Chương 197: Bát Trân Kê
Thần Đồng
25/01/2014
Túi da thú đưa cho Bóng Lông sớm đã bị nó ném đi từ lâu, cơ bản chẳng có tác dụng gì, nó chỉ lấy sợi dây leo cột mười một gốc cây linh dược tỏa
ánh sáng lấp lánh mang ra ngoài, rồi ợ một tiếng thật dài.
"Giỏi thiệt, chỉ có đi một chuyện mà có thể trộm được mười một cây linh dược?" Con mắt của Đại Hồng Điểu như muốn lồi ra ngoài, quá kinh khủng.
Phải biết rằng, một ngọn linh sơn thì cũng chỉ có thể sinh trưởng một cây linh dược mà thôi, vậy thì nó phải bò qua bao nhiêu ngọn linh sơn đây? E rằng chỉ có vùng đất được nhuộm qua máu của chim phượng hoàng mới có nhiều linh sơn như vậy.
Nhóc Tỳ nhếch miệng, trong lòng không ngừng đau xót, khẳng định Bóng Lông đã phá hoại không ít, thứ nó mang về cũng chỉ là số ít mà thôi, thứ ngon đã bị nó cho vào trong bụng từ lâu rồi.
"Đúng là lãng phí mà." Nó lẩm bẩm.
Cả người Bóng Lông rực rỡ, vô cùng hãi lòng, mỗi một lần ợ là một lần hào quang bốc ra từ trong miệng nó, trời mới biết nó đã phá hoại bao nhiêu gốc linh dược rồi.
Chuyện đến nước này ai cũng hiểu cả, phỏng chừng cả Lạc Hoàng lĩnh đều bị nó phá hoại tan tành hết.
"Bóng Lông, bên trong xảy ra chuyện gì thế hả?" Thanh Phong tò mò hỏi.
Vừa nhắc tới chuyện này Bóng Lông lập tức hưng phấn, cặp móng vuốt nhỏ xíu quơ quơ nhiều lần, cặp mắt thì trợn tròn, hận là không thể cùng với Nhóc Tỳ vào trong bắt cái tên mất dịch kia.
"Có linh vật hiếm thấy trên thế gian, đó là gì?" Nhóc Tỳ liền hiểu được ý của nó thế nhưng cũng không biết con sinh vật kia đến tột cùng là cái quái gì.
"Làm sao có thể bắt được nó đây?" Thanh Phong hỏi.
Bóng Lông quơ quơ nhiều lần, ý nói là, con sinh linh kia có thể lên trời xuống đất, có thể xuyên đất mà đi, nó suýt chút nữa thì bắt được thế nhưng lại để tuột mất trong tầm tay.
"Ta có một dự cảm, hình như đã gặp được thứ vô cùng ghê gớm, thế nhưng làm sao để bắt được nó vào tay đây?" Nhị Ngốc Tử cũng động lòng.
Linh vật kia hình như không có sức chiến đấu gì cả, thế nhưng nó có thể xuyên hành trong đất đá, mà hình như cũng không có hình bóng chính xác, rất khó bắt giữ.
Nếu không thì những cao thủ của Vũ tộc đời nào xuất hiện cùng một lúc, và cũng thất bại nhiều lần như thế.
"Để ta ra tay, đảm bảo sẽ tóm được." Một hòn đá dài một tấc được quấn trên sợi tóc của Nhóc Tỳ nói, đó chính là Đả Thần Thạch.
Nhóc Tỳ nghe thế thì vui mừng, cảm thấy nó có thể đảm nhiệm được công việc này.
Loại đá thần này từ xưa đến nay chỉ xuất hiện có mấy khối mà thôi, nắm giữ năng lực rất thần kỳ, có thể kích trúng vạn vật, ngay cả Thánh Nhân Thượng Cổ cũng thèm nhỏ dãi, dùng nó để luyện bảo cụ.
"Được, thế thì giao cho ngươi, nhân cơ hội đang náo loạn, ngươi và Bóng Lông cùng nhau đi vào, bắt cho bằng được nó mang ra đây!"
Bên trong Lạc Hoàng lĩnh náo loạn, vô số cao thủ không ngừng tìm kiếm, thậm chí có người còn đào cả núi lên, phải bắt cho bằng được con sinh linh nắm ngữ pháp môn hành Thổ* này.
*hành Thổ: một trong ngũ hành tượng trưng cho đất, bốn hành còn lại là Kim, Thủy, Mộc, Hỏa.
Ngoan Thạch, được sinh ra từ đá cho nên hiểu được pháp thuật hành Thổ, đoạt được thiên địa tọa hóa, nó và Bóng Long nhẹ nhàng di chuyển, muốn yên lặng tranh cướp con sinh linh này.
Sau đó không lâu, bên trong một linh thổ truyền đến những âm thanh la mắng, rất nhiều người hô hào, lớn tiếng kêu gọi.
"Đó là vật gì, sao lại đột nhiên xuất hiện thế, nó đánh trúng vào linh vật rồi1"
"Nhanh, ngăn chúng nó lại, nơi đó chui ra một con chuột vàng, nó tha đi sinh linh hiếm thấy kia rồi."
"Không phải chuột vàng, mà giống như một con khỉ hình tròn. Hả, tảng đá mà cũng biết chạy hả, ấy da, con bà nó, đau chết mất, nó còn biết bay nữa, gãy xương ta rồi!"
Bên trong Lạc Hoàng lĩnh trở nên rối loạn, kèm theo đó là những lời nói sợ hãi, bởi vì linh vật quý giá đã bị cướp mất, đây chính là vật mà Vũ Vương ra lệnh bắt cho bằng được, giờ lại bị trộm mất?
