Chương 11: Chứng tỏ thực lực. Trận chiến không cân sức. (1)
Tiểu Miêumiêu
24/03/2016
Sáng hôm sau, Tiết
Đồng thức dậy thì mana đã được tăng đầy, ngó vào cường độ sáng của mặt
trời thì chắc tầm 6h sáng. Nàng luôn có thói quen dậy rất sớm, danh phận đại tiểu thư khuê các của một tập đoàn đã hình thành trong nàng rất
nhiều nếp sống cứng nhắc mà dù sau này nàng có muốn thay đổi cũng tốn
không ít thời gian. Đứng dậy vươn vai một cái, cảm giác mọi mệt mỏi của
ngày hôm qua đều đã tan biến, còn có chút sảng khoái không khỏi đắc ý
một hồi. Ma khí hôm qua sau khi phá ma tinh lan tỏa trong không khí còn
chưa hấp thu hết thì bây giờ đã hấp thụ không thiếu một mảnh. Các kĩ
năng của nàng đều tăng lên một cấp và cảm giác cường đại hơn rất nhiều
so với tăng cấp bằng ngọc. Trang bị cũng đã được lấp đầy lõi, nàng thậm
chí có cảm giác cho kiếm làm bằng kim cương cắt qua cũng không thể đứt
rời. Trong lòng vô cùng vui vẻ, không chút nghĩ ngợi, nàng bắt đầu thoát y để thay đổi phục trang chuẩn bị đến tổng đàn Minh Nguyệt các. Đúng
lúc này…
“Chúng ta đã đi được chưa?” Tiếng nói vừa dứt thì thân hình của Kỷ Lạc lách cửa chui vào vừa vặn thấy vườn hoa tiên diễm khoe sắc trong phòng. Mặt hắn chưa đầy 0.1s đã đỏ đến nỗi muốn vắt ra máu. Tiết Đồng cảm thấy người nào đó rơi vào trạng thái hôn mê sâu thì cũng mặc kệ, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất mặc y phục, nàng còn chưa muốn cho người khác ăn đậu hũ miễn phí đâu. Xong xuôi mới đưa tay lên miệng đằng hắng một tiếng lôi ai đó trở về.
“A…ta…ta…” Một đại nam nhân bình thường mặt lạnh hơn băng, khi nói còn sợ mình nói đến câu thứ ba sẽ bị nuốt mất lưỡi, nay cư nhiên lại ấp úng vô cùng thiếu tự nhiên khiến cho Tiết Đồng thống khoái vô cùng không khỏi muốn trêu trọc hắn một chút.
“Nha, Kỷ Lạc, có phải lâu rồi ngươi không có nếm qua tư vị phụ nữa hay không? Đến cả tiểu oa nhi chưa lớn như ta ngươi đã…a…ta nghi ngờ ngươi mắc bệnh luyến đồng nha. Không được, như vậy chẳng phải ta đi bên cạnh ngươi sẽ vô cùng nguy hiểm sao?” Lời vừa nói ra, mặt Kỷ Lạc đã đỏ nay còn muốn sốt thêm mấy độ C vừa thẹn vừa giận, nàng ta nghĩ hắn là loại người gì chứ? Thế nhưng, khi chưa kịp đợi hắn phản bác câu nào, nàng đã nghiêm mặt lạnh giọng nói, khí thế vô cùng bức người làm cho hắn phải giật mình xem xét lại cách hắn nhìn nàng:
“Thôi đi, Kỷ Lạc, nếu chuyện này còn diễn ra lần thứ hai, ngươi đừng trách ta vô tình” Mặc dù biết nàng cấp độ không cao, trang phục chiến đấu cũng bình thường, kĩ năng có lẽ cũng chỉ cấp 1-2 là cùng nhưng hắn vẫn không nhịn được rùng mình một cái, rất có cảm giác muốn cúi đầu hảo hảo nghe lệnh nàng. Khí thế này…thật đáng sợ. Nhưng sao hắn lại thấy có chút quen thuộc đây? (Đố các nàng biết vì sao đấy?)
