Chương 566: Cường giả như rừng
Thần Đồng
20/04/2016
Thượng giới, học viện Thiên Tiên.
Ven hồ, Phượng Vũ nhíu mũi, dùng sức dẫm mạnh một con hung quy ở dưới chân, vẻ mặt vô cùng khó chịu, nàng sớm đã nghe sự hung ác của Hạo Thiên cho nên đứng ngồi không yên.
"Trận chiến giữa ta và hắn chắc là không có ai nhìn thấy, tiên kiếm của ta rơi ở nơi đó, không biết tên này có nói năng tinh linh gì không?" Nàng lẩm bẩm.
Nếu như việc tên đại hung Hạo Thiên véo má nhéo mũi bị truyền ra ngoài để khoe mẽ bản thân, lúc đó nàng không tức chết mới là lại, bảo đảm không thể nào sống được.
"Không thể nhẫn nhịn được, không thể tha thứ dược!"
Nàng muốn phục dụng một viên thánh dược để khôi phục lại nguyên khí, sau đó là giết về đàn Đồng Tước, bởi vì nàng không phục do bị bại trận, thần thuật thiên phú của nàng còn chưa kịp thi triển thì đã bị đánh lén rồi.
Đàn Đồng Tước, một người đứng nơi đó, trên đàn thì đầy sinh linh với những chủng tộc khác nhau, trong một canh giờ vừa rồi thì có một đám lớn xông tới và bị trấn áp ngay.
Tuy rằng Thạch Hạo không phải là tới một người thì giết một người, thế nhưng ngoài hung danh ra, phàm là cường giả tự binh giải bản thân mình thì đều đổ mọi tội lỗi lên đầu nó, hai chữ Hạo Thiên nghiễm nhiên đã trở thành hung danh.
"Ồ, người của tộc Ngân Bạch cũng tới rồi." Có người nói nhỏ.
Bộ tộc này rất đặc biệt, nửa kim loại nửa huyết nhục, quanh thân thì trắng bóng, vô cùng mạnh mẽ, trên cơ thể có một tầng ánh sáng bạc đầy lạnh lẽo.
Nghe đâu, tổ tiên của bọn họ chính là một tinh linh được thai nghén từ bên trong hầm quặng Bạch Ngân cổ xưa, rồi sau đó kết hợp với một vị Chí Tôn Nhân tộc, cho nên mới hình thành nên bộ tộc của họ, mạnh mẽ tuyệt đối.
Người của tộc này không nhiều thế nhưng địa vị lại rất cao, người thường chẳng ai dám di trêu chọc cả.
"Hậu nhân tội huyết kia, tuy hung danh của ngươi sớm đã lan truyền thế nhưng việc trừ khử ngươi chúng ta sẽ không thoái thác, không cho phép ngươi làm càn làm loạn." Một cường giả Bạch Ngân đi tới, chân bước trên tảng đá nơi đường thì vang lên những tiếng leng keng.
"Tuy rằng hễ mở miệng là nói ta hung ta ác, nhưng ngươi không thấy ngươi cũng như thế hả? Nực cười! Đừng có tự cao tự đại như vậy được không hả, chẳng phải là muốn đạt 'Hung thuật' của ta sao?" Thạch Hạo mỉa mai.
Nó đã nghe được lời giới thiệu từ tù binh ở phía sau, biết được bộ tộc này không dễ chọc vào, thế nhưng cũng chẳng hề để ý làm gì, bởi vì Liễu Thần từng chém qua một con Hắc kim Tước, cũng là một tinh linh trời sinh, mà những người này cũng chỉ là hậu đại của tinh linh Bạch Ngân mà thôi.
"Ầm ầm" vang lên, cường giả Bạch Ngân kia vọt tới, phía sau có mấy người đang xếp bằng trên mặt đất, miệng tụng chân kinh, không có hành động gì.
"Không ổn!" Thạch Hạo rùng mình, hư không nơi đây chợt đông lại, nó khó có thể nhúc nhích được.
Mà mấy người ở phía sau đang hợp lực lấy ra một pháp khí, miệng thì tụng kinh văn bắt đầu khống chế, thứ đó cứ như là một mặt trời màu bạc niêm phong nơi đây lại.
Nhưng mà tên cường giả đang lao tới kia lại không hề bị ảnh hưởng mảy may, thoáng cái đã tới gần, một quyền đánh về đầu của nó, tàn nhẫn và quyết đoán, phù văn bạc tỏa ra.
