Chương 57: Ngày Không Đáng Để Được Nhắc Tới (2)
Angelina
23/07/2015
Chương 57: Ngày không đáng để được nhắc tới (2)
Mạc Tạp không biết mình ngủ lúc nào, ngủ rất say, Thần Cách ngồi bên cạnh cậu.
Cho đến khi kim chỉ giờ màu đen của đồng hồ treo tường chỉ đúng ngay số 6.
Thần Cách đẩy đẩy Mạc Tạp: "Đi thôi."
Mạc Tạp mở mắt, có chút mờ mịt: "Đi đâu?"
"Đi ra ngoài ăn cơm."
"Cậu muốn đi ra ngoài ăn sao? Không gọi thức ăn giao tận nhà sao?"
"Hôm nay tôi muốn đi ra ngoài ăn." Thần Cách đi tới ngoài cửa.
"Vậy cậu chờ một chút, để tôi rửa mặt trước."
"Ừ!~"
Thần Cách tựa vào khung cửa chờ Mạc Tạp. Mạc Tạp khom lưng, hai tay hứng nước rửa mặt, đột nhiên cười. Nếu như là bình thường mình lề mề như vậy, sớm đã bị mắng những lời như thế này: muốn chết à, đang làm gì thế, nhanh lên một chút cho lão tử, tôi đi trước... Mà hôm nay, Thần Cách cái gì cũng không nói, chỉ đứng ở chỗ đó yên lặng chờ. Người không thể bị nuông chìu, chỉ biết bị cưng chìu hư mà thôi. Mạc Tạp dùng tốc độ chậm nhất, cậu muốn khảo nghiệm thời gian chịu đựng của Thần Cách.
Mạc Tạp chậm rãi chuẩn bị, cuối cùng cũng đã xong, đi tới trước mặt Thần Cách. Cậu không thấy được bất cứ biểu cảm gì ngoài vẻ bình tĩnh trên gương mặt đẹp trai của Thần Cách. Thần Cách hỏi: "Làm xong rồi sao?"
"Ừ!~"
"Vậy đi thôi!"
"Chúng ta đi ăn ở đâu?"
"Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi sao?" Mạc Tạp ngẹo đầu suy nghĩ một chút: "Tôi muốn đi đến một nơi cách chỗ này cũng khá xa."
"Vậy thì đi mau thôi." Thần Cách ngay cả nghĩ ngợi cũng không hề có, rất nhanh đáp ứng Mạc Tạp.
Mạc Tạp đề nghị đi xe buýt cho thuận tiện. Bây giờ là thời điểm mọi người tan ca và tan học. Trên xe buýt rất chật chội, tay trái của Thần Cách cầm tay vịn, tay phải đặt ở trong túi quần. Phía sau là những người chen chút nhau đến thở không nổi, phía trước là Mạc Tạp không cần phải chen chút, bình thản đứng. (@Phong: TC thương MT ghê ^^ ) Thần Cách nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa sổ lui về phía sau: ngôi nhà, con người, con vật, chiếc xe. Những nữ sinh trung học đệ nhị cấp ngồi trên ghế, thỉnh thoảng sẽ ghé mắt nhìn chằm chằm Thần Cách, sau đó thấp giọng thảo luận. Mạc Tạp đứng vịn tay cầm, lúc xe buýt quẹo cua, lảo đảo lắc lư, bả vai Mạc Tạp sẽ đụng chạm đến cánh tay của Thần Cách. Hai người đều không có nói chuyện.
Đi ngang qua năm trạm, hai người xuống xe. Nơi Mạc Tạp chọn chẳng qua chỉ là một quán ăn bình dân, không có người phục vụ ăn mặc chỉnh tề, sang trọng, chỉ có ở trong phòng bếp một ông chủ một mực chế biến thức ăn cùng một bà chủ trên tay cầm cây viết và sổ ghi chép. Trên bàn vẫn còn thức ăn dư thừa của những người khách trước, trên đất còn có miếng khăn giấy màu trắng đã sử dụng rồi.
Nhìn tình cảnh này, Mạc Tạp cảm thấy có lỗi nói với Thần Cách: "Nếu không, chúng ta đổi quán khác tốt hơn đi."
