Thế Giới Chúng Thần (Bản Dịch)
Chương 44: Vách Ngăn Giữa Hai Giới
Vĩnh Hằng Chi Hỏa
22/02/2023
Lúc này, Valhein biết cậu đang thiền định.
Sau khi trải qua phương pháp thiền định quét hình, cơ thể cùng tâm hồn của Valhein càng thêm chặt chẽ.
Sau này, Valhein không hề cảm nhận được cơ thể, đầu óc bắt đầu trống rỗng, mọi thứ trở thành hư vô.
Tất cả trở thành hư vô, còn Valhein thì dường như cậu đã quên mất là mình đang thiền định.
Chỉ trong chốc lát sau, Valhein vẫn nhắm mắt như cũ nhưng đôi mắt của cậu lại khẽ động đậy.
Trong cõi u minh không biết chỗ nào, ở nơi mà chỉ có tinh thần mới có thể đến, một ý niệm trong đầu được sinh ra, giống như xuất hiện một Valhein thứ hai.
Valhein mới xuất hiện giống như một sự tồn tại siêu nhiên, cậu ta đứng trên đỉnh thế giới cùng bầu trời sao.
Cậu ta tồn tại, lại giống như không tồn tại.
Cậu ta độc lập, nhưng lại hòa quyện với thể xác và tinh thần.
Đây là tinh thần, hoặc là linh hồn, hoặc là một trạng thái kỳ dị vượt qua cả bản thân.
Đây là tinh thần của cậu.
Tinh thần kỳ dị mới sinh ra này đang thăm dò tư tưởng bên trong Valhein, thăm dò chính cậu.
Giờ khắc này, Valhein lại biết mình đang thiền định nhưng đồng thời cũng đà bắt đầu có sự khác biệt.
Nhìn bản thân.
Đùng…
Đột nhiên Valhein cảm thấy trời rung đất chuyển, thế giới sụp đổ,
Nếu như vẫn là người mới thì Valhein sẽ lập tức bị đánh thức, nhưng cảnh giới thiền định hiện tại của cậu rất cao, cậu chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần chấn động rồi khôi phục bình thường ngay lập tức.
Không bao lâu, chấn động ngừng lại.
Đột nhiên Valhein “nhìn thấy” thế giới trên không đen kịt bắt đầu biến đối, nó từ từ biến thành màu xanh đen.
Vết nứt đếm không xuể xuất hiện trên màn trời xanh đen, những cái lỗ giống như mưa rơi qua bầu trời bị mây đen che kín, làm những tia nắng lít nha lít nhít rơi xuống.
Cho dù tinh thần trong lúc thiền định của mình vô cùng cường đại thì Valhein vẫn mơ hô.
Không phải trước đó thầy Niedern đã nói cùng lắm thì chỉ có mười mấy vết nứt sao? Sao hiện tại lại có đến mấy tỉ, thậm chí nhiều vết nứt hơn thế này?
Valhein lại nghĩ đến lời của Niedern, nếu như thiên phú không đủ thì chọn gần, thiên phú mạnh thì chọn xa.
Valhein nghĩ nghĩ, nếu như lý trí thì cậu sẽ chọn ở giữa, nhưng nếu như lý trí hơn, cậu nghĩ lại cái tế đàn kia, hình như cậu có thể chọn tia sáng xa nhất.
Valhein quyết định lựa chọn con đường lý trí nhất.
Bỗng nhiên Valhein phát hiện, bản thân đang thiền định ở thế giới của các vị thần, hoàn toàn khác với khi ở Ngôi Sao Xanh.
Ở Ngôi Sao Xanh, trạng thái tinh thần khi thiền định của cậu mặc dù siêu nhiên, mặc dù có thể thăm dò bản thân, nhưng căn bản thì thể xác và tinh thần là một, là vô hình vô chất.
Giống như không thể nắm lấy suy nghĩ.
Nhưng bây giờ, tinh thần của cậu lại có hình dạng cụ thể.
Dưới vách ngăn màu xanh đen của hai giới, một con người nho nhỏ đang lơ lửng, ngoại hình của cậu ta giống Valhein y đúc.
Valhein tí hon nhìn mình một chút, kinh ngạc cảm thán, sau đó nghĩ nghĩ rồi nắm chặt nắm tay, duỗi thẳng cánh tay bên phải, uốn lượn cánh tay trái rồi xông lên trước.
‘Bay!’
Valhein vừa suy nghĩ thì cơ thể của tinh thần lập tức bay trên màn trời xanh đậm, tiến về khe hở xa nhất.
Valhein chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt chuyển động, nhưng mà chỉ trong thời gian ngắn, chúng hoàn toàn bay đến khu vực tập trung ánh sáng của thần.