“Đã biết” hắn là nhờ khí thế của nàng mang về trạng thái ban đầu, mặt cũng đã bắt đầu hết sốt rồi. Lúc này, cửa một lần nữa mở ra. Một thân huyết y vô cùng tiên diễm mà lại có chút quỷ dị đi vào. Hắn có đôi mày xếch cao (chưa nhìn đã thiếu thiện cảm) kết hợp với mắt một mí rất là gian trá nhưng mị hoặc hút hồn, đôi mắt lười nhác như khép hờ kia lại có sức quyến rũ người khác phái vô cùng kì lạ. Khuôn mặt trắng bóc vô cùng đáng đánh bởi nó so với nữ nhân còn muốn hơn vài phần, môi mỏng, mũi cao, lông mi dài, trên trán còn tung bay vài sợi tóc lưa thưa. Kết luận lại một câu chính là-yêu nghiệt. Kết hợp với khí lạnh thoát ra trên cơ thể không những không phản cảm mà còn tạo ra cho người khác một cảm giác vô cùng thần bí, muốn tìm tòi, càng tìm tòi lại càng bị hút sâu vào khuôn mặt đó. (Sau khi tả đến nước văng tung tóe mèo xin chốt lại một câu haizzz Dương đại ca, anh mà đi cua gái thì chỉ cần nháy mắt một cái là gái xông vào sập nhà)
Nhưng mà…sao mặt hắn lại quen thế kia??? Nhất là cái khí thế đạm mạc, không coi ai ra gì, không để cái gì trong mắt đó. Không phải Lý Đức- đại thiếu gia tập đoàn Lý thị thì là ai??? Hắn trời sinh lạnh lùng, lại được phú cho khuôn mặt vô cùng mê hoặc chúng sinh nên từ nhỏ đã không coi ai ra gì, vang danh lãnh huyết. Trong giới thương nhân, kinh doanh không ai không biết. Hắn cũng giống nàng, được mệnh danh là thiên tài từ nhỏ. Năm 3 tuổi hắn đã bắt đầu đọc sách, năm 5 tuổi theo ông nội đi làm kinh doanh, 6 tuổi hắn đọc xong toàn bộ 2990 quyển sách trong thư phòng của nhà mình, 7 tuổi hắn lần đầu tiên đi họp hội đồng quản trị và phán một câu khiến tất cả mọi người phải rùng mình hoảng hốt “Tại sao không thay đổi toàn bộ cơ cấu tổ chức?” Sau câu nói đó của hắn Lý thị từ trong top 10 lần đầu tiên xếp thứ ba trong hệ thống các tập đoàn lớn nhất Châu Á chỉ sau Phan thị nhà nàng và một Lãnh thị bí ẩn. Cũng kể từ đó, danh tiếng của hắn vang xa, nàng đã vô tình chạm mặt hắn trong một bữa tiệc xã giao vô cùng đình đám của Lý thị khi phu nhân Lý gia sinh nhật 40. Lần đó, lần đầu tiên Tiết Đồng nàng bị một người cho ăn bơ không thương tiếc. Vậy nên, cái mặt hắn nàng nhớ rất rõ ràng.
