Thế Giới Của Em Vì Anh Trở Nên Tươi Đẹp
Chương 6
Từ Y Thuần
16/09/2022
Sự việc diễn ra trên mạng không kéo dài quá lâu đã bị Hoành Nghệ cưỡng chế ép xuống, chỉ trong vòng chưa đầy năm tiếng tất cả các hot search liên quan đến scandal của Tần Y đều biến mất không còn tung tích, thay vào đó là sự chiếm sóng của chủ đề #Tần Y gia nhập đoàn phim mới# và #Tần Y thông báo lịch trình làm việc#.
Những tài khoản lúc trước công khai nói xấu, dùng những ngôn từ nhạy cảm để xúc phạm làm ảnh hưởng đến danh dự và nhân phẩm của Tần Y đều đồng loạt đăng bài công khai xin lỗi.
Nhất là vị chủ blogger đã đăng bài bôi nhọ Tần Y, cư dân mạng chỉ kịp thấy chủ thớt đăng bài xin lỗi được vài giây rồi tài khoản với một ngàn lượt theo dõi đã bị Weibo xóa bỏ.
Công ty luật Quân Hằng, đội ngũ cố vấn pháp lý của Hoành Nghệ cũng công bố sẽ nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục pháp lý truy tố những người có liên quan đến vụ việc, tuyệt đối không thể để sự việc diễn ra quá mức.
Một vụ scandal tưởng chừng có thể tạo thành vết nhơ đầu tiên trong cuộc đời sự nghiệp của Tần Y, ai ngờ lại là một bước ngoặc khiến danh tiếng của Tần Y nâng cao hơn bao giờ hết.
Trong một đêm, số lượt người theo dõi Weibo của Tần Y tăng lên theo con số không tưởng, cái tên Tần Y trở nên nóng bỏng tay. Là người đại diện của Tần Y, điện thoại của Dương Đan reo liên tục suốt cả đêm, không ngừng nghỉ, hàng loạt tòa soạn báo đều mong ngóng có thể lên được lịch hẹn phỏng vấn với Tần Y, các hợp đồng đóng phim, hợp đồng đại diện liên lạc muốn kí kết với cô nhưng tất cả đều bị từ chối một cách dứt khoát.
...
Trên mạng trời long đất nở, sóng ngầm mãnh liệt nhưng nữ chính trong câu chuyện scandal của chúng ta hiện tại lại đang thoải mái nằm trên giường nghỉ ngơi.
Khoảng 2 giờ sáng, khi cô đang chìm trong giấc ngủ thì bỗng nhận được tin nhắn điện thoại. Bình thường trong thời gian nghỉ cô sẽ luôn để điện thoại ở chế độ run ngoại trừ số của một người. Vì thế khi tiếng chuông điện thoại vừa reo được hai tiếng, Tần Y đã bật dậy, cô nhanh chóng bắt điện thoại: "Alo!"
"Y Y." Ngữ điệu trầm thấp của Bạc Kiêu từ bên kia truyền đến.
Tần Y cảm thấy lỗ tai của mình như bị điện giật, dù đã nghe anh gọi tên mình rất nhiều lần nhưng lần nào cô cũng cảm thấy âm thanh này quá sức mê người khiến người khác không khỏi chìm đắm.
"Hả?" Tần Y nhíu mày, dụi dụi hai mắt, hỏi: "Sao lại gọi cho em giờ này?"
Bạc Kiêu một tay cầm điện thoại, một tay vân vê chuỗi Phật châu, ngước mắt nhìn con đường sáng đèn ở phía trước: "Nhớ em!"
Tần Y cười nhẹ hỏi: "Hôm nay sao lại thức khuya như vậy?"
"Ngủ không được." Bạc Kiêu dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Chuyện hôm nay sao không gọi cho anh?"
Tần Y có chút ngạc nhiên, mỉm cười: "Bạc Tam gia cũng lên Weibo ư? Em không biết đấy!"
Năm nay Bạc Kiêu mới chỉ đầu ba mươi nhưng mỗi hành động và thói quen của anh đều rất giống người già. Ở cạnh anh đã nhiều năm, cô đương nhiên biết thói quen của anh thế nào. Anh không thích sử dụng các thiết bị điện tử, cho dù có dùng thì cũng rất hạn chế, chỉ giới hạn trong phạm vi công việc, không ngờ lần này anh lại nhận được tin tức nhanh như vậy!
Tần Y vui đùa với anh vài câu sau đó thành thành thật thật giải thích mọi chuyện cho Bạc Kiêu, âm thanh nói chuyện của cô ngọt ngào và chứa đựng tình cảm hơn ngày thường rất nhiều.
