Chương 47: Giám đốc xưởng (XII)
Thiên Niên Tĩnh Thủ
25/02/2014
- Hả?
Ngô Đại Dũng liền nhất thời chấn động, quá mức kích động, tay vô ý thức mà vung lên, suýt chút nữa khiến chén trà trên bàn rơi xuống dưới đất, nước trà còn đang chảy trên mặt bàn, nhưng Ngô Đại Dũng không để ý chút nào, ông kích động vạn phần, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: Phát triển rồi, chiến tích! Chiến tích!
Ngô Đại Dũng không phải xuất thân từ ngành khoa học tự nhiên, không hiểu lắm về phương diện máy móc này, nhưng mặc dù không hiểu, Ngô Đại Dũng nhận thức một đạo lý, bên kia là động cơ sắp xếp tương tự, nhiều xi-lanh khẳng định là tốt hơn so với một xi-lanh, mã lực lớn khẳng định tốt hơn so với mã lực nhỏ, tiết kiệm nhiên liệu khẳng định là tốt hơn so với hao tốn nhiên liệu. Chuyện vô nghĩa này, mọi người cũng biết rõ.
Nếu Lâm Hồng Phi muốn làm ra một động cơ mà các phương diện chỉ tiêu so với kỹ thuật của Nhật Bản đều tuyệt vời hơn, điều này có nghĩa là như thế nào? Điều này có nghĩa, phát minh này của Lâm Hồng Phi, không chỉ có là bổ khuyết chỗ trống quốc nội, hơn nữa có khả năng lớn là dẫn đầu trình độ trên thế giới, mặc dù là lùi một bước, đó cũng là cái trình độ tiên tiến quốc tế.
Dưới sự lãnh đạo của mình, thành phố có một sản phẩm được chế tạo đạt tới trình độ kỹ thuật tiên tiến quốc tế, đây là một chiến tích lớn đến cỡ nào? Thân là cán bộ nhà nước, Ngô Đại Dũng tự nhiên biết phân lượng của phát minh này là thế nào.
Điều kiện ban đầu có vẻ không thích hợp cho lắm , nếu Lâm Hồng Phi chỉ là một người bình thường, là một gã cán bộ nghiên cứu khoa học bình thường, thì điều này cũng không có gì, nhưng thân phận đặc thù của Lâm Hồng Phi, làm cho Ngô Đại Dũng không thể không thận trọng đối với việc này: dù sao, cũng là tiêu tiền của Nhà nước, lại không cần dùng đến tiền túi của mình, thì tội gì đi làm một kẻ ác?
Về phần Lâm Hồng Phi có lừa mình về các số liệu hay không, thì Ngô Đại Dũng cũng không lo lắng, lchuyện như vậy nếu như thật sự muốn trở thành chiến tích của lãnh đạo, thì nhất định phải tự mình quyết định kết quả rồi mới báo cáo lên cấp trên, nếu không để xảy ra vấn đề gì thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Nháy mắt suy nghĩ cẩn thận một tầng này, Ngô Đại Dũng quyết định thật nhanh:
- Hồng Phi, cháu ngồi đây chờ một lát.
Phát triển của chuyện này, vượt quá quyền của bản thân, tiếp theo nói thế nào, Ngô Đại Dũng cần phải đi xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên mới được..
Lâm Hồng Phi không biết Ngô Đại Dũng muốn làm cái gì, tuy nhiên Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy muốn đi ra ngoài, chính mình còn có thể ngăn cản? Không nhịn được nói:
- Vậy cháu hôm khác lại đến?
- Không cần, cháu ở chỗ này chờ, ta sẽ quay lại ngay.
Vấn đề nghiêm trọng, Ngô Đại Dũng không dám có chút trì hoãn, cần lập tức thông báo cho Bí thư Đông Phương.
…
Sau khi Ngô Đại Dũng báo cáo cho bí thư Đông Phương, bí thư Đông Phương rất là kinh ngạc:
- Còn có chuyện như vậy?
- Đúng vậy.
Ngô Đại Dũng gật gật đầu, hơi ngừng một chút, lại nói thêm:
- Hơn nữa tôi cảm thấy, nếu như đồng chí Lâm Hồng Phi đã nói như vậy, khả năng là đặc biệt lớn.
