Chương 7: Quân nhân phải tranh
Thiên Niên Tĩnh Thủ
26/12/2013
Đoạn Ngọc Trân và Lâm Vệ Quốc đều cười, Lâm Hồng Phi thì lại không cười:
- Ba, con thấy, lời ba nói khi trước đúng, nhưng nếu ba thành một thành viên của đơn vị bộ đội kia, thì chưa hẳn đúng.
- Hả?
Sự hứng thú của Lâm Vệ Quốc đã tới, thật ra không giận:
- Cậu sinh viên nhà ta lẽ nào còn có cách nói gì mới sao? Nói xem, lời này của ba sao không đúng?
- Con trai, đừng nói lung tung.
Là giáo viên cấp ba, gốc rễ giáo dục chính trị tư tưởng vẫn buộc chặt, hơn nữa hiện tại lớp mà bà dạy sắp thi đại học, Đoạn Ngọc Trân đã mắc bệnh nghề nghiệp, về đến nhà nhìn thấy cách làm của hai ba con Lâm Hồng Phi và Lâm Vệ Quốc không ổn, lập tức giáo dục chính trị tư tưởng một hồi.
- Mẹ, con không nói lung tung, như ba nói, bảo gia vệ quốc, lời này là đúng, nhưng hơi thiếu, trong mắt con, quân đội vẫn nên thực tế một chút thì tốt, làm thế nào bảo gia vệ quốc? Xét đến cùng, tất cả những cái này đều được chứng thực bằng một chữ “tranh”.
- Tranh?
Lâm Vệ Quốc cau mày nghiền ngẫm chữ mà con trai nói ra, càng từ chối, ánh mắt càng sáng lên.
- Đúng, chính là tranh. Một người quân nhân, phải giành thắng lợi với đối thủ, phải giành thắng lợi trên sân tập, phải giành thắng lợi trên chiến trường, còn phải dũng cảm giành thắng lợi trên con đường tiến lên phía trước, đều phải có dũng khí và niềm tin đứng thứ nhất, rất khó tưởng tượng, một người quân nhân không có ý chí chiến đấu anh chết tôi sống với kẻ địch trên chiến trường, không dám tranh vị trí thứ nhất trên sân tập, sao có thể thiết thực thực hiện bốn chữ “bảo vệ quốc gia”. Thời những năm 80, khẩu hiệu này hét lên rất vang, nhưng sau khi Việt Nam phát động chiến tranh xâm lược với chúng ta, những quân nhân gào thét khẩu hiệu “bảo vệ quốc gia” nhưng không giành được vị trí thứ nhất, kết quả ra sao? Ba cũng tham gia chiến trường về, hẳn là rất rõ.
- Không phí công học. Đúng là một chữ “tranh”.
Ánh mắt Lâm Vệ Quốc càng nghe càng sáng, đợi sau khi Lâm Hồng Phi nói xong, đôi mắt hổ sáng tới dọa người.
Cũng chính là một câu này, anh tham gia quân đội nếu không dám tranh, không đi tranh, vậy anh là lính gì? Quân nhân, trời sinh phải tranh, không chỉ giành thắng lợi với địch, với bạn, mà còn phải tranh đấu với chính bản thân mình. Trong quân doanh đầy nhiệt huyết, một người lính có thể tranh đấu mới là người lính giỏi. Một quan quân có thể lãnh đạo lính của mình giành thắng lợi mới là quan giỏi, một tướng quân có thể lãnh đạo quan quân của mình giành thắng lợi đối thủ mới là tướng quân giỏi. Quân nhân, trong xương chính là khắc sâu chữ “tranh”, một người lính không thể tranh đấu, căn bản không phải là một người lính, còn không bằng thẳng thắng thật thà về nhà làm con nít.
- Con trai, lời này nói rất hay.
