Chương 403: Cầm - Thú đại phát thần uy
Thần Đồng
11/03/2016
Cửu đầu sư tử nghe thấy thế thì
tỏa ra ánh vàng hừng hực, đối phương quá kiêu ngạo, trước mặt mọi người
mà dám tuyên bố rằng muốn thu mình làm tọa kỵ, đây chính là tự tạo oán
thù mà!
Mọi người quay đầu lại, muốn nhìn cho kỹ ai lại ngang tàn như vậy, muốn tạo nên một cuộc đối quyết kinh người ở lần tụ hội này ư?
Khói đen tràn ra, nơi đó có vài tên trẻ tuổi đang đứng, tất cả đều mặc chiến y huyền thiết, toàn thân lấp lánh ánh đen, khí tức vô cùng mạnh mẽ!
Có người nhận ra, đây chính là Hắc Vũ tộc của Hồng Vực, là mấy đại thiên tài mới quật khởi mấy năm gần đây, mấy ngày trước Thạch Hạo từng trừng trị cường giả của tộc này ở cung điện lơ lững trên không kia, hiện tại bọn họ muốn trả thù.
Mấy người này cho rằng, người mà đã làm nhục bọn họ chính là Thạch Hạo, nếu như thu Cửu đầu sư tử làm tọa kỵ thì chính là một sự sỉ nhục đối với huynh đệ kết bái với nó.
"Các ngươi là cái thá gì!" Mấy năm trôi qua, Cửu đầu sư tử đã trưởng thành tới mức độ vô cùng đáng sợ, không giận mà uy, cả người óng ánh kim quang nhìn chằm chằm mấy người này.
Khói đen lần nữa cuộn trào, ở phía sau đám cường giả thiên tài này xuất hiện thêm hai người trung niên từ từ hóa ra thân người, lạnh lùng nhìn Cửu đầu sư tử.
Mọi người thất kinh, Hắc Vân tộc không dễ chọc, ở Hồng Vực cường tộc này vô cùng nổi danh, tuy rằng đang ở hc nhưng tác phong ngang tàn vẫn không hề giảm.
"Tuy ngươi rất mạnh nhưng chung quy lại số mệnh lại trở thành tọa kỵ!" Một vị trẻ tuổi của Hắc Vân tộc lạnh lùng nói, như thế chẳng hề nể nang gì cả, dù là ra tay ở cuộc tụ hội này thì cũng không hề ngại.
Quan trọng là vì mấy ngày trước bọn họ đã quá mất mặt, việc kia sớm đã truyền tai không ít người, đầu tiên bị một con chim sỉ nhục rồi lại bị thiếu niên bước đúng ba bước đạp bay.
Hiện tại cường giả của bọn hắn xuất hiện, nhất định phải lấy lại mặt mũi đã mất kia.
"Muốn chết thì cứ việc tới!" Hoàng kim sư tử rất ngang ngược, nhiều năm trôi qua nó đã trưởng thành từ lâu, không còn vẻ non nớt như ngày xưa, trở thành người kế thừa của tộc này.
Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, nơi đây đột nhiên tối sầm tại, khói đen dâng trào nhấn chìm nơi đây.
Cường giả của Hắc Vân tộc ra tay, nhào về phía trước, mây đen cuồn cuộn, lúc hóa thành hình người lúc lại hóa thành ký hiệu thần bí, phù văn dày đặc.
"Ầm!"
Ánh đen chiếu tới va vào luồng uy áp mênh mông tỏa ra từ Cửu đầu sư tử, cứ như là hai ngôi sao lớn va chạm vào nhau.
Cửu đầu sư tử không nhúc nhích, chỉ là chiếc đầu lâu ở chính giữa phát ra tiếng rít gào long trời lở đất, quả khóc thần gào, sóng lớn màu vàng mênh mông vọt tới, rất nhiều người hét lớn bịt kín lỗ tai.
Đây chính là đại thần thông Sư Tử hống!
Nếu như diễn biến tới cực điểm thì dưới tiếng hống này thì bầu trời nứt toát, mặt đất sụp lún, còn về kẻ địch thì lập tức nổ tung.
Lúc này, ánh sáng vàng như sóng lớn, ầm ầm vang lên, nhằm về trời cao bao phủ lại đám mây đen kia, chấn động lòng người.
Tất cả mọi người đều ngây ra, con Cửu đầu sư tử này quá lợi hại, chỉ một đòn mà đã tập tan ánh đen, xua tan mây đen, khiến bầu trời lay động.
