Thế Giới Đó Có Anh

Chương 1: Từ từ khám phá

Hoàng Trần Minh Ngọc

27/12/2024

Một lát sau, cô ngồi không cũng chán nên cô quay qua hỏi Băng Huyết có đem gì để làm không thì nhỏ đưa cho cô một chiếc điện thoại rất xịn xò. Hồi trước, cô cũng có tự thưởng cho bản thân một cái điện thoại cũng không tồi, đạt nhiều thành tựu mà không tự tặng cho mình một thứ nào cũng uổng. Tuy nhiên, nó cũng thường thôi, so với cái cô đang cầm thì không bằng một góc. Cô mở thử thì nó hiện lên luôn, thì ra có thể mở dấu vân tay, cô thấy rất nhiều cuộc gọi tứ phía đến từ Băng Huyết.

- Gọi 30 cuộc.

Nhỏ gãi đầu ngại ngùng, nói:

- Tại... Cứ thấy bất an... nên... Ai mà...

Cô mới cắt ngang lời nhỏ, mỉm cười, nhẹ nhàng bảo:

- Không sao. À, nãy tao quên hỏi, thế mày làm bạn thân tao lâu chưa?

Băng Huyết trả lời:

- Hồi còn nhỏ đã chơi với nhau rồi á.

Cô gật gật đầu rồi lại hỏi:

- À, mày có hỏi bác sĩ khi nào xuất viện không?

Băng Huyết vui vẻ nói:

- Hai ngày nữa, phải quan sát thêm đó.

Cô gật gật đầu, rồi bấm điện thoại, cô vào mạng xã hội của chủ nhân cơ thể xem có gì không. Vào trang cá nhân trước. Ai ngờ đâu, người này có vẻ rất ít đăng bài, hầu như toàn mấy bài viết về tình yêu của chủ cũ và tên khốn mà Băng Huyết nhắc thôi. Nếu là cô thì sẽ đăng đầy bài viết, một phần cô muốn giữ kỷ niệm, một phần vì cô là nhà văn đã được mọi người biết đến. Rồi cô lướt bên trang chung, không có gì thú vị. Ít phút sau thì cô để điện thoại xuống ở ngay cạnh. Dự định sẽ ra ngoài dạo chơi một chút thì có người đến.

- Trời ơi, cháu tôi!

". . .", chưa kịp định thần chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đã bị ôm cứng ngắt. Cô bị một người đàn bà tuổi trung niên, mặc bộ đồ sang trọng ôm lấy và người đó khóc thành tiếng. Cô cất giọng với đầy thắc mắc:



- À... ừm... ai vậy ạ?

Người ấy nghe xong buông ra, vừa giơ tay lau nước mắt rời trên mặt mình, đồng thời vừa tỏ vẻ khá bất ngờ mà nhìn cô, lúc này Băng Huyết mới giải thích mọi chuyện cho bà ấy nghe, sau đó nhỏ nhìn cô mà bảo:

- Đây là người cô bên nội của mày.

Cô cười trừ nhìn người đàn bà này, người đó nhìn với ánh mắt tràn ngập sự xót thương. Đứa cháu cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa mà gặp bao nhiêu biến cố. Bà ấy áp tay mình vào má cô mà cất giọng dịu dàng:

- Cô tên Miên Lan. Không sao, quên đi chuyện buồn cũng tốt.

Thanh Đam đáp:

- Con xin lỗi vì không thể nhớ ra cô

Bà ấy chẹp miệng, bảo:

- Không sao cả. Ăn gì chưa?

Cô mỉm cười nói:

- Dạ rồi.

Nhìn người cô bên nội này mà cô nhớ đến gia đình ở bên thế giới kia. Không biết họ sẽ như nào khi biết tin con gái của mình qua đời.

Thăm cũng được một lúc, bà cô phải về vì việc bận, trước khi đi, bà cô dặn dò, nhắc nhở Thanh Đam rất nhiều thứ.

- Vâng, cô đi cẩn thận.



. . .

Thời gian cứ trôi qua nhạt nhẽo cho đến hai ngày sau, cô được về nhà. Cô sửng người vì nhà quá to, quá rộng, nó như một lâu đài đúng nghĩa. Đang ham hố nhìn căn nhà, cô bị giật mình vì tiếng kêu của một người đàn ông.

- Chào cô chủ, mừng cô chủ về.

Cô ngơ ngác, cúi đầu chào lại, Băng Huyết ra hiệu cho người đàn ông đó đem đồ lên. Ít giây tiếp theo thì nhỏ quay lại nhìn cô, bảo:

- Vào nhà đi. Có gì gọi tao.

Dứt câu, Băng Huyết đi về nhà luôn. Cô từ từ, chậm rãi bước vào trong căn nhà. Ở bên trong, không gian rất đẹp, đậm chất mùi tiền như những bóng đèn, ghế sofa, tủ đựng,... Cô nhìn quanh mà há hốc mồm luôn. Sau đó cô bước lên trên lầu, có thang máy để đi lên luôn mới xịn. Bây giờ chỉ biết oà lên mà thôi. Rồi cô đứng trước cửa của một căn phòng, cô có linh cảm đây là căn phòng của chủ cơ thể. Thế là cô mở ra, đúng như cô dự đoán. Phòng này rộng gấp mấy lần phòng ngủ của cô lúc trước. Cô tới phía giường rồi nằm xuống. Cô mới thốt lên rằng:

- Nó đã quá!

Rồi bỗng dưng đầu cô nảy ra một ý nghĩ, bản thân mình lúc trước là nhà văn, khó khăn lắm mới đạt được vài thành công và có ý định to lớn hơn thì yểu mệnh.

Cô thầm nghĩ: "Sao mình không làm lại từ đầu nhỉ? Ở đây thực hiện ước mơ được mà, quá đơn giản!". Rồi cô ngồi dậy, đi tới tủ đựng quần áo, mở ra toàn đồ hiệu, mặc dù quần áo, váy vóc có phần đơn giản.

- Kệ. Gu ăn mặc quá dễ thương, duyệt.

Tiếp tục sau đó, cô tới bàn học. Hồi trước cô yếu nhất mấy môn tự nhiên, điểm số của bên xã hội rất ổn áp nhưng tự nhiên lại ba chấm. Tuy nhiên, xem mấy bài kiểm tra Toán, Hoá, Sinh, Lý thì cô lẩm bẩm:

- Sao mà giỏi mấy môn này hay quá vậy? Trời ơi, phải làm như nào đây?

Tuổi thật linh hồn của cô là 23 tuổi, còn thân xác là 18 tuổi. Nay thấy cuối tuần nên cô tranh thủ xem lại mấy bài hồi trước mà thân chủ từng học và hỏi Băng Huyết những bài học gần đây để mai đỡ bị quê.

- Nhìn lạ quá trời quá đất rồi!

Cô xem như vậy cho đến ăn tối luôn. Sau đó, cô đi tới một căn phòng, có lẽ là căn phòng của bố mẹ thân chủ, cô thở dài, cô hứa với lòng sẽ sống tốt thay con gái của họ. Tiếp đến, cô phải lên phòng để mở mấy bài giảng trên mạng lên nghe. Từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ cũng hơn năm, giờ nghe mấy bài cấp ba này, cô chỉ muốn đi ngủ mà thôi. Tầm 45 phút sau, cô ngủ quên lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Đó Có Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook