Chương 51: Quá Khứ Chồng Chất Lên Hiện Tại
Angelina
10/07/2015
"Chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ tha cho cậu."
"Dù gì tao cũng ở bên ngoài xã hội lăn lộn mấy năm, chút chuyện này sẽ làm tao sợ sao? Mày kêu tao nói, tao liền nói, vậy sau này tao còn mặt mũi nào đi gặp anh em?" Trương Thành Nhân ngẩng đầu lên, cặp mắt vẩn đục.
"Thật không? Vậy cũng rất tiếc nuối ." Giọng của Thần Cách tới cuối cùng cũng không có thay đổi: "Ai muốn chơi?"
An Na và Ngũ Khu Dương liếc nhau một cái: "Cậu tới hay là tôi tới?"
Ngũ Khu Dương mặt hiềm ác lắc đầu: "Hắn xấu xí quá, tôi không hạ thủ được."
"Thật là." An Na từ trong túi xách lấy ra cái bao tay cao su, đeo vào, giống như một bác sĩ chuẩn bị làm giải phẫu. Thần Cách buông cái ghế ra, Ngũ Khu Dương và Quảng Lý nhấc Trương Thành Nhân lên.
An Na chuyển qua đứng trước mặt Trương Thành Nhân: "Khi nãy cậu chẳng phải muốn tôi hay sao?" An Na cỡi ra quần Trương Thành Nhân, thô bạo kéo đi xuống, quần trợt đến đầu gối.
Quảng Lý và Ngũ Khu Dương đồng thời quay đầu sang một bên. Quảng Lý nín thở nói: "Phun nước hoa vào chỗ đó trước đi. Tôi không muốn chết do hít phải cái mùi độc hại như vậy."
An Na khinh bỉ nhìn hai người một cái: "Là đàn ông mà cũng sợ." Nói xong, An Na từ trong túi xách móc ra một chai nước hoa, phun phun vào cái đồ chơi nằm giữa hai chân của Trương Thành Nhân. Trương Thành Nhân bị không khí dễ chịu và hài hước trước mắt làm cho có chút mơ hồ.
"Cô, cô muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì hết." An Na nắm lấy một cọng lông ở chỗ hiểm của Trương Thành Nhân giựt mạnh ra. Thấy lông mày Trương Thành Nhân động đậy một cái, An Na nói tiếp: "Một cọng đã đau rồi, một chùm thì sẽ như thế nào đây ta?" An Na nắm lấy một chùm lông trong tay, từ từ nhổ ra. Bắp đùi Trương Thành Nhân run rẩy, mồ hôi mịn từ trên trán rỉ ra, phát ra tiếng kêu rên đau đớn. Hắn chưa kịp hắn thong thả lấy lại sức, An Na lại là tiếp nhổ hết mấy cọng lông còn dư lại.
Trên mặt Trương Thành Nhân đã không có chút huyết sắc nào, mở to cặp mắt nhìn chằm chằm An Na kia đang hưng phấn. Hắn bị dọa sợ đến không nhẹ, chuyện này, cô gái này rốt cuộc là ai? An Na lấy ra một con dao bạc lắc lư trên tay, tay còn lại nắm cái đồ chơi kia của Trương Thành Nhân lên, ngẹo đầu nghiêm túc hỏi hắn: "Cậu nói tôi nên cưa hay nên đâm cái này đây?"
"Chờ đã, đừng manh động." Giọng Trương Thành Nhân hối hả.
An Na một tay nắm cái đồ chơi của Trương Thành Nhân, một cái tay khác giơ dao lên: "Lần trước cắt của tên nam sinh kia phải mất nửa ngày mới đứt lìa, lần này không biết có thể dứt khoát cắt hay không." Xem ra công lực hù dọa người của An Na rất tốt a, nói mặt không đỏ tâm không nhảy.
"Dừng tay! Tao nói, tao nói còn không được sao, buông tao ra."
