Thế Giới Của Những Kẻ Hút Máu: Một Đi Không Trở Lại
Chương 28: Chương 28
Bùi Thị Cẫm Nên - Bangtan
27/04/2018
Húp!! Cô đã
phải chạy hơn 3h đồng hồ nhưng bọn chúng vẫn không buôn tha. Chúng cứ
như con quái vật đói khát lâu năm, lưỡi thè dài qua cằm, hai mắt trợn
ngược lên như kẻ nghiện thuốc phiện. Trên tay chúng có dấu ấn của ngục
Bazalas và chiếc còng giam ấn sức mạnh cũng bị vỡ ra. Tiếng cười chói
tai của chúng vang lên trong màn đêm làm lay động lá cành. Chân Rin như
rụng rời, hai tay ê ẩm nên tốc độ di chuyển bị tụt dốc đáng kể. Một tên
phóng dao về phía trước đâm xuyên bụng cô làm cô ngã khụy xuống dưới nền đất. Thừa thế chúng tấn công, cứ nghĩ đây khoảnh khắc cuối cùng trong
đời. Bọn chúng bổ đến như thú hoang nhưng ai đó đã kịp ngăn cản chúng
- Zales!!
Giọng nói cô yếu ớt của cô vang lên. Cô không rõ loại chiêu thức ông dùng là gì
- Đứng lên được chứ?? Ổn không
- Sao ông lại đến đây?? Để mọi người biết được thì...
Ông liền đảo mắt nhìn xung quanh. May mắn là không có ai cả. Ông nhanh tay trùm áo lại lên đầu
- Nói chuyện ở đâu không tiện. Chúng ta về kí túc xá
Ông dìu cô phóng đi nhanh lẹ. Vào được bên trong, ngồi trên chiếc giường, cô ngã người xuống thả lỏng. Sức cô đã kiệt, đến đúng còn không nổi
- Chị!! Ngài Zales!! Sao lại ra nông nỗi này. Ngài Zales à, còn sao ngaig lại ra ngoài, với tình hình hiện tại để các Vampire thấy được rất là nguy hiểm biết không!?
Suốt ngày vẫn vậy, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, Frizen vẫn là người lên tiếng hỏi hang lo lắng cho tất cả
- Bình tĩnh nào Frizen!! Ta không sao, mau lấy nước cho Rin
Frizen thấy được tình hình nghiêm trọng liền chạy đi ngay. Ông ngồi xuống bên cạnh Rin
- Cô ổn chứ!!
- Tôi không sao, có lẽ nghỉ ngơi một chút là hết
Phụt!! Cô lại tiếp tục thổ huyết. Không hiểu sao Zales nhìn mà thấy sót xa quá. Frizen mang nước đến ông liền đỡ Rin dậy cho cô uống chút nước
- Cảm ơn- Đến nói còn không ra hơi- Tôi muốn vào nhà vệ sinh
Hai chân cô bước đi loạn choạn, khó khăn lắm mới vào được bên trong
- Lại phiền ngươi rồi Frizen
Zales chỉ tay vào cái ga giường dính máu
- Không thành vấn đề
Cạch!! Cánh cửa được mở ra một cách bất ngờ. Cũng chính vì vậy, Frizen không thể cảm nhận được có ai đang đến
- Ngươi là ai??
Zales bỗng đứng bất động nhìn Ken, ánh mắt khẽ lay toát lên nỗi nhung nhớ vô bờ. Đến khi anh gần chạm tay vào mình ông mới định thần và nhảy ra cửa sổ
- Ngươi... Ông ta là ai??