"Không cần." Thần Cách ngồi xuống, bà chủ lập tức mang khuôn mặt tươi cười ra chào đón, lấy thức ăn trên bàn đi, sẵn miệng hỏi: "Đây không phải là Mạc Tạp sao? Đã lâu cũng không thấy con tới đây. Đây là bạn con sao? Thật là ngại quá, quá bận rộn, còn chưa kịp dọn dẹp, các con gọi thức ăn đi."
"Không sao, bọn con không để ý đâu." Mạc Tạp trả lời.
Xung quanh rất ồn ào, mùi khói, mùi dầu mỡ... nhưng Mạc Tạp từ nhỏ đã thích đến nơi này ăn cơm. Khi cậu còn bé, trong nhà cũng không giàu có, nhưng vào những ngày đặc biệt, ba Mạc Tạp sẽ ôm cậu vào lòng: "Con trai, đi thôi, hôm nay cả nhà chúng ta đi ra ngoài ăn."
Cung Dung sẽ ở sau lưng oán trách hai cha con này: "Ở nhà nấu vài món là được, còn phải đi ra ngoài ăn, thật là lãng phí." Ba Mạc Tạp sẽ len lén, nhân lúc Mạc Tạp không để ý, quay đầu nhìn Cung Dung, làm ra nét mặt xấu xí chọc cười Cung Dung, sau đó sẽ xoa xoa đầu đinh của Mạc Tạp. Mạc Tạp thích nơi này, nếu như có một điều ước trong ngày sinh nhật, cậu chắc chắn sẽ ước được cùng người mình yêu đi ăn ở chỗ này. Nguyện vọng của Mạc Tạp luôn nhỏ bé như vậy, điều này chưa từng thay đổi qua. Cậu không thích những thứ quá cao vời, chỉ vô cùng nguyện ý đắm chìm trong thế giới bình thường của mình.
Mùi vị và hoàn cảnh đều rất quen thuộc, duy nhất chỉ có người ngồi đối diện là thay đổi.
Cơm nước xong, sắc trời đã tối sầm lại. Một vệt sáng cuối cùng biến mất trong tầng mây dầy cộm và nặng nề. Thành phố ban đêm nóng bức khó chịu, rất ít người có được thời gian rỗi rãnh mà đi ra tản bộ. Thỉnh thoảng, sẽ có người đi trên đường, nhưng cũng sẽ cúi đầu vội vã mà đi ngang qua. Trong cuộc sống hiện đại như bây giờ, đại đa số mọi người đều sống rất vội vàng. Không ai biết bọn họ rốt cục muốn đuổi theo cái gì, chỉ biết được họ sẽ không dừng chân lại, sẽ tiếp tục vội vàng mà đi, vì nếu dừng chân lại một chút, họ sẽ bị người khác bỏ lại ở phía sau.
"Chúng ta đi bộ về được không?" Mạc Tạp lại một lần nữa đề nghị.
Thần Cách không lên tiếng, dọc theo lề đường đi về phía trước.
Hôm nay, những đề nghị của Mạc Tạp đều được thông qua.
Hai người sóng vai đi dưới đèn đường. Mạc Tạp cúi đầu nhìn mủi giày của mình, muốn tìm chuyện gì đó để nói, nhưng không biết rốt cuộc nên nói gì. Thần Cách không thích nghe những lời tình cảm, mình cũng không nguyện ý nói những lời quá buồn nôn.
Có những chuyện, nếu cứ thêm vào đó thật nhiều lãng mạng, sến súa, thì sẽ hiện ra đặc biệt giả dối.
Lúc đến ngã tư đường, Mạc Tạp ngẩng đầu nhìn chằm chằm cột đèn xanh, đèn đỏ, đèn vàng đứng nghiêm nghị ở giao lộ.
"Cậu đoán thử xem, mỗi lần thấy đèn xanh, đèn đỏ, đèn vàng, tôi sẽ nghĩ tới cái gì?" Chờ đợi được đi tiếp, Mạc Tạp vô cùng nhàm chán hỏi.
"Nếu như là cái gì đó ngu ngốc, tôi khuyên cậu đừng nói ra."
"Canh rong biển, lòng đỏ trứng, cà chua." Quả nhiên là vấn đề rất ngu ngốc, Mạc Tạp hỏi tiếp: "Còn cậu thì sao?"
