Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh
Chương 42
Tưởng Mục Đồng
20/03/2019
Ăn xong bữa sáng, mọi người đều thỏa thích.
Nhan Hàm lần đầu tiên ăn sáng cùng bạn trai của mình, lúc anh gạt trứng chần vào trong đĩa cô, cô thấy quả trứng chần được chiên rất xinh đẹp, trái tim khẽ run.
Hiện tại, cô cũng là một người có thân phận rồi.
May mà sau khi ăn xong bữa sáng các cô cũng không quên chuyện nghiêm chỉnh của mình.
Sau khi trở về phòng, Nghê Cảnh Hề và Nhan Hàm kéo va ly ra, thiết bị quay phim đều do Nhan Hàm mượn bên công ty dùng.
Lúc tới đại sảnh, mọi người mau chóng xuất hiện.
Nhan Hàm nắm tay kéo, cúi đầu trả lời tin nhắn.
Ai ngờ cô vừa mới ngẩng đầu, trông thấy Bùi Dĩ Hằng xuất hiện tại đối diện, anh vẫn mặc chiếc áo khoác Nike lúc ăn bữa sáng, nhưng đã thay quần áo bên trong.
Đó là bộ quần áo kiểu Trung màu trắng, áo cổ tàu cài nút, còn dùng chỉ bạc thêu thành hoa văn đám mây cát tường.
Nhan Hàm theo bản năng nhắm mắt.
Thật là đẹp đến kinh động.
Trên người anh còn mang vẻ trầm tĩnh không thuộc về những người trẻ, không phải vẻ sâu lắng lớn tuổi, cũng không phải còn trẻ ra vẻ từng trải, là loại điềm tĩnh chân thật.
“Đây là quần áo Trần Thần đưa cho anh ư?”
Mấy người các cô phân công rõ ràng, Nghê Cảnh Hề và Ngải Nhã Nhã phụ trách toàn bộ kịch bản, tuy rằng chỉ có vài phút, nhưng các cô cũng muốn quay một bộ phim ngắn mạch lạc, mà không phải loại lờ mờ gì đó.
Nhan Hàm phụ trách quay phim, huống hồ trước đó cô từng quay rất nhiều video ngắn từ lâu, mỗi đợt ra video đều chừng bốn phút. Tại phương diện quay phim này, cô hiểu biết nhiều nhất.
Về phần Trần Thần thì phụ trách trang phục và bối cảnh.
Các cô vốn đã cùng nhau quyết định xong phong cách, dù sao cũng là để tuyên truyền môn thể thao truyền thống cờ vây, theo cổ phong là được lợi thế nhất.
Lúc này bọn họ cùng đến cái đình nổi tiếng kia.
Trần Thần tới muộn nhất, bởi vì cô còn bưng bàn cờ qua.
Đợi khi cô đặt vật này tại chính giữa cái đình, Nhan Hàm rất kinh ngạc hỏi: “Cậu từ đâu lấy ra thế?”
“Mượn của sơn trang đó, bọn họ có phòng trà, đương nhiên có bàn cờ.” Trần Thần nói với vẻ dĩ nhiên.
Sau đó cô có phần đắc ý nói: “Đáng lẽ tớ muốn tự mang theo, cơ mà rất phiền toái, trước đó tớ có gọi điện thoại tới sơn trang, không nghĩ tới bọn họ nói có bàn cờ, có thể cho mượn.”
Nhan Hàm rất bội phục sự lanh lợi của cô bạn.
Tuy nhiên cô thấp giọng nói: “Quần áo cậu đưa cho anh ấy hơi phong phanh quá đi.”
Ban nãy Nhan Hàm lén sờ thử, quả thực mỏng manh gió dễ lùa vào nữa. Quần áo này mặc vào mùa hè thì mát mẻ, nhưng vào mùa đông gió lạnh xào xạc này thì thật là chịu khổ.
Cô đương nhiên muốn tìm người gây họa tính sổ.
