Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 939: Chiêu hồn

Thần Đồng

19/09/2017

Trong lòng núi, Thạch Hạo ngồi xếp bằng chẳng hề nhúc nhích tí nào, thân thể nứt toác, vết thương vô cùng đáng sợ, có thể nói cả người đã chia năm xẻ bảy cả rồi.

Bởi vì có hai luồng tiên khí đang quấn quanh hắn nên mới không đến nỗi là giải thể, chúng gắn kết quấn chặt lại làm cho thể xác không bị tách ra, nếu không sớm đã hủy diệt rồi.

Tốc độ Vương giả cổ đại của Thiên quốc cực kỳ nhanh, một chiêu kiếm đâm tới lập tức thiên địa biến sắc, vết rách hư không hiện ra.

Thanh sát kiếm tich huyết này tựa như tia chớp nổ vang, như là cầu vồng nối thẳng tới mặt trời, nó sáng rực lấp lánh vô cùng, cả người của hắn dính tới dưới mặt đất rồi lao vút vào trong!

Chiêu kiếm này hướng thẳng mi tâm của Thạch Hạo, xương trán của hắn phát sáng, hai bên va chạm phát ra những tiếng keng keng, những đốm hoa lửa bắn tung tóe, có thể thấy được cơ thể của hắn mạnh mẽ tới mức độ nào.

Kết quả này khiến mọi người đều biến sắc!

"Bụp!"

Vương giả cổ đại của Thiên quốc, hắn đã thành công! Một chiêu vừa rồi đã đâm thẳng vào mi tâm của Thạch Hạo, máu tươi vung vãi, vô cùng thê diễm, không hề có một chút khó khăn nào.

Mặc dù thể xác của Thạch Hạo rất tuyệt diễm, thân thể gần như là kim cương bất hoại thế nhưng lúc này không có nguyên thần làm chủ nên không thể cứu vãn được gì, chỉ dựa vào bản năng của thân thể để ngăn cản thì cũng chỉ có thể như kim loại va chạm với nhau, tiếng vang chói tai mà thôi.

Cứ thế đã giết được? Tất cả mọi người không cách nào tin được.

Sau lưng bọn họ còn có một đám tu sĩ khác, tất cả đều là cường giả được mời tới, lúc này đều chấn động không thôi!

Mạnh mẽ vô cùng, tung hoành Tiên cổ, sức mạnh ép các quái thai cổ đại, người từng chém Đọa Thần tử, thế nhưng Hoang lại bị giết dễ dàng như thế, việc này khiến người khác run rẩy kinh ngạc, hai mắt trợn tròn.

"Chết!"

Quân Đạo nhảy chồm tới mang theo luồng gió mạnh, vô số ánh sáng bắn ra, một bước của hắn phải tới ngàn trượng, tay cầm một thanh chiến mâu bạc đâm xuyên trái tim của Thạch Hạo.

Vết máu đỏ sẫm chảy dài dọc theo lưỡi mâu bạc nhỏ xuống mặt đất.

"Ha ha ha... Hoang, ngươi cũng có ngày hôm nay à?!" Quân Đạo cười to, trên gương mặt mang theo vẻ tàn khốc cùng với lạnh lẽo. Một tay nắm lấy chiến mâu bạc, lọn tóc tung bay, máu tươi chảy dài khiến hắn trở thành một vị ma thần thật sự.

Tình cảnh này, chấn động lòng người!

Hoang, đã chết!

Mi tâm của hắn bị xuyên thủng, cũng có ý nghĩa là nguyên thần đã bị đâm nát, như vầy thì làm sao tránh được hồi tai nạn này chứ?

Sau đó, Quân Đạo lại tiếp tục đâm một mâu phá nát trái tim của hắn, lưỡi mâu không ngừng phá hoại xương cốt máu thịt, hắn từ từ chứng minh Hoang đã chết hoàn toàn, nếu không thì tại sao không phản kháng, không có chút động tĩnh gì.

Quá đáng tiếc, cứ thế bị giết như vậy? Có người âm thầm than.

Về phần những người đứng phía trước nhất thì càng kinh sợ hơn, mặc dù Hoang đã chết thế nhưng cơ thể hắn vẫn vô cùng đáng sợ, nếu là người khác thì sớm đã bị nhát kiếm đầu tiên chém cho nổ tung rồi.

Đặc biệt là một mâu sau cùng của Quân Đạo, dù là thân thể của thần linh cũng phải chia năm xẻ bảy thế nhưng thân thể của Hoang chỉ vang lên những tiếng keng keng, tựa như là thân thể thần kim ấy bị đâm thủng một lỗ, tia lửa văng tuung tóe.