Làm Valhein hoảng sợ vội vàng dừng lại, cậu nhìn lại thì thấy khu vực kia thu lại thành một chấm nhỏ không thể nhận ra, giống như ngân hà.
“Nhanh như vậy sao?”
Valhein suy tư một lúc, sau đó cậu tiếp tục bay dưới màn trời xanh đen.
Valhein cảm thấy bản thân nhanh đến nỗi biến thành ánh sáng.
Ngay từ đầu, cậu còn có thể nhìn thấy mấy vết nứt, nhưng đến cuối cùng thì chỉ có vách ngăn hai giới vững chắc ở trên không cùng bóng đêm vô tận, không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng từ Thần giới nào.
“Không lẽ mình bay hơi quá rồi?”
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Các em, lớp thiền định hôm nay sắp kết thúc, thầy đã rút ma pháp lại. Hiện tại các em đừng mở mắt ra ngay lập tức, hãy bắt đầu tưởng tượng bản thân đang dần trở lại Học viện Plato, trở lại đồng cỏ này, sau đó lại chậm rãi mở mắt ra…”
Valhein lập tức tưởng tượng cậu đang rời khỏi vách ngăn từ hai giới, chậm rãi về đến đồng cỏ.
Valhein mở to mắt thì phát hiện sắc trời ảm đạm, mặt trời sắp lặn rồi.
“Khò… khò…” Từng tiếng ngáy vang dội kêu lên.
Valhein quay đầu nhìn Hoth.
Thân thể to lớn kia ngồi im lặng như lái chum đựng nước, đầu rũ xuống, nước bọt chảy ra như thác, phát ra tiếng ngáy tựa như ma thú gào thét.
Mấy con yêu tinh lợn nghe được thì có mà bị hù chết.
Jimmy bất lực dùng đầu ngón tay chọc vào eo Hoth.
“Khò khò… hả ơ gì?” Hoth đột nhiên bừng tỉnh, trừng hai con mắt đỏ bừng nhìn bốn phía, sau đó nhận mình đã ngủ thiếp đi, mặt anh ta đỏ lên, cười ha ha.
Niedern cũng không ngại, nói: “Vừa rồi ai thấy được vách ngăn giữa Thần giới và Nhân giới thì giơ tay lên!”
Valhein nhìn xung quanh một lúc lâu, thì cậu phát hiện có chín bạn giơ tay, có ba người cùng bàn với cậu không chịu thua kém, Paloma, Rollon cùng Lake đều giơ tay lên.
Sau khi trải qua phương pháp thiền định quét hình, cơ thể cùng tâm hồn của Valhein càng thêm chặt chẽ.
Sau này, Valhein không hề cảm nhận được cơ thể, đầu óc bắt đầu trống rỗng, mọi thứ trở thành hư vô.
Tất cả trở thành hư vô, còn Valhein thì dường như cậu đã quên mất là mình đang thiền định.
Chỉ trong chốc lát sau, Valhein vẫn nhắm mắt như cũ nhưng đôi mắt của cậu lại khẽ động đậy.
Trong cõi u minh không biết chỗ nào, ở nơi mà chỉ có tinh thần mới có thể đến, một ý niệm trong đầu được sinh ra, giống như xuất hiện một Valhein thứ hai.
Valhein mới xuất hiện giống như một sự tồn tại siêu nhiên, cậu ta đứng trên đỉnh thế giới cùng bầu trời sao.
Cậu ta tồn tại, lại giống như không tồn tại.
Cậu ta độc lập, nhưng lại hòa quyện với thể xác và tinh thần.
Đây là tinh thần, hoặc là linh hồn, hoặc là một trạng thái kỳ dị vượt qua cả bản thân.
Đây là tinh thần của cậu.
Tinh thần kỳ dị mới sinh ra này đang thăm dò tư tưởng bên trong Valhein, thăm dò chính cậu.
Giờ khắc này, Valhein lại biết mình đang thiền định nhưng đồng thời cũng đà bắt đầu có sự khác biệt.
Nhìn bản thân.
Đùng…
Đột nhiên Valhein cảm thấy trời rung đất chuyển, thế giới sụp đổ,
Nếu như vẫn là người mới thì Valhein sẽ lập tức bị đánh thức, nhưng cảnh giới thiền định hiện tại của cậu rất cao, cậu chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần chấn động rồi khôi phục bình thường ngay lập tức.
Không bao lâu, chấn động ngừng lại.
Đột nhiên Valhein “nhìn thấy” thế giới trên không đen kịt bắt đầu biến đối, nó từ từ biến thành màu xanh đen.
Vết nứt đếm không xuể xuất hiện trên màn trời xanh đen, những cái lỗ giống như mưa rơi qua bầu trời bị mây đen che kín, làm những tia nắng lít nha lít nhít rơi xuống.
