Chương 59: Kết thúc đòn phủ đầu
Thiên Niên Tĩnh Thủ
28/03/2014
Chủ nghĩa xã hội không thể khai trừ các người sao? Tôi có cách khai trừ các người! Đây chính là ý của Lâm Phi Hồng: Ai dám đùa với tôi thì lại đây!
Uy hiếp!
Mọi người đều biết được những lời Lâm Hồng Phi nói là sự thật.
Mọi người đều hiểu được ý tứ khác trong lời nói của Lâm Hồng Phi: Tôi là giám đốc của phân xưởng, là người khác yêu cầu tôi tới làm giám đốc, do vậy đừng có đùa với tôi, các cậu không đùa nổi đâu!
Đi lên UBND thành phố hỏi xem? Không có lí do chính đáng liệu người của chính quyền có tiếp bọn họ không?
Đám người Lưu Đại Hổ trước đây cứ sống một cách hống hách như vậy là vì chúng chắc chắn rằng nhà máy sẽ không dám khai trừ bọn họ, không dám trả tiền lương cho họ ít đi, nhưng bây giờ Lâm Hồng Phi quẳng trước mặt họ cái xiềng xích này, bọn họ cũng ý thức được rằng nếu như bản thân không thật sự chăm chỉ làm việc thì sẽ có lúc bị khai trừ và tống vào địa lao ngồi. Rất nhiều người chân bắt đầu mềm nhũn ra.
Bọn họ chỉ là một đám người không ra hồn, chỉ là sống tạm bợ mà thôi, gặp phải chuyện này lẽ nào lại có thể không sợ sao?
Không chỉ có đám người Lưu Đại Hổ của xưởng chế tạo xe máy bị trấn chỉnh lại, mà đám đông đứng phía sau xem sự náo nhiệt này cũng bị dọa rồi. Lâm Hồng Phi nói rõ ràng với họ, trong tay hắn có 20 tên bị khai trừ, đối với đám đông này, đây chính là lúc treo thanh kiếm sắc lợi hại trên đầu bọn họ, 20 người, với một nhà máy chế tạo xe máy có quy mô gần ngàn người, thật là không đáng nhắc tới, nhưng lại cụ thể tới từng người rồi, ai cũng không muốn nằm trong danh sách 20 người này. Bọn họ cũng hiểu rằng nếu bị khai trừ khỏi nhà máy thì sau này họ sẽ chẳng có cái gì cả.
Không ai nghi ngờ rằng Lâm Hồng Phi có phải là kẻ miệng hùm gan sứa không, có thật dám làm như vậy không, thời khắc này, Lâm Hồng Phi đã trấn áp tất cả mọi người rồi.
Thậm chí ngay cả Đông Phương Tiểu Linh trong lòng cũng loạn lên: 20 người bị khai trừ? Chuyện này sao tôi không biết?
Một doanh nghiệp quốc doanh một lúc khai trừ 20 người, ở thành phố Bắc Quận mà nói, từ lúc khai thiên lập địa tới nay, nguy hiểm chính trị cũng nhiều, người khác không hiểu được, trong lòng Đông Phương Tiểu Linh lại hiểu rất rõ, nhưng Lâm Hồng Phi trước mặt lại cho cô một cảm giác khác, nếu thật có người dám không chú ý thì anh ta sẽ không hề keo kiệt với cái danh sách 20 người bị khai trừ này.
- Tiểu....giám đốc Lâm.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Phạm Đại Tráng hỏi cho tiếng lòng của đám đông:
- Có nhất định phải khai trừ 20 người không?
- Cái đó cũng không hẳn.
Lâm Hồng Phi mỉm cười, giọng điệu cũng ôn tồn hơn:
- Tôi cũng biết mọi người đều có con nhỏ phải nuôi, cha mẹ già phải phụng dưỡng, khai trừ một người cũng chính là phá hủy gia đình đó, cho nên nếu không bất đắc dĩ thì tôi cũng không làm như vậy, nhưng tôi nói những lời ác ý này ra đây cũng chỉ là muốn mọi người chăm chỉ làm việc, cái danh sách 20 người này tôi một cái cũng không muốn dùng. Nhưng nếu mọi người vẫn tái diễn công việc như trước, làm ăn qua loa, đi làm chỉ ngóng giờ tan ca, làm việc không chú tâm.... nếu danh sách 20 người này dùng hết rồi tôi sẽ xin cấp trên thêm cái danh mục nữa.
Nói đến cuối cùng, giọng của Lâm Hồng Phi đã đanh sắc hơn.
