Chương 2: Thái Cực Đồ Thành, mở cửa không gian (Hạ)
Thiên Niên Tĩnh Thủ
26/12/2013
Đùng lúc này, trong rừng núi của nước Cộng hòa xa xôi có một gã đạo lão từ trong ngôi nhà tranh đi ra, ngẩng đầu nhìn sao trời, vô cùng kinh hãi, rồi lại vui sướng. Hai biểu hiện hoàn toàn bất đồng hiện lên trên cũng một gương mặt cực kỳ mâu thuẫn nhưng lại hòa làm một thống nhất.
Lão đạo này râu tóc bạc phơ, mặc trang phục trắng, bộ râu dài rủ xuống, thoạt nhìn không biết ông ta bao nhiêu tuổi, vẻ mặt hồng hào, làn da cũng hồng hào như da trẻ con vậy khiến người ta phải tò mò không biết rốt cuộc lão đạo bao nhiêu tuổi rồi.
Không biết từ lúc nào, lão đạo nhẹ nhàng rơi xuống như hạc trắng, tài trí thông minh thuần phác như hoa huệ càng làm tăng thêm phong vị đạo cốt của ông.
- Lẽ nào, sao 10 vạn giáp, cánh cửa không gian sẽ mở ra?
Lão đạo bấm đốt ngón tay, lẩm bẩm một lát sau vẻ mặt lão đạo tỏ ra rất hoảng sợ.
Nhìn sao trời trên không trung, dường như có ngôi sao thần bí lạ thường sáng rực lên, hơn nữa còn có khả năng thu hút những ngôi sao xung quanh, nhìn kĩ rồi cũng không thể phát hiện ra những sao trời này rốt cuộc là có gì bất đồng.
Nhưng nếu như có thể chiếu toàn bộ sao trời này vào trong hệ mặt trời, hệ mặt trời có đường cong thì sẽ kinh ngạc phát hiện ra rằng toàn bộ hệ mặt trời đã hình thành một Thái cực đồ rất lớn! Trong Thái cực đồ này Sao Kim ở vào vị trí của hai mắt âm và dương, còn vệ tinh của Trái Đất chính là Mặt Trăng, nó nằm trong mắt cá âm dương.
Dường như, tất cả những thứ này đều phù hợp với sự huyền ảo của thiên địa.
Nhưng thực ra lại là nguyên lý “ Âm cực sinh Dương cực, Dương cực sinh Âm cực”.
Lúc này, trong Thái cực đồ, chỗ Sao Kim có Âm cá dương như đang có một màu đen bao phủ, chỗ
Cùng lúc đó, Sao Kim phát ra ánh sáng, còn âm cá và dương cá của Mặt Trăng thì lại càng sáng hơn, chính trong cỗ phát sáng của Mặt Trăng đó thướng xuất hiện một bài sự biến hóa thần bí. Có một vài hình ảnh lờ mờ xuất hiện, trong lúc đó Mặt Trăng càng trở lên mờ nhạt, những hình ảnh kia càng ngày càng nhiều.
Không nhìn thấy ánh trăng, một cổng lớn được hình thành.
Một tòa phong cách cổ xưa, Thanh đồng đại môn!
Trên mặt của cửa lớn có nổi lên những bức phù điêu đó là một loại chữ mà chưa từng có người nhìn thấy, cây lớn che trời, các loại dị thú, hoa cỏ cây cối giống như đang sống vậy, hoa cỏ cùng với những cây cổ thụ còn không ngừng lay động chúng còn vui đùa trong Thanh đồng đại môn.
Một cảnh vắng vẻ từ thời thượng cổ, hơi thở, khí thế đập vào mắt của Lâm Hồng Phi.
Lâm Hồng Phi vừa nãy còn mới gào thét, thì giờ lại há mồm trợn mắt nhìn cảnh biến hóa ly kì này, hắn nhìn chăm chú, kiến thức vật lý và thiên văn học nhiều năm qua cho hắn biết nhìn thấy cảnh này chỉ có thể là do mình uống rượu nên mắt xuất hiện ảo giác.
- Nhưng mà… Vô dụng!
Dù cho Lâm Hồng Phi có dụi mắt thế nào thậm chí nhắm mắt lại thì “ Ảo giác” đó cũng không hề biến mất ngược lại càng ngày càng rõ hơn.
Hắn nhìn rất rõ, thực sự là rất rõ kì trân dị thú kia, nhưng tất cả đều là các sinh vật trong thần thoại, truyền thuyết, có ngũ trảo du long, phượng hoàng, chim loan cao quý…
Còn về phần hoa thơm cỏ lạ và cây cổ thụ che trời thì một cây Lâm Hồng Phi cũng không hề biết.
- Được rồi, ông trời đối đãi không tệ, Lâm Hồng Phi tôi trước khi chết còn nhìn thấy cảnh như vậy… Ông đâu mãn nguyện rồi.
