Chương 20: Ngoại truyện 2: Truyện ngày tuyết rơi…
Tiểu Miêumiêu
08/08/2016
“Ân à, mau mau nhìn
kìa, tuyết rơi rồi đóa, bà nội nói, nếu ước nguyện dưới mưa tuyết đầu
mua, điều ước của chúng ta sẽ có thể trở thành hiện thực, chúng ta mau
ước thôi a” Trong 1 biệt thự vô cùng rộng lớn và sang trọng 2 cô bé nhìn giống hệt nhau đang đứng trong phòng khách nhìn ra mưa tuyết bên ngoài. Một cô bé rất là hào hứng, còn 1 cô bé là vô cùng ảm đạm. Cả hai người
khoác trên mình những bộ áo khoác lông dày bịch đắt tiền và ấm áp, nhưng điều ấy không khiến cho môi cô bé ảm đạm kia thôi tái lại, thế nhưng cô bé ấy không hề tỏ ra rằng mình không ổn, mà vẫn kiên cường đứng đó để
chị gái mình khỏi lo. Hai cô bé ấy không ai khác chính là Tiết Đồng và
Tiết Ân.
Tiết Đồng vô cùng phấn khích lôi Tiết Ân ra ngoài, còn Tiết Ân thì chẳng tỏ ra có chút gì hứng thú, cô bé hừ lạnh 1 tiếng rồi không hề khách khí nói:
“Vớ vẩn, tuyết chỉ đơn giản là nước thôi” sau đó xoay bước vào nhà không chút ngần ngại.
“Bộp” 1 quả cầu bằng tuyết từ đằng sau lao đến rơi trúng vào cổ Ân, quả cầu tuyết lạnh băng khiến cô bé bất giác rùng mình co rúm lại. Khi cô quay lại thì thấy Tiết Đồng đang cười rất vui vẻ, bất chợt Tiết Ân nhân lúc Tiết Đồng mải cười không để ý cũng nhặt 1 đống tuyết lăn tròn rồi đáp thẳng vào mặt cô bé mà không hề khách khí. Cứ như vậy, dưới cơn mưa tuyết đầu mùa có 2 đứa trẻ nô đùa trong sân của một biệt thự rộng lớn, tiếng cười giòn tan va vào những bông tuyết không ngừng bay xa.
Đêm hôm ấy, Ân sốt cao đến nỗi có đôi khi mê man không tỉnh. Tiết Đồng vô cùng ân hận, cô bé ngồi bên giường Ân, nắm chặt lấy tay em gái mình và khóc rưng rức không ngưng. Tiếng khóc ấy đánh thức cô bé đang mệt nhoài trên giường kia. Cô bé không muốn Tiết Đồng khóc, vì vậy cô mở mắt thều thào nói:
“Đừng khóc nữa, em không sao, ngủ 1 đêm, mai sẽ khỏi lại thôi” Tiết Đồng đang khóc nghe thấy vậy thì vội vã ngẩng đầu lên, đôi mắt cô bé đã sưng húp, khóe mắt đỏ hoe và làn mi cong ướt đẫm bết lại. Cô cất giọng khản đặc do bị tắc mũi:
“Thật chứ???”
“Thật, Đồng không tin em sao?”
“Nước mắt Đồng thật ấm, nếu Tuyết ngoài kia cũng ấm như nước mắt Đồng thì có lẽ em đã không ốm”
“Thật vậy sao?” Tiết Đồng ngây ngô hỏi lại, còn Tiết Ân kéo nhẹ khóe môi và gật gật đầu, cô bé lại thều thào nói
“ Đố Đồng, nước ở đâu cũng ấm như nước mắt Đồng?” Nhưng Tiết Đồng chau mày nghĩ thật lâu cũng không ra, cô bé chán nản lắc đầu
“Chị không biết”
“Ngốc thật, đó là nước mắt của mẹ trái đất, nước mắt của mẹ nằm sâu dưới lòng đất, tạo thành những dòng suối, con sông, nuôi lớn những đứa con của mẹ” Ân nói, ánh mắt đưa về hướng xa xăm tựa như đang cảm ơn mẹ trái đất vậy.
“Những đứa con của mẹ trái đất ư? Là ai vậy??” Tiết Đồng ngây ngô hỏi lại
“Đó là cây cối, là con vật, và là cả con người. Trong đó có chúng ta nữa đấy” Ân lại kéo nhẹ khóe môi dịu dàng nói.
“Nhưng chúng ta đã có mẹ rồi mà” Tiết Đồng tròn mắt, sao cô bé có thể có 2 mẹ được chứ?
“Mẹ của chúng ta cũng là con của mẹ trái đất” Tiết Ân kiên nhẫn giải thích.