An Na do dự một chút mới buông Trương Thành Nhân ra. Quảng Lý và Ngũ Khu Dương cũng buông tay ra. Trương Thành Nhân cuống quít dùng một cái tay còn dư lại mặc quần vào, bị dọa sợ đến nước miếng cũng chảy ra: "Là, là Cao San San. Cô ấy tìm tao, nói sẽ làm bạn gái tao nhưng nhất định phải giúp cô ấy làm một chuyện. Những lời đó tất cả đều là do cô ấy kêu tao nói. Cô ấy còn nói cái gì mà bị tụi bây làm cho mất mặt, cho tới bây giờ không có quên được khuất nhục này. Sau đó điều tra ra được quan hệ của Thần Cách và Mạc Tạp. San San lúc nào cũng đang đợi cơ hội, cho nên lần này bọn bây vừa rời khỏi đây cô ấy liền đưa địa chỉ của Mạc Tạp cho tao." Trương Thành Nhân liền một mạch kể lại.
Ngồi ở trên ghế, Thần Cách trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu lên: "Cao San San là ai?"
Ba người khác cũng đang suy nghĩ. Ngũ Khu Dương cảm thấy cái tên này nghe quen tai. Trong đầu hắn hiện ra 2 danh sách, một là danh sách bạn trai cũ, hai là danh sách bạn gái cũ. Cái tên San San thoát ẩn thoát hiện trong danh sách bạn gái cũ. Thật lâu, Ngũ Khu Dương nhớ ra, vỗ tay một cái: "Hình như là bạn gái cũ của Hác Suất. Cái người mà ở cổng trường học cãi lộn với Mạc Tạp đó. Thì ra là vẫn còn thù ghét Mạc Tạp đến vậy. Đồ xấu!"
Trương Thành Nhân thừa dịp những người khác không chú ý, đi tới cửa, vừa đi còn vừa nói: "Bọn mày chờ đó, tao sẽ không tha."
Mới đi tới cửa bị Thần Cách kéo cổ áo lại: "Đứng lại!"
"Mày, mày không phải nói chỉ cần tao nói ra sẽ để tao đi sao?"
"Lời của tôi cũng có thể tin sao?"
"Mày rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?"
"An Na đã chơi xong, vậy thì bây giờ tới lượt tôi." Thần cách tung một cước, Trương Thành Nhân lui về phía sau, mặt cà xuống đất. Hắn ngồi dưới đất, hai chân đạp lui về phía sau, Thần Cách từng bước một đến gần: "Tôi thay mặt Mạc Tạp trả lại gấp bội những gì mà cậu đã gây ra cậu ấy. Cũng có thể xem như là người đàn ông của cậu ấy đáp lễ lại. Chuẩn bị tinh thần xong chưa?"
Tiếng kêu thảm thiết của Trương Thành Nhân xuyên thấu khỏi phòng kho cũ kỹ, hoang phế. Công trường yên tĩnh phá lệ, trở nên ồn ào, xé tan không khí.
Mạc Tạp thật lâu không thấy bóng dáng Thần Cách đâu. Hỏi Hác Suất, ánh mắt hắn cũng chỉ lóe lên, có gì đó rất mờ ám. Cậu ý thức được, khẳng định Thần Cách đã đi tìm Trương Thành Nhân, trong lòng có chút thấp thỏm, trong đầu hồi tưởng lại lời Trương Thành Nhân nói lúc ấy: Tên tiểu tử Thần Cách kia, cùng lắm chỉ là một tên học sinh năm thứ nhất đại học mà thôi, có thể làm gì được tôi? Nghĩ đến đây, Mạc Tạp bắt đầu đứng ngồi không yên, cậu không muốn Thần Cách xảy ra chuyện gì.
"Hác Suất, cậu hãy thành thật nói cho tớ biết. Thần Cách đi đâu tìm Trương Thành Nhân vậy?"
"Tớ thật không biết."
"Vậy cậu lập tức trả lại tất cả số tiền mà cậu nợ tớ."
"Sao lần nào cậu cũng dùng chiêu này hết vậy!" Hác Suất suy nghĩ một chút, dù sao bên kia chắc cũng xử lí xong xuôi hết rồi, để cho Mạc Tạp đi xem thực lực của Thần Cách như thế nào cũng không có gì nguy hiểm. Hác Suất vì mình mà phản bội lại Thần Cách, tìm một cái cớ biện minh.