Aizzz không ngờ người như hắn cũng có ngày chơi game rồi để chui vô thế giới này. Nàng thật không biết ngoài đời hắn tài năng đến cỡ nào? Nhưng đã vô đây mà đụng vô nàng thì hắn cứ chờ bị nàng chỉnh đi, nàng rất nhỏ nhen nha, đã ghi hận ai thì người đó đừng hòng thoát khỏi tay nàng, mà một khi nàng đã chỉnh thì cũng đừng nghĩ đến chuyện được chết toàn thây. Nàng mới không tin một con mọt sách như hắn có thể làm gì được nàng. (Tiểu Miêumiêu: Dương đại ca a, sám hối đi nha, em xin lỗi vì đã lỡ xây dựng anh có thù với ma nữ này. Lý Đức Dương: Ngươi còn biết ngươi có lỗi à? Ngươi có biết vì ngươi hôm nay mà sau này ta khổ thế nào không hả? Ta nhất định phải chém chết ngươi. Tiểu Miêumiêu: Dương đại ca, tha mạng a, đợi ta hoàn bộ này đã rồi hẵng giết ta nha. *Miêu nhi vô cùng khổ sở vừa vắt chân lên cổ chạy thục mạng, vừa xin tha oai oái* Tiết Đồng: Ngươi chạy đâu? Ngươi nói ai là ma nữ hả? Tiểu Miêumiêu: huhu, em chừa rồi a, tha cho em một con đường sống đi mà. Tiết Đồng: Thù này ta kí nợ, ngươi hoàn bộ này rồi ta bắt ngươi trả cả vốn lẫn lãi. Còn nữa, không HE đừng có trách ta vô tình. Để ngươi chết không toàn thây, treo giữa chợ cho bàn dân thiên hạ chụp ảnh đăng face. P/s: cái chết oan uổng của Miêu nữ. Tiểu Miêumiêu: Hic, em đã rõ rồi ạ)
“Người này là…” Không biết nick name chẳng lẽ lại hỏi hắn có phải Lý Đức không? Hắn cũng đâu có nhớ cái gì nữa đâu. Và nàng cũng có thể khẳng định, hắn đã quên sạch nàng rồi nha. Nhìn cái mặt kia là biết rồi.
“Hắn là Lý Đức Dương, hữu hộ pháp Minh Nguyệt các. Ừm…hắn là một yêu sư” Kỷ Lạc gặp câu hỏi của Tiết Đồng nên đành mở lời, hắn biết thừa tên yêu khuyển kia không bao giờ chịu tự giới thiệu đâu a. “Thúi lắm” vừa nghe xong tên hắn, nàng bật luôn ra câu ấy *trong đầu* từ bao giờ hắn lại mọc thêm một cái “Dương” vào đuôi nữa rồi??? (sao chị không soi gương đi? Từ bao giờ mọc thêm đuôi “Nhi” và đầu “Tiểu” rồi???) A…Kỷ Lạc nói hắn là yêu sư? Yêu sư sao? Nha yêu sư có thể hóa thú a. Nàng mặc dù chưa từng nghĩ mình sẽ hóa thú, nhưng so với việc nhìn người hóa thú tuyệt đối vô cùng hứng thú nha. Hứng thì hứng, nhưng chưa bao giờ nàng biểu hiện nội tâm của mình ra ngoài cho người khác biết (trừ khi một mình bên cạnh Ân) vậy nên bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường thậm chí có chút lạnh nhạt, không quan tâm. Nàng nhàn nhạt nói:
“Ta phát hiện người Minh Nguyệt các các người không hề biết thế nào gọi là cư xử phải phép phải không? Ai đời hai đại nam nhân, đi vào phòng một tiểu nữ nhân, thế nhưng 1 tiếng gõ cửa cũng không có? Đây là cái luân lí gì a?” Nàng một lần nữa khiến Kỷ Lạc mặt nhỏ ra máu, khí hậu trong người không ngừng tăng nhiệt như gặp phải gió Lào.
“Có gì sao?” Lý Đức Dương lần đầu mở miệng có chút lạnh lùng, nói. Khí chất trên người hắn so với nàng cũng không khác nhau bao nhiêu, điều đó khiến nàng không khỏi âm thầm bật ngón cái.
“Vậy ngươi cảm thấy như vậy là không có gì sao?” Nàng đáp lại không ngần ngại đáp cho hắn một cái nhìn vô cùng khinh khỉnh, hắn cũng đâu chịu thua, đôi mắt phượng dài, lười nhác như khép hờ nhưng thật ra đang không ngừng bắn ra những bức xạ có bước sóng vài nano mét mang tính đâm xuyên cực cao như muốn nhìn thấu nội tâm nàng (Xin lỗi anh, tính đâm xuyên của bức xạ chỉ nhìn được xương cốt với bộ tim, mề, cật, phổi, lòng non, lòng già, dạ dày, đại tràng…thôi không nhìn thấy được nội tâm đâu anh) *Tiểu Miêumiêu: các nàng có nghe mùi gì không? Ta nghe có mùi khen khét a* hai ánh mắt giao nhau và cháy khét lẹt trong không gian. Tình trạng này duy trì chừng 10s thì Kỷ Lạc đành phải đằng hắng để lôi hai người ra.