- Tôi... là người thân của tôi
- Đừng nói bừa, một linh thể như ngươi thì làm gì mà có người thân
Frizen cứng họng không biết nói thêm gì cứ ấp a ấp úng. Thấy Frizen như thế, Rin từ trong nhà vệ sinh bước ra rồi đi về phía anh. Cô cố gắng giữ thăng bằng để đôi chân không bước lệt nhịp. Cô đã lau đi vết nhem nhuốt trên người, xịt một chút mùi hương để khử mùi máu. Vì mũi anh rất thính, chỉ cần cô đổ máu, chắc chắn chỉ trong vài phút sau anh sẽ xuất hiện. Điều này làm cô cảm thấy rất hạnh phúc
- Ken!! Sao anh lại đến đây
Rin cố nén lại hơi thở và điều hòa nó
- Hắn ta là ai?? Người mới ra khỏi đây
- Ơ...- Cô quay người nhìn Frizen, cô ấy cung đang toát cả mồ hôi- Là người quen của em. Ông ấy sống trong thành phố
- Cái gì!? Em... đã đến thành phố à
- Anh đã dắt em đi, anh không nhớ sao
- Lúc đó anh lúc nào cũng đi kề với em, chẳng nhẽ em làm gì anh không biết hay sao...
- Em...
Cô ngã xuống sàn cái rụp làm Ken lạnh người
- Chủ nhân
- Rin!! Có chuyện gì
Cổ Frizen nghẹn lại không thể nói chuyện được, không thể đợi thêm câu trả lời, anh bồng cô về cung điện. Biết Ken đã rời đi, Zales mới trở lại
- Rin sao rồi!?
- Nhị hoàng tử đã bồng cô ấy đi, có lẽ sẽ không sao
Zales nhìn lên con dao bạc trên bàn mà chính tay ông đã rút ra khỏi bụng Rin
Đặt cô lên giường, lúc này cô đã tỉnh. Anh quỳ xuống trước mặt cô
- Rin!! Em sao vậy??- Khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng- Nói anh nghe đi nào
- Chỉ là triệu chứng sốt nhẹ ở người mà thôi anh đừng lo
- Anh không tin. Đừng dối anh mà
- Không sao anh mau xuống nhà đi
- Không!! Anh sẽ ở đây. Em nói đi có chuyện gì xảy ra với em
- Em muốn đi vệ sinh- Cô lấy hết sức lực để hét lên- Em xin lỗi
Anh lặng người, có lẽ cô thật sự không muốn cho anh biết
- Xong thì xuống dưới nhé
Nhẹ nhàng khép cửa lại, Ken lấy những thực phẩm bổ dưỡng tươi ngon để chế biến. Đây toàn là những thứ giành cho con người. Anh vất vả lau mồ hôi khi đã hoàn thành. Dù không mabg tạp về nhưng người anh vẫn không mảy may chút tàn dư của cuộc nấu ăn. Sau đó anh đợi cả tiếng đồng hồ nhưng vẫn chẳng thấy cô đâu cả. Anh lo lắng bước lên lầu gõ cửa
- Rin!!
Roẹt!! Một phiến băng nhỏ luồn qua khe cửa mém tí đã cắm vào mắt làm anh giật mình không đỡ được
- Chuyện gì đây...
Ken cố đẩy cửa thật mạnh nhưng vô dụng. Anh bèn tăng nhiệt độ cánh cửa, băng tan ra thế là mở được. Mới vừa chạm chân vào phòng, mùi máu của cô sộc vào mũi làm anh như con dơi đói khó chịu lắc lư đầu. Nhưng anh biết bây giờ không phải lúc. Định chạy ngay vào nhà vệ sinh nhưng lại quay đầu vớ lấy chiếc áo choàng vương vãi trên giường chạy vào. Cánh cửa bên trong cũng như vậy, phải tăng nhiệt độ mới vào được bên trong
- Rin!!- Anh bước vào thì thấy cô bê bết nằm trên vũng máu- Rin!! Em sao vậy- Anh choàng áo vào người rồi vỗ mặt của cô- Rin à em mở mắt ra nhìn anh đi
Anh dừng lại nhìn những vết thương trên người cô. Nó đang lành lại nhưng với tốc độ rất chậm. Những sợi tơ da thịt của cô đang tết lại, anh nhìn mà thấy xót lòng. Anh không dám lau người cô mạnh tay, vì như vậy sẽ làm động đến vết thương. Ực!! Máu lại tiếp tục chảy khỏi khóe môi. Anh đã kìm không nỗi nữa rồi, anh đặt môi mình lên đó len lõi liếm từng chút máu nằm trong khoang miệng
...