Bóng Lông và Đả Thần Thạch một đường lăn lộn, kéo theo sau là một con sinh linh đã bị đánh cho ngất xỉu, chạy trốn thật thảm hại, tình cờ gặp phải phù trận ngăn cản thì liền dùng kiếm gãy bổ xuống, nhanh chóng chạy trốn.
Một tên trời sinh làm kẻ trộm, một tên hiểu được pháp thuật hành Thổ, dãy núi hùng vĩ này cơ bản không thể ngăn cản được bọn nó.
"Miếng linh thổ này quả nhiên là thứ tốt nhen!" Đả Thần Thạch kêu gào, há miệng ăn rất nhiều.
Có thể nhìn thấy, bụi đất màu đỏ bay lên cứ như là cơn lũ bất ngờ ập tới như muốn chôn sống bọn nó vậy.
Bóng Lông cứ để yên cho đám đất bụi dính lên bộ lông vàng của mình, nó bổ ra một kiếm phá đi phù trận trước mặt, rồi kéo theo con sinh linh kia chạy trốn, cứ để mặc tên Ngoan Thạch ở chổ đó.
"Bóng Lóng trở về rồi, cũng không biết mang ra vật nghịch thiên cỡ nào đây?" Thanh Phong trợn tròn hai mắt.
Xa xa, kim quang léo lên, Bóng Lông từ trong bụi rậm chui ra, khịt khịt mũi, không ngừng ho khan, phun ra rất nhiều bụi mù, nó vô cùng tức giận, chiếc móng vuốt bé nhỏ của nó đang kéo một con sinh linh bị hôn mê.
Đại Hồng Điểu, Nhị Ngốc Tử cũng vọt tới, hai người hết cào rồi lại nhéo, muốn tìm hiểu xem con sinh linh hiếm thấy này.
"Đây chính là con sinh linh hiếm thấy mà mấy tên Vũ tộc nói hả, trong hoàng cung cũng chỉ có một con, mấy trăm năm mới gặp?" Nhóc Tỳ hơi đờ người ra.
Thanh Phong cũng trợn mắt, nhìn chằm chằm con sinh linh mập ú kia, cảm giác có chút không hiểu, rồi nhìn về phía Bóng Lông, đây không phải là góp cho đủ số lượng đấy chứ?
"Hả, không phải là người thân của ngươi sao?" Nhị Ngốc Tử đẩy Đại Hồng Điểu một cái, nhỏ giọng nói.
Đại Hồng Điểu giận dữ, tát mạnh lên cái đầu trọc, nói: "Rõ ràng giống ngươi, không phải là anh em của ngươi đấy chứ?"
Bóng Lông căm giận, ra dấu cho bọn nó biết, đây là bảo bối hiếm thấy, trong thân thể ẩn chứa những linh khí mạnh mẽ, hàm rằng trắng như tuyết va đập vào nhau như chuẩn bị ăn vậy.
Nhóc Tỳ tin tưởng vào linh giác của mình, nó xách lên quan sát, đây không phải là một con gà rừng hay sao? Chỉ là to hơn con chim trĩ bình thường mà thôi.
Con gà đất này cao tới nửa mét, lại mập tròn vo, lông gà có màu vàng đất, nếu ném vào trong vùng đất trong thì chắc cũng chẳng ai chú ý cả. Đây mà cũng được gọi là vật vô cùng quý giá sao? Nó vò vò đầu.
"Trời ạ, linh dược cũng chẳng thấy, bị người phá hoại rồi!"
Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết từ trong Lạc Hoàng lĩnh truyền đến, giọng điệu vô cùng gấp gáp, giống như gần chết đến nơi, lập tức trở nên náo loạn.
"Vườn linh dược bị người đến thăm, đáng chết, toàn bộ linh dược đều bị trộm cả rồi, mau đuổi theo!"
"Còn phải nói sao, khẳng định là con sinh linh kỳ quái khi nãy rồi, đừng cho nó trốn thoát, không chỉ phá hủy vườn thuốc của chúng ta mà còn cướp đi bảo vật quý giá nữa!"
Bên trong Lạc Hoàng lĩnh, đám người Vũ tộc tức đến nổ phổi, đúng là chuyện lớn mà, bọn họ máu huyết sôi trào, hết thảy tâm huyết đều thành nước chảy biển Đông.
"A..."
Cuồng phong gào thét, toàn bộ đất có màu máu trong Lạc Hoàng lĩnh đều bay lên rồi tập trung về một phương, nói đó xuất hiện một cái vòng xoáy.
"Làm sao vậy, muốn đuổi tận giết tuyệt sao, đánh cắp linh dược cũng thôi đi, vậy mà còn muốn hủy diệt cả nơi đây?!" Người của Vũ tộc sợ hãi, vùng đất nơi đây nhiễm quá nhiều máu Phượng Hoàng, mặc dù năm tháng trôi qua, tinh khí tiêu hao gần như không còn thế nhưng vẫn là bảo địa để trồng linh dược.
"Đi mau, Vũ tộc chắc phát điên lên rồi!" Nhóc Tỳ kêu lên, không lo cho Đả Thần Thạch nữa, nó nhấc con gà đất lên rồi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.
Nhóm người ở sau nó, cũng chạy mất dép.
"Chờ ta với!" Ở sau, một luồng bụi đất màu máu bay lên rất cao, như một cái đuôi đuổi theo sau, Đả Thần Thạch khuấy đảo nơi đó lên rồi hút đi toàn bộ tinh hoa của đất màu máu này rồi sau đó chạy trốn.
"Đi!"
Sau đó bọn nó tập trung lại một chỗ rồi tất cả leo lên lưng của Đại Hồng Điểu, nó bắt đầu giang cánh chạy trốn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong dãy núi.
Người của Vũ tộc phát điên, linh dược bị trộm, sinh linh hiếm thấy bị đoạt, vùng đất bảo bối này cũng bị liên đới hủy diệt theo, trái tim bọn họ như ứa máu, nếu cao tầng mà biết được thì sẽ tức giận đến cỡ nào.