Cũng chỉ có mỗi Thạch Hạo tự mình trải qua thì mới e sợ, năm đó ở dãy núi Bách Đoạn, vì hàng phục Hoàng kim sư tử nên nó đã dùng toàn bộ thủ đoạn, tốn rất nhiều thời gian mới thành công.
Mấy năm trôi qua, môn thần thông này đã không còn như xưa nữa, uy lực cũng không biết đã tăng lên bao nhiêu lần.
Khói đen tán loạn, một tên trẻ tuổi rơi từ không trung xuống, thất khiếu chảy máu, sắc mặt tái nhợt, y phục trên người vô cùng rách rưới.
Thiếu chút nữa là hắn đã nổ tung, đã bị thương rất nặng và mất đi năng lực chiến đấu.
"Thật mạnh, thật sự quá lợi hại, không hổ là chủng tộc dám nuốt cả Thần Linh!"
"Con Hoàng kim sư tử này muốn nghịch thiên ư, mạch này có thực lực vô cùng kinh người, chẳng trách trong truyền thuyết tổ tiên chúng có thể nuốt qua Thần vương thái cổ, uy năng vô biên mà."
Mọi người thán phục, con sư tử này thật sự rất mạnh mẽ.
Đám người Hắc Vân tộc âm trầm, thật sự rất mất mặt, vốn là muốn báo thù ai dè vừa mới giao chiến thì suýt chút nữa đã thiệt hại đi một người.
Mây đen cuộn trào, một người tuổi trẻ đi ra, trong con mắt gã mang theo ánh tím, giáp trụ trên người phát ra ánh sáng rực rỡ, mỗi bước bước ra thì cả sân đều run rẩy.
"Ồ, đây là thiên tài lợi hại nhất của Hắc Vân tộc, không ngờ hắn lại xuất thủ."
Tất cả mọi người đều nhận ra, người này tuyệt đối mạnh mẽ, có thực lực để tranh bá với người cùng thế hệ, rất nhiều cường giả tự nhận mình không bằng.
Gã từng bước từng bước tiến tới, khí thế không ngừng tăng lên giống như là một tòa Ma sơn màu đen, cuối cùng khiến cho trời cũng phải nổ vang theo.
Đột nhiên, một tia ba động kỳ dị truyền tới miễn cưỡng có thể đánh tan loại khí thế này, bên cạnh Hỏa Linh Nhi có một lão tộc bước ra, thân mang áo xám, khuôn mặt già nua, thế nhưng giẫm chân một cái thì nơi đây trở nên yên tĩnh lại.
"Công chúa Hỏa tộc, ngươi muốn làm gì?" Thiên tài của Hắc Vũ tộc lạnh giọng nói, gã tự nhiên biết Hỏa Linh Nhi đã sai lão bộ này ra tay.
"Đây là cuộc tụ hội, không phải đại hội luận võ." Hỏa Linh Nhi lạnh nhạt nói.
"Đó là tụ hội, cũng không phải không cho người khác quyết chiến, tu sĩ chúng ta trước giờ vô cùng thẳng thắn, một lời không hợp là có thể quyết đấu sinh tử ngay." Thanh niên cường giả của Hắc Vân tộc nói.
"Công chúa, cứ để hắn tới, người như thế ta cũng chẳng ngại mà giết thêm vài người." Cửu đầu sưu tử nói, ngay cả con ngươi cũng có màu vàng, lòi nói rất bình tĩnh thế nhưng lại cực kỳ ngang ngược.
Hỏa Linh Nhi chần chờ, sau đó gật đầu nói: "Được, nếu đã vậy thì các ngươi có thể quyết chiến trên võ đài."
Cung điện và mảnh sân này đều trồng dược, thậm chí có cả Tinh Thần thảo bảy lá là báu vật vô giá, tự nhiên sẽ không cho phép phá hoại, không thể chiến đấu ngay tại đây.
"Lên!"
Đúng lúc này, trong trang viên có một ông lão quát lên, mở ra một đại trận sau đó một bình đài thật lớn lơ lửng ở trên trời cao.
Mọi người ngạc nhiên, sân thi đấu có thể lơ lửng trên trời cao không hổ là hoàng tộc của một quốc gia, có sân bãi quyết đấu tráng lệ như vậy.
Xoẹt một tiếng, Hoàng kim sư tử hóa thành một vệt ánh vàng xông lên trên, đứng sừng sững trên bình đài.
Sương mù cuồn cuộn, thanh niên của Hắc Vân tộc cũng hóa thành ánh đen xông lên trên, nói: "Ngươi thật sự đã kết bái với Thạch Hạo? Nếu thu ngươi làm tọa kỵ thì khong biết hắn sẽ có vẻ mặt gì đây."
