Chương 4: Khung cảnh quen thuộc (Hạ)
Thiên Niên Tĩnh Thủ
26/12/2013
- Mẹ...
Nhìn vào nhà bếp không có hình ảnh bận rộn, hắn so sánh với trí nhớ của mình, người trước mắt có vẻ hơi trẻ, các nếp nhăn ở khóe mắt cũng ít đi nhiều, không sai chỉ gọi một câu Lâm Hồng Phi tựa cào cánh cửa mà hai hàng nước mắt rơi lã chã.
Sau biến cố lần đó, mẹ hắn la cô giáo Đoạn Ngọc Trân vốn có thể bằng chính năng lực của mình làm lên giáo sư... nhưng vì phải chịu liên lụy của lão gia nhà mình mà ngay cả làm một cô giáo bình thường bà cũng không có duyên.
- Ừ.
Nghe thấy tiếng của Lâm Hồng Phi, Đoàn Ngọc Trân nghiêng đầu sang chỗ khác thấy con khóc bà sợ hãi, bà vội chạy tới sờ chán hắn lo lắng:
- Con à, con làm sao vậy? có phải không được được khỏe không?
Bùi Quang Vinh ở bên ngoài gọi to, căn bản là bà không để ý chuyện gì, con bà không hài lòng với công việc chứ không phải là không khỏe. Dáng vẻ của Lâm Hồng Phi lúc này đã dọa bà :
- Có phải con bị ốm không? Sao sắc mặt lại xấu như vậy?
- Không, mẹ con không sao?
Lâm Hồng Phi lắc đầu:
- Chỉ là con đói bụng thôi.
- Đúng là không sao chứ?
Cảm giác truyền đến tay cũng khiến cho bà cảm thấy hẳn là Lâm Hồng Phi không sao, bà vẫn hoài nghi:
- Không sao thì con khóc cái gì?
Tình cảm mẫu tử cho bà biết dường như hôm nay con trai mình mang theo cái thần không gian.
- Con không sao thật mà.
Lâm Hồng Phi dấu tiếng ho, chỉ vào đồ ăn mẹ đang làm:
- Món ớt xào thịt của mẹ hắc quá.
Tay nghề nấu bếp của Đoạn Ngọc Trân rất khá, nhất là thịt xào ớt. Cha con Lâm Hồng Phi thích ăn món này với cơm nhất. Nhưng nhược điểm duy nhất của món này là khi cho ớt vào vị cay của nó hắc thì cả nhà cũng không chịu được. Trước kia món này thường xuyên làm cay mũi Lâm hồng Phi, lẽ nào hôm nay cũng bị sặc?
- Không sao thật mà.
Lâm Hồng Phi ho hai tiếng có ý bảo mẹ mình cho bớt ớt đi để bớt bị sặc:
- Vừa rồi con ngủ cảm thấy đói bụng nên ra xem mẹ nấu món gì ngon thôi mà.
Vậy à. Đoạn Ngọc Trân nhìn con tươi cười hài lòng. Một người làm vợ làm mẹ không có gì hơn chính là tự tay làm đồ ăn cho chồng con đó là niềm vui lớn nhất.
- Được rồi, mẹ bận thì cứ đi đi để nhà bếp như thế con không chịu nổi nữa rồi.
Sợ mẹ sẽ phát hiện ra điều gì đó, Lâm Hồng Phi vội đẩy mẹ vào nhà bếp.
Mới ra khỏi bếp ánh mắt Lâm Hồng Phi lơ đãng nhìn lên lịch treo tường hẵn sững sở cả người.
Thời đại này, mỗi nhà đều mua một quyển lịch, dân chúng thường mia một quyển giống “ Tự điển Tân Hoa”. Trong nhà Lâm Hồng Phi có một bản để ở trên bàn, một bản treo trong bếp. Hắn ngơ ngẩn đảo mắt ngày 26 tháng 5 năm 1991.
Đúng là ngày 26 tháng 5 năm 1991.
Nếu như đúng là năm 1991 vậy thì mình ông trời vẫn còn cho mình một cơ hội nữa rồi.
Lẽ nào ông trời lại cho mình thêm một cơ hội nữa?
Mặc dù không biết rốt cuộc nến giải thích những gì xảy ra xung quanh mình như thế nào nhưng dù sao thì cũng không phải là chuyện xấu.
