Chương 87: Lâm Hồng Phi chẳng khác nào cha mình
Thiên Niên Tĩnh Thủ
26/05/2014
- Mẹ, về sau chúng ta sẽ ở nơi này hay sao?
Nhìn thấy Lưu Tú Nga đẩy cửa tiến vào, con gái của Lưu Tú Nga trước đó vẫn thẹn thùng trốn trong phòng, vẻ mặt chờ đợi thật cẩn thận mà hướng Lưu Tú Nga hỏi.
Hiển nhiên, cô bé rất sợ bị người từ nơi này đuổi ra đi.
Nước mắt của Lưu Tú Nga nhất thời đã chảy xuống rồi, vừa lau nước mắt Thủy Nhi vừa gật đầu:
- Ừ, con gái, về sau chúng ta sẽ ở nơi này, nơi này chính là nhà của chúng ta.
Con cái nhà nghèo thường thạo việc nhà sớm, cô bé mới tám tuổi đã biết không ít việc rồi, tự nhiên biết phòng ở này là ở trong nhà Giám đốc xưởng Lâm, mẹ mình là tới làm người giúp việc cho Giám đốc xưởng Lâm, người giúp việc và bà xã có cái gì bất đồng, cô bé cũng không hiểu lắm, nhưng cô bé biết một chuyện, việc làm của người giúp việc và bà xã là giống nhau, không phải là đều mỗi ngày nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, nếu là như vậy... Cô bé nhút nhút nhát nhát liếc mắt nhìn Lưu Tú Nga một cái:
- Mẹ, vậy... Con có thể gọi Giám đốc xưởng Lâm là cha không?
- Đương nhiên không được.
Lưu Tú Nga thiếu chút nữa bị những lời này của con gái mình hù chết.
- Con phải gọi là chú Lâm.
- À...
Đường San San gật gật đầu, không rõ vì sao cùng sống chung với nhau, chú Lâm so với cha mình tốt hơn nhiều lắm, tại sao mình không được gọi chú Lâm là cha.
Nhưng cũng không sao cả, Đường San San quả là chân truyền của mẹ, đã nhìn ra chú Lâm đối với chính mình không tồi, sự ấm áp đó trước đây cô bé chưa từng được cảm nhận, Đường San San trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ khác rất nhiều, yêu cầu của cô bé không cao, bất luận thế nào, chỉ cần không bị đánh, được ăn cơm no đã khiến cho Đường San San thỏa mãn rồi, đương nhiên, nếu như có thể có đủ quần áo mặc xinh đẹp, có thể đi đến trường, thì đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
- Con gái ngoan, con đi ngủ trước đi, mẹ đi làm chút cơm cho Giám đốc xưởng Lưu Tú Nga dặn dò Đường San San, tuy rằng vừa rồi Lâm Hồng Phi nói không cần làm gì, nhưng trong lòng Lưu Tú Nga tràn ngập cảm giác bất an, làm chung quy vẫn là tốt hơn so với không làm.
- Dạ!
Đường San San dùng sức mà gật đầu, do dự một chút, vẻ mặt tha thiết nói:
- Mẹ, có thể làm cho con một chút hay không? Con cũng đói bụng.
Lưu Tú Nga liền do dự một chút, nhưng nghĩ đến Lâm Hồng Phi lúc chiều nói trong nhà cũng chỉ có hắn và hai mẹ con cô, nên cứ sinh hoạt như người một nhà, tuy rằng cảm thấy được đây là Lâm Hồng Phi là nói cho có, nhưng rốt cuộc vẫn không thể kìm được trước ánh mắt hy vọng của con gái, liền nói:
- Được, San San ngoan đi nhé, mẹ đi làm cho con.
Chỉ là làm cho đứa nhỏ một chút đồ ăn đơn giản, chắc là Giám đốc xưởng sẽ không nói gì đâu? Nhìn qua Giám đốc xưởng Lâm cũng không giống như là người keo kiệt.
Cuộc sống gian khổ mấy năm nay, cũng khiến Lưu Tú Nga khôn khéo, thông minh lên không ít, hiểu được cuộc sống sau này của mình thế nào, hoàn toàn xem mình có thể “hầu hạ” Lâm Hồng Phi chu đáo hay không. Kết hôn chỉ vài năm, gã chồng kia ngoài mấy tháng đối xử tốt với cô ra thì chưa từng để cho cô hạnh phúc ngày nào, chuyện ly hôn không phải Lưu Tú Nga chưa cân nhắc qua, nhưng có lần vừa mới nói ra chuyện này, gã kia liền rút dao ra đâm mạnh xuống bàn:
- Còn dám nói ly hôn, tao sẽ đâm chết hai mẹ con mày!
