Chương 18: Người bên cạnh Tư lệnh
Thiên Niên Tĩnh Thủ
21/01/2014
Thực ra đối với sự việc phát sinh ngày hôm người vui nhất vẫn là Lâm Hồng Phi, chuyện của Bùi Quang Vinh hôm nay đã bị bại lộ, cuối cùng Lâm Vệ Quốc cũng đã tin tưởng việc này chính là Bùi Quang Vinh đã có toan tính chuyện riêng, nếu như ông ta đã có chuyện riêng thì những lời trước đó ông ta nói cũng có thể tin tưởng được không? Lâm Hồng Phi tin rằng cha mình cũng chưa hề nghĩ đến chuyện này.
Anh ta cũng biết, trong lòng cha anh cũng không hề thoải mái, vì nghĩ lại ai đi chăng nữa, nếu như người mà mình tin tưởng nhất lại có thể phản lại mình, thì có thể thoải mái được không? Không thoải mái đúng là không thoải mái, còn đau đớn hơn cả chết vậy.
Khi Lâm Vệ Quốc cùng Lưu Phượng Tài đi lấy súng, nhân viên quản lý sung cũng đã sửng sốt.
Năm chiếc sung tự động 81. Nếu như những thứ này mà lưu lạc ra ngoài xã hội thì chắc chắn là khủng hoảng lớn, Tư lệnh làm thế này… nếu như nói là hoang đường thì lại bất kính với Tư lệnh, sao lại có thể đưa ra quyết định như thế? Thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải Lâm Vệ Quốc đã giở trò rồi không.
- Tham mưu trưởng, tôi có thể gọi điện cho bộ Tư lệnh được không?
Nhân viên quản sung đã kéo phía dưới bàn, cẩn thận hỏi Lâm Vệ Quốc.
- Đương nhiên là được rồi.
Lâm Vệ Quốc cười gật đầu, đưa tay ra xong rồi lui ra phía sau, ý là bảo anh ta không cần phải vội.
Ông ấy cũng hiểu vì sao mà viên quản súng lại phải cẩn thận như thế, 5 khẩu súng tự động, việc này đúng là quá lớn, cho dù không nói đến đạn, súng mà không có đạn thì cũng giống như côn thiêu hỏa, nhưng ai mà biết tin được là ở ngoài đời không có đạn? Là một nhân viên quản lý về súng, hành động phi quân sự, hoặc trong thời gian diễn tập, nếu như gặp phải chuyện trang bị quân sự “quy mô lớn” này mà bị lưu lạc ra ngoài thì chắc chắn là anh ta cũng phải cẩn thận rồi, nếu không đúng là bỏ rơi, lơ là nhiệm vụ.
Thấy tư thế này của Lâm Vệ Quốc, trong lòng nhân viên quản lý cũng đã nhẹ nhàng hơn, nhưng tay mà duỗi ra dưới bàn cũng chưa hề thu lại… tự nhiên Lâm Vệ Quốc cũng đã hiểu, trên bàn luôn có một khẩu súng cố định ở đó, khi cần thì viên quản lý kia cũng không ngại ngùng gì mà ra tay.
Bởi vì công việc của anh ta có tính đặc thù, đây chính là đặc quyền của viên quản lý này.
Nói lại thì Lâm Vệ Quốc cũng đã là tham mưu trưởng quân khu, cũng đã bốn mươi rồi, tiền đồ còn dài kia, có việc nào lại khiến ông ấy “hủy hoại con đường thăng tiến” của ông ấy chứ? Dù sao thì viên quản lý này cũng không thể nào mà nghĩ ra được, khi nãy hơi căng thẳng, và cẩn thận, vốn cũng chỉ là bản năng mà thôi.
Một lát sau, sau khi đã nói chuyện với bên Tư lệnh, anh ta cũng đã thoải mái hơn nhiều rồi, mặt lại sợ hãi nói với Lâm Vệ Quốc :
- Tham mưu trưởng, khi nãy…
Lâm Vệ Quốc khua tay nói, ý là bản thân ông cũng không quan trọng gì, cười nói :
- Tiểu Mã, nếu như khi nãy mà cậu còn không gọi điện thì tôi mói phê bình cậu đó, cậu đã gọi điện hỏi rồi chứng tỏ là có trách nhiệm với công việc, giao cho cậu công việc quản lý súng thế này chắc chắn lãnh đạo cũng sẽ yên tâm rồi.
