Chương 45: Giám đốc xưởng (X)
Thiên Niên Tĩnh Thủ
24/02/2014
Hàn huyên vài câu, Lâm Hồng Phi cười nói với mấy người Trần Lượng:
- Các vị, thật xin lỗi, lãnh đạo tìm chúng ta rồi, cũng không dám chậm trễ, khi trở về chúng ta nói tiếp chuyện tiếp nhé.
Trong đại việnThành ủy, rất nhiều tin đồn, văn phòng tiếp đãi càng là nơi để tụ tán tin đồn, đám người Trần Lượng tự nhiên biết Lâm Hồng Phi lần này vì sao mà đến, là cấp dưới của chủ nhiệm Ngô, mọi người tự nhiên không dám để chủ nhiệm Ngô đợi lâu. Nếu như việc mình giữ Lâm Hồng Phi lại nói chuyện truyền đến tai Chủ nhiệm Ngô thì sẽ phiền lớn, ông chủ sẽ nghĩ như thế nào chứ? Không hài lòng là cái chắc rồi: Không ngờ chỉ thị của tôi lại không quan trọng bằng việc nói chuyện phiếm của các người?
Những người có thể công tác ở Văn phòng tiếp đãi Thành ủy, có ai mà không tinh ranh chứ, Trần Lượng lúc này cười thúc giục, còn không quên trêu trêu đùa đùa kéo gần một chút quan hệ với Lâm Hồng Phi:
- Ấy ấy, xem trí nhớ của tôi kìa, nhìn thấy bạn hoc cũ mừng quá, thiếu chút nữa thì quên cả đại sự của lãnh đạo, đi thôi đi thôi đừng để ông chủ chờ lâu.
Lâm Hồng Phi nhếch sang bên cạnh, chỉ vào Cố Quang Minh – người mà nãy giờ bị mọi người “quên lãng”, cười nói:
- Vị này là Chủ nhiệm Cố của nhà máy chúng tôi, bạn học cũ…
Không đợi Lâm Hồng Phi nói xong, Trần Lượng lập tức liền hiểu được ý tứ của Lâm Hồng Phi, lúc này liên tục gật đầu, sau đó quay sang Chủ nhiệm Cố, vươn tay ra, nói lời xin lỗi:
- Chủ nhiệm Cố, thật xin lỗi, lại để cho anh đợi lâu như vậy, à, hay mời anh cùng tôi đến phòng tiếp đãi ngồi một chút, uống chén trà đã?
Đối với những người khác mà nói, được ngồi một chút ở văn phòng tiếp đãi của Thành ủy là một vinh quang rất lớn, nhưng đối với mọi người làm việc ở phòng tiếp đãi thì tiếp ai hay không tiếp ai còn không phải là chỉ một câu nói của họ là xong? Phương châm công tác ở phòng tiếp đãi, có một quy định rằng “Nhiệt tình tiếp đãi mỗi vị khách đến”.
Có quy định như vậy, mình tiếp đãi với khách như thế nào thì cũng chẳng có ai nói gì được.
Bản thân mình lại có tư cách uống trà ở phòng tiếp đãi? Từ trước tới giờ chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy. Chủ nhiệm Cố thậm chí là đại viện Thành ủy cũng cực ít đến, lúc này kích động đến mức hoảng hốt, chỉ biết cười ngây ngô, liên tục gật đầu nói:
- Thế này không sao chứ…thật phiền quá, phiền quá.
Trần Lượng và các đồng nghiệp của ông ta liếc mắt nhìn nhau một cái, liền hiểu ý, Đại viện Thành ủy, là nơi thần thánh trang nghiêm như nào chứ? Kể cả với những người làm việc ở đại viện Thành ủy như bọn họ, mỗi khi bước chân vào nơi Đại viện thần thánh trang nghiêm này, không ai là không cẩn thận, huống chi là đối với người cực ít có cơ hội đến đại viện Thành ủy như Chủ nhiệm Cố, điều này rất bình thường, mọi người không cảm thấy kỳ lạ chút nào.
…
Dựa theo chỉ dẫn của Trần Lượng, Lâm Hồng Phi đi lên bên tầng hai, bên trái có bảng treo đề chữ "Văn phòng Chủ nhiệm", liền biết là tới rồi. Toàn bộ tầng hai thực sự im lặng, trên hành lang không có ai, hình như có mấy phòng làm việc không khép chặt cửa,thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng người nói chuyện bên trong vọng ra.
Tuy rằng Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy cũng được coi là lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy, nhưng Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy chính là đại quản gia của Thành ủy, phục vụ lãnh đạo chính là trách nhiệm chủ yếu của họ, cũng không thể lập một phòng thư ký riêng ở bên ngoài được. Đó cũng là hàm ý trong, nếu như để lãnh đạo biết được thì chắc chắn là không tốt rồi, lãnh đạo có thư ký riêng, anh lại là một lãnh đạo khác để chuyên phục vụ cho lãnh đạo cấp trên, nếu muốn có một thư ký riêng, thì chẳng phải… là ngồi bằng với lãnh đạo trên sao?
