Chương 54: Xâm nhập dữ liệu cục tình báo.
Huần Đang Y
09/10/2019
Sáng ngày hôm sau, Lục Nghị vừa mới tỉnh giấc thì nhận được cuộc gọi của Trần Hạo.
Lục Nghị cầm lấy điện thoại áp vào tai: "Alo!"
"Đến tổ chức đi."
Lục Nghị thở ra: "Không phải chứ? Mới sáng đã lôi tôi đến tổ chức, anh về rồi thì ghé nhà tôi không được sao?"
"Bảo đến thì đến, đừng có nhiều lời."
Trần Hạo cúp máy, Lục Nghị vứt điện thoại lên bàn, thao tác vứt rất chuẩn chiếc điện thoại không hề bị rơi vỡ mà rơi đúng ngay kệ đựng điện thoại. Lục Nghị leo xuống giường, anh ta lẩm bẩm nói: "Tên hắc ám Trần Hạo, mới sáng nhận điện thoại của anh ta thì ngày hôm nay sẽ chẳng có nắng đẹp."
Lục Nghị vội vàng mặc trang phục sau đó khẩn trương đến tổ chức RED, anh ta vội vàng đi nhưng bất chợt dừng lại khi bàn tay đã nắm lên tay cầm của cánh cửa.
"Còn Ân Kỳ." Lục Nghị quên mất trong nhà còn một cô gái, anh xém chút đi mà bỏ lại Ân Kỳ.
Lục Nghị thả tay, anh quay người đi vào phòng của Ân Kỳ nhưng cũng vừa đúng lúc Ân Kỳ mở cửa. Ân Kỳ giật mình khi vừa mở cửa đã gặp Lục Nghị, anh ta cứ như là ma quỷ ám cô, Ân Kỳ trừng mắt cô chuẩn bị buông câu mắng thì Lục nghị đã dành lời của cô:
"Anh phải đi làm một số việc, có thể sẽ đi hơi lâu, nhưng anh sẽ cho người đến chăm sóc em, vậy nên em cứ hãy nghỉ ngơi và uống thuốc đều đặn, phải nhớ uống thuốc chứ không được quăng đi, em nghe chưa?"
Ân Kỳ cảm thấy ghê tởm với Lục Nghị, hắn quan tâm cô nghe thật mắc cười:
"Anh rốt cuộc là muốn gì ở tôi?"
"Muốn em khỏe thôi."
Ân Kỳ cười nhạt: "Làm ơn dừng lại cái vẻ nhân đức của anh đi, nó làm tôi buồn nôn lắm."
Lục Nghị trầm lặng nhìn Ân Kỳ, anh ta nhìn cô vài giây thì mới mở miệng tiếp lời: "Anh không có nhiều thời gian để đấu khẩu với em, ở nhà nhớ lời anh dặn, anh muốn sau khi xong việc về nhà sẽ lại gặp em."
Ân Kỳ nghe mấy lời này mà lạnh cả xương sống, cô thốt lên hai chữ:
"Tâm thần."
Lục Nghị ôm lấy Ân Kỳ, cô tức giận liền đem sức đẩy hắn, Lục Nghị giữ chặt Ân Kỳ trong tay, anh ta kê miệng ngay tai cô mà nói: "Anh tên là Lục Nghị, em phải nhớ cho kỹ, anh là Lục Nghị, không phải tên là sát nhân, quỷ vương hay tâm thần, em hiểu chưa?"
Lục Nghị hôn lên tai của Ân Kỳ rồi mới buông cô ra, Ân Kỳ vừa thoát thì đã quơ tay tát Lục Nghị nhưng anh ta cũng chẳng đứng yên cho cô tát, Lục Nghị nắm lấy cổ tay của Ân Kỳ, ánh mắt lạnh giá lặp tức phủ đến cảnh cáo cô:
"Muốn bị gãy cánh tay không?"
Lục Nghị nói anh ta tăng lực bóp lên cổ tay của Ân Kỳ, Ân Kỳ nhíu mày. Lục Nghị thấy cô ấy đau thì vứt tay cô xuống, anh ta lạnh giọng nói: "Võ thuật của cô chỉ là mèo vào với tôi, nếu không muốn bản thân mình chịu đau thì tốt nhất cô hãy nên biết điều."