“À phải rồi, ngươi là yêu sư phải không? Ngươi hóa gì?” Nàng mở miệng hỏi, cái này tò mò từ nãy mà bây giờ mới có cơ hội hỏi cho ra nhẽ. Nhưng hắn nghiễm nhiên cho nàng ăn bơ lần nữa (Lần trước trong dạ hội ở thế giới thực nha) thế nên nàng đành phải quăng ánh mắt cho Kỷ Lạc. Kỷ Lạc là người tuy bình thường nói nhiều hơn một câu sợ sẽ chết nhưng không lạnh lùng, cũng không quá kiêu ngạo, khiến nàng rất vừa mắt. Khi nào cần hắn sẽ nói, khi không cần hắn sẽ không làm phiền.
“Hắn hóa ngao, xưng là Ngao đại vương” Ngao??? Mắt Tiết Đồng trợn tròn, 5s sau nàng mới không thèm để ý hình thức, phong phạm ôm bụng cười nắc nẻ.
“ha…haha…hahaha…ta còn tưởng ngươi thần thánh thế nào? Hóa ra chỉ là một tiểu cẩu hahaha. Còn chưa có xứng làm pet của ta.hahaha…” (Yên tâm anh, dăm bữa nửa tháng nữa tỷ ấy nhận ra anh hữu dụng là nâng cấp cho lên làm pet ngay ý mà)
“Ngươi…để ta cho ngươi biết sức mạnh của ta…xem ngươi còn dám khinh thường ta nữa không?” (mật báo: Yêu sư chỉ được phép chọn nghề làm yêu sư chứ không được phép chọn linh thú mình sẽ hóa thành cho nên mèo cho hắn biến thành idol của mèo chính là anh trai của Inuyasha *bộ này mèo xem lâu lắm rồi nên cũng quên luôn tên của hắn rồi chỉ biết hắn là một khuyển quái rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với Inuyasha nhưng lại bị Inuyasha dùng thiết toái nha chém đứt mất tay trái, hắn là yêu quái sịn nên có khả năng biến thành khuyển yêu mà vẫn giữ được lí trí không như Inuyasha là bán yêu vừa bị mất khả năng khống chế lí trí giống như một con thú nhưng thân thể lại vẫn là con người*)
“Được, ngươi mau hóa tiểu cẩu đi a, ta sẽ xem xét nếu ngươi đáng yêu có khả năng sẽ nhận về làm pet” Nàng bị dọa nhưng không hề sợ hãi ngược lại còn tăng thêm vài phần công kích. Lý Đức Dương lần đầu tiên thấy máu nóng xông lên não, bình sinh hắn lạnh lùng vô tình chưa bao giờ phải tức giận thế nhưng bây giờ lại sôi tiết vì một nhóc con 12 tuổi không biết điều. Nếu là bình thường hắn đã trực tiếp giết nàng không ngần ngại, nhưng bây giờ nàng là chủ nhân của Cửu Vĩ Hồ lại chưa giải trừ khế ước, hắn không thể ra tay với nàng. Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Minh Nguyệt các thiếu gì anh tài? Thế mà con tiểu yêu kia lại chạy ra ngoài làm loạn nhận một đứa con nít không ra gì về làm chủ, càng nghĩ càng thấy tức giận, càng nhìn càng thấy nàng không xứng.