Lúc này Trần Thần càng không tự hiểu che miệng cười: “Chính là loại quần áo này mới truyền tải cảm giác phóng khoáng, mặc ra khí chất thần tiên đó.”
Nhan Hàm cười lạnh nói: “Cậu đối xử với em chồng vậy à?”
Trần Thần trừng to mắt, há hốc miệng, hiển nhiên không còn lời nói.
Vừa rồi khi cô ăn cơm, thật sự không chịu đựng được mà đi trước. Đương nhiên mọi người có thể thông cảm đối với hành động trốn chạy của cô. Dù sao loại chuyện xác suất này, không ai cũng gặp được.
Em trai ruột của nam thần của mình, lại cùng ngồi trên bàn ăn với cô, sau đó tối qua còn nhìn thấy cô phát điên.
Trần Thần thấp giọng nói: “Nhan Nhan, tối qua tớ say lắm nhỉ?”
“Cậu dám gọi điện thoại cho Bùi Tri Lễ, cậu nói xem?” Nhan Hàm cười nhạt một tiếng.
Trần Thần che mặt, lại rên rỉ. Thở dài một tiếng, cô không nên uống rượu bia, không nên mà.
Nhưng cô lại hơi tò mò: “Là Bùi Tri Lễ thật ư?”
Nhan Hàm thấy dáng vẻ còn chưa hết hy vọng của cô bạn, cô tiếp tục mỉm cười: “Nếu không bây giờ tớ bảo anh ấy gọi cho Bùi Tri Lễ lần nữa, để cậu đích thân xác nhận, rốt cuộc là thật hay giả nhé?”
“Đừng, đừng, đừng.”
Trần Thần bỗng túm lấy cánh tay cô, trong giọng nói mang theo vẻ cầu xin, thực sự sợ Nhan Hàm làm thật.
Cũng may ngay sau đó mọi người chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu quay phim.
Lúc quay chính thức, Bùi Dĩ Hằng phải cởi ra áo khoác mặc bên ngoài. Thế nên sau khi anh cởi ra, đang xoay người thì Trình Tân Nam ở bên cạnh vươn tay nói: “A Hằng, tôi cầm áo giúp cậu.”
Nhưng Bùi Dĩ Hằng nhìn lướt qua cậu ta, anh lập tức đi về phía Nhan Hàm ở bên cạnh đang điều chỉnh thử máy móc.
Nhan Hàm quay đầu nhìn anh, nói: “Sao thế?”
“Em lạnh không?”
Khi Bùi Dĩ Hằng hỏi câu này, nhân tiện sờ nhẹ lòng bàn tay cô, giống như lúc bố mẹ muốn xác định con mình có lạnh không, luôn sẽ sờ lòng bàn tay.
Anh sờ lòng bàn tay cô, ấm áp như vậy.
Nhan Hàm cúi đầu nhìn ngón tay anh, mặc dù đã nhìn một vạn lần, cô vẫn phát ra cảm khái tự đáy lòng.
Đẹp thật.
Bùi Dĩ Hằng có lẽ vốn không mang ý định, nhưng khi anh từ lòng bàn tay Nhan Hàm dần dần dời lên ngón tay cô, thong thả như vậy. Ngón tay anh dường như đang phác họa hình dáng tay cô, vuốt ve từng chút một.
Nhưng khi sờ đến nơi lòng bàn tay và ngón tay nối liền, anh cúi đầu nhìn thoáng qua.
Nhan Hàm sau đó mới nhìn theo qua, trông thấy lòng bàn tay cô hơi thô ráp, nhất thời giật mình.
Cô lập tức như điện giật rụt tay về.
Thực ra cô cũng không phải là một người sẽ tự ti, nhưng con gái ai không muốn bàn tay mình trắng mịn nõn nà chứ. Nhưng lòng bày tay cô có mịn màng, có làn da trắng, còn có chút thô ráp.
Sờ trong lòng bàn tay không có cảm giác mềm mại trơn bóng.
