Chương 15: Thiên Thiên biết chuyện
Hoàng Trần Minh Ngọc
27/12/2024
Thời gian hoạt động cứ trôi qua như thường lệ vậy thôi. Đi học về, ăn cơm trưa, làm bài tập ở nhà, đôi lúc đi chơi. Và Thanh Đam cảm nhận là ở thế giới mới này không khác gì mấy thế giới cũ cả. Có thể yêu tự do, làm điều mình thích. Có giàu thì phải có nghèo, và họ chắc chắn sẽ phân biệt giai cấp ở đây. Nơi nào cũng vậy thôi.
Rồi tầm một đến hai tháng sau, cô cũng quen được cuộc sống giàu sang này và bắt đầu sự nghiệp viết lách của bản thân. Cô đăng lên các nền tảng mạng trước.
Có điều nó dính lịch thi cử cuối kỳ! Cô mới viết được mười chương là phải dừng để ôn tập. Cô mới nghỉ viết hai ngày, vào trong nền tảng lại là vô số lượt đọc, lượt thích và lượt bình luận. Không ngờ số khủng đến thế.
Còn về vấn đề tình cảm, cô hình như đã có gì đó đó với Thiên Thiên mất rồi. Cô gác lại quá khứ, và chuyện tình yêu giữa cô và Bách Thịnh, bây giờ là Tuấn Hàn, thì như ngày hôm đó đã chấm dứt hẳn và cả hai trở thành bạn bè của nhau. Có điều, cậu ta vẫn chê cô dở mấy môn tự nhiên.
Đang ngồi ăn bánh, ăn snack ngon lành thế thì cô thấy chán nên cô lấy áo khoác để đi ra ngoài dạo một chút. Dù sao cũng là ngày chủ nhật. Đi được đoạn đường dài thì cô bỗng dưng chững lại. Tại sao thế nhỉ?
Bởi vì cô thấy Quý Quân đang đứng trước mặt mình và thấy hắn cầm con dao. Nhìn bộ dạng hắn bây giờ không khác gì một thằng ăn mày. Chắc hắn bị đuổi cổ ra khỏi nhà cũng nên.
Ký ức cũ cũng từ đây xuất hiện trong đầu cô, cô sợ hãi bất giác lùi lại phía sau. Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy hận thù, hắn chạy thẳng tới hướng cô đang đứng, cô nhanh chóng quay người bỏ chạy. Đang chạy thì cô thấy một góc khuất nên trốn vào đó. Hắn dừng lại, mặt mày nhăn lại, ngó qua ngó lại rồi tiếp tục đi thẳng để tìm cô. Khi thấy hắn đã đi xa thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi tầm 5 phút sau, cô ra khỏi chỗ góc khuất đó, không thấy hắn nữa, cô lại bắt đầu đi tiếp. Có điều, cô vẫn cảm thấy không an tâm trong lòng nên cô lấy điện thoại ra gọi Thiên Thiên.
- Vịt con, gọi tôi gì hả?
Cô ậm ừ một cái rồi trả lời anh:
- À, anh tới chỗ gần quán Sữa Nâu được không?
Thiên Thiên ừ một tiếng, cô hạ điện thoại xuống, mỉm cười và tắt máy. Cô đứng đợi tầm thêm 10 phút nữa thì Thiên Thiên chạy moto tới. Anh nhận ra rằng mặt cô có chút tái mét nên đoán ra được gì đó nhưng không hỏi, chỉ đưa mũ bảo hiểm và nói như này:
- Lên xe tôi chở đi vi vu. Giải toả căng thẳng.
Sắc mặt cô lúc này đã đỡ hơn phần nào đó, cô mỉm cười, cầm lấy mũ mà đội lên đầu, tiếp đến cô ngồi lên xe. Cô đi bao nhiêu lần với anh rồi nhưng lần nào cũng ngại ôm, đến lúc anh phóng một tốc độ lớn thì phải ôm vì sợ.
- Không ôm là ráng chịu đó nhé!
- À thì... ôm là được.
Nghe cô nói vậy, anh nở một nụ cười đắc ý. Cô ngại ngùng vòng qua ôm lấy eo của anh rồi bảo:
- Đi.. thôi.
Anh vặn tay ga, xe bắt đầu chuyển bánh và đi với tốc độ cao khiến cô phải càm ràm:
- Chầm chậm thôi!
Lời nói của cô vậy mà hiệu nghiệm với anh, chơ người khác chắc anh không để tâm quá. Vài lần chứ nhiêu. Anh đi từ từ rồi dừng lại, đậu xe tại ở một vườn hoa lớn. Anh dẫn cô tới ghế đá ngồi rồi hỏi:
- Nãy có chuyện gì phải không?
Cô mím môi, khẽ gật đầu nói:
- Ừ, nãy gặp Quý Quân...
