Chương 43: Giám đốc xưởng (VIII)
Thiên Niên Tĩnh Thủ
22/02/2014
Tự mình cảm thấy hân hoan, một bàn bày thức ăn phong phú chờ những người đàn ông đến chúc mừng, lúc làm xong đồ ăn Lâm Vệ Quốc gọi điện về phải ở nhà khách của quân khu để dự tiệc rượu, hôm nay không về được Đoạn Ngọc Trân buồn rầu. Cả đêm đợi chờ mà khi Lâm Vệ Quốc trở về lại mang theo vẻ mặt méo mó, đầy mùi rượu, giận giữ biến thành quan tâm và tức giận, bà đã gạt nước giải rượu sang một bên:
- Biết không uống được mà còn uống nhiều như vậy! Cuối cùng người khổ có phải là mình không.
Lâm Hồng Phi ở bên cạnh cười thầm, đối với đặc thù môi trường quân đội mà nói, uống rượu là để giao lưu tình cảm, cân nhắc chuẩn mực đúng sai, Lâm Vệ Quốc cũng biết tửu lượng của mình, truyền thống của quân đội là không thể thua trận, tuy tửu lượng không cao nhưng không thể xa lánh được các lãnh đạo, kết quả là ông đã uống say phải có người dìu về.
Đừng thấy Lâm Vệ Quốc lảo đảo mà tưởng ông mất tỉnh táo, mặt ông vẫn ngây ngô cười trả trả lời:
- Ha ha... đây không phải là vui mừng sao? Tất cả mọi người để đến mời rượu tôi, tôi có thể không uống ư?
- Người ta cứ mời ông là ông uống à?
Vừa nghe thấy những câu này, cơn tức trong lòng Đoạn Ngọc Trân lại không thể nhịn được nữa:
- Tôi nấu cơm chờ ông về ăn, tại sao ông không ăn.. Này, này, sao ông lại ngủ, đứng lên cho tôi...
Lúc Đoạn Ngọc Trân đang tức tối, mắng Lâm Vệ Quốc uống rượu thì hắn lại đánh một giấc ngày vang cả trời.
Ngày hôm sau, Lâm Hồng Phi vừa đến nhà xưởng, mấy hôm trước mới được lệnh của chủ nhiệm văn phòng. Cố Quang Minh vội vàng đến tìm hắn, mặt có vẻ nhiệt tình lắm:
- Hồng Phi à, vừa rồi Thành uỷ gọi điện đến, nói cậu đến văn phòng tìm chủ nhiệm Ngô có việc đấy.
Nghe nói Thành uỷ tìm Lâm Hồng Phi, trong mắt Cố Quang Minh tràn đầy ghen tị và hâm mộ, ngữ khí hòa nhã dễ gần. Tuy y không biết Thành ủy tìm Lâm Hồng Phi là vì chuyện gì nhưng nhất định phải là chuyện tốt rồi. Thành ủy phụ trách toàn bộ việc ăn uống của ngàn vạn dân cư Bắc Quận, nếu không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không cho gọi Lâm Hồng Phi... Chẳng lẽ những người lãnh đạo đều nhàn rỗi hết sao?
Theo truyền thống chốn quan trường trong nước, chủ nhiệm văn phòng Thành ủy chính là Phó bí thư Thành ủy kiêm nhiệm, đồng thời nhất định cũng phải là trợ thủ đắc lực của Bí thư Thành ủy. Người đó không chỉ có uy tín, mà còn có quyền lên tiếng. Tuy lần này không biết Lâm Hồng Phi đi là có chuyện gì nhưng nếu đã là chủ nhiệm Ngô đích thân gọi điện tới thì nhất định phải là chuyện vô cùng quan trọng. Cố Quang Minh không dám chậm trễ, sau khi nhận được điện thoại đã đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn chằm chằm chỉ đợi lúc Lâm Hồng Phi đến là chạy ra.
- Chủ nhiệm Thành ủy Ngô tìm tôi?
Lâm Hồng Phi không nghĩ, cũng không biết có chuyện gì, chỉ cần bên văn phòng Thành ủy cần thì phải ghi nhớ. Rốt cục thì Lâm Hồng Phi cũng không biết là bên kia đã phát sinh ra chuyện gì.