Lâm Vệ Quốc vui mừng nhìn con mình, dùng sức vỗ vỗ vai Lâm Hồng Phi, bộ mặt chữ “quốc” tiêu chuẩn lộ ra sự hãnh diện đối với con mình
- Quân nhân, phải tranh đấu, phải dám tranh đấu, chức vị này, ba con lần này tranh được chắc rồi.
- Cho nên mới nói, lần này chúng ta nhất định phải tặng chút quà cho bác Từ mới có thể tranh thắng.
Trương Lam giảo hoạt nói.
Lâm Vệ Quốc nhất thời mơ hồ, đứa con này của mình, vừa rồi còn nói quân nhân phải “tranh”, trong chớp mắt đã nói mình phải đi cửa sau?
Trong lúc nhất thời, Lâm Vệ Quốc hoài nghi mình có nghe lầm không?
Người thời này vẫn khá thuần phác, bản năng rất ghét những chuyện đi cửa sau như này. Là giáo viên cấp ba, Đoạn Ngọc Trân đương nhiên không quen nhìn những việc này. không nói hai lời, nhéo tai Lâm Hồng Phi nói:
- Đứa con thối này, mẹ thấy con cả ngày không học cái hay, mẹ thì khổ sở cung phụng con học đại học, con lại học được mấy thứ này?
- Đây là điều thường tình của con người mà?
Lâm Hồng Phi bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể vừa phối hợp giơ đầu cho mẹ nhéo, vừa nói to, không phối hợp cũng không được, không phối hợp thì tai đau.
- Nhà ta có việc tìm người giúp, thì mua bao thuốc bữa cơm mời, bác Từ giúp chúng ta nhiều như vậy, tối thiểu ba cũng phải để bác Từ nhìn thấy ba đáng để người ta hết sức giúp đỡ chứ.
- Lời này là ý gì?
Đoạn Ngọc Trân nghe vậy càng tức giận.
- Chẳng lẽ đi cửa sau tặng quà còn có thể giống tính chất nhờ người ta giúp sao? Thằng con thối này, đúng là tức chết mà…
- Ngọc Trân, đừng vội.
Lâm Vệ Quốc nhướng mày, ngăn cản Đoạn Ngọc Trân, ông cảm thấy trong lời này của Lâm Phi Hồng còn có ý khác:
- Ý con là…
Nhân cơ hội này, Lâm Hồng Phi vội trốn khỏi bàn tay của mẹ, nhìn mẹ đang còn phừng phừng tức giận, nói:
- Người ta vẫn nói, cơ hội sẽ luôn rơi vào tay người biết chuẩn bị trước, ba, ba nói xem, nếu bác Từ biết mấy năm gần đây đây ba luôn chuẩn bị cho cơ hội này, bác ấy sẽ nghĩ như nào?
Còn có thể nghĩ như nào, với hiểu biết của Lão Lâm với người anh lớn này, khi đó Đại đội trưởng chắc chắn sẽ cảm thấy người mình đề cử không tồi, sẽ không làm mất mặt mình. Nhưng lời này Lâm Vệ Quốc không tiện nói ra, nếu không sẽ khó tránh được khích lệ hiềm nghi của ông ấy, nhưng vấn đề là ở chỗ, chính mình rõ ràng chẳng chuẩn bị gì.
- Ba, chuyện này ba cũng cần lo, trong lòng con đã có tính toán.
Nhìn Lâm Vệ Quốc với vẻ mặt ra điều suy nghĩ, Lâm Hồng Phi biết những lời hôm nay mình nói đã thuyết phục được ba mình:
- Đến khi đó ba cứ nhìn thôi là được.
Là như vậy sao? Lâm Vệ Quốc không thể nào tin.
Đứa trẻ sinh ra ở đại viện quân phân khu có chút tốt hơn so với đứa trẻ sinh ra ở đại viện gia đình Thị ủy, đó chính là khả năng tự gánh vác khá mạnh. Lâm Hồng Phi từ nhỏ đã khá biết điều, mặc dù nổi tiếng bướng bỉnh trong cả quân phân khu, nhưng có một điểm, đứa trẻ này thông minh, từ nhỏ tới lớn không ai không nói nó thông minh.