Phương xa, mấy người khác bật thốt lên, pháp khí đang phát sáng trong hư không ấy chính là 'Đóa hoa Bạch ngân", chính là bí bảo của tộc này, nghe nói chính do lão tổ lấy ngân tinh của bản thân để luyện hóa.
Bọn họ mang khí hồn vào Linh giới, coi bộ cũng bạo tay đấy.
"Mở!" Thạch Hạo quát khẽ, thần lực trong cơ thể sôi trào, cả người phát sáng dùng hết khả năng để chống lại, nó gian nan giơ một tay lên để chặn đứng người phía trước lại.
"Ầm!"
Cường giả Bạch Ngân kia giết tới, hai bên va chạm lập tức Thạch Hạo bay ngược ra sau, bởi vì đang ở thế bị động, bị đóa hoa Bạch ngân kia áp chế, nhưng cũng không bị cường giả kia tiêu diệt thì cũng đã rất kinh người rồi.
"Không ngờ có thể tránh được một kiếp." Cường giả tộc Bạch Ngân giật nảy mình.
"Chỉ là một đóa hoa mà thôi, cũng không phải là thủy tổ của các ngươi tự tới, càng đừng nói tới việc đàn Đồng Tước đã áp chế cảnh giới, hôm nay hãy xem ta tàn sát các ngươi như thế nào nè."
Thạch Hạo nói nhỏ, lúc này nó từ từ đứng lên, đẩy mạnh áp lực mênh mông đang đè ép kia, thân thể cháy hừng hực, thần diễm tỏa ra, nó cứ như đang cõng một ngọn núi từ từ đứng dậy vậy.
Mơ hồ, nó tựa như Côn Bằng cõng lấy trời xanh, đó chính là do hi quang hình thành nên, cùng chồng chéo với nó, quần hùng đứng xem nghi ngờ không thôi.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lên, động tác càng ngày càng nhanh, đóa hoa Bạch ngân kia tuy mạnh thế nhưng cũng không cách nào áp chế được nó, nó đã có thể chậm chạp cử động.
Nói cho cùng, đó cũng chỉ là một pháp khí nổi danh mà thôi, cũng không phải là chí bảo thật sự, ở nơi này đều phải tuân thủ theo lực lượng quy tắc, uy năng bị áp chế đôi phần.
"Ầm!"
Thạch Hạo bùng phát, cứ như là một con quái vật khổng lồ xuất thế, thần quang cả người tăng vọt, lập tức phá tan trời cao, khiến cho mọi người khắp nơi đều run lên.
Nó một quyền đánh tới, liên miên lông chim màu vàng bay lượn, đó chính là lông Côn Bằng, đi kèm là sức mạnh vô địch.
Đối diện, tất cả đám người đang xếp bằng kia đều giật nảy mình, bọn họ bị một luồng sức mạnh cực lớn chấn cho bay ra sau, không thể nào gia trì được bí bảo kia nữa.
Mà tên cường giả Bạch Ngân đang ra tay kia tự nhiên sẽ không thể nào địch lại nổi, hắn ta bị gió mạnh thổi bay rồi dựa theo lực này ra sức bỏ chạy, hắn biết khó có thể trấn áp được đối phương, tuyệt đối không địch lại được.
Giữa trời, lông chim màu vàng bay lượn, vô cùng vô tận, tất cả hóa thành một màn mưa ánh sáng bùng phát ra gợn sóng mênh mông, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hắn lại rồi kéo về nơi đây.
"Ầm!"
Thạch Hạo nhấn nhẹ một cái, miệng của tên cường giả tộc Bạch Ngân này phun ra ngân huyết, thân thể thiếu chút nữa đã nổ tung, té nhào trên mặt tế đàn không cách nào động đậy nổi.
"Đi!"
Mà mấy người khác cũng hét lên, không chế đóa hoa màu bạc ấy bao bọc lại mọi người rồi trốn đi. Nhưng mà, nắm đấm màu vàng ở phía sau đập tới, ầm, bí bảo bị chấn mạnh, lập tức có hai người bị chấn cho ngã xuống rồi bị tóm gọn.
Cường giả tộc Bạch Ngân mang theo bảo cụ đầy danh tiến đi tới, thế nhưng hoàn toàn đại bại, ba người bị trấn áp.
Sau đó, càng nhiều người chạy tới hơn, tất cả đều muốn nhìn tận mắt tên đại hung hạ giới này, cho nên không thể không xảy ra chiến đấu, tuy rằng đại đa số người rất cẩn thận thế nhưng cũng không thiếu đám thiên tài tự phụ.