Lâm Hồng Phi cũng không tắm, hắn nhìn hai cánh tay mình đây cũng không phải là cánh tay của người đã 40 tuổi, đây là của người thanh niên 20, thon dài, linh hoạt. Duy nhất có điểm khác với tay của các cô gái chính là nó có vết chai.
Đơn giảm mà nói thì đây giống y hệt với trí nhớ năm Lâm Hồng Phi hơn 20 tuổi.
Kinh ngạc nhìn tay, lẽ nào đó không phải là nằm mơ, thật sự là mình về năm 22 tuổi? Lẽ nào là nằm mộng, sao giấc mộng này lại giống thực đến vậy?
Nói ra Lâm Hồng Phi cũng thật thảm thương, tuy là hắn cũng được sống trong thời đại bùng nổ mạng internet nhưng hắn không có được những thú vui giải trí của người bình thường. Hắn không được tiếp xúc với internet
Đến bây giờ, Lâm Hồng Phi đã hoàn toàn nhận ra đúng là hiện thực, tắm xong hắn mới nằm ngủ, vẫn mơ màng, còn quên cả tắt đèn.
Đèn tắt rồi!
Vẫn mơ màng, bây giờ còn chưa nhủ, Lâm Hồng Phi liền mở mắt ra.
Chết người sao?
Lâm Hồng Phi nhớ rõ, hôm đó lúc Bùi Quang Binh đến tìm cha mình tên trộm này gan cũng to thật, lấm la lấm lét liếc vể phía cái máy biến thế của cha mình... Máy biến thế đó cũng đáng giá, nếu ăn trộm bán đi cũng được không ít tiền. Cái mày này để cung cấp điện cho khu nhà của quân khu Bắc Quận, tên trộm kia gan to nửa tiếng sau bị phát hiện tên trộm đã biến thành một cục than đen sì.
Rốt cuộc là có gì khác, bị cúp điện rất nhiều người chửi bới, đại viện trong quân khu hỗn loạn, không nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa mà là những tiếng thét chói tai sợ hãi của mấy cô gái nhưng nói tóm lại là đột nhiên bị mất điện cũng có cái vui của nó.
Lâm Hồng Phi vội đi ra ngoài, dọc đường đi còn đụng phải mấy người người cũng không còn mùi rượu, không biết bên ngoài có cái gì mà bọn họ lại vội vội vàng vàng như vậy.
Tìm còi, thứ này đã lâu lắm rồi, trong trí nhớ của Lâm Hồng Phi lúc này là đầu thập niên 90. Điện thoại di động còn chưa xuất hiện ở Trung Hoa đại lục
Bây giờ là lúc, quân đội nước Cộng Hòa khổ nhất. Năm 1985 cả trăm vạn quân giải ngũ lấy phát triển kinh tế làm việc chính, làm sách lược. Quân đội không thể tự lực cánh sinh thậm chí quân đội còn buôn bán việc này thì những cường quốc còn không tưởng tượng nổi.
Bị tiếng của con dế mèm này kêu khiến cho Lâm Hồng Phi chợt phát hiện tâm trạng của mình đã tốt hơn nhiều.
- Hồng Phi, Hồng Phi, chờ tôi một chút...
Đúng lúc này, phía sau lại có tiếng quen thuộc và bước chân dồn dập, tới càng ngày càng gần.
Quay người nhìn, Hồng Phi cười một quyền đánh mạnh lên vai cậu bé:
- Tiểu tử, sao lại gặp được cậu ở đây thế này?
- Cút!
Người tới còn không khách sáo đánh cho Lâm Hồng Phi một chưởng:
- Miệng chó không phun được ra ngà voi, ta đây đến tán gẫu mấy câu... À, đúng rồi, sao thế này, nghe nói anh phá hoại đơn vị kia? Có muốn bạn đến giúp một tay không?
Cậu này tên là An Lạc Lạc, cũng có nhà ở phân khu, cha là một gã ít học trưởng hậu cần phụ trách xe cộ cho cán bộ đi làm. Tuổi lớn hơn Lâm Vệ Quốc một chút. Tuổi trẻ hứa hẹn nhiều điều không nói trước được, cậu này là người khéo léo, nhìn dáng vẻ lúc nào cũng cười nói Lâm Hồng Phi đã từng nghi ngờ vẻ mặt ấy.