Thần Cách suy nghĩ một chút: "Tôi thì muốn phát minh ra một thứ!"
"Thật hay giả đây? Loại người như cậu mà cũng có lý tưởng như vậy sao?"
Thần Cách không để ý đến lời đâm chọt của Mạc Tạp, không mặn không lạt nói tiếp: "Đó là thiết bị tình yêu, sẽ đặt ở phía dưới của cậu. Nếu như bên này tôi biểu hiện đèn xanh là không có phản ứng, đèn vàng là đang cứng lên, đèn đỏ là đang muốn làm loại chuyện đó."
"Người nào sẽ phát minh ra thiết bị này chứ? Cậu nói giỡn sao? Cậu nhất định là nói giỡn!" Mạc Tạp muốn nhìn rõ biểu cảm của Thần Cách, nhưng căn bản không nhìn ra rốt cuộc là thật hay giả. Nếu không phải là đang đi trên đường thì cậu thật đúng là muốn đưa tay vào trong quần, sờ cái đó một cái, xem nó có cứng lên hay không.
Xe từ từ dừng trước vạch ngựa vằn màu trắng dành cho người đi bộ. Mạc Tạp vừa hoài nghi vừa bước đi trên vạch trắng cho người đi bộ.
Tay của cậu hơi đung đưa, bắt ngờ bị một bàn tay khác nắm lại. Nhiệt độ lòng bàn tay như muốn thiêu đốt làm cho Mạc Tạp sợ hết hồn. Cậu quay đầu lại nhìn, thì ra là Thần Cách nắm tay của mình. Mặc dù có nghĩ tới rất nhiều hình ảnh hai người nắm tay nhau mà đi, nhưng cậu lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra. Mạc Tạp hơi bối rối dưới tình huống này, còn Thần Cách thì vẫn cứ như vậy bất động thanh sắc nắm tay của Mạc Tạp.
Không có những lời tình cảm oanh oanh liệt liệt, không có âm nhạc thúc giục người ta rơi lệ, thậm chí ngay cả hoàn cảnh làm người ta thoải mái cũng không có. Ở nơi này, tùy ý có thể thấy được ban đêm. Mạc Tạp không phải là bị lôi, không phải là bị kéo, là bị Thần Cách dắt đi.
Mạc Tạp thả chậm bước chân, kéo ra một khoảng cách hơi xa Thần Cách một chút.
Thần Cách quay đầu nhìn Mạc Tạp, hỏi: "Sao vậy?"
Mạc Tạp liều mạng lắc đầu, cười rất nhẹ nhàng, nắm chặt tay của Thần Cách: "Không có gì, đi thôi."
Cái gì cũng đã không thấy được. Trong mắt hai người, một hàng dài nhiều chiếc xe đang đợi đèn xanh để được thông hành tựa như ngày càng mơ hồ, thậm chí không tồn tại. Trên vạch trắng dành cho người đi bộ, tựa như cũng chỉ có hình ảnh hai người nắm tay nhau đi càng ngày càng rõ ràng.
Tắm chăn trong phòng không ngừng phập phồng. Thỉnh thoảng từ bên trong sẽ tràn ra mấy tiếng thở dốc. Trong chăn, hai người quấn quít nhau. Mạc Tạp ôm lấy hông của Thần Cách, hàm răng của Thần Cách nhẹ nhàng cọ xát trên cổ Mạc Tạp. Ngón tay của Mạc Tạp vuốt ve trên lưng của Thần Cách, trong miệng lẩm bẩm kêu tên người yêu. Tiếng kêu xuyên thấu và phá vỡ bóng đêm. Thần Cách dùng lực xuyên thấu thân thể của Mạc Tạp, môi hôn từng trận nóng bỏng, kích thích đến phát run. Tiếng rên rỉ khàn khàn, bị nhục dục thấm ướt, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Một cái chân của Mạc Tạp đặt vào giữa hai chân của Thần Cách, nằm trong ngực Thần Cách mơ màng buồn ngủ. Thần Cách đưa tay tắt đèn, cúi hôn một cái lên khóe miệng của Mạc Tạp: "Sinh nhật vui vẻ, Mạc Tạp."