Đám người này cặp mắt đỏ kè, tiến hành truy sát, xông vào núi rừng tìm kiếm khắp nơi.
Đáng tiếc, ngay cả cái bóng chúng cũng chẳng thấy, bởi vì tốc độ bay của Đại Hồng Điểu quá nhanh, sau khi tu luyện thêm bảo thuật Thần Bằng thì lông vũ màu đỏ của nó còn nhiễm lên một ít màu vàng khiến cho tốc bộ bay của nó cực nhanh.
Sau hai canh giờ, bọn nó đáp xuống khu đồi núi cách rất xa khu vực kia.
"Con gài rừng này tỉnh rồi." Thanh Phong nhỏ giọng nói.
Từ đầu đến cuối Nhóc Tỳ cầm rất chặt nó sợ nó chạy thoát, bởi vì theo như Bóng Lông nói thì hở ra một tí là nó sẽ chui xuống đất liền, đến lúc đó hối hận chẳng kịp.
"Không có chuyện gì đâu, có ta ở đây thì có mà chạy đằng trời." Đả Thần Thạch lên tiếng đầy tự tin.
Con gà rừng này lá gan cũng chẳng lớn, chưa gì mà đã sợ rồi, cặp mắt nhỏ chuyển động, lộ vẻ sợ hãi.
"Đây không phải chỉ là một con gà con thôi sao, trân quý như vậy sao?" Nhóc Tỳ không rõ, nó nhìn không ra chút điểm đặc biệt nào.
Con gà rừng này chợt gật đầu, biểu thị sự tán đồng, ý nói là mau mau thả nó ra, chẳng có tác dụng gì đâu.
Nhóc Tỳ lập tức vui vẻ, con gà rừng này nghe hiểu tiếng người, tên này đã thông linh, xem như cũng không phải vật phàm, hù dọa nó nói: "Nếu như bình thường thì làm một nồi gà hầm ăn cũng được."
Lập tức, con gà rừng này giãy dụa kịch liệt, kêu chíp chíp không ngừng, thật sự là sợ đến gần chết.
"Ta nhớ ra rồi, con này phân nửa là Bát Trân Kê!" Nhị Ngốc Tử đột nhiên mở miệng, sau đó lộ kẻ kích động, nước miếng chảy ào ào.
"Bát Trân Kê là cái quái gì, sao nghe hơi quen quen?" Nhóc Tỳ vò đầu.
"Là bát trân* thời Thái Cổ, ngay cả Thần Linh cũng thèm nhỏ dãi tám món ăn này, nó là nguyên liệu của một trong tám món đó." Trong con mắt của Nhị Ngốc Tử lấp lánh ánh sáng xanh, hận không thể nhảy tới ăn ngay.
(*): Bát trân là tên gọi chung của tám món ăn quý hiếm và cầu kỳ chỉ giành cho giới quý tộc cung đình, chủ yếu là các bậc vua chúa. (Gồm Nem công, Chả phượng, Bàn tay gấu, Gân nai, Môi đười ươi, Thịt chân voi, Yến sào.)
Quan niệm thế nào là quý hiếm và cầu kỳ trong ẩm thực cung đình, theo thời gian, đã có nhiều thay đổi [1]. Bởi vậy thế nào được gọi là "bát trân" về cơ bản là không thống nhất.
Các bạn có thể tham khảo thêm ở đây. http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1t_tr%C3%A2n
Đại Hồng Điểu đập một phát lên đầu Nhị Ngốc Tử, nói: "Đại ca như ta còn chưa ăn, ngươi là tiểu đệ đứng sang một bên."
Nhóc Tỳ lúc này cũng đã nhớ ra, lập tức hiểu rằng nó có giá trị vô cùng.
Bát Trân Kê, được xưng là thần trân mỹ vị, ngay cả Thần Linh cũng chảy nước miếng, vị thịt ngon lạ thiên hạ hiếm có, trong những bữa tiệc của các Thần Linh thời Thái Cổ chắc chắn phải có món ăn nổi tiếng này.
Ngoài ra thân thể của nó cũng ẩn chứa linh huyết, chính là vị thuốc vô cùng bổ dưỡng, vượt xa những linh dược quý hiếm khác, chỉ dưới thánh dược mà thôi, cho nên mới được gọi là linh vật hiếm thấy trên thế gian.
Hơn nữa, cứ mỗi tháng là nó sẽ đẻ một quả trứng có dược tính rất mạnh mẽ ngang ngửa với linh dược, Thần Linh có thể không xem vào mắt thế nhưng ở rất nhiều giáo môn nơi thế gian nó có giá trị rất lớn.
"Gà mái đẻ linh dược?" Đại Hồng Điểu kêu lên đầy quái dị.
Sau khi Nhóc Tỳ biết được nguồn gốc của nó liền trợn tròn con mắt, quả thật giống như đang nắm một núi vàng núi bạc trong tay vậy.
Nó nhìn thấy hàm răng của Bóng Lông cọ sát không ngừng, Nhị Ngốc Tử cũng đang trong tư thế vồ mồi thì tức giận cho mỗi đứa một tát, trợn mắt nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, ai dám ăn Bát Trân Kê, ta ăn kẻ đó!"
"Đây chính là bát trân thời Thái Cổ, là món ăn ngay cả Thần Linh cũng thèm thuồng, ngươi không nên ăn hết, chỉ cần nếm thử một ít linh huyết là tốt rồi." Nhị Ngốc Tử xúi giục.