Nếu không cứ gây sức ép với tiểu tử này, cứ cho là ông công tác không tốt để ông nghỉ ngơi một chút? Chuyện công tác của Lâm Hồng Phi Lâm Vệ Quốc và Đoạn Ngọc Trân đều biết, đừng nhìn hai người ngoài miệng mắng, nhưng chuyện công tác liên quan tới cả đời sau này của con trai, hai người sao có thể không quan tâm? Cũng biết lãnh đạo đơn vị con thực tập kia thực sự khá khô cứng, con trai tuổi trẻ khí thịnh chịu không nổi tính khí đó, cũng rất có khả năng đọc thành đại lục thần quy.
Nghĩ như vậy, Lâm Vệ Quốc do dự vài lần, cho dù vợ liếc xéo, rốt cục vẫn gật đầu:
- Vậy được, con cứ thử xem…tuy nhiên nói rõ, cho dù con gây sức ép như nào, trước khi tới nhà bác Từ cũng phải nói cho ba.
Lâm Phi Hồng không ngờ ba mình dễ thuyết phục như vậy, mừng rỡ nói:
- Ba yên tâm, màn biểu diễn này con nhất định sẽ để ba biết.
Sao có thể không để cho cha mình biết? Nói không chừng chuyện này còn cần ba phối hợp.
- Ông chủ, chỗ ông có hợp kim Magie nhôm đồng cấp 1 hàng không không? Tốt nhất là loại 2a12.
Nhìn qua cửa hàng này hẳn là cửa hàng ngũ kim lớn nhất thành phố Bắc Quận. Lâm Hồng Phi hỏi người bán hàng trước mặt.
Trong hai ngày, Lâm Hồng Phi đi một lần tất cả những hàng ngũ kim thành phố Bắc Quận, muốn tìm một chất liệu nhôm hàng không, nhưng điều khiến hắn thất vọng là, những cửa hàng này căn bản không có thứ này.
Nói là cửa hàng ngũ kim lớn nhất thành phố Bắc Quận, trên thực tế chẳng qua là một cửa hàng 5 gian nhà thôi, nhưng hiện tại là năm 91, thành phố Bắc Quận vẫn là khu vực cổ cách mạng toàn quốc nổi tiếng nghèo, chỉ nơi này cũng đã là cửa hàng ngũ kim lớn nhất thành phố. Nếu cửa hàng này không có vật liệu nhôm hàng không mà Lâm Hồng Phi cần, vậy Lâm Hồng Phi thật sự không biết làm thế nào.
- Hợp kim Magie nhôm đồng 2a12?
Cô gái hẳn là con gái chủ quán, cau mày nghĩ, hô to lên phía trên:
- Ba, nhà ta có nhôm hàng không không?
- Vật liệu nhôm hàng không?
Bên trong không có người đi ra, truyền ra một giọng nói đàn ông chừng 40 tuổi:
- Người anh em, vật liệu nhôm hàng không là vật tư quốc gia quản chế, chỗ chúng tôi sao có được?
- Không có sao?
Lâm Hồng Phi vẻ mặt thất vọng, thứ mình muốn làm, vật liệu nhôm hàng không tính dẻo cao mà trọng lượng khá nhẹ là lựa chọn tốt nhất, nếu thật không có thứ này, chỉ có thể dùng vật liệu thép lâm thời làm một cái.