Lúc đầu mọi người còn cảm thấy hơi nhẹ nhàng, thoải mái, đột nhiên lại bị dọa cho hoảng sợ, nhưng sau khi biết được mấu chốt của Lâm Hồng Phi, lần này đã cảm thấy an lòng hơn nhiều rồi: chỉ cần làm tốt việc của mình thì không có chuyện gì cả. Vậy thì có gì cần phải bận tâm, chỉ cần làm tốt công việc của mình thôi.
Trong lòng đã thấy yên tâm hơn, mọi người đều biết mình nên làm gì rồi, đều đáp:
- Đúng, đúng, là công nhân như chúng ta chẳng phải chỉ cần làm việc chăm chỉ, chẳng phải mục đích của chúng ta là kiếm tiền sao.
Lúc này, mọi người không còn ý nghĩ về Lâm Hồng Phi xấu xa nữa rồi, cũng không có ý nghĩ khinh thường Lâm Hồng Phi nữa, trong lòng chỉ còn nghĩ xem làm thế nào để làm việc cho tốt, làm sao để mình không có tên trong cái danh sách 20 người kia.
- Hù.
Lâm Hồng Phi thở nhẹ ra một tiếng:
- Cuối cùng đã tạm thời ổn định được cục diện.
Sau khi gây sự xong theo thường lệ là phải làm dịu không khí, Lâm Hồng Phi giơ hai tay hướng về phía đám đông vừa ồn ào, nhất thời mọi người đều im lặng, chờ Lâm Hồng Phi nói.
- Đương nhiên vừa rồi tôi cũng có nói với mọi người, trên tỉnh có ủy thác cho tôi chỉ đạo mọi người trong xưởng chúng ta thiết kế hai chiếc xe, một chiếc chính là chiếc xe mà Đông Phương Tiểu Linh ngày ngày đều lái đi làm, chắc hẳn mọi người đều đã nhìn thấy rồi, chiếc còn lại có thể mọi người chưa từng nhìn thấy, nhưng không sao, mấy ngày nữa tôi sẽ cử người làm, tôi chỉ nhắc mọi người một chuyện: chỉ cần mọi người có thể bảo đảm chất lượng sản phẩm, mỗi tháng đảm bảo mỗi người sẽ nhận được tới 400 tệ nữa.
Xôn xao.
Vừa rồi mọi người rất yên tĩnh, lần này thì bị kích động rồi: nửa năm sau mọi người ít nhất có thể có 400 tệ một tháng sao? Trời ơi, những người làm ở chính quyền tỉnh bây giờ mỗi tháng cũng mới có 300 tệ, chúng ta chẳng phải cao hơn họ sao? Có người thậm chí đã có chút mê muội rồi.
Có người đánh bạo hô lên:
- Giám đốc Lâm, chúng tôi cũng không dám nghĩ một tháng có được 400 tệ, chỉ cần anh có thể trả cho chúng tôi 200 tệ, anh bảo làm gì chúng tôi sẽ làm cái ấy, tuyệt đối không hai lời!
- Được, lời này là chính miệng các anh nói ra, tới lúc đó chớ có trách tôi làm khó dễ với các cậu, muốn kiếm nhiều tiền, phải chịu khó vất vả hơn người khác, đạo lí đó mọi người hiểu chứ?
- Giám đốc Lâm, điều này chúng tôi đều hiểu, anh muốn chúng tôi làm gì, chỉ cần có thể kiếm tiền, chúng tôi không sợ khổ, chỉ lo vợ và con cái không được ăn miếng thịt thôi!
Thấy Lâm Hồng Phi không có ý gây phiền phức cho mình, người này mới dám đánh bạo tiếp tục.
- Vậy bây giờ mọi người trở về vị trí của mình làm việc đi, giữ gìn công cụ sản xuất, tới chiều tôi sẽ phát thông báo nói rõ mọi người cần phải làm cái gì. Chủ nhiệm Cố đâu?
Đám người chợt im lặng, sau một lát, rốt cục có một âm hanh sợ hãi đích truyền ra:
- Hôm nay, hôm nay dường như chủ nhiệm Cố không tới.
- Vậy sao, được rồi, tôi biết rồi, mọi người về chỗ đi, nên làm gì thì làm đi.
Lâm Hồng Phi dường như không để ý, gật gật đầu, tiếp tục nói.
Đám người rầm rầm tản ra, Lâm Hồng Phi trong lòng cũng đã cân nhắc: chủ nhiệm Cố hôm nay không tới? Như vậy đích thực là có chuyện rồi, hay là định dùng cách này để tuyên bố với mình về sự tồn tại của anh ta? Xảy ra chuyện hôm nay liệu có liên quan gì tới chủ nhiệm Cố không?
Không trách Lâm Hồng Phi nghĩ như vậy, thật sự là Chủ nhiệm Cố hôm nay không xuất hiện là một điều rất trùng hợp, thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
- Hồng Phi, Tỉnh ủy thật là đã đưa cho cậu cái danh ngạch khai trừ 20 người sao?