Cửu đầu sư tử vô cùng lạnh lùng, cũng chẳng hề tức giận nhưng lại rất uy nghiêm, nói: "Cái bẳn mặt nhà ngươi mà cũng xừng làm địch với Thạch Hạo?!"
"Ngươi..." Vẻ mặt cường giả của Hắc Vân tộc càng thêm u ám hơn.
"Ta chính là huynh đệ kết bái với Thạch Hạo, tự nhận mình còn kém xa, thế nhưng trừng trị các ngươi cũng đủ rồi, không tin thì ngươi cứ tới thử." Hoàng kim sư tử lạnh lùng nói.
Mọi người nghe thấy thế thì chấn động, sự mạnh mẽ của con Hoàng kim sư tử này rõ như ban ngày thế nhưng lại đề cao Thạch Hạo lên như thế, chính là đang sỉ nhục cường giả của Hắc Vân tộc.
"Đúng là như thế, thứ như ngươi mà cũng dám lên tiếng, không biết trời cao đất rộng." Đúng lúc này có sinh linh hùa theo.
Các cường giả đều quay đầu lại, chỉ thấy một con chim đang vỗ cánh, toàn thân đen xì, trông thế nào cũng y như là một con quạ đen, nó ngông nghênh, vô cùng khinh bỉ liếc nhìn tu sĩ của Hắc Vân tộc.
"Là nó, con chim này lại xuất hiện rồi!" Có người nói.
Mấy ngày trước, chính con chim này đã vã ầm ầm vào miệng của Hỏa Ngưu tộc và Hắc Vân tộc, lúc đó rất là hung hãn.
Hoàng kim sư tử nghe thấy thế thì gật đầu nhìn nó, tự nhiên nhận ra ra được con quạ đen đầy đê tiện này, chính là Đại Hồng Điểu vô liêm sỉ ở trong Bách Đoạn sơn.
Hỏa Linh Nhi cũng lộ vẻ vui mừng, nhìn thấy Đại Hồng Điểu thì nàng biết rằng Thạch Hạo đã tới, hẳn là đang ở trong trang viên này.
"Con chim chết tiệt, giết!" Một con trâu điên bốc lên ánh lửa đỏ đậm hét lớn, âm thanh động trời cao.
Mọi người nghi ngờ, lẽ nào con chim này do Thạch Hạo nuôi? Tất cả mọi người đều quay đầu lại tìm kiếm tung tích của thiếu niên kia, thế nhưng lại chẳng thấy gì cả.
"Ông mày chẳng lẽ lại sợ các ngươi chắc, chờ cái con sư tử kia ăn no bụng rồi rời khỏi võ đài, lúc đó ta sẽ đánh với các ngươi một trận." Đại Hồng Điểu nói.
"Bản tọa giết chết ngươi!" Con trâu điên đỏ rực kia đạp trên bảo cụ bay vụt lên trời cao, muốn giết Đại Hồng Điểu.
"Lớn lối trước mặt ông mày, chút nữa làm thịt mày, nướng chín mày!" Đại Hồng Điểu hung tàn nói.
Mọi người nghe thấy thế thì ngẩn ra, lẽ nào Thạch Hạo đã tới, ngữ khí của con chim này cùng với việc la hét ăn thịt, tuyệt đối là truyền thừa từ Thạch Hạo.
Lúc này, cuộc đại chiến trên võ đài đã bắt đầu, Cửu đầu sư tử quyết đấu với thiên tài số một của Hắc Vân tộc vô cùng kịch liệt, chiến khí cuồn cuộn, chấn động toàn bộ trời cao.
Mọi người kinh ngạc, ngay cả đại tộc của vực ngoại cũng rung động, đây tuyệt đối là hai đại thiên tài hiếm có trên đời, quyết đấu như thế thì rất hiếm thấy trong sinh linh đời này.
Thế lực ngang nhau, hai người đại chiến hơn trăm hiệp, ánh vàng nhấn chìm cả thiên địa, mây đen bao phủ bầu trời, vô cùng kịch liệt.
Ầm một tiếng, toàn bộ thân thể của cường giả Hắc Vân tộc biến mất thay vào đó là hóa thành mây đen, sau đó tia chớp đan xen, khí tức khủng bố cứ như là kiếp vân vậy.
Tất cả mọi người đều run lên, nghĩ tới một truyền thuyết, bộ tộc này rất thần bí, có thể diễn hóa ra thiên kiếp, bản thân hóa thành kiếp vân, có thể giết chết địch nhân, giống như trời xanh xuất thủ vậy.