Nói một hồi Tần Y cũng quay lại chuyện lên hot search, sợ anh lo lắng, cô nhẹ giọng nói: "Anh cũng biết mấy chuyện bôi nhọ như thế với minh tinh là chuyện rất bình thường mà, hơn nữa hiện tại vị trí của em lại như mặt trời ban trưa, bọn họ không nhắm vào em thì nhắm vào ai. Anh đừng lo. Cũng nhờ vào lần này, bọn họ sẽ biết được ai nên đụng, ai không nên đụng." Càng về sau giọng điệu của Tần Y càng âm trầm hơn, ánh mắt cũng khó nắm bắt hơn.
Bạc Kiêu ở bên kia không nói lời nào, trầm mặc thật lâu rồi mới nói: "Ừ."
Chỉ với một từ này Tần Y đã biết Bạc Kiêu đồng ý với suy nghĩ của cô, Tần Y khẽ cười nhẹ, mềm mỏng nói: "Ngoan."
Bạc Kiêu đang đi trên hành lang, bước chân hơi dừng lại, có chút bất đắc dĩ, khóe môi khẽ cong, sủng nịnh nói: "Biết là tốt!"
Tần Y tặc lưỡi, may quá, không có mắng người. Cô sợ Bạc Kiêu lại vì chuyện này giảng bài cho cô nghe, cô thật sự không biết cách dỗ dành, làm yên lòng người khác.
Trong vài giây, cả hai người đều im lặng.
Bạc Kiêu nhìn ánh sáng ở phía trước, gọi hai tiếng: " Y Y."
"Ừ?"
"Đã bao lâu em chưa về Đế đô rồi?"
"Ba ngày." Tần Y có chút dở khóc dở cười, cô hiểu ý của anh là thế nào nhưng cô mới chỉ rời đi chưa được một tuần, anh đã bắt đầu bày ra giọng điệu buồn phiền này.
Bạc Kiêu ừ một tiếng, thấp giọng hỏi lại: "Mới ba ngày thôi sao?"
"Ừ."
"Nhưng anh lại cảm thấy đã rất lâu rồi!"
Vừa nói Bạc Kiêu vừa từ trong thang máy đi ra, theo trí nhớ bước thẳng về căn phòng Tổng thống duy nhất trên tầng, đối với người bên kia điện thoại cười nhẹ: "Anh rất nhớ em, đến mở cửa đi."
"A?" Giọng nói của Tần Y không nén được sự kinh ngạc: "Cái gì, đến đâu mở cửa?"
Hiếm khi Bạc Kiêu cười lớn, lấy tay gõ cửa, giọng nói trầm thấp ở bên tai vang lên. Anh nói: "Y Y, anh đang đứng trước cửa, đến đây mở cửa cho anh."
Rất nhanh tiếng bấm mật mã đã vang lên.
[Cạch.]
Cánh cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người chỉ mới không gặp nhau ba ngày, bình thường tính cách của cả hai cũng không thích quá dính người, luôn tạo cho đối phương khoảng tự do không ràng buộc nhưng lúc này, tại đây, không biết tại sao Tần Y lại cảm thấy thời gian như đã trôi qua rất lâu, giống như đã một tháng không được gặp người đàn ông trước mặt.
Tần Y lui về sau, né người qua một bên chừa chỗ cho anh tiến vào, miệng định hỏi: "Sao anh..." mấy chữ "lại ở đây" còn chưa kịp nói, Bạc Kiêu đã đi vào, thuận tay đóng cửa lại, một tay ôm lấy eo Tần Y, một tay khác từ sau cửa đặt lên gáy cô, cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn của Bạc Kiêu vừa nồng nàn lại vừa bá đạo mang theo sự cường thế khiến đối phương không thể phản kháng, anh hôn một lúc lại cắn nhẹ môi cô một cái, nhân lúc cô kêu đau, đầu lưỡi linh hoạt liền tiến vào, cuốn lấy lưỡi cô triền miên, cánh tay ở eo càng dùng sức như muốn khảm cô vào người mình.
Trong chốc lát, một câu Tần Y cũng không nói được, cô chuyên tâm hưởng thụ nụ hôn nồng cháy của anh, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngâm trầm thấp.
Một lúc sau đến khi Tần Y sắp không thở nổi nữa, Bạc Kiêu mới không đành lòng buông ra, cúi đầu mổ mổ vài cái lên môi cô, rồi để trán hai người chạm vào nhau, hôn lên chóp mũi cô, khẽ hỏi: "Nhớ anh không?"