Cô nhoẻn miệng cười, giọng nói khô khan, đặt hai tay sau lưng, như là cố ý cất giấu gì đó.
“Không sao.” Bùi Dĩ Hằng dứt khoát véo má cô, thấp giọng nói, “Bàn tay nấu ăn chính là vậy.”
Nhan Hàm có cảm giác máu dâng lên đỉnh đầu, chính là loại cảm giác anh hiểu sự tự ti của cô.
“Bỏ áo anh vào trong túi của em đi.” Bùi Dĩ Hằng vươn tay đưa áo tới tay cô.
Nhan Hàm nhìn thoáng qua xung quanh, mọi người hình như đều đang bận chuyện của mình, nhưng cô có cảm giác bí ẩn, giống như hai người họ đang giữ một bí mật không ai biết.
Nhưng khi cô vươn tay nhận áo, đặt áo khoác của anh trong cái túi nằm phía sau cô, mọi người dùng sắc mặt phức tạp nhìn hai người họ.
Trình Tân Nam giật mình há mồm, cuối cùng nói: “Điện hạ vứt bỏ tôi sao? Tôi muốn giữ áo cho cậu ấy, cậu ấy cũng không cần.”
Loại lên án đáng thương này, không nhận được sự đồng tình của Cao Nghiêu ở bên cạnh.
Cậu ta lấy ra một nhúm hạt dưa trong túi, nhét trong tay cậu bạn, nói: “Cậu mới phát hiện ư?”
Trình Tân Nam quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định nói: “Cậu có ý gì?”
“Thì là cái ý cậu nghĩ đó.” Cao Nghiêu hờ hững đáp.
Thực ra trước đó bọn họ sở dĩ thấy được một màn Nhan Hàm giáo huấn người khác, quả thật không phải ngoài ý muốn, mà là hai người họ thấy Bùi Dĩ Hằng rất lạ, muốn giả vờ tình cờ gặp được Nhan Hàm, thuận tiện hỏi thăm chút đã xảy ra việc gì.
Không ngờ họ vừa tới thì thấy được một màn kia.
Huống hồ tối qua Bùi Dĩ Hằng nói câu kia trước mặt mọi người, mẹ nó ngầu quá đi.
Cao Nghiêu cảm thấy, là một người phụ nữ không ai chịu được lời thổ lộ như vậy, trực tiếp không mờ ám, thích thì nói thẳng ra.
Quả thật, người có lòng như điện hạ bọn họ thời nay, thực sự không nhiều lắm.
Lúc này Trình Tân Nam hậm hực cầm lên một hạt dưa, cười lạnh một tiếng: “Phụ nữ.”
Cao Nghiêu quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Đó là người thường à? Đó là thái tử phi của chúng ta.”
Sắc mặt Trình Tân Nam hơi dịu xuống, nhưng vẫn còn chút ấm ức nói: “Tại sao tôi đột nhiên có cảm giác xót xa gả đi con gái thế?”
Cao Nghiêu ớn lạnh đưa mắt nhìn cậu bạn: “Thằng nhóc này thật sự điên rồi.”
Cũng may lần này quay phim thật sự bắt đầu, Nhan Hàm không ngờ Trần Thần vì xây dựng hiệu quả, lại còn mượn một cái quạt máy qua đây. Nghe nói nhân viên sơn trang lấy ra từ trong nhà kho, trước đó dùng tại nhà ăn nhân viên vào mùa hè.
Khi quạt máy thổi vào trong đình, tấm voan mỏng xung quanh cái đình bay nhè nhẹ, trong nháy mắt tạo ra cảm giác bay bổng.
Lần này Nhan Hàm quay chính, Nghê Cảnh Hề phụ trách kịch bản, cô đã nói nội dung quay với Bùi Dĩ Hằng.
Thật ra rất đơn giản, chỉ là muốn quay hình ảnh anh đánh cờ trong đình.
Khi mọi người đứng ở phía ngoài, im lặng nhìn người trong đình, chàng trai ngồi trong đình, áo mỏng màu trắng, mang vẻ anh tuấn kiệt xuất thoải mái tựa gió xuân.