Đây cũng chính là chỗ dựa mà vô số năm trước tổ tiên của bọn họ dám tấn công vào Tây Thiên giáo, nhưng đáng tiếc lại gặp phải lão giáo chủ kia.
Kiếp vân ầm ầm chấn động giống như là đại dương màu đen, tia chớp to lớn xẹt qua, sấm sét ầm ầm, tia điện ngập trời, khủng bố tuyệt luân.
Tất cả mọi người đều ngây dại, thiên tài số một tài quả nhiên danh bất hư truyền, thủ đoạn như thế thì có mấy ai địch lại? Thiên kiếp này không phải sức người là có thể chống đỡ được.
Hoàng kim sư tử không sợ, đứng yên trên võ đài, chín đầu lâu cùng phát sáng rồi há rộng miệng đồng thời lớn tiếng rít gào, trong miệng mỗi đầu lâu đều phun ra một ký hiệu.
Chín ký hiệu vô cùng sáng chói in dấu trong hư không, một luồng khí tức chí cường tỏa ra cứ như là chín vị Thần linh giáng thế!
"Giết!" Cửu đầu sư tử quát lên đầy lạnh lẽo, chín ký hiệu nối liền lại với nhau hóa thành một quang mang màu vàng vọt vào trong kiếp vân!
Những sấm sét kia tan rã, tia chớp bị phá hủy, chín ký hiệu lấp lánh hóa thành sát trận bất hủ, ầm ầm, tiêu diệt tất cả.
"Phụp!:
Thiên tài của Hắc Vân tộc lộ ra bản thể, trên người có mấy lỗ máu thông từ trước ra sau, mà thân thể bên dưới lại nổ tung chết ngay giữa trời cao.
Hoàng kim sư tử lạnh lùng nói: "Chỉ bằng vài cái bản mặt nhà ngươi mà cũng muốn triệu kiến huynh đệ kết bái với ta, dám gây sự với hắn đúng là không biết trời cao đất dầy, còn kém xa!"
Mọi người đờ ra, tục truyền Hoàng kim sư tử từng là tọa kỵ của Thạch Hạo, mang theo nó ngang dọc khắp Bách Đoạn sơn đại sát tứ phương, hiện tại chỉ mình nó mà đã có thể càn quét thiên tài cường tộc vực ngoại rồi.
"Gào... ông mày liều mạng với ngươi!" Đúng lúc này, trên trời cao truyền tới tiếng kêu của quạ đen, tựa hồ tức đến nổ phổi.
Những năm gần đây, Hoàng kim sư tử đạt được vận may vô cùng lớn cho nên mới nghịch thiên như thế, có sự lột xác vô cùng kinh người, còn Đại Hồng Điểu, tuy rằng cũng có tiến bộ rất lớn thế nhưng so sánh với kẻ địch trước mắt thì suýt chút nữa đã ăn phải thiệt thòi lớn.
Xưa nay nó không phải là hạng người hiền lành gì, lần nữa vung hai cánh bùng phát ra ánh đen cực thịnh, một luồng ánh kiếm thông thiên lao tới chém đứt ngang hông của con trâu điên đỏ rực kia!
Phụp một tiếng, máy tươi bán tung tóe, thân thể trâu điên phân làm hai nửa rơi ầm xuống dưới.
"Chuyện.... gì thế?!" Rất nhiều người giật mình.
"Giao đấu với ông, ngươi còn kém lắm con à!" Đại Hồng Điểu kêu lên, nhưng mà lại chột dạ nhanh chóng cất thanh kiếm gãy đi, đó chính là thánh vật mà Quỷ gia của Bổ Thiên các đưa cho Thạch Hạo, sau khi vào trang viên này thì nó được Thạch Hạo đưa để phòng thân.
Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đề chết lặng.
Nên biết, Thạch Hạo chưa từng hiện thân nhưng Cửu đầu sư tử từng là tọa kỵ của nó và một con chim do nó nuôi dưỡng lại có thể bình định tất cả, chuyện này khiến người khác kinh sợ!
Vậy bản thân nó mạnh mẽ tới cỡ nào? Một con ma cần cộng thêm một con hung thú là có thể uy hiếp mọi người!
Thạch Hạo chưa hiện, cầm thú phát uy, khiến cường giả kiêng dè không thôi.