"Không được, ta muốn đưa nó về Thạch thôn nuôi dưỡng, rồi hằng ngày nó đẻ trứng đưa cho người của Thạch thôn ăn!" Nhóc Tỳ kìm nén dục vọng, mặc dù rất muốn ăn thế nhưng lại sợ gây ảnh hưởng đến Bát Trân Kê, nên cố gắng áp chế lại cơn thèm khát này.
Bát Trân Kê, dù thời Thái Cổ cũng không có nhiều, nếu không thì đời nào đứng trong hàng ngũ bát trân được, chớ đừng nói đến hiện tại, mấy trăm năm cũng khó mà thấy một con.
Hiện tại, chỉ có trong Hoàng Cung của Thạch quốc mới nuôi một con mà thôi.
"Nó là gà mái hay sao?" Nhóc Tỳ nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
"Đúng vậy." Đại Hồng Điểu gật đầu.
"Vậy thì tốt, cứ nuôi nó trong Thạch thôn, mỗi tháng thì sẽ đẻ ra một quả trứng có thể so với linh dược, thế thì quá tốt!" Nhóc Tỳ vô cùng cao hứng.
Thanh Phong cũng vui lây, nếu như vậy, những đứa nhỏ trong Thạch thôn, còn có a thúc và tộc trưởng gia gia sẽ có cơ hội sử dụng linh dược thường xuyên.
Bát Trân Kê thấy bọn nó không để ý nên muốn chạy trốn, kết quả bị Nhóc Tỳ đè mạnh xuống, mà cũng lúc này Nhóc Tỳ mới phát hiện ra được điểm thần dị của nó, những làn khí màu đất vàng lượn lờ, nó có thể câu thông với đại địa, suýt chút nữa thì đã chui vào rồi.
"Quá tốt, thật sự là Bát Trân Kê, không có sai, còn quý hơn cả trăm cây linh dược nữa, đúng là thần trân hiếm có trên đời.!"
Khi Nhóc Tỳ, Thanh Phong vui mừng thì tất cả mọi người trong Lạc Hoàng lĩnh gần như phát điên, đồng thời trong lòng sợ hãi, một linh vật hiếm thấy như thế bị trộm mất, chắc chắn Vũ vương sẽ giết hết mọi người mất.
"Đi thôi, trở về Thạch thôn, sau đó tìm một ít linh trùng, rắn độc cho nó ăn, như thế chắc có thể rút ngắn thời gian đẻ trứng của nó lại, mong rằng hằng ngày đều có trứng ăn."
Sau khi bọn Nhóc Tỳ đạt được con sinh linh hiếm thấy này thì cũng không trì hoãn thời gian nữa mà nhanh chóng rời đi, hận nhất là không thể ngay lập tức trở lại Thạch thôn, do chuyện này cũng là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Mấy ngày sau, tin tức được truyền tới Hoàng Đô Thạch quốc, trong tòa phủ đệ, một thanh âm lạnh lùng truyền ra từ cung điện cổ xưa: "Rác rưởi!"
Chỉ hai chữ thôi cũng đã tạo nên chấn động mạnh làm cho trên dưới toàn bộ sợ hãi.
Trên dưới Vũ tộc khi biết đến chuyện này thì tức giận, Lạc Hoàng lĩnh bị phá hủy, linh dược mất hết, đất đai màu máu cũng đã mất đi linh tính biến thành màu đen, rồi lại mất thêm Bát Trân Kê, đây chính là linh vật mà cả hoàng tộc chỉ có một con duy nhất!
"Vũ vương cần máu huyết cổ xưa của con Bát Trân Kê đó, cả đám rác rưởi nhà các ngươi lại để cho nó chạy thoát."
Rất nhanh, tin tức lan truyền ra, chấn động cả Hoàng Đô, tất cả mọi người kinh hãi, xuất hiện con Bát Trân kê thứ hai khiến cho người khác ngạc nhiên.
Chuyện này gọi ra một hồi náo động, thế nhưng những thứ này đều chẳng ảnh hưởng gì tới bọn Nhóc Tỳ.
Bọn nó ngồi trên lưng của Đại Hồng Điểu, hướng Tây thẳng tiến, tới biên cương của Thạch quốc, tiến vào trong Đại Hoang mênh mông thêm ba mươi vạn dặm nữa.
Trong núi có rất nhiều mãnh thú, còn có những con hung cầm bay lượn khắp nơi thế nhưng Đại Hồng cũng không phải là kẻ tầm thường, nó là di chủng Thái Cổ, mặc dù chưa trưởng thành thế nhưng bản lĩnh thoát thân thì vô cùng cao.
Dọc theo đường đi cũng không có nhiều nguy hiểm lắm, vượt qua rất nhiều dãy núi lớn, tuy có mấy lần bị đám hung thú điên cuồng đuổi theo thế nhưng cuối cùng đều trốn thoát cả.
"Ồ, đây chính là sông Thái Âm, về sau nên thường xuyên tới đây để luyện thể, ta tu hành bảo thuật Hỏa đạo nên vừa khéo cần loại tôi luyện này." Đại Hồng Điểu thán phục.
Bên trong Đại Hoang, một dòng sông lớn màu đen uốn lượn, cũng không biết dài mấy vạn dặm, cắt ngang rất nhiều rặng núi.
Năm đó, khi Bóng Lông trộm trứng thần của Khổng Tước năm màu thì Nhóc tỳ, nó và thêm một con thú một sừng bị truy đuổi buộc phải nhảy vào con sông này để giữ mạng.
"Đi thôi, mau mau về Thạch thôn!"
Bọn nó nhanh chóng bay đi, xông qua rất nhiều dãy núi, trải qua rất nhiều lần chiến đầu cuối cùng cũng sắp tới nơi cần tới rồi.
"Rốt cuộc cũng đã trở lại!" Nhóc Tỳ kích động, nhìn thấy khung cảnh núi non quen thuộc trước mắt, nó từng cõng những tảng đá nặng mấy vạn cân để luyện thể, đã ở nơi đây tu thành qua.
