để ý đến chuyện đó không có nghĩa rằng nàng không để ý. Bọn họ cho rằng đó là chuyện bình thường nhưng đó lại là vết thương lớn với nàng. Dù năm năm đã qua nhưng vết thương vẫn còn đó, sao nàng có thể vui vẻ quay lại? Cho dù miễn cưỡng bản thân thì hai người cũng không hạnh phúc. Huống chi nàng sao phải miễn cưỡng chính mình. Nàng chưa từng miễn cưỡng ai thì tại sao phải vì người khác mà miễn cưỡng chính mình?
Nàng không nợ bất kì ai tại sao phải bị thái phu nhân chỉ trích như thế. Nàng ngẩng đầu, nhìn thái phu nhân nói:
- Thái phu nhân, ta không yêu cầu Hầu gia bán thiếp cũng không phải ta làm cao. Đó chỉ là lựa chọn của ta, ý nghĩ của ta. Thái phu nhân, cho dù ngươi không thể hiểu thì cũng không thể phủ nhận rằng ta có quyền này
- Ngươi…
Thái phu nhân tức giận đến đứng lên:
- Ngươi đừng tưởng rằng Cận gia chúng ta không có ngươi không được.
Tương Nhược Lan cũng đứng lên:
- Trên đời này không có người nào là không ai không được, ta rất hiểu đạo lý này
Nàng hành lễ với thái phu nhân rồi nói:
- Chốc nữa vẫn xin Hầu gia đưa bọn trẻ về, bọn trẻ chưa từng ngủ ở bên ngoài bao giờ, chúng sẽ không quen.
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài.
Thái phu nhân nhìn bóng lưng nàng tức giận đến run người. Bà chưa bao giờ gặp nữ nhân nào cuồng vọng như thế, sao con lại yêu thương nàng?
Tương Nhược Lan trở lại khách sạn, đến tối, Cận Thiệu Khang đem bọn nhỏ trở về. Bọn trẻ vui mừng ùa vào lòng Tương Nhược Lan, cao hứng nói:
- Mẫu thân, hoa viên nhà bá bá rất lớn, có rất nhiều hoa đẹp
Tương Nhược Lan cười hỏi bọn nhỏ:
- Chơi có vui không
Bọn trẻ đồng thanh nói:
- Chơi rất vui
Khuôn mặt tươi cười giống hệt nhau, đôi mắt sáng bừng giống hệt nhau, Tương Nhược Lan lòng mềm nhũn.
Cận Thiệu Khang đứng bên định nói lại thôi. Tương Nhược Lan thấy thế thì sai Tử San dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi
Đợi bọn trẻ đi rồi, Cận Thiệu Khang nói với nàng:
- Nhược Lan, những lời mẫu thân nói nàng đừng để ý
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Ta không trách bà
Thái phu nhân không sai nhưng nàng cũng không cho rằng mình sai
- Nhược Lan… Cận Thiệu Khang khẽ gọi: - ta thực sự rất muốn nàng trở lại bên ta nhưng ta sẽ không bức nàng, những gì ta làm không phải để ép nàng mà vì ta thấy đáng làm
- Thiệu Khang… Tương Nhược Lan cảm động, quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt hắn thâm sâu chứa đựng tình cảm nồng ấm.
Tương Nhược Lan nhìn hắn, cái mũi sống mũi cay cay:
- Ta cũng rất muốn trở lại quá khứ, ta còn muốn hơn bất kì ai khác, nhớ nhung hơn bất kì ai khác nhưng ta không thể nào quên đi chuyện quá khứ, cũng chẳng có niềm tin vào tương lai nữa. Ta không muốn nếm thử nữa, cảm giác đau đớn đó ta không muốn thử đến lần thứ hai… ngươi đừng làm nhiều việc vì ta như vậy, chờ ta trị thương cho ngươi rồi, ngươi hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình. Thật ra ta không hợp với ngươi, không đúng… ta không hợp với bất kì ai, là vấn đề của ta, không phải do ngươi. Ngươi ở bên người khác tuyệt đối sẽ vui vẻ hơn ở bên ta…
Tương Nhược Lan càng nói càng đau đớn, Cận Thiệu Khang nhìn mặt nàng tái nhợt mà trong lòng kích động, hắn không nhịn được, bước lên ôm nàng vào lòng:
- Không sao, Nhược Lan, nàng không muốn trở lại bên ta cũng không sao. Là ta có lỗi với nàng, không thể trách nàng. Sau này nàng không cần để ý đến ta, ta làm gì là việc của ta, không liên quan đến nàng. Ta biết ta nên làm gì. Nàng chỉ cần biết ta vẫn luôn ở bên nàng, chỉ cần nàng quay đầu lại sẽ thấy ta ở đó. Có lẽ chưa bao giờ nàng tin tưởng ta, cũng không quan trọng, không sao cả. Chỉ cần nàng vui thì không sao hết
Tương Nhược Lan tựa vào lòng hắn, xung quanh tràn ngập mùi hương quen thuộc của hắn, bất tri bất giác rơi lệ.
Hai hôm sau, thái hậu mời tất cả các mệnh phụ phu nhân từ lục phẩm trong thành tới ngự hoa viên.
Tiết trời đầu hè, khí trời thanh sảng, trăm hoa nở rộ, trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát.