Cầm hai bình rượu trong tay Lâm Hồng Phi lại tự giễu cợt mình.
Hoa cỏ và cổ thụ của Thanh đồng đại môn này càng ngày càng đẹp, những kỳ trân dị thú cũng chạy càng ngày càng nhanh! Từ từ, cánh cửa bắt đầu động đậy, khe hở dần lộ ra cũng không hiểu là có sức mạnh nào làm nó mở ra nữa.
Dường như đại môn mấy triệu năm rồi chưa từng mở cửa, thậm chí Lâm Hồng Phi còn nghe thấy rất rõ ràng âm thanh lèo xèo, cạc cạc trong đó.
Trong đại môn, có một ánh sáng đến chói mắt ánh sáng này chiếu qua một khe hở rất nhỏ.
- Quả nhiên… đã xuất hiện.
Lão đạo nhìn lên không trung, ánh trăng càng ngày càng mờ nhạt còn lão đạo thì đang nhìn chằm chằm.
Lão đạo sợ hãi than như một con thú vậy, Thanh đồng đại môn trong vũ trụ có một quy tắc thần bí, khe hở từ từ mở ra sẽ có tiếng chim, hương hoa và tiếng người truyền ra.
Thông qua khe cửa, ánh sáng truyền ra tất nhiên là ánh sáng màu vàng nhưng quỷ dị nhất chính là Thanh đồng đại môn như một chúa tể sống như một đế vương, ánh sáng truyền ra bốn phía càng làm cho nó uy nghiêm, lúc nó xuyên thấu qua Thanh đồng đại môn ánh sáng này còn tỏ vẻ khiếm tốn.
- Xuất hiện rồi! xuất hiện thật rồi!
Lúc này nhìn về “Quy tàng” lão đạo dường như bị kinh động chân tay run rẩy hết cả lên.
- Thật đúng là…
Lâm Hồng Phi đang say khướt đứng lên, nhìn vào không trung giống như là hái được sao vậy.
Đúng lúc này, dường như có âm thanh gì đó truyền đến, ánh sáng màu vàng trong cửa bỗng nhiên tối sầm lạ. Ngay sau đó, màu vàng lại biến thành màu đồng xanh thê lương. Trong nháy mắt ánh sáng đó đã bao phủ trước mặt Lâm Hồng Phi.
Ánh sáng đồng xanh này đột nhiên mạnh lên, nhanh chóng bao vây Lâm Hồng Phi rồi lại biến thành màu đồng đen.
Bị nó bao vây, Lâm Hồng Phi chỉ cảm thấy đột nhiên đầu óc mình cứ tê rần, sau đó còn như bị kim châm lan truyền khắp cơ thể vô số những điểm sáng tấn công hắn.
Lâm Hồng Phi càng cảm thấy tê dại rồi mất đi cả ý thức.
Lão đạo này râu tóc bạc phơ, mặc trang phục trắng, bộ râu dài rủ xuống, thoạt nhìn không biết ông ta bao nhiêu tuổi, vẻ mặt hồng hào, làn da cũng hồng hào như da trẻ con vậy khiến người ta phải tò mò không biết rốt cuộc lão đạo bao nhiêu tuổi rồi.
Không biết từ lúc nào, lão đạo nhẹ nhàng rơi xuống như hạc trắng, tài trí thông minh thuần phác như hoa huệ càng làm tăng thêm phong vị đạo cốt của ông.
- Lẽ nào, sao 10 vạn giáp, cánh cửa không gian sẽ mở ra?
Lão đạo bấm đốt ngón tay, lẩm bẩm một lát sau vẻ mặt lão đạo tỏ ra rất hoảng sợ.
Nhìn sao trời trên không trung, dường như có ngôi sao thần bí lạ thường sáng rực lên, hơn nữa còn có khả năng thu hút những ngôi sao xung quanh, nhìn kĩ rồi cũng không thể phát hiện ra những sao trời này rốt cuộc là có gì bất đồng.
Nhưng nếu như có thể chiếu toàn bộ sao trời này vào trong hệ mặt trời, hệ mặt trời có đường cong thì sẽ kinh ngạc phát hiện ra rằng toàn bộ hệ mặt trời đã hình thành một Thái cực đồ rất lớn! Trong Thái cực đồ này Sao Kim ở vào vị trí của hai mắt âm và dương, còn vệ tinh của Trái Đất chính là Mặt Trăng, nó nằm trong mắt cá âm dương.
Dường như, tất cả những thứ này đều phù hợp với sự huyền ảo của thiên địa.
Nhưng thực ra lại là nguyên lý “ Âm cực sinh Dương cực, Dương cực sinh Âm cực”.
Lúc này, trong Thái cực đồ, chỗ Sao Kim có Âm cá dương như đang có một màu đen bao phủ, chỗ
Cùng lúc đó, Sao Kim phát ra ánh sáng, còn âm cá và dương cá của Mặt Trăng thì lại càng sáng hơn, chính trong cỗ phát sáng của Mặt Trăng đó thướng xuất hiện một bài sự biến hóa thần bí. Có một vài hình ảnh lờ mờ xuất hiện, trong lúc đó Mặt Trăng càng trở lên mờ nhạt, những hình ảnh kia càng ngày càng nhiều.