"Chúng ta trở về rồi!" Thanh Phong la lớn, vui mừng đến nỗi nước mắt bắt đầu chảy ra.
"Giỏi thiệt, chỉ có đi một chuyện mà có thể trộm được mười một cây linh dược?" Con mắt của Đại Hồng Điểu như muốn lồi ra ngoài, quá kinh khủng.
Phải biết rằng, một ngọn linh sơn thì cũng chỉ có thể sinh trưởng một cây linh dược mà thôi, vậy thì nó phải bò qua bao nhiêu ngọn linh sơn đây? E rằng chỉ có vùng đất được nhuộm qua máu của chim phượng hoàng mới có nhiều linh sơn như vậy.
Nhóc Tỳ nhếch miệng, trong lòng không ngừng đau xót, khẳng định Bóng Lông đã phá hoại không ít, thứ nó mang về cũng chỉ là số ít mà thôi, thứ ngon đã bị nó cho vào trong bụng từ lâu rồi.
"Đúng là lãng phí mà." Nó lẩm bẩm.
Cả người Bóng Lông rực rỡ, vô cùng hãi lòng, mỗi một lần ợ là một lần hào quang bốc ra từ trong miệng nó, trời mới biết nó đã phá hoại bao nhiêu gốc linh dược rồi.
Chuyện đến nước này ai cũng hiểu cả, phỏng chừng cả Lạc Hoàng lĩnh đều bị nó phá hoại tan tành hết.
"Bóng Lông, bên trong xảy ra chuyện gì thế hả?" Thanh Phong tò mò hỏi.
Vừa nhắc tới chuyện này Bóng Lông lập tức hưng phấn, cặp móng vuốt nhỏ xíu quơ quơ nhiều lần, cặp mắt thì trợn tròn, hận là không thể cùng với Nhóc Tỳ vào trong bắt cái tên mất dịch kia.
"Có linh vật hiếm thấy trên thế gian, đó là gì?" Nhóc Tỳ liền hiểu được ý của nó thế nhưng cũng không biết con sinh vật kia đến tột cùng là cái quái gì.
"Làm sao có thể bắt được nó đây?" Thanh Phong hỏi.
Bóng Lông quơ quơ nhiều lần, ý nói là, con sinh linh kia có thể lên trời xuống đất, có thể xuyên đất mà đi, nó suýt chút nữa thì bắt được thế nhưng lại để tuột mất trong tầm tay.
"Ta có một dự cảm, hình như đã gặp được thứ vô cùng ghê gớm, thế nhưng làm sao để bắt được nó vào tay đây?" Nhị Ngốc Tử cũng động lòng.
Linh vật kia hình như không có sức chiến đấu gì cả, thế nhưng nó có thể xuyên hành trong đất đá, mà hình như cũng không có hình bóng chính xác, rất khó bắt giữ.
Nếu không thì những cao thủ của Vũ tộc đời nào xuất hiện cùng một lúc, và cũng thất bại nhiều lần như thế.
"Để ta ra tay, đảm bảo sẽ tóm được." Một hòn đá dài một tấc được quấn trên sợi tóc của Nhóc Tỳ nói, đó chính là Đả Thần Thạch.
Nhóc Tỳ nghe thế thì vui mừng, cảm thấy nó có thể đảm nhiệm được công việc này.
Loại đá thần này từ xưa đến nay chỉ xuất hiện có mấy khối mà thôi, nắm giữ năng lực rất thần kỳ, có thể kích trúng vạn vật, ngay cả Thánh Nhân Thượng Cổ cũng thèm nhỏ dãi, dùng nó để luyện bảo cụ.
"Được, thế thì giao cho ngươi, nhân cơ hội đang náo loạn, ngươi và Bóng Lông cùng nhau đi vào, bắt cho bằng được nó mang ra đây!"
Bên trong Lạc Hoàng lĩnh náo loạn, vô số cao thủ không ngừng tìm kiếm, thậm chí có người còn đào cả núi lên, phải bắt cho bằng được con sinh linh nắm ngữ pháp môn hành Thổ* này.
*hành Thổ: một trong ngũ hành tượng trưng cho đất, bốn hành còn lại là Kim, Thủy, Mộc, Hỏa.
Ngoan Thạch, được sinh ra từ đá cho nên hiểu được pháp thuật hành Thổ, đoạt được thiên địa tọa hóa, nó và Bóng Long nhẹ nhàng di chuyển, muốn yên lặng tranh cướp con sinh linh này.
Sau đó không lâu, bên trong một linh thổ truyền đến những âm thanh la mắng, rất nhiều người hô hào, lớn tiếng kêu gọi.
"Đó là vật gì, sao lại đột nhiên xuất hiện thế, nó đánh trúng vào linh vật rồi1"
"Nhanh, ngăn chúng nó lại, nơi đó chui ra một con chuột vàng, nó tha đi sinh linh hiếm thấy kia rồi."
"Không phải chuột vàng, mà giống như một con khỉ hình tròn. Hả, tảng đá mà cũng biết chạy hả, ấy da, con bà nó, đau chết mất, nó còn biết bay nữa, gãy xương ta rồi!"
Bên trong Lạc Hoàng lĩnh trở nên rối loạn, kèm theo đó là những lời nói sợ hãi, bởi vì linh vật quý giá đã bị cướp mất, đây chính là vật mà Vũ Vương ra lệnh bắt cho bằng được, giờ lại bị trộm mất?
Bóng Lông và Đả Thần Thạch một đường lăn lộn, kéo theo sau là một con sinh linh đã bị đánh cho ngất xỉu, chạy trốn thật thảm hại, tình cờ gặp phải phù trận ngăn cản thì liền dùng kiếm gãy bổ xuống, nhanh chóng chạy trốn.
