Chương 85: Phạm Văn Viễn trả đũa
Thiên Niên Tĩnh Thủ
23/05/2014
- Như vậy à, Phạm Văn Viễn…Ông ta quản lý việc phân phối nhà ở cho xưởng chúng ta có đúng không?
Lâm Hồng Phi cau mày, ai cũng có thể nhìn ra là hắn đang mất hứng.
- Cho dù ông ta không quản lý mảng đó, thì tình hình của đồng chí Lưu Tú Nga chẳng lẽ ông ta không biết hay sao?
Ai cũng có thể nhìn ra, Giám đốc xưởng Lâm thật sự mất hứng.
Còn có chuyện như vậy? Ánh mắt Lâm Hồng Phi nghiêm khắc nhìn Tiểu Tào, chờ Tiểu Tào cho mình một lời giải thích, tuy nhiên cũng phải thừa nhận rằng, nghe được tin tức này, Lâm Hồng Phi trong lòng cũng thấy mừng thầm, vì sao lại nói như vậy chứ, bởi vì mỗi ngày sau khi tan ca, Lâm Hồng Phi đều đi dạo bộ đến bảy tám giờ tối mới về, đây không phải là vì bên ngoài có điều gì hấp dẫn Lâm Hồng Phi, mà là bởi vì về đến nhà là vắng tanh vắng ngắt không có ai nói chuyện cùng. Nếu như nhà có thêm một hai người, cho dù đó là hai mẹ con người giúp việc thì trong nhà cũng có tiếng người, cũng đỡ buồn hơn.
- Cũng không thể nói là Phạm Văn Viễn quản lý, chuyện này vốn là lão Chủ nhiệm quản lý, lão Chủ nhiệm…Ừm, hiện tại là Chủ nhiệm cố quản, Phạm Văn Viễn hỗ trợ.
Tào Quân bản thân chính là người của Văn phòng, cho nên cũng biết khá nhiều chuyện ở đây, lập tức nói rõ quan hệ bên trong này…Ai nói là Tiểu Tào thật thà? Lúc trước Phạm Văn Viễn đã không ít lần ỷ vào cái bằng đại học của mình mà nói đểu Tiểu Tào, đây là cơ hội để gã trả đũa.
“Hỗ trợ”? Gã cũng dám đuổi cô nhi quả phụ ra ngoài đường? Lâm Hồng Phi đều có chút bội phục lá gan của Phạm Văn Viễn.
- Y không sợ già trẻ ở nhà máy này đánh cho gãy xương sống sao?
Tiểu Tào tuyệt đối là điển hình của sự âm hiểm, tiếp theo nói một câu:
- Nghe nói lần này đồng chí Phạm Văn Viễn tâm trạng không tốt, cho nên…
Phạm Văn Viễn vì sao tâm tình không tốt? Tốt mới là lạ, cốn đã ngồi lên ghế đại thư ký, vậy mà lại bị vuột mất, Phạm Văn Viễn có thể không buồn bực sao? Lâm Hồng Phi nhất thời hiểu ra, nhưng suy nghĩ cẩn thận, trong lòng lại cảm thấy khinh thường Phạm Văn Viễn.
Tới lúc này, Lâm Hồng Phi càng vui mừng vì người mình chọn làm thư ký trước đây không phải là Phạm Văn Viễn, nhưng vấn đề nhà ở của Lưu Tú Nga…rốt cuộc phải làm như thế nào?
Không hề nghi ngờ, nếu như là chính sách, Lưu Tú Nga chồng chết, lại không phải là công nhân của xưởng chế tạo xe máy. Lời của Phạm Văn Viễn cũng có lý, rất nhiều công nhân còn đang đợi được sắp xếp nhà, dựa vào cái gì mà một người ngoài như Lưu Tú Nga lại được sắp xếp nhà ở chứ?
Nhưng trên đời này, cho đến giờ không thiếu các chuyện thần kỳ, nhà máy nếu như muốn thu hồi nhà ở của Lưu Tú Nga có khi còn bị người ta chỉ trích: Chồng người ta đã chết, cô nhi quả phụ, các người đuổi người ta ra ngoài thì người ta ở đâu? Ngủ ngoài đường sao? Những lãnh đạo các người còn có nhân tính không?