Cho dù tinh thần trong lúc thiền định của mình vô cùng cường đại thì Valhein vẫn mơ hô.
Không phải trước đó thầy Niedern đã nói cùng lắm thì chỉ có mười mấy vết nứt sao? Sao hiện tại lại có đến mấy tỉ, thậm chí nhiều vết nứt hơn thế này?
Valhein lại nghĩ đến lời của Niedern, nếu như thiên phú không đủ thì chọn gần, thiên phú mạnh thì chọn xa.
Valhein nghĩ nghĩ, nếu như lý trí thì cậu sẽ chọn ở giữa, nhưng nếu như lý trí hơn, cậu nghĩ lại cái tế đàn kia, hình như cậu có thể chọn tia sáng xa nhất.
Valhein quyết định lựa chọn con đường lý trí nhất.
Bỗng nhiên Valhein phát hiện, bản thân đang thiền định ở thế giới của các vị thần, hoàn toàn khác với khi ở Ngôi Sao Xanh.
Ở Ngôi Sao Xanh, trạng thái tinh thần khi thiền định của cậu mặc dù siêu nhiên, mặc dù có thể thăm dò bản thân, nhưng căn bản thì thể xác và tinh thần là một, là vô hình vô chất.
Giống như không thể nắm lấy suy nghĩ.
Nhưng bây giờ, tinh thần của cậu lại có hình dạng cụ thể.
Dưới vách ngăn màu xanh đen của hai giới, một con người nho nhỏ đang lơ lửng, ngoại hình của cậu ta giống Valhein y đúc.
Valhein tí hon nhìn mình một chút, kinh ngạc cảm thán, sau đó nghĩ nghĩ rồi nắm chặt nắm tay, duỗi thẳng cánh tay bên phải, uốn lượn cánh tay trái rồi xông lên trước.
‘Bay!’
Valhein vừa suy nghĩ thì cơ thể của tinh thần lập tức bay trên màn trời xanh đậm, tiến về khe hở xa nhất.
Valhein chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt chuyển động, nhưng mà chỉ trong thời gian ngắn, chúng hoàn toàn bay đến khu vực tập trung ánh sáng của thần.
Làm Valhein hoảng sợ vội vàng dừng lại, cậu nhìn lại thì thấy khu vực kia thu lại thành một chấm nhỏ không thể nhận ra, giống như ngân hà.
“Nhanh như vậy sao?”
Valhein suy tư một lúc, sau đó cậu tiếp tục bay dưới màn trời xanh đen.
Valhein cảm thấy bản thân nhanh đến nỗi biến thành ánh sáng.
Ngay từ đầu, cậu còn có thể nhìn thấy mấy vết nứt, nhưng đến cuối cùng thì chỉ có vách ngăn hai giới vững chắc ở trên không cùng bóng đêm vô tận, không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng từ Thần giới nào.
“Không lẽ mình bay hơi quá rồi?”
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Các em, lớp thiền định hôm nay sắp kết thúc, thầy đã rút ma pháp lại. Hiện tại các em đừng mở mắt ra ngay lập tức, hãy bắt đầu tưởng tượng bản thân đang dần trở lại Học viện Plato, trở lại đồng cỏ này, sau đó lại chậm rãi mở mắt ra…”
Valhein lập tức tưởng tượng cậu đang rời khỏi vách ngăn từ hai giới, chậm rãi về đến đồng cỏ.
Valhein mở to mắt thì phát hiện sắc trời ảm đạm, mặt trời sắp lặn rồi.
“Khò… khò…” Từng tiếng ngáy vang dội kêu lên.
Valhein quay đầu nhìn Hoth.
Thân thể to lớn kia ngồi im lặng như lái chum đựng nước, đầu rũ xuống, nước bọt chảy ra như thác, phát ra tiếng ngáy tựa như ma thú gào thét.
Mấy con yêu tinh lợn nghe được thì có mà bị hù chết.
Jimmy bất lực dùng đầu ngón tay chọc vào eo Hoth.
“Khò khò… hả ơ gì?” Hoth đột nhiên bừng tỉnh, trừng hai con mắt đỏ bừng nhìn bốn phía, sau đó nhận mình đã ngủ thiếp đi, mặt anh ta đỏ lên, cười ha ha.
Niedern cũng không ngại, nói: “Vừa rồi ai thấy được vách ngăn giữa Thần giới và Nhân giới thì giơ tay lên!”
Valhein nhìn xung quanh một lúc lâu, thì cậu phát hiện có chín bạn giơ tay, có ba người cùng bàn với cậu không chịu thua kém, Paloma, Rollon cùng Lake đều giơ tay lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.