Tần Y bật cười, nghe anh nhắc đi nhắc lại vài lần, không nói lời nào, trực tiếp duỗi tay ôm lấy cổ Bạc Kiêu, dùng hành động cho anh biết cô có nhớ anh không.
Trong phòng, đôi tình nhân mang tất cả những sự nhớ nhung của ba ngày qua dồn hết vào nụ hôn kiểu Pháp kia, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng lên cao, hương vị mật ngọt tỏa ra khắp phòng.
Bạc Kiêu dùng một tay bế ngang cô lên, đặt cô lên chiếc giường ở bên cạnh. Bàn tay của anh từ từ thâm dò vào trong váy ngủ của cô, ban đầu là vuốt ve hai chân trắng nõn sau đó dần dần đi lên đến vòng eo con kiến chỉ bằng nửa bàn tay của anh, cuối cùng dừng ở đôi gò bồng đào, bóp nhẹ một cái. Cánh tay còn lại thì cầm lấy tay của Tần Y, dẫn dụ cô đi xuống dưới, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
"Ngoan, giúp anh..."
...
Ba giờ sáng, tóc hai người ướt nhẹp gối lên chiếc giường lớn. Tần Y gần như vừa chạm vào gối đã thiếp đi. Bạc Kiêu chỉ mặc một chiếc quần đen dài nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, cẩn thận từng chút một giúp cô sấy tóc, đến khi cảm thấy tóc Tần Y đã khô, anh mới chuyển sang sấy tóc của mình. Sau đó, cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn, yên bình đang say ngủ của cô, yết hầu lại nhấp nhô lên xuống, cúi người hôn lên trán cô.
Dường như vẫn thấy không đủ, cặp môi mỏng lạnh kia lại di chuyển từ trên trán sang mí mắt sau đó hôn nhẹ lên môi cô, ban đầu chỉ là nụ hôn thoáng qua nhưng không biết từ khi nào đã chuyển thành làm càn trên môi cô.
Tần Y mới thiếp đi chưa được bao lâu đã bị nụ hôn ướt át của anh đánh thức.
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng ấm áp lờ mờ chiếu ra bóng hình cao lớn và bờ vai rắn chắc của Bạc Kiêu, sắc vàng theo từng động tác của anh mà chập chờn chuyển động.
Tần Y như bị mê hoặc, cô chớp mắt vài cái, nói mớ mấy câu. Bạc Kiêu nghe không rõ nên tiếp tục hôn sâu thêm mấy cái, môi ghé sát lên tai cô, trầm thấp nói: "Ngủ đi."
Tần Y nằm trong ngực anh, cọ cọ vài cái rồi mới thiếp đi, vẻ mặt thỏa mãn.
Những tài khoản lúc trước công khai nói xấu, dùng những ngôn từ nhạy cảm để xúc phạm làm ảnh hưởng đến danh dự và nhân phẩm của Tần Y đều đồng loạt đăng bài công khai xin lỗi.
Nhất là vị chủ blogger đã đăng bài bôi nhọ Tần Y, cư dân mạng chỉ kịp thấy chủ thớt đăng bài xin lỗi được vài giây rồi tài khoản với một ngàn lượt theo dõi đã bị Weibo xóa bỏ.
Công ty luật Quân Hằng, đội ngũ cố vấn pháp lý của Hoành Nghệ cũng công bố sẽ nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục pháp lý truy tố những người có liên quan đến vụ việc, tuyệt đối không thể để sự việc diễn ra quá mức.
Một vụ scandal tưởng chừng có thể tạo thành vết nhơ đầu tiên trong cuộc đời sự nghiệp của Tần Y, ai ngờ lại là một bước ngoặc khiến danh tiếng của Tần Y nâng cao hơn bao giờ hết.
Trong một đêm, số lượt người theo dõi Weibo của Tần Y tăng lên theo con số không tưởng, cái tên Tần Y trở nên nóng bỏng tay. Là người đại diện của Tần Y, điện thoại của Dương Đan reo liên tục suốt cả đêm, không ngừng nghỉ, hàng loạt tòa soạn báo đều mong ngóng có thể lên được lịch hẹn phỏng vấn với Tần Y, các hợp đồng đóng phim, hợp đồng đại diện liên lạc muốn kí kết với cô nhưng tất cả đều bị từ chối một cách dứt khoát.
...
Trên mạng trời long đất nở, sóng ngầm mãnh liệt nhưng nữ chính trong câu chuyện scandal của chúng ta hiện tại lại đang thoải mái nằm trên giường nghỉ ngơi.