Kết quả là, đại hung Hao Thiên càng ngày càng hung, trấn áp một đám cao thủ vứt lên trên đài đồng thau.
"Người của tộc Cự Thạch tới rồi."
Thanh âm ầm ầm truyền tới, là một nhóm Thạch nhân* to lớn tới trăm trượng, chỉ cần giơ tay nhấc chân thì cũng đã tạo ra lực lớn vô cùng rồi, bọn họ chảy máu của Sơn thần, hơi tí là có thể chuyển sơn dời lĩnh rồi.
(*): Người bằng đá.
Thạch Hạo lập tức ném Đả Thần Thạch ra ngoài.
"Hự hự..." Kết quả, Đả Thần Thạch cắn bậy cắn bạ, đá vụn bay tứ tung, không ngừng uống cạn tinh hoa Sơn thần, cắn nuốt với tốc độ cực nhanh.
Tuy như thế không cách nào giết chết người của tộc Cự Nhân, thế nhưng cũng đủ khiến bọn chúng đại thương nguyên khí rồi.
Chính xác, món nợ này sẽ tính lên đầu Thạch Hạo, sau khi truyền ra ngoại giới, chỉ một mình nó ăn tới hơn trăm hậu đại của Sơn thần, khiến hung danh của nó càng thịnh.
Tiếng rối loạn truyền tới, một tên sinh linh cả người đều là vảy màu vàng kim, trên lưng là cặp cánh thần, nơi trán lại có một con mắt dọc, khí tức mạnh mẽ bức người.
Việc này khiến mọi người thốt lên, rất nhiều người hưng phấn sau đó là vội vàng di chuyển.
"Người của Linh tộc đã tới, hắn chính là bảo đệ* của Chân Cổ, thiên phú kinh người, có danh xưng là Linh Vương!"
(*): Em ruột.
Linh tộc, là một tộc lớn siêu cấp, có rất nhiều chi mạch, hình thái khác nhau, mạnh mẽ vô cùng.
Chân Cổ, được xưng là thần nhân ngút trời, lúc sinh ra thì có dị lượng, tay trái nắm một chiến mâu do máu ngưng tụ lại hóa thành, là một 'sơ đại' thật sự, được xưng là có thể đâm đủng thất cả, là Chí Tôn trẻ tuổi của Linh tộc.
"Gào...!" Chân Lôn* hét lớn, máu tóc màu vàng dựng thẳng, cũng trong lúc đó, cặp cánh màu vàng sau lưng cứ như là dao sắt chém về trước.
(DG): Vãi cả Chân Lôn, LÔN not (...)
Âm thanh leng keng điếc tai, nơi đây đạo văn hiện lên, ký hiệu dày đặc, tia chớp đan dệt, bàn tay của Thạch Hạo liên tiếp đánh ra chống lại với cặp cánh màu vàng kia.
Chỉ trong nháy mắt, hai bên đã va chạm tới mấy chục lần, tiếng sét điếc tai, tia chớp màu vàng đan dệt, hai bên cứ như là hai vị thần đang đại chiến vậy.
"Xoẹt!"
Con mắt dọc nơi mi tâm của Chân Lôn phút chốc mở ra, một chùm sáng năm màu được đan dệt từ phù văn bay ra, thanh âm đại Đạo chấn động hồn phách người khác.
Trong cự ly ngắn như thế, bất luận là người nào cũng khó mà tránh được.
Thạch Hạo giơ hai tay lên, cứ như là Phượng Hoàng bay lượn, đó chính là thức thứ nhất của bảo thuật Chân Hoàng, một đôi tiên sí* đỏ rực ngang trời cao, dục hỏa trùng sinh chặn ở phía trước người.
(*): Cánh chim.
Phù văn năm màu bên trong mắt dọc ấy đều đánh lên cánh Phượng Hoàng, đốm lửa bắn tứ tung, tiếng booong booong vang vọng, cứ như là một khúc thanh âm của đại Đạo vang lên, rất nhiều người run rẩy, không thể nào chịu nổi áp bức này.
Là màn đối quyết kinh người!
Mắt dọc lu mờ, ánh sáng thối lui, cánh Chân Hoàng giương ra va chạm liên hồi với đôi cánh màu vàng của đối phương.
"Ầm!"
Chỉ trong nháy mắt, cánh Côn Bằng ở phía sau chợt hiện lên kích cho cặp cánh màu vàng của Chân Lôn đầm đìa máu tươi, bức cho gã không ngừng lùi về sau.