Một tên trời sinh làm kẻ trộm, một tên hiểu được pháp thuật hành Thổ, dãy núi hùng vĩ này cơ bản không thể ngăn cản được bọn nó.
"Miếng linh thổ này quả nhiên là thứ tốt nhen!" Đả Thần Thạch kêu gào, há miệng ăn rất nhiều.
Có thể nhìn thấy, bụi đất màu đỏ bay lên cứ như là cơn lũ bất ngờ ập tới như muốn chôn sống bọn nó vậy.
Bóng Lông cứ để yên cho đám đất bụi dính lên bộ lông vàng của mình, nó bổ ra một kiếm phá đi phù trận trước mặt, rồi kéo theo con sinh linh kia chạy trốn, cứ để mặc tên Ngoan Thạch ở chổ đó.
"Bóng Lóng trở về rồi, cũng không biết mang ra vật nghịch thiên cỡ nào đây?" Thanh Phong trợn tròn hai mắt.
Xa xa, kim quang léo lên, Bóng Lông từ trong bụi rậm chui ra, khịt khịt mũi, không ngừng ho khan, phun ra rất nhiều bụi mù, nó vô cùng tức giận, chiếc móng vuốt bé nhỏ của nó đang kéo một con sinh linh bị hôn mê.
Đại Hồng Điểu, Nhị Ngốc Tử cũng vọt tới, hai người hết cào rồi lại nhéo, muốn tìm hiểu xem con sinh linh hiếm thấy này.
"Đây chính là con sinh linh hiếm thấy mà mấy tên Vũ tộc nói hả, trong hoàng cung cũng chỉ có một con, mấy trăm năm mới gặp?" Nhóc Tỳ hơi đờ người ra.
Thanh Phong cũng trợn mắt, nhìn chằm chằm con sinh linh mập ú kia, cảm giác có chút không hiểu, rồi nhìn về phía Bóng Lông, đây không phải là góp cho đủ số lượng đấy chứ?
"Hả, không phải là người thân của ngươi sao?" Nhị Ngốc Tử đẩy Đại Hồng Điểu một cái, nhỏ giọng nói.
Đại Hồng Điểu giận dữ, tát mạnh lên cái đầu trọc, nói: "Rõ ràng giống ngươi, không phải là anh em của ngươi đấy chứ?"
Bóng Lông căm giận, ra dấu cho bọn nó biết, đây là bảo bối hiếm thấy, trong thân thể ẩn chứa những linh khí mạnh mẽ, hàm rằng trắng như tuyết va đập vào nhau như chuẩn bị ăn vậy.
Nhóc Tỳ tin tưởng vào linh giác của mình, nó xách lên quan sát, đây không phải là một con gà rừng hay sao? Chỉ là to hơn con chim trĩ bình thường mà thôi.
Con gà đất này cao tới nửa mét, lại mập tròn vo, lông gà có màu vàng đất, nếu ném vào trong vùng đất trong thì chắc cũng chẳng ai chú ý cả. Đây mà cũng được gọi là vật vô cùng quý giá sao? Nó vò vò đầu.
"Trời ạ, linh dược cũng chẳng thấy, bị người phá hoại rồi!"
Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết từ trong Lạc Hoàng lĩnh truyền đến, giọng điệu vô cùng gấp gáp, giống như gần chết đến nơi, lập tức trở nên náo loạn.
"Vườn linh dược bị người đến thăm, đáng chết, toàn bộ linh dược đều bị trộm cả rồi, mau đuổi theo!"
"Còn phải nói sao, khẳng định là con sinh linh kỳ quái khi nãy rồi, đừng cho nó trốn thoát, không chỉ phá hủy vườn thuốc của chúng ta mà còn cướp đi bảo vật quý giá nữa!"
Bên trong Lạc Hoàng lĩnh, đám người Vũ tộc tức đến nổ phổi, đúng là chuyện lớn mà, bọn họ máu huyết sôi trào, hết thảy tâm huyết đều thành nước chảy biển Đông.
"A..."
Cuồng phong gào thét, toàn bộ đất có màu máu trong Lạc Hoàng lĩnh đều bay lên rồi tập trung về một phương, nói đó xuất hiện một cái vòng xoáy.
"Làm sao vậy, muốn đuổi tận giết tuyệt sao, đánh cắp linh dược cũng thôi đi, vậy mà còn muốn hủy diệt cả nơi đây?!" Người của Vũ tộc sợ hãi, vùng đất nơi đây nhiễm quá nhiều máu Phượng Hoàng, mặc dù năm tháng trôi qua, tinh khí tiêu hao gần như không còn thế nhưng vẫn là bảo địa để trồng linh dược.
"Đi mau, Vũ tộc chắc phát điên lên rồi!" Nhóc Tỳ kêu lên, không lo cho Đả Thần Thạch nữa, nó nhấc con gà đất lên rồi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.
Nhóm người ở sau nó, cũng chạy mất dép.
"Chờ ta với!" Ở sau, một luồng bụi đất màu máu bay lên rất cao, như một cái đuôi đuổi theo sau, Đả Thần Thạch khuấy đảo nơi đó lên rồi hút đi toàn bộ tinh hoa của đất màu máu này rồi sau đó chạy trốn.
"Đi!"
Sau đó bọn nó tập trung lại một chỗ rồi tất cả leo lên lưng của Đại Hồng Điểu, nó bắt đầu giang cánh chạy trốn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong dãy núi.
Người của Vũ tộc phát điên, linh dược bị trộm, sinh linh hiếm thấy bị đoạt, vùng đất bảo bối này cũng bị liên đới hủy diệt theo, trái tim bọn họ như ứa máu, nếu cao tầng mà biết được thì sẽ tức giận đến cỡ nào.