Ngược lại khuôn mặt anh quá chuyên tâm, trên người đặc biệt có loại khí chất trầm tĩnh, từ đuôi lông mày đến giữa ngón tay, đều lộ ra khắp nơi. Tuy rằng ống kính chỉ có thể quay được một bên mặt của anh, nhưng mà ánh mặt trời hôm nay vừa đẹp, lại có tấm voan mỏng che chắn, bởi vậy một nửa người anh đúng lúc được ánh mặt trời lồng vào, nửa khác thì ẩn trong cái bóng chiếc áo mỏng.
Khi ống kính từ từ chuyển động, ánh sáng bóng mờ không ngừng quay vòng, ánh nắng nhảy nhót ở ngọn tóc của anh, làm cho mái tóc ngắn màu đen của anh đượm lên cảm giác ấm áp mềm mại.
Giờ phút này anh đang cầm lên một quân cờ đen, chậm rãi đặt xuống bàn cờ. Sau đó là quân cờ trắng.
Anh yên lặng đánh cờ, dường như tiến vào thế giới thuộc về anh một cách nhanh chóng.
Chuyên tâm, trầm lặng, cùng với dáng vẻ trong mắt chỉ có cờ vây, cảnh tượng này khiến Nhan Hàm chớp mắt, nhìn ống kính đến hơi sửng sốt.
Người thích cờ vây như vậy, thực sự muốn rời khỏi trường thi đấu thuộc về anh sao?
Nhan Hàm không biết ý nghĩ trong lòng anh, nhưng đáy lòng cô chỉ có tiếc nuối.
Rốt cuộc sau khi quay xong đoạn này, Nhan Hàm buông máy móc, lập tức đi lấy áo khoác của anh. Đợi khi cô đem áo khoác tới cái đình đưa cho anh, mới vừa sờ tay anh đã cảm thấy lạnh lẽo.
Nhan Hàm lập tức đau lòng nói: “Trần Thần nhấn mạnh nói loại vải này lay động theo chiều gió xem mới đẹp.”
Lại khiến bạn trai cô lạnh lâu như vậy.
Bùi Dĩ Hằng khẽ cười một cái, mặc vào áo khoác của mình.
Nhan Hàm nghe được lúc này anh còn cười, cô không nhịn được nói: “Còn cười nữa, tay anh lạnh thành gì này rồi?”
“Đau lòng ư?” Bùi Dĩ Hằng mặc áo khoác xong, hơi liếc mắt qua.
Ban nãy, Nhan Hàm đặc biệt dùng keo xịt định hình làm kiểu tóc cho anh, không bằng nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, nhưng cũng không giống kiểu tóc gọn gàng bình thường của anh, mà là hơi hỗn độn, còn lộ ra vầng trán căng chắc, dáng vẻ hơi sắc bén.
Thế nên khi anh nhìn xéo qua, Nhan Hàm thật sự có cảm giác luồng điện chạy qua toàn thân.
Cô cúi đầu, nhưng vẫn còn dáng vẻ không chịu thua, thấp giọng nói: “Đau lòng bạn trai em, không được à.”
“Đương nhiên là được.” Giọng anh đột nhiên gần kề, cho đến khi Nhan Hàm rơi vào cái ôm ấm áp của anh, mới chợt phát hiện anh đã đi tới.
Bàn tay anh kề sát gáy cô, ôm cả người cô vào trong lòng.
Đỉnh đầu Nhan Hàm vang lên một tiếng cười trầm thấp, sau đó anh nói: “Nào, để bạn trai ôm một cái.”
—
Lời tác giả:
Thái tử: đột nhiên có bạn gái, mỗi giây đều muốn ôm cô ấy làm sao đây?
Đồng ca: cũng chỉ là muốn ôm một cái thôi ư? Lắc lư vui vẻ thì sao?
Được rồi, đây là tác giả cứt chó gì hả, làm bẩn tâm hồn thuần khiết của thái tử tôi, ha ha ha ha ha.