- Đây là những tù nhân ở ngục Bazalas- May bỏ cánh tay chúng xuống- Sao chúng thoát ra được
- Tên này là người soi!? Có vẻ như vũ khí của hắn đã bị hắn văng đi- Jays biện luận
Tất cả những người trong thất lực đều ở đây ngoại trừ Rin và Ken. Có cả Roxy, Fance và cận vệ của nữ hậu (quên tên ọi)
- Bọn chúng chưa chết. Ta nên đưa chúng về Bazalas- Fance nói
- Nhưng ai... ai đã thả bọn chúng?? Sự canh bị của chúng ta rất chắc chắn
Họ nhìn nhau cùng với một thắc mắt
- Ta dám chắc có một người là nội gián, hắn đã thả những người này ra ngoài... theo một cách nào đó. Và cũng có thể kết luận, chức tước của hắn ở trong cung điện không hề nhỏ
Ai cũng gật đầu tán thành. Vì ở Bazalas, ngoài những người thuộc hoàng tộc thì không ai có thể ra vào nơi đó. Roxy thì không để tâm, cô quẹt vệt máu nằm tách biệt bọn tội phạm lên ngửi rồi giật phắn mình
- Rin!! Đây là máu của Rin. Nhị hoàng tử à
Roxy đang nắm áo anh, rất chặc. Nhưng đây không phải là sự thất lễ mà là sự lo lắng
- Ta hiểu. Ngươi đừng nên kích động mạnh
- Tại sao?? Tại sao Rin lại trở thành mục tiêu của chúng- Jesika lên tiếng hỏi
- Chuyện này ta không thể đoán trước được gì. Hãy mang chúng đến Bazalas để tiếp tục giam cầm. Có lần một dám chắc sẽ có lần hai- Ken phán. Tất cả mọi người giải tán. Những tên lính kéo tay chúng mang đi
Bỗng một tên vùng dậy hét
- Á há há các ngươi sắp toi rồi, sắp toi rồi. Chúa tể của ta đã trỗi dậy, chúa tể Zon đã thức giấc. Hahaha chính ngài đã thả chúng ta ra. Một lòng trung thành với ngài
Hắn vừa đi vừa hét giống hệt một tên điên. Nhưng tên khác cũng theo đó reo hò như đang chơi lễ hội
Đúng như anh dự đoán, Roxy vẫn ở lì đó
- Theo ta
Khuôn mặt Roxy lộ rõ sự biết ơn. Cô đi theo Ken đến cung điện. Nhìn thấy Rin nằm trên giường mà đau lòng, máu đã ngừng chảy, miệng những vết thương cũng đã khép lại. Chỉ còn bên trong, nội tạng vẫn chưa được sắp ghép lại hoàn chỉnh
- Ta nghĩ ngươi không nên ở đây lâu, rất còn nhiều việc đợi ngươi ngoài kia
- Tôi giao Rin cho ngài, mong ngài hãy chăm sóc cậu ấy
Ken khẽ gật đầu. Roxy ngoảnh đầu đi ra ngoài
- Hớ!!
Rin giật mình mở mắt khi cánh cửa vừa khép lại. Cô bắt đầu thở dốc
- Rin!! Bình tĩnh nào, Rin!!