Chủ nhiệm Cố không lo được nhiều như vậy, đối với Chủ nhiệm Cố mà nói, dù lãnh đạo Thị ủy tìm Lâm Hồng Phi là vì cái gì nhưng nếu chủ nhiệm Ngô đã gọi điện thoại đến nói chuyện như vậy thì phải làm theo ý lãnh đạo thôi. Vừa liên hồi rồi gật đầu:
- Đúng vậy, chủ nhiệm Ngô vừa mới chỉ thị cho tôi như vậy, cậu lên Thành ủy một chút, nói xong phải đi luôn. Đi đi, Tiểu Lâm có gì trên đường đi chúng ta hãy nói, đừng để lãnh đạo chờ chúng ta, như vậy chúng ta thật không phải.
Chế tạo xe máy tuy là không phát đạt lắm nhưng dù sao cũng là một xí nghiệp, hình tượng của cán bộ rất quan trọng. Cả xưởng chỉ có được hai chiếc xe, một chiếc cũ của Đài Loan cố gắng thì cũng chạy được,còn một chiếc thì có kiểm tra thế nào cũng không thấy chỗ bị hỏng nhưng khi chạy thì lại không nổ máy. Cho đến giờ chiếc xe Jeep 212 vẫn đắt giá nhưng hiện nay xưởng trưởng đã không dùng nữa. Các lãnh đạo từ cao xuống thấp đều không thấy bóng dáng ai cả. Chiếc xe 212 đương nhiên lại được sử dụng.
Hì hục lái chiếc xe Jeep đi vào sân lớn của Thị ủy, tự mình lái xe cho Lâm Hồng Phi, Cố Quang Minh rất cảnh giác vẻ mặt ôn hòa, tươi cười nói với Lâm Hồng Phi:
- Hồng Phi, cậu đi đi, tôi ở chỗ này đợi, một lát nữa hai chúng ta cùng về.
Cố Quang Minh biết được thân phận của Lâm Hồng Phi, Lâm Vệ Quốc chính là Phó tham mưu trưởng của Quân khu. Là nhân vật quyền cao chức trọng trong hệ thống Quân khu và Thành ủy, quan hệ với Bí thư Đông Phương cũng không tồi, đương nhiên là đối với Lâm Hồng Phi phải thêm phần khách sáo.
Kinh nghiệp sau hơn 20 năm, Lâm Hồng Phi đương nhiên là không thể ngốc nghếch mà ngồi chờ Cố Quang Minh, cười nói:
- Làm sao mà ngài có thể ở đây chờ tôi được, tôi và các đồng chí trong bộ phận tiếp đãi của Thành ủy cũng là chỗ quen biết, hay là ngài đi vào trong đó ngồi chờ tôi một lát.
- Chuyện này... Không được hợp lắm?
Trong lòng Cố Quang Minh thì vui sướng nhưng cố tỏ ra vẻ khiêm nhường nói.
Được văn phòng Thành ủy tiếp đãi? Không phải ai cũng được hưởng thụ đâu, người thường tới Thành ủy, có thể vào được trong này, đứng ở hiên chờ gặp lãnh đạo thế nào cũng tự thổi phồng mình lên, nếu có tư cách được ngồi một lúc trong Thành ủy vậy nhất định phải là quan to rồi, nếu không thì chỉ có mằm mơ mà thôi.
- Chuyện này có gì mà không được.
Đúng là Lâm Hồng Phi không cảm nhận được chỗ ngồi trong bộ phận tiếp đãi của Thành ủy là chỗ như thế nào, số lần mà Lâm Hồng Phi đến Thành ủy không nhiều cho lắm nhưng sắp xếp cho ngỗi cho một người ngồi chờ thì cũng không có vấn đề gì, hắn lại giải thích:
- Nói ra cũng thật khéo, trong chỗ tiếp đón tôi và Đông Phương Tiểu Linh là bạn học, chỗ khác thì tôi không dám nói nhưng bộ phận tiếp đãi thì... dù sao thì cũng phải nể mặt bạn học cũ một chút chứ?