Lục Nghị nói xong thì bỏ đi, Ân Kỳ lại cho rằng những gì cô đang suy nghĩ về tên hung thủ này quả thật không sai, biểu hiện của hắn chắc chắn là mắc phải một hội chứng của tâm thần, có lẽ cô phải liên lạc với cảnh sát viên chuyên ngành để thảo luận về vấn đề của tên hung thủ này, nắm rõ bản chất của hắn thì bắt hắn sẽ dễ dàng hơn.
Ân Kỳ quan sát xung quanh ngôi nhà của Lục Nghị, nhân cơ hội hắn không có ở đây cô phải tìm cách trốn thoát, nhưng trước tiên cô phải tìm ra thêm một số manh mối liên quan đến hắn cái đã, cô nhớ cảnh vệ Đường đã từng nói hắn là sát thủ của mafia, nếu vậy sẵn đây cô tìm thông tin về tổ chức của hắn, một mũi tên bắn trúng hai mục đích, tiêu diệt luôn tổ chức phạm tội này. Ân Kỳ đảo đôi mắt, cô kỹ lưỡng quan sát từng vị trí mà cô nhìn thấy, sau khi đã quan sát xong phía bên ngoài thì cô đi đến căn phòng của Lục Nghị, trong phòng hắn ắc hẵn có những thứ quan trọng. Ân Kỳ đưa tay lên chạm vào tay cửa:
"Cách, cách..." Ân Kỳ quặng đi quặng lại nhưng cô không mở được, hừm tên này hắn đã đề phòng với cô, khóa sao? Cô đây không dễ thua vậy đâu.
Ân Kỳ tìm một vật nhọn, kiểu như một sợi kẽm nhỏ, cô dùng vật này thọc vào khóa của của Lục Nghị bắt đầu thao tác mở. Ân Kỳ được đào tạo bài bản, vậy nên mở những cánh cửa này đối với cô không phải chuyện khó.
Lục Nghị đang lái xe, anh ta nhấn nút mở camera được kết nối với nhà của mình quan sát xem Ân Kỳ đang làm gì thông qua một chiếc máy tính được gắn trên xe.
Lục Nghị chợt cười, nụ cười sau đó dần tan nhẹ: "Bé cưng lại quậy phá rồi."
Lục Nghị đưa ngón tay nhấn vào điện thoại:
"Đến nhà tôi, người trong nhà cần gì thì phục vụ cho cô ấy, nhớ canh trừng cô ta cho tôi."
"Dạ thưa Lục ca."
Một lúc sau Lục Nghị đã có mặt tại căn cứ của tổ chức RED, anh ta đi vào phòng số 2 của tổ chức, đây là một căn phòng dành riêng cho các thành viên trong Tam Hổ tham gia thảo luận với nhau khi họ hợp tác chung một nhiệm vụ.
Trần Hạo đang ngồi xem máy tính và dữ liệu từ hacker của tổ chức gửi qua máy thì Lục Nghị bước vào. Trần Hạo chẳng quay người lại anh ta vẫn chú tâm vào máy tính:
"Qua đây ngồi đi."
Lục Nghị bước đến ngồi xuống, anh ta cũng nhìn vào màn hình:
"Anh vốn đã biết Kình Thương và Mã Phúc Hải là một, vậy mà chả thèm cảnh báo với tôi một tiếng."
Trần Hạo kéo nét miệng cong lên: "Không phải là tôi không cảnh báo cậu, mà là cậu liều mạng quá nhanh, cũng vì thế mà ăn đòn cũng rất nhanh."
Lục Nghị nhuếch cái miệng, bức bối nhưng không biết phải nói gì.
Trần Hạo cũng tò mò về người đã đánh Lục Nghị đến trọng thương, vậy nên anh ta không quên hỏi Lục Nghị: "Là ai đã ra tay với cậu?"
"Sát thủ Hắc Long."
Trần Hạo chợt nhướng lên một bên chân mày, anh ta quay sang Lục Nghị: "Cậu không gặp ma đấy chứ?"