- Không!! Bọn chúng muốn giết em Ken
Cô ôm anh vào lòng, cũng vì vậy mà cảm thấy lòng an toàn hơn. Đây không phải là lợi dụng, thật sự cô đang rất cần một người bên cạnh dể bảo vệ mình
- Bình tĩnh, bình tĩnh
Anh vuốt đầu cô rồi nhẹ nhàng để cô đối diện mình
- Em không biết... em không biết
- Anh vẫn chưa hỏi về chuyện gì Rin. Hãy cố gắng giữ cho lòng mình thật bình tĩnh nào. Hãy mạnh mẽ lên
Cuối cùng mặt cô cũng trở lại bình thường ngã người xuống thở nhẹ. Anh đi xuống dưới hâm lại thức ăn rồi lên dắt cô xuống để ăn. Tinh thần thật tùy tịu, phải khiến cô ăn thật nhiều
- Chỉ vài ngày nữa là chúng ta thi đấu rồi, em nên ăn nhiều vào
- Em không bỏ tên mình vào đó, em không có
- Đừng kích động, anh không trách gì em đâu
Có lẽ vì còn shock nên đến câu để nói cũng không sắp xếp được. Cô ôm đầu gục xuống dưới bàn. Thở từng nhịp mạnh dần
- Em xin lỗi
Anh bỏ ghế đi qua ngồi ngay bên cạnh nhẹ nhàng gắp từng chút thức ăn cho Rin. Cô nhận lấy và cho vào miệng
- Đừng nghĩ ngợi nhiều về việc đó. Hãy tự mình lo cho sức khỏe
- Anh có tin nếu...
Rin ngập ngừng không dám nói tiếp
- Nếu... em nói tiếp đi
- Không, em không muốn nói gì cả
Vì cô đang mệt nên cũng không nên hỏi nhiều làm gì. Việc này rất nghiêm trọng, có lẽ nên đợi tinh thần của cô khá hơn rồi mới tiếp tục tra cứu
Sau vài ngày, tinh thần cô cũng đã khá hơn, hay ra sau vườn ngồi ngắm gió trời. Như thường lệ anh sẽ mang cho cô một ít thức ăn. Nhưng hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả
...
Rin đang ngồi trên giường cùng đàm thoại với Zales. Ông kéo ghế ngồi trước mặt cô
- Sự việc hôm đó là như thế nào
- Trước tiên ông hãy trả lời câu hỏi của tôi trước. Ông đã từng nói ông không thể sử dụng pháp thuật ở cơ thể này...
- Nhờ vậy ta mới cứu được ngươi đấy. Trong thời gian này không lẽ ta phải sống một cách vô dụng như vậy sao??
- Tôi vẫn chưa hề biết thân phận thật sự của ông, nhưng những gì ông làm khiến tôi rất tò mò. Ông rất mạnh. Tôi dám chắc
- Cô có một sức mạnh tiềm ẩn, thứ pháp thuật mà cô đang sử dụng không phải là sức mạnh thật sự. Sau này nó sẽ bộc phát. Ta có cảm giác ta và cô có một thứ gì đó liên kết với nhau
- Tôi cũng cảm nhận được điều đó từ Zen
Hai người im lặng nhìn nhau, điều này khiến Zales lấy làm lạ. Ông cau mày suy nghĩ. Nhưng Rin liền cắt đi mạch suy nghĩ đó
- Hôm đó, Ken phải đi họp ở đâu đó. Tôi chỉ có một mình, rất cô đơn nên đã ra ngoài đi dạo. Không may bị lạc vào rừng cấm. Tôi nghe bọn chúng nói chuyện- Mồ hôi bắt đầu đổ trên trán- Tôi thấy rõ dấu ấn
- Bọn chúng nói gì- Dù biết hiện tại tinh thần cô không ổn định nhưng ông tin sẽ không có cơ hội nào tốt hơn bây giờ
- Ta phải bắt cô ta, Rin Weaslly. Chúa tể đã giao nhiệm vụ đầu tiên khi ta ra khỏi nơi này. Cô lên nào, phải làm ngài hãnh diện. Móc tim và hiến tặng như món quà gặp mặt
- Thật tàn nhẫn
Cánh cửa lại bất chợt mở ra. Zales đã đi đâu mất. Ken tức giận bước vào
- Sao em đi lại chẳng nói cho anh câu nào. Lại đến đây, để làm gì
- Người bạn của em đã thấy bọn người đã tấn công em... em muốn xác nhận một điều gì đó
- Chị à chị bình tĩnh nào. Bớt nói đi
Khuôn mặt Rin trắng bệt không còn tí máu. Có lẽ vẫn còn shock về chuyện đó
- Theo anh về cung điện nào. Anh xin lỗi
- Zales!!