“Được rồi, đã không còn sớm chúng ta mau đi thôi” Thấy không khí bắt đầu căng thẳng Kỷ Lạc bất đắc dĩ mở miệng, hắn chưa bao giờ phải nói nhiều như vậy trong một ngày chứ đừng nói là chưa đến một canh giờ, trong lòng cảm thấy buồn bực ing. Tiết Đồng thấy Lý Đức Dương có xu thế máu sôi bôc hơi ầm ầm đến nỗi nhịn không được muốn bốc khói đầu thì cảm thấy phi thường vui vẻ, cái tội dám cho nàng ăn bơ này, nàng bắt hắn trả đủ. Nhưng hôm nany như vậy là được rồi, để dành cho hắn chút sức lực sau này nàng còn vắt tiếp. hehe (Dương đại ca, vất vả cho huynh rồi)
“Được, Kỷ Lạc, ngươi dẫn đường a” Tiết Đồng vui vẻ nói trên môi không khống chế vẽ ra một nụ cười vô cùng mãn nguyện, Lý Đức Dương trông thấy thế càng muốn tức hơn nhưng do không tiện làm gì nàng nên đành phải nuốt cục tức vô bụng chờ nàng giải trừ khế ước sẽ thật tốt dạy dỗ lại nàng, xem nàng còn dám khinh thường hắn không.
“Chúng ta đã đi được chưa?” Tiếng nói vừa dứt thì thân hình của Kỷ Lạc lách cửa chui vào vừa vặn thấy vườn hoa tiên diễm khoe sắc trong phòng. Mặt hắn chưa đầy 0.1s đã đỏ đến nỗi muốn vắt ra máu. Tiết Đồng cảm thấy người nào đó rơi vào trạng thái hôn mê sâu thì cũng mặc kệ, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất mặc y phục, nàng còn chưa muốn cho người khác ăn đậu hũ miễn phí đâu. Xong xuôi mới đưa tay lên miệng đằng hắng một tiếng lôi ai đó trở về.
“A…ta…ta…” Một đại nam nhân bình thường mặt lạnh hơn băng, khi nói còn sợ mình nói đến câu thứ ba sẽ bị nuốt mất lưỡi, nay cư nhiên lại ấp úng vô cùng thiếu tự nhiên khiến cho Tiết Đồng thống khoái vô cùng không khỏi muốn trêu trọc hắn một chút.
“Nha, Kỷ Lạc, có phải lâu rồi ngươi không có nếm qua tư vị phụ nữa hay không? Đến cả tiểu oa nhi chưa lớn như ta ngươi đã…a…ta nghi ngờ ngươi mắc bệnh luyến đồng nha. Không được, như vậy chẳng phải ta đi bên cạnh ngươi sẽ vô cùng nguy hiểm sao?” Lời vừa nói ra, mặt Kỷ Lạc đã đỏ nay còn muốn sốt thêm mấy độ C vừa thẹn vừa giận, nàng ta nghĩ hắn là loại người gì chứ? Thế nhưng, khi chưa kịp đợi hắn phản bác câu nào, nàng đã nghiêm mặt lạnh giọng nói, khí thế vô cùng bức người làm cho hắn phải giật mình xem xét lại cách hắn nhìn nàng:
“Thôi đi, Kỷ Lạc, nếu chuyện này còn diễn ra lần thứ hai, ngươi đừng trách ta vô tình” Mặc dù biết nàng cấp độ không cao, trang phục chiến đấu cũng bình thường, kĩ năng có lẽ cũng chỉ cấp 1-2 là cùng nhưng hắn vẫn không nhịn được rùng mình một cái, rất có cảm giác muốn cúi đầu hảo hảo nghe lệnh nàng. Khí thế này…thật đáng sợ. Nhưng sao hắn lại thấy có chút quen thuộc đây? (Đố các nàng biết vì sao đấy?)