Sau khi lấy được địa chỉ, Mạc Tạp mang theo tâm tình muốn liều mạng đánh nhau với Trương Thành Nhân mà gấp gáp lên đường. Trên đường đi cậu không ngừng lăng xăng gọi tên Trương Thành Nhân bằng tất cả tức giận. Mồ hôi rơi vào trong mắt, Mạc Tạp dùng ngón tay trỏ xoa xoa mắt. Lúc sắp đến gần, dạ dày cậu tựa như bị chuột rút, co lại. Tốc độ đi dần dần chậm lại. Mạc Tạp tay chống đầu gối, thở hổn hển, mệt mỏi nhìn về nhà kho phía trước. Mạc Tạp không quan tâm tới cổ họng đang nóng rực khô cạn nước, chỉ một mực muốn chạy đi tìm Thần Cách bên trong nhà kho.
Thần Cách níu lấy cổ áo của Trương Thành Nhân. Khóe mắt, lỗ mũi, đôi môi của Trương Thành Nhân đều đã chảy máu, sưng to, tựa hồ ba má hắn sẽ không còn nhận ra được đây là con mình: "Nhớ kĩ cho tôi, nếu như cậu còn dám đụng Mạc Tạp một cái, tôi sẽ để cho cậu hối hận vì mình đã được sinh ra trên đời này."
"Biết, biết rồi." Trương Thành Nhân yếu ớt trả lời.
"Cút mau!"
Trương Thành Nhân mau chóng đứng lên đi ra khỏi đây. Hắn vừa mới tới cửa thì lúc này Mạc Tạp thở hổn hển đẩy cửa nhà kho ra. Bại hoại là gì? Chính là chỉ những người không biết ăn năn hối cải. Trương Thành Nhân ngẩng đầu nhìn Mạc Tạp, cảm thấy cơ hội đã tới, cũng cần phải làm gì đó để có chút mặt mũi mà trở về. Trương Thành Nhân cầm thanh sắt nằm gần đó dưới đất, đứng lên, dùng một cái tay giơ thanh sắt lên. Mạc Tạp quay đầu lại, mắt thấy thanh sắt đang bổ nhào về mình. Trong nháy mắt, cậu nhắm chặt hai mắt lại. Lúc này cậu cảm giác có cái gì đó chắn ở trước mặt của mình. Sau đó Mạc Tạp nghe được âm thanh của thanh sắt chạm vào cơ thể người, sau đó nữa cậu nghe được Ngũ Khu Dương và An Na hốt hoảng gọi tên Thần Cách. Cho tới bây giờ, chưa lần nào Mạc Tạp sợ mở mắt ra đến như vậy. Cậu thật là sợ, cậu thật là sợ người ngăn trước mặt mình chính là Thần Cách, nhưng mùi hương quen thuộc kia đã bức bách cậu chấp nhận chuyện này.
Cậu chậm rãi mở mắt ra, thấy được mặt của Thần Cách. Tay cậu run rẩy đưa lên, chạm vào một dòng máu tươi từ trên trán chảy xuống khuôn mặt dễ nhìn kia của Thần Cách. Thần Cách cau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Tạp, đưa ngón tay ra đụng chóp mũi của cậu một cái: "Cậu, cái người này, rốt cuộc phải khiến tôi lo lắng, thật là..." Lời còn chưa nói xong, sức nặng cả người của Thần Cách rơi vào trên người của Mạc Tạp.
Thần, Thần Cách!!
Toàn thân Mạc Tạp tựa hồ như bị thứ gì đó đâm vào, đau không cách nào kìm lại. Hai tay cậu ôm chặt thân thể Thần Cách đang không ngừng hạ xuống dưới đất. Không muốn, Thần Cách, cậu bị làm sao vậy? Không nên đối xử với tôi như vậy. Tôi van cậu, không được làm tôi sợ, tôi sợ.
Ngũ Khu Dương đi lên đá văng Trương Thành Nhân đang ngẩn người tại đó ra: "Chết tiệt!"
Quảng Lý nhanh chóng đở Thần Cách lên, cõng lên lưng, nhìn chòng chọc Trương Thành Nhân một cái: "Cậu tốt nhất hy vọng Thần Cách không có sao, nếu không tôi muốn cậu chết. Khu Dương, nhanh đi lái xe tới đây."
An Na cắn răng khom lưng cầm thanh sắt lên, nắm chặt: "Trương Thành Nhân, cậu đã làm cho tôi tức giận! Đây là do cậu tự tìm lấy."