Phó tham mưu Lâm không những không phê bình hành động của mình khi nãy mà ngược lại lại còn tán thành, biểu dương, khiến cho Tiểu Mã đã ngây người, lúc này mặt cũng đã đỏ, rồi chân tay luống cuống, nói :
- Tham mưu trưởng, tôi…tôi…
Nhân viên phụ trách súng này không ngờ rằng mình lại có đãi ngộ như thế, vốn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phê bình nhưng đột nhiên lại ngây người, cảm kích không nói lên lời.
Chuyện này nếu như được đặt vào mười mấy hai mươi năm sau thì chắc anh ta cũng không nghĩ như thế. Có thể sẽ biết được Lâm Vệ Quốc rộng lượng như thế, lấy sự rộng lượng của mình sẽ có thể dùng để tính sổ sau này, nhưng đây là sự đơn thuần của một người, con người còn chưa luồn cúi thế đặc biệt là quân nhân thì lại càng thẳng thắn, biểu dương là biết dương chứ hoàn toàn không có kiểu thù dai, nghĩ lại để mà tính sổ sau này.
Lâm Vệ Quốc cười nói :
- Bây giờ có thể lấy được súng chưa?
Lúc này viên quản lý súng mới như bừng tỉnh, vội vàng gật đâu nói :
- Vâng, tham mưu trưởng, tôi đi lấy súng cho sếp.
Trước khi Lâm Hồng Phi và Lâm Vệ Quốc bước lên xe đã ngạc nhiên phát hiện ra ngoài người lái xe ra còn có một người khác đang đợi trong xe.
Là phó tham mưu trưởng quân khu đương nhiên là Lâm Vệ Quốc có xe riêng, theo quy định Lâm Vệ Quốc có quyền được đi xe riêng, nhận được đãi ngộ dùng nhân viên lái xe là cảnh vệ hay có lái xe riêng. Đương nhiên xe chuyên dùng cũng không phải lad Sattana, xe hơn 200 nghìn thì các cán bộ trong thành phố cũng chỉ có vài cái, càng không nói mấy năm nay lại thu hẹp chính sách quân phí nên Lâm Vệ Quốc chỉ dùng chiếc xe phổ thông 212 thôi vì cũng được bảo dưỡng tốt nên tính năng vẫn còn ok.
Khiến cho Lâm Vệ Quốc thấy tò mò chính là người kia lại không phải là người cha cảnh vệ của mình, nhưng nhìn thì cũng rất quen mặt. Thấy Lâm Vệ Quốc đi đến, viên quân nhân khiến cả Lâm Hồng Phi cũng thấy quen mặt, liền đến chào hỏi Lâm Vệ Quốc :
- Xin chào thủ trưởng.
- Chào tiểu Vương.
Làm một động tác chào với người cũng không có quân hàm nói :
- Đã chuẩn bị hết rồi chứ?
- Báo cáo thủ trưởng, đã chuẩn bị hết rồi.
- Vậy xuất phát thôi.
Lâm Vệ Quốc vuốt cằm nói.
Nhìn mấy người Lâm Hồng Phi liền hỏi cha”:
- Cha, đấy là ai vậy?
- Đấy là tiểu Vương nhân viên cảnh vệ của tư lệnh Lưu.
Lâm Vệ Quốc biết sao con trai lại hỏi thế nên đã giải thích cho con :
- Bởi vì việc này quan trọng, hôm nay ngay từ sáng sớm cha cũng đã thương lượng với tư lệnh Lưu. Mấy ngày này sẽ cho Tiểu Vương cùng đi với chúng ta.
- Hóa ra là thế.
Lâm Hồng Phi cũng suy nghĩ một chút, cũng đã hiểu vì sao mà cha làm như thế, chứng tỏ là tư lệnh Lưu lúc nào cũng có thể thấy được tiến độ công việc. Có người bên cạnh của tư lệnh ở đây nên cũng có thể hiểu là gián tiếp ông cũng đang ở đây.
Lâm Hồng Phi cũng không thể không thừa nhận, cách nghĩ của mình trước kia đã quá đơn giản, đúng là cha làm việc vẫn là ổn thỏa nhất, dù gì cũng là năm khẩu tự động mà. Một khi không cẩn thận mà lưu lạc ra ngoài thì chắc chắn là không thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng sẽ thế nào. Cho hai người làm công tác hộ vệ chắc chắn là không quá đáng rồi.
Hiểu được những chuyện đó Lâm Vệ Quốc đưa tay ra với “khâm sai đại thần” nói :
- Vương tiên sinh, mấy ngày này phiền cho ông rồi.