"Ta ngâm mình trong Kim Cương trì của Tây Phương giáo tới bốn mươi chín ngày, được ban thưởng thân thể bất hoại, vậy mà không ngờ bị công phá." Chân Lôn khẽ nói, vô cùng khiếp sợ với thân thể của Thạch Hạo.
Đúng lúc này, tay trái của hắn phát sáng, một chùm sáng đỏ đậm ngưng tụ thành hình, đó là một thanh mâu từ từ nhô lên trong lòng bàn tay của hắn, uy năng vô lượng!
"Sao lại như vậy, không phải nói Chân Cổ mới là 'sơ đại' sao, chiến mâu được hình thành do ngưng tụ máu lại, có thể đâm thủng tất cả thứ ngăn cản, hắn là em ruột, cũng có năng lực này?" Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Rất nhiều người trợn tròn hai mắt, không thể nào tin nhìn về phía trước.
Xoẹt!"
Ánh tím ngút trời, chỉ trong giây lát, toàn bộ màu sắc đều lu mờ, trong thiên địa chỉ còn sót lại một cây chiến mâu màu máu, tuy rằng chỉ dài một mét, là nhô lên từ trong lòng bàn tay của Chân Lôn, thế nhưng ánh đỏ chói mắt, chiếu sáng bất diệt, cùng tồn tại với thiên địa này!
Mọi người nhắm chặt hai mắt, quá chói, cơ bản không thể nhìn thẳng vào được.
Trận chém giết này vô cùng kịch liệt, sau đó ánh đỏ thu lại, mọi người mới có thể nhìn thấy tình cảnh nơi ấy.
Tay phải của Thạch Hạo đang chảy máu, vết thương vô cùng đáng sợ, lấp lánh ánh đỏ, suýt chút nữa đã xuyên thủng lòng bàn tay, đó là vết tích do chiến mâu ngưng huyết kia để lại!
"Thật mạnh, không thẹn với trong truyền thuyết!" Rất nhiều người kinh ngạc.
Thể hình của Chân Lôn cao to, cả người tỏa ra kim quang, cánh thần sau lưng không hề nhúc nhích, hùng dũng như núi lớn, khí tức ép người.
"Đây chính là thần thông của sơ đại Linh tộc à, quả nhiên lợi hại, có thể đâm thủng được cơ thể ta." Thạch Hạo lẩm bẩm.
"Không, chiến mâu ngưng huyết của ta không cách nào sánh vai với sư huynh ta được, uy thế kém xa." Chân Lôn vừa nói vừa rút lui, trong cơ thể phát ra tiếng vang giòn giã, xương cố đã xuất hiện vết rạn nứt.
Hơn nữa, mỗi lần lùi một bước là hắn lại phun ra một ngụm máu, hiển nhiên đã bị thương nặng.
""Vậy thì xin hãy truyền lời tới vị huynh trưởng của ngươi, nói là ta muốn lĩnh giáo một phen thanh Chí Tôn mâu cộng sinh với cánh tay trái được xưng là có thể đâm thủng tất cả ấy hòng mở mang kiến thức !" Thạch Hạo nói, Chân Lôn này không có vênh váo háu đá, hơn nữa lại đại chiến lâu với nó như thế, chống đỡ hơn trăm hiệp, nó rất mong chờ tên 'sơ đại' thật sự của Linh tộc kia.
"Được, ta sẽ truyền lời lại." Chân Lôn xoay người rời đi.
"Ầm!"
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang trời truyền tới, cửa Hoàng kim kia bùng phát ra gợn sóng kinh khủng, chấn động mọi người.
Lúc này rất nhiều người ngã quỳ trên mặt đất, bị một luồng uy thế cực lớn bao phủ khó mà đứng thẳng được, tất cả đều xụi lơ trên mặt đất!
Sau đó, một vầng mặt trời màu vàng bay tới, vô cùng chói mắt, mênh mông cứ như là ý chí vũ trụ giáng lâm vậy, trấn áp về Thạch Hạo.
"Đây là..." Rất nhiều người kêu to.
Bên trong mặt trời màu vàng đầy huy hoàng chói mắt, không gì sánh được này có một bóng người đang xếp bằng, cứ như là Thần Vương cao cao tại thượng, toàn thân lấp lánh chói mắt, hai con mắt của hắn nhắm hờ, toàn bộ ánh sáng đều phát ra từ người hắn.
Mặt trời lớn ép xuống, hắn vẫn khoanh chân bất động, cứ thế trấn áp thân thể Thạch Hạo!
"Đây là một sơ đại, thuộc về bộ tộc nào?!" Có người kêu to, loại sức mạnh này chỉ có cấp độ Chí Tôn trẻ tuổi thì mới có thể nắm giữ được.
