Chương 74: Từ Tiểu Vương thành đồng chí Vương Quần Sinh
Thiên Niên Tĩnh Thủ
09/05/2014
- Vương Quần Sinh, rốt cuộc là cậu đang làm cái quái gì vậy?
Không đợi Vương Quần Sinh nói xong, trong điện thoại đã vang đén những lời quát mắng giận dữ.
Vương Quần Sinh tội nghiệp bị mắng… Có chuyện gì vậy?
Mặc dù thư ký Liêm là thư ký của Cục trưởng Đặng, nhưng thư ký Liêm rất biết mình, biết rõ vị trí mình có được đều nhờ lãnh đạo, nếu như bản thân tự đắc ý, không chú tâm đến cách đối nhân xử thế, nếu khiến lãnh đạo không thích sẽ đá bay mình đi chỗ khác, đến lúc đó thì ngay cả cơ hội làm người đứng bét cả cái cục này cũng không có, tuy rằng Tiểu Liêm ngồi ở vị trí thư ký của Cục trưởng, nhưng với các đồng chí lãnh đạo khác, với các đồng chí lãnh đạo cấp nhỏ, thậm chí là với các đồng chí cán bộ nhân viên bình thường trong cục, hắn rất hòa đồng, nhận được sự tán đồng của đồng nghiệp, lớn giọng mắng người, đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng có.
Vương Quần Sinh còn chưa hết choáng, nhưng cũng hiểu một điều, thư ký Liêm không phải là người nóng nảy, hấp tấp, nhất thời không thể tự nhiên mà có hành động thô lỗ như vậy. Thư ký Liêm bực tức, lo lắng như vậy, chính là biểu hiện cho thái độ của Cục trưởng Đặng trong việc này: lãnh đạo rất không vừa lòng với Vương Quần Sinh trong việc này, vô cùng vô cùng không vừa ý, thậm chí quát mắng không thèm để ý đến việc giữ hình tượng.
Hiểu được điều này, Vương Quần Sinh không kìm nổi run run đứng lên: Như vậy thì vấn đề là từ hắn mà ra ư? Vương Quần Sinh nhanh chóng lục lại trong trí nhớ, rà soát một loạt sự việc gần đây xem có chuyện gì khiến hắn lo sợ, nhưng hắn không tìm ra chuyện gì có thể khiến Cục trưởng Đặng cáu giận đến như vậy… Mặc dù cấp bậc của Vương Quần Sinh không cao, nhưng hiểu rõ một điều, không cần biết lãnh đạo tức giận đến mức nào, mà cần biết vì sao hắn khiến lãnh đạo bực tức như vậy, chỉ cần biết được nguyên nhân thì sẽ có cách giải quyết, nhưng lúc này chuyện gì khiến cho hắn lo sợ, hắn vẫn chưa nghĩ ra.
- Vương Quần Sinh, Cục trưởng bảo tôi thông báo cho ông, trong vòng năm phút phải đến ngay văn phòng của ông ấy, không thì hãy thu dọn mà cút xéo đi!
Hôm nay cơn nóng giận của thư ký Liêm lớn bất thường, không như ngày thường luôn giữ được ảnh tốt.
Nghe điện của thư ký Liêm, giống như nghe sấm chớp đùng đùng bên tai, khiến cho Phó chủ nhiệm Vương đứng như trời trồng, vậy là đã rõ mười mươi ý của thư ký Liêm, sự việc lần này, Cục trưởng Đặng vô cùng tức giận, không phải, nếu chỉ là tức giận thong thường thì đã dễ hình dung, nhưng đây phải là nổi trận lôi đình mới đúng!
Rốt cuộc, hắn đã làm chuyện gì khiến “người người oán trách”, khiến cho lãnh đạo vô cùng phẫn nộ đến vậy? Chân Phó chủ nhiệm Vương run lên cầm cập.
- Tôi… Tôi… Tôi đến ngay…
Phó chủ nhiệm Vương toát cả mồ hôi hột, cả người run lẩy bẩy, giọng run lập cập, nói không thành công.