Nhan Hàm lần đầu tiên ăn sáng cùng bạn trai của mình, lúc anh gạt trứng chần vào trong đĩa cô, cô thấy quả trứng chần được chiên rất xinh đẹp, trái tim khẽ run.
Hiện tại, cô cũng là một người có thân phận rồi.
May mà sau khi ăn xong bữa sáng các cô cũng không quên chuyện nghiêm chỉnh của mình.
Sau khi trở về phòng, Nghê Cảnh Hề và Nhan Hàm kéo va ly ra, thiết bị quay phim đều do Nhan Hàm mượn bên công ty dùng.
Lúc tới đại sảnh, mọi người mau chóng xuất hiện.
Nhan Hàm nắm tay kéo, cúi đầu trả lời tin nhắn.
Ai ngờ cô vừa mới ngẩng đầu, trông thấy Bùi Dĩ Hằng xuất hiện tại đối diện, anh vẫn mặc chiếc áo khoác Nike lúc ăn bữa sáng, nhưng đã thay quần áo bên trong.
Đó là bộ quần áo kiểu Trung màu trắng, áo cổ tàu cài nút, còn dùng chỉ bạc thêu thành hoa văn đám mây cát tường.
Nhan Hàm theo bản năng nhắm mắt.
Thật là đẹp đến kinh động.
Trên người anh còn mang vẻ trầm tĩnh không thuộc về những người trẻ, không phải vẻ sâu lắng lớn tuổi, cũng không phải còn trẻ ra vẻ từng trải, là loại điềm tĩnh chân thật.
“Đây là quần áo Trần Thần đưa cho anh ư?”
Mấy người các cô phân công rõ ràng, Nghê Cảnh Hề và Ngải Nhã Nhã phụ trách toàn bộ kịch bản, tuy rằng chỉ có vài phút, nhưng các cô cũng muốn quay một bộ phim ngắn mạch lạc, mà không phải loại lờ mờ gì đó.
Nhan Hàm phụ trách quay phim, huống hồ trước đó cô từng quay rất nhiều video ngắn từ lâu, mỗi đợt ra video đều chừng bốn phút. Tại phương diện quay phim này, cô hiểu biết nhiều nhất.
Về phần Trần Thần thì phụ trách trang phục và bối cảnh.
Các cô vốn đã cùng nhau quyết định xong phong cách, dù sao cũng là để tuyên truyền môn thể thao truyền thống cờ vây, theo cổ phong là được lợi thế nhất.
Lúc này bọn họ cùng đến cái đình nổi tiếng kia.
Trần Thần tới muộn nhất, bởi vì cô còn bưng bàn cờ qua.
Đợi khi cô đặt vật này tại chính giữa cái đình, Nhan Hàm rất kinh ngạc hỏi: “Cậu từ đâu lấy ra thế?”
“Mượn của sơn trang đó, bọn họ có phòng trà, đương nhiên có bàn cờ.” Trần Thần nói với vẻ dĩ nhiên.
Sau đó cô có phần đắc ý nói: “Đáng lẽ tớ muốn tự mang theo, cơ mà rất phiền toái, trước đó tớ có gọi điện thoại tới sơn trang, không nghĩ tới bọn họ nói có bàn cờ, có thể cho mượn.”
Nhan Hàm rất bội phục sự lanh lợi của cô bạn.
Tuy nhiên cô thấp giọng nói: “Quần áo cậu đưa cho anh ấy hơi phong phanh quá đi.”
Ban nãy Nhan Hàm lén sờ thử, quả thực mỏng manh gió dễ lùa vào nữa. Quần áo này mặc vào mùa hè thì mát mẻ, nhưng vào mùa đông gió lạnh xào xạc này thì thật là chịu khổ.
Cô đương nhiên muốn tìm người gây họa tính sổ.
Lúc này Trần Thần càng không tự hiểu che miệng cười: “Chính là loại quần áo này mới truyền tải cảm giác phóng khoáng, mặc ra khí chất thần tiên đó.”