Khoảng 2 giờ sáng, khi cô đang chìm trong giấc ngủ thì bỗng nhận được tin nhắn điện thoại. Bình thường trong thời gian nghỉ cô sẽ luôn để điện thoại ở chế độ run ngoại trừ số của một người. Vì thế khi tiếng chuông điện thoại vừa reo được hai tiếng, Tần Y đã bật dậy, cô nhanh chóng bắt điện thoại: "Alo!"
"Y Y." Ngữ điệu trầm thấp của Bạc Kiêu từ bên kia truyền đến.
Tần Y cảm thấy lỗ tai của mình như bị điện giật, dù đã nghe anh gọi tên mình rất nhiều lần nhưng lần nào cô cũng cảm thấy âm thanh này quá sức mê người khiến người khác không khỏi chìm đắm.
"Hả?" Tần Y nhíu mày, dụi dụi hai mắt, hỏi: "Sao lại gọi cho em giờ này?"
Bạc Kiêu một tay cầm điện thoại, một tay vân vê chuỗi Phật châu, ngước mắt nhìn con đường sáng đèn ở phía trước: "Nhớ em!"
Tần Y cười nhẹ hỏi: "Hôm nay sao lại thức khuya như vậy?"
"Ngủ không được." Bạc Kiêu dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Chuyện hôm nay sao không gọi cho anh?"
Tần Y có chút ngạc nhiên, mỉm cười: "Bạc Tam gia cũng lên Weibo ư? Em không biết đấy!"
Năm nay Bạc Kiêu mới chỉ đầu ba mươi nhưng mỗi hành động và thói quen của anh đều rất giống người già. Ở cạnh anh đã nhiều năm, cô đương nhiên biết thói quen của anh thế nào. Anh không thích sử dụng các thiết bị điện tử, cho dù có dùng thì cũng rất hạn chế, chỉ giới hạn trong phạm vi công việc, không ngờ lần này anh lại nhận được tin tức nhanh như vậy!
Tần Y vui đùa với anh vài câu sau đó thành thành thật thật giải thích mọi chuyện cho Bạc Kiêu, âm thanh nói chuyện của cô ngọt ngào và chứa đựng tình cảm hơn ngày thường rất nhiều.
Nói một hồi Tần Y cũng quay lại chuyện lên hot search, sợ anh lo lắng, cô nhẹ giọng nói: "Anh cũng biết mấy chuyện bôi nhọ như thế với minh tinh là chuyện rất bình thường mà, hơn nữa hiện tại vị trí của em lại như mặt trời ban trưa, bọn họ không nhắm vào em thì nhắm vào ai. Anh đừng lo. Cũng nhờ vào lần này, bọn họ sẽ biết được ai nên đụng, ai không nên đụng." Càng về sau giọng điệu của Tần Y càng âm trầm hơn, ánh mắt cũng khó nắm bắt hơn.
Bạc Kiêu ở bên kia không nói lời nào, trầm mặc thật lâu rồi mới nói: "Ừ."
Chỉ với một từ này Tần Y đã biết Bạc Kiêu đồng ý với suy nghĩ của cô, Tần Y khẽ cười nhẹ, mềm mỏng nói: "Ngoan."
Bạc Kiêu đang đi trên hành lang, bước chân hơi dừng lại, có chút bất đắc dĩ, khóe môi khẽ cong, sủng nịnh nói: "Biết là tốt!"
Tần Y tặc lưỡi, may quá, không có mắng người. Cô sợ Bạc Kiêu lại vì chuyện này giảng bài cho cô nghe, cô thật sự không biết cách dỗ dành, làm yên lòng người khác.
Trong vài giây, cả hai người đều im lặng.
Bạc Kiêu nhìn ánh sáng ở phía trước, gọi hai tiếng: " Y Y."
"Ừ?"
"Đã bao lâu em chưa về Đế đô rồi?"
"Ba ngày." Tần Y có chút dở khóc dở cười, cô hiểu ý của anh là thế nào nhưng cô mới chỉ rời đi chưa được một tuần, anh đã bắt đầu bày ra giọng điệu buồn phiền này.
Bạc Kiêu ừ một tiếng, thấp giọng hỏi lại: "Mới ba ngày thôi sao?"
"Ừ."
"Nhưng anh lại cảm thấy đã rất lâu rồi!"
Vừa nói Bạc Kiêu vừa từ trong thang máy đi ra, theo trí nhớ bước thẳng về căn phòng Tổng thống duy nhất trên tầng, đối với người bên kia điện thoại cười nhẹ: "Anh rất nhớ em, đến mở cửa đi."
"A?" Giọng nói của Tần Y không nén được sự kinh ngạc: "Cái gì, đến đâu mở cửa?"