"Rất tốt, người làm thương con cháu của Bất Lão sơn ta chính là tên Thạch Hạo kia? Mặc kệ nó là hậu nhân của ai thì cũng phải nghiêm trị!" Một vị trung niên của Bất Lão sơn lớn tiếng nói, khí tức tuy đã ẩn giấu nhưng vẫn khủng bố như cổ thú hồng hoang vậy
Mọi người quay đầu lại, muốn nhìn cho kỹ ai lại ngang tàn như vậy, muốn tạo nên một cuộc đối quyết kinh người ở lần tụ hội này ư?
Khói đen tràn ra, nơi đó có vài tên trẻ tuổi đang đứng, tất cả đều mặc chiến y huyền thiết, toàn thân lấp lánh ánh đen, khí tức vô cùng mạnh mẽ!
Có người nhận ra, đây chính là Hắc Vũ tộc của Hồng Vực, là mấy đại thiên tài mới quật khởi mấy năm gần đây, mấy ngày trước Thạch Hạo từng trừng trị cường giả của tộc này ở cung điện lơ lững trên không kia, hiện tại bọn họ muốn trả thù.
Mấy người này cho rằng, người mà đã làm nhục bọn họ chính là Thạch Hạo, nếu như thu Cửu đầu sư tử làm tọa kỵ thì chính là một sự sỉ nhục đối với huynh đệ kết bái với nó.
"Các ngươi là cái thá gì!" Mấy năm trôi qua, Cửu đầu sư tử đã trưởng thành tới mức độ vô cùng đáng sợ, không giận mà uy, cả người óng ánh kim quang nhìn chằm chằm mấy người này.
Khói đen lần nữa cuộn trào, ở phía sau đám cường giả thiên tài này xuất hiện thêm hai người trung niên từ từ hóa ra thân người, lạnh lùng nhìn Cửu đầu sư tử.
Mọi người thất kinh, Hắc Vân tộc không dễ chọc, ở Hồng Vực cường tộc này vô cùng nổi danh, tuy rằng đang ở hc nhưng tác phong ngang tàn vẫn không hề giảm.
"Tuy ngươi rất mạnh nhưng chung quy lại số mệnh lại trở thành tọa kỵ!" Một vị trẻ tuổi của Hắc Vân tộc lạnh lùng nói, như thế chẳng hề nể nang gì cả, dù là ra tay ở cuộc tụ hội này thì cũng không hề ngại.
Quan trọng là vì mấy ngày trước bọn họ đã quá mất mặt, việc kia sớm đã truyền tai không ít người, đầu tiên bị một con chim sỉ nhục rồi lại bị thiếu niên bước đúng ba bước đạp bay.
Hiện tại cường giả của bọn hắn xuất hiện, nhất định phải lấy lại mặt mũi đã mất kia.
"Muốn chết thì cứ việc tới!" Hoàng kim sư tử rất ngang ngược, nhiều năm trôi qua nó đã trưởng thành từ lâu, không còn vẻ non nớt như ngày xưa, trở thành người kế thừa của tộc này.
Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, nơi đây đột nhiên tối sầm tại, khói đen dâng trào nhấn chìm nơi đây.
Cường giả của Hắc Vân tộc ra tay, nhào về phía trước, mây đen cuồn cuộn, lúc hóa thành hình người lúc lại hóa thành ký hiệu thần bí, phù văn dày đặc.
"Ầm!"
Ánh đen chiếu tới va vào luồng uy áp mênh mông tỏa ra từ Cửu đầu sư tử, cứ như là hai ngôi sao lớn va chạm vào nhau.
Cửu đầu sư tử không nhúc nhích, chỉ là chiếc đầu lâu ở chính giữa phát ra tiếng rít gào long trời lở đất, quả khóc thần gào, sóng lớn màu vàng mênh mông vọt tới, rất nhiều người hét lớn bịt kín lỗ tai.
Đây chính là đại thần thông Sư Tử hống!
Nếu như diễn biến tới cực điểm thì dưới tiếng hống này thì bầu trời nứt toát, mặt đất sụp lún, còn về kẻ địch thì lập tức nổ tung.
Lúc này, ánh sáng vàng như sóng lớn, ầm ầm vang lên, nhằm về trời cao bao phủ lại đám mây đen kia, chấn động lòng người.
Tất cả mọi người đều ngây ra, con Cửu đầu sư tử này quá lợi hại, chỉ một đòn mà đã tập tan ánh đen, xua tan mây đen, khiến bầu trời lay động.
Cũng chỉ có mỗi Thạch Hạo tự mình trải qua thì mới e sợ, năm đó ở dãy núi Bách Đoạn, vì hàng phục Hoàng kim sư tử nên nó đã dùng toàn bộ thủ đoạn, tốn rất nhiều thời gian mới thành công.