Cái từ tiên sinh này nghe có vẻ nho nhã, trong ấn tượng của tiểu Vương hình như phải là giáo sư có văn hóa cai gì đó mới được gọi là “tiên sinh”, tiên sinh là một từ xưng hộ có phân cấp cap. Người bình thường chắc chắn không thể được gọi là tiên sinh. Như thế không phải như anh đang nói chuyện với sếp của mình sao?
Anh ta cũng biết, trong lòng cha anh cũng không hề thoải mái, vì nghĩ lại ai đi chăng nữa, nếu như người mà mình tin tưởng nhất lại có thể phản lại mình, thì có thể thoải mái được không? Không thoải mái đúng là không thoải mái, còn đau đớn hơn cả chết vậy.
Khi Lâm Vệ Quốc cùng Lưu Phượng Tài đi lấy súng, nhân viên quản lý sung cũng đã sửng sốt.
Năm chiếc sung tự động 81. Nếu như những thứ này mà lưu lạc ra ngoài xã hội thì chắc chắn là khủng hoảng lớn, Tư lệnh làm thế này… nếu như nói là hoang đường thì lại bất kính với Tư lệnh, sao lại có thể đưa ra quyết định như thế? Thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải Lâm Vệ Quốc đã giở trò rồi không.
- Tham mưu trưởng, tôi có thể gọi điện cho bộ Tư lệnh được không?
Nhân viên quản sung đã kéo phía dưới bàn, cẩn thận hỏi Lâm Vệ Quốc.
- Đương nhiên là được rồi.
Lâm Vệ Quốc cười gật đầu, đưa tay ra xong rồi lui ra phía sau, ý là bảo anh ta không cần phải vội.
Ông ấy cũng hiểu vì sao mà viên quản súng lại phải cẩn thận như thế, 5 khẩu súng tự động, việc này đúng là quá lớn, cho dù không nói đến đạn, súng mà không có đạn thì cũng giống như côn thiêu hỏa, nhưng ai mà biết tin được là ở ngoài đời không có đạn? Là một nhân viên quản lý về súng, hành động phi quân sự, hoặc trong thời gian diễn tập, nếu như gặp phải chuyện trang bị quân sự “quy mô lớn” này mà bị lưu lạc ra ngoài thì chắc chắn là anh ta cũng phải cẩn thận rồi, nếu không đúng là bỏ rơi, lơ là nhiệm vụ.
Thấy tư thế này của Lâm Vệ Quốc, trong lòng nhân viên quản lý cũng đã nhẹ nhàng hơn, nhưng tay mà duỗi ra dưới bàn cũng chưa hề thu lại… tự nhiên Lâm Vệ Quốc cũng đã hiểu, trên bàn luôn có một khẩu súng cố định ở đó, khi cần thì viên quản lý kia cũng không ngại ngùng gì mà ra tay.
Bởi vì công việc của anh ta có tính đặc thù, đây chính là đặc quyền của viên quản lý này.
Nói lại thì Lâm Vệ Quốc cũng đã là tham mưu trưởng quân khu, cũng đã bốn mươi rồi, tiền đồ còn dài kia, có việc nào lại khiến ông ấy “hủy hoại con đường thăng tiến” của ông ấy chứ? Dù sao thì viên quản lý này cũng không thể nào mà nghĩ ra được, khi nãy hơi căng thẳng, và cẩn thận, vốn cũng chỉ là bản năng mà thôi.
Một lát sau, sau khi đã nói chuyện với bên Tư lệnh, anh ta cũng đã thoải mái hơn nhiều rồi, mặt lại sợ hãi nói với Lâm Vệ Quốc :
- Tham mưu trưởng, khi nãy…
Lâm Vệ Quốc khua tay nói, ý là bản thân ông cũng không quan trọng gì, cười nói :
- Tiểu Mã, nếu như khi nãy mà cậu còn không gọi điện thì tôi mói phê bình cậu đó, cậu đã gọi điện hỏi rồi chứng tỏ là có trách nhiệm với công việc, giao cho cậu công việc quản lý súng thế này chắc chắn lãnh đạo cũng sẽ yên tâm rồi.
Phó tham mưu Lâm không những không phê bình hành động của mình khi nãy mà ngược lại lại còn tán thành, biểu dương, khiến cho Tiểu Mã đã ngây người, lúc này mặt cũng đã đỏ, rồi chân tay luống cuống, nói :
- Tham mưu trưởng, tôi…tôi…
Nhân viên phụ trách súng này không ngờ rằng mình lại có đãi ngộ như thế, vốn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phê bình nhưng đột nhiên lại ngây người, cảm kích không nói lên lời.