Vấn đề này sẽ rất nghiêm trọng .
Đứng ở cửa, Lâm Hồng Phi hít sâu một hơi, không vội vàng cũng không hề chần chừ, vừa phải mà gõ cánh cửa.
Chỉ chốc lát, văn phòng truyền ra một âm thanh âm trầm xen lẫn một chút uy nghiêm:
- Mời vào!
- Vâng.
Nghe âm thanh đó, Lâm Hồng Phi liền đẩy cửa vào.
Tuy đến Đại viện Thành ủy không ít lần, nhưng Lâm Hồng Phi vẫn là lần đầu tiên tới văn phòng Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, hơi tò mò nhanh liếc mắt một cái. Trái với suy nghĩ của Lâm Hồng Phi, diện tích bên trong văn phòng cũng không lớn, chỉ là một phòng nhỏ, gian ngoài không quá hai mươi mét vuông, bên trong có hai phòng nhỏ, đại khái một phòng dùng để nghỉ ngơi, một phòng là nhà vệ sinh.
Chinh giữa căn phòng gian ngoài bày biện một cái bàn làm việc kiểu cổ cỡ lớn, trên mặt trải kính rất chỉnh tề, phía dưới có một chiếc khăn trải bàn màu xanh biếc, ngoài ra ở bức tường nơi gian phòng hướng về phía mặt trời còn có bày bộ sô pha và cả bàn trà nữa; phía trên bàn làm việc còn có quạt trần, ngoài ra trong văn phòng không có vật gì khác, nhìn rất đơn sơ, mộc mạc.
- Xin chào Chủ nhiệm, tôi là Lâm Hồng Phi.
Lâm Hồng Phi đứng lại trước bàn làm việc, cúi người xuống chào chủ nhiệm Ngô Đại Dũng, trong lòng anh ta biết, lãnh đạo rất coi trọng những thứ thuộc về lễ nghĩa này.
Đương nhiên Ngô Đại Dũng cũng nhận ra Lâm Hồng Phi, là đại quản gia của Thành ủy, nên ông ta cũng biết được quan hệ của Lâm Hồng Phi và Đông Phương Tiểu Linh và biết được quan hệ giữa nhà họ Lâm và bí thư Đông Phương kia, ngày trước tuy không giao tiếp với họ nhưng cũng đã biết được, hơn nữa Lâm Hồng Phi có thân phận là sinh viên đại học trọng điểm quốc gia, cũng làm cho quan cảm của Ngô Đại Dũng đối với Lâm Hồng Phi chắc hẳn là không tồi, giờ thấy Lâm Hồng Phi lễ phép như thế, hơn nữa lại là một bộ dạng không hề kiêu ngạo không siểm nịnh, nên ông rất thấy thiện cảm với Lâm Hồng Phi, đồng thời, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên: “Tiểu tử này, thật ra già dặn hơn rất nhiều so với những sinh viên vừa mới tốt nghiệp.”
Có những mối quan hệ này, Ngô Đại Dũng cũng sẽ không ra vẻ kiêu ngạo trước mặt Lâm Hồng Phi, đứng lên, mỉm cười đưa tay ra về hướng Lâm Hồng Phi:
- Đồng chí Lâm Hồng Phi, đến đây, đến bên này ngồi đi.
Nói xong, tỏ ý bảo Lâm Hồng Phi đến sô pha bên cửa sổ ngồi xuống, bày ra một tư thế trưởng bối cùng tiểu bối ngồi nói chuyện.
- Vâng.
Lâm Hồng Phi bước lên phía trước , hai tay bắt tay chủ nhiệm Ngô Đại Dũng hai cái, cung kính nói:
- Cám ơn chủ nhiệm.
Thấy Lâm Hồng Phi lễ phép như thế, Ngô Đại Dũng trong lòng càng tỏ ý vừa lòng, nên cũng thầm bội phục quyết định của bí thư Đông Phương: “Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, khả năng nhìn người thật đúng là mình không thể so sánh được”. Sau khi ngồi vào chỗ của mình ông làm một động tác ý nói vớiLâm Hồng Phi:
- Ngồi, ngồi đi, Hồng Phi, đến chỗ chú, không cần phải khách khí.
- Vâng ạ.
Lâm Hồng Phi gật gật đầu, lúc này mới ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, có vẻ cả người đều rất có khí khái.
Thấy Lâm Hồng Phi " Trạm hữu trạm tương, tọa hữu tọa tương " (đứng có dáng đứng, ngồi có dáng ngồi), Ngô Đại Dũng trong lòng lại gật đầu không thôi.