"Tu ra hai luồng tiên khí? Kinh diễm cỡ nào chứ, không cách nào tưởng tượng được!"

Tên đại sư trận pháp siêu cấp kia thầm than, hắn là dân bản địa, tới từ một bộ lạc cỡ lớn ở Tiên cổ này mà cũng phải khiếp sợ trước dáng vẻ bên ngoài cơ thể của Thạch Hạo kia.

Tuy rằng hắn tràn ngập địch ý tới đây thế nhưng khi thấy cảnh ấy thì vẫn cảm thấy nuối tiếc, một thiên tài tuyệt thế như thế lại bị bọn họ ám sát, ra đi quá sớm.

"Dù là ở kỷ nguyên Tiên cổ thì người như vầy cũng chẳng có mấy ai, chết sớm khi lúc còn trai trẻ, thế nhưng, không cách nào oán giận người khác được, tại do ngươi từng tiến vào dược viên cổ mà thôi." Hắn khẽ nói, sau đó ánh mắt trở nên nóng rực.

Nơi đây, những người còn lại cũng không cách nào bình tĩnh được nữa, trong lòng sục sôi không thôi.

Thân thể của Thạch Hạo rạn nứt, khi vượt ải đã nhận lấy vết thương vô cùng đáng sợ thế nhưng cũng rất mạnh mẽ tuyệt diễm, hai luồng tiên khí lượn lờ, thần thánh vô biên.

Trong đó có một luồng rất lấp lánh, trắng bóng như ngọc, còn một luồng khác tựa như chỉ vừa mới thành hình hơi có chút mờ ảo, thế nhưng rõ ràng đã thành công.

Hai tia tiên khí hộ thể khóa chặt lấy bản thân, khiến cho thể xác đang bị phá nát kia từ từ khôi phục lại như cũ, gây dựng lại chân thân.

Cảnh tượng này kinh khủng thế nào chứ?



Rất nhiều người đều sợ hãi, miệng khô lưỡi cứng không nói ra lời, cố gắng lắm mới nuốt được một ngụm nước miếng.

Một luồng tiên khí đã làm khó biết bao anh hùng rồi, giờ hắn lại có thể tu ra luồng thứ hai thật khó mà tin được, khó mà lý giải được!

"Hoang, kinh diễm cổ kim!"

Mặc dù là cừu địch thế nhưng những người phía sau cũng đều phải thừa nhận như vậy.

"Mạnh mẽ hơn thì thế nào chứ, không phải đã chết rồi hay sao?" Quân Đạo ngẩng đầu, mái tóc dày buông xõa, ánh mắt lóe lên ánh sáng tựa như ánh đao, hắn quát lớn một tiếng, một tay nắm chặt thanh mâu nhấc bổng cả cơ thể của Thạch Hạo lên khỏi mặt đất.

Hình ảnh này làm người khác rùng mình một cái.

Sinh mệnh vô thường, mạnh như Hoang mà cũng phải chết, việc này khiến lòng của mọi người đều mát lạnh.

Quân Đạo với thân hình to lớn đứng ngay chỗ đó, dùng chiến mâu bạc đâm xuyên Thạch Hạo rồi nhấc bỗng hắn giữa không trung, máu tươi dọc theo cán mâu chảy dài xuống nhìn mà giật cả mình!

"Khà khà..." Vương giả cổ địa của Thiên quốc cũng nở nụ cười tươi, bóng người của hắn mơ hồ tựa như lúc nào cũng tiêu tán cả, người này tựa như là sài lang, như là ma quỷ, khí tức kinh khủng, tiếng cười này phát ra làm người người run sợ.

Không một ai sẽ quên được, chính hắn là người phát động đòn đánh thứ nhất, một thanh sát kiếm đâm thủng mi tâm và thành công giết chết Thạch Hạo!

Chính xác, đây chính là một chiến tích lớn trên con đường huy hoàng của hắn, đã đánh gục Hoang, giết chết một thiên tài tuyệt thế đã tu ra được hai luồng tiên khí, chiến tích này đáng sợ tới mức nào?

"Mở cho ta!"

Quân Đạo hét lớn đồng thời khống chế chiến mâu bạc, ánh sáng lấp lánh phát ra tựa như là một vầng mặt trời, hắn muốn đánh nát cả thân thể của Thạch Hạo.

"Dừng tay!" Vị đại sư trận pháp siêu cấp kia quát lớn, hắn cực kỳ lo lắng.

Keng!

Tiếng kiếm reo ngân vang, vương giả của Thiên quốc đã ra tay, hắn dùng sát kiếm đánh thẳng lên trên chiến mâu bạc kia hòng hóa giải phù văn đáng sợ ấy.