Đám người này cặp mắt đỏ kè, tiến hành truy sát, xông vào núi rừng tìm kiếm khắp nơi.
Đáng tiếc, ngay cả cái bóng chúng cũng chẳng thấy, bởi vì tốc độ bay của Đại Hồng Điểu quá nhanh, sau khi tu luyện thêm bảo thuật Thần Bằng thì lông vũ màu đỏ của nó còn nhiễm lên một ít màu vàng khiến cho tốc bộ bay của nó cực nhanh.
Sau hai canh giờ, bọn nó đáp xuống khu đồi núi cách rất xa khu vực kia.
"Con gài rừng này tỉnh rồi." Thanh Phong nhỏ giọng nói.
Từ đầu đến cuối Nhóc Tỳ cầm rất chặt nó sợ nó chạy thoát, bởi vì theo như Bóng Lông nói thì hở ra một tí là nó sẽ chui xuống đất liền, đến lúc đó hối hận chẳng kịp.
"Không có chuyện gì đâu, có ta ở đây thì có mà chạy đằng trời." Đả Thần Thạch lên tiếng đầy tự tin.
Con gà rừng này lá gan cũng chẳng lớn, chưa gì mà đã sợ rồi, cặp mắt nhỏ chuyển động, lộ vẻ sợ hãi.
"Đây không phải chỉ là một con gà con thôi sao, trân quý như vậy sao?" Nhóc Tỳ không rõ, nó nhìn không ra chút điểm đặc biệt nào.
Con gà rừng này chợt gật đầu, biểu thị sự tán đồng, ý nói là mau mau thả nó ra, chẳng có tác dụng gì đâu.
Nhóc Tỳ lập tức vui vẻ, con gà rừng này nghe hiểu tiếng người, tên này đã thông linh, xem như cũng không phải vật phàm, hù dọa nó nói: "Nếu như bình thường thì làm một nồi gà hầm ăn cũng được."
Lập tức, con gà rừng này giãy dụa kịch liệt, kêu chíp chíp không ngừng, thật sự là sợ đến gần chết.
"Ta nhớ ra rồi, con này phân nửa là Bát Trân Kê!" Nhị Ngốc Tử đột nhiên mở miệng, sau đó lộ kẻ kích động, nước miếng chảy ào ào.
"Bát Trân Kê là cái quái gì, sao nghe hơi quen quen?" Nhóc Tỳ vò đầu.
"Là bát trân* thời Thái Cổ, ngay cả Thần Linh cũng thèm nhỏ dãi tám món ăn này, nó là nguyên liệu của một trong tám món đó." Trong con mắt của Nhị Ngốc Tử lấp lánh ánh sáng xanh, hận không thể nhảy tới ăn ngay.
(*): Bát trân là tên gọi chung của tám món ăn quý hiếm và cầu kỳ chỉ giành cho giới quý tộc cung đình, chủ yếu là các bậc vua chúa. (Gồm Nem công, Chả phượng, Bàn tay gấu, Gân nai, Môi đười ươi, Thịt chân voi, Yến sào.)
Quan niệm thế nào là quý hiếm và cầu kỳ trong ẩm thực cung đình, theo thời gian, đã có nhiều thay đổi [1]. Bởi vậy thế nào được gọi là "bát trân" về cơ bản là không thống nhất.
Các bạn có thể tham khảo thêm ở đây. http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1t_tr%C3%A2n
Đại Hồng Điểu đập một phát lên đầu Nhị Ngốc Tử, nói: "Đại ca như ta còn chưa ăn, ngươi là tiểu đệ đứng sang một bên."
Nhóc Tỳ lúc này cũng đã nhớ ra, lập tức hiểu rằng nó có giá trị vô cùng.
Bát Trân Kê, được xưng là thần trân mỹ vị, ngay cả Thần Linh cũng chảy nước miếng, vị thịt ngon lạ thiên hạ hiếm có, trong những bữa tiệc của các Thần Linh thời Thái Cổ chắc chắn phải có món ăn nổi tiếng này.
Ngoài ra thân thể của nó cũng ẩn chứa linh huyết, chính là vị thuốc vô cùng bổ dưỡng, vượt xa những linh dược quý hiếm khác, chỉ dưới thánh dược mà thôi, cho nên mới được gọi là linh vật hiếm thấy trên thế gian.
Hơn nữa, cứ mỗi tháng là nó sẽ đẻ một quả trứng có dược tính rất mạnh mẽ ngang ngửa với linh dược, Thần Linh có thể không xem vào mắt thế nhưng ở rất nhiều giáo môn nơi thế gian nó có giá trị rất lớn.
"Gà mái đẻ linh dược?" Đại Hồng Điểu kêu lên đầy quái dị.
Sau khi Nhóc Tỳ biết được nguồn gốc của nó liền trợn tròn con mắt, quả thật giống như đang nắm một núi vàng núi bạc trong tay vậy.
Nó nhìn thấy hàm răng của Bóng Lông cọ sát không ngừng, Nhị Ngốc Tử cũng đang trong tư thế vồ mồi thì tức giận cho mỗi đứa một tát, trợn mắt nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, ai dám ăn Bát Trân Kê, ta ăn kẻ đó!"
"Đây chính là bát trân thời Thái Cổ, là món ăn ngay cả Thần Linh cũng thèm thuồng, ngươi không nên ăn hết, chỉ cần nếm thử một ít linh huyết là tốt rồi." Nhị Ngốc Tử xúi giục.
"Không được, ta muốn đưa nó về Thạch thôn nuôi dưỡng, rồi hằng ngày nó đẻ trứng đưa cho người của Thạch thôn ăn!" Nhóc Tỳ kìm nén dục vọng, mặc dù rất muốn ăn thế nhưng lại sợ gây ảnh hưởng đến Bát Trân Kê, nên cố gắng áp chế lại cơn thèm khát này.