Thái hậu sai người kê bàn ở trong ngự hoa viên, những người đến khá nhiều, ai nấy đều ngọc giắt trâm cài, cảnh tượng vô cùng xa hoa
Thái hậu mặc phượng bào ngồi chính giữa, Hoàng hậu ngồi bên trái, Tương Nhược Lan ngồi bên phải. Nàng mặc trường bào thanh nhã, tóc chải búi gọn gàng, cài ngọc phỉ thúy, vừa cao quý mà vừa thanh tao.
Ánh mắt những người đến đều tập trung trên người nàng, có tò mò , có mừng rỡ, có khinh thường mà cũng có lạnh lùng.
Trong đó có không ít người quen. Nhìn nàng tươi cười là Lưu Tử Đồng, nàng vẻ mặt hồng hào, phong thái kiều diễm, bớt đi vẻ ngây thơ của thiếu nữ, thêm phần yêu kiều của nữ nhân.
Tương Nhược Lan nháy mắt với nàng mất cái, Lưu Tử Đồng càng tươi cười rạng rỡ
Ngoài Lưu Tử Đồng ra còn có rất nhiều phu nhân từng được nàng chữa bệnh, bọn họ cũng tươi cười hữu hảo với nàng. Tương Nhược Lan đều mìm cười với các nàng. Còn có một số người dù bề ngoài tươi cười nhưng ánh mắt rất lạnh nhạt.
Tương Nhược Lan cũng có thể hiểu. Nữ nhân hòa ly, mất đi nhà chồng bảo vệ đương nhiên khiến người ta xem thường. Trong mắt bọn họ giờ nàng chỉ là một dân phụ, đừng nói là nhất phẩm phu nhân mà ngay cả một mệnh phụ cũng chẳng bằng.
Cách đó không xa, Từ Uyển Thanh thấy nàng thì vẫn đều tỏ vẻ khinh thường, ngạo mạn. Nàng ngồi trên Lưu Tử Đồng, mặc phục sức của mệnh phụ ngũ phẩm, so với Lưu Tử Đồng thì gầy đi nhiều, ánh mắt có mấy phần buồn bực
Nàng nhìn Tương Nhược Lan một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Tương Nhược Lan đương nhiên không để bụng thái độ của nàng. Khiến cho nàng để ý là Cận Yên Nhiên.
Cận Yên Nhiên mặc triều phục màu hồng, trang sức trên người rất hoa mỹ. Đã năm năm, Cận Yên Nhiên đã không còn là cô nương ngây thơ trước kia. Sắc mặt nàng hơi tái nhợt, môi mím chặt hơi trễ xuống, có cảm giác rât sầu khổ.
Như là cảm giác được ánh mắt của Tương Nhược Lan, Cận Yên Nhiên ngẩng đầu, nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, cuối cùng lạnh lùng quay đầu đi.
Đã năm năm, cô nương ngây thơ ngày đó sống tốt không? Nhưng xem nàng như thế hẳn là không được như ý. Nàng đã gặp chuyện gì? Từ sau khi quay lại vẫn bận rộn nhiều chuyện, còn chưa kịp hỏi thăm nàng.
Lúc này, thái hậu cười nói:
- Hôm nay là ngày đẹp, ai gia mới chư vị đến không chỉ để thưởng thức cảnh đẹp mà còn có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố với mọi người
Một mệnh phụ lập tức cười nói tiếp:
- Thái hậu có việc gì vui muốn nói?
Ý chỉ dù đã ban ra nhưng thời này tin tức không nhanh nhạy nên mọi người còn chưa hay biết chuyện này
Thái hậu cười nói:
- Cũng không hẳn là việc vui?
Bà vươn tay về phía Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan, đến bên ai gia.
Tương Nhược Lan cười đứng lên, dưới ánh nhìn của mọi người, đi tới bên thái hậu, thái hậu cũng nắm tay nàng.
Hoàng hậu ngồi bên liếc qua bàn tay nắm chặt của hai người, ánh mắt lóe ra tia lạnh lùng.
Thái hậu nhàn nhạt nhìn hoàng hậu một cái, quay đầu cười với mọi người:
- Nhược Lan, mọi người hẳn là biết chứ.
Mọi người đều tươi cười, dù là Tử Uyển Thanh cũng miễn cưỡng mỉm cười
- Đương nhiên là biết, năm đó dù gì Hầu… Tương phu nhân đã chưa bệnh cho gia mẫu.
Những người khác cũng vội vàng khen ngợi Tương Nhược Lan.
Mọi người biết Tương Nhược Lan luôn được thái hậu sủng ái, lần này Tương Nhược Lan chữa hết bệnh cho bà, nhìn ánh mắt của thái hậu là biết tầm quan trọng của Tương Nhược Lan trong lòng bà nên đương nhiên ai nấy đều muốn khen Tương Nhược Lan cho thái hậu vui.
Thái hậu quả nhiên rất vui vẻ, tiếp tục cười nói:
- Nói vậy mọi người đã biết ai gia luôn thương yêu Nhược Lan, lần này Nhược Lan chẳng những tìm ra cách phòng bệnh đậu mùa mà còn chữa khỏi bệnh cho ai gia. Bất luận thế nào cũng đều là công lớn, ai gia rất vui mừng, cho nên quyết định nhận Nhược Lan là nghĩa nữ
Nghĩa nữ? Mọi người đều kinh ngạc, đó chẳng phải chính là công chúa?
Mọi người vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ. Tương Nhược Lan này mệnh quá tốt, hòa ly rồi còn lắc mình thành công chúa. Thân thế tăng lên, nàng có thân phận công chúa, được thái hậu bảo vệ, vị hôn phu tương lai nhất định không phú cũng quý.
Sao lại có nữ nhân mệnh tốt như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.