Mà cũng không đợi cho Phó chủ nhiệm Vương nói xong, phía thư ký Liêm đã dập máy, không để cho Phó chủ nhiệm Vương nói hết lời.
Phó chủ nhiệm Vương đứng đó như hồn bay phách lạc, mặc dù trong điện thoại đã vang lên tiếng tút tút, nhưng Phó chủ nhiệm Vương quên gác điện thoại lên.
Sắc mặt của Thành phu đột nhiên thay đổi, vừa rồi lúc Phó chủ nhiệm Vương gọi điện mặc dù không rõ nói về việc gì, nhưng nghe thấy tiếng nói trong điện thoại không hề bé chút nào, vì khi ấy Thành phu nhân chẳng biết vô ý hay cố ý đã tiến lại gần vài bước, vẫn đủ để nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, tai nghe thấy người đại diện cho Cục trưởng Đặng, thư ký Liêm mắng cho Phó chủ nhiệm Vương một trận, còn nghe rõ trong vòng năm phút phải có mặt ở văn phòng của Cục trưởng, nếu không thì Phó chủ nhiệm Vương phải thu dọn đồ mà cuốn xéo, dĩ nhiên là Phó chủ nhiệm Vương không biết mình làm sai chuyện gì, khiến cho Cục trưởng giận tím mặt như vậy, lúc này Thành phu nhân làm sao dám để gia đình mình có gì liên quan đến Phó chủ nhiệm Vương, làm sao dám nhận đồ Phó chủ nhiệm Vương mang tới? Chân mày khẽ nhíu vào.
- Các anh cho tôi hỏi một chút, tiền tủ lạnh đã trả chưa?
- Việc này…
Mấy người thợ chần chừ một lúc, họ còn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ai cũng ù ù cạc cạc, một người có vẻ như đứng đầu trong đám thợ trả lời
- Chuyện này… Chúng tôi cũng không rõ.
- Không rõ à?
Thành phu nhân chau mày lại
- Vậy là có khi còn chưa đưa tiền phải không? Chưa đưa tiền thì tại sao các cậu lại đưa đến nhà tôi? Chuyện này mà đồn ra ngoài thì sẽ ra sao đây? Người không hiểu chuyện sẽ cho rằng ông Thành nhà tôi là phường ác bá ăn cướp của dân, không được, cái tủ lạnh này các cậu đưa ra khỏi nhà tôi đi, hôm nay có nói gì đi nữa tôi cũng không nhận cái tủ lạnh này đâu.
Một cái tủ lạnh thì cũng không có gì to tát, về mặt lý luận mà nói chồng bà ta không thể vì một chuyện nhỏ này mà khiến Cục trưởng Đặng không hài lòng, khả năng bị người khác nắm giữ được giấy tờ cũng không lớn, nhưng không biết rốt cuộc vì sao Cục trưởng Đặng lại nổi trận lôi đình như vậy, Thanh phu nhân không dám chiếm hữu vật dụng tiện nghi này.
Dù sao Thành phu nhân cũng là lãnh đạo bậc trung của bệnh viện, rất hiểu “đại cục”, chỉ cần chồng bà ta ngồi ở vị trí đó thì sẽ không thiếu gì, giờ chưa có thì sau này ắt sẽ có, nhưng nếu vì chuyện nhỏ này mà khiến chồng bà ta bị liên lụy, thì một cái tủ lạnh làm sao bù đắp nổi, nếu là ngày bình thường thì cũng được, nhưng vào lúc này, trước khi hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, cái tủ lạnh này, nhất quyết không thể nhận, không chừng cái tủ lạnh lại trở thành quả bom nổ lúc nào không biết.