Giọng nói cô yếu ớt của cô vang lên. Cô không rõ loại chiêu thức ông dùng là gì
- Đứng lên được chứ?? Ổn không
- Sao ông lại đến đây?? Để mọi người biết được thì...
Ông liền đảo mắt nhìn xung quanh. May mắn là không có ai cả. Ông nhanh tay trùm áo lại lên đầu
- Nói chuyện ở đâu không tiện. Chúng ta về kí túc xá
Ông dìu cô phóng đi nhanh lẹ. Vào được bên trong, ngồi trên chiếc giường, cô ngã người xuống thả lỏng. Sức cô đã kiệt, đến đúng còn không nổi
- Chị!! Ngài Zales!! Sao lại ra nông nỗi này. Ngài Zales à, còn sao ngaig lại ra ngoài, với tình hình hiện tại để các Vampire thấy được rất là nguy hiểm biết không!?
Suốt ngày vẫn vậy, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, Frizen vẫn là người lên tiếng hỏi hang lo lắng cho tất cả
- Bình tĩnh nào Frizen!! Ta không sao, mau lấy nước cho Rin
Frizen thấy được tình hình nghiêm trọng liền chạy đi ngay. Ông ngồi xuống bên cạnh Rin
- Cô ổn chứ!!
- Tôi không sao, có lẽ nghỉ ngơi một chút là hết
Phụt!! Cô lại tiếp tục thổ huyết. Không hiểu sao Zales nhìn mà thấy sót xa quá. Frizen mang nước đến ông liền đỡ Rin dậy cho cô uống chút nước
- Cảm ơn- Đến nói còn không ra hơi- Tôi muốn vào nhà vệ sinh
Hai chân cô bước đi loạn choạn, khó khăn lắm mới vào được bên trong
- Lại phiền ngươi rồi Frizen
Zales chỉ tay vào cái ga giường dính máu
- Không thành vấn đề
Cạch!! Cánh cửa được mở ra một cách bất ngờ. Cũng chính vì vậy, Frizen không thể cảm nhận được có ai đang đến
- Ngươi là ai??
Zales bỗng đứng bất động nhìn Ken, ánh mắt khẽ lay toát lên nỗi nhung nhớ vô bờ. Đến khi anh gần chạm tay vào mình ông mới định thần và nhảy ra cửa sổ
- Ngươi... Ông ta là ai??
- Tôi... là người thân của tôi
- Đừng nói bừa, một linh thể như ngươi thì làm gì mà có người thân
Frizen cứng họng không biết nói thêm gì cứ ấp a ấp úng. Thấy Frizen như thế, Rin từ trong nhà vệ sinh bước ra rồi đi về phía anh. Cô cố gắng giữ thăng bằng để đôi chân không bước lệt nhịp. Cô đã lau đi vết nhem nhuốt trên người, xịt một chút mùi hương để khử mùi máu. Vì mũi anh rất thính, chỉ cần cô đổ máu, chắc chắn chỉ trong vài phút sau anh sẽ xuất hiện. Điều này làm cô cảm thấy rất hạnh phúc
- Ken!! Sao anh lại đến đây
Rin cố nén lại hơi thở và điều hòa nó
- Hắn ta là ai?? Người mới ra khỏi đây
- Ơ...- Cô quay người nhìn Frizen, cô ấy cung đang toát cả mồ hôi- Là người quen của em. Ông ấy sống trong thành phố
- Cái gì!? Em... đã đến thành phố à
- Anh đã dắt em đi, anh không nhớ sao
- Lúc đó anh lúc nào cũng đi kề với em, chẳng nhẽ em làm gì anh không biết hay sao...