Ở nơi không đáng để được nhắc tới trong cuộc sống này, thứ đáng để nói đến nhất chính là Thần Cách.
Mạc Tạp không biết mình ngủ lúc nào, ngủ rất say, Thần Cách ngồi bên cạnh cậu.
Cho đến khi kim chỉ giờ màu đen của đồng hồ treo tường chỉ đúng ngay số 6.
Thần Cách đẩy đẩy Mạc Tạp: "Đi thôi."
Mạc Tạp mở mắt, có chút mờ mịt: "Đi đâu?"
"Đi ra ngoài ăn cơm."
"Cậu muốn đi ra ngoài ăn sao? Không gọi thức ăn giao tận nhà sao?"
"Hôm nay tôi muốn đi ra ngoài ăn." Thần Cách đi tới ngoài cửa.
"Vậy cậu chờ một chút, để tôi rửa mặt trước."
"Ừ!~"
Thần Cách tựa vào khung cửa chờ Mạc Tạp. Mạc Tạp khom lưng, hai tay hứng nước rửa mặt, đột nhiên cười. Nếu như là bình thường mình lề mề như vậy, sớm đã bị mắng những lời như thế này: muốn chết à, đang làm gì thế, nhanh lên một chút cho lão tử, tôi đi trước... Mà hôm nay, Thần Cách cái gì cũng không nói, chỉ đứng ở chỗ đó yên lặng chờ. Người không thể bị nuông chìu, chỉ biết bị cưng chìu hư mà thôi. Mạc Tạp dùng tốc độ chậm nhất, cậu muốn khảo nghiệm thời gian chịu đựng của Thần Cách.
Mạc Tạp chậm rãi chuẩn bị, cuối cùng cũng đã xong, đi tới trước mặt Thần Cách. Cậu không thấy được bất cứ biểu cảm gì ngoài vẻ bình tĩnh trên gương mặt đẹp trai của Thần Cách. Thần Cách hỏi: "Làm xong rồi sao?"
"Ừ!~"
"Vậy đi thôi!"
"Chúng ta đi ăn ở đâu?"
"Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi sao?" Mạc Tạp ngẹo đầu suy nghĩ một chút: "Tôi muốn đi đến một nơi cách chỗ này cũng khá xa."
"Vậy thì đi mau thôi." Thần Cách ngay cả nghĩ ngợi cũng không hề có, rất nhanh đáp ứng Mạc Tạp.
Mạc Tạp đề nghị đi xe buýt cho thuận tiện. Bây giờ là thời điểm mọi người tan ca và tan học. Trên xe buýt rất chật chội, tay trái của Thần Cách cầm tay vịn, tay phải đặt ở trong túi quần. Phía sau là những người chen chút nhau đến thở không nổi, phía trước là Mạc Tạp không cần phải chen chút, bình thản đứng. (@Phong: TC thương MT ghê ^^ ) Thần Cách nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa sổ lui về phía sau: ngôi nhà, con người, con vật, chiếc xe. Những nữ sinh trung học đệ nhị cấp ngồi trên ghế, thỉnh thoảng sẽ ghé mắt nhìn chằm chằm Thần Cách, sau đó thấp giọng thảo luận. Mạc Tạp đứng vịn tay cầm, lúc xe buýt quẹo cua, lảo đảo lắc lư, bả vai Mạc Tạp sẽ đụng chạm đến cánh tay của Thần Cách. Hai người đều không có nói chuyện.
Đi ngang qua năm trạm, hai người xuống xe. Nơi Mạc Tạp chọn chẳng qua chỉ là một quán ăn bình dân, không có người phục vụ ăn mặc chỉnh tề, sang trọng, chỉ có ở trong phòng bếp một ông chủ một mực chế biến thức ăn cùng một bà chủ trên tay cầm cây viết và sổ ghi chép. Trên bàn vẫn còn thức ăn dư thừa của những người khách trước, trên đất còn có miếng khăn giấy màu trắng đã sử dụng rồi.
Nhìn tình cảnh này, Mạc Tạp cảm thấy có lỗi nói với Thần Cách: "Nếu không, chúng ta đổi quán khác tốt hơn đi."