Bát Trân Kê, dù thời Thái Cổ cũng không có nhiều, nếu không thì đời nào đứng trong hàng ngũ bát trân được, chớ đừng nói đến hiện tại, mấy trăm năm cũng khó mà thấy một con.
Hiện tại, chỉ có trong Hoàng Cung của Thạch quốc mới nuôi một con mà thôi.
"Nó là gà mái hay sao?" Nhóc Tỳ nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
"Đúng vậy." Đại Hồng Điểu gật đầu.
"Vậy thì tốt, cứ nuôi nó trong Thạch thôn, mỗi tháng thì sẽ đẻ ra một quả trứng có thể so với linh dược, thế thì quá tốt!" Nhóc Tỳ vô cùng cao hứng.
Thanh Phong cũng vui lây, nếu như vậy, những đứa nhỏ trong Thạch thôn, còn có a thúc và tộc trưởng gia gia sẽ có cơ hội sử dụng linh dược thường xuyên.
Bát Trân Kê thấy bọn nó không để ý nên muốn chạy trốn, kết quả bị Nhóc Tỳ đè mạnh xuống, mà cũng lúc này Nhóc Tỳ mới phát hiện ra được điểm thần dị của nó, những làn khí màu đất vàng lượn lờ, nó có thể câu thông với đại địa, suýt chút nữa thì đã chui vào rồi.
"Quá tốt, thật sự là Bát Trân Kê, không có sai, còn quý hơn cả trăm cây linh dược nữa, đúng là thần trân hiếm có trên đời.!"
Khi Nhóc Tỳ, Thanh Phong vui mừng thì tất cả mọi người trong Lạc Hoàng lĩnh gần như phát điên, đồng thời trong lòng sợ hãi, một linh vật hiếm thấy như thế bị trộm mất, chắc chắn Vũ vương sẽ giết hết mọi người mất.
"Đi thôi, trở về Thạch thôn, sau đó tìm một ít linh trùng, rắn độc cho nó ăn, như thế chắc có thể rút ngắn thời gian đẻ trứng của nó lại, mong rằng hằng ngày đều có trứng ăn."
Sau khi bọn Nhóc Tỳ đạt được con sinh linh hiếm thấy này thì cũng không trì hoãn thời gian nữa mà nhanh chóng rời đi, hận nhất là không thể ngay lập tức trở lại Thạch thôn, do chuyện này cũng là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Mấy ngày sau, tin tức được truyền tới Hoàng Đô Thạch quốc, trong tòa phủ đệ, một thanh âm lạnh lùng truyền ra từ cung điện cổ xưa: "Rác rưởi!"
Chỉ hai chữ thôi cũng đã tạo nên chấn động mạnh làm cho trên dưới toàn bộ sợ hãi.
Trên dưới Vũ tộc khi biết đến chuyện này thì tức giận, Lạc Hoàng lĩnh bị phá hủy, linh dược mất hết, đất đai màu máu cũng đã mất đi linh tính biến thành màu đen, rồi lại mất thêm Bát Trân Kê, đây chính là linh vật mà cả hoàng tộc chỉ có một con duy nhất!
"Vũ vương cần máu huyết cổ xưa của con Bát Trân Kê đó, cả đám rác rưởi nhà các ngươi lại để cho nó chạy thoát."
Rất nhanh, tin tức lan truyền ra, chấn động cả Hoàng Đô, tất cả mọi người kinh hãi, xuất hiện con Bát Trân kê thứ hai khiến cho người khác ngạc nhiên.
Chuyện này gọi ra một hồi náo động, thế nhưng những thứ này đều chẳng ảnh hưởng gì tới bọn Nhóc Tỳ.
Bọn nó ngồi trên lưng của Đại Hồng Điểu, hướng Tây thẳng tiến, tới biên cương của Thạch quốc, tiến vào trong Đại Hoang mênh mông thêm ba mươi vạn dặm nữa.
Trong núi có rất nhiều mãnh thú, còn có những con hung cầm bay lượn khắp nơi thế nhưng Đại Hồng cũng không phải là kẻ tầm thường, nó là di chủng Thái Cổ, mặc dù chưa trưởng thành thế nhưng bản lĩnh thoát thân thì vô cùng cao.
Dọc theo đường đi cũng không có nhiều nguy hiểm lắm, vượt qua rất nhiều dãy núi lớn, tuy có mấy lần bị đám hung thú điên cuồng đuổi theo thế nhưng cuối cùng đều trốn thoát cả.
"Ồ, đây chính là sông Thái Âm, về sau nên thường xuyên tới đây để luyện thể, ta tu hành bảo thuật Hỏa đạo nên vừa khéo cần loại tôi luyện này." Đại Hồng Điểu thán phục.
Bên trong Đại Hoang, một dòng sông lớn màu đen uốn lượn, cũng không biết dài mấy vạn dặm, cắt ngang rất nhiều rặng núi.
Năm đó, khi Bóng Lông trộm trứng thần của Khổng Tước năm màu thì Nhóc tỳ, nó và thêm một con thú một sừng bị truy đuổi buộc phải nhảy vào con sông này để giữ mạng.
"Đi thôi, mau mau về Thạch thôn!"
Bọn nó nhanh chóng bay đi, xông qua rất nhiều dãy núi, trải qua rất nhiều lần chiến đầu cuối cùng cũng sắp tới nơi cần tới rồi.
"Rốt cuộc cũng đã trở lại!" Nhóc Tỳ kích động, nhìn thấy khung cảnh núi non quen thuộc trước mắt, nó từng cõng những tảng đá nặng mấy vạn cân để luyện thể, đã ở nơi đây tu thành qua.
"Chúng ta trở về rồi!" Thanh Phong la lớn, vui mừng đến nỗi nước mắt bắt đầu chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.