Vốn Lâm Hồng Phi hy vọng có thể tìm được một khối hợp kim Magie nhôm đồng 2a12, cũng chính được gọi là vật liệu nhôm hàng không. Loại vật liệu nhôm hàng không này cũng chính một loại hợp kim nhôm được ứng dụng rộng rãi nhất trong công nghiệp hàng không. Cường độ, tính dai, tính kháng hỏng khá mạnh, thường dùng chế tạo các bộ phận vỏ, cách khuông, cách lặc… Đối với Lâm Hồng Phi mà nói, loại vật liệu nhôm hàng không này là đủ rồi. Về phần hợp kim đồng kẽm nhôm magie cấp siêu cứng 7075 cao cấp, hợp kim kẽm Magie chống gỉ 5a02, hợp kim nhôm rèn 6a02, hắn căn bản không nghĩ tới, nhưng cũng không nghĩ mình đi một lượt cả thành phố Bắc Quận, căn bản không có hợp kim nhôm hàng không này. Không chỉ không có, điều càng khiến hắn uể oải chính là, hợp kim nhôm magie đồng thuộc loại vật tư chiến lược quốc gia, trên thị trường căn bản không được bán. Điều này khiến Lâm Hồng Phi không khỏi uể oải.
Những năm 20 của thế kỉ 21, trong nước, mặc dù vật liệu hàng không cũng là một loại kim loại quý, nhưng chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể mua được, cũng không thuộc loại vật tư chiến lược quốc gia quản chế. Nhưng Lâm Hồng Phi quên lúc này là năm 1991, nước cộng hòa khi này, mỗi loại vật tư đều không phong phú, vật liệu nhôm hàng không sản lượng một năm chỉ có một chút, ngay cả quốc gia dùng cũng phải dè xẻn, huống chi nói chuyện đầu tư ra bên ngoài? Lâm Hồng Phi tới chợ dân tìm vật liệu nhôm hàng không, coi như gọi lộn số rồi.
Không tìm được vât liệu đó, Lâm Hồng Phi đành lùi một bước, lại hỏi ông chủ:
- Vậy…xin hỏi ông chủ, chỗ ông có hợp kim cứng nhất, tính dai tốt nào?
- Chính là loại này.
Cô gái chỉ vào tấm vật liệu nhôm bên cạnh, vẻ mặt tự hào:
- Chính là loại này, loại này chuyên dùng để làm hợp kim cửa sổ, nhập từ miền Nam, làm cửa sổ rất đẹp, bên này chúng ta không có, loại vật liệu này cả toàn thành phố Bắc Quận ngoài cửa hàng chúng tôi,không nơi nào có.
- Ba, con thấy, lời ba nói khi trước đúng, nhưng nếu ba thành một thành viên của đơn vị bộ đội kia, thì chưa hẳn đúng.
- Hả?
Sự hứng thú của Lâm Vệ Quốc đã tới, thật ra không giận:
- Cậu sinh viên nhà ta lẽ nào còn có cách nói gì mới sao? Nói xem, lời này của ba sao không đúng?
- Con trai, đừng nói lung tung.
Là giáo viên cấp ba, gốc rễ giáo dục chính trị tư tưởng vẫn buộc chặt, hơn nữa hiện tại lớp mà bà dạy sắp thi đại học, Đoạn Ngọc Trân đã mắc bệnh nghề nghiệp, về đến nhà nhìn thấy cách làm của hai ba con Lâm Hồng Phi và Lâm Vệ Quốc không ổn, lập tức giáo dục chính trị tư tưởng một hồi.
- Mẹ, con không nói lung tung, như ba nói, bảo gia vệ quốc, lời này là đúng, nhưng hơi thiếu, trong mắt con, quân đội vẫn nên thực tế một chút thì tốt, làm thế nào bảo gia vệ quốc? Xét đến cùng, tất cả những cái này đều được chứng thực bằng một chữ “tranh”.
- Tranh?
Lâm Vệ Quốc cau mày nghiền ngẫm chữ mà con trai nói ra, càng từ chối, ánh mắt càng sáng lên.