Nhìn vào nhà bếp không có hình ảnh bận rộn, hắn so sánh với trí nhớ của mình, người trước mắt có vẻ hơi trẻ, các nếp nhăn ở khóe mắt cũng ít đi nhiều, không sai chỉ gọi một câu Lâm Hồng Phi tựa cào cánh cửa mà hai hàng nước mắt rơi lã chã.
Sau biến cố lần đó, mẹ hắn la cô giáo Đoạn Ngọc Trân vốn có thể bằng chính năng lực của mình làm lên giáo sư... nhưng vì phải chịu liên lụy của lão gia nhà mình mà ngay cả làm một cô giáo bình thường bà cũng không có duyên.
- Ừ.
Nghe thấy tiếng của Lâm Hồng Phi, Đoàn Ngọc Trân nghiêng đầu sang chỗ khác thấy con khóc bà sợ hãi, bà vội chạy tới sờ chán hắn lo lắng:
- Con à, con làm sao vậy? có phải không được được khỏe không?
Bùi Quang Vinh ở bên ngoài gọi to, căn bản là bà không để ý chuyện gì, con bà không hài lòng với công việc chứ không phải là không khỏe. Dáng vẻ của Lâm Hồng Phi lúc này đã dọa bà :
- Có phải con bị ốm không? Sao sắc mặt lại xấu như vậy?
- Không, mẹ con không sao?
Lâm Hồng Phi lắc đầu:
- Chỉ là con đói bụng thôi.
- Đúng là không sao chứ?
Cảm giác truyền đến tay cũng khiến cho bà cảm thấy hẳn là Lâm Hồng Phi không sao, bà vẫn hoài nghi:
- Không sao thì con khóc cái gì?
Tình cảm mẫu tử cho bà biết dường như hôm nay con trai mình mang theo cái thần không gian.
- Con không sao thật mà.
Lâm Hồng Phi dấu tiếng ho, chỉ vào đồ ăn mẹ đang làm:
- Món ớt xào thịt của mẹ hắc quá.
Tay nghề nấu bếp của Đoạn Ngọc Trân rất khá, nhất là thịt xào ớt. Cha con Lâm Hồng Phi thích ăn món này với cơm nhất. Nhưng nhược điểm duy nhất của món này là khi cho ớt vào vị cay của nó hắc thì cả nhà cũng không chịu được. Trước kia món này thường xuyên làm cay mũi Lâm hồng Phi, lẽ nào hôm nay cũng bị sặc?
- Không sao thật mà.
Lâm Hồng Phi ho hai tiếng có ý bảo mẹ mình cho bớt ớt đi để bớt bị sặc:
- Vừa rồi con ngủ cảm thấy đói bụng nên ra xem mẹ nấu món gì ngon thôi mà.
Vậy à. Đoạn Ngọc Trân nhìn con tươi cười hài lòng. Một người làm vợ làm mẹ không có gì hơn chính là tự tay làm đồ ăn cho chồng con đó là niềm vui lớn nhất.
- Được rồi, mẹ bận thì cứ đi đi để nhà bếp như thế con không chịu nổi nữa rồi.
Sợ mẹ sẽ phát hiện ra điều gì đó, Lâm Hồng Phi vội đẩy mẹ vào nhà bếp.
Mới ra khỏi bếp ánh mắt Lâm Hồng Phi lơ đãng nhìn lên lịch treo tường hẵn sững sở cả người.
Thời đại này, mỗi nhà đều mua một quyển lịch, dân chúng thường mia một quyển giống “ Tự điển Tân Hoa”. Trong nhà Lâm Hồng Phi có một bản để ở trên bàn, một bản treo trong bếp. Hắn ngơ ngẩn đảo mắt ngày 26 tháng 5 năm 1991.
Đúng là ngày 26 tháng 5 năm 1991.
Nếu như đúng là năm 1991 vậy thì mình ông trời vẫn còn cho mình một cơ hội nữa rồi.
Lẽ nào ông trời lại cho mình thêm một cơ hội nữa?
Mặc dù không biết rốt cuộc nến giải thích những gì xảy ra xung quanh mình như thế nào nhưng dù sao thì cũng không phải là chuyện xấu.
