Thế Gian Chỉ Có Một Giang Lương Thượng
Chương 5
Dụ Trăn
04/05/2022
Tôi dần dần xa cách Giang Lương Thượng, cậu ấy còn bận việc yêu đương nên cũng không để ý.
Lúc đó, tôi rất ghét Dương Ca Chức, có điều sau này nghĩ lại, tôi có thể hiểu được địch ý của cô ấy với mình.
1 cô gái dù có phong độ thế nào, kiềm chế ra sao cũng đều khó có thể chịu đựng được cảnh nhìn người khác ngấp nghé người thương của mình, chưa kể tôi còn là bạn gái tin đồn của Giang Lương Thượng.
Nhưng lúc đó làm sao tôi hiểu được, tôi mắng bản thân ban đầu cật lực giúp Giang Lương Thượng theo đuổi Dương Ca Chức, hận mình đến cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí để thổ lộ tấm chân tình. Tôi muốn nói với cậu ấy nỗi lòng của bản thân, nhưng lại sợ rằng sau này sẽ không có lý do gì để gặp lại.
Một ngày nọ, cuối cùng cậu ta mới phát hiện có điều gì đó không ổn, gọi điện thoại bảo tôi có phải đang gặp khó khăn gì không.
Nghe thấy giọng nói của cậu ấy, một cảm giác ủy khuất dâng lên trong lòng tôi, tôi cố gắng hết sức để giữ cho mình bình ổn: “Không có, mình không sao”
“Vậy sao gần đây cậu không liên lạc với mình?”
Đột nhiên tôi có chút tức giận: “Cậu là người có bạn gái, phải tự giác giữ khoảng cách với những người khác giới chứ! Sau này không có việc gì thì đừng có gọi cho mình!”
Không chờ cậu trả lời, tôi đã cúp điện thoại.
Tôi biết cậu ấy sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng tôi thực sự không biết nên dùng cớ gì thì mới đúng. Tôi sợ bị từ chối, thế nên đành chủ động xa cách cậu ra khỏi thanh xuân của mình.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Giang Lương Thượng về Bắc, còn tôi vào Nam. Vốn ban đầu còn liên lạc thưa thớt, nhưng sau đó chẳng có lý do gì để gọi nữa.
Giống như nhiều cặp đôi trong trường khác, Giang Lương Thượng với Dương Ca Chức tốt nghiệp không bao lâu thì chia tay.
Khi biết tin, cũng không có quá nhiều cảm giác, tôi còn tưởng đã có thể hoàn toàn buông được Giang Lương Thượng, mãi cho đến 1 ngày nhận được điện thoại của cậu ấy.
Tôi không nhớ nổi mình đã không gọi điện cho cậu ấy bao lâu rồi, thỉnh thoảng cũng chỉ gửi 1 ít tin nhắn. Lúc nhìn thấy cái tên đó, tay tôi không kìm được mà khẽ run.
Có lẽ đây là di chứng của việc quá yêu 1 người.
Bất kể đã bao lâu, tôi vẫn không thể khống chế được niềm vui sướng trong lòng.
Nhưng những gì cậu nói tiếp theo đã làm tôi xót thương.
Bone đã mất.
Đối với tôi, Bone chẳng khác nào 1 phần thành viên trong gia đình, tôi không muốn tin tưởng sự thật này.
Giang Lương Thượng ở đầu kia điện thoại đang an ủi tôi, ôn nhu như lúc mới gặp, phảng phất như tất cả chưa từng thay đổi, cậu vẫn là thiếu niên ấm áp ôm chú chó nhỏ đó.
Nhưng cuối cùng mọi chuyện đã khác, sau khi biết tin Bone mất, tôi biết, sợi dây tình cảm giữa tôi và cậu ấy đã rạn nứt.
Nhưng cậu ấy sẽ mãi là khung cảnh rực rỡ nhất trong chuyến hành trình của cuộc đời tôi, chính cậu là người khiến tuổi thanh xuân không mấy xúc động của tôi trở nên độc nhất vô nhị. Mà nỗi đơn độc khi thích một người đó cũng sẽ ở bên cạnh tôi, chẳng thể xa rời.