Lục Nghị nhìn cái vẻ mặt chả ưa của Trần Hạo thì nói: "Anh nghĩ ma nó đánh được tôi sao?"
Trần Hạo lại cười ở cái nhếch mép, anh ta quay lại màn hình máy tính và nói: "Gặp Hắc Long mà cậu còn mò ra khỏi cái bang ngựa hoang thì cũng rất giỏi, nhưng tôi không tin với khả năng múa lụa của cậu có thể bỏ chạy khỏi Hắc Long, gặp vị cứu tinh nào chăng?"
Lục Nghị bóp bàn tay thành nắm đấm, có nên đánh cái tên ngạo mạn này không nhỉ, nghĩ sao mà nói võ thuật của mình là múa lụa chứ? Tức quá đi mất.
Trần Hạo tiếp tục bỡn cợt Lục Nghị: "Im lặng thế? Tôi nói sai sao?"
"Hắc Long là do tôi hạ sát, anh cẩn thận có ngày tôi cũng cho anh giống hắn đấy."
Trần Hạo bật lên cười thành tiếng nhưng vẫn không rời mắt trước máy tính, anh ta cười xong thì nói: "Cậu đánh còn chưa thắng cả Tam Nương đấy, đừng quá tự cao khi cậu may mắng giết được Hắc Long, trong định nghĩa của một sát thủ nên nhớ không bao giờ dựa vào hai chữ may mắng mà phải dùng kỹ năng được huấn luyện, cái gọi là may mắng đó nó sẽ không diễn ra lần thứ hai để cứu cậu đâu."
Đôi mắt của Trần Hạo sắc lại, anh ta nhấn nút tắc máy tính nghiêm túc nói với Lục Nghị: "Kình Thương là Mã Phúc Hải cũng chính là người trong giới cảnh sát mà cậu đang điều tra, việc của cậu bây giờ là từ thông tin hắn từng là người trong cảnh sát tìm thông tin ảnh chứng minh thư của hắn, hoặc bất kỳ tấm ảnh hồ sơ nào khác. Để làm được điều này, cậu buộc phải dùng đến siêu máy tính của tổ chức hack vào hệ thông tường an ninh của cục tình báo quốc gia để tìm thông tin về Mã Phúc Hải, phần mềm và xâm nhập dữ liệu sẽ khá phức tạp vậy nên cậu hãy đích thân làm sẽ nhanh hơn giao cho cấp dưới, hơn nữa thời hạn của tôi chỉ còn có hôm nay và ngày mai, vì vậy cậu khẩn trương lên cho tôi, cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể, tìm được ảnh của hắn lặp tức liên lạc với tôi."
Lục Nghị nghe xong thì nói: "Anh cho rằng hắn sẽ để lại dấu vết ở cục tình báo?"
Trần Hạo quay sang nhìn Lục Nghị: "Câu trả lời nằm ở việc cậu phải hack vào cục tình báo đấy."
Trần Hạo dửng dưng nói sau đó thì đứng dậy bỏ đi ra khỏi phòng. Lục Nghị cũng đứng dậy, riêng Lục Nghị anh ta sẽ đi vào phòng thiết bị để dùng đến siêu máy tính của tổ chức RED, tiến hành xâm nhập dữ liệu.
Lục Nghị vừa đi vừa suy nghĩ: "Mẹ kiếp cái thằng già Kình Thương, nếu biết trước hắn và Mã Phúc Hải là một thì mình đã sớm xâm nhập vào dữ liệu của cục tình báo từ lâu, mất công đi lòng vòng giờ lại mất công hack máy tính, mà hack cái quỷ này sẽ rất mệt mỏi, haiz..."
Lúc trước Lục Nghị chỉ xâm nhập dữ liệu của sở cảnh sát nhưng không tìm được gì cả, lúc đó anh ta nghĩ tên cảnh sát này cũng chỉ là hạng tầm thường sẽ không tốn quá nhiều thời gian để tóm được cho nên Lục Nghị cứ ung dung thông thả. Bây giờ thì hay ho rồi, thời gian gắp rút Trần Hạo lại bị giới hạn thời gian nhiệm vụ chỉ còn hai ngày, Lục Nghị không làm nhanh thì cũng không được.