- Đúng, chính là tranh. Một người quân nhân, phải giành thắng lợi với đối thủ, phải giành thắng lợi trên sân tập, phải giành thắng lợi trên chiến trường, còn phải dũng cảm giành thắng lợi trên con đường tiến lên phía trước, đều phải có dũng khí và niềm tin đứng thứ nhất, rất khó tưởng tượng, một người quân nhân không có ý chí chiến đấu anh chết tôi sống với kẻ địch trên chiến trường, không dám tranh vị trí thứ nhất trên sân tập, sao có thể thiết thực thực hiện bốn chữ “bảo vệ quốc gia”. Thời những năm 80, khẩu hiệu này hét lên rất vang, nhưng sau khi Việt Nam phát động chiến tranh xâm lược với chúng ta, những quân nhân gào thét khẩu hiệu “bảo vệ quốc gia” nhưng không giành được vị trí thứ nhất, kết quả ra sao? Ba cũng tham gia chiến trường về, hẳn là rất rõ.
- Không phí công học. Đúng là một chữ “tranh”.
Ánh mắt Lâm Vệ Quốc càng nghe càng sáng, đợi sau khi Lâm Hồng Phi nói xong, đôi mắt hổ sáng tới dọa người.
Cũng chính là một câu này, anh tham gia quân đội nếu không dám tranh, không đi tranh, vậy anh là lính gì? Quân nhân, trời sinh phải tranh, không chỉ giành thắng lợi với địch, với bạn, mà còn phải tranh đấu với chính bản thân mình. Trong quân doanh đầy nhiệt huyết, một người lính có thể tranh đấu mới là người lính giỏi. Một quan quân có thể lãnh đạo lính của mình giành thắng lợi mới là quan giỏi, một tướng quân có thể lãnh đạo quan quân của mình giành thắng lợi đối thủ mới là tướng quân giỏi. Quân nhân, trong xương chính là khắc sâu chữ “tranh”, một người lính không thể tranh đấu, căn bản không phải là một người lính, còn không bằng thẳng thắng thật thà về nhà làm con nít.
- Con trai, lời này nói rất hay.
Lâm Vệ Quốc vui mừng nhìn con mình, dùng sức vỗ vỗ vai Lâm Hồng Phi, bộ mặt chữ “quốc” tiêu chuẩn lộ ra sự hãnh diện đối với con mình
- Quân nhân, phải tranh đấu, phải dám tranh đấu, chức vị này, ba con lần này tranh được chắc rồi.
- Cho nên mới nói, lần này chúng ta nhất định phải tặng chút quà cho bác Từ mới có thể tranh thắng.
Trương Lam giảo hoạt nói.
Lâm Vệ Quốc nhất thời mơ hồ, đứa con này của mình, vừa rồi còn nói quân nhân phải “tranh”, trong chớp mắt đã nói mình phải đi cửa sau?
Trong lúc nhất thời, Lâm Vệ Quốc hoài nghi mình có nghe lầm không?
Người thời này vẫn khá thuần phác, bản năng rất ghét những chuyện đi cửa sau như này. Là giáo viên cấp ba, Đoạn Ngọc Trân đương nhiên không quen nhìn những việc này. không nói hai lời, nhéo tai Lâm Hồng Phi nói:
- Đứa con thối này, mẹ thấy con cả ngày không học cái hay, mẹ thì khổ sở cung phụng con học đại học, con lại học được mấy thứ này?
- Đây là điều thường tình của con người mà?
Lâm Hồng Phi bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể vừa phối hợp giơ đầu cho mẹ nhéo, vừa nói to, không phối hợp cũng không được, không phối hợp thì tai đau.
- Nhà ta có việc tìm người giúp, thì mua bao thuốc bữa cơm mời, bác Từ giúp chúng ta nhiều như vậy, tối thiểu ba cũng phải để bác Từ nhìn thấy ba đáng để người ta hết sức giúp đỡ chứ.
- Lời này là ý gì?
Đoạn Ngọc Trân nghe vậy càng tức giận.
- Chẳng lẽ đi cửa sau tặng quà còn có thể giống tính chất nhờ người ta giúp sao? Thằng con thối này, đúng là tức chết mà…
- Ngọc Trân, đừng vội.