"Không cần." Thần Cách ngồi xuống, bà chủ lập tức mang khuôn mặt tươi cười ra chào đón, lấy thức ăn trên bàn đi, sẵn miệng hỏi: "Đây không phải là Mạc Tạp sao? Đã lâu cũng không thấy con tới đây. Đây là bạn con sao? Thật là ngại quá, quá bận rộn, còn chưa kịp dọn dẹp, các con gọi thức ăn đi."
"Không sao, bọn con không để ý đâu." Mạc Tạp trả lời.
Xung quanh rất ồn ào, mùi khói, mùi dầu mỡ... nhưng Mạc Tạp từ nhỏ đã thích đến nơi này ăn cơm. Khi cậu còn bé, trong nhà cũng không giàu có, nhưng vào những ngày đặc biệt, ba Mạc Tạp sẽ ôm cậu vào lòng: "Con trai, đi thôi, hôm nay cả nhà chúng ta đi ra ngoài ăn."
Cung Dung sẽ ở sau lưng oán trách hai cha con này: "Ở nhà nấu vài món là được, còn phải đi ra ngoài ăn, thật là lãng phí." Ba Mạc Tạp sẽ len lén, nhân lúc Mạc Tạp không để ý, quay đầu nhìn Cung Dung, làm ra nét mặt xấu xí chọc cười Cung Dung, sau đó sẽ xoa xoa đầu đinh của Mạc Tạp. Mạc Tạp thích nơi này, nếu như có một điều ước trong ngày sinh nhật, cậu chắc chắn sẽ ước được cùng người mình yêu đi ăn ở chỗ này. Nguyện vọng của Mạc Tạp luôn nhỏ bé như vậy, điều này chưa từng thay đổi qua. Cậu không thích những thứ quá cao vời, chỉ vô cùng nguyện ý đắm chìm trong thế giới bình thường của mình.
Mùi vị và hoàn cảnh đều rất quen thuộc, duy nhất chỉ có người ngồi đối diện là thay đổi.
Cơm nước xong, sắc trời đã tối sầm lại. Một vệt sáng cuối cùng biến mất trong tầng mây dầy cộm và nặng nề. Thành phố ban đêm nóng bức khó chịu, rất ít người có được thời gian rỗi rãnh mà đi ra tản bộ. Thỉnh thoảng, sẽ có người đi trên đường, nhưng cũng sẽ cúi đầu vội vã mà đi ngang qua. Trong cuộc sống hiện đại như bây giờ, đại đa số mọi người đều sống rất vội vàng. Không ai biết bọn họ rốt cục muốn đuổi theo cái gì, chỉ biết được họ sẽ không dừng chân lại, sẽ tiếp tục vội vàng mà đi, vì nếu dừng chân lại một chút, họ sẽ bị người khác bỏ lại ở phía sau.
"Chúng ta đi bộ về được không?" Mạc Tạp lại một lần nữa đề nghị.
Thần Cách không lên tiếng, dọc theo lề đường đi về phía trước.
Hôm nay, những đề nghị của Mạc Tạp đều được thông qua.
Hai người sóng vai đi dưới đèn đường. Mạc Tạp cúi đầu nhìn mủi giày của mình, muốn tìm chuyện gì đó để nói, nhưng không biết rốt cuộc nên nói gì. Thần Cách không thích nghe những lời tình cảm, mình cũng không nguyện ý nói những lời quá buồn nôn.
Có những chuyện, nếu cứ thêm vào đó thật nhiều lãng mạng, sến súa, thì sẽ hiện ra đặc biệt giả dối.
Lúc đến ngã tư đường, Mạc Tạp ngẩng đầu nhìn chằm chằm cột đèn xanh, đèn đỏ, đèn vàng đứng nghiêm nghị ở giao lộ.
"Cậu đoán thử xem, mỗi lần thấy đèn xanh, đèn đỏ, đèn vàng, tôi sẽ nghĩ tới cái gì?" Chờ đợi được đi tiếp, Mạc Tạp vô cùng nhàm chán hỏi.
"Nếu như là cái gì đó ngu ngốc, tôi khuyên cậu đừng nói ra."
"Canh rong biển, lòng đỏ trứng, cà chua." Quả nhiên là vấn đề rất ngu ngốc, Mạc Tạp hỏi tiếp: "Còn cậu thì sao?"