Tác giả: Huần Đang Y
Lục Nghị cầm lấy điện thoại áp vào tai: "Alo!"
"Đến tổ chức đi."
Lục Nghị thở ra: "Không phải chứ? Mới sáng đã lôi tôi đến tổ chức, anh về rồi thì ghé nhà tôi không được sao?"
"Bảo đến thì đến, đừng có nhiều lời."
Trần Hạo cúp máy, Lục Nghị vứt điện thoại lên bàn, thao tác vứt rất chuẩn chiếc điện thoại không hề bị rơi vỡ mà rơi đúng ngay kệ đựng điện thoại. Lục Nghị leo xuống giường, anh ta lẩm bẩm nói: "Tên hắc ám Trần Hạo, mới sáng nhận điện thoại của anh ta thì ngày hôm nay sẽ chẳng có nắng đẹp."
Lục Nghị vội vàng mặc trang phục sau đó khẩn trương đến tổ chức RED, anh ta vội vàng đi nhưng bất chợt dừng lại khi bàn tay đã nắm lên tay cầm của cánh cửa.
"Còn Ân Kỳ." Lục Nghị quên mất trong nhà còn một cô gái, anh xém chút đi mà bỏ lại Ân Kỳ.
Lục Nghị thả tay, anh quay người đi vào phòng của Ân Kỳ nhưng cũng vừa đúng lúc Ân Kỳ mở cửa. Ân Kỳ giật mình khi vừa mở cửa đã gặp Lục Nghị, anh ta cứ như là ma quỷ ám cô, Ân Kỳ trừng mắt cô chuẩn bị buông câu mắng thì Lục nghị đã dành lời của cô:
"Anh phải đi làm một số việc, có thể sẽ đi hơi lâu, nhưng anh sẽ cho người đến chăm sóc em, vậy nên em cứ hãy nghỉ ngơi và uống thuốc đều đặn, phải nhớ uống thuốc chứ không được quăng đi, em nghe chưa?"
Ân Kỳ cảm thấy ghê tởm với Lục Nghị, hắn quan tâm cô nghe thật mắc cười:
"Anh rốt cuộc là muốn gì ở tôi?"
"Muốn em khỏe thôi."
Ân Kỳ cười nhạt: "Làm ơn dừng lại cái vẻ nhân đức của anh đi, nó làm tôi buồn nôn lắm."
Lục Nghị trầm lặng nhìn Ân Kỳ, anh ta nhìn cô vài giây thì mới mở miệng tiếp lời: "Anh không có nhiều thời gian để đấu khẩu với em, ở nhà nhớ lời anh dặn, anh muốn sau khi xong việc về nhà sẽ lại gặp em."
Ân Kỳ nghe mấy lời này mà lạnh cả xương sống, cô thốt lên hai chữ:
"Tâm thần."
Lục Nghị ôm lấy Ân Kỳ, cô tức giận liền đem sức đẩy hắn, Lục Nghị giữ chặt Ân Kỳ trong tay, anh ta kê miệng ngay tai cô mà nói: "Anh tên là Lục Nghị, em phải nhớ cho kỹ, anh là Lục Nghị, không phải tên là sát nhân, quỷ vương hay tâm thần, em hiểu chưa?"
Lục Nghị hôn lên tai của Ân Kỳ rồi mới buông cô ra, Ân Kỳ vừa thoát thì đã quơ tay tát Lục Nghị nhưng anh ta cũng chẳng đứng yên cho cô tát, Lục Nghị nắm lấy cổ tay của Ân Kỳ, ánh mắt lạnh giá lặp tức phủ đến cảnh cáo cô:
"Muốn bị gãy cánh tay không?"
Lục Nghị nói anh ta tăng lực bóp lên cổ tay của Ân Kỳ, Ân Kỳ nhíu mày. Lục Nghị thấy cô ấy đau thì vứt tay cô xuống, anh ta lạnh giọng nói: "Võ thuật của cô chỉ là mèo vào với tôi, nếu không muốn bản thân mình chịu đau thì tốt nhất cô hãy nên biết điều."