“Đã biết” hắn là nhờ khí thế của nàng mang về trạng thái ban đầu, mặt cũng đã bắt đầu hết sốt rồi. Lúc này, cửa một lần nữa mở ra. Một thân huyết y vô cùng tiên diễm mà lại có chút quỷ dị đi vào. Hắn có đôi mày xếch cao (chưa nhìn đã thiếu thiện cảm) kết hợp với mắt một mí rất là gian trá nhưng mị hoặc hút hồn, đôi mắt lười nhác như khép hờ kia lại có sức quyến rũ người khác phái vô cùng kì lạ. Khuôn mặt trắng bóc vô cùng đáng đánh bởi nó so với nữ nhân còn muốn hơn vài phần, môi mỏng, mũi cao, lông mi dài, trên trán còn tung bay vài sợi tóc lưa thưa. Kết luận lại một câu chính là-yêu nghiệt. Kết hợp với khí lạnh thoát ra trên cơ thể không những không phản cảm mà còn tạo ra cho người khác một cảm giác vô cùng thần bí, muốn tìm tòi, càng tìm tòi lại càng bị hút sâu vào khuôn mặt đó. (Sau khi tả đến nước văng tung tóe mèo xin chốt lại một câu haizzz Dương đại ca, anh mà đi cua gái thì chỉ cần nháy mắt một cái là gái xông vào sập nhà)
Nhưng mà…sao mặt hắn lại quen thế kia??? Nhất là cái khí thế đạm mạc, không coi ai ra gì, không để cái gì trong mắt đó. Không phải Lý Đức- đại thiếu gia tập đoàn Lý thị thì là ai??? Hắn trời sinh lạnh lùng, lại được phú cho khuôn mặt vô cùng mê hoặc chúng sinh nên từ nhỏ đã không coi ai ra gì, vang danh lãnh huyết. Trong giới thương nhân, kinh doanh không ai không biết. Hắn cũng giống nàng, được mệnh danh là thiên tài từ nhỏ. Năm 3 tuổi hắn đã bắt đầu đọc sách, năm 5 tuổi theo ông nội đi làm kinh doanh, 6 tuổi hắn đọc xong toàn bộ 2990 quyển sách trong thư phòng của nhà mình, 7 tuổi hắn lần đầu tiên đi họp hội đồng quản trị và phán một câu khiến tất cả mọi người phải rùng mình hoảng hốt “Tại sao không thay đổi toàn bộ cơ cấu tổ chức?” Sau câu nói đó của hắn Lý thị từ trong top 10 lần đầu tiên xếp thứ ba trong hệ thống các tập đoàn lớn nhất Châu Á chỉ sau Phan thị nhà nàng và một Lãnh thị bí ẩn. Cũng kể từ đó, danh tiếng của hắn vang xa, nàng đã vô tình chạm mặt hắn trong một bữa tiệc xã giao vô cùng đình đám của Lý thị khi phu nhân Lý gia sinh nhật 40. Lần đó, lần đầu tiên Tiết Đồng nàng bị một người cho ăn bơ không thương tiếc. Vậy nên, cái mặt hắn nàng nhớ rất rõ ràng.
Aizzz không ngờ người như hắn cũng có ngày chơi game rồi để chui vô thế giới này. Nàng thật không biết ngoài đời hắn tài năng đến cỡ nào? Nhưng đã vô đây mà đụng vô nàng thì hắn cứ chờ bị nàng chỉnh đi, nàng rất nhỏ nhen nha, đã ghi hận ai thì người đó đừng hòng thoát khỏi tay nàng, mà một khi nàng đã chỉnh thì cũng đừng nghĩ đến chuyện được chết toàn thây. Nàng mới không tin một con mọt sách như hắn có thể làm gì được nàng. (Tiểu Miêumiêu: Dương đại ca a, sám hối đi nha, em xin lỗi vì đã lỡ xây dựng anh có thù với ma nữ này. Lý Đức Dương: Ngươi còn biết ngươi có lỗi à? Ngươi có biết vì ngươi hôm nay mà sau này ta khổ thế nào không hả? Ta nhất định phải chém chết ngươi. Tiểu Miêumiêu: Dương đại ca, tha mạng a, đợi ta hoàn bộ này đã rồi hẵng giết ta nha. *Miêu nhi vô cùng khổ sở vừa vắt chân lên cổ chạy thục mạng, vừa xin tha oai oái* Tiết Đồng: Ngươi chạy đâu? Ngươi nói ai là ma nữ hả? Tiểu Miêumiêu: huhu, em chừa rồi a, tha cho em một con đường sống đi mà. Tiết Đồng: Thù này ta kí nợ, ngươi hoàn bộ này rồi ta bắt ngươi trả cả vốn lẫn lãi. Còn nữa, không HE đừng có trách ta vô tình. Để ngươi chết không toàn thây, treo giữa chợ cho bàn dân thiên hạ chụp ảnh đăng face. P/s: cái chết oan uổng của Miêu nữ. Tiểu Miêumiêu: Hic, em đã rõ rồi ạ)
“Người này là…” Không biết nick name chẳng lẽ lại hỏi hắn có phải Lý Đức không? Hắn cũng đâu có nhớ cái gì nữa đâu. Và nàng cũng có thể khẳng định, hắn đã quên sạch nàng rồi nha. Nhìn cái mặt kia là biết rồi.