Chuyện này nếu như được đặt vào mười mấy hai mươi năm sau thì chắc anh ta cũng không nghĩ như thế. Có thể sẽ biết được Lâm Vệ Quốc rộng lượng như thế, lấy sự rộng lượng của mình sẽ có thể dùng để tính sổ sau này, nhưng đây là sự đơn thuần của một người, con người còn chưa luồn cúi thế đặc biệt là quân nhân thì lại càng thẳng thắn, biểu dương là biết dương chứ hoàn toàn không có kiểu thù dai, nghĩ lại để mà tính sổ sau này.
Lâm Vệ Quốc cười nói :
- Bây giờ có thể lấy được súng chưa?
Lúc này viên quản lý súng mới như bừng tỉnh, vội vàng gật đâu nói :
- Vâng, tham mưu trưởng, tôi đi lấy súng cho sếp.
Trước khi Lâm Hồng Phi và Lâm Vệ Quốc bước lên xe đã ngạc nhiên phát hiện ra ngoài người lái xe ra còn có một người khác đang đợi trong xe.
Là phó tham mưu trưởng quân khu đương nhiên là Lâm Vệ Quốc có xe riêng, theo quy định Lâm Vệ Quốc có quyền được đi xe riêng, nhận được đãi ngộ dùng nhân viên lái xe là cảnh vệ hay có lái xe riêng. Đương nhiên xe chuyên dùng cũng không phải lad Sattana, xe hơn 200 nghìn thì các cán bộ trong thành phố cũng chỉ có vài cái, càng không nói mấy năm nay lại thu hẹp chính sách quân phí nên Lâm Vệ Quốc chỉ dùng chiếc xe phổ thông 212 thôi vì cũng được bảo dưỡng tốt nên tính năng vẫn còn ok.
Khiến cho Lâm Vệ Quốc thấy tò mò chính là người kia lại không phải là người cha cảnh vệ của mình, nhưng nhìn thì cũng rất quen mặt. Thấy Lâm Vệ Quốc đi đến, viên quân nhân khiến cả Lâm Hồng Phi cũng thấy quen mặt, liền đến chào hỏi Lâm Vệ Quốc :
- Xin chào thủ trưởng.
- Chào tiểu Vương.
Làm một động tác chào với người cũng không có quân hàm nói :
- Đã chuẩn bị hết rồi chứ?
- Báo cáo thủ trưởng, đã chuẩn bị hết rồi.
- Vậy xuất phát thôi.
Lâm Vệ Quốc vuốt cằm nói.
Nhìn mấy người Lâm Hồng Phi liền hỏi cha”:
- Cha, đấy là ai vậy?
- Đấy là tiểu Vương nhân viên cảnh vệ của tư lệnh Lưu.
Lâm Vệ Quốc biết sao con trai lại hỏi thế nên đã giải thích cho con :
- Bởi vì việc này quan trọng, hôm nay ngay từ sáng sớm cha cũng đã thương lượng với tư lệnh Lưu. Mấy ngày này sẽ cho Tiểu Vương cùng đi với chúng ta.
- Hóa ra là thế.
Lâm Hồng Phi cũng suy nghĩ một chút, cũng đã hiểu vì sao mà cha làm như thế, chứng tỏ là tư lệnh Lưu lúc nào cũng có thể thấy được tiến độ công việc. Có người bên cạnh của tư lệnh ở đây nên cũng có thể hiểu là gián tiếp ông cũng đang ở đây.
Lâm Hồng Phi cũng không thể không thừa nhận, cách nghĩ của mình trước kia đã quá đơn giản, đúng là cha làm việc vẫn là ổn thỏa nhất, dù gì cũng là năm khẩu tự động mà. Một khi không cẩn thận mà lưu lạc ra ngoài thì chắc chắn là không thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng sẽ thế nào. Cho hai người làm công tác hộ vệ chắc chắn là không quá đáng rồi.
Hiểu được những chuyện đó Lâm Vệ Quốc đưa tay ra với “khâm sai đại thần” nói :
- Vương tiên sinh, mấy ngày này phiền cho ông rồi.
Cái từ tiên sinh này nghe có vẻ nho nhã, trong ấn tượng của tiểu Vương hình như phải là giáo sư có văn hóa cai gì đó mới được gọi là “tiên sinh”, tiên sinh là một từ xưng hộ có phân cấp cap. Người bình thường chắc chắn không thể được gọi là tiên sinh. Như thế không phải như anh đang nói chuyện với sếp của mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.