Nhìn vào đám người tản ra, giọng của Đông Phương Tiểu Linh hướng về phía Hồng Phi hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Uy hiếp!
Mọi người đều biết được những lời Lâm Hồng Phi nói là sự thật.
Mọi người đều hiểu được ý tứ khác trong lời nói của Lâm Hồng Phi: Tôi là giám đốc của phân xưởng, là người khác yêu cầu tôi tới làm giám đốc, do vậy đừng có đùa với tôi, các cậu không đùa nổi đâu!
Đi lên UBND thành phố hỏi xem? Không có lí do chính đáng liệu người của chính quyền có tiếp bọn họ không?
Đám người Lưu Đại Hổ trước đây cứ sống một cách hống hách như vậy là vì chúng chắc chắn rằng nhà máy sẽ không dám khai trừ bọn họ, không dám trả tiền lương cho họ ít đi, nhưng bây giờ Lâm Hồng Phi quẳng trước mặt họ cái xiềng xích này, bọn họ cũng ý thức được rằng nếu như bản thân không thật sự chăm chỉ làm việc thì sẽ có lúc bị khai trừ và tống vào địa lao ngồi. Rất nhiều người chân bắt đầu mềm nhũn ra.
Bọn họ chỉ là một đám người không ra hồn, chỉ là sống tạm bợ mà thôi, gặp phải chuyện này lẽ nào lại có thể không sợ sao?
Không chỉ có đám người Lưu Đại Hổ của xưởng chế tạo xe máy bị trấn chỉnh lại, mà đám đông đứng phía sau xem sự náo nhiệt này cũng bị dọa rồi. Lâm Hồng Phi nói rõ ràng với họ, trong tay hắn có 20 tên bị khai trừ, đối với đám đông này, đây chính là lúc treo thanh kiếm sắc lợi hại trên đầu bọn họ, 20 người, với một nhà máy chế tạo xe máy có quy mô gần ngàn người, thật là không đáng nhắc tới, nhưng lại cụ thể tới từng người rồi, ai cũng không muốn nằm trong danh sách 20 người này. Bọn họ cũng hiểu rằng nếu bị khai trừ khỏi nhà máy thì sau này họ sẽ chẳng có cái gì cả.
Không ai nghi ngờ rằng Lâm Hồng Phi có phải là kẻ miệng hùm gan sứa không, có thật dám làm như vậy không, thời khắc này, Lâm Hồng Phi đã trấn áp tất cả mọi người rồi.
Thậm chí ngay cả Đông Phương Tiểu Linh trong lòng cũng loạn lên: 20 người bị khai trừ? Chuyện này sao tôi không biết?
Một doanh nghiệp quốc doanh một lúc khai trừ 20 người, ở thành phố Bắc Quận mà nói, từ lúc khai thiên lập địa tới nay, nguy hiểm chính trị cũng nhiều, người khác không hiểu được, trong lòng Đông Phương Tiểu Linh lại hiểu rất rõ, nhưng Lâm Hồng Phi trước mặt lại cho cô một cảm giác khác, nếu thật có người dám không chú ý thì anh ta sẽ không hề keo kiệt với cái danh sách 20 người bị khai trừ này.
- Tiểu....giám đốc Lâm.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Phạm Đại Tráng hỏi cho tiếng lòng của đám đông:
- Có nhất định phải khai trừ 20 người không?
- Cái đó cũng không hẳn.
Lâm Hồng Phi mỉm cười, giọng điệu cũng ôn tồn hơn:
- Tôi cũng biết mọi người đều có con nhỏ phải nuôi, cha mẹ già phải phụng dưỡng, khai trừ một người cũng chính là phá hủy gia đình đó, cho nên nếu không bất đắc dĩ thì tôi cũng không làm như vậy, nhưng tôi nói những lời ác ý này ra đây cũng chỉ là muốn mọi người chăm chỉ làm việc, cái danh sách 20 người này tôi một cái cũng không muốn dùng. Nhưng nếu mọi người vẫn tái diễn công việc như trước, làm ăn qua loa, đi làm chỉ ngóng giờ tan ca, làm việc không chú tâm.... nếu danh sách 20 người này dùng hết rồi tôi sẽ xin cấp trên thêm cái danh mục nữa.
Nói đến cuối cùng, giọng của Lâm Hồng Phi đã đanh sắc hơn.
Lúc đầu mọi người còn cảm thấy hơi nhẹ nhàng, thoải mái, đột nhiên lại bị dọa cho hoảng sợ, nhưng sau khi biết được mấu chốt của Lâm Hồng Phi, lần này đã cảm thấy an lòng hơn nhiều rồi: chỉ cần làm tốt việc của mình thì không có chuyện gì cả. Vậy thì có gì cần phải bận tâm, chỉ cần làm tốt công việc của mình thôi.