Ven hồ, Phượng Vũ nhíu mũi, dùng sức dẫm mạnh một con hung quy ở dưới chân, vẻ mặt vô cùng khó chịu, nàng sớm đã nghe sự hung ác của Hạo Thiên cho nên đứng ngồi không yên.
"Trận chiến giữa ta và hắn chắc là không có ai nhìn thấy, tiên kiếm của ta rơi ở nơi đó, không biết tên này có nói năng tinh linh gì không?" Nàng lẩm bẩm.
Nếu như việc tên đại hung Hạo Thiên véo má nhéo mũi bị truyền ra ngoài để khoe mẽ bản thân, lúc đó nàng không tức chết mới là lại, bảo đảm không thể nào sống được.
"Không thể nhẫn nhịn được, không thể tha thứ dược!"
Nàng muốn phục dụng một viên thánh dược để khôi phục lại nguyên khí, sau đó là giết về đàn Đồng Tước, bởi vì nàng không phục do bị bại trận, thần thuật thiên phú của nàng còn chưa kịp thi triển thì đã bị đánh lén rồi.
Đàn Đồng Tước, một người đứng nơi đó, trên đàn thì đầy sinh linh với những chủng tộc khác nhau, trong một canh giờ vừa rồi thì có một đám lớn xông tới và bị trấn áp ngay.
Tuy rằng Thạch Hạo không phải là tới một người thì giết một người, thế nhưng ngoài hung danh ra, phàm là cường giả tự binh giải bản thân mình thì đều đổ mọi tội lỗi lên đầu nó, hai chữ Hạo Thiên nghiễm nhiên đã trở thành hung danh.
"Ồ, người của tộc Ngân Bạch cũng tới rồi." Có người nói nhỏ.
Bộ tộc này rất đặc biệt, nửa kim loại nửa huyết nhục, quanh thân thì trắng bóng, vô cùng mạnh mẽ, trên cơ thể có một tầng ánh sáng bạc đầy lạnh lẽo.
Nghe đâu, tổ tiên của bọn họ chính là một tinh linh được thai nghén từ bên trong hầm quặng Bạch Ngân cổ xưa, rồi sau đó kết hợp với một vị Chí Tôn Nhân tộc, cho nên mới hình thành nên bộ tộc của họ, mạnh mẽ tuyệt đối.
Người của tộc này không nhiều thế nhưng địa vị lại rất cao, người thường chẳng ai dám di trêu chọc cả.
"Hậu nhân tội huyết kia, tuy hung danh của ngươi sớm đã lan truyền thế nhưng việc trừ khử ngươi chúng ta sẽ không thoái thác, không cho phép ngươi làm càn làm loạn." Một cường giả Bạch Ngân đi tới, chân bước trên tảng đá nơi đường thì vang lên những tiếng leng keng.
"Tuy rằng hễ mở miệng là nói ta hung ta ác, nhưng ngươi không thấy ngươi cũng như thế hả? Nực cười! Đừng có tự cao tự đại như vậy được không hả, chẳng phải là muốn đạt 'Hung thuật' của ta sao?" Thạch Hạo mỉa mai.
Nó đã nghe được lời giới thiệu từ tù binh ở phía sau, biết được bộ tộc này không dễ chọc vào, thế nhưng cũng chẳng hề để ý làm gì, bởi vì Liễu Thần từng chém qua một con Hắc kim Tước, cũng là một tinh linh trời sinh, mà những người này cũng chỉ là hậu đại của tinh linh Bạch Ngân mà thôi.
"Ầm ầm" vang lên, cường giả Bạch Ngân kia vọt tới, phía sau có mấy người đang xếp bằng trên mặt đất, miệng tụng chân kinh, không có hành động gì.
"Không ổn!" Thạch Hạo rùng mình, hư không nơi đây chợt đông lại, nó khó có thể nhúc nhích được.
Mà mấy người ở phía sau đang hợp lực lấy ra một pháp khí, miệng thì tụng kinh văn bắt đầu khống chế, thứ đó cứ như là một mặt trời màu bạc niêm phong nơi đây lại.
Nhưng mà tên cường giả đang lao tới kia lại không hề bị ảnh hưởng mảy may, thoáng cái đã tới gần, một quyền đánh về đầu của nó, tàn nhẫn và quyết đoán, phù văn bạc tỏa ra.
Phương xa, mấy người khác bật thốt lên, pháp khí đang phát sáng trong hư không ấy chính là 'Đóa hoa Bạch ngân", chính là bí bảo của tộc này, nghe nói chính do lão tổ lấy ngân tinh của bản thân để luyện hóa.