Lâm Vệ Quốc nhướng mày, ngăn cản Đoạn Ngọc Trân, ông cảm thấy trong lời này của Lâm Phi Hồng còn có ý khác:
- Ý con là…
Nhân cơ hội này, Lâm Hồng Phi vội trốn khỏi bàn tay của mẹ, nhìn mẹ đang còn phừng phừng tức giận, nói:
- Người ta vẫn nói, cơ hội sẽ luôn rơi vào tay người biết chuẩn bị trước, ba, ba nói xem, nếu bác Từ biết mấy năm gần đây đây ba luôn chuẩn bị cho cơ hội này, bác ấy sẽ nghĩ như nào?
Còn có thể nghĩ như nào, với hiểu biết của Lão Lâm với người anh lớn này, khi đó Đại đội trưởng chắc chắn sẽ cảm thấy người mình đề cử không tồi, sẽ không làm mất mặt mình. Nhưng lời này Lâm Vệ Quốc không tiện nói ra, nếu không sẽ khó tránh được khích lệ hiềm nghi của ông ấy, nhưng vấn đề là ở chỗ, chính mình rõ ràng chẳng chuẩn bị gì.
- Ba, chuyện này ba cũng cần lo, trong lòng con đã có tính toán.
Nhìn Lâm Vệ Quốc với vẻ mặt ra điều suy nghĩ, Lâm Hồng Phi biết những lời hôm nay mình nói đã thuyết phục được ba mình:
- Đến khi đó ba cứ nhìn thôi là được.
Là như vậy sao? Lâm Vệ Quốc không thể nào tin.
Đứa trẻ sinh ra ở đại viện quân phân khu có chút tốt hơn so với đứa trẻ sinh ra ở đại viện gia đình Thị ủy, đó chính là khả năng tự gánh vác khá mạnh. Lâm Hồng Phi từ nhỏ đã khá biết điều, mặc dù nổi tiếng bướng bỉnh trong cả quân phân khu, nhưng có một điểm, đứa trẻ này thông minh, từ nhỏ tới lớn không ai không nói nó thông minh.
Nếu không cứ gây sức ép với tiểu tử này, cứ cho là ông công tác không tốt để ông nghỉ ngơi một chút? Chuyện công tác của Lâm Hồng Phi Lâm Vệ Quốc và Đoạn Ngọc Trân đều biết, đừng nhìn hai người ngoài miệng mắng, nhưng chuyện công tác liên quan tới cả đời sau này của con trai, hai người sao có thể không quan tâm? Cũng biết lãnh đạo đơn vị con thực tập kia thực sự khá khô cứng, con trai tuổi trẻ khí thịnh chịu không nổi tính khí đó, cũng rất có khả năng đọc thành đại lục thần quy.
Nghĩ như vậy, Lâm Vệ Quốc do dự vài lần, cho dù vợ liếc xéo, rốt cục vẫn gật đầu:
- Vậy được, con cứ thử xem…tuy nhiên nói rõ, cho dù con gây sức ép như nào, trước khi tới nhà bác Từ cũng phải nói cho ba.
Lâm Phi Hồng không ngờ ba mình dễ thuyết phục như vậy, mừng rỡ nói:
- Ba yên tâm, màn biểu diễn này con nhất định sẽ để ba biết.
Sao có thể không để cho cha mình biết? Nói không chừng chuyện này còn cần ba phối hợp.
- Ông chủ, chỗ ông có hợp kim Magie nhôm đồng cấp 1 hàng không không? Tốt nhất là loại 2a12.
Nhìn qua cửa hàng này hẳn là cửa hàng ngũ kim lớn nhất thành phố Bắc Quận. Lâm Hồng Phi hỏi người bán hàng trước mặt.
Trong hai ngày, Lâm Hồng Phi đi một lần tất cả những hàng ngũ kim thành phố Bắc Quận, muốn tìm một chất liệu nhôm hàng không, nhưng điều khiến hắn thất vọng là, những cửa hàng này căn bản không có thứ này.