Nhan Hàm cười lạnh nói: “Cậu đối xử với em chồng vậy à?”
Trần Thần trừng to mắt, há hốc miệng, hiển nhiên không còn lời nói.
Vừa rồi khi cô ăn cơm, thật sự không chịu đựng được mà đi trước. Đương nhiên mọi người có thể thông cảm đối với hành động trốn chạy của cô. Dù sao loại chuyện xác suất này, không ai cũng gặp được.
Em trai ruột của nam thần của mình, lại cùng ngồi trên bàn ăn với cô, sau đó tối qua còn nhìn thấy cô phát điên.
Trần Thần thấp giọng nói: “Nhan Nhan, tối qua tớ say lắm nhỉ?”
“Cậu dám gọi điện thoại cho Bùi Tri Lễ, cậu nói xem?” Nhan Hàm cười nhạt một tiếng.
Trần Thần che mặt, lại rên rỉ. Thở dài một tiếng, cô không nên uống rượu bia, không nên mà.
Nhưng cô lại hơi tò mò: “Là Bùi Tri Lễ thật ư?”
Nhan Hàm thấy dáng vẻ còn chưa hết hy vọng của cô bạn, cô tiếp tục mỉm cười: “Nếu không bây giờ tớ bảo anh ấy gọi cho Bùi Tri Lễ lần nữa, để cậu đích thân xác nhận, rốt cuộc là thật hay giả nhé?”
“Đừng, đừng, đừng.”
Trần Thần bỗng túm lấy cánh tay cô, trong giọng nói mang theo vẻ cầu xin, thực sự sợ Nhan Hàm làm thật.
Cũng may ngay sau đó mọi người chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu quay phim.
Lúc quay chính thức, Bùi Dĩ Hằng phải cởi ra áo khoác mặc bên ngoài. Thế nên sau khi anh cởi ra, đang xoay người thì Trình Tân Nam ở bên cạnh vươn tay nói: “A Hằng, tôi cầm áo giúp cậu.”
Nhưng Bùi Dĩ Hằng nhìn lướt qua cậu ta, anh lập tức đi về phía Nhan Hàm ở bên cạnh đang điều chỉnh thử máy móc.
Nhan Hàm quay đầu nhìn anh, nói: “Sao thế?”
“Em lạnh không?”
Khi Bùi Dĩ Hằng hỏi câu này, nhân tiện sờ nhẹ lòng bàn tay cô, giống như lúc bố mẹ muốn xác định con mình có lạnh không, luôn sẽ sờ lòng bàn tay.
Anh sờ lòng bàn tay cô, ấm áp như vậy.
Nhan Hàm cúi đầu nhìn ngón tay anh, mặc dù đã nhìn một vạn lần, cô vẫn phát ra cảm khái tự đáy lòng.
Đẹp thật.
Bùi Dĩ Hằng có lẽ vốn không mang ý định, nhưng khi anh từ lòng bàn tay Nhan Hàm dần dần dời lên ngón tay cô, thong thả như vậy. Ngón tay anh dường như đang phác họa hình dáng tay cô, vuốt ve từng chút một.
Nhưng khi sờ đến nơi lòng bàn tay và ngón tay nối liền, anh cúi đầu nhìn thoáng qua.
Nhan Hàm sau đó mới nhìn theo qua, trông thấy lòng bàn tay cô hơi thô ráp, nhất thời giật mình.
Cô lập tức như điện giật rụt tay về.
Thực ra cô cũng không phải là một người sẽ tự ti, nhưng con gái ai không muốn bàn tay mình trắng mịn nõn nà chứ. Nhưng lòng bày tay cô có mịn màng, có làn da trắng, còn có chút thô ráp.
Sờ trong lòng bàn tay không có cảm giác mềm mại trơn bóng.
Cô nhoẻn miệng cười, giọng nói khô khan, đặt hai tay sau lưng, như là cố ý cất giấu gì đó.