Nghe đến hai chữ "Quý Quân", anh lập tức nhăn mặt và đồng thời có sự lo lắng cho cô nữa, kiểm tra cô có bị hắn làm gì không. Cô nhìn anh như vậy nên đã nhanh chóng trấn an:
- Không sao. Chỉ là hơi ám ảnh trước đây khi ở bên đó...
Nữa... Cái miệng lại toẹt thẳng ra nữa! Đúng là cái miệng nhanh hơn cái não mà.
- Ở bên đó là ở đâu?
Anh thấy lạ nên bèn hỏi, cô chửi thầm bản thân mình trong lòng: "Mắc mớ gì cứ tạo ra thế khó cho mình vậy Đam ơi Đam!".
- Cô có phải giấu gì tôi không? Nói đi, tôi sẽ khoan hồng.
Bị anh nắm thóp, mặt cô lúc này không biết nên miêu tả gì. Cô thở dài một cái, cô nghĩ trước sau cũng biết mà nên thôi đành kể luôn.
- Có hơi ảo ma nhưng mà là sự thật... Và còn một chuyện nữa...
". . .", anh im lặng như tờ, cô thấy vậy nên có hơi lo lắng, người run cầm cập cả lên. Cô nói tiếp:
- Tôi với Tuấn Hàn, gọi là Bạch Thịnh mới đúng, lúc ở thế giới đó là người yêu của nhau. Có điều, chia tay rồi.
Thiên Thiên hỏi:
- Tại sao chia tay? Chẳng lẽ vì tôi hả?
Cô cúi mặt xuống nói:
- Chắc vậy.
Tự dưng có một lực tay nâng nhẹ mặt cô lên, cô ngạc nhiên nhìn. Phút chốc, anh trao cô một nụ hôn, cô mở tròn mắt vì thấy hành động anh như vậy. Lát sau, anh rời ra và nhếch môi nói:
- Đánh dấu chủ quyền với vịt con rồi.
Hai con mắt của cô cứ chớp chớp, không hề giận mà còn đánh dấu chủ quyền nữa chớ. Cô lắp bắp nói:
- Gì hôn tôi vậy?
Thiên Thiên đáp lại:
- Thích thì hôn, dù sao ở đây cô là vị hôn thê của tôi mà.
Cô nhíu mày lại rồi bảo:
- Đáng lẽ ra tôi hơn tuổi anh luôn á.
Anh nhanh chóng đáp:
- Nhưng ở đây cô bằng tuổi tôi.
". . .", không đấu được, không đấu được. Nhảy số nhanh quá nên không thể đấu lại. Rồi lại nghe anh nói thế này nữa mới đau chứ.
- Đáng lẽ kiến thức đó cô biết sẵn mà sao giờ vẫn ngu ngơ dữ vậy? Chưa kể đợt này có tôi bày vẻ rồi vẫn cứ ngốc. Giờ sắp thi cuối kỳ rồi đó, tính sao?
Rồi tầm một đến hai tháng sau, cô cũng quen được cuộc sống giàu sang này và bắt đầu sự nghiệp viết lách của bản thân. Cô đăng lên các nền tảng mạng trước.
Có điều nó dính lịch thi cử cuối kỳ! Cô mới viết được mười chương là phải dừng để ôn tập. Cô mới nghỉ viết hai ngày, vào trong nền tảng lại là vô số lượt đọc, lượt thích và lượt bình luận. Không ngờ số khủng đến thế.
Còn về vấn đề tình cảm, cô hình như đã có gì đó đó với Thiên Thiên mất rồi. Cô gác lại quá khứ, và chuyện tình yêu giữa cô và Bách Thịnh, bây giờ là Tuấn Hàn, thì như ngày hôm đó đã chấm dứt hẳn và cả hai trở thành bạn bè của nhau. Có điều, cậu ta vẫn chê cô dở mấy môn tự nhiên.
Đang ngồi ăn bánh, ăn snack ngon lành thế thì cô thấy chán nên cô lấy áo khoác để đi ra ngoài dạo một chút. Dù sao cũng là ngày chủ nhật. Đi được đoạn đường dài thì cô bỗng dưng chững lại. Tại sao thế nhỉ?
Bởi vì cô thấy Quý Quân đang đứng trước mặt mình và thấy hắn cầm con dao. Nhìn bộ dạng hắn bây giờ không khác gì một thằng ăn mày. Chắc hắn bị đuổi cổ ra khỏi nhà cũng nên.
Ký ức cũ cũng từ đây xuất hiện trong đầu cô, cô sợ hãi bất giác lùi lại phía sau. Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy hận thù, hắn chạy thẳng tới hướng cô đang đứng, cô nhanh chóng quay người bỏ chạy. Đang chạy thì cô thấy một góc khuất nên trốn vào đó. Hắn dừng lại, mặt mày nhăn lại, ngó qua ngó lại rồi tiếp tục đi thẳng để tìm cô. Khi thấy hắn đã đi xa thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi tầm 5 phút sau, cô ra khỏi chỗ góc khuất đó, không thấy hắn nữa, cô lại bắt đầu đi tiếp. Có điều, cô vẫn cảm thấy không an tâm trong lòng nên cô lấy điện thoại ra gọi Thiên Thiên.