Nghe Lâm Hồng Phi nói như vậy, trong lòng chủ nhiệm Cố thở phào một hơi. Nếu là bạn học của Lâm Hồng Phi vậy thì không cần phải lo lắng vào sẽ bị người ta đuổi ra, vẻ mặt của y rất thoải mái nói với Lâm Hồng Phi:
- Bạn học của cậu công tác ở bộ phận tiếp đãi của Thành ủy? Lợi hại đấy nha.
- Biết không uống được mà còn uống nhiều như vậy! Cuối cùng người khổ có phải là mình không.
Lâm Hồng Phi ở bên cạnh cười thầm, đối với đặc thù môi trường quân đội mà nói, uống rượu là để giao lưu tình cảm, cân nhắc chuẩn mực đúng sai, Lâm Vệ Quốc cũng biết tửu lượng của mình, truyền thống của quân đội là không thể thua trận, tuy tửu lượng không cao nhưng không thể xa lánh được các lãnh đạo, kết quả là ông đã uống say phải có người dìu về.
Đừng thấy Lâm Vệ Quốc lảo đảo mà tưởng ông mất tỉnh táo, mặt ông vẫn ngây ngô cười trả trả lời:
- Ha ha... đây không phải là vui mừng sao? Tất cả mọi người để đến mời rượu tôi, tôi có thể không uống ư?
- Người ta cứ mời ông là ông uống à?
Vừa nghe thấy những câu này, cơn tức trong lòng Đoạn Ngọc Trân lại không thể nhịn được nữa:
- Tôi nấu cơm chờ ông về ăn, tại sao ông không ăn.. Này, này, sao ông lại ngủ, đứng lên cho tôi...
Lúc Đoạn Ngọc Trân đang tức tối, mắng Lâm Vệ Quốc uống rượu thì hắn lại đánh một giấc ngày vang cả trời.
Ngày hôm sau, Lâm Hồng Phi vừa đến nhà xưởng, mấy hôm trước mới được lệnh của chủ nhiệm văn phòng. Cố Quang Minh vội vàng đến tìm hắn, mặt có vẻ nhiệt tình lắm:
- Hồng Phi à, vừa rồi Thành uỷ gọi điện đến, nói cậu đến văn phòng tìm chủ nhiệm Ngô có việc đấy.
Nghe nói Thành uỷ tìm Lâm Hồng Phi, trong mắt Cố Quang Minh tràn đầy ghen tị và hâm mộ, ngữ khí hòa nhã dễ gần. Tuy y không biết Thành ủy tìm Lâm Hồng Phi là vì chuyện gì nhưng nhất định phải là chuyện tốt rồi. Thành ủy phụ trách toàn bộ việc ăn uống của ngàn vạn dân cư Bắc Quận, nếu không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không cho gọi Lâm Hồng Phi... Chẳng lẽ những người lãnh đạo đều nhàn rỗi hết sao?
Theo truyền thống chốn quan trường trong nước, chủ nhiệm văn phòng Thành ủy chính là Phó bí thư Thành ủy kiêm nhiệm, đồng thời nhất định cũng phải là trợ thủ đắc lực của Bí thư Thành ủy. Người đó không chỉ có uy tín, mà còn có quyền lên tiếng. Tuy lần này không biết Lâm Hồng Phi đi là có chuyện gì nhưng nếu đã là chủ nhiệm Ngô đích thân gọi điện tới thì nhất định phải là chuyện vô cùng quan trọng. Cố Quang Minh không dám chậm trễ, sau khi nhận được điện thoại đã đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn chằm chằm chỉ đợi lúc Lâm Hồng Phi đến là chạy ra.
- Chủ nhiệm Thành ủy Ngô tìm tôi?
Lâm Hồng Phi không nghĩ, cũng không biết có chuyện gì, chỉ cần bên văn phòng Thành ủy cần thì phải ghi nhớ. Rốt cục thì Lâm Hồng Phi cũng không biết là bên kia đã phát sinh ra chuyện gì.
Chủ nhiệm Cố không lo được nhiều như vậy, đối với Chủ nhiệm Cố mà nói, dù lãnh đạo Thị ủy tìm Lâm Hồng Phi là vì cái gì nhưng nếu chủ nhiệm Ngô đã gọi điện thoại đến nói chuyện như vậy thì phải làm theo ý lãnh đạo thôi. Vừa liên hồi rồi gật đầu:
- Đúng vậy, chủ nhiệm Ngô vừa mới chỉ thị cho tôi như vậy, cậu lên Thành ủy một chút, nói xong phải đi luôn. Đi đi, Tiểu Lâm có gì trên đường đi chúng ta hãy nói, đừng để lãnh đạo chờ chúng ta, như vậy chúng ta thật không phải.
Chế tạo xe máy tuy là không phát đạt lắm nhưng dù sao cũng là một xí nghiệp, hình tượng của cán bộ rất quan trọng. Cả xưởng chỉ có được hai chiếc xe, một chiếc cũ của Đài Loan cố gắng thì cũng chạy được,còn một chiếc thì có kiểm tra thế nào cũng không thấy chỗ bị hỏng nhưng khi chạy thì lại không nổ máy. Cho đến giờ chiếc xe Jeep 212 vẫn đắt giá nhưng hiện nay xưởng trưởng đã không dùng nữa. Các lãnh đạo từ cao xuống thấp đều không thấy bóng dáng ai cả. Chiếc xe 212 đương nhiên lại được sử dụng.
Hì hục lái chiếc xe Jeep đi vào sân lớn của Thị ủy, tự mình lái xe cho Lâm Hồng Phi, Cố Quang Minh rất cảnh giác vẻ mặt ôn hòa, tươi cười nói với Lâm Hồng Phi:
- Hồng Phi, cậu đi đi, tôi ở chỗ này đợi, một lát nữa hai chúng ta cùng về.
Cố Quang Minh biết được thân phận của Lâm Hồng Phi, Lâm Vệ Quốc chính là Phó tham mưu trưởng của Quân khu. Là nhân vật quyền cao chức trọng trong hệ thống Quân khu và Thành ủy, quan hệ với Bí thư Đông Phương cũng không tồi, đương nhiên là đối với Lâm Hồng Phi phải thêm phần khách sáo.
Kinh nghiệp sau hơn 20 năm, Lâm Hồng Phi đương nhiên là không thể ngốc nghếch mà ngồi chờ Cố Quang Minh, cười nói:
- Làm sao mà ngài có thể ở đây chờ tôi được, tôi và các đồng chí trong bộ phận tiếp đãi của Thành ủy cũng là chỗ quen biết, hay là ngài đi vào trong đó ngồi chờ tôi một lát.
- Chuyện này... Không được hợp lắm?
Trong lòng Cố Quang Minh thì vui sướng nhưng cố tỏ ra vẻ khiêm nhường nói.
Được văn phòng Thành ủy tiếp đãi? Không phải ai cũng được hưởng thụ đâu, người thường tới Thành ủy, có thể vào được trong này, đứng ở hiên chờ gặp lãnh đạo thế nào cũng tự thổi phồng mình lên, nếu có tư cách được ngồi một lúc trong Thành ủy vậy nhất định phải là quan to rồi, nếu không thì chỉ có mằm mơ mà thôi.
- Chuyện này có gì mà không được.
Đúng là Lâm Hồng Phi không cảm nhận được chỗ ngồi trong bộ phận tiếp đãi của Thành ủy là chỗ như thế nào, số lần mà Lâm Hồng Phi đến Thành ủy không nhiều cho lắm nhưng sắp xếp cho ngỗi cho một người ngồi chờ thì cũng không có vấn đề gì, hắn lại giải thích:
- Nói ra cũng thật khéo, trong chỗ tiếp đón tôi và Đông Phương Tiểu Linh là bạn học, chỗ khác thì tôi không dám nói nhưng bộ phận tiếp đãi thì... dù sao thì cũng phải nể mặt bạn học cũ một chút chứ?
Nghe Lâm Hồng Phi nói như vậy, trong lòng chủ nhiệm Cố thở phào một hơi. Nếu là bạn học của Lâm Hồng Phi vậy thì không cần phải lo lắng vào sẽ bị người ta đuổi ra, vẻ mặt của y rất thoải mái nói với Lâm Hồng Phi:
- Bạn học của cậu công tác ở bộ phận tiếp đãi của Thành ủy? Lợi hại đấy nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.