Thành phu nhân biết đám thợ này nói không biết gì về chuyện này, mình đường đường là phu nhân của một Cục phó, lại đi giao thiệp với đám thợ “thấp hèn”, rất mất mặt, nếu chuyện này là do Phó chủ nhiệm Vương lôi tới thì đương nhiên cũng cần Phó chủ nhiệm Vương thu dọn hiện trường
- Đồng chí Vương Quần Sinh, cái tủ lạnh này…”
Nhận thấy tình hình không ổn, cách xưng hô của Thành phu nhân cũng thay đổi, từ “Tiểu Vương” than mật biến mất thay vào đó thành cách xưng hô nơi công sở, thậm chí còn có chút bài xích “đồng chí Vương Quần Sinh.
Không ngờ Vương Quần Sinh hét lên một tiếng thất thanh “A…”, rồi đột ngột phi thẳng ra ngoài cửa, chạy như một cơn lốc chả thấy tăm tích đâu.
Vương Quần Sinh vốn đang bị dọa đứng chân run lẩy bẩy, đã được câu nói của Thành phu nhân thức tỉnh, dù cho nguyên nhân khiến Cục trưởng nổi cơn thịnh nộ là cái gì, nhiệm vụ trước mắt là trong vòng năm phút phải có mặt ngay ở văn phòng, nếu không thì Cục trưởng trong cơn thịnh nộ sẽ cho rằng mình ngoan cố. Kẻ phạm tội này, có cho tiền cũng không dám đến,Vương Quần Sinh lo là mình không hứng nổi.
Mấy người thợ nhìn nhau, cái vị Phó chủ nhiệm Vương này, không biết hôm nay có bài gì.
Phó chủ nhiệm Vương có ngoại hình tương đối phúc hậu, cao 1m73, nặng hơn 85 kg, có cái bụng bia không hề nhỏ, lúc xuất hiện ở cửa cục,đã thấy hai chân như nhũn ra, thở hổn hển như sắp đứt hơi.
Chống tay đầu gối thở được hai cái, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, Phó chủ nhiệm Vương phát hiện trên tầng lầu cao, mấy cửa sổ phía bên đối diện với cửa ra vào, mỗi cửa sổ đều có vài người đứng, dường như họ đang chỉ trỏ ông ta.
Trong chốc lát, lòng Vương Quần Sinh càng thêm rối bời.
Không đợi Vương Quần Sinh nói xong, trong điện thoại đã vang đén những lời quát mắng giận dữ.
Vương Quần Sinh tội nghiệp bị mắng… Có chuyện gì vậy?
Mặc dù thư ký Liêm là thư ký của Cục trưởng Đặng, nhưng thư ký Liêm rất biết mình, biết rõ vị trí mình có được đều nhờ lãnh đạo, nếu như bản thân tự đắc ý, không chú tâm đến cách đối nhân xử thế, nếu khiến lãnh đạo không thích sẽ đá bay mình đi chỗ khác, đến lúc đó thì ngay cả cơ hội làm người đứng bét cả cái cục này cũng không có, tuy rằng Tiểu Liêm ngồi ở vị trí thư ký của Cục trưởng, nhưng với các đồng chí lãnh đạo khác, với các đồng chí lãnh đạo cấp nhỏ, thậm chí là với các đồng chí cán bộ nhân viên bình thường trong cục, hắn rất hòa đồng, nhận được sự tán đồng của đồng nghiệp, lớn giọng mắng người, đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng có.
Vương Quần Sinh còn chưa hết choáng, nhưng cũng hiểu một điều, thư ký Liêm không phải là người nóng nảy, hấp tấp, nhất thời không thể tự nhiên mà có hành động thô lỗ như vậy. Thư ký Liêm bực tức, lo lắng như vậy, chính là biểu hiện cho thái độ của Cục trưởng Đặng trong việc này: lãnh đạo rất không vừa lòng với Vương Quần Sinh trong việc này, vô cùng vô cùng không vừa ý, thậm chí quát mắng không thèm để ý đến việc giữ hình tượng.