“Không sao.” Bùi Dĩ Hằng dứt khoát véo má cô, thấp giọng nói, “Bàn tay nấu ăn chính là vậy.”
Nhan Hàm có cảm giác máu dâng lên đỉnh đầu, chính là loại cảm giác anh hiểu sự tự ti của cô.
“Bỏ áo anh vào trong túi của em đi.” Bùi Dĩ Hằng vươn tay đưa áo tới tay cô.
Nhan Hàm nhìn thoáng qua xung quanh, mọi người hình như đều đang bận chuyện của mình, nhưng cô có cảm giác bí ẩn, giống như hai người họ đang giữ một bí mật không ai biết.
Nhưng khi cô vươn tay nhận áo, đặt áo khoác của anh trong cái túi nằm phía sau cô, mọi người dùng sắc mặt phức tạp nhìn hai người họ.
Trình Tân Nam giật mình há mồm, cuối cùng nói: “Điện hạ vứt bỏ tôi sao? Tôi muốn giữ áo cho cậu ấy, cậu ấy cũng không cần.”
Loại lên án đáng thương này, không nhận được sự đồng tình của Cao Nghiêu ở bên cạnh.
Cậu ta lấy ra một nhúm hạt dưa trong túi, nhét trong tay cậu bạn, nói: “Cậu mới phát hiện ư?”
Trình Tân Nam quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định nói: “Cậu có ý gì?”
“Thì là cái ý cậu nghĩ đó.” Cao Nghiêu hờ hững đáp.
Thực ra trước đó bọn họ sở dĩ thấy được một màn Nhan Hàm giáo huấn người khác, quả thật không phải ngoài ý muốn, mà là hai người họ thấy Bùi Dĩ Hằng rất lạ, muốn giả vờ tình cờ gặp được Nhan Hàm, thuận tiện hỏi thăm chút đã xảy ra việc gì.
Không ngờ họ vừa tới thì thấy được một màn kia.
Huống hồ tối qua Bùi Dĩ Hằng nói câu kia trước mặt mọi người, mẹ nó ngầu quá đi.
Cao Nghiêu cảm thấy, là một người phụ nữ không ai chịu được lời thổ lộ như vậy, trực tiếp không mờ ám, thích thì nói thẳng ra.
Quả thật, người có lòng như điện hạ bọn họ thời nay, thực sự không nhiều lắm.
Lúc này Trình Tân Nam hậm hực cầm lên một hạt dưa, cười lạnh một tiếng: “Phụ nữ.”
Cao Nghiêu quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Đó là người thường à? Đó là thái tử phi của chúng ta.”
Sắc mặt Trình Tân Nam hơi dịu xuống, nhưng vẫn còn chút ấm ức nói: “Tại sao tôi đột nhiên có cảm giác xót xa gả đi con gái thế?”
Cao Nghiêu ớn lạnh đưa mắt nhìn cậu bạn: “Thằng nhóc này thật sự điên rồi.”
Cũng may lần này quay phim thật sự bắt đầu, Nhan Hàm không ngờ Trần Thần vì xây dựng hiệu quả, lại còn mượn một cái quạt máy qua đây. Nghe nói nhân viên sơn trang lấy ra từ trong nhà kho, trước đó dùng tại nhà ăn nhân viên vào mùa hè.
Khi quạt máy thổi vào trong đình, tấm voan mỏng xung quanh cái đình bay nhè nhẹ, trong nháy mắt tạo ra cảm giác bay bổng.
Lần này Nhan Hàm quay chính, Nghê Cảnh Hề phụ trách kịch bản, cô đã nói nội dung quay với Bùi Dĩ Hằng.
Thật ra rất đơn giản, chỉ là muốn quay hình ảnh anh đánh cờ trong đình.
Khi mọi người đứng ở phía ngoài, im lặng nhìn người trong đình, chàng trai ngồi trong đình, áo mỏng màu trắng, mang vẻ anh tuấn kiệt xuất thoải mái tựa gió xuân.