- Các vị, thật xin lỗi, lãnh đạo tìm chúng ta rồi, cũng không dám chậm trễ, khi trở về chúng ta nói tiếp chuyện tiếp nhé.
Trong đại việnThành ủy, rất nhiều tin đồn, văn phòng tiếp đãi càng là nơi để tụ tán tin đồn, đám người Trần Lượng tự nhiên biết Lâm Hồng Phi lần này vì sao mà đến, là cấp dưới của chủ nhiệm Ngô, mọi người tự nhiên không dám để chủ nhiệm Ngô đợi lâu. Nếu như việc mình giữ Lâm Hồng Phi lại nói chuyện truyền đến tai Chủ nhiệm Ngô thì sẽ phiền lớn, ông chủ sẽ nghĩ như thế nào chứ? Không hài lòng là cái chắc rồi: Không ngờ chỉ thị của tôi lại không quan trọng bằng việc nói chuyện phiếm của các người?
Những người có thể công tác ở Văn phòng tiếp đãi Thành ủy, có ai mà không tinh ranh chứ, Trần Lượng lúc này cười thúc giục, còn không quên trêu trêu đùa đùa kéo gần một chút quan hệ với Lâm Hồng Phi:
- Ấy ấy, xem trí nhớ của tôi kìa, nhìn thấy bạn hoc cũ mừng quá, thiếu chút nữa thì quên cả đại sự của lãnh đạo, đi thôi đi thôi đừng để ông chủ chờ lâu.
Lâm Hồng Phi nhếch sang bên cạnh, chỉ vào Cố Quang Minh – người mà nãy giờ bị mọi người “quên lãng”, cười nói:
- Vị này là Chủ nhiệm Cố của nhà máy chúng tôi, bạn học cũ…
Không đợi Lâm Hồng Phi nói xong, Trần Lượng lập tức liền hiểu được ý tứ của Lâm Hồng Phi, lúc này liên tục gật đầu, sau đó quay sang Chủ nhiệm Cố, vươn tay ra, nói lời xin lỗi:
- Chủ nhiệm Cố, thật xin lỗi, lại để cho anh đợi lâu như vậy, à, hay mời anh cùng tôi đến phòng tiếp đãi ngồi một chút, uống chén trà đã?
Đối với những người khác mà nói, được ngồi một chút ở văn phòng tiếp đãi của Thành ủy là một vinh quang rất lớn, nhưng đối với mọi người làm việc ở phòng tiếp đãi thì tiếp ai hay không tiếp ai còn không phải là chỉ một câu nói của họ là xong? Phương châm công tác ở phòng tiếp đãi, có một quy định rằng “Nhiệt tình tiếp đãi mỗi vị khách đến”.
Có quy định như vậy, mình tiếp đãi với khách như thế nào thì cũng chẳng có ai nói gì được.
Bản thân mình lại có tư cách uống trà ở phòng tiếp đãi? Từ trước tới giờ chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy. Chủ nhiệm Cố thậm chí là đại viện Thành ủy cũng cực ít đến, lúc này kích động đến mức hoảng hốt, chỉ biết cười ngây ngô, liên tục gật đầu nói:
- Thế này không sao chứ…thật phiền quá, phiền quá.
Trần Lượng và các đồng nghiệp của ông ta liếc mắt nhìn nhau một cái, liền hiểu ý, Đại viện Thành ủy, là nơi thần thánh trang nghiêm như nào chứ? Kể cả với những người làm việc ở đại viện Thành ủy như bọn họ, mỗi khi bước chân vào nơi Đại viện thần thánh trang nghiêm này, không ai là không cẩn thận, huống chi là đối với người cực ít có cơ hội đến đại viện Thành ủy như Chủ nhiệm Cố, điều này rất bình thường, mọi người không cảm thấy kỳ lạ chút nào.
…
Dựa theo chỉ dẫn của Trần Lượng, Lâm Hồng Phi đi lên bên tầng hai, bên trái có bảng treo đề chữ "Văn phòng Chủ nhiệm", liền biết là tới rồi. Toàn bộ tầng hai thực sự im lặng, trên hành lang không có ai, hình như có mấy phòng làm việc không khép chặt cửa,thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng người nói chuyện bên trong vọng ra.
Tuy rằng Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy cũng được coi là lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy, nhưng Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy chính là đại quản gia của Thành ủy, phục vụ lãnh đạo chính là trách nhiệm chủ yếu của họ, cũng không thể lập một phòng thư ký riêng ở bên ngoài được. Đó cũng là hàm ý trong, nếu như để lãnh đạo biết được thì chắc chắn là không tốt rồi, lãnh đạo có thư ký riêng, anh lại là một lãnh đạo khác để chuyên phục vụ cho lãnh đạo cấp trên, nếu muốn có một thư ký riêng, thì chẳng phải… là ngồi bằng với lãnh đạo trên sao?