Đương nhiên, gia đình người được sắp xếp vào phòng của Lưu Tú Nga thì không nghĩ như vậy.
- Như vậy à…
Là Giám đốc xưởng, Lâm Hồng Phi phải bày tỏ thái độ rõ ràng đối với chuyện này, đương nhiên, hắn quả thật cũng đã bày tỏ thái độ của mình.
- Đồng chí Tú Nga, tôi hỏi cô, trong lòng cô nghĩ thế nào thì trả lời như vậy…Cô định chuyển đi hay là vẫn tiếp tục ở đây?
- Nếu như cô định chuyển ra, thì nhà của tôi có chỗ, chỉ cần hai mẹ con cô không ngại thì cứ đến đó ở là được, còn nếu muốn tiếp tục ở đây thì tôi cam đoan với cô, tuyệt đối sẽ không có người đuổi hai mẹ con cô ra khỏi nhà.
Lâm Hồng Phi nói chắc chắn, chỉ là một phòng nhà ngang, giỏi lắm thì cũng được mười mấy mét vuông, Lâm Hồng Phi tuyệt đối không để vào mắt, đợi đến lúc sản phẩm bán được nhiều rồi, Lâm Hồng Phi còn định xây thêm mấy khu nhà tập thể nữa.
Lâm Hồng Phi đã quên một điều, đó là nhà cửa thời điểm bấy giờ đều là phân phối, cái này không sai, nhưng vấn đề là, người bình thường thì không được phân.
- Nếu như không thêm phiền phức cho anh, tôi có thể chuyển đến nhà anh ở sao?
Lưu Tú Nga cẩn thận hỏi Lâm Hồng Phi, tuy nhiên cô lập tức ý thức được lời này của mình thật đen tối, liền vội vàng giải thích, Đông Phương Tiểu Linh sắc mặt hơi có chút khó coi:
- Trong nhà máy có không ít người ở đằng sau…ừm, dù sao lời cũng không dễ nghe, còn có đám bạn trước đây của ba Tiểu Thúy nữa chứ…
Đã rõ rồi, không chỉ là Lâm Hồng Phi, Tào Quân và Đông Phương Tiểu Linh cũng lập tức hiểu ra rồi. Không sai, gã chồng khốn kiếp của Lưu Tiểu Nga vì đánh nhau mà bị người ta đâm chết, nhưng lúc này bất kể là vì nguyên nhân gì mà chết thì người phụ nữ cũng khó mà thoát được ba chữ “gái sát chồng”…chỉ riêng những ánh mắt soi mói phía sau cũng đủ khiến hai mẹ con Lưu Tú Nga khổ sở rồi. Lẽ đời là vậy, mẹ góa con côi luôn dễ bị người ta bắt nạt mà.
Huống chi đám bạn của gã chồng Lưu Tú Nga kia chẳng có ai nên hồn cả, có khi lại giở trò bỉ ổi đối với mẹ con cô cũng nên.
Nghĩ đến những tiếng gõ cửa vang lên mỗi đêm, Lưu Tú Nga đã sợ mất mật rồi, trước kia thì không có cách nào, giờ khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, sao có thể để trôi qua được?
- Đám đàn bà đáng ghét này, sao không tích chút đức chứ?
Không đợi Lâm Hồng Phi lên tiếng, Đông Phương Tiểu Linh mới nghe đến chuyện Lưu Tú Nga sắp chuyển đến nhà Lâm Hồng Phi liền oán giận nói.
- Chị Tú Nga, chị yên tâm chuyển đến nhà Hồng Phi là được, tôi nghĩ không ai dám nói lung tung đâu.
Nhưng không phải không có ai dám nói lung tung, Lâm Hồng Phi vẫn đường đường là Giám đốc xưởng, dám nói xấu giám đốc sau lưng…liệu có muốn vào danh sách hai mươi người bị khai trừ kia không?
Đối với việc Lưu Tú Nga sắp chuyển đến nhà Lâm Hồng Phi ở, Đông Phương Tiểu Linh vốn vẫn có chút không thoải mái, nhưng có một lý do như vậy, chút xíu khó chịu kia cũng biến mất. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là Đông Phương Tiểu Linh cảm thấy “tiêu chuẩn” của Lâm Hồng Phi không thấp như vậy, đây là phụ nữ lớn tuổi đã có chồng có con, hắn cần gì phải “ăn tạp” đến mức độ như vậy?