"Vì sao?" Con mắt của Quân Đạo lóe sáng rồi hỏi như thế.

"Thân thể này có giá trị rất lớn, đã tu thành hai luồng tiên khí nên chắc chắn còn hi hữu hơn cả thần dược!" Vương giả của Thiên quốc nói lý do vì sao hắn ra tay ngăn cản.

"Chính xác, bộ thân thể này chúng ta muốn và sẽ trao đổi cùng với các ngươi!" Đại sư trận pháp siêu cấp nói rồi nhìn chằm chằm bộ thân thể này với vẻ nóng bỏng, khát khao.

Bọn họ vừa nói vậy thì tất cả mọi người đều biến sắc, sở hữu được thân thể có hai luồng tiên khí thì chắc chắn có giá trị vô lượng, chỉ là không biết sau này hai luồng tiên khí này sẽ có tiêu tán hay không mà thôi.

Cổ Thánh tử nhíu mày, nói: "Nguyên thần của hắn không còn ở trong người, cũng không phải bị đâm chết, kỳ quái thật!"

"Ừ, đúng là như thế, nguyên thần của hắn không hề tán loạn ở trong đầu lâu, vì sao không có trong này chứ?" Có người thuộc dân bản địa ngạc nhiên, nổi lên nghi vấn.

Bên trong nhà giam đen tối, nguyên thần của Thạch Hạo run rẩy, hắn cảm thấy đau đớn, không biết vì sao tim lại đập thình thịch cả lên.

"Xảy ra chuyện gì rồi, nguyên thần của ta không có bị hao tổn mà, sao lại thế?" Linh hồn của hắn rung động tựa như đã phát sinh chuyện đáng sợ nào đó ở trên cơ thể.

"Chẳng lẽ là do cơ thể của ta, nhiều năm rồi nên đã thối rửa?" Trong lòng Thạch Hạo chấn động, trong cảm nhận của hắn thì tựa như đã trôi qua ngàn năm vạn năm vậy.

Màn đêm ăn mòn nên khiến hắn sinh ra ảo giác như vầy!

"Phá!" Thạch Hạo oanh kích nhà giam tối tăm này, ánh sáng lại xuất hiện, nơi đây vặn vẹo, hư không bị xé rách, hắn gần như thoát vây rồi.

Nhưng có một điều phiền phức duy nhất chính là, hắn không biết trở lại bằng cách nào, không cách nào tìm được được về.

Tối tăm vô biên, đâu là đường về?

Dòng sông kia vẫn chảy, từng ngôi nhà giam tăm tối vẫn bồng bễnh, hắn muốn tìm được đường về thì cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian nữa.

Bên ngoài, trong lòng núi.



"Kỳ lạ thật, nguyên thần của hắn đi nơi nào rồi, làm sao lại không thấy?" Rất nhiều người đều biết được tình huống này nên vô cùng giật mình, ai nấy đều đề phòng cả.

"Giống như trong truyền thuyết, thân thể của hắn đã đắc đạo, tu ra tiên khí thế nhưng sắp sửa thành công thì lại mất đi nguyên thần!" Trong đám dân bản địa chợt có người lên tiếng.

"Chính xác, ở Tiên cổ cũng từng có người như thế, hơn nữa đều là những kỳ tài ngút trời vô cùng ghê gớm, siêu phàm nhập thánh. Người như thế muốn càng ngày càng mạnh mẽ hơn nên suốt ngày bế quan trong mật thất, kết quả thân thể bị bỏ không, nguyên thần chẳng còn, người như thế cũng không phải chỉ có một trường hợp!" Đại sư trận pháp nói.

Mọi người nghe thế thì biến đổi sắc mặt, chuyện như vậy quá kỳ lạ và hơi khó tin. Đồng thời đám người này cũng thán phục không thôi, Hoang quá lợi hại, có thể sánh vai cùng với những kỳ tài trên một kỷ nguyên được trời cao chiếu cố kia.

"Ta rất tò mò, nếu bế quan ở trong mật thất vậy thì nguyên thần sẽ đi nơi nào, dù là có chết đi nữa thì cũng phải lưu lại những mảnh vỡ của hồn phách chứ?" Có người nói ra nghi vấn của mình.

"Chư vị, xin hãy lui lại một chút, để ta thử nghiệm xem có tìm thấy mảnh vỡ nguyên thần của hắn xung quanh đây hay không." Cổ Thánh tử nói.

Tất cả mọi người đều rùng mình, Thần miếu đã tồn tại cùng thế gian, bọn họ nắm giữ Cửu thiên thập địa kinh, được xưng là truyền thừa cao nhất trên thế gian, chỉ có vài loại thiên công mới có thể ngang bằng được, không cách nào tưởng tượng!