Vấn đề này sẽ rất nghiêm trọng .
Đứng ở cửa, Lâm Hồng Phi hít sâu một hơi, không vội vàng cũng không hề chần chừ, vừa phải mà gõ cánh cửa.
Chỉ chốc lát, văn phòng truyền ra một âm thanh âm trầm xen lẫn một chút uy nghiêm:
- Mời vào!
- Vâng.
Nghe âm thanh đó, Lâm Hồng Phi liền đẩy cửa vào.
Tuy đến Đại viện Thành ủy không ít lần, nhưng Lâm Hồng Phi vẫn là lần đầu tiên tới văn phòng Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, hơi tò mò nhanh liếc mắt một cái. Trái với suy nghĩ của Lâm Hồng Phi, diện tích bên trong văn phòng cũng không lớn, chỉ là một phòng nhỏ, gian ngoài không quá hai mươi mét vuông, bên trong có hai phòng nhỏ, đại khái một phòng dùng để nghỉ ngơi, một phòng là nhà vệ sinh.
Chinh giữa căn phòng gian ngoài bày biện một cái bàn làm việc kiểu cổ cỡ lớn, trên mặt trải kính rất chỉnh tề, phía dưới có một chiếc khăn trải bàn màu xanh biếc, ngoài ra ở bức tường nơi gian phòng hướng về phía mặt trời còn có bày bộ sô pha và cả bàn trà nữa; phía trên bàn làm việc còn có quạt trần, ngoài ra trong văn phòng không có vật gì khác, nhìn rất đơn sơ, mộc mạc.
- Xin chào Chủ nhiệm, tôi là Lâm Hồng Phi.
Lâm Hồng Phi đứng lại trước bàn làm việc, cúi người xuống chào chủ nhiệm Ngô Đại Dũng, trong lòng anh ta biết, lãnh đạo rất coi trọng những thứ thuộc về lễ nghĩa này.
Đương nhiên Ngô Đại Dũng cũng nhận ra Lâm Hồng Phi, là đại quản gia của Thành ủy, nên ông ta cũng biết được quan hệ của Lâm Hồng Phi và Đông Phương Tiểu Linh và biết được quan hệ giữa nhà họ Lâm và bí thư Đông Phương kia, ngày trước tuy không giao tiếp với họ nhưng cũng đã biết được, hơn nữa Lâm Hồng Phi có thân phận là sinh viên đại học trọng điểm quốc gia, cũng làm cho quan cảm của Ngô Đại Dũng đối với Lâm Hồng Phi chắc hẳn là không tồi, giờ thấy Lâm Hồng Phi lễ phép như thế, hơn nữa lại là một bộ dạng không hề kiêu ngạo không siểm nịnh, nên ông rất thấy thiện cảm với Lâm Hồng Phi, đồng thời, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên: “Tiểu tử này, thật ra già dặn hơn rất nhiều so với những sinh viên vừa mới tốt nghiệp.”
Có những mối quan hệ này, Ngô Đại Dũng cũng sẽ không ra vẻ kiêu ngạo trước mặt Lâm Hồng Phi, đứng lên, mỉm cười đưa tay ra về hướng Lâm Hồng Phi:
- Đồng chí Lâm Hồng Phi, đến đây, đến bên này ngồi đi.
Nói xong, tỏ ý bảo Lâm Hồng Phi đến sô pha bên cửa sổ ngồi xuống, bày ra một tư thế trưởng bối cùng tiểu bối ngồi nói chuyện.
- Vâng.
Lâm Hồng Phi bước lên phía trước , hai tay bắt tay chủ nhiệm Ngô Đại Dũng hai cái, cung kính nói:
- Cám ơn chủ nhiệm.
Thấy Lâm Hồng Phi lễ phép như thế, Ngô Đại Dũng trong lòng càng tỏ ý vừa lòng, nên cũng thầm bội phục quyết định của bí thư Đông Phương: “Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, khả năng nhìn người thật đúng là mình không thể so sánh được”. Sau khi ngồi vào chỗ của mình ông làm một động tác ý nói vớiLâm Hồng Phi:
- Ngồi, ngồi đi, Hồng Phi, đến chỗ chú, không cần phải khách khí.
- Vâng ạ.
Lâm Hồng Phi gật gật đầu, lúc này mới ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, có vẻ cả người đều rất có khí khái.
Thấy Lâm Hồng Phi " Trạm hữu trạm tương, tọa hữu tọa tương " (đứng có dáng đứng, ngồi có dáng ngồi), Ngô Đại Dũng trong lòng lại gật đầu không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.