Bọn họ mang khí hồn vào Linh giới, coi bộ cũng bạo tay đấy.
"Mở!" Thạch Hạo quát khẽ, thần lực trong cơ thể sôi trào, cả người phát sáng dùng hết khả năng để chống lại, nó gian nan giơ một tay lên để chặn đứng người phía trước lại.
"Ầm!"
Cường giả Bạch Ngân kia giết tới, hai bên va chạm lập tức Thạch Hạo bay ngược ra sau, bởi vì đang ở thế bị động, bị đóa hoa Bạch ngân kia áp chế, nhưng cũng không bị cường giả kia tiêu diệt thì cũng đã rất kinh người rồi.
"Không ngờ có thể tránh được một kiếp." Cường giả tộc Bạch Ngân giật nảy mình.
"Chỉ là một đóa hoa mà thôi, cũng không phải là thủy tổ của các ngươi tự tới, càng đừng nói tới việc đàn Đồng Tước đã áp chế cảnh giới, hôm nay hãy xem ta tàn sát các ngươi như thế nào nè."
Thạch Hạo nói nhỏ, lúc này nó từ từ đứng lên, đẩy mạnh áp lực mênh mông đang đè ép kia, thân thể cháy hừng hực, thần diễm tỏa ra, nó cứ như đang cõng một ngọn núi từ từ đứng dậy vậy.
Mơ hồ, nó tựa như Côn Bằng cõng lấy trời xanh, đó chính là do hi quang hình thành nên, cùng chồng chéo với nó, quần hùng đứng xem nghi ngờ không thôi.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lên, động tác càng ngày càng nhanh, đóa hoa Bạch ngân kia tuy mạnh thế nhưng cũng không cách nào áp chế được nó, nó đã có thể chậm chạp cử động.
Nói cho cùng, đó cũng chỉ là một pháp khí nổi danh mà thôi, cũng không phải là chí bảo thật sự, ở nơi này đều phải tuân thủ theo lực lượng quy tắc, uy năng bị áp chế đôi phần.
"Ầm!"
Thạch Hạo bùng phát, cứ như là một con quái vật khổng lồ xuất thế, thần quang cả người tăng vọt, lập tức phá tan trời cao, khiến cho mọi người khắp nơi đều run lên.
Nó một quyền đánh tới, liên miên lông chim màu vàng bay lượn, đó chính là lông Côn Bằng, đi kèm là sức mạnh vô địch.
Đối diện, tất cả đám người đang xếp bằng kia đều giật nảy mình, bọn họ bị một luồng sức mạnh cực lớn chấn cho bay ra sau, không thể nào gia trì được bí bảo kia nữa.
Mà tên cường giả Bạch Ngân đang ra tay kia tự nhiên sẽ không thể nào địch lại nổi, hắn ta bị gió mạnh thổi bay rồi dựa theo lực này ra sức bỏ chạy, hắn biết khó có thể trấn áp được đối phương, tuyệt đối không địch lại được.
Giữa trời, lông chim màu vàng bay lượn, vô cùng vô tận, tất cả hóa thành một màn mưa ánh sáng bùng phát ra gợn sóng mênh mông, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hắn lại rồi kéo về nơi đây.
"Ầm!"
Thạch Hạo nhấn nhẹ một cái, miệng của tên cường giả tộc Bạch Ngân này phun ra ngân huyết, thân thể thiếu chút nữa đã nổ tung, té nhào trên mặt tế đàn không cách nào động đậy nổi.
"Đi!"
Mà mấy người khác cũng hét lên, không chế đóa hoa màu bạc ấy bao bọc lại mọi người rồi trốn đi. Nhưng mà, nắm đấm màu vàng ở phía sau đập tới, ầm, bí bảo bị chấn mạnh, lập tức có hai người bị chấn cho ngã xuống rồi bị tóm gọn.
Cường giả tộc Bạch Ngân mang theo bảo cụ đầy danh tiến đi tới, thế nhưng hoàn toàn đại bại, ba người bị trấn áp.
Sau đó, càng nhiều người chạy tới hơn, tất cả đều muốn nhìn tận mắt tên đại hung hạ giới này, cho nên không thể không xảy ra chiến đấu, tuy rằng đại đa số người rất cẩn thận thế nhưng cũng không thiếu đám thiên tài tự phụ.
Kết quả là, đại hung Hao Thiên càng ngày càng hung, trấn áp một đám cao thủ vứt lên trên đài đồng thau.