Bí thư Đông Phương cũng cho rằng với những chuyện thế này chắc chắn Lâm Hồng Phi không thể nói lung tung được, trầm tư một lát, hướng Ngô Đại Dũng hỏi:
- Lão Ngô, vậy ông thấy việc này nên xử lý như thế nào?
Phương pháp xử lý chuyện này, Ngô Đại Dũng đã suy xét kỹ rồi, hiện tại nghe Bí thư Đông Phương hỏi như vậy, liền trả lời không chút do dự:- Ý kiến của tôi là, tiếp tục kiên trì chỉ thị trước đây của ngài, nhưng nếu đúng như Lâm Hồng Phi nói, phát minh này vượt cả trình độ quốc tế thì chúng ta có thể nhân cơ hội này để tuyên truyền sự coi trọng của thành phố Bắc Quận đối với việc phát triển khoa học, coi trọng thu hút đầu tư.
- Đương nhiên, tại thời điểm này, chúng ta nên đồng thời để các ban ngành của thành phố tiến hành xem xét kỹ lưỡng phát minh này của đồng chí Lâm Hồng Phi, sau khi xem xét xong, thì sẽ do UBND thành phố và Thành ủy báo tin vui với Tỉnh ủy và UBND tỉnh.
Ý tứ của Lão Ngô đó là lấy chuyện này làm cơ hội, tiến hành tuyên truyền đối với thành phố Bắc Quận, phương pháp này không tồi, đồng thời cũng thật sự có sức thuyết phục, nếu những lãnh đạo thành phố Bắc Quận không coi trọng đối với phát triển khoa học kỹ thuật, thì đâu thể có một phát minh bổ khuyết chỗ trống trong nước, vượt trình độ quốc tế như vậy? Hơn nữa điều đángvui mừng chính là, phát minh này là một sản phẩm dân dụng mang tính rộng khắp, điểm này có ý nghĩa rất lớn.
Về phần xem xét an bài đối với sản phẩm của Lâm Hồng Phi, đó cũng là đề tài cần lưu ý, tuy rằng chủ nhiệm Ngô cùng Bí thư Đông Phương đều không rằng Lâm Hồng Phi giở trò trong chuyện này, nhưng những thứ sản phẩm công nghệ này phải có được những số liệu thuyết phục được người khác thì mới được.
Đặc biệt quan trọng chính là, lấy danh nghĩa của Thành ủy, UBND Thành phố báo cáo lên tỉnh, thì không phải sẽ trở thành công lao của lãnh đạo thành phố Bắc Quận hay sao?
Ý nghĩ này Bí thư Đông Phương thực tán thành, gật đầu hài lòng nói:
- Còn gì nữa?
- Còn có một ý kiến nho nhỏ của tôi.
Chủ nhiệm Ngô chậm rãi nói:
- Ngài xem, nếu phát minh này của đồng chí Lâm Hồng Phi có ý nghĩa trọng đại như thế, thì thành phố Bắc Quận chúng ta... Hơn nữa chúng ta cũng phải giữ nhân tài lại mới được, giữ được nhân tài, thì kiểu gì cũng phải tiêu tốn chút xíu.
- Ông nói rất đúng, chuyện này nhất định phải được coi trọng.
Bí thư Đông Phương hơi nhíu mày, nếu không có nhắc nhở của Ngô Đại Dũng, Bí thư Đông Phương trong lúc nhất thời thật đúng là không ý thức đến tính nghiêm trọng của vấn đề này, nếu như thành phố Bắc Quận muốn mượn chuyện này để lấy danh tiếng, không thể không bỏ ra chút chi phí nào được.
Quan trọng nhất là, nhất định phải giữ Lâm Hồng Phi ở lại thành phô Bắc Quận, bằng không nếu để thành phố khác biết tin tức này rồi, đem Lâm Hồng Phi đi rồi, thì lãnh đạo của thành phô Bắc Quận quá mất mặt rồi: Mấy năm gần đây, Tổng Bí thư đều nhấn mạnh tính quan trọng của nhân tài, tính quan trọng của khoa học kỹ thuật, vậy mà thành phố Bắc Quận lại coi trọng nhân tài, coi trọng khoa học kỹ thuật như vậy sao?
Nói không chừng ngay cả lãnh đạo cấp trên đều đã có ý kiến đối với nhóm lãnh đạo thành phố Bắc Quận.