- Em...
Cô ngã xuống sàn cái rụp làm Ken lạnh người
- Chủ nhân
- Rin!! Có chuyện gì
Cổ Frizen nghẹn lại không thể nói chuyện được, không thể đợi thêm câu trả lời, anh bồng cô về cung điện. Biết Ken đã rời đi, Zales mới trở lại
- Rin sao rồi!?
- Nhị hoàng tử đã bồng cô ấy đi, có lẽ sẽ không sao
Zales nhìn lên con dao bạc trên bàn mà chính tay ông đã rút ra khỏi bụng Rin
Đặt cô lên giường, lúc này cô đã tỉnh. Anh quỳ xuống trước mặt cô
- Rin!! Em sao vậy??- Khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng- Nói anh nghe đi nào
- Chỉ là triệu chứng sốt nhẹ ở người mà thôi anh đừng lo
- Anh không tin. Đừng dối anh mà
- Không sao anh mau xuống nhà đi
- Không!! Anh sẽ ở đây. Em nói đi có chuyện gì xảy ra với em
- Em muốn đi vệ sinh- Cô lấy hết sức lực để hét lên- Em xin lỗi
Anh lặng người, có lẽ cô thật sự không muốn cho anh biết
- Xong thì xuống dưới nhé
Nhẹ nhàng khép cửa lại, Ken lấy những thực phẩm bổ dưỡng tươi ngon để chế biến. Đây toàn là những thứ giành cho con người. Anh vất vả lau mồ hôi khi đã hoàn thành. Dù không mabg tạp về nhưng người anh vẫn không mảy may chút tàn dư của cuộc nấu ăn. Sau đó anh đợi cả tiếng đồng hồ nhưng vẫn chẳng thấy cô đâu cả. Anh lo lắng bước lên lầu gõ cửa
- Rin!!
Roẹt!! Một phiến băng nhỏ luồn qua khe cửa mém tí đã cắm vào mắt làm anh giật mình không đỡ được
- Chuyện gì đây...
Ken cố đẩy cửa thật mạnh nhưng vô dụng. Anh bèn tăng nhiệt độ cánh cửa, băng tan ra thế là mở được. Mới vừa chạm chân vào phòng, mùi máu của cô sộc vào mũi làm anh như con dơi đói khó chịu lắc lư đầu. Nhưng anh biết bây giờ không phải lúc. Định chạy ngay vào nhà vệ sinh nhưng lại quay đầu vớ lấy chiếc áo choàng vương vãi trên giường chạy vào. Cánh cửa bên trong cũng như vậy, phải tăng nhiệt độ mới vào được bên trong
- Rin!!- Anh bước vào thì thấy cô bê bết nằm trên vũng máu- Rin!! Em sao vậy- Anh choàng áo vào người rồi vỗ mặt của cô- Rin à em mở mắt ra nhìn anh đi
Anh dừng lại nhìn những vết thương trên người cô. Nó đang lành lại nhưng với tốc độ rất chậm. Những sợi tơ da thịt của cô đang tết lại, anh nhìn mà thấy xót lòng. Anh không dám lau người cô mạnh tay, vì như vậy sẽ làm động đến vết thương. Ực!! Máu lại tiếp tục chảy khỏi khóe môi. Anh đã kìm không nỗi nữa rồi, anh đặt môi mình lên đó len lõi liếm từng chút máu nằm trong khoang miệng
...