Mấy năm trôi qua, môn thần thông này đã không còn như xưa nữa, uy lực cũng không biết đã tăng lên bao nhiêu lần.
Khói đen tán loạn, một tên trẻ tuổi rơi từ không trung xuống, thất khiếu chảy máu, sắc mặt tái nhợt, y phục trên người vô cùng rách rưới.
Thiếu chút nữa là hắn đã nổ tung, đã bị thương rất nặng và mất đi năng lực chiến đấu.
"Thật mạnh, thật sự quá lợi hại, không hổ là chủng tộc dám nuốt cả Thần Linh!"
"Con Hoàng kim sư tử này muốn nghịch thiên ư, mạch này có thực lực vô cùng kinh người, chẳng trách trong truyền thuyết tổ tiên chúng có thể nuốt qua Thần vương thái cổ, uy năng vô biên mà."
Mọi người thán phục, con sư tử này thật sự rất mạnh mẽ.
Đám người Hắc Vân tộc âm trầm, thật sự rất mất mặt, vốn là muốn báo thù ai dè vừa mới giao chiến thì suýt chút nữa đã thiệt hại đi một người.
Mây đen cuộn trào, một người tuổi trẻ đi ra, trong con mắt gã mang theo ánh tím, giáp trụ trên người phát ra ánh sáng rực rỡ, mỗi bước bước ra thì cả sân đều run rẩy.
"Ồ, đây là thiên tài lợi hại nhất của Hắc Vân tộc, không ngờ hắn lại xuất thủ."
Tất cả mọi người đều nhận ra, người này tuyệt đối mạnh mẽ, có thực lực để tranh bá với người cùng thế hệ, rất nhiều cường giả tự nhận mình không bằng.
Gã từng bước từng bước tiến tới, khí thế không ngừng tăng lên giống như là một tòa Ma sơn màu đen, cuối cùng khiến cho trời cũng phải nổ vang theo.
Đột nhiên, một tia ba động kỳ dị truyền tới miễn cưỡng có thể đánh tan loại khí thế này, bên cạnh Hỏa Linh Nhi có một lão tộc bước ra, thân mang áo xám, khuôn mặt già nua, thế nhưng giẫm chân một cái thì nơi đây trở nên yên tĩnh lại.
"Công chúa Hỏa tộc, ngươi muốn làm gì?" Thiên tài của Hắc Vũ tộc lạnh giọng nói, gã tự nhiên biết Hỏa Linh Nhi đã sai lão bộ này ra tay.
"Đây là cuộc tụ hội, không phải đại hội luận võ." Hỏa Linh Nhi lạnh nhạt nói.
"Đó là tụ hội, cũng không phải không cho người khác quyết chiến, tu sĩ chúng ta trước giờ vô cùng thẳng thắn, một lời không hợp là có thể quyết đấu sinh tử ngay." Thanh niên cường giả của Hắc Vân tộc nói.
"Công chúa, cứ để hắn tới, người như thế ta cũng chẳng ngại mà giết thêm vài người." Cửu đầu sưu tử nói, ngay cả con ngươi cũng có màu vàng, lòi nói rất bình tĩnh thế nhưng lại cực kỳ ngang ngược.
Hỏa Linh Nhi chần chờ, sau đó gật đầu nói: "Được, nếu đã vậy thì các ngươi có thể quyết chiến trên võ đài."
Cung điện và mảnh sân này đều trồng dược, thậm chí có cả Tinh Thần thảo bảy lá là báu vật vô giá, tự nhiên sẽ không cho phép phá hoại, không thể chiến đấu ngay tại đây.
"Lên!"
Đúng lúc này, trong trang viên có một ông lão quát lên, mở ra một đại trận sau đó một bình đài thật lớn lơ lửng ở trên trời cao.
Mọi người ngạc nhiên, sân thi đấu có thể lơ lửng trên trời cao không hổ là hoàng tộc của một quốc gia, có sân bãi quyết đấu tráng lệ như vậy.
Xoẹt một tiếng, Hoàng kim sư tử hóa thành một vệt ánh vàng xông lên trên, đứng sừng sững trên bình đài.
Sương mù cuồn cuộn, thanh niên của Hắc Vân tộc cũng hóa thành ánh đen xông lên trên, nói: "Ngươi thật sự đã kết bái với Thạch Hạo? Nếu thu ngươi làm tọa kỵ thì khong biết hắn sẽ có vẻ mặt gì đây."