Lục Nghị nói xong thì bỏ đi, Ân Kỳ lại cho rằng những gì cô đang suy nghĩ về tên hung thủ này quả thật không sai, biểu hiện của hắn chắc chắn là mắc phải một hội chứng của tâm thần, có lẽ cô phải liên lạc với cảnh sát viên chuyên ngành để thảo luận về vấn đề của tên hung thủ này, nắm rõ bản chất của hắn thì bắt hắn sẽ dễ dàng hơn.
Ân Kỳ quan sát xung quanh ngôi nhà của Lục Nghị, nhân cơ hội hắn không có ở đây cô phải tìm cách trốn thoát, nhưng trước tiên cô phải tìm ra thêm một số manh mối liên quan đến hắn cái đã, cô nhớ cảnh vệ Đường đã từng nói hắn là sát thủ của mafia, nếu vậy sẵn đây cô tìm thông tin về tổ chức của hắn, một mũi tên bắn trúng hai mục đích, tiêu diệt luôn tổ chức phạm tội này. Ân Kỳ đảo đôi mắt, cô kỹ lưỡng quan sát từng vị trí mà cô nhìn thấy, sau khi đã quan sát xong phía bên ngoài thì cô đi đến căn phòng của Lục Nghị, trong phòng hắn ắc hẵn có những thứ quan trọng. Ân Kỳ đưa tay lên chạm vào tay cửa:
"Cách, cách..." Ân Kỳ quặng đi quặng lại nhưng cô không mở được, hừm tên này hắn đã đề phòng với cô, khóa sao? Cô đây không dễ thua vậy đâu.
Ân Kỳ tìm một vật nhọn, kiểu như một sợi kẽm nhỏ, cô dùng vật này thọc vào khóa của của Lục Nghị bắt đầu thao tác mở. Ân Kỳ được đào tạo bài bản, vậy nên mở những cánh cửa này đối với cô không phải chuyện khó.
Lục Nghị đang lái xe, anh ta nhấn nút mở camera được kết nối với nhà của mình quan sát xem Ân Kỳ đang làm gì thông qua một chiếc máy tính được gắn trên xe.
Lục Nghị chợt cười, nụ cười sau đó dần tan nhẹ: "Bé cưng lại quậy phá rồi."
Lục Nghị đưa ngón tay nhấn vào điện thoại:
"Đến nhà tôi, người trong nhà cần gì thì phục vụ cho cô ấy, nhớ canh trừng cô ta cho tôi."
"Dạ thưa Lục ca."
Một lúc sau Lục Nghị đã có mặt tại căn cứ của tổ chức RED, anh ta đi vào phòng số 2 của tổ chức, đây là một căn phòng dành riêng cho các thành viên trong Tam Hổ tham gia thảo luận với nhau khi họ hợp tác chung một nhiệm vụ.
Trần Hạo đang ngồi xem máy tính và dữ liệu từ hacker của tổ chức gửi qua máy thì Lục Nghị bước vào. Trần Hạo chẳng quay người lại anh ta vẫn chú tâm vào máy tính:
"Qua đây ngồi đi."
Lục Nghị bước đến ngồi xuống, anh ta cũng nhìn vào màn hình:
"Anh vốn đã biết Kình Thương và Mã Phúc Hải là một, vậy mà chả thèm cảnh báo với tôi một tiếng."
Trần Hạo kéo nét miệng cong lên: "Không phải là tôi không cảnh báo cậu, mà là cậu liều mạng quá nhanh, cũng vì thế mà ăn đòn cũng rất nhanh."
Lục Nghị nhuếch cái miệng, bức bối nhưng không biết phải nói gì.
Trần Hạo cũng tò mò về người đã đánh Lục Nghị đến trọng thương, vậy nên anh ta không quên hỏi Lục Nghị: "Là ai đã ra tay với cậu?"
"Sát thủ Hắc Long."
Trần Hạo chợt nhướng lên một bên chân mày, anh ta quay sang Lục Nghị: "Cậu không gặp ma đấy chứ?"
Lục Nghị nhìn cái vẻ mặt chả ưa của Trần Hạo thì nói: "Anh nghĩ ma nó đánh được tôi sao?"