Lâm Hồng Phi cau mày, ai cũng có thể nhìn ra là hắn đang mất hứng.
- Cho dù ông ta không quản lý mảng đó, thì tình hình của đồng chí Lưu Tú Nga chẳng lẽ ông ta không biết hay sao?
Ai cũng có thể nhìn ra, Giám đốc xưởng Lâm thật sự mất hứng.
Còn có chuyện như vậy? Ánh mắt Lâm Hồng Phi nghiêm khắc nhìn Tiểu Tào, chờ Tiểu Tào cho mình một lời giải thích, tuy nhiên cũng phải thừa nhận rằng, nghe được tin tức này, Lâm Hồng Phi trong lòng cũng thấy mừng thầm, vì sao lại nói như vậy chứ, bởi vì mỗi ngày sau khi tan ca, Lâm Hồng Phi đều đi dạo bộ đến bảy tám giờ tối mới về, đây không phải là vì bên ngoài có điều gì hấp dẫn Lâm Hồng Phi, mà là bởi vì về đến nhà là vắng tanh vắng ngắt không có ai nói chuyện cùng. Nếu như nhà có thêm một hai người, cho dù đó là hai mẹ con người giúp việc thì trong nhà cũng có tiếng người, cũng đỡ buồn hơn.
- Cũng không thể nói là Phạm Văn Viễn quản lý, chuyện này vốn là lão Chủ nhiệm quản lý, lão Chủ nhiệm…Ừm, hiện tại là Chủ nhiệm cố quản, Phạm Văn Viễn hỗ trợ.
Tào Quân bản thân chính là người của Văn phòng, cho nên cũng biết khá nhiều chuyện ở đây, lập tức nói rõ quan hệ bên trong này…Ai nói là Tiểu Tào thật thà? Lúc trước Phạm Văn Viễn đã không ít lần ỷ vào cái bằng đại học của mình mà nói đểu Tiểu Tào, đây là cơ hội để gã trả đũa.
“Hỗ trợ”? Gã cũng dám đuổi cô nhi quả phụ ra ngoài đường? Lâm Hồng Phi đều có chút bội phục lá gan của Phạm Văn Viễn.
- Y không sợ già trẻ ở nhà máy này đánh cho gãy xương sống sao?
Tiểu Tào tuyệt đối là điển hình của sự âm hiểm, tiếp theo nói một câu:
- Nghe nói lần này đồng chí Phạm Văn Viễn tâm trạng không tốt, cho nên…
Phạm Văn Viễn vì sao tâm tình không tốt? Tốt mới là lạ, cốn đã ngồi lên ghế đại thư ký, vậy mà lại bị vuột mất, Phạm Văn Viễn có thể không buồn bực sao? Lâm Hồng Phi nhất thời hiểu ra, nhưng suy nghĩ cẩn thận, trong lòng lại cảm thấy khinh thường Phạm Văn Viễn.
Tới lúc này, Lâm Hồng Phi càng vui mừng vì người mình chọn làm thư ký trước đây không phải là Phạm Văn Viễn, nhưng vấn đề nhà ở của Lưu Tú Nga…rốt cuộc phải làm như thế nào?
Không hề nghi ngờ, nếu như là chính sách, Lưu Tú Nga chồng chết, lại không phải là công nhân của xưởng chế tạo xe máy. Lời của Phạm Văn Viễn cũng có lý, rất nhiều công nhân còn đang đợi được sắp xếp nhà, dựa vào cái gì mà một người ngoài như Lưu Tú Nga lại được sắp xếp nhà ở chứ?
Nhưng trên đời này, cho đến giờ không thiếu các chuyện thần kỳ, nhà máy nếu như muốn thu hồi nhà ở của Lưu Tú Nga có khi còn bị người ta chỉ trích: Chồng người ta đã chết, cô nhi quả phụ, các người đuổi người ta ra ngoài thì người ta ở đâu? Ngủ ngoài đường sao? Những lãnh đạo các người còn có nhân tính không?
Đương nhiên, gia đình người được sắp xếp vào phòng của Lưu Tú Nga thì không nghĩ như vậy.