Cửu đầu sư tử vô cùng lạnh lùng, cũng chẳng hề tức giận nhưng lại rất uy nghiêm, nói: "Cái bẳn mặt nhà ngươi mà cũng xừng làm địch với Thạch Hạo?!"
"Ngươi..." Vẻ mặt cường giả của Hắc Vân tộc càng thêm u ám hơn.
"Ta chính là huynh đệ kết bái với Thạch Hạo, tự nhận mình còn kém xa, thế nhưng trừng trị các ngươi cũng đủ rồi, không tin thì ngươi cứ tới thử." Hoàng kim sư tử lạnh lùng nói.
Mọi người nghe thấy thế thì chấn động, sự mạnh mẽ của con Hoàng kim sư tử này rõ như ban ngày thế nhưng lại đề cao Thạch Hạo lên như thế, chính là đang sỉ nhục cường giả của Hắc Vân tộc.
"Đúng là như thế, thứ như ngươi mà cũng dám lên tiếng, không biết trời cao đất rộng." Đúng lúc này có sinh linh hùa theo.
Các cường giả đều quay đầu lại, chỉ thấy một con chim đang vỗ cánh, toàn thân đen xì, trông thế nào cũng y như là một con quạ đen, nó ngông nghênh, vô cùng khinh bỉ liếc nhìn tu sĩ của Hắc Vân tộc.
"Là nó, con chim này lại xuất hiện rồi!" Có người nói.
Mấy ngày trước, chính con chim này đã vã ầm ầm vào miệng của Hỏa Ngưu tộc và Hắc Vân tộc, lúc đó rất là hung hãn.
Hoàng kim sư tử nghe thấy thế thì gật đầu nhìn nó, tự nhiên nhận ra ra được con quạ đen đầy đê tiện này, chính là Đại Hồng Điểu vô liêm sỉ ở trong Bách Đoạn sơn.
Hỏa Linh Nhi cũng lộ vẻ vui mừng, nhìn thấy Đại Hồng Điểu thì nàng biết rằng Thạch Hạo đã tới, hẳn là đang ở trong trang viên này.
"Con chim chết tiệt, giết!" Một con trâu điên bốc lên ánh lửa đỏ đậm hét lớn, âm thanh động trời cao.
Mọi người nghi ngờ, lẽ nào con chim này do Thạch Hạo nuôi? Tất cả mọi người đều quay đầu lại tìm kiếm tung tích của thiếu niên kia, thế nhưng lại chẳng thấy gì cả.
"Ông mày chẳng lẽ lại sợ các ngươi chắc, chờ cái con sư tử kia ăn no bụng rồi rời khỏi võ đài, lúc đó ta sẽ đánh với các ngươi một trận." Đại Hồng Điểu nói.
"Bản tọa giết chết ngươi!" Con trâu điên đỏ rực kia đạp trên bảo cụ bay vụt lên trời cao, muốn giết Đại Hồng Điểu.
"Lớn lối trước mặt ông mày, chút nữa làm thịt mày, nướng chín mày!" Đại Hồng Điểu hung tàn nói.
Mọi người nghe thấy thế thì ngẩn ra, lẽ nào Thạch Hạo đã tới, ngữ khí của con chim này cùng với việc la hét ăn thịt, tuyệt đối là truyền thừa từ Thạch Hạo.
Lúc này, cuộc đại chiến trên võ đài đã bắt đầu, Cửu đầu sư tử quyết đấu với thiên tài số một của Hắc Vân tộc vô cùng kịch liệt, chiến khí cuồn cuộn, chấn động toàn bộ trời cao.
Mọi người kinh ngạc, ngay cả đại tộc của vực ngoại cũng rung động, đây tuyệt đối là hai đại thiên tài hiếm có trên đời, quyết đấu như thế thì rất hiếm thấy trong sinh linh đời này.
Thế lực ngang nhau, hai người đại chiến hơn trăm hiệp, ánh vàng nhấn chìm cả thiên địa, mây đen bao phủ bầu trời, vô cùng kịch liệt.
Ầm một tiếng, toàn bộ thân thể của cường giả Hắc Vân tộc biến mất thay vào đó là hóa thành mây đen, sau đó tia chớp đan xen, khí tức khủng bố cứ như là kiếp vân vậy.
Tất cả mọi người đều run lên, nghĩ tới một truyền thuyết, bộ tộc này rất thần bí, có thể diễn hóa ra thiên kiếp, bản thân hóa thành kiếp vân, có thể giết chết địch nhân, giống như trời xanh xuất thủ vậy.