“Hắn là Lý Đức Dương, hữu hộ pháp Minh Nguyệt các. Ừm…hắn là một yêu sư” Kỷ Lạc gặp câu hỏi của Tiết Đồng nên đành mở lời, hắn biết thừa tên yêu khuyển kia không bao giờ chịu tự giới thiệu đâu a. “Thúi lắm” vừa nghe xong tên hắn, nàng bật luôn ra câu ấy *trong đầu* từ bao giờ hắn lại mọc thêm một cái “Dương” vào đuôi nữa rồi??? (sao chị không soi gương đi? Từ bao giờ mọc thêm đuôi “Nhi” và đầu “Tiểu” rồi???) A…Kỷ Lạc nói hắn là yêu sư? Yêu sư sao? Nha yêu sư có thể hóa thú a. Nàng mặc dù chưa từng nghĩ mình sẽ hóa thú, nhưng so với việc nhìn người hóa thú tuyệt đối vô cùng hứng thú nha. Hứng thì hứng, nhưng chưa bao giờ nàng biểu hiện nội tâm của mình ra ngoài cho người khác biết (trừ khi một mình bên cạnh Ân) vậy nên bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường thậm chí có chút lạnh nhạt, không quan tâm. Nàng nhàn nhạt nói:
“Ta phát hiện người Minh Nguyệt các các người không hề biết thế nào gọi là cư xử phải phép phải không? Ai đời hai đại nam nhân, đi vào phòng một tiểu nữ nhân, thế nhưng 1 tiếng gõ cửa cũng không có? Đây là cái luân lí gì a?” Nàng một lần nữa khiến Kỷ Lạc mặt nhỏ ra máu, khí hậu trong người không ngừng tăng nhiệt như gặp phải gió Lào.
“Có gì sao?” Lý Đức Dương lần đầu mở miệng có chút lạnh lùng, nói. Khí chất trên người hắn so với nàng cũng không khác nhau bao nhiêu, điều đó khiến nàng không khỏi âm thầm bật ngón cái.
“Vậy ngươi cảm thấy như vậy là không có gì sao?” Nàng đáp lại không ngần ngại đáp cho hắn một cái nhìn vô cùng khinh khỉnh, hắn cũng đâu chịu thua, đôi mắt phượng dài, lười nhác như khép hờ nhưng thật ra đang không ngừng bắn ra những bức xạ có bước sóng vài nano mét mang tính đâm xuyên cực cao như muốn nhìn thấu nội tâm nàng (Xin lỗi anh, tính đâm xuyên của bức xạ chỉ nhìn được xương cốt với bộ tim, mề, cật, phổi, lòng non, lòng già, dạ dày, đại tràng…thôi không nhìn thấy được nội tâm đâu anh) *Tiểu Miêumiêu: các nàng có nghe mùi gì không? Ta nghe có mùi khen khét a* hai ánh mắt giao nhau và cháy khét lẹt trong không gian. Tình trạng này duy trì chừng 10s thì Kỷ Lạc đành phải đằng hắng để lôi hai người ra.
“À phải rồi, ngươi là yêu sư phải không? Ngươi hóa gì?” Nàng mở miệng hỏi, cái này tò mò từ nãy mà bây giờ mới có cơ hội hỏi cho ra nhẽ. Nhưng hắn nghiễm nhiên cho nàng ăn bơ lần nữa (Lần trước trong dạ hội ở thế giới thực nha) thế nên nàng đành phải quăng ánh mắt cho Kỷ Lạc. Kỷ Lạc là người tuy bình thường nói nhiều hơn một câu sợ sẽ chết nhưng không lạnh lùng, cũng không quá kiêu ngạo, khiến nàng rất vừa mắt. Khi nào cần hắn sẽ nói, khi không cần hắn sẽ không làm phiền.