Hiểu được điều này, Vương Quần Sinh không kìm nổi run run đứng lên: Như vậy thì vấn đề là từ hắn mà ra ư? Vương Quần Sinh nhanh chóng lục lại trong trí nhớ, rà soát một loạt sự việc gần đây xem có chuyện gì khiến hắn lo sợ, nhưng hắn không tìm ra chuyện gì có thể khiến Cục trưởng Đặng cáu giận đến như vậy… Mặc dù cấp bậc của Vương Quần Sinh không cao, nhưng hiểu rõ một điều, không cần biết lãnh đạo tức giận đến mức nào, mà cần biết vì sao hắn khiến lãnh đạo bực tức như vậy, chỉ cần biết được nguyên nhân thì sẽ có cách giải quyết, nhưng lúc này chuyện gì khiến cho hắn lo sợ, hắn vẫn chưa nghĩ ra.
- Vương Quần Sinh, Cục trưởng bảo tôi thông báo cho ông, trong vòng năm phút phải đến ngay văn phòng của ông ấy, không thì hãy thu dọn mà cút xéo đi!
Hôm nay cơn nóng giận của thư ký Liêm lớn bất thường, không như ngày thường luôn giữ được ảnh tốt.
Nghe điện của thư ký Liêm, giống như nghe sấm chớp đùng đùng bên tai, khiến cho Phó chủ nhiệm Vương đứng như trời trồng, vậy là đã rõ mười mươi ý của thư ký Liêm, sự việc lần này, Cục trưởng Đặng vô cùng tức giận, không phải, nếu chỉ là tức giận thong thường thì đã dễ hình dung, nhưng đây phải là nổi trận lôi đình mới đúng!
Rốt cuộc, hắn đã làm chuyện gì khiến “người người oán trách”, khiến cho lãnh đạo vô cùng phẫn nộ đến vậy? Chân Phó chủ nhiệm Vương run lên cầm cập.
- Tôi… Tôi… Tôi đến ngay…
Phó chủ nhiệm Vương toát cả mồ hôi hột, cả người run lẩy bẩy, giọng run lập cập, nói không thành công.
Mà cũng không đợi cho Phó chủ nhiệm Vương nói xong, phía thư ký Liêm đã dập máy, không để cho Phó chủ nhiệm Vương nói hết lời.
Phó chủ nhiệm Vương đứng đó như hồn bay phách lạc, mặc dù trong điện thoại đã vang lên tiếng tút tút, nhưng Phó chủ nhiệm Vương quên gác điện thoại lên.
Sắc mặt của Thành phu đột nhiên thay đổi, vừa rồi lúc Phó chủ nhiệm Vương gọi điện mặc dù không rõ nói về việc gì, nhưng nghe thấy tiếng nói trong điện thoại không hề bé chút nào, vì khi ấy Thành phu nhân chẳng biết vô ý hay cố ý đã tiến lại gần vài bước, vẫn đủ để nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, tai nghe thấy người đại diện cho Cục trưởng Đặng, thư ký Liêm mắng cho Phó chủ nhiệm Vương một trận, còn nghe rõ trong vòng năm phút phải có mặt ở văn phòng của Cục trưởng, nếu không thì Phó chủ nhiệm Vương phải thu dọn đồ mà cuốn xéo, dĩ nhiên là Phó chủ nhiệm Vương không biết mình làm sai chuyện gì, khiến cho Cục trưởng giận tím mặt như vậy, lúc này Thành phu nhân làm sao dám để gia đình mình có gì liên quan đến Phó chủ nhiệm Vương, làm sao dám nhận đồ Phó chủ nhiệm Vương mang tới? Chân mày khẽ nhíu vào.
- Các anh cho tôi hỏi một chút, tiền tủ lạnh đã trả chưa?
- Việc này…
Mấy người thợ chần chừ một lúc, họ còn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ai cũng ù ù cạc cạc, một người có vẻ như đứng đầu trong đám thợ trả lời
- Chuyện này… Chúng tôi cũng không rõ.
- Không rõ à?
