Chương 76: Đến công hội học tập
Thiên Niên Tĩnh Thủ
12/05/2014
Dĩ nhiên là chuyện nhà máy chế tạo xe máy? Vương Quần Sinh nhất thời đã biết là chuyện gì rồi, không phải là bản thân mình muốn nhà máy chế tạo xe máy thành phố chịu thanh toán cho mình chút tiền hay sao. Chuyện không đến 20 ngàn tệ, có đến mức vậy không?
Nhưng ông ta cảm giác thế giới này bỗng nhiên vượt qua sự nhận thức của mình, cả người đều trở nên hỗn độn, thậm chí còn cảm thấy mình ủy khuất và phẫn uất: Mẹ kiếp, ông đây đường đường là Phó chủ nhiệm cục Phát thanh truyền hình thành phó, thậm chí là cán bộ tầng trung được coi trọng, tìm các người đòi 20 ngàn tệ còn là để mắt đến các người rồi. Các người còn tố cáo lên sao? Thật đúng là buồn cười.
Đúng vậy, sao có thể được? Xưởng chế tạo xe máy là một nơi như thế nào? Trong con mắt của quần chúng bình thường, đó là một đơn vị của nhà nước, không khác với các cơ quan nhà nước khác, nhưng người trong thể chế thì đó chỉ là một doanh nghiệp, thậm chí còn không được bằng một cục “ít màu mỡ”. Nếu đã vậy thì một xưởng chế tạo xe máy thành phố cũng dám gọi nhịp với một cán bộ lãnh đạo của cục quốc gia hay sao?
Vương Quần Sinh đương nhiên là biết Bí thư Đông Phương có vẻ rất coi trọng xưởng chế tạo xe máy này, nhưng y chỉ cho rằng Bí thư Đông Phương chỉ làm bộ như vậy, nguyên nhân rất đơ giản, bởi nếu Bí thư Đông Phương thật sự coi trọng xưởng này thì tại sao không cắt cử một lãnh đạo đức cao vọng trọng xuống mà để cho một thằng nhóc miệng còn hôi sữa xuống công tác như vậy? Đây không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
- Vô liêm sỉ
Cục trưởng Đặng tức giận nói. Cục trưởng Đặng nhãn lực thế nào chứ? Một chút thay đổi trên mặt Vương Quần sinh thôi cũng đủ để Cục trưởng Đặng biết trong lòng y đang nghĩ cái gì, đập mạnh xuống bàn một cái, trầm giọng quát lớn:
- Vương Quần sinh, đừng tưởng rằng chỉ một mình cậu thông minh mà những người khác đều là kẻ ngốc.
Vương Quần Sinh nhất thời run lên.
Y bị thật sự bị dọa cho hoảng hốt rồi, câu “người khác đều là kẻ ngốc” kia, người khác ở đây là ai chứ?
- Cục trưởng, cục trưởng, tôi không phải như vậy, thật sự không phải….
Vương Quần Sinh sắp khóc, ánh mắt này của lãnh đạo thật đáng sợ
- Tôi, tôi…
- Cậu…cậu sao hả?
Vốn Cục trưởng Đặng cũng đã bớt giận, nhưng lúc này ngọn lửa giận trong lòng lại bùng lên, nước miếng bay tung tóe, nói:
- Vương Quần Sinh, cậu là đồ khốn khiếp. Cậu có biết con gái của Bí thư Đông Phương làm việc ở đâu không? Cậu cho là Bí thư để là để thanh toán tiền cho cậu à? Ngu xuẩn, cậu không phải óc heo đó chứ?
Con gái của Bí thư Đông Phương…Vương Quần Sinh lần này thật sự hốt hoảng, lần trước có nghe nói đến chuyện này nhưng cũng không để ý lắm, nhưng hiện tại Cục trưởng Đặng nói như vậy, thì chứng tỏ cái gì?
- Cục trưởng, cục trưởng, tôi biết tôi sai rồi, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi không dám như vậy nữa…ngài hãy nể tình tôi đi theo ngài bao nhiêu năm nay mà cứu vớt tôi.
Vương Quần Sinh rốt cuộc cũng ý thức đượ tính nghiêm trọng của vấn đề, nước mắt nước mũi giàn dụa.
- Cứu cậu? Tôi cứu thế nào đây? Vừa rồi Phó Chủ tịch thành phố Lưu mới gọi điệnt hoại cho tôi, yêu cầu tôi xử lý nghiêm túc chuyện này, cậu nói cho tôi biết, tôi phải cứu cậu như thế nào?
Vừa nghĩ đến việc vừa rồi mình bị Phó Chủ tịch thành phố Trình mắng như tát nước vào mặt, cơn tức trong người Cục trưởng Đặng lại dâng lên.
Vương Quần Sinh sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Phó Chủ tịch thành phố Trình ở thành phố cũng không có nhiều quyền quyết định, chỉ là một Phó Chủ tịch thành phố quản lý mảng y tế, văn hóa…mà thôi, nhưng điều không khéo chính là trong một mảng quản lý của ông ta lại có Cục Phát thanh truyền hình này. Hiện giờ Cục trưởng Đặng có cấp dưới gây ra lỗi như vậy, thì ông ta cũng có trách nhiệm, nếu vấn đề này trở nên nghiêm trọng mà không được xử lý tốt thì ông ta cũng phải bị chịu vạ theo.