- Như vậy à…
Là Giám đốc xưởng, Lâm Hồng Phi phải bày tỏ thái độ rõ ràng đối với chuyện này, đương nhiên, hắn quả thật cũng đã bày tỏ thái độ của mình.
- Đồng chí Tú Nga, tôi hỏi cô, trong lòng cô nghĩ thế nào thì trả lời như vậy…Cô định chuyển đi hay là vẫn tiếp tục ở đây?
- Nếu như cô định chuyển ra, thì nhà của tôi có chỗ, chỉ cần hai mẹ con cô không ngại thì cứ đến đó ở là được, còn nếu muốn tiếp tục ở đây thì tôi cam đoan với cô, tuyệt đối sẽ không có người đuổi hai mẹ con cô ra khỏi nhà.
Lâm Hồng Phi nói chắc chắn, chỉ là một phòng nhà ngang, giỏi lắm thì cũng được mười mấy mét vuông, Lâm Hồng Phi tuyệt đối không để vào mắt, đợi đến lúc sản phẩm bán được nhiều rồi, Lâm Hồng Phi còn định xây thêm mấy khu nhà tập thể nữa.
Lâm Hồng Phi đã quên một điều, đó là nhà cửa thời điểm bấy giờ đều là phân phối, cái này không sai, nhưng vấn đề là, người bình thường thì không được phân.
- Nếu như không thêm phiền phức cho anh, tôi có thể chuyển đến nhà anh ở sao?
Lưu Tú Nga cẩn thận hỏi Lâm Hồng Phi, tuy nhiên cô lập tức ý thức được lời này của mình thật đen tối, liền vội vàng giải thích, Đông Phương Tiểu Linh sắc mặt hơi có chút khó coi:
- Trong nhà máy có không ít người ở đằng sau…ừm, dù sao lời cũng không dễ nghe, còn có đám bạn trước đây của ba Tiểu Thúy nữa chứ…
Đã rõ rồi, không chỉ là Lâm Hồng Phi, Tào Quân và Đông Phương Tiểu Linh cũng lập tức hiểu ra rồi. Không sai, gã chồng khốn kiếp của Lưu Tiểu Nga vì đánh nhau mà bị người ta đâm chết, nhưng lúc này bất kể là vì nguyên nhân gì mà chết thì người phụ nữ cũng khó mà thoát được ba chữ “gái sát chồng”…chỉ riêng những ánh mắt soi mói phía sau cũng đủ khiến hai mẹ con Lưu Tú Nga khổ sở rồi. Lẽ đời là vậy, mẹ góa con côi luôn dễ bị người ta bắt nạt mà.
Huống chi đám bạn của gã chồng Lưu Tú Nga kia chẳng có ai nên hồn cả, có khi lại giở trò bỉ ổi đối với mẹ con cô cũng nên.
Nghĩ đến những tiếng gõ cửa vang lên mỗi đêm, Lưu Tú Nga đã sợ mất mật rồi, trước kia thì không có cách nào, giờ khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, sao có thể để trôi qua được?
- Đám đàn bà đáng ghét này, sao không tích chút đức chứ?
Không đợi Lâm Hồng Phi lên tiếng, Đông Phương Tiểu Linh mới nghe đến chuyện Lưu Tú Nga sắp chuyển đến nhà Lâm Hồng Phi liền oán giận nói.
- Chị Tú Nga, chị yên tâm chuyển đến nhà Hồng Phi là được, tôi nghĩ không ai dám nói lung tung đâu.
Nhưng không phải không có ai dám nói lung tung, Lâm Hồng Phi vẫn đường đường là Giám đốc xưởng, dám nói xấu giám đốc sau lưng…liệu có muốn vào danh sách hai mươi người bị khai trừ kia không?
Đối với việc Lưu Tú Nga sắp chuyển đến nhà Lâm Hồng Phi ở, Đông Phương Tiểu Linh vốn vẫn có chút không thoải mái, nhưng có một lý do như vậy, chút xíu khó chịu kia cũng biến mất. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là Đông Phương Tiểu Linh cảm thấy “tiêu chuẩn” của Lâm Hồng Phi không thấp như vậy, đây là phụ nữ lớn tuổi đã có chồng có con, hắn cần gì phải “ăn tạp” đến mức độ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.