Thành phu nhân chau mày lại
- Vậy là có khi còn chưa đưa tiền phải không? Chưa đưa tiền thì tại sao các cậu lại đưa đến nhà tôi? Chuyện này mà đồn ra ngoài thì sẽ ra sao đây? Người không hiểu chuyện sẽ cho rằng ông Thành nhà tôi là phường ác bá ăn cướp của dân, không được, cái tủ lạnh này các cậu đưa ra khỏi nhà tôi đi, hôm nay có nói gì đi nữa tôi cũng không nhận cái tủ lạnh này đâu.
Một cái tủ lạnh thì cũng không có gì to tát, về mặt lý luận mà nói chồng bà ta không thể vì một chuyện nhỏ này mà khiến Cục trưởng Đặng không hài lòng, khả năng bị người khác nắm giữ được giấy tờ cũng không lớn, nhưng không biết rốt cuộc vì sao Cục trưởng Đặng lại nổi trận lôi đình như vậy, Thanh phu nhân không dám chiếm hữu vật dụng tiện nghi này.
Dù sao Thành phu nhân cũng là lãnh đạo bậc trung của bệnh viện, rất hiểu “đại cục”, chỉ cần chồng bà ta ngồi ở vị trí đó thì sẽ không thiếu gì, giờ chưa có thì sau này ắt sẽ có, nhưng nếu vì chuyện nhỏ này mà khiến chồng bà ta bị liên lụy, thì một cái tủ lạnh làm sao bù đắp nổi, nếu là ngày bình thường thì cũng được, nhưng vào lúc này, trước khi hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, cái tủ lạnh này, nhất quyết không thể nhận, không chừng cái tủ lạnh lại trở thành quả bom nổ lúc nào không biết.
Thành phu nhân biết đám thợ này nói không biết gì về chuyện này, mình đường đường là phu nhân của một Cục phó, lại đi giao thiệp với đám thợ “thấp hèn”, rất mất mặt, nếu chuyện này là do Phó chủ nhiệm Vương lôi tới thì đương nhiên cũng cần Phó chủ nhiệm Vương thu dọn hiện trường
- Đồng chí Vương Quần Sinh, cái tủ lạnh này…”
Nhận thấy tình hình không ổn, cách xưng hô của Thành phu nhân cũng thay đổi, từ “Tiểu Vương” than mật biến mất thay vào đó thành cách xưng hô nơi công sở, thậm chí còn có chút bài xích “đồng chí Vương Quần Sinh.
Không ngờ Vương Quần Sinh hét lên một tiếng thất thanh “A…”, rồi đột ngột phi thẳng ra ngoài cửa, chạy như một cơn lốc chả thấy tăm tích đâu.
Vương Quần Sinh vốn đang bị dọa đứng chân run lẩy bẩy, đã được câu nói của Thành phu nhân thức tỉnh, dù cho nguyên nhân khiến Cục trưởng nổi cơn thịnh nộ là cái gì, nhiệm vụ trước mắt là trong vòng năm phút phải có mặt ngay ở văn phòng, nếu không thì Cục trưởng trong cơn thịnh nộ sẽ cho rằng mình ngoan cố. Kẻ phạm tội này, có cho tiền cũng không dám đến,Vương Quần Sinh lo là mình không hứng nổi.
Mấy người thợ nhìn nhau, cái vị Phó chủ nhiệm Vương này, không biết hôm nay có bài gì.
Phó chủ nhiệm Vương có ngoại hình tương đối phúc hậu, cao 1m73, nặng hơn 85 kg, có cái bụng bia không hề nhỏ, lúc xuất hiện ở cửa cục,đã thấy hai chân như nhũn ra, thở hổn hển như sắp đứt hơi.
Chống tay đầu gối thở được hai cái, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, Phó chủ nhiệm Vương phát hiện trên tầng lầu cao, mấy cửa sổ phía bên đối diện với cửa ra vào, mỗi cửa sổ đều có vài người đứng, dường như họ đang chỉ trỏ ông ta.
Trong chốc lát, lòng Vương Quần Sinh càng thêm rối bời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.