Thế Giới Chúng Thần (Bản Dịch)
Chương 21: Gấp Trăm Lần! (2)
Vĩnh Hằng Chi Hỏa
22/02/2023
Trong đôi mắt Valhein không hề giấu giếm một tia khinh bỉ nào, ngón trỏ lại dùng sức ấn hai lần lên ngực của Lawens.
Lawens rất quen thuộc với kiểu ánh mắt này, vì lúc bản thân ông ta thấy mình ngu xuẩn nhất cũng có kiểu ánh mắt như thế này.
Ông ta siết chặt hai tay thành nắm đấm, hàm răng nghiến chặt, trái tim lại như thể một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng đều có thể phun trào dữ dội.
Ông ta không ngờ được lúc chiều mình còn đang dùng vũ lực để uy hiếp Valhein, mà bây giờ người thiếu niên đó lại đã trả lại sự khuất nhục đó cho mình gấp mười lần hơn thế.
Không, là gấp trăm lần!
Nếu như hôm nay cúi đầu, như vậy thì đường đường là "con rết" Lawens như ông ta sẽ trở thành trò cười cho khắp cả cái khu người nghèo đó rồi.
Thậm chí ngay cả đàn em của ông ta đều sẽ nhổ một bãi nước bọt lên đầu ông ta, sau đó đi theo dựa dẫm người khác.
Ánh mắt của Lawens có hơi hoảng loạn, tự mình đã từng liếm qua giày của quý tộc, từng bị quý tộc cưỡi ngựa giẫm lên người, từng quý xuống đất xin tha ở trước mặt các chiến sĩ mạnh mẽ, đã từng chịu nhục nhã vô số lần rồi.
Nhưng mà, ông ta chưa từng phải chịu nhục với người yếu thế hơn mình cả.
Lại còn là một thằng nhóc mà ông ta chỉ cần dang tay bóp một phát là chết tươi nữa chứ.
Lawens cảm nhận được từng tia nhìn nóng hổi rơi vào trên mặt mình, mà những chủ nhân của những tia nhìn đó đều là những kẻ ở tầng lớp thấp nhất, ngày thường đều hoàn toàn sẽ không dám nhìn thẳng vào ông ta như thế, trong mắt hắn là kiểu cả chó cũng không sánh bằng.
Ông ta gắt gao siết chặt tay, thần lực trong người cũng chậm rãi tuôn ra như sông lớn cuộn trào.
Nhưng nếu như không cúi đầu...
Cuối cùng, Lawens không có nhúc nhích.
Tay phải của Hag đang cầm kiếm.
Valhein lùi về sau hai bước, duỗi tay ra.
"Giấy nợ." Valhein lại lần nữa khôi phục được sự điềm đạm trong lời nói.
"Mày vốn dĩ không biết kẻ thù của mày là ai đâu." Dường như Lawens cũng khôi phục lại được bình tĩnh, nhưng vết sẹo hình "con rết" trên mặt đó lại không ngừng co giật.
"Giấy nợ." Valhein bình tĩnh nhìn Lawens, lặp lại.
Lawens hít một hơi thật sâu, sau đó lấy giấy nợ ra vứt đi.
Tất cả mọi người đều khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng này.
Một người tàn bạo có dã tâm ở khu người nghèo đó, cuối cùng lại chịu khuất phục trước một người thiếu niên.
Tờ giấy nợ bây loạn trong gió, rơi trên mặt đất.
Valhein cúi người xuống nhặt lên, sau đó nhét vào trong dây nịt.
Cậu nắm chặt hai vạt trước của áo choàng rồi hất mạnh ra, bụi đất dính trên người dường như cũng theo cú hất đó mà văng ra ngoài.
Mọi người ở đó đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Valhein, nhận biết được hành động đó lại ngập tràn vẻ tôn nghiêm.
"Hi vọng sau này sẽ không gặp lại nhau nữa." Valhein mỉm cười, gật đầu một cái lại xoay người đi ra phía ngoài.
Cả đám người đứng đó cứ như thế tóc dài gặp phải ngón tay lướt qua vật, tự động đứng tách ra hai bên nhường đường.
Bọn họ nhìn Valhein đến chăm chú, bởi người thiếu niên trước mặt này đã áp chế Lawens.
"Cậu ta không phải là quý toojc, chính là một vị ma pháp sư cứng cáp..." Trong lòng mọi người đều đồng loạt có cùng một suy nghĩ.
Hag đi theo phía sau Valhein, mà theo sau Hag lại là hai tên lính chia nhau mỗi người kéo cái chân của Coro, y hệt như đang lôi xác một con lợn chết.