"Người của tộc Cự Thạch tới rồi."
Thanh âm ầm ầm truyền tới, là một nhóm Thạch nhân* to lớn tới trăm trượng, chỉ cần giơ tay nhấc chân thì cũng đã tạo ra lực lớn vô cùng rồi, bọn họ chảy máu của Sơn thần, hơi tí là có thể chuyển sơn dời lĩnh rồi.
(*): Người bằng đá.
Thạch Hạo lập tức ném Đả Thần Thạch ra ngoài.
"Hự hự..." Kết quả, Đả Thần Thạch cắn bậy cắn bạ, đá vụn bay tứ tung, không ngừng uống cạn tinh hoa Sơn thần, cắn nuốt với tốc độ cực nhanh.
Tuy như thế không cách nào giết chết người của tộc Cự Nhân, thế nhưng cũng đủ khiến bọn chúng đại thương nguyên khí rồi.
Chính xác, món nợ này sẽ tính lên đầu Thạch Hạo, sau khi truyền ra ngoại giới, chỉ một mình nó ăn tới hơn trăm hậu đại của Sơn thần, khiến hung danh của nó càng thịnh.
Tiếng rối loạn truyền tới, một tên sinh linh cả người đều là vảy màu vàng kim, trên lưng là cặp cánh thần, nơi trán lại có một con mắt dọc, khí tức mạnh mẽ bức người.
Việc này khiến mọi người thốt lên, rất nhiều người hưng phấn sau đó là vội vàng di chuyển.
"Người của Linh tộc đã tới, hắn chính là bảo đệ* của Chân Cổ, thiên phú kinh người, có danh xưng là Linh Vương!"
(*): Em ruột.
Linh tộc, là một tộc lớn siêu cấp, có rất nhiều chi mạch, hình thái khác nhau, mạnh mẽ vô cùng.
Chân Cổ, được xưng là thần nhân ngút trời, lúc sinh ra thì có dị lượng, tay trái nắm một chiến mâu do máu ngưng tụ lại hóa thành, là một 'sơ đại' thật sự, được xưng là có thể đâm đủng thất cả, là Chí Tôn trẻ tuổi của Linh tộc.
"Gào...!" Chân Lôn* hét lớn, máu tóc màu vàng dựng thẳng, cũng trong lúc đó, cặp cánh màu vàng sau lưng cứ như là dao sắt chém về trước.
(DG): Vãi cả Chân Lôn, LÔN not (...)
Âm thanh leng keng điếc tai, nơi đây đạo văn hiện lên, ký hiệu dày đặc, tia chớp đan dệt, bàn tay của Thạch Hạo liên tiếp đánh ra chống lại với cặp cánh màu vàng kia.
Chỉ trong nháy mắt, hai bên đã va chạm tới mấy chục lần, tiếng sét điếc tai, tia chớp màu vàng đan dệt, hai bên cứ như là hai vị thần đang đại chiến vậy.
"Xoẹt!"
Con mắt dọc nơi mi tâm của Chân Lôn phút chốc mở ra, một chùm sáng năm màu được đan dệt từ phù văn bay ra, thanh âm đại Đạo chấn động hồn phách người khác.
Trong cự ly ngắn như thế, bất luận là người nào cũng khó mà tránh được.
Thạch Hạo giơ hai tay lên, cứ như là Phượng Hoàng bay lượn, đó chính là thức thứ nhất của bảo thuật Chân Hoàng, một đôi tiên sí* đỏ rực ngang trời cao, dục hỏa trùng sinh chặn ở phía trước người.
(*): Cánh chim.
Phù văn năm màu bên trong mắt dọc ấy đều đánh lên cánh Phượng Hoàng, đốm lửa bắn tứ tung, tiếng booong booong vang vọng, cứ như là một khúc thanh âm của đại Đạo vang lên, rất nhiều người run rẩy, không thể nào chịu nổi áp bức này.
Là màn đối quyết kinh người!
Mắt dọc lu mờ, ánh sáng thối lui, cánh Chân Hoàng giương ra va chạm liên hồi với đôi cánh màu vàng của đối phương.
"Ầm!"
Chỉ trong nháy mắt, cánh Côn Bằng ở phía sau chợt hiện lên kích cho cặp cánh màu vàng của Chân Lôn đầm đìa máu tươi, bức cho gã không ngừng lùi về sau.
"Ta ngâm mình trong Kim Cương trì của Tây Phương giáo tới bốn mươi chín ngày, được ban thưởng thân thể bất hoại, vậy mà không ngờ bị công phá." Chân Lôn khẽ nói, vô cùng khiếp sợ với thân thể của Thạch Hạo.