Thần Cách suy nghĩ một chút: "Tôi thì muốn phát minh ra một thứ!"
"Thật hay giả đây? Loại người như cậu mà cũng có lý tưởng như vậy sao?"
Thần Cách không để ý đến lời đâm chọt của Mạc Tạp, không mặn không lạt nói tiếp: "Đó là thiết bị tình yêu, sẽ đặt ở phía dưới của cậu. Nếu như bên này tôi biểu hiện đèn xanh là không có phản ứng, đèn vàng là đang cứng lên, đèn đỏ là đang muốn làm loại chuyện đó."
"Người nào sẽ phát minh ra thiết bị này chứ? Cậu nói giỡn sao? Cậu nhất định là nói giỡn!" Mạc Tạp muốn nhìn rõ biểu cảm của Thần Cách, nhưng căn bản không nhìn ra rốt cuộc là thật hay giả. Nếu không phải là đang đi trên đường thì cậu thật đúng là muốn đưa tay vào trong quần, sờ cái đó một cái, xem nó có cứng lên hay không.
Xe từ từ dừng trước vạch ngựa vằn màu trắng dành cho người đi bộ. Mạc Tạp vừa hoài nghi vừa bước đi trên vạch trắng cho người đi bộ.
Tay của cậu hơi đung đưa, bắt ngờ bị một bàn tay khác nắm lại. Nhiệt độ lòng bàn tay như muốn thiêu đốt làm cho Mạc Tạp sợ hết hồn. Cậu quay đầu lại nhìn, thì ra là Thần Cách nắm tay của mình. Mặc dù có nghĩ tới rất nhiều hình ảnh hai người nắm tay nhau mà đi, nhưng cậu lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra. Mạc Tạp hơi bối rối dưới tình huống này, còn Thần Cách thì vẫn cứ như vậy bất động thanh sắc nắm tay của Mạc Tạp.
Không có những lời tình cảm oanh oanh liệt liệt, không có âm nhạc thúc giục người ta rơi lệ, thậm chí ngay cả hoàn cảnh làm người ta thoải mái cũng không có. Ở nơi này, tùy ý có thể thấy được ban đêm. Mạc Tạp không phải là bị lôi, không phải là bị kéo, là bị Thần Cách dắt đi.
Mạc Tạp thả chậm bước chân, kéo ra một khoảng cách hơi xa Thần Cách một chút.
Thần Cách quay đầu nhìn Mạc Tạp, hỏi: "Sao vậy?"
Mạc Tạp liều mạng lắc đầu, cười rất nhẹ nhàng, nắm chặt tay của Thần Cách: "Không có gì, đi thôi."
Cái gì cũng đã không thấy được. Trong mắt hai người, một hàng dài nhiều chiếc xe đang đợi đèn xanh để được thông hành tựa như ngày càng mơ hồ, thậm chí không tồn tại. Trên vạch trắng dành cho người đi bộ, tựa như cũng chỉ có hình ảnh hai người nắm tay nhau đi càng ngày càng rõ ràng.
Tắm chăn trong phòng không ngừng phập phồng. Thỉnh thoảng từ bên trong sẽ tràn ra mấy tiếng thở dốc. Trong chăn, hai người quấn quít nhau. Mạc Tạp ôm lấy hông của Thần Cách, hàm răng của Thần Cách nhẹ nhàng cọ xát trên cổ Mạc Tạp. Ngón tay của Mạc Tạp vuốt ve trên lưng của Thần Cách, trong miệng lẩm bẩm kêu tên người yêu. Tiếng kêu xuyên thấu và phá vỡ bóng đêm. Thần Cách dùng lực xuyên thấu thân thể của Mạc Tạp, môi hôn từng trận nóng bỏng, kích thích đến phát run. Tiếng rên rỉ khàn khàn, bị nhục dục thấm ướt, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Một cái chân của Mạc Tạp đặt vào giữa hai chân của Thần Cách, nằm trong ngực Thần Cách mơ màng buồn ngủ. Thần Cách đưa tay tắt đèn, cúi hôn một cái lên khóe miệng của Mạc Tạp: "Sinh nhật vui vẻ, Mạc Tạp."
Ở nơi không đáng để được nhắc tới trong cuộc sống này, thứ đáng để nói đến nhất chính là Thần Cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.