Lưu Tú Nga sợ hãi cũng không dám nói đến chuyện ly hôn này nữa.
Không dám nói chuyện ly hôn nữa, ngày thường Lưu Tú Nga liền nghĩ cách để làm sao để ít bị ăn đòn, bao nhiêu năm rèn luyện, Lưu Tú Nga đã luyện thành được bản lĩnh đoán ý tứ qua lời nói và sắc mặt.
Lưu Tú Nga cảm thấy chuyện làm người giúp việc này này nói phức tạp thì rất phức tạp, nhưng nói đơn giản thì thật ra cũng rấtđơn giản, đơn giản giống như tự hầu hạ chính mình vậy.
…
Thời điểm cơm chiều rượu uống không ít rồi, đồ ăn cũng ăn không ít, duy chỉ không ăn bát cơm nào, lúc này bụng đã có chút đói, Lâm Hồng Phi xoa xoa bụng, có chút buồn bực: vừa rồi Lưu Tú Nga nói làm cho mình làm chút cơm, mình lại từ chối, bây giờ thì đến lượt bụng mình chịu tội.
Hay là gọi Lưu Tú Nga dậy làm cho mình chút đồ ăn? Lâm Hồng Phi cau mày, có chút do dự, lúc trước mình nói không ăn, bây giờ lại lại bảo người ta nấu cơm cho mình... Liệu có ảnh hưởng đến hình tượng lãnh đạo của mình hay không?
Đang lúc do dự, Lưu Tú Nga gõ cửa phòng, sau khi nhận được sự cho phép của Lâm Hồng Phi liền bước vào, trong tay còn bưng một cái khay, phảng phất tỏa ra một mùi hương quyến rũ.
Lâm Hồng Phi không khỏi sửng sốt.
- Giám đốc xưởng Lâm, uống rượu bụng đói rất khó chịu, tôi thấy anh đêm nay chẳng ăn được gì mấy, cho nên…
Lưu Tú Nga đem đồ đặt ở trước mặt Lâm Hồng Phi, ít nhiều có chút khẩn trương.
- Ồ, đúng lúc, đúng lúc lắm, tôi đang đói đây.
Lâm Hồng Phi nhất thời mừng rỡ, nhìn xem bữa ăn khuya Lưu Tú Nga làm, một bát canh trứng, một miếng bánh rán, một phần thịt heo xào ớt xanh, còn có một chút dưa chua, tuy không nhiều nhưng đủ để làm cho Lâm Hồng Phi ăn đích thực thoải mái, cười nói:
- Chị Tú Nga, đã làm phiền rồi.
Như vậy là mình làm đúng rồi? Nhận được khen ngợi của Lâm Hồng Phi, Lưu Tú Nga trong lòng nhất thời vui sướng lan tràn rồi, thở phào một hơi, nắm lấy một góc tạp dề cười nói:
- Anh thích là tốt rồi...
Xem ra Lâm Giám đốc xưởng là một người nói chuyện rất khéo, một câu “chị Tú Nga” của Lâm Hồng Phi, khiến Lưu Tú Nga đã nhận ra Lâm Hồng Phi bước đầu đã tiếp nạp chính mình rồi...
Do dự một chút, Lưu Tú Nga vừa muốn nói chuyện, bên này Lâm Hồng Phi mở miệng:
- Chị Tú Nga, chị có đói bụng không? Nếu đói bụng thì tự đi làm chút đồ gì ăn.
Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, bản thân mình không làm gì mà đến giờ cũng đã đói, còn hai mẹ con Lưu Tú Nga mải mê làm lụng cả buổi chiều, bữa chiều cũng ngại ngùng nên chẳng ăn được bao nhiêu, hiện tại chắc cũng đã đói lắm rồi.
- A?
Lưu Tú Nga lần này là thật sự có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Lâm Hồng Phi vậy mà lại chủ động quan tâm cô, vội dùng sức mà phe phẩy hai tay:
- Tôi... Tôi...
Cuối cùng Lưu Tú Nga nhớ ra con gái mình muốn ăn gì đó, linh cơ vừa động:
- Tôi đi làm một chút.
- Vậy thì tốt.
Lâm Hồng Phi gật gật đầu, hắn không nghĩ tới nhiều như vậy, dặn dò một câu:
- Đúng rồi, con bé San San đang tuổi lớn, đừng để nó thiếu dinh dưỡng nhé. Như vậy đi…
Giật ngăn kéo ra, từ bên trong cầm ra 1000 tệ:
- Đây là 1000 đtệ, xem như tiền lương tháng này của cô cùng với sinh hoạt phí của chúng ta tháng này.