Lâm Hồng Phi cũng không tắm, hắn nhìn hai cánh tay mình đây cũng không phải là cánh tay của người đã 40 tuổi, đây là của người thanh niên 20, thon dài, linh hoạt. Duy nhất có điểm khác với tay của các cô gái chính là nó có vết chai.
Đơn giảm mà nói thì đây giống y hệt với trí nhớ năm Lâm Hồng Phi hơn 20 tuổi.
Kinh ngạc nhìn tay, lẽ nào đó không phải là nằm mơ, thật sự là mình về năm 22 tuổi? Lẽ nào là nằm mộng, sao giấc mộng này lại giống thực đến vậy?
Nói ra Lâm Hồng Phi cũng thật thảm thương, tuy là hắn cũng được sống trong thời đại bùng nổ mạng internet nhưng hắn không có được những thú vui giải trí của người bình thường. Hắn không được tiếp xúc với internet
Đến bây giờ, Lâm Hồng Phi đã hoàn toàn nhận ra đúng là hiện thực, tắm xong hắn mới nằm ngủ, vẫn mơ màng, còn quên cả tắt đèn.
Đèn tắt rồi!
Vẫn mơ màng, bây giờ còn chưa nhủ, Lâm Hồng Phi liền mở mắt ra.
Chết người sao?
Lâm Hồng Phi nhớ rõ, hôm đó lúc Bùi Quang Binh đến tìm cha mình tên trộm này gan cũng to thật, lấm la lấm lét liếc vể phía cái máy biến thế của cha mình... Máy biến thế đó cũng đáng giá, nếu ăn trộm bán đi cũng được không ít tiền. Cái mày này để cung cấp điện cho khu nhà của quân khu Bắc Quận, tên trộm kia gan to nửa tiếng sau bị phát hiện tên trộm đã biến thành một cục than đen sì.
Rốt cuộc là có gì khác, bị cúp điện rất nhiều người chửi bới, đại viện trong quân khu hỗn loạn, không nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa mà là những tiếng thét chói tai sợ hãi của mấy cô gái nhưng nói tóm lại là đột nhiên bị mất điện cũng có cái vui của nó.
Lâm Hồng Phi vội đi ra ngoài, dọc đường đi còn đụng phải mấy người người cũng không còn mùi rượu, không biết bên ngoài có cái gì mà bọn họ lại vội vội vàng vàng như vậy.
Tìm còi, thứ này đã lâu lắm rồi, trong trí nhớ của Lâm Hồng Phi lúc này là đầu thập niên 90. Điện thoại di động còn chưa xuất hiện ở Trung Hoa đại lục
Bây giờ là lúc, quân đội nước Cộng Hòa khổ nhất. Năm 1985 cả trăm vạn quân giải ngũ lấy phát triển kinh tế làm việc chính, làm sách lược. Quân đội không thể tự lực cánh sinh thậm chí quân đội còn buôn bán việc này thì những cường quốc còn không tưởng tượng nổi.
Bị tiếng của con dế mèm này kêu khiến cho Lâm Hồng Phi chợt phát hiện tâm trạng của mình đã tốt hơn nhiều.
- Hồng Phi, Hồng Phi, chờ tôi một chút...
Đúng lúc này, phía sau lại có tiếng quen thuộc và bước chân dồn dập, tới càng ngày càng gần.
Quay người nhìn, Hồng Phi cười một quyền đánh mạnh lên vai cậu bé:
- Tiểu tử, sao lại gặp được cậu ở đây thế này?
- Cút!
Người tới còn không khách sáo đánh cho Lâm Hồng Phi một chưởng:
- Miệng chó không phun được ra ngà voi, ta đây đến tán gẫu mấy câu... À, đúng rồi, sao thế này, nghe nói anh phá hoại đơn vị kia? Có muốn bạn đến giúp một tay không?
Cậu này tên là An Lạc Lạc, cũng có nhà ở phân khu, cha là một gã ít học trưởng hậu cần phụ trách xe cộ cho cán bộ đi làm. Tuổi lớn hơn Lâm Vệ Quốc một chút. Tuổi trẻ hứa hẹn nhiều điều không nói trước được, cậu này là người khéo léo, nhìn dáng vẻ lúc nào cũng cười nói Lâm Hồng Phi đã từng nghi ngờ vẻ mặt ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.