Nói là cửa hàng ngũ kim lớn nhất thành phố Bắc Quận, trên thực tế chẳng qua là một cửa hàng 5 gian nhà thôi, nhưng hiện tại là năm 91, thành phố Bắc Quận vẫn là khu vực cổ cách mạng toàn quốc nổi tiếng nghèo, chỉ nơi này cũng đã là cửa hàng ngũ kim lớn nhất thành phố. Nếu cửa hàng này không có vật liệu nhôm hàng không mà Lâm Hồng Phi cần, vậy Lâm Hồng Phi thật sự không biết làm thế nào.
- Hợp kim Magie nhôm đồng 2a12?
Cô gái hẳn là con gái chủ quán, cau mày nghĩ, hô to lên phía trên:
- Ba, nhà ta có nhôm hàng không không?
- Vật liệu nhôm hàng không?
Bên trong không có người đi ra, truyền ra một giọng nói đàn ông chừng 40 tuổi:
- Người anh em, vật liệu nhôm hàng không là vật tư quốc gia quản chế, chỗ chúng tôi sao có được?
- Không có sao?
Lâm Hồng Phi vẻ mặt thất vọng, thứ mình muốn làm, vật liệu nhôm hàng không tính dẻo cao mà trọng lượng khá nhẹ là lựa chọn tốt nhất, nếu thật không có thứ này, chỉ có thể dùng vật liệu thép lâm thời làm một cái.
Vốn Lâm Hồng Phi hy vọng có thể tìm được một khối hợp kim Magie nhôm đồng 2a12, cũng chính được gọi là vật liệu nhôm hàng không. Loại vật liệu nhôm hàng không này cũng chính một loại hợp kim nhôm được ứng dụng rộng rãi nhất trong công nghiệp hàng không. Cường độ, tính dai, tính kháng hỏng khá mạnh, thường dùng chế tạo các bộ phận vỏ, cách khuông, cách lặc… Đối với Lâm Hồng Phi mà nói, loại vật liệu nhôm hàng không này là đủ rồi. Về phần hợp kim đồng kẽm nhôm magie cấp siêu cứng 7075 cao cấp, hợp kim kẽm Magie chống gỉ 5a02, hợp kim nhôm rèn 6a02, hắn căn bản không nghĩ tới, nhưng cũng không nghĩ mình đi một lượt cả thành phố Bắc Quận, căn bản không có hợp kim nhôm hàng không này. Không chỉ không có, điều càng khiến hắn uể oải chính là, hợp kim nhôm magie đồng thuộc loại vật tư chiến lược quốc gia, trên thị trường căn bản không được bán. Điều này khiến Lâm Hồng Phi không khỏi uể oải.
Những năm 20 của thế kỉ 21, trong nước, mặc dù vật liệu hàng không cũng là một loại kim loại quý, nhưng chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể mua được, cũng không thuộc loại vật tư chiến lược quốc gia quản chế. Nhưng Lâm Hồng Phi quên lúc này là năm 1991, nước cộng hòa khi này, mỗi loại vật tư đều không phong phú, vật liệu nhôm hàng không sản lượng một năm chỉ có một chút, ngay cả quốc gia dùng cũng phải dè xẻn, huống chi nói chuyện đầu tư ra bên ngoài? Lâm Hồng Phi tới chợ dân tìm vật liệu nhôm hàng không, coi như gọi lộn số rồi.
Không tìm được vât liệu đó, Lâm Hồng Phi đành lùi một bước, lại hỏi ông chủ:
- Vậy…xin hỏi ông chủ, chỗ ông có hợp kim cứng nhất, tính dai tốt nào?
- Chính là loại này.
Cô gái chỉ vào tấm vật liệu nhôm bên cạnh, vẻ mặt tự hào:
- Chính là loại này, loại này chuyên dùng để làm hợp kim cửa sổ, nhập từ miền Nam, làm cửa sổ rất đẹp, bên này chúng ta không có, loại vật liệu này cả toàn thành phố Bắc Quận ngoài cửa hàng chúng tôi,không nơi nào có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.