Nhìn thấy Lưu Tú Nga đẩy cửa tiến vào, con gái của Lưu Tú Nga trước đó vẫn thẹn thùng trốn trong phòng, vẻ mặt chờ đợi thật cẩn thận mà hướng Lưu Tú Nga hỏi.
Hiển nhiên, cô bé rất sợ bị người từ nơi này đuổi ra đi.
Nước mắt của Lưu Tú Nga nhất thời đã chảy xuống rồi, vừa lau nước mắt Thủy Nhi vừa gật đầu:
- Ừ, con gái, về sau chúng ta sẽ ở nơi này, nơi này chính là nhà của chúng ta.
Con cái nhà nghèo thường thạo việc nhà sớm, cô bé mới tám tuổi đã biết không ít việc rồi, tự nhiên biết phòng ở này là ở trong nhà Giám đốc xưởng Lâm, mẹ mình là tới làm người giúp việc cho Giám đốc xưởng Lâm, người giúp việc và bà xã có cái gì bất đồng, cô bé cũng không hiểu lắm, nhưng cô bé biết một chuyện, việc làm của người giúp việc và bà xã là giống nhau, không phải là đều mỗi ngày nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, nếu là như vậy... Cô bé nhút nhút nhát nhát liếc mắt nhìn Lưu Tú Nga một cái:
- Mẹ, vậy... Con có thể gọi Giám đốc xưởng Lâm là cha không?
- Đương nhiên không được.
Lưu Tú Nga thiếu chút nữa bị những lời này của con gái mình hù chết.
- Con phải gọi là chú Lâm.
- À...
Đường San San gật gật đầu, không rõ vì sao cùng sống chung với nhau, chú Lâm so với cha mình tốt hơn nhiều lắm, tại sao mình không được gọi chú Lâm là cha.
Nhưng cũng không sao cả, Đường San San quả là chân truyền của mẹ, đã nhìn ra chú Lâm đối với chính mình không tồi, sự ấm áp đó trước đây cô bé chưa từng được cảm nhận, Đường San San trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ khác rất nhiều, yêu cầu của cô bé không cao, bất luận thế nào, chỉ cần không bị đánh, được ăn cơm no đã khiến cho Đường San San thỏa mãn rồi, đương nhiên, nếu như có thể có đủ quần áo mặc xinh đẹp, có thể đi đến trường, thì đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
- Con gái ngoan, con đi ngủ trước đi, mẹ đi làm chút cơm cho Giám đốc xưởng Lưu Tú Nga dặn dò Đường San San, tuy rằng vừa rồi Lâm Hồng Phi nói không cần làm gì, nhưng trong lòng Lưu Tú Nga tràn ngập cảm giác bất an, làm chung quy vẫn là tốt hơn so với không làm.
- Dạ!
Đường San San dùng sức mà gật đầu, do dự một chút, vẻ mặt tha thiết nói:
- Mẹ, có thể làm cho con một chút hay không? Con cũng đói bụng.
Lưu Tú Nga liền do dự một chút, nhưng nghĩ đến Lâm Hồng Phi lúc chiều nói trong nhà cũng chỉ có hắn và hai mẹ con cô, nên cứ sinh hoạt như người một nhà, tuy rằng cảm thấy được đây là Lâm Hồng Phi là nói cho có, nhưng rốt cuộc vẫn không thể kìm được trước ánh mắt hy vọng của con gái, liền nói:
- Được, San San ngoan đi nhé, mẹ đi làm cho con.
Chỉ là làm cho đứa nhỏ một chút đồ ăn đơn giản, chắc là Giám đốc xưởng sẽ không nói gì đâu? Nhìn qua Giám đốc xưởng Lâm cũng không giống như là người keo kiệt.
Cuộc sống gian khổ mấy năm nay, cũng khiến Lưu Tú Nga khôn khéo, thông minh lên không ít, hiểu được cuộc sống sau này của mình thế nào, hoàn toàn xem mình có thể “hầu hạ” Lâm Hồng Phi chu đáo hay không. Kết hôn chỉ vài năm, gã chồng kia ngoài mấy tháng đối xử tốt với cô ra thì chưa từng để cho cô hạnh phúc ngày nào, chuyện ly hôn không phải Lưu Tú Nga chưa cân nhắc qua, nhưng có lần vừa mới nói ra chuyện này, gã kia liền rút dao ra đâm mạnh xuống bàn:
- Còn dám nói ly hôn, tao sẽ đâm chết hai mẹ con mày!