“Hắn hóa ngao, xưng là Ngao đại vương” Ngao??? Mắt Tiết Đồng trợn tròn, 5s sau nàng mới không thèm để ý hình thức, phong phạm ôm bụng cười nắc nẻ.
“ha…haha…hahaha…ta còn tưởng ngươi thần thánh thế nào? Hóa ra chỉ là một tiểu cẩu hahaha. Còn chưa có xứng làm pet của ta.hahaha…” (Yên tâm anh, dăm bữa nửa tháng nữa tỷ ấy nhận ra anh hữu dụng là nâng cấp cho lên làm pet ngay ý mà)
“Ngươi…để ta cho ngươi biết sức mạnh của ta…xem ngươi còn dám khinh thường ta nữa không?” (mật báo: Yêu sư chỉ được phép chọn nghề làm yêu sư chứ không được phép chọn linh thú mình sẽ hóa thành cho nên mèo cho hắn biến thành idol của mèo chính là anh trai của Inuyasha *bộ này mèo xem lâu lắm rồi nên cũng quên luôn tên của hắn rồi chỉ biết hắn là một khuyển quái rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với Inuyasha nhưng lại bị Inuyasha dùng thiết toái nha chém đứt mất tay trái, hắn là yêu quái sịn nên có khả năng biến thành khuyển yêu mà vẫn giữ được lí trí không như Inuyasha là bán yêu vừa bị mất khả năng khống chế lí trí giống như một con thú nhưng thân thể lại vẫn là con người*)
“Được, ngươi mau hóa tiểu cẩu đi a, ta sẽ xem xét nếu ngươi đáng yêu có khả năng sẽ nhận về làm pet” Nàng bị dọa nhưng không hề sợ hãi ngược lại còn tăng thêm vài phần công kích. Lý Đức Dương lần đầu tiên thấy máu nóng xông lên não, bình sinh hắn lạnh lùng vô tình chưa bao giờ phải tức giận thế nhưng bây giờ lại sôi tiết vì một nhóc con 12 tuổi không biết điều. Nếu là bình thường hắn đã trực tiếp giết nàng không ngần ngại, nhưng bây giờ nàng là chủ nhân của Cửu Vĩ Hồ lại chưa giải trừ khế ước, hắn không thể ra tay với nàng. Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Minh Nguyệt các thiếu gì anh tài? Thế mà con tiểu yêu kia lại chạy ra ngoài làm loạn nhận một đứa con nít không ra gì về làm chủ, càng nghĩ càng thấy tức giận, càng nhìn càng thấy nàng không xứng.
“Được rồi, đã không còn sớm chúng ta mau đi thôi” Thấy không khí bắt đầu căng thẳng Kỷ Lạc bất đắc dĩ mở miệng, hắn chưa bao giờ phải nói nhiều như vậy trong một ngày chứ đừng nói là chưa đến một canh giờ, trong lòng cảm thấy buồn bực ing. Tiết Đồng thấy Lý Đức Dương có xu thế máu sôi bôc hơi ầm ầm đến nỗi nhịn không được muốn bốc khói đầu thì cảm thấy phi thường vui vẻ, cái tội dám cho nàng ăn bơ này, nàng bắt hắn trả đủ. Nhưng hôm nany như vậy là được rồi, để dành cho hắn chút sức lực sau này nàng còn vắt tiếp. hehe (Dương đại ca, vất vả cho huynh rồi)
“Được, Kỷ Lạc, ngươi dẫn đường a” Tiết Đồng vui vẻ nói trên môi không khống chế vẽ ra một nụ cười vô cùng mãn nguyện, Lý Đức Dương trông thấy thế càng muốn tức hơn nhưng do không tiện làm gì nàng nên đành phải nuốt cục tức vô bụng chờ nàng giải trừ khế ước sẽ thật tốt dạy dỗ lại nàng, xem nàng còn dám khinh thường hắn không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.