Hai tay An Na giơ thanh sắc lên, hung hăng thẳng tắp đâm vào giữa bắp đùi Trương Thành Nhân. Thanh sắt xuyên thấu qua chân của hắn.
"A~~" Máu theo tiếng kêu la chảy ra. An Na xoay người kéo còn Mạc Tạp vẫn còn đang kinh ngạc đứng ở nơi đó chạy ra bên ngoài. Ngũ Khu Dương lái xe thật nhanh. Đám người xung quanh và công trình chợt lóe lên, bánh xe và mặt đường ma sát.
Mạc Tạp dùng áo ngăn vết thương của Thần Cách, nhưng mà máu vẫn không ngừng chảy ra bên ngoài. Tiếp tục như vậy nữa, dù vết thương không nặng cũng sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà...
Rốt cục, tất cả vị ngọt trên người Thần Cách bị mùi máu tanh đều bao trùm. Mạc Tạp ôm Thần Cách thật chặt. Thần Cách, nếu như cậu có chuyện gì xảy ra, tôi phải sống như thế nào đây?
Sau khi đến bệnh viện, Quảng Lý, An Na, Ngũ Khu Dương nhanh chóng đưa Thần Cách đi vào để cấp cứu. Còn Mạc Tạp vẫn đứng ngoài cửa bệnh viện kinh hoảng trong lòng. Nhìn hình chữ thập (+) màu đỏ tươi trước cổng bệnh viện, Mạc Tạp nắm quần mình thật chặt, móng cấu vào trong thịt. Cậu không dám đi về phía trước một bước, cũng không nguyện ý lui về phía sau một bước.
Ông trời đúng thật là không ngừng đùa giỡn với Mạc Tạp.
Ngày này, năm năm trước, cậu nhìn ba mình đang đắp một tấm vải màu trắng từ bên trong mang ra. [Phong: Bệnh viện trả xác ba Mạc Tạp về để an táng.]
Ngày này, năm năm sau, cậu nhìn Thần Cách cả người đều là máu từ bên ngoài đưa vào trong. [Phong: Đưa TC đi cấp cứu.]
Quá khứ và hiện tại, hai điểm thời gian lấy phương thức tàn nhẫn chồng chất lên nhau.
"Dù gì tao cũng ở bên ngoài xã hội lăn lộn mấy năm, chút chuyện này sẽ làm tao sợ sao? Mày kêu tao nói, tao liền nói, vậy sau này tao còn mặt mũi nào đi gặp anh em?" Trương Thành Nhân ngẩng đầu lên, cặp mắt vẩn đục.
"Thật không? Vậy cũng rất tiếc nuối ." Giọng của Thần Cách tới cuối cùng cũng không có thay đổi: "Ai muốn chơi?"
An Na và Ngũ Khu Dương liếc nhau một cái: "Cậu tới hay là tôi tới?"
Ngũ Khu Dương mặt hiềm ác lắc đầu: "Hắn xấu xí quá, tôi không hạ thủ được."
"Thật là." An Na từ trong túi xách lấy ra cái bao tay cao su, đeo vào, giống như một bác sĩ chuẩn bị làm giải phẫu. Thần Cách buông cái ghế ra, Ngũ Khu Dương và Quảng Lý nhấc Trương Thành Nhân lên.
An Na chuyển qua đứng trước mặt Trương Thành Nhân: "Khi nãy cậu chẳng phải muốn tôi hay sao?" An Na cỡi ra quần Trương Thành Nhân, thô bạo kéo đi xuống, quần trợt đến đầu gối.
Quảng Lý và Ngũ Khu Dương đồng thời quay đầu sang một bên. Quảng Lý nín thở nói: "Phun nước hoa vào chỗ đó trước đi. Tôi không muốn chết do hít phải cái mùi độc hại như vậy."
An Na khinh bỉ nhìn hai người một cái: "Là đàn ông mà cũng sợ." Nói xong, An Na từ trong túi xách móc ra một chai nước hoa, phun phun vào cái đồ chơi nằm giữa hai chân của Trương Thành Nhân. Trương Thành Nhân bị không khí dễ chịu và hài hước trước mắt làm cho có chút mơ hồ.