Trần Hạo lại cười ở cái nhếch mép, anh ta quay lại màn hình máy tính và nói: "Gặp Hắc Long mà cậu còn mò ra khỏi cái bang ngựa hoang thì cũng rất giỏi, nhưng tôi không tin với khả năng múa lụa của cậu có thể bỏ chạy khỏi Hắc Long, gặp vị cứu tinh nào chăng?"
Lục Nghị bóp bàn tay thành nắm đấm, có nên đánh cái tên ngạo mạn này không nhỉ, nghĩ sao mà nói võ thuật của mình là múa lụa chứ? Tức quá đi mất.
Trần Hạo tiếp tục bỡn cợt Lục Nghị: "Im lặng thế? Tôi nói sai sao?"
"Hắc Long là do tôi hạ sát, anh cẩn thận có ngày tôi cũng cho anh giống hắn đấy."
Trần Hạo bật lên cười thành tiếng nhưng vẫn không rời mắt trước máy tính, anh ta cười xong thì nói: "Cậu đánh còn chưa thắng cả Tam Nương đấy, đừng quá tự cao khi cậu may mắng giết được Hắc Long, trong định nghĩa của một sát thủ nên nhớ không bao giờ dựa vào hai chữ may mắng mà phải dùng kỹ năng được huấn luyện, cái gọi là may mắng đó nó sẽ không diễn ra lần thứ hai để cứu cậu đâu."
Đôi mắt của Trần Hạo sắc lại, anh ta nhấn nút tắc máy tính nghiêm túc nói với Lục Nghị: "Kình Thương là Mã Phúc Hải cũng chính là người trong giới cảnh sát mà cậu đang điều tra, việc của cậu bây giờ là từ thông tin hắn từng là người trong cảnh sát tìm thông tin ảnh chứng minh thư của hắn, hoặc bất kỳ tấm ảnh hồ sơ nào khác. Để làm được điều này, cậu buộc phải dùng đến siêu máy tính của tổ chức hack vào hệ thông tường an ninh của cục tình báo quốc gia để tìm thông tin về Mã Phúc Hải, phần mềm và xâm nhập dữ liệu sẽ khá phức tạp vậy nên cậu hãy đích thân làm sẽ nhanh hơn giao cho cấp dưới, hơn nữa thời hạn của tôi chỉ còn có hôm nay và ngày mai, vì vậy cậu khẩn trương lên cho tôi, cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể, tìm được ảnh của hắn lặp tức liên lạc với tôi."
Lục Nghị nghe xong thì nói: "Anh cho rằng hắn sẽ để lại dấu vết ở cục tình báo?"
Trần Hạo quay sang nhìn Lục Nghị: "Câu trả lời nằm ở việc cậu phải hack vào cục tình báo đấy."
Trần Hạo dửng dưng nói sau đó thì đứng dậy bỏ đi ra khỏi phòng. Lục Nghị cũng đứng dậy, riêng Lục Nghị anh ta sẽ đi vào phòng thiết bị để dùng đến siêu máy tính của tổ chức RED, tiến hành xâm nhập dữ liệu.
Lục Nghị vừa đi vừa suy nghĩ: "Mẹ kiếp cái thằng già Kình Thương, nếu biết trước hắn và Mã Phúc Hải là một thì mình đã sớm xâm nhập vào dữ liệu của cục tình báo từ lâu, mất công đi lòng vòng giờ lại mất công hack máy tính, mà hack cái quỷ này sẽ rất mệt mỏi, haiz..."
Lúc trước Lục Nghị chỉ xâm nhập dữ liệu của sở cảnh sát nhưng không tìm được gì cả, lúc đó anh ta nghĩ tên cảnh sát này cũng chỉ là hạng tầm thường sẽ không tốn quá nhiều thời gian để tóm được cho nên Lục Nghị cứ ung dung thông thả. Bây giờ thì hay ho rồi, thời gian gắp rút Trần Hạo lại bị giới hạn thời gian nhiệm vụ chỉ còn hai ngày, Lục Nghị không làm nhanh thì cũng không được.
Tác giả: Huần Đang Y
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.