Đây cũng chính là chỗ dựa mà vô số năm trước tổ tiên của bọn họ dám tấn công vào Tây Thiên giáo, nhưng đáng tiếc lại gặp phải lão giáo chủ kia.
Kiếp vân ầm ầm chấn động giống như là đại dương màu đen, tia chớp to lớn xẹt qua, sấm sét ầm ầm, tia điện ngập trời, khủng bố tuyệt luân.
Tất cả mọi người đều ngây dại, thiên tài số một tài quả nhiên danh bất hư truyền, thủ đoạn như thế thì có mấy ai địch lại? Thiên kiếp này không phải sức người là có thể chống đỡ được.
Hoàng kim sư tử không sợ, đứng yên trên võ đài, chín đầu lâu cùng phát sáng rồi há rộng miệng đồng thời lớn tiếng rít gào, trong miệng mỗi đầu lâu đều phun ra một ký hiệu.
Chín ký hiệu vô cùng sáng chói in dấu trong hư không, một luồng khí tức chí cường tỏa ra cứ như là chín vị Thần linh giáng thế!
"Giết!" Cửu đầu sư tử quát lên đầy lạnh lẽo, chín ký hiệu nối liền lại với nhau hóa thành một quang mang màu vàng vọt vào trong kiếp vân!
Những sấm sét kia tan rã, tia chớp bị phá hủy, chín ký hiệu lấp lánh hóa thành sát trận bất hủ, ầm ầm, tiêu diệt tất cả.
"Phụp!:
Thiên tài của Hắc Vân tộc lộ ra bản thể, trên người có mấy lỗ máu thông từ trước ra sau, mà thân thể bên dưới lại nổ tung chết ngay giữa trời cao.
Hoàng kim sư tử lạnh lùng nói: "Chỉ bằng vài cái bản mặt nhà ngươi mà cũng muốn triệu kiến huynh đệ kết bái với ta, dám gây sự với hắn đúng là không biết trời cao đất dầy, còn kém xa!"
Mọi người đờ ra, tục truyền Hoàng kim sư tử từng là tọa kỵ của Thạch Hạo, mang theo nó ngang dọc khắp Bách Đoạn sơn đại sát tứ phương, hiện tại chỉ mình nó mà đã có thể càn quét thiên tài cường tộc vực ngoại rồi.
"Gào... ông mày liều mạng với ngươi!" Đúng lúc này, trên trời cao truyền tới tiếng kêu của quạ đen, tựa hồ tức đến nổ phổi.
Những năm gần đây, Hoàng kim sư tử đạt được vận may vô cùng lớn cho nên mới nghịch thiên như thế, có sự lột xác vô cùng kinh người, còn Đại Hồng Điểu, tuy rằng cũng có tiến bộ rất lớn thế nhưng so sánh với kẻ địch trước mắt thì suýt chút nữa đã ăn phải thiệt thòi lớn.
Xưa nay nó không phải là hạng người hiền lành gì, lần nữa vung hai cánh bùng phát ra ánh đen cực thịnh, một luồng ánh kiếm thông thiên lao tới chém đứt ngang hông của con trâu điên đỏ rực kia!
Phụp một tiếng, máy tươi bán tung tóe, thân thể trâu điên phân làm hai nửa rơi ầm xuống dưới.
"Chuyện.... gì thế?!" Rất nhiều người giật mình.
"Giao đấu với ông, ngươi còn kém lắm con à!" Đại Hồng Điểu kêu lên, nhưng mà lại chột dạ nhanh chóng cất thanh kiếm gãy đi, đó chính là thánh vật mà Quỷ gia của Bổ Thiên các đưa cho Thạch Hạo, sau khi vào trang viên này thì nó được Thạch Hạo đưa để phòng thân.
Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đề chết lặng.
Nên biết, Thạch Hạo chưa từng hiện thân nhưng Cửu đầu sư tử từng là tọa kỵ của nó và một con chim do nó nuôi dưỡng lại có thể bình định tất cả, chuyện này khiến người khác kinh sợ!
Vậy bản thân nó mạnh mẽ tới cỡ nào? Một con ma cần cộng thêm một con hung thú là có thể uy hiếp mọi người!
Thạch Hạo chưa hiện, cầm thú phát uy, khiến cường giả kiêng dè không thôi.
"Rất tốt, người làm thương con cháu của Bất Lão sơn ta chính là tên Thạch Hạo kia? Mặc kệ nó là hậu nhân của ai thì cũng phải nghiêm trị!" Một vị trung niên của Bất Lão sơn lớn tiếng nói, khí tức tuy đã ẩn giấu nhưng vẫn khủng bố như cổ thú hồng hoang vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.