Đương nhiên, chịu vạ lây ở đây không có nghĩa là bị mất ghế quan, bởi thật ra vấn đề cũng không quá lớn.
Mắng một chút, Cục trưởng Đặng cũng mệt mỏi, lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng:
- Quần Sinh, cậu…haiz, như vậy đi, chút nữa cậu đến công hội của cục chúng ta, lần này phải tĩnh tâm, học tập cho kỹ…
- Cục trưởng, tôi…
Vương Quần Sinh rốt cuộc chống đỡ không nổi, chân tay mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đấy, nước mắt tuôn ra…đang ngồi trên một vị trí tốt giờ bị đẩy xuống một nơi nghèo rớt mồng tơi trong cục…đây có còn để cho người ta sống nữa không?
- Được rồi.
Cục trưởng Đặng phất tay, giống như đuổi ruồi bọ vậy.
- Cứ như vậy đi, đi ra ngoài đi.
- Cục trưởng, tôi…tôi…ngài giúp tôi với.
Vương Quần Sinh sợ run cả người, đột nhiên ôm lấy chân cục trưởng Đặng kêu khóc:
- Tôi…về sau ngài bảo tôi cắn ai thì tôi sẽ cắn kẻ đó, tôi chính là con chó trung thành của ngài.
- Hoang đường, thật mất mặt.
Cục trưởng Đặng giận điên người. Đây đang ở trong phòng làm việc, tên khốn kiếp này làm ầm ĩ như vậy, nếu truyền ra ngoài còn thể thống gì nữa?
Thư ký Liêm đã đứng ở đây chờ từ lâu rồi, nhìn thấy Cục trưởng Đẳng đã bày tỏ ý kiến của mình, thì Thư ký Liêm đâu còn dám để Vương Quần Sinh ở đó nữa. Không nói hai lời, túm cổ Vương Quần Sinh lôi xềnh xệch ra ngoài…Cục trưởng Đặng đang rất tức giận rồi, nếu như không phản ứng nhanh thì không chừng mình cũng bị dính đòn.
Thật vất vả lắm mới đuổi Vương Quần Sinh ra ngoài được, Cục trưởng Đặng thở hổn hển, lấy điện thoại lên gọi, chỉ một láy sau trên mặt ông ta đã tươi cười nịnh nọt:
- Chủ tịch thành phố, ngài khỏe chứ, tôi là Đặng Vũ Dân đây…đúng, đúng, tôi muốn báo với ngài một chút về việc xử lý đồng chí cá biệt ở cục chúng tôi…
Nhưng ông ta cảm giác thế giới này bỗng nhiên vượt qua sự nhận thức của mình, cả người đều trở nên hỗn độn, thậm chí còn cảm thấy mình ủy khuất và phẫn uất: Mẹ kiếp, ông đây đường đường là Phó chủ nhiệm cục Phát thanh truyền hình thành phó, thậm chí là cán bộ tầng trung được coi trọng, tìm các người đòi 20 ngàn tệ còn là để mắt đến các người rồi. Các người còn tố cáo lên sao? Thật đúng là buồn cười.
Đúng vậy, sao có thể được? Xưởng chế tạo xe máy là một nơi như thế nào? Trong con mắt của quần chúng bình thường, đó là một đơn vị của nhà nước, không khác với các cơ quan nhà nước khác, nhưng người trong thể chế thì đó chỉ là một doanh nghiệp, thậm chí còn không được bằng một cục “ít màu mỡ”. Nếu đã vậy thì một xưởng chế tạo xe máy thành phố cũng dám gọi nhịp với một cán bộ lãnh đạo của cục quốc gia hay sao?
Vương Quần Sinh đương nhiên là biết Bí thư Đông Phương có vẻ rất coi trọng xưởng chế tạo xe máy này, nhưng y chỉ cho rằng Bí thư Đông Phương chỉ làm bộ như vậy, nguyên nhân rất đơ giản, bởi nếu Bí thư Đông Phương thật sự coi trọng xưởng này thì tại sao không cắt cử một lãnh đạo đức cao vọng trọng xuống mà để cho một thằng nhóc miệng còn hôi sữa xuống công tác như vậy? Đây không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
- Vô liêm sỉ
Cục trưởng Đặng tức giận nói. Cục trưởng Đặng nhãn lực thế nào chứ? Một chút thay đổi trên mặt Vương Quần sinh thôi cũng đủ để Cục trưởng Đặng biết trong lòng y đang nghĩ cái gì, đập mạnh xuống bàn một cái, trầm giọng quát lớn:
- Vương Quần sinh, đừng tưởng rằng chỉ một mình cậu thông minh mà những người khác đều là kẻ ngốc.
Vương Quần Sinh nhất thời run lên.
Y bị thật sự bị dọa cho hoảng hốt rồi, câu “người khác đều là kẻ ngốc” kia, người khác ở đây là ai chứ?