Lưu Tú Nga sợ hãi cũng không dám nói đến chuyện ly hôn này nữa.
Không dám nói chuyện ly hôn nữa, ngày thường Lưu Tú Nga liền nghĩ cách để làm sao để ít bị ăn đòn, bao nhiêu năm rèn luyện, Lưu Tú Nga đã luyện thành được bản lĩnh đoán ý tứ qua lời nói và sắc mặt.
Lưu Tú Nga cảm thấy chuyện làm người giúp việc này này nói phức tạp thì rất phức tạp, nhưng nói đơn giản thì thật ra cũng rấtđơn giản, đơn giản giống như tự hầu hạ chính mình vậy.
…
Thời điểm cơm chiều rượu uống không ít rồi, đồ ăn cũng ăn không ít, duy chỉ không ăn bát cơm nào, lúc này bụng đã có chút đói, Lâm Hồng Phi xoa xoa bụng, có chút buồn bực: vừa rồi Lưu Tú Nga nói làm cho mình làm chút cơm, mình lại từ chối, bây giờ thì đến lượt bụng mình chịu tội.
Hay là gọi Lưu Tú Nga dậy làm cho mình chút đồ ăn? Lâm Hồng Phi cau mày, có chút do dự, lúc trước mình nói không ăn, bây giờ lại lại bảo người ta nấu cơm cho mình... Liệu có ảnh hưởng đến hình tượng lãnh đạo của mình hay không?
Đang lúc do dự, Lưu Tú Nga gõ cửa phòng, sau khi nhận được sự cho phép của Lâm Hồng Phi liền bước vào, trong tay còn bưng một cái khay, phảng phất tỏa ra một mùi hương quyến rũ.
Lâm Hồng Phi không khỏi sửng sốt.
- Giám đốc xưởng Lâm, uống rượu bụng đói rất khó chịu, tôi thấy anh đêm nay chẳng ăn được gì mấy, cho nên…
Lưu Tú Nga đem đồ đặt ở trước mặt Lâm Hồng Phi, ít nhiều có chút khẩn trương.
- Ồ, đúng lúc, đúng lúc lắm, tôi đang đói đây.
Lâm Hồng Phi nhất thời mừng rỡ, nhìn xem bữa ăn khuya Lưu Tú Nga làm, một bát canh trứng, một miếng bánh rán, một phần thịt heo xào ớt xanh, còn có một chút dưa chua, tuy không nhiều nhưng đủ để làm cho Lâm Hồng Phi ăn đích thực thoải mái, cười nói:
- Chị Tú Nga, đã làm phiền rồi.
Như vậy là mình làm đúng rồi? Nhận được khen ngợi của Lâm Hồng Phi, Lưu Tú Nga trong lòng nhất thời vui sướng lan tràn rồi, thở phào một hơi, nắm lấy một góc tạp dề cười nói:
- Anh thích là tốt rồi...
Xem ra Lâm Giám đốc xưởng là một người nói chuyện rất khéo, một câu “chị Tú Nga” của Lâm Hồng Phi, khiến Lưu Tú Nga đã nhận ra Lâm Hồng Phi bước đầu đã tiếp nạp chính mình rồi...
Do dự một chút, Lưu Tú Nga vừa muốn nói chuyện, bên này Lâm Hồng Phi mở miệng:
- Chị Tú Nga, chị có đói bụng không? Nếu đói bụng thì tự đi làm chút đồ gì ăn.
Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, bản thân mình không làm gì mà đến giờ cũng đã đói, còn hai mẹ con Lưu Tú Nga mải mê làm lụng cả buổi chiều, bữa chiều cũng ngại ngùng nên chẳng ăn được bao nhiêu, hiện tại chắc cũng đã đói lắm rồi.
- A?
Lưu Tú Nga lần này là thật sự có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Lâm Hồng Phi vậy mà lại chủ động quan tâm cô, vội dùng sức mà phe phẩy hai tay:
- Tôi... Tôi...
Cuối cùng Lưu Tú Nga nhớ ra con gái mình muốn ăn gì đó, linh cơ vừa động:
- Tôi đi làm một chút.
- Vậy thì tốt.
Lâm Hồng Phi gật gật đầu, hắn không nghĩ tới nhiều như vậy, dặn dò một câu:
- Đúng rồi, con bé San San đang tuổi lớn, đừng để nó thiếu dinh dưỡng nhé. Như vậy đi…
Giật ngăn kéo ra, từ bên trong cầm ra 1000 tệ:
- Đây là 1000 đtệ, xem như tiền lương tháng này của cô cùng với sinh hoạt phí của chúng ta tháng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.