"Cô, cô muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì hết." An Na nắm lấy một cọng lông ở chỗ hiểm của Trương Thành Nhân giựt mạnh ra. Thấy lông mày Trương Thành Nhân động đậy một cái, An Na nói tiếp: "Một cọng đã đau rồi, một chùm thì sẽ như thế nào đây ta?" An Na nắm lấy một chùm lông trong tay, từ từ nhổ ra. Bắp đùi Trương Thành Nhân run rẩy, mồ hôi mịn từ trên trán rỉ ra, phát ra tiếng kêu rên đau đớn. Hắn chưa kịp hắn thong thả lấy lại sức, An Na lại là tiếp nhổ hết mấy cọng lông còn dư lại.
Trên mặt Trương Thành Nhân đã không có chút huyết sắc nào, mở to cặp mắt nhìn chằm chằm An Na kia đang hưng phấn. Hắn bị dọa sợ đến không nhẹ, chuyện này, cô gái này rốt cuộc là ai? An Na lấy ra một con dao bạc lắc lư trên tay, tay còn lại nắm cái đồ chơi kia của Trương Thành Nhân lên, ngẹo đầu nghiêm túc hỏi hắn: "Cậu nói tôi nên cưa hay nên đâm cái này đây?"
"Chờ đã, đừng manh động." Giọng Trương Thành Nhân hối hả.
An Na một tay nắm cái đồ chơi của Trương Thành Nhân, một cái tay khác giơ dao lên: "Lần trước cắt của tên nam sinh kia phải mất nửa ngày mới đứt lìa, lần này không biết có thể dứt khoát cắt hay không." Xem ra công lực hù dọa người của An Na rất tốt a, nói mặt không đỏ tâm không nhảy.
"Dừng tay! Tao nói, tao nói còn không được sao, buông tao ra."
An Na do dự một chút mới buông Trương Thành Nhân ra. Quảng Lý và Ngũ Khu Dương cũng buông tay ra. Trương Thành Nhân cuống quít dùng một cái tay còn dư lại mặc quần vào, bị dọa sợ đến nước miếng cũng chảy ra: "Là, là Cao San San. Cô ấy tìm tao, nói sẽ làm bạn gái tao nhưng nhất định phải giúp cô ấy làm một chuyện. Những lời đó tất cả đều là do cô ấy kêu tao nói. Cô ấy còn nói cái gì mà bị tụi bây làm cho mất mặt, cho tới bây giờ không có quên được khuất nhục này. Sau đó điều tra ra được quan hệ của Thần Cách và Mạc Tạp. San San lúc nào cũng đang đợi cơ hội, cho nên lần này bọn bây vừa rời khỏi đây cô ấy liền đưa địa chỉ của Mạc Tạp cho tao." Trương Thành Nhân liền một mạch kể lại.
Ngồi ở trên ghế, Thần Cách trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu lên: "Cao San San là ai?"
Ba người khác cũng đang suy nghĩ. Ngũ Khu Dương cảm thấy cái tên này nghe quen tai. Trong đầu hắn hiện ra 2 danh sách, một là danh sách bạn trai cũ, hai là danh sách bạn gái cũ. Cái tên San San thoát ẩn thoát hiện trong danh sách bạn gái cũ. Thật lâu, Ngũ Khu Dương nhớ ra, vỗ tay một cái: "Hình như là bạn gái cũ của Hác Suất. Cái người mà ở cổng trường học cãi lộn với Mạc Tạp đó. Thì ra là vẫn còn thù ghét Mạc Tạp đến vậy. Đồ xấu!"
Trương Thành Nhân thừa dịp những người khác không chú ý, đi tới cửa, vừa đi còn vừa nói: "Bọn mày chờ đó, tao sẽ không tha."
Mới đi tới cửa bị Thần Cách kéo cổ áo lại: "Đứng lại!"
"Mày, mày không phải nói chỉ cần tao nói ra sẽ để tao đi sao?"
"Lời của tôi cũng có thể tin sao?"
"Mày rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?"
"An Na đã chơi xong, vậy thì bây giờ tới lượt tôi." Thần cách tung một cước, Trương Thành Nhân lui về phía sau, mặt cà xuống đất. Hắn ngồi dưới đất, hai chân đạp lui về phía sau, Thần Cách từng bước một đến gần: "Tôi thay mặt Mạc Tạp trả lại gấp bội những gì mà cậu đã gây ra cậu ấy. Cũng có thể xem như là người đàn ông của cậu ấy đáp lễ lại. Chuẩn bị tinh thần xong chưa?"