Trong lòng đã thấy yên tâm hơn, mọi người đều biết mình nên làm gì rồi, đều đáp:
- Đúng, đúng, là công nhân như chúng ta chẳng phải chỉ cần làm việc chăm chỉ, chẳng phải mục đích của chúng ta là kiếm tiền sao.
Lúc này, mọi người không còn ý nghĩ về Lâm Hồng Phi xấu xa nữa rồi, cũng không có ý nghĩ khinh thường Lâm Hồng Phi nữa, trong lòng chỉ còn nghĩ xem làm thế nào để làm việc cho tốt, làm sao để mình không có tên trong cái danh sách 20 người kia.
- Hù.
Lâm Hồng Phi thở nhẹ ra một tiếng:
- Cuối cùng đã tạm thời ổn định được cục diện.
Sau khi gây sự xong theo thường lệ là phải làm dịu không khí, Lâm Hồng Phi giơ hai tay hướng về phía đám đông vừa ồn ào, nhất thời mọi người đều im lặng, chờ Lâm Hồng Phi nói.
- Đương nhiên vừa rồi tôi cũng có nói với mọi người, trên tỉnh có ủy thác cho tôi chỉ đạo mọi người trong xưởng chúng ta thiết kế hai chiếc xe, một chiếc chính là chiếc xe mà Đông Phương Tiểu Linh ngày ngày đều lái đi làm, chắc hẳn mọi người đều đã nhìn thấy rồi, chiếc còn lại có thể mọi người chưa từng nhìn thấy, nhưng không sao, mấy ngày nữa tôi sẽ cử người làm, tôi chỉ nhắc mọi người một chuyện: chỉ cần mọi người có thể bảo đảm chất lượng sản phẩm, mỗi tháng đảm bảo mỗi người sẽ nhận được tới 400 tệ nữa.
Xôn xao.
Vừa rồi mọi người rất yên tĩnh, lần này thì bị kích động rồi: nửa năm sau mọi người ít nhất có thể có 400 tệ một tháng sao? Trời ơi, những người làm ở chính quyền tỉnh bây giờ mỗi tháng cũng mới có 300 tệ, chúng ta chẳng phải cao hơn họ sao? Có người thậm chí đã có chút mê muội rồi.
Có người đánh bạo hô lên:
- Giám đốc Lâm, chúng tôi cũng không dám nghĩ một tháng có được 400 tệ, chỉ cần anh có thể trả cho chúng tôi 200 tệ, anh bảo làm gì chúng tôi sẽ làm cái ấy, tuyệt đối không hai lời!
- Được, lời này là chính miệng các anh nói ra, tới lúc đó chớ có trách tôi làm khó dễ với các cậu, muốn kiếm nhiều tiền, phải chịu khó vất vả hơn người khác, đạo lí đó mọi người hiểu chứ?
- Giám đốc Lâm, điều này chúng tôi đều hiểu, anh muốn chúng tôi làm gì, chỉ cần có thể kiếm tiền, chúng tôi không sợ khổ, chỉ lo vợ và con cái không được ăn miếng thịt thôi!
Thấy Lâm Hồng Phi không có ý gây phiền phức cho mình, người này mới dám đánh bạo tiếp tục.
- Vậy bây giờ mọi người trở về vị trí của mình làm việc đi, giữ gìn công cụ sản xuất, tới chiều tôi sẽ phát thông báo nói rõ mọi người cần phải làm cái gì. Chủ nhiệm Cố đâu?
Đám người chợt im lặng, sau một lát, rốt cục có một âm hanh sợ hãi đích truyền ra:
- Hôm nay, hôm nay dường như chủ nhiệm Cố không tới.
- Vậy sao, được rồi, tôi biết rồi, mọi người về chỗ đi, nên làm gì thì làm đi.
Lâm Hồng Phi dường như không để ý, gật gật đầu, tiếp tục nói.
Đám người rầm rầm tản ra, Lâm Hồng Phi trong lòng cũng đã cân nhắc: chủ nhiệm Cố hôm nay không tới? Như vậy đích thực là có chuyện rồi, hay là định dùng cách này để tuyên bố với mình về sự tồn tại của anh ta? Xảy ra chuyện hôm nay liệu có liên quan gì tới chủ nhiệm Cố không?
Không trách Lâm Hồng Phi nghĩ như vậy, thật sự là Chủ nhiệm Cố hôm nay không xuất hiện là một điều rất trùng hợp, thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
- Hồng Phi, Tỉnh ủy thật là đã đưa cho cậu cái danh ngạch khai trừ 20 người sao?
Nhìn vào đám người tản ra, giọng của Đông Phương Tiểu Linh hướng về phía Hồng Phi hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.