Hiếm khi Bạc Kiêu cười lớn, lấy tay gõ cửa, giọng nói trầm thấp ở bên tai vang lên. Anh nói: "Y Y, anh đang đứng trước cửa, đến đây mở cửa cho anh."
Rất nhanh tiếng bấm mật mã đã vang lên.
[Cạch.]
Cánh cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người chỉ mới không gặp nhau ba ngày, bình thường tính cách của cả hai cũng không thích quá dính người, luôn tạo cho đối phương khoảng tự do không ràng buộc nhưng lúc này, tại đây, không biết tại sao Tần Y lại cảm thấy thời gian như đã trôi qua rất lâu, giống như đã một tháng không được gặp người đàn ông trước mặt.
Tần Y lui về sau, né người qua một bên chừa chỗ cho anh tiến vào, miệng định hỏi: "Sao anh..." mấy chữ "lại ở đây" còn chưa kịp nói, Bạc Kiêu đã đi vào, thuận tay đóng cửa lại, một tay ôm lấy eo Tần Y, một tay khác từ sau cửa đặt lên gáy cô, cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn của Bạc Kiêu vừa nồng nàn lại vừa bá đạo mang theo sự cường thế khiến đối phương không thể phản kháng, anh hôn một lúc lại cắn nhẹ môi cô một cái, nhân lúc cô kêu đau, đầu lưỡi linh hoạt liền tiến vào, cuốn lấy lưỡi cô triền miên, cánh tay ở eo càng dùng sức như muốn khảm cô vào người mình.
Trong chốc lát, một câu Tần Y cũng không nói được, cô chuyên tâm hưởng thụ nụ hôn nồng cháy của anh, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngâm trầm thấp.
Một lúc sau đến khi Tần Y sắp không thở nổi nữa, Bạc Kiêu mới không đành lòng buông ra, cúi đầu mổ mổ vài cái lên môi cô, rồi để trán hai người chạm vào nhau, hôn lên chóp mũi cô, khẽ hỏi: "Nhớ anh không?"
Tần Y bật cười, nghe anh nhắc đi nhắc lại vài lần, không nói lời nào, trực tiếp duỗi tay ôm lấy cổ Bạc Kiêu, dùng hành động cho anh biết cô có nhớ anh không.
Trong phòng, đôi tình nhân mang tất cả những sự nhớ nhung của ba ngày qua dồn hết vào nụ hôn kiểu Pháp kia, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng lên cao, hương vị mật ngọt tỏa ra khắp phòng.
Bạc Kiêu dùng một tay bế ngang cô lên, đặt cô lên chiếc giường ở bên cạnh. Bàn tay của anh từ từ thâm dò vào trong váy ngủ của cô, ban đầu là vuốt ve hai chân trắng nõn sau đó dần dần đi lên đến vòng eo con kiến chỉ bằng nửa bàn tay của anh, cuối cùng dừng ở đôi gò bồng đào, bóp nhẹ một cái. Cánh tay còn lại thì cầm lấy tay của Tần Y, dẫn dụ cô đi xuống dưới, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
"Ngoan, giúp anh..."
...
Ba giờ sáng, tóc hai người ướt nhẹp gối lên chiếc giường lớn. Tần Y gần như vừa chạm vào gối đã thiếp đi. Bạc Kiêu chỉ mặc một chiếc quần đen dài nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, cẩn thận từng chút một giúp cô sấy tóc, đến khi cảm thấy tóc Tần Y đã khô, anh mới chuyển sang sấy tóc của mình. Sau đó, cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn, yên bình đang say ngủ của cô, yết hầu lại nhấp nhô lên xuống, cúi người hôn lên trán cô.
Dường như vẫn thấy không đủ, cặp môi mỏng lạnh kia lại di chuyển từ trên trán sang mí mắt sau đó hôn nhẹ lên môi cô, ban đầu chỉ là nụ hôn thoáng qua nhưng không biết từ khi nào đã chuyển thành làm càn trên môi cô.
Tần Y mới thiếp đi chưa được bao lâu đã bị nụ hôn ướt át của anh đánh thức.
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng ấm áp lờ mờ chiếu ra bóng hình cao lớn và bờ vai rắn chắc của Bạc Kiêu, sắc vàng theo từng động tác của anh mà chập chờn chuyển động.
Tần Y như bị mê hoặc, cô chớp mắt vài cái, nói mớ mấy câu. Bạc Kiêu nghe không rõ nên tiếp tục hôn sâu thêm mấy cái, môi ghé sát lên tai cô, trầm thấp nói: "Ngủ đi."
Tần Y nằm trong ngực anh, cọ cọ vài cái rồi mới thiếp đi, vẻ mặt thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.