Tiếng kêu thảm thiết của Trương Thành Nhân xuyên thấu khỏi phòng kho cũ kỹ, hoang phế. Công trường yên tĩnh phá lệ, trở nên ồn ào, xé tan không khí.
Mạc Tạp thật lâu không thấy bóng dáng Thần Cách đâu. Hỏi Hác Suất, ánh mắt hắn cũng chỉ lóe lên, có gì đó rất mờ ám. Cậu ý thức được, khẳng định Thần Cách đã đi tìm Trương Thành Nhân, trong lòng có chút thấp thỏm, trong đầu hồi tưởng lại lời Trương Thành Nhân nói lúc ấy: Tên tiểu tử Thần Cách kia, cùng lắm chỉ là một tên học sinh năm thứ nhất đại học mà thôi, có thể làm gì được tôi? Nghĩ đến đây, Mạc Tạp bắt đầu đứng ngồi không yên, cậu không muốn Thần Cách xảy ra chuyện gì.
"Hác Suất, cậu hãy thành thật nói cho tớ biết. Thần Cách đi đâu tìm Trương Thành Nhân vậy?"
"Tớ thật không biết."
"Vậy cậu lập tức trả lại tất cả số tiền mà cậu nợ tớ."
"Sao lần nào cậu cũng dùng chiêu này hết vậy!" Hác Suất suy nghĩ một chút, dù sao bên kia chắc cũng xử lí xong xuôi hết rồi, để cho Mạc Tạp đi xem thực lực của Thần Cách như thế nào cũng không có gì nguy hiểm. Hác Suất vì mình mà phản bội lại Thần Cách, tìm một cái cớ biện minh.
Sau khi lấy được địa chỉ, Mạc Tạp mang theo tâm tình muốn liều mạng đánh nhau với Trương Thành Nhân mà gấp gáp lên đường. Trên đường đi cậu không ngừng lăng xăng gọi tên Trương Thành Nhân bằng tất cả tức giận. Mồ hôi rơi vào trong mắt, Mạc Tạp dùng ngón tay trỏ xoa xoa mắt. Lúc sắp đến gần, dạ dày cậu tựa như bị chuột rút, co lại. Tốc độ đi dần dần chậm lại. Mạc Tạp tay chống đầu gối, thở hổn hển, mệt mỏi nhìn về nhà kho phía trước. Mạc Tạp không quan tâm tới cổ họng đang nóng rực khô cạn nước, chỉ một mực muốn chạy đi tìm Thần Cách bên trong nhà kho.
Thần Cách níu lấy cổ áo của Trương Thành Nhân. Khóe mắt, lỗ mũi, đôi môi của Trương Thành Nhân đều đã chảy máu, sưng to, tựa hồ ba má hắn sẽ không còn nhận ra được đây là con mình: "Nhớ kĩ cho tôi, nếu như cậu còn dám đụng Mạc Tạp một cái, tôi sẽ để cho cậu hối hận vì mình đã được sinh ra trên đời này."
"Biết, biết rồi." Trương Thành Nhân yếu ớt trả lời.
"Cút mau!"
Trương Thành Nhân mau chóng đứng lên đi ra khỏi đây. Hắn vừa mới tới cửa thì lúc này Mạc Tạp thở hổn hển đẩy cửa nhà kho ra. Bại hoại là gì? Chính là chỉ những người không biết ăn năn hối cải. Trương Thành Nhân ngẩng đầu nhìn Mạc Tạp, cảm thấy cơ hội đã tới, cũng cần phải làm gì đó để có chút mặt mũi mà trở về. Trương Thành Nhân cầm thanh sắt nằm gần đó dưới đất, đứng lên, dùng một cái tay giơ thanh sắt lên. Mạc Tạp quay đầu lại, mắt thấy thanh sắt đang bổ nhào về mình. Trong nháy mắt, cậu nhắm chặt hai mắt lại. Lúc này cậu cảm giác có cái gì đó chắn ở trước mặt của mình. Sau đó Mạc Tạp nghe được âm thanh của thanh sắt chạm vào cơ thể người, sau đó nữa cậu nghe được Ngũ Khu Dương và An Na hốt hoảng gọi tên Thần Cách. Cho tới bây giờ, chưa lần nào Mạc Tạp sợ mở mắt ra đến như vậy. Cậu thật là sợ, cậu thật là sợ người ngăn trước mặt mình chính là Thần Cách, nhưng mùi hương quen thuộc kia đã bức bách cậu chấp nhận chuyện này.