Đúng lúc này, tay trái của hắn phát sáng, một chùm sáng đỏ đậm ngưng tụ thành hình, đó là một thanh mâu từ từ nhô lên trong lòng bàn tay của hắn, uy năng vô lượng!
"Sao lại như vậy, không phải nói Chân Cổ mới là 'sơ đại' sao, chiến mâu được hình thành do ngưng tụ máu lại, có thể đâm thủng tất cả thứ ngăn cản, hắn là em ruột, cũng có năng lực này?" Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Rất nhiều người trợn tròn hai mắt, không thể nào tin nhìn về phía trước.
Xoẹt!"
Ánh tím ngút trời, chỉ trong giây lát, toàn bộ màu sắc đều lu mờ, trong thiên địa chỉ còn sót lại một cây chiến mâu màu máu, tuy rằng chỉ dài một mét, là nhô lên từ trong lòng bàn tay của Chân Lôn, thế nhưng ánh đỏ chói mắt, chiếu sáng bất diệt, cùng tồn tại với thiên địa này!
Mọi người nhắm chặt hai mắt, quá chói, cơ bản không thể nhìn thẳng vào được.
Trận chém giết này vô cùng kịch liệt, sau đó ánh đỏ thu lại, mọi người mới có thể nhìn thấy tình cảnh nơi ấy.
Tay phải của Thạch Hạo đang chảy máu, vết thương vô cùng đáng sợ, lấp lánh ánh đỏ, suýt chút nữa đã xuyên thủng lòng bàn tay, đó là vết tích do chiến mâu ngưng huyết kia để lại!
"Thật mạnh, không thẹn với trong truyền thuyết!" Rất nhiều người kinh ngạc.
Thể hình của Chân Lôn cao to, cả người tỏa ra kim quang, cánh thần sau lưng không hề nhúc nhích, hùng dũng như núi lớn, khí tức ép người.
"Đây chính là thần thông của sơ đại Linh tộc à, quả nhiên lợi hại, có thể đâm thủng được cơ thể ta." Thạch Hạo lẩm bẩm.
"Không, chiến mâu ngưng huyết của ta không cách nào sánh vai với sư huynh ta được, uy thế kém xa." Chân Lôn vừa nói vừa rút lui, trong cơ thể phát ra tiếng vang giòn giã, xương cố đã xuất hiện vết rạn nứt.
Hơn nữa, mỗi lần lùi một bước là hắn lại phun ra một ngụm máu, hiển nhiên đã bị thương nặng.
""Vậy thì xin hãy truyền lời tới vị huynh trưởng của ngươi, nói là ta muốn lĩnh giáo một phen thanh Chí Tôn mâu cộng sinh với cánh tay trái được xưng là có thể đâm thủng tất cả ấy hòng mở mang kiến thức !" Thạch Hạo nói, Chân Lôn này không có vênh váo háu đá, hơn nữa lại đại chiến lâu với nó như thế, chống đỡ hơn trăm hiệp, nó rất mong chờ tên 'sơ đại' thật sự của Linh tộc kia.
"Được, ta sẽ truyền lời lại." Chân Lôn xoay người rời đi.
"Ầm!"
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang trời truyền tới, cửa Hoàng kim kia bùng phát ra gợn sóng kinh khủng, chấn động mọi người.
Lúc này rất nhiều người ngã quỳ trên mặt đất, bị một luồng uy thế cực lớn bao phủ khó mà đứng thẳng được, tất cả đều xụi lơ trên mặt đất!
Sau đó, một vầng mặt trời màu vàng bay tới, vô cùng chói mắt, mênh mông cứ như là ý chí vũ trụ giáng lâm vậy, trấn áp về Thạch Hạo.
"Đây là..." Rất nhiều người kêu to.
Bên trong mặt trời màu vàng đầy huy hoàng chói mắt, không gì sánh được này có một bóng người đang xếp bằng, cứ như là Thần Vương cao cao tại thượng, toàn thân lấp lánh chói mắt, hai con mắt của hắn nhắm hờ, toàn bộ ánh sáng đều phát ra từ người hắn.
Mặt trời lớn ép xuống, hắn vẫn khoanh chân bất động, cứ thế trấn áp thân thể Thạch Hạo!
"Đây là một sơ đại, thuộc về bộ tộc nào?!" Có người kêu to, loại sức mạnh này chỉ có cấp độ Chí Tôn trẻ tuổi thì mới có thể nắm giữ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.