Ngô Đại Dũng liền nhất thời chấn động, quá mức kích động, tay vô ý thức mà vung lên, suýt chút nữa khiến chén trà trên bàn rơi xuống dưới đất, nước trà còn đang chảy trên mặt bàn, nhưng Ngô Đại Dũng không để ý chút nào, ông kích động vạn phần, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: Phát triển rồi, chiến tích! Chiến tích!
Ngô Đại Dũng không phải xuất thân từ ngành khoa học tự nhiên, không hiểu lắm về phương diện máy móc này, nhưng mặc dù không hiểu, Ngô Đại Dũng nhận thức một đạo lý, bên kia là động cơ sắp xếp tương tự, nhiều xi-lanh khẳng định là tốt hơn so với một xi-lanh, mã lực lớn khẳng định tốt hơn so với mã lực nhỏ, tiết kiệm nhiên liệu khẳng định là tốt hơn so với hao tốn nhiên liệu. Chuyện vô nghĩa này, mọi người cũng biết rõ.
Nếu Lâm Hồng Phi muốn làm ra một động cơ mà các phương diện chỉ tiêu so với kỹ thuật của Nhật Bản đều tuyệt vời hơn, điều này có nghĩa là như thế nào? Điều này có nghĩa, phát minh này của Lâm Hồng Phi, không chỉ có là bổ khuyết chỗ trống quốc nội, hơn nữa có khả năng lớn là dẫn đầu trình độ trên thế giới, mặc dù là lùi một bước, đó cũng là cái trình độ tiên tiến quốc tế.
Dưới sự lãnh đạo của mình, thành phố có một sản phẩm được chế tạo đạt tới trình độ kỹ thuật tiên tiến quốc tế, đây là một chiến tích lớn đến cỡ nào? Thân là cán bộ nhà nước, Ngô Đại Dũng tự nhiên biết phân lượng của phát minh này là thế nào.
Điều kiện ban đầu có vẻ không thích hợp cho lắm , nếu Lâm Hồng Phi chỉ là một người bình thường, là một gã cán bộ nghiên cứu khoa học bình thường, thì điều này cũng không có gì, nhưng thân phận đặc thù của Lâm Hồng Phi, làm cho Ngô Đại Dũng không thể không thận trọng đối với việc này: dù sao, cũng là tiêu tiền của Nhà nước, lại không cần dùng đến tiền túi của mình, thì tội gì đi làm một kẻ ác?
Về phần Lâm Hồng Phi có lừa mình về các số liệu hay không, thì Ngô Đại Dũng cũng không lo lắng, lchuyện như vậy nếu như thật sự muốn trở thành chiến tích của lãnh đạo, thì nhất định phải tự mình quyết định kết quả rồi mới báo cáo lên cấp trên, nếu không để xảy ra vấn đề gì thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Nháy mắt suy nghĩ cẩn thận một tầng này, Ngô Đại Dũng quyết định thật nhanh:
- Hồng Phi, cháu ngồi đây chờ một lát.
Phát triển của chuyện này, vượt quá quyền của bản thân, tiếp theo nói thế nào, Ngô Đại Dũng cần phải đi xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên mới được..
Lâm Hồng Phi không biết Ngô Đại Dũng muốn làm cái gì, tuy nhiên Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy muốn đi ra ngoài, chính mình còn có thể ngăn cản? Không nhịn được nói:
- Vậy cháu hôm khác lại đến?
- Không cần, cháu ở chỗ này chờ, ta sẽ quay lại ngay.
Vấn đề nghiêm trọng, Ngô Đại Dũng không dám có chút trì hoãn, cần lập tức thông báo cho Bí thư Đông Phương.
…
Sau khi Ngô Đại Dũng báo cáo cho bí thư Đông Phương, bí thư Đông Phương rất là kinh ngạc:
- Còn có chuyện như vậy?
- Đúng vậy.
Ngô Đại Dũng gật gật đầu, hơi ngừng một chút, lại nói thêm:
- Hơn nữa tôi cảm thấy, nếu như đồng chí Lâm Hồng Phi đã nói như vậy, khả năng là đặc biệt lớn.