“Vậy là bà ngoại hả?” Nhưng lần náy Ân không trả lời nữa, cơn sốt cao đưa cô bé vào trạng thái mê man, thế nhưng trên môi cô bé vẫn còn vương một nụ cười nhàn nhạt, đêm tuyết hôm đó, cho dù đi đến hết cuộc đời, Tiết Đồng cũng không thể nào quên, trái tim cô khắc sâu nụ cười nhàn nhạt của Tiết Ân cho dù đã bao năm tháng chảy trôi, nhưng nụ cười ấy vẫn chưa một lần mờ nhạt.
Tiết Đồng vô cùng phấn khích lôi Tiết Ân ra ngoài, còn Tiết Ân thì chẳng tỏ ra có chút gì hứng thú, cô bé hừ lạnh 1 tiếng rồi không hề khách khí nói:
“Vớ vẩn, tuyết chỉ đơn giản là nước thôi” sau đó xoay bước vào nhà không chút ngần ngại.
“Bộp” 1 quả cầu bằng tuyết từ đằng sau lao đến rơi trúng vào cổ Ân, quả cầu tuyết lạnh băng khiến cô bé bất giác rùng mình co rúm lại. Khi cô quay lại thì thấy Tiết Đồng đang cười rất vui vẻ, bất chợt Tiết Ân nhân lúc Tiết Đồng mải cười không để ý cũng nhặt 1 đống tuyết lăn tròn rồi đáp thẳng vào mặt cô bé mà không hề khách khí. Cứ như vậy, dưới cơn mưa tuyết đầu mùa có 2 đứa trẻ nô đùa trong sân của một biệt thự rộng lớn, tiếng cười giòn tan va vào những bông tuyết không ngừng bay xa.
Đêm hôm ấy, Ân sốt cao đến nỗi có đôi khi mê man không tỉnh. Tiết Đồng vô cùng ân hận, cô bé ngồi bên giường Ân, nắm chặt lấy tay em gái mình và khóc rưng rức không ngưng. Tiếng khóc ấy đánh thức cô bé đang mệt nhoài trên giường kia. Cô bé không muốn Tiết Đồng khóc, vì vậy cô mở mắt thều thào nói:
“Đừng khóc nữa, em không sao, ngủ 1 đêm, mai sẽ khỏi lại thôi” Tiết Đồng đang khóc nghe thấy vậy thì vội vã ngẩng đầu lên, đôi mắt cô bé đã sưng húp, khóe mắt đỏ hoe và làn mi cong ướt đẫm bết lại. Cô cất giọng khản đặc do bị tắc mũi:
“Thật chứ???”
“Thật, Đồng không tin em sao?”
“Nước mắt Đồng thật ấm, nếu Tuyết ngoài kia cũng ấm như nước mắt Đồng thì có lẽ em đã không ốm”
“Thật vậy sao?” Tiết Đồng ngây ngô hỏi lại, còn Tiết Ân kéo nhẹ khóe môi và gật gật đầu, cô bé lại thều thào nói
“ Đố Đồng, nước ở đâu cũng ấm như nước mắt Đồng?” Nhưng Tiết Đồng chau mày nghĩ thật lâu cũng không ra, cô bé chán nản lắc đầu
“Chị không biết”
“Ngốc thật, đó là nước mắt của mẹ trái đất, nước mắt của mẹ nằm sâu dưới lòng đất, tạo thành những dòng suối, con sông, nuôi lớn những đứa con của mẹ” Ân nói, ánh mắt đưa về hướng xa xăm tựa như đang cảm ơn mẹ trái đất vậy.
“Những đứa con của mẹ trái đất ư? Là ai vậy??” Tiết Đồng ngây ngô hỏi lại
“Đó là cây cối, là con vật, và là cả con người. Trong đó có chúng ta nữa đấy” Ân lại kéo nhẹ khóe môi dịu dàng nói.
“Nhưng chúng ta đã có mẹ rồi mà” Tiết Đồng tròn mắt, sao cô bé có thể có 2 mẹ được chứ?
“Mẹ của chúng ta cũng là con của mẹ trái đất” Tiết Ân kiên nhẫn giải thích.
“Vậy là bà ngoại hả?” Nhưng lần náy Ân không trả lời nữa, cơn sốt cao đưa cô bé vào trạng thái mê man, thế nhưng trên môi cô bé vẫn còn vương một nụ cười nhàn nhạt, đêm tuyết hôm đó, cho dù đi đến hết cuộc đời, Tiết Đồng cũng không thể nào quên, trái tim cô khắc sâu nụ cười nhàn nhạt của Tiết Ân cho dù đã bao năm tháng chảy trôi, nhưng nụ cười ấy vẫn chưa một lần mờ nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.