- Đây là những tù nhân ở ngục Bazalas- May bỏ cánh tay chúng xuống- Sao chúng thoát ra được
- Tên này là người soi!? Có vẻ như vũ khí của hắn đã bị hắn văng đi- Jays biện luận
Tất cả những người trong thất lực đều ở đây ngoại trừ Rin và Ken. Có cả Roxy, Fance và cận vệ của nữ hậu (quên tên ọi)
- Bọn chúng chưa chết. Ta nên đưa chúng về Bazalas- Fance nói
- Nhưng ai... ai đã thả bọn chúng?? Sự canh bị của chúng ta rất chắc chắn
Họ nhìn nhau cùng với một thắc mắt
- Ta dám chắc có một người là nội gián, hắn đã thả những người này ra ngoài... theo một cách nào đó. Và cũng có thể kết luận, chức tước của hắn ở trong cung điện không hề nhỏ
Ai cũng gật đầu tán thành. Vì ở Bazalas, ngoài những người thuộc hoàng tộc thì không ai có thể ra vào nơi đó. Roxy thì không để tâm, cô quẹt vệt máu nằm tách biệt bọn tội phạm lên ngửi rồi giật phắn mình
- Rin!! Đây là máu của Rin. Nhị hoàng tử à
Roxy đang nắm áo anh, rất chặc. Nhưng đây không phải là sự thất lễ mà là sự lo lắng
- Ta hiểu. Ngươi đừng nên kích động mạnh
- Tại sao?? Tại sao Rin lại trở thành mục tiêu của chúng- Jesika lên tiếng hỏi
- Chuyện này ta không thể đoán trước được gì. Hãy mang chúng đến Bazalas để tiếp tục giam cầm. Có lần một dám chắc sẽ có lần hai- Ken phán. Tất cả mọi người giải tán. Những tên lính kéo tay chúng mang đi
Bỗng một tên vùng dậy hét
- Á há há các ngươi sắp toi rồi, sắp toi rồi. Chúa tể của ta đã trỗi dậy, chúa tể Zon đã thức giấc. Hahaha chính ngài đã thả chúng ta ra. Một lòng trung thành với ngài
Hắn vừa đi vừa hét giống hệt một tên điên. Nhưng tên khác cũng theo đó reo hò như đang chơi lễ hội
Đúng như anh dự đoán, Roxy vẫn ở lì đó
- Theo ta
Khuôn mặt Roxy lộ rõ sự biết ơn. Cô đi theo Ken đến cung điện. Nhìn thấy Rin nằm trên giường mà đau lòng, máu đã ngừng chảy, miệng những vết thương cũng đã khép lại. Chỉ còn bên trong, nội tạng vẫn chưa được sắp ghép lại hoàn chỉnh
- Ta nghĩ ngươi không nên ở đây lâu, rất còn nhiều việc đợi ngươi ngoài kia
- Tôi giao Rin cho ngài, mong ngài hãy chăm sóc cậu ấy
Ken khẽ gật đầu. Roxy ngoảnh đầu đi ra ngoài
- Hớ!!
Rin giật mình mở mắt khi cánh cửa vừa khép lại. Cô bắt đầu thở dốc
- Rin!! Bình tĩnh nào, Rin!!
- Không!! Bọn chúng muốn giết em Ken
Cô ôm anh vào lòng, cũng vì vậy mà cảm thấy lòng an toàn hơn. Đây không phải là lợi dụng, thật sự cô đang rất cần một người bên cạnh dể bảo vệ mình
- Bình tĩnh, bình tĩnh
Anh vuốt đầu cô rồi nhẹ nhàng để cô đối diện mình
- Em không biết... em không biết
- Anh vẫn chưa hỏi về chuyện gì Rin. Hãy cố gắng giữ cho lòng mình thật bình tĩnh nào. Hãy mạnh mẽ lên
Cuối cùng mặt cô cũng trở lại bình thường ngã người xuống thở nhẹ. Anh đi xuống dưới hâm lại thức ăn rồi lên dắt cô xuống để ăn. Tinh thần thật tùy tịu, phải khiến cô ăn thật nhiều
- Chỉ vài ngày nữa là chúng ta thi đấu rồi, em nên ăn nhiều vào
- Em không bỏ tên mình vào đó, em không có
- Đừng kích động, anh không trách gì em đâu
Có lẽ vì còn shock nên đến câu để nói cũng không sắp xếp được. Cô ôm đầu gục xuống dưới bàn. Thở từng nhịp mạnh dần
- Em xin lỗi
Anh bỏ ghế đi qua ngồi ngay bên cạnh nhẹ nhàng gắp từng chút thức ăn cho Rin. Cô nhận lấy và cho vào miệng
- Đừng nghĩ ngợi nhiều về việc đó. Hãy tự mình lo cho sức khỏe
- Anh có tin nếu...