Phía sau là vệt máu đỏ rất dài.
Rời khỏi khu người nghèo xong xuôi, tạm biệt hai người lính kia xong, Valhein và Hag thuận lợi về nhà dưới màn đêm đen thẳm.
Hag đưa túi tiền cho Valhein.
"Cám ơn anh, anh Hag." Valhein nói.
Hag gật đầu, đang định rời đi thì Valhein lại có chút do dự mà chớp mắt nói: "Anh phải tin là ánh mắt của Lawens lúc nhìn tôi cực kì có mưu đồ."
Mặt Hag bỗng vặn vẹo một cái, không biết nên cười hay khóc.
"Nghĩ cách làm sao để qua khỏi đêm nay đi." Hag nói xong cũng nhanh chân rời đi.
“Đợi đã!” Valhein gọi Hag lại.
Hag dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Valhein.
Mặt Valhein nở nụ cười, đưa tay sờ Hag.
Đột nhiên sắc mặt của Hag lạnh đi, mặc dù trông có vẻ không có gì khác so với trước đó, nhưng chỉ có mình anh ta có thể cảm nhận được.
Valhein đặt tay lên thanh kiếm.
“Có thời gian tôi sẽ trả anh, cảm ơn.” Valhein cầm lấy thanh kiếm Thanh Đồng xông vào trong nhà.
Hag há miệng, nặng nề thở ra một hơi, xoay người rời đi. Mới đi được mấy bước, anh ta quay đầu nhìn nhà của Valhein, có suy nghĩ muốn đạp tường xông vào giành lại thanh kiếm.
Đó không phải là thanh kiếm Thanh Đồng bình thường, mà là thanh kiếm ma pháp còn sắc bén hơn sắt thép, anh ta không ăn không uống cả năm mới đủ tiền mua lại.
Ở trong nhà, Valhein nắm lấy thanh kiếm, đánh giá kỹ càng.
“Quả nhiên không phải là kiếm Thanh Đồng bình thường, không tệ, có thể dùng để phòng thân.” Trong lòng Valhein nghĩ, bắt đầu suy nghĩ tối nay nên làm gì.
Valhein nắm lấy thanh kiếm, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Dù cho trước đây bản thân có cố gắng thế nào cũng đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lỡ Lawens phát điên, hoặc là người đứng sau trực tiếp ra tay, cậu đều có thể chết trước khi bình minh đến.
“Chỉ có thể dùng cách cuối cùng để tự cứu mình thôi…”
Lawens rất quen thuộc với kiểu ánh mắt này, vì lúc bản thân ông ta thấy mình ngu xuẩn nhất cũng có kiểu ánh mắt như thế này.
Ông ta siết chặt hai tay thành nắm đấm, hàm răng nghiến chặt, trái tim lại như thể một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng đều có thể phun trào dữ dội.
Ông ta không ngờ được lúc chiều mình còn đang dùng vũ lực để uy hiếp Valhein, mà bây giờ người thiếu niên đó lại đã trả lại sự khuất nhục đó cho mình gấp mười lần hơn thế.
Không, là gấp trăm lần!
Nếu như hôm nay cúi đầu, như vậy thì đường đường là "con rết" Lawens như ông ta sẽ trở thành trò cười cho khắp cả cái khu người nghèo đó rồi.
Thậm chí ngay cả đàn em của ông ta đều sẽ nhổ một bãi nước bọt lên đầu ông ta, sau đó đi theo dựa dẫm người khác.
Ánh mắt của Lawens có hơi hoảng loạn, tự mình đã từng liếm qua giày của quý tộc, từng bị quý tộc cưỡi ngựa giẫm lên người, từng quý xuống đất xin tha ở trước mặt các chiến sĩ mạnh mẽ, đã từng chịu nhục nhã vô số lần rồi.
Nhưng mà, ông ta chưa từng phải chịu nhục với người yếu thế hơn mình cả.
Lại còn là một thằng nhóc mà ông ta chỉ cần dang tay bóp một phát là chết tươi nữa chứ.
Lawens cảm nhận được từng tia nhìn nóng hổi rơi vào trên mặt mình, mà những chủ nhân của những tia nhìn đó đều là những kẻ ở tầng lớp thấp nhất, ngày thường đều hoàn toàn sẽ không dám nhìn thẳng vào ông ta như thế, trong mắt hắn là kiểu cả chó cũng không sánh bằng.
Ông ta gắt gao siết chặt tay, thần lực trong người cũng chậm rãi tuôn ra như sông lớn cuộn trào.
Nhưng nếu như không cúi đầu...