Cậu chậm rãi mở mắt ra, thấy được mặt của Thần Cách. Tay cậu run rẩy đưa lên, chạm vào một dòng máu tươi từ trên trán chảy xuống khuôn mặt dễ nhìn kia của Thần Cách. Thần Cách cau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Tạp, đưa ngón tay ra đụng chóp mũi của cậu một cái: "Cậu, cái người này, rốt cuộc phải khiến tôi lo lắng, thật là..." Lời còn chưa nói xong, sức nặng cả người của Thần Cách rơi vào trên người của Mạc Tạp.
Thần, Thần Cách!!
Toàn thân Mạc Tạp tựa hồ như bị thứ gì đó đâm vào, đau không cách nào kìm lại. Hai tay cậu ôm chặt thân thể Thần Cách đang không ngừng hạ xuống dưới đất. Không muốn, Thần Cách, cậu bị làm sao vậy? Không nên đối xử với tôi như vậy. Tôi van cậu, không được làm tôi sợ, tôi sợ.
Ngũ Khu Dương đi lên đá văng Trương Thành Nhân đang ngẩn người tại đó ra: "Chết tiệt!"
Quảng Lý nhanh chóng đở Thần Cách lên, cõng lên lưng, nhìn chòng chọc Trương Thành Nhân một cái: "Cậu tốt nhất hy vọng Thần Cách không có sao, nếu không tôi muốn cậu chết. Khu Dương, nhanh đi lái xe tới đây."
An Na cắn răng khom lưng cầm thanh sắt lên, nắm chặt: "Trương Thành Nhân, cậu đã làm cho tôi tức giận! Đây là do cậu tự tìm lấy."
Hai tay An Na giơ thanh sắc lên, hung hăng thẳng tắp đâm vào giữa bắp đùi Trương Thành Nhân. Thanh sắt xuyên thấu qua chân của hắn.
"A~~" Máu theo tiếng kêu la chảy ra. An Na xoay người kéo còn Mạc Tạp vẫn còn đang kinh ngạc đứng ở nơi đó chạy ra bên ngoài. Ngũ Khu Dương lái xe thật nhanh. Đám người xung quanh và công trình chợt lóe lên, bánh xe và mặt đường ma sát.
Mạc Tạp dùng áo ngăn vết thương của Thần Cách, nhưng mà máu vẫn không ngừng chảy ra bên ngoài. Tiếp tục như vậy nữa, dù vết thương không nặng cũng sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà...
Rốt cục, tất cả vị ngọt trên người Thần Cách bị mùi máu tanh đều bao trùm. Mạc Tạp ôm Thần Cách thật chặt. Thần Cách, nếu như cậu có chuyện gì xảy ra, tôi phải sống như thế nào đây?
Sau khi đến bệnh viện, Quảng Lý, An Na, Ngũ Khu Dương nhanh chóng đưa Thần Cách đi vào để cấp cứu. Còn Mạc Tạp vẫn đứng ngoài cửa bệnh viện kinh hoảng trong lòng. Nhìn hình chữ thập (+) màu đỏ tươi trước cổng bệnh viện, Mạc Tạp nắm quần mình thật chặt, móng cấu vào trong thịt. Cậu không dám đi về phía trước một bước, cũng không nguyện ý lui về phía sau một bước.
Ông trời đúng thật là không ngừng đùa giỡn với Mạc Tạp.
Ngày này, năm năm trước, cậu nhìn ba mình đang đắp một tấm vải màu trắng từ bên trong mang ra. [Phong: Bệnh viện trả xác ba Mạc Tạp về để an táng.]
Ngày này, năm năm sau, cậu nhìn Thần Cách cả người đều là máu từ bên ngoài đưa vào trong. [Phong: Đưa TC đi cấp cứu.]
Quá khứ và hiện tại, hai điểm thời gian lấy phương thức tàn nhẫn chồng chất lên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.