- Vịt con, gọi tôi gì hả?
Cô ậm ừ một cái rồi trả lời anh:
- À, anh tới chỗ gần quán Sữa Nâu được không?
Thiên Thiên ừ một tiếng, cô hạ điện thoại xuống, mỉm cười và tắt máy. Cô đứng đợi tầm thêm 10 phút nữa thì Thiên Thiên chạy moto tới. Anh nhận ra rằng mặt cô có chút tái mét nên đoán ra được gì đó nhưng không hỏi, chỉ đưa mũ bảo hiểm và nói như này:
- Lên xe tôi chở đi vi vu. Giải toả căng thẳng.
Sắc mặt cô lúc này đã đỡ hơn phần nào đó, cô mỉm cười, cầm lấy mũ mà đội lên đầu, tiếp đến cô ngồi lên xe. Cô đi bao nhiêu lần với anh rồi nhưng lần nào cũng ngại ôm, đến lúc anh phóng một tốc độ lớn thì phải ôm vì sợ.
- Không ôm là ráng chịu đó nhé!
- À thì... ôm là được.
Nghe cô nói vậy, anh nở một nụ cười đắc ý. Cô ngại ngùng vòng qua ôm lấy eo của anh rồi bảo:
- Đi.. thôi.
Anh vặn tay ga, xe bắt đầu chuyển bánh và đi với tốc độ cao khiến cô phải càm ràm:
- Chầm chậm thôi!
Lời nói của cô vậy mà hiệu nghiệm với anh, chơ người khác chắc anh không để tâm quá. Vài lần chứ nhiêu. Anh đi từ từ rồi dừng lại, đậu xe tại ở một vườn hoa lớn. Anh dẫn cô tới ghế đá ngồi rồi hỏi:
- Nãy có chuyện gì phải không?
Cô mím môi, khẽ gật đầu nói:
- Ừ, nãy gặp Quý Quân...
Nghe đến hai chữ "Quý Quân", anh lập tức nhăn mặt và đồng thời có sự lo lắng cho cô nữa, kiểm tra cô có bị hắn làm gì không. Cô nhìn anh như vậy nên đã nhanh chóng trấn an:
- Không sao. Chỉ là hơi ám ảnh trước đây khi ở bên đó...
Nữa... Cái miệng lại toẹt thẳng ra nữa! Đúng là cái miệng nhanh hơn cái não mà.
- Ở bên đó là ở đâu?
Anh thấy lạ nên bèn hỏi, cô chửi thầm bản thân mình trong lòng: "Mắc mớ gì cứ tạo ra thế khó cho mình vậy Đam ơi Đam!".
- Cô có phải giấu gì tôi không? Nói đi, tôi sẽ khoan hồng.
Bị anh nắm thóp, mặt cô lúc này không biết nên miêu tả gì. Cô thở dài một cái, cô nghĩ trước sau cũng biết mà nên thôi đành kể luôn.
- Có hơi ảo ma nhưng mà là sự thật... Và còn một chuyện nữa...
". . .", anh im lặng như tờ, cô thấy vậy nên có hơi lo lắng, người run cầm cập cả lên. Cô nói tiếp:
- Tôi với Tuấn Hàn, gọi là Bạch Thịnh mới đúng, lúc ở thế giới đó là người yêu của nhau. Có điều, chia tay rồi.
Thiên Thiên hỏi:
- Tại sao chia tay? Chẳng lẽ vì tôi hả?
Cô cúi mặt xuống nói:
- Chắc vậy.
Tự dưng có một lực tay nâng nhẹ mặt cô lên, cô ngạc nhiên nhìn. Phút chốc, anh trao cô một nụ hôn, cô mở tròn mắt vì thấy hành động anh như vậy. Lát sau, anh rời ra và nhếch môi nói:
- Đánh dấu chủ quyền với vịt con rồi.
Hai con mắt của cô cứ chớp chớp, không hề giận mà còn đánh dấu chủ quyền nữa chớ. Cô lắp bắp nói:
- Gì hôn tôi vậy?
Thiên Thiên đáp lại:
- Thích thì hôn, dù sao ở đây cô là vị hôn thê của tôi mà.
Cô nhíu mày lại rồi bảo:
- Đáng lẽ ra tôi hơn tuổi anh luôn á.
Anh nhanh chóng đáp:
- Nhưng ở đây cô bằng tuổi tôi.
". . .", không đấu được, không đấu được. Nhảy số nhanh quá nên không thể đấu lại. Rồi lại nghe anh nói thế này nữa mới đau chứ.
- Đáng lẽ kiến thức đó cô biết sẵn mà sao giờ vẫn ngu ngơ dữ vậy? Chưa kể đợt này có tôi bày vẻ rồi vẫn cứ ngốc. Giờ sắp thi cuối kỳ rồi đó, tính sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.