Cuối cùng, Lawens không có nhúc nhích.
Tay phải của Hag đang cầm kiếm.
Valhein lùi về sau hai bước, duỗi tay ra.
"Giấy nợ." Valhein lại lần nữa khôi phục được sự điềm đạm trong lời nói.
"Mày vốn dĩ không biết kẻ thù của mày là ai đâu." Dường như Lawens cũng khôi phục lại được bình tĩnh, nhưng vết sẹo hình "con rết" trên mặt đó lại không ngừng co giật.
"Giấy nợ." Valhein bình tĩnh nhìn Lawens, lặp lại.
Lawens hít một hơi thật sâu, sau đó lấy giấy nợ ra vứt đi.
Tất cả mọi người đều khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng này.
Một người tàn bạo có dã tâm ở khu người nghèo đó, cuối cùng lại chịu khuất phục trước một người thiếu niên.
Tờ giấy nợ bây loạn trong gió, rơi trên mặt đất.
Valhein cúi người xuống nhặt lên, sau đó nhét vào trong dây nịt.
Cậu nắm chặt hai vạt trước của áo choàng rồi hất mạnh ra, bụi đất dính trên người dường như cũng theo cú hất đó mà văng ra ngoài.
Mọi người ở đó đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Valhein, nhận biết được hành động đó lại ngập tràn vẻ tôn nghiêm.
"Hi vọng sau này sẽ không gặp lại nhau nữa." Valhein mỉm cười, gật đầu một cái lại xoay người đi ra phía ngoài.
Cả đám người đứng đó cứ như thế tóc dài gặp phải ngón tay lướt qua vật, tự động đứng tách ra hai bên nhường đường.
Bọn họ nhìn Valhein đến chăm chú, bởi người thiếu niên trước mặt này đã áp chế Lawens.
"Cậu ta không phải là quý toojc, chính là một vị ma pháp sư cứng cáp..." Trong lòng mọi người đều đồng loạt có cùng một suy nghĩ.
Hag đi theo phía sau Valhein, mà theo sau Hag lại là hai tên lính chia nhau mỗi người kéo cái chân của Coro, y hệt như đang lôi xác một con lợn chết.
Phía sau là vệt máu đỏ rất dài.
Rời khỏi khu người nghèo xong xuôi, tạm biệt hai người lính kia xong, Valhein và Hag thuận lợi về nhà dưới màn đêm đen thẳm.
Hag đưa túi tiền cho Valhein.
"Cám ơn anh, anh Hag." Valhein nói.
Hag gật đầu, đang định rời đi thì Valhein lại có chút do dự mà chớp mắt nói: "Anh phải tin là ánh mắt của Lawens lúc nhìn tôi cực kì có mưu đồ."
Mặt Hag bỗng vặn vẹo một cái, không biết nên cười hay khóc.
"Nghĩ cách làm sao để qua khỏi đêm nay đi." Hag nói xong cũng nhanh chân rời đi.
“Đợi đã!” Valhein gọi Hag lại.
Hag dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Valhein.
Mặt Valhein nở nụ cười, đưa tay sờ Hag.
Đột nhiên sắc mặt của Hag lạnh đi, mặc dù trông có vẻ không có gì khác so với trước đó, nhưng chỉ có mình anh ta có thể cảm nhận được.
Valhein đặt tay lên thanh kiếm.
“Có thời gian tôi sẽ trả anh, cảm ơn.” Valhein cầm lấy thanh kiếm Thanh Đồng xông vào trong nhà.
Hag há miệng, nặng nề thở ra một hơi, xoay người rời đi. Mới đi được mấy bước, anh ta quay đầu nhìn nhà của Valhein, có suy nghĩ muốn đạp tường xông vào giành lại thanh kiếm.
Đó không phải là thanh kiếm Thanh Đồng bình thường, mà là thanh kiếm ma pháp còn sắc bén hơn sắt thép, anh ta không ăn không uống cả năm mới đủ tiền mua lại.
Ở trong nhà, Valhein nắm lấy thanh kiếm, đánh giá kỹ càng.
“Quả nhiên không phải là kiếm Thanh Đồng bình thường, không tệ, có thể dùng để phòng thân.” Trong lòng Valhein nghĩ, bắt đầu suy nghĩ tối nay nên làm gì.
Valhein nắm lấy thanh kiếm, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Dù cho trước đây bản thân có cố gắng thế nào cũng đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lỡ Lawens phát điên, hoặc là người đứng sau trực tiếp ra tay, cậu đều có thể chết trước khi bình minh đến.
“Chỉ có thể dùng cách cuối cùng để tự cứu mình thôi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.