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tui hồ đồ quá, không hề biết chương này bị khóa luôn á.
HOÀN THÀNH TOÀN BỘ
Lúc đó, tôi rất ghét Dương Ca Chức, có điều sau này nghĩ lại, tôi có thể hiểu được địch ý của cô ấy với mình.
1 cô gái dù có phong độ thế nào, kiềm chế ra sao cũng đều khó có thể chịu đựng được cảnh nhìn người khác ngấp nghé người thương của mình, chưa kể tôi còn là bạn gái tin đồn của Giang Lương Thượng.
Nhưng lúc đó làm sao tôi hiểu được, tôi mắng bản thân ban đầu cật lực giúp Giang Lương Thượng theo đuổi Dương Ca Chức, hận mình đến cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí để thổ lộ tấm chân tình. Tôi muốn nói với cậu ấy nỗi lòng của bản thân, nhưng lại sợ rằng sau này sẽ không có lý do gì để gặp lại.
Một ngày nọ, cuối cùng cậu ta mới phát hiện có điều gì đó không ổn, gọi điện thoại bảo tôi có phải đang gặp khó khăn gì không.
Nghe thấy giọng nói của cậu ấy, một cảm giác ủy khuất dâng lên trong lòng tôi, tôi cố gắng hết sức để giữ cho mình bình ổn: “Không có, mình không sao”
“Vậy sao gần đây cậu không liên lạc với mình?”
Đột nhiên tôi có chút tức giận: “Cậu là người có bạn gái, phải tự giác giữ khoảng cách với những người khác giới chứ! Sau này không có việc gì thì đừng có gọi cho mình!”
Không chờ cậu trả lời, tôi đã cúp điện thoại.
Tôi biết cậu ấy sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng tôi thực sự không biết nên dùng cớ gì thì mới đúng. Tôi sợ bị từ chối, thế nên đành chủ động xa cách cậu ra khỏi thanh xuân của mình.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Giang Lương Thượng về Bắc, còn tôi vào Nam. Vốn ban đầu còn liên lạc thưa thớt, nhưng sau đó chẳng có lý do gì để gọi nữa.
Giống như nhiều cặp đôi trong trường khác, Giang Lương Thượng với Dương Ca Chức tốt nghiệp không bao lâu thì chia tay.
Khi biết tin, cũng không có quá nhiều cảm giác, tôi còn tưởng đã có thể hoàn toàn buông được Giang Lương Thượng, mãi cho đến 1 ngày nhận được điện thoại của cậu ấy.
Tôi không nhớ nổi mình đã không gọi điện cho cậu ấy bao lâu rồi, thỉnh thoảng cũng chỉ gửi 1 ít tin nhắn. Lúc nhìn thấy cái tên đó, tay tôi không kìm được mà khẽ run.
Có lẽ đây là di chứng của việc quá yêu 1 người.
Bất kể đã bao lâu, tôi vẫn không thể khống chế được niềm vui sướng trong lòng.
Nhưng những gì cậu nói tiếp theo đã làm tôi xót thương.
Bone đã mất.
Đối với tôi, Bone chẳng khác nào 1 phần thành viên trong gia đình, tôi không muốn tin tưởng sự thật này.
Giang Lương Thượng ở đầu kia điện thoại đang an ủi tôi, ôn nhu như lúc mới gặp, phảng phất như tất cả chưa từng thay đổi, cậu vẫn là thiếu niên ấm áp ôm chú chó nhỏ đó.
Nhưng cuối cùng mọi chuyện đã khác, sau khi biết tin Bone mất, tôi biết, sợi dây tình cảm giữa tôi và cậu ấy đã rạn nứt.
Nhưng cậu ấy sẽ mãi là khung cảnh rực rỡ nhất trong chuyến hành trình của cuộc đời tôi, chính cậu là người khiến tuổi thanh xuân không mấy xúc động của tôi trở nên độc nhất vô nhị. Mà nỗi đơn độc khi thích một người đó cũng sẽ ở bên cạnh tôi, chẳng thể xa rời.
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tui hồ đồ quá, không hề biết chương này bị khóa luôn á.
HOÀN THÀNH TOÀN BỘ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.