Ngược lại khuôn mặt anh quá chuyên tâm, trên người đặc biệt có loại khí chất trầm tĩnh, từ đuôi lông mày đến giữa ngón tay, đều lộ ra khắp nơi. Tuy rằng ống kính chỉ có thể quay được một bên mặt của anh, nhưng mà ánh mặt trời hôm nay vừa đẹp, lại có tấm voan mỏng che chắn, bởi vậy một nửa người anh đúng lúc được ánh mặt trời lồng vào, nửa khác thì ẩn trong cái bóng chiếc áo mỏng.
Khi ống kính từ từ chuyển động, ánh sáng bóng mờ không ngừng quay vòng, ánh nắng nhảy nhót ở ngọn tóc của anh, làm cho mái tóc ngắn màu đen của anh đượm lên cảm giác ấm áp mềm mại.
Giờ phút này anh đang cầm lên một quân cờ đen, chậm rãi đặt xuống bàn cờ. Sau đó là quân cờ trắng.
Anh yên lặng đánh cờ, dường như tiến vào thế giới thuộc về anh một cách nhanh chóng.
Chuyên tâm, trầm lặng, cùng với dáng vẻ trong mắt chỉ có cờ vây, cảnh tượng này khiến Nhan Hàm chớp mắt, nhìn ống kính đến hơi sửng sốt.
Người thích cờ vây như vậy, thực sự muốn rời khỏi trường thi đấu thuộc về anh sao?
Nhan Hàm không biết ý nghĩ trong lòng anh, nhưng đáy lòng cô chỉ có tiếc nuối.
Rốt cuộc sau khi quay xong đoạn này, Nhan Hàm buông máy móc, lập tức đi lấy áo khoác của anh. Đợi khi cô đem áo khoác tới cái đình đưa cho anh, mới vừa sờ tay anh đã cảm thấy lạnh lẽo.
Nhan Hàm lập tức đau lòng nói: “Trần Thần nhấn mạnh nói loại vải này lay động theo chiều gió xem mới đẹp.”
Lại khiến bạn trai cô lạnh lâu như vậy.
Bùi Dĩ Hằng khẽ cười một cái, mặc vào áo khoác của mình.
Nhan Hàm nghe được lúc này anh còn cười, cô không nhịn được nói: “Còn cười nữa, tay anh lạnh thành gì này rồi?”
“Đau lòng ư?” Bùi Dĩ Hằng mặc áo khoác xong, hơi liếc mắt qua.
Ban nãy, Nhan Hàm đặc biệt dùng keo xịt định hình làm kiểu tóc cho anh, không bằng nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, nhưng cũng không giống kiểu tóc gọn gàng bình thường của anh, mà là hơi hỗn độn, còn lộ ra vầng trán căng chắc, dáng vẻ hơi sắc bén.
Thế nên khi anh nhìn xéo qua, Nhan Hàm thật sự có cảm giác luồng điện chạy qua toàn thân.
Cô cúi đầu, nhưng vẫn còn dáng vẻ không chịu thua, thấp giọng nói: “Đau lòng bạn trai em, không được à.”
“Đương nhiên là được.” Giọng anh đột nhiên gần kề, cho đến khi Nhan Hàm rơi vào cái ôm ấm áp của anh, mới chợt phát hiện anh đã đi tới.
Bàn tay anh kề sát gáy cô, ôm cả người cô vào trong lòng.
Đỉnh đầu Nhan Hàm vang lên một tiếng cười trầm thấp, sau đó anh nói: “Nào, để bạn trai ôm một cái.”
—
Lời tác giả:
Thái tử: đột nhiên có bạn gái, mỗi giây đều muốn ôm cô ấy làm sao đây?
Đồng ca: cũng chỉ là muốn ôm một cái thôi ư? Lắc lư vui vẻ thì sao?
Được rồi, đây là tác giả cứt chó gì hả, làm bẩn tâm hồn thuần khiết của thái tử tôi, ha ha ha ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.