Bí thư Đông Phương cũng cho rằng với những chuyện thế này chắc chắn Lâm Hồng Phi không thể nói lung tung được, trầm tư một lát, hướng Ngô Đại Dũng hỏi:
- Lão Ngô, vậy ông thấy việc này nên xử lý như thế nào?
Phương pháp xử lý chuyện này, Ngô Đại Dũng đã suy xét kỹ rồi, hiện tại nghe Bí thư Đông Phương hỏi như vậy, liền trả lời không chút do dự:- Ý kiến của tôi là, tiếp tục kiên trì chỉ thị trước đây của ngài, nhưng nếu đúng như Lâm Hồng Phi nói, phát minh này vượt cả trình độ quốc tế thì chúng ta có thể nhân cơ hội này để tuyên truyền sự coi trọng của thành phố Bắc Quận đối với việc phát triển khoa học, coi trọng thu hút đầu tư.
- Đương nhiên, tại thời điểm này, chúng ta nên đồng thời để các ban ngành của thành phố tiến hành xem xét kỹ lưỡng phát minh này của đồng chí Lâm Hồng Phi, sau khi xem xét xong, thì sẽ do UBND thành phố và Thành ủy báo tin vui với Tỉnh ủy và UBND tỉnh.
Ý tứ của Lão Ngô đó là lấy chuyện này làm cơ hội, tiến hành tuyên truyền đối với thành phố Bắc Quận, phương pháp này không tồi, đồng thời cũng thật sự có sức thuyết phục, nếu những lãnh đạo thành phố Bắc Quận không coi trọng đối với phát triển khoa học kỹ thuật, thì đâu thể có một phát minh bổ khuyết chỗ trống trong nước, vượt trình độ quốc tế như vậy? Hơn nữa điều đángvui mừng chính là, phát minh này là một sản phẩm dân dụng mang tính rộng khắp, điểm này có ý nghĩa rất lớn.
Về phần xem xét an bài đối với sản phẩm của Lâm Hồng Phi, đó cũng là đề tài cần lưu ý, tuy rằng chủ nhiệm Ngô cùng Bí thư Đông Phương đều không rằng Lâm Hồng Phi giở trò trong chuyện này, nhưng những thứ sản phẩm công nghệ này phải có được những số liệu thuyết phục được người khác thì mới được.
Đặc biệt quan trọng chính là, lấy danh nghĩa của Thành ủy, UBND Thành phố báo cáo lên tỉnh, thì không phải sẽ trở thành công lao của lãnh đạo thành phố Bắc Quận hay sao?
Ý nghĩ này Bí thư Đông Phương thực tán thành, gật đầu hài lòng nói:
- Còn gì nữa?
- Còn có một ý kiến nho nhỏ của tôi.
Chủ nhiệm Ngô chậm rãi nói:
- Ngài xem, nếu phát minh này của đồng chí Lâm Hồng Phi có ý nghĩa trọng đại như thế, thì thành phố Bắc Quận chúng ta... Hơn nữa chúng ta cũng phải giữ nhân tài lại mới được, giữ được nhân tài, thì kiểu gì cũng phải tiêu tốn chút xíu.
- Ông nói rất đúng, chuyện này nhất định phải được coi trọng.
Bí thư Đông Phương hơi nhíu mày, nếu không có nhắc nhở của Ngô Đại Dũng, Bí thư Đông Phương trong lúc nhất thời thật đúng là không ý thức đến tính nghiêm trọng của vấn đề này, nếu như thành phố Bắc Quận muốn mượn chuyện này để lấy danh tiếng, không thể không bỏ ra chút chi phí nào được.
Quan trọng nhất là, nhất định phải giữ Lâm Hồng Phi ở lại thành phô Bắc Quận, bằng không nếu để thành phố khác biết tin tức này rồi, đem Lâm Hồng Phi đi rồi, thì lãnh đạo của thành phô Bắc Quận quá mất mặt rồi: Mấy năm gần đây, Tổng Bí thư đều nhấn mạnh tính quan trọng của nhân tài, tính quan trọng của khoa học kỹ thuật, vậy mà thành phố Bắc Quận lại coi trọng nhân tài, coi trọng khoa học kỹ thuật như vậy sao?
Nói không chừng ngay cả lãnh đạo cấp trên đều đã có ý kiến đối với nhóm lãnh đạo thành phố Bắc Quận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.