Không nhìn thấy ánh trăng, một cổng lớn được hình thành.
Một tòa phong cách cổ xưa, Thanh đồng đại môn!
Trên mặt của cửa lớn có nổi lên những bức phù điêu đó là một loại chữ mà chưa từng có người nhìn thấy, cây lớn che trời, các loại dị thú, hoa cỏ cây cối giống như đang sống vậy, hoa cỏ cùng với những cây cổ thụ còn không ngừng lay động chúng còn vui đùa trong Thanh đồng đại môn.
Một cảnh vắng vẻ từ thời thượng cổ, hơi thở, khí thế đập vào mắt của Lâm Hồng Phi.
Lâm Hồng Phi vừa nãy còn mới gào thét, thì giờ lại há mồm trợn mắt nhìn cảnh biến hóa ly kì này, hắn nhìn chăm chú, kiến thức vật lý và thiên văn học nhiều năm qua cho hắn biết nhìn thấy cảnh này chỉ có thể là do mình uống rượu nên mắt xuất hiện ảo giác.
- Nhưng mà… Vô dụng!
Dù cho Lâm Hồng Phi có dụi mắt thế nào thậm chí nhắm mắt lại thì “ Ảo giác” đó cũng không hề biến mất ngược lại càng ngày càng rõ hơn.
Hắn nhìn rất rõ, thực sự là rất rõ kì trân dị thú kia, nhưng tất cả đều là các sinh vật trong thần thoại, truyền thuyết, có ngũ trảo du long, phượng hoàng, chim loan cao quý…
Còn về phần hoa thơm cỏ lạ và cây cổ thụ che trời thì một cây Lâm Hồng Phi cũng không hề biết.
- Được rồi, ông trời đối đãi không tệ, Lâm Hồng Phi tôi trước khi chết còn nhìn thấy cảnh như vậy… Ông đâu mãn nguyện rồi.
Cầm hai bình rượu trong tay Lâm Hồng Phi lại tự giễu cợt mình.
Hoa cỏ và cổ thụ của Thanh đồng đại môn này càng ngày càng đẹp, những kỳ trân dị thú cũng chạy càng ngày càng nhanh! Từ từ, cánh cửa bắt đầu động đậy, khe hở dần lộ ra cũng không hiểu là có sức mạnh nào làm nó mở ra nữa.
Dường như đại môn mấy triệu năm rồi chưa từng mở cửa, thậm chí Lâm Hồng Phi còn nghe thấy rất rõ ràng âm thanh lèo xèo, cạc cạc trong đó.
Trong đại môn, có một ánh sáng đến chói mắt ánh sáng này chiếu qua một khe hở rất nhỏ.
- Quả nhiên… đã xuất hiện.
Lão đạo nhìn lên không trung, ánh trăng càng ngày càng mờ nhạt còn lão đạo thì đang nhìn chằm chằm.
Lão đạo sợ hãi than như một con thú vậy, Thanh đồng đại môn trong vũ trụ có một quy tắc thần bí, khe hở từ từ mở ra sẽ có tiếng chim, hương hoa và tiếng người truyền ra.
Thông qua khe cửa, ánh sáng truyền ra tất nhiên là ánh sáng màu vàng nhưng quỷ dị nhất chính là Thanh đồng đại môn như một chúa tể sống như một đế vương, ánh sáng truyền ra bốn phía càng làm cho nó uy nghiêm, lúc nó xuyên thấu qua Thanh đồng đại môn ánh sáng này còn tỏ vẻ khiếm tốn.
- Xuất hiện rồi! xuất hiện thật rồi!
Lúc này nhìn về “Quy tàng” lão đạo dường như bị kinh động chân tay run rẩy hết cả lên.
- Thật đúng là…
Lâm Hồng Phi đang say khướt đứng lên, nhìn vào không trung giống như là hái được sao vậy.
Đúng lúc này, dường như có âm thanh gì đó truyền đến, ánh sáng màu vàng trong cửa bỗng nhiên tối sầm lạ. Ngay sau đó, màu vàng lại biến thành màu đồng xanh thê lương. Trong nháy mắt ánh sáng đó đã bao phủ trước mặt Lâm Hồng Phi.
Ánh sáng đồng xanh này đột nhiên mạnh lên, nhanh chóng bao vây Lâm Hồng Phi rồi lại biến thành màu đồng đen.
Bị nó bao vây, Lâm Hồng Phi chỉ cảm thấy đột nhiên đầu óc mình cứ tê rần, sau đó còn như bị kim châm lan truyền khắp cơ thể vô số những điểm sáng tấn công hắn.
Lâm Hồng Phi càng cảm thấy tê dại rồi mất đi cả ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.