Rin ngập ngừng không dám nói tiếp
- Nếu... em nói tiếp đi
- Không, em không muốn nói gì cả
Vì cô đang mệt nên cũng không nên hỏi nhiều làm gì. Việc này rất nghiêm trọng, có lẽ nên đợi tinh thần của cô khá hơn rồi mới tiếp tục tra cứu
Sau vài ngày, tinh thần cô cũng đã khá hơn, hay ra sau vườn ngồi ngắm gió trời. Như thường lệ anh sẽ mang cho cô một ít thức ăn. Nhưng hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả
...
Rin đang ngồi trên giường cùng đàm thoại với Zales. Ông kéo ghế ngồi trước mặt cô
- Sự việc hôm đó là như thế nào
- Trước tiên ông hãy trả lời câu hỏi của tôi trước. Ông đã từng nói ông không thể sử dụng pháp thuật ở cơ thể này...
- Nhờ vậy ta mới cứu được ngươi đấy. Trong thời gian này không lẽ ta phải sống một cách vô dụng như vậy sao??
- Tôi vẫn chưa hề biết thân phận thật sự của ông, nhưng những gì ông làm khiến tôi rất tò mò. Ông rất mạnh. Tôi dám chắc
- Cô có một sức mạnh tiềm ẩn, thứ pháp thuật mà cô đang sử dụng không phải là sức mạnh thật sự. Sau này nó sẽ bộc phát. Ta có cảm giác ta và cô có một thứ gì đó liên kết với nhau
- Tôi cũng cảm nhận được điều đó từ Zen
Hai người im lặng nhìn nhau, điều này khiến Zales lấy làm lạ. Ông cau mày suy nghĩ. Nhưng Rin liền cắt đi mạch suy nghĩ đó
- Hôm đó, Ken phải đi họp ở đâu đó. Tôi chỉ có một mình, rất cô đơn nên đã ra ngoài đi dạo. Không may bị lạc vào rừng cấm. Tôi nghe bọn chúng nói chuyện- Mồ hôi bắt đầu đổ trên trán- Tôi thấy rõ dấu ấn
- Bọn chúng nói gì- Dù biết hiện tại tinh thần cô không ổn định nhưng ông tin sẽ không có cơ hội nào tốt hơn bây giờ
- Ta phải bắt cô ta, Rin Weaslly. Chúa tể đã giao nhiệm vụ đầu tiên khi ta ra khỏi nơi này. Cô lên nào, phải làm ngài hãnh diện. Móc tim và hiến tặng như món quà gặp mặt
- Thật tàn nhẫn
Cánh cửa lại bất chợt mở ra. Zales đã đi đâu mất. Ken tức giận bước vào
- Sao em đi lại chẳng nói cho anh câu nào. Lại đến đây, để làm gì
- Người bạn của em đã thấy bọn người đã tấn công em... em muốn xác nhận một điều gì đó
- Chị à chị bình tĩnh nào. Bớt nói đi
Khuôn mặt Rin trắng bệt không còn tí máu. Có lẽ vẫn còn shock về chuyện đó
- Theo anh về cung điện nào. Anh xin lỗi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.