- Cục trưởng, cục trưởng, tôi không phải như vậy, thật sự không phải….
Vương Quần Sinh sắp khóc, ánh mắt này của lãnh đạo thật đáng sợ
- Tôi, tôi…
- Cậu…cậu sao hả?
Vốn Cục trưởng Đặng cũng đã bớt giận, nhưng lúc này ngọn lửa giận trong lòng lại bùng lên, nước miếng bay tung tóe, nói:
- Vương Quần Sinh, cậu là đồ khốn khiếp. Cậu có biết con gái của Bí thư Đông Phương làm việc ở đâu không? Cậu cho là Bí thư để là để thanh toán tiền cho cậu à? Ngu xuẩn, cậu không phải óc heo đó chứ?
Con gái của Bí thư Đông Phương…Vương Quần Sinh lần này thật sự hốt hoảng, lần trước có nghe nói đến chuyện này nhưng cũng không để ý lắm, nhưng hiện tại Cục trưởng Đặng nói như vậy, thì chứng tỏ cái gì?
- Cục trưởng, cục trưởng, tôi biết tôi sai rồi, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi không dám như vậy nữa…ngài hãy nể tình tôi đi theo ngài bao nhiêu năm nay mà cứu vớt tôi.
Vương Quần Sinh rốt cuộc cũng ý thức đượ tính nghiêm trọng của vấn đề, nước mắt nước mũi giàn dụa.
- Cứu cậu? Tôi cứu thế nào đây? Vừa rồi Phó Chủ tịch thành phố Lưu mới gọi điệnt hoại cho tôi, yêu cầu tôi xử lý nghiêm túc chuyện này, cậu nói cho tôi biết, tôi phải cứu cậu như thế nào?
Vừa nghĩ đến việc vừa rồi mình bị Phó Chủ tịch thành phố Trình mắng như tát nước vào mặt, cơn tức trong người Cục trưởng Đặng lại dâng lên.
Vương Quần Sinh sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Phó Chủ tịch thành phố Trình ở thành phố cũng không có nhiều quyền quyết định, chỉ là một Phó Chủ tịch thành phố quản lý mảng y tế, văn hóa…mà thôi, nhưng điều không khéo chính là trong một mảng quản lý của ông ta lại có Cục Phát thanh truyền hình này. Hiện giờ Cục trưởng Đặng có cấp dưới gây ra lỗi như vậy, thì ông ta cũng có trách nhiệm, nếu vấn đề này trở nên nghiêm trọng mà không được xử lý tốt thì ông ta cũng phải bị chịu vạ theo.
Đương nhiên, chịu vạ lây ở đây không có nghĩa là bị mất ghế quan, bởi thật ra vấn đề cũng không quá lớn.
Mắng một chút, Cục trưởng Đặng cũng mệt mỏi, lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng:
- Quần Sinh, cậu…haiz, như vậy đi, chút nữa cậu đến công hội của cục chúng ta, lần này phải tĩnh tâm, học tập cho kỹ…
- Cục trưởng, tôi…
Vương Quần Sinh rốt cuộc chống đỡ không nổi, chân tay mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đấy, nước mắt tuôn ra…đang ngồi trên một vị trí tốt giờ bị đẩy xuống một nơi nghèo rớt mồng tơi trong cục…đây có còn để cho người ta sống nữa không?
- Được rồi.
Cục trưởng Đặng phất tay, giống như đuổi ruồi bọ vậy.
- Cứ như vậy đi, đi ra ngoài đi.
- Cục trưởng, tôi…tôi…ngài giúp tôi với.
Vương Quần Sinh sợ run cả người, đột nhiên ôm lấy chân cục trưởng Đặng kêu khóc:
- Tôi…về sau ngài bảo tôi cắn ai thì tôi sẽ cắn kẻ đó, tôi chính là con chó trung thành của ngài.
- Hoang đường, thật mất mặt.
Cục trưởng Đặng giận điên người. Đây đang ở trong phòng làm việc, tên khốn kiếp này làm ầm ĩ như vậy, nếu truyền ra ngoài còn thể thống gì nữa?
Thư ký Liêm đã đứng ở đây chờ từ lâu rồi, nhìn thấy Cục trưởng Đẳng đã bày tỏ ý kiến của mình, thì Thư ký Liêm đâu còn dám để Vương Quần Sinh ở đó nữa. Không nói hai lời, túm cổ Vương Quần Sinh lôi xềnh xệch ra ngoài…Cục trưởng Đặng đang rất tức giận rồi, nếu như không phản ứng nhanh thì không chừng mình cũng bị dính đòn.
Thật vất vả lắm mới đuổi Vương Quần Sinh ra ngoài được, Cục trưởng Đặng thở hổn hển, lấy điện thoại lên gọi, chỉ một láy sau trên mặt ông ta đã tươi cười nịnh nọt:
- Chủ tịch thành phố, ngài khỏe chứ, tôi là Đặng Vũ Dân đây…đúng, đúng, tôi muốn báo với ngài một chút về việc xử lý đồng chí cá biệt ở cục chúng tôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.