Cổ Thánh tử ngồi xếp bằng cách thân thể của Thạch Hạo một khoảng, sau đó miệng bắt đầu tụng kinh, từng ký hiệu thần bí tỏa ra và tiến vào hư không.

Đây tựa như là một khúc gọi hồn, mà cũng như là một khúc ca trấn hồn, thứ này xông lên cửu thiên, nhập xuống cửu u, không viễn không giới.

Chân kinh này cổ xưa và thần bí, nắm giữ lực xuyên thấu kinh người, nó tiến vào hư không, dù là trên trời hay dưới đất, bất kể là trời cao hay là nơi cửu u thì tựa như đều có thể tiến vào.

Trong miệng của Cổ Thánh tử bay ra từng ký hiệu thần bí vô cùng rực rỡ, tựa như là những chữ cái được tạo thành từ kim loại rồi sau đó chìm vào trong hư không.

=================

"Đây là thanh âm gì thế, những ký tự kỳ dị này hợp lại với nhau, như muốn hoán hồn vậy." Thạch Hạo kinh ngạc.

Trong bóng đêm, hắn một mình đứng thẳng tìm cách trở về, nguyên thần của hắn mạnh mẽ kinh người nên đã xuyên thủng nhà giam, thoát vây ra ngoài. Lúc này, chợt nghe được âm thanh kỳ dị kia, nhìn thấy những ký hiệu mơ hồ ấy thì bản thân liền giật nảy mình.

Thạch Hạo cất bước tiến về nơi ngọn nguồn của những ký hiệu thần bí kia, hắn muốn xem rõ thứ đó là thứ gì.

=============

Bên ngoài, trong lòng núi, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Cổ Thánh tử tụng kinh, hắn với dáng vẻ trang nghiêm, phù văn lít nhít trong hư không, ánh sáng như ngân hà buông xuống.

"Ha ha..." Quân Đạo đang cười và cũng có chút lạnh lẽo đầy cay nghiệt, thêm chút vẻ hờ hững nhìn thi thể của Thạch Hạo.

Lúc này, hắn vẫn cầm chiến mâu, tuy rằng không có hủy diệt thân thể của Thạch Hạo nữa thế nhưng vẫn còn chọc thủng cơ thể ấy, hắn lẳng lặng đợi xem kết quả cuối cùng.

Giờ khắc này ai cũng biết, thân thể của Thạch Hạo còn quý báu hơn cả thần dược, một khi đoạt được bộ xác này thì sẽ có vận may kinh thế, sẽ sở hữu hai luồng tiên khí!

"Có thể gọi tàn hồn của hắn à, có cần phải vậy không?" Có người thì thầm.

"Cần chứ, giết một bộ thi thể như vậy thì có ích lợi gì chứ, chẳng hề có cảm giác thành tựu gì, ta nghĩ nếu sau khi bắt giữ được một chút thần thức tan nát của hắn, sau đó hắn biết kết quả như vậy thì vẻ mặt sẽ ra sao?" Quân Đạo cười lớn đầy lạnh lẽo.

======================

Trong hư không, Thạch Hạo từng bước tiến tới, truy tìm con đường về!

Vốn là, theo như suy đoán của chính hắn, muốn trở về thì cần phải tốn thời gian rất dài.

Nhưng không nghĩ rằng lại sớm nhìn thấy ánh sáng như vầy, xuyên qua hư không mơ hồ kia, hắn như sắp bước khỏi nơi u tối này.

"Hả?" Giây lát, Thạch Hạo chợt cảm ứng khoảng cách giữa mình với thân thể rất gần, có thể nhận biết được tất cả, lập tức hắn hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện nên trở nên vô cùng tức giận!

"Ầm!"

Không tự chủ, trong nháy mắt khi hắn bước ra khỏi màn đêm u tối kia, khi nguyên thần của Thạch Hạo trở lại trong đầu lâu, trở về với thân thể của mình thì cơn đau nhức lan tỏa khiến hắn hét dài không thôi.

Phút chốc hắn mở mắt thì hai tay nắm chặt thanh chiến mâu đang ghim chặt nơi lồng ngực của mình, ánh mắt hắn rực rỡ như mặt trời ban trưa cùng với vô số lửa giận và sát ý bùng phát.

"Ngươi...." Quân Đạo khiếp sợ, thân thể của hắn chợt run lên, đây không phải là tàn hồn!

"Giết!" Tóc dài của Thạch Hạo múa tung, chùm sáng trong con ngươi vô cùng kinh khủng